- III -
Thật vậy, tôi không còn được sống yên ổn như xưa nữa. Ngày xưa mỗi lần tan sở là tôi nghĩ ngay tới chuyện về nhà, vui vẻ bên vợ hiền, con ngoan. Nhưng từ lúc gặp Loan thì khác hẳn. Ở nhà hay ở trong sở, không lúc nào là không nghĩ tới nàng. Và, ác thay khi ngồi bên nàng thì tôi lại mất hết sự sung sướng, vui vẻ của những ngày đầu gặp gỡ. Tâm trí tôi như để ở đâu đâu. Tôi ngồi bên nàng mà nhiều lúc tưởng như đang ngồi ở nhà, nghe tiếng vợ, con thì thầm bên cạnh.
Nhiều lần Loan đã phải kêu lên:
– Dạo này, anh lạ quá. Tại sao nhiều lúc trông anh như kẻ mất hồn thế?
Nhưng lần ấy, tôi muốn trả lời ngay với Loan rằng quả thật tôi là kẻ mất hồn mà chính nàng là kẻ đã chiếm mất hồn tôi. Và cũng có nhiều lần, tôi muốn nói thật ra với nàng tất cả những chuyện mà tôi đã cố giấu. Song, chẳng bao giờ tôi có đủ can đảm ấy cả. Trước sau, tôi biết là thế nào cũng có một ngày nàng biết sự thật nhưng tôi vẫn e sợ và càng cố che đậy cho sự thật đừng xảy ra.
Với Loan thì đã vậy còn với gia đình tôi càng cảm thấy khổ sở hơn nữa. Tôi không thể nào đóan rằng vợ tôi đã có những ý nghĩ gì về tôi lúc đó. Có một đêm, trằn trọc không ngủ được vì lo ngại, vợ tôi đã có vẻ để ý:
– Dạo này, anh có vẻ ít ngủ đấy. Công việc ở sở nhiều quá phải không anh?
Tôi tê tái cả lòng khi nghe vợ tôi nói như vậy.
Vợ tôi lại tiếp:
– Hay là từ nay anh bỏ buổi dạy đàn tối đi. Hôm nào, anh cũng về khuya mà hôm sau lại phải đi làm sớm như thế, hại sức khỏe lắm, anh ạ. Em thấy đi dạy đàn thêm buổi tối như vậy cũng chẳng kiếm thêm được bao nhiêu mà lỡ nói dại ra anh có bị đau ốm thì lại vào tiền thuốc hết. Anh có thấy thế không?
Tôi vờ nhắm mắt như đã ngủ để khỏi phải trả lời. Vợ tôi nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi, thở dài. Tôi nghe như có tiếng vợ tôi nói trong nước mắt:
– Đầu nóng như thế này mà đêm nào cũng chịu khó đi được thì chịu thật.
Ngày hôm sau, ở sở về, mẹ tôi đã gọi tôi lại, nhìn tôi từ đầu tới chân rồi chép miệng:
– Sao tao trông mày dạo này gầy sút hẳn đi thế?
Tôi đáp bằng một giọng chán nản:
– Công việc sở cuối năm bận quá.
Mẹ tôi thong thả:
– Nếu vậy thì đi làm về nghỉ ngơi cho nó lại người, tội gì mà con còn phải đi dạy đàn nữa cho nó mệt!
Tôi đáp cho qua chuyện:
– À, lúc nào rảnh thì dạy thêm cho vui…
– Sao tao thấy chiều nào mày cũng đi mất mặt thế? Những ngày nghỉ cũng vậy, tao thấy mày chẳng ở nhà được giờ nào.
Ngừng một lát, mẹ tôi lại thong thả tiếp:
– Cả nhà có một mình mày là đàn ông, mày cứ đi biền biệt như thế, tao thấy gian nhà lạnh lẽo quá. Sao những giờ nghỉ mày chẳng đưa vợ, con đi chơi như người ta để cho vợ, con nó khỏi tủi?
Tôi im lặng. Lời mẹ tôi nói đã đúng. Thì đã mấy tháng nay, tôi có hề ngó ngàng gì tới gia đình nữa đâu? Vợ tôi làm gì, con tôi đau ra sao, tôi như một người khách lạ, không bao giờ biết tới. Có nhiều cái ngày xưa tôi nhớ, bây giờ tôi quên. Có nhiều cái mà ngày xưa tôi thích, bây giờ tôi ghét.
Cứ nghĩ đến những lúc vợ tôi nghẹn ngào khóc thầm, cứ tưởng tới bộ mặt ngơ ngác của con tôi, tôi lại thấy lòng quặn đau. Một niềm hối hận tràn ngập, tôi muốn có ngay vợ tôi trước mặt để tôi nói với nàng vài lời tạ lỗi, và ôm con vào lòng, âu yếm.
Nhưng giây phút ấy, sao mà nó mong manh đến thế? Tôi chỉ có thể nghĩ được rằng, tôi sẽ xin lỗi vợ, con mà tôi không thể làm nổi. Tôi chỉ còn biết khổ sở để mà hối hận.
Nếu anh sống trong cái phút khổ sở đó, anh mới thấy những ý nghĩ của tôi là đúng. Thật ra hàng ngàn vạn người đàn ông trên thế gian này, ai chẳng muốn chung thủy với vợ, ai chẳng muốn làm một người chồng hoàn toàn, một người cha gương mẫu? Nhưng, đời bao giờ cũng có những chữ “nhưng” tai hại đó, nó làm con người nhiều khi tàn ác như một con dã thú, đến nỗi quên hết cả thiện ý lương năng.
Chính tôi, tôi cũng phải nhận rằng, nhiều lúc đi chơi với Loan, tôi là một thằng hèn nhát ghê gớm. Đi chơi với một thiếu nữ còn trong trắng, mà mắt la mày lém ở ngoài đường, lẩn lút như một tên đạo tặc đang bị truy nã. Tôi sợ. Tôi sợ vợ bắt gặp. Tôi sợ người quen, tôi sợ cả những người không quen. Bởi vì, rất có thể những người đó sẽ nói chuyện lại với vợ tôi!
Mà vợ tôi khi đã biết chắc chắn câu chuyện này thì nàng sẽ phải làm những việc gì để ngăn cản. Tôi biết là vợ tôi chẳng đời nào đón đường để đánh ghen như các bà vợ tầm thường. Tính nàng, tôi rõ lắm. Không, nàng sẽ không làm thế. Có lẽ, nàng sẽ đến nhà Loan và chỉ nói vài lời. Phải, chỉ một vài lời khéo léo của nàng nói với Loan là tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào tìm đến Loan nữa. May quá, vợ tôi lại không rõ được chuyện của tôi và Loan.