- V -
Nói thế, nhưng tối hôm sau, ăn cơm xong, tôi lại tìm đến Loan. Vợ tôi chỉ nhìn tôi. Đôi mắt có dấu vẻ trách móc, oán hờn. Nhưng tôi thấy lòng thản nhiên trước cái nhìn đó.
Tôi vỗ về con tôi:
– Ở nhà. Chốc về ba mua bánh cho con.
Rồi tôi quay sang phía vợ tôi:
– Anh phải lại đằng kia một chút, để cửa lát nữa anh về.
Và, tôi cười gượng gạo, cố làm ra vẻ trào lộng:
– Anh không đi dạy đàn đâu mà em lo…
Nói xong, tôi vụt ra cửa, gọi một chiếc xe đến nhà Loan. Trả tiền xe xong, tôi lững thững đến trước cửa. Tôi hơi ngạc nhiên, vì mọi khi đã hẹn đi chơi, bao giờ Loan cũng đứng chờ ở cửa, nhưng lần này, tôi không thấy. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa bước vào. Tiếng cười nói xôn xao từ trong phòng khách của nhà Loan làm tôi dừng lại. Tôi lắng nghe. Giọng nói của Loan văng vẳng ra:
– Khó quá anh ạ. Tôi tưởng bài này chỉ tập một chốc là hát được, ai ngờ…
Giọng đàn ông mà tôi đoán là Hoàng:
– Cô phải kiên nhẫn một chút chứ. Mươi phút mà đã thành danh ca được sao. Ở các nước, các danh ca phần nhiều khổ công luyện tập hàng mấy năm trời mới tạm gọi là hát được. Bởi vì ngoài cái giọng thiên phú ra, còn phải có một kỹ thuật già dặn mới rung cảm được lòng người…
Tôi không muốn đứng lại để phải nghe thêm nữa. Tôi quay gót. Đầu óc tôi nặng nề, bứt rứt. Lòng tôi hỗn loạn một oán hờn vu vơ.
Ra đến cửa tôi còn nghe tiếng cười của Loan. Tôi dừng lại, tự nghĩ:
– Tại sao Loan lại quên là đã hẹn mình đi chơi tối nay? Tại sao nàng lại dễ dàng quên đến thế được?
Tôi thấy mạch máu căng ra. Mắt tôi nhìn vào bóng tối như muốn nẩy lửa. Tay tôi nắm vào then cửa như muốn bóp tan cái then sắt vô tình, lạnh lẽo đó ra. Tiếng rít ghê rợn của cánh cửa hoà nhịp với giọng cười trong trẻo của Loan khiến tôi đau đớn.
Ra khỏi nhà Loan, tôi vẫn còn bị giọng cười của nàng ám ảnh.
Đi được vài bước, không hiểu vì một cớ gì thúc đẩy, tôi quay gót trở lại. Và, tôi đẩy cửa bước vào, tôi cố làm ra vẻ tự nhiên, tiến vào phòng khách.
Trông thấy tôi, Loan reo lên:
– Anh Hoài, em chờ anh mãi…
Chờ anh mãi!. Lòng tôi vẳng nổi lên chuỗi cười vừa rồi của Loan.
– Anh Hoàng đến dạy em hát…
Tôi bắt tay Hoàng, giữa tôi và Hoàng chỉ quen biết nhau sơ sơ nên tôi nói chuyện với anh ta cũng chẳng được thắm thiết cho lắm.
Hoàng vừa cười vừa nói với tôi:
– Cô Loan có giọng hát hay lắm, tôi chưa thấy người nào có hơi ngân tuyệt như cô Loan. Tôi tin rằng…
Tôi mỉm cười:
– Sắp sửa thành danh ca rồi, phải không anh?
Loan nhìn tôi tỏ ý không vui. Tôi thấy cần phải nói một câu gì tàn ác:
– Và, nếu mà Loan trở nên danh ca chỉ phải chịu ơn anh Hoàng rất nặng vì anh Hoàng đã mất bao nhiêu công lao để luyện cho Loan thành tài…
Hoàng mỉm cười nói một lời khiêm nhượng:
– Tôi đâu dám nhận cái công đó…
Nhưng Loan thì không cười. Mặt nàng tối lại. Nàng bảo với Hoàng:
– Thôi, để tối mai tập nốt anh ạ.
Biết là Loan mời khéo Hoàng ra về, nhưng tôi chặn ngay:
– Cứ tập nốt đi. Ai lại tập dở dang như thế? Có phải không anh Hoàng?
Hoàng, không hiểu vô tình hay cố ý, gật đầu:
– Vâng, anh nói rất đúng. Muốn học cái gì cho có kết quả thì phải chuyên chú hết tinh thần vào cái đó và cần nhất là phải kiên nhẫn.
Tôi thấy vẻ khổ sở hiện rõ trên mặt Loan. Và tôi thấy lòng khoan khoái vui thích, cái vui thích nhỏ nhen vì đã trả thù được Loan. Ngồi xuống cạnh Hoàng, tôi nói với Loan:
– Thế nào không tập tiếp đi…
Loan lắc đầu:
– Bây giờ, tôi không thấy hứng tập nữa.
– Hay là tại có mặt anh ở đây? Nếu vậy để anh về.
Và, tôi đứng dậy, bắt tay cáo từ Hoàng ra cửa.
Loan chạy theo gọi nói:
– Anh Hoài! Anh Hoài!
Tôi làm như không nghe thấy, lặng lẽ đi. Về sau, mỗi lần nghĩ lại chuyện này, tôi còn thấy cái thái độ của tôi trong lúc đó trẻ con quá. Phải chăng, khi người ta yêu thì ai cũng thành trẻ con cả?
Về đến nhà, tôi cố lấy dáng điệu vui vẻ nói chuyện với vợ, đùa cợt với con. Tôi cho con ra phố chơi, sắm sửa cho nó một vài thứ đồ chơi.
Đêm hôm đó, tôi cố tìm ở giấc ngủ sự quên lãng. Nhưng, cho tới 3 giờ sáng, trong khi vợ con tôi đã yên giấc, tôi vẫn còn trằn trọc. Bóng tối mịt mùng phủ quanh tôi. Hơi lạnh của đêm khuya thấm nhập vào cơ thể tôi. Và lúc đó bao nhiêu hình ảnh, ý nghĩ về Loan chập chờn hiện ra. Từ lúc gặp nàng cho tới lúc đó, tất cả như một câu chuyện có mạch lạc, đầy đủ kể lại trong tâm não tôi. Tôi cựa mình. Trong thâm tâm tôi vẳng ra một câu hỏi:
– Tại sao ta lại gặp nàng?
Tại sao tôi lại gặp Loan? Ôi, nếu mà chúng tôi chẳng hề quen nhau thì…tôi vẫn là một người chồng hoàn toàn, một người cha kiểu mẫu. Đời sống của tôi vẫn phẳng lặng, không hề bị điên đảo vì sóng gió.
Nhưng, tôi đã gặp nàng. Tôi tự hỏi: oan khiên kia ai thắt vào chúng tôi. Tại sao chúng tôi lại dễ dàng yêu nhau để bây giờ, tôi muốn trở về với gia đình mà không trở về nổi. Tôi muốn xa nàng. Tôi muốn trở về với gia đình.
Cứ luẩn quẩn trong những ý nghĩ đó, tôi chập chờn trong một cơn ngủ đầy mê sảng.
o O o
Buổi sáng hôm sau tôi đang đứng chải đầu trước gương thì vợ tôi tiến lại phía sau. Nàng nhìn bóng tôi trong gương thở dài khe khẽ:
– Trông anh dạo này bơ phờ quá. Anh làm sao liệu mà giữ sức khoẻ một chút, nhỡ nói dại ốm một cái thì nguy lắm.
Tôi quay lại nhìn vợ tôi, cảm động:
– Có lẽ em nói đúng. Từ hôm nay, anh sẽ nghỉ dạy đàn. Mệt lắm rồi…
Tôi thấy mắt vợ tôi ánh lên một niềm vui, niềm vui tin tưởng như ánh mắt người dân chài nhìn chân mây quang đãng, hứa hẹn một ngày đẹp trời yên sóng.
Vợ tôi cứ đứng im như thế nhìn tôi. Lâu lắm nàng mới thong thả nói:
– Em chỉ sợ anh ở nhà với vợ con được một ngày rồi đâu lại vào đấy..
– Sao lại thế? Em không tin ở lời nói của anh ư?
– Anh nói gì mà em chẳng tin. Nhưng riêng câu nói vừa rồi thì em sợ rằng, anh sẽ chẳng thể nào theo đúng được!
Tôi cười, thắt lại nút cà-vạt:
– Vậy thì em cứ tin trước đi. Tin rằng, từ nay anh sẽ ở nhà với vợ con…
Vợ tôi cũng cười theo. Riêng tôi thì tôi nghĩ rằng vợ tôi đã có lý khi nghi ngại lời nói của tôi. Bởi vì, lâu rồi, tôi đã quen sống với giả dối. Tôi đã mất lòng tin của vợ tôi nhiều quá.
Đó không phải là lỗi của vợ tôi. Chính tôi đã làm cho nàng sống trong hoài nghi, với những lời hứa hẹn suông. Thì, tôi đã chẳng từng hứa với vợ tôi là tôi sẽ ở nhà, sẽ ngoan ngoãn từ bao nhiêu lâu rồi đó ư? Và, dĩ nhiên là những lời hứa kia, những lần ấy tôi đã coi như nước chẩy qua cầu. Tôi có để ý gì đến những lời hứa hẹn đâu? Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng lần này tôi quyết sẽ giữ vẹn lời hứa với vợ tôi. Một phần, vì thương vợ, một phần vì giận Loan, tôi thấy tôi cần phải trở về với gia đình. Mẹ tôi cần tôi, vợ tôi con tôi cần tôi. Dù sao, Loan cũng chỉ là một cô gái như trăm ngàn cô gái ở Hà-nội có tâm hồn lãng mạn đến tuổi yêu đương thì cần có một người tình, và nàng đã chọn tôi, thế thôi. Mai này sẽ có người đàn ông khác, tài ba hơn tôi, hoàn toàn hơn tôi đến với nàng. Lúc đó nàng sẽ…
Tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Tôi muốn buổi sáng hôm đó là một buổi sáng vui vẻ nhất trong đời tôi. Tôi nguyện là không bao giờ nhắc đến Loan nữa.
Buổi trưa ở sở về tôi ghé qua phố Hàng Buồm mua một ít thức ăn. Bữa cơm hôm đó, tôi thấy ngon quá. Tôi ép mẹ tôi uống một chút rượu và bắt vợ tôi cùng uống. Chưa bao giờ cái không khí trong gia đình tôi lại êm ấm đến thế.
Ăn cơm xong, tôi nằm dài trên ghế dài, hút thuốc lá và xem báo. Vợ tôi ngồi cạnh mải miết đan chiếc áo rét cho đứa con nhỏ. Mẹ tôi, vì uống chút rượu đã đi nằm. Ngoài trời, mưa lất phất. Cái lạnh cuối năm hiu hắt lạ thường. Chúng tôi im lặng. Vợ tôi vẫn cắm cúi đan, thỉnh thoảng mới nhìn lại, rồi lại tiếp tục đan.
Tự nhiên tôi thấy buồn. Một cái buồn vô cớ quẩn quanh lấy tôi. Tôi buông tờ báo đứng dậy đi đi lại lại trong phòng rồi lại nhìn ra ngoài đường. Qua tấm kính lờ mờ vì mưa, đường phố tiêu điều lạ thường. Tôi định ngủ trưa, nhưng nằm trên giường, mắt tôi vẫn mở sững sờ nhìn vào khoảng không. Có một cái gì ấm ức len lén xâm nhập tâm não tôi.
Vợ tôi liếc nhìn tôi. Hình như nàng thấy vẻ mặt của tôi lúc đó u ám thì phải, nên nàng buông que đan, lại ngồi cạnh tôi, cười:
– Anh giữ đúng lời hứa nhỉ?
Tôi nắm tay vợ tôi. Bàn tay nhỏ và xanh của nàng ấm hẳn lên. Tôi không nói được câu nào, bởi vì lúc đó tôi buồn quá. Tôi tiếc một cái gì không rõ rệt. Hình như tôi nhớ một giọng nói nũng nịu, một nụ cười trong trẻo nào xa. Tôi bỗng vùng dậy, rồi không thể chịu nổi buồn bã ghê gớm, sự chán nản vô biên ấy, tôi mặc quần áo. Vợ tôi nhìn đồng hồ, đưa mắt hỏi tôi. Tôi đáp một cách thản nhiên:
– Hôm nay, anh phải đi làm sớm nửa giờ.
Và tôi mặc quần áo một cách vội vã, chụp chiếc mũ dạ lên đầu, ra cửa. Vợ tôi chạy theo:
– Chiều nay, anh về sớm một tí nhé. Em làm chả rán cua bể ngon lắm. Anh nhớ về sớm ăn cho nóng.
Tôi gật đầu, gọi một chiếc xe nhẩy lên.
Xe đi một quãng, tôi quay lại nhìn. Hình như vợ tôi khóc.
Tôi thấy hai tay nàng ôm lấy mặt. Lòng tôi thoáng một niềm se siết. Nhưng, nếu tôi ở nhà thêm một chút nữa, tôi cũng sẽ khóc như vợ tôi mà thôi. Bầu không khí đầm ấm của gia đình đối với tôi, than ôi! đã không giữ nổi tôi nữa rồi. Tôi không chịu nổi sự im lặng của gian nhà mà xưa kia, hồi mới lấy vợ, tôi gọi nó là một tổ uyên ương.
Ngồi trên xe lúc đó, tôi chưa biết là nên đi đâu. Ra tới Bờ Hồ, tôi cũng chưa quyết định. Tới ngã tư Tràng Tiền, người phu xe hỏi tôi:
– Ông đi đâu?
Tôi lưỡng lự, chao ôi, giây phút ấy, sự quyết định của tôi mới giá trị làm sao. Nếu đi thẳng, tôi sẽ tới sở, và rẽ, tôi sẽ tới nhà Loan. Con đường trước mặt tôi. Tôi đưa tay lên, nhất quyết chỉ về phía trước. Chiếc xe lại bon bon chạy.
Tới sở, tôi bước xuống. Nhìn đồng hồ, mới có hai giờ, tôi chép miệng thở dài. Còn những một giờ đồng hồ nữa, tôi phải làm gì đây. Tôi tìm người gác cổng để hỏi chuyện, mong cho chóng hết một tiếng đồng hồ để vào làm việc. Nhưng, người gác cổng còn ngủ trưa. Tôi lững thững ra đường. Và không hiểu sao, tôi nhẩy lên một chiếc xe gần đó, bảo kéo về phố Loan ở.
Tới nhà nàng, tôi chưa có ý định nào, thì cánh cửa sổ trên gác nhà nàng bỗng mở rộng. Tôi nhìn thấy nàng đứng trên đó. Nàng mặc một chiếc áo choàng màu xanh, chiếc khăn cổ màu vàng. Tóc nàng bay xoã với gió. Cái hình ảnh diễm lệ của nàng nổi bật lên trong khung cửa.
Tôi đứng dưới đường nhìn lên. Mắt nàng gặp mắt tôi, nàng dơ tay lên khẽ vẫy. Thế là quên hết những dự định từ trước, tôi đẩy cửa bước vào. Gặp tôi, Loan vui như đứa trẻ thơ gặp ngày hội. Nàng xoắn xuýt lấy tôi:
– Em tưởng anh giận em.
Tôi mỉm cười:
– Anh chưa hề giận một người đàn bà nào cả. Thứ nhất người đàn bà ấy là em!
Chúng tôi ngồi bên nhau nghiêng ngả cười. Bao nhiêu giận hờn ghen tức bữa trước, tôi quên hết. Tôi hôn lên tóc nàng. Trước mặt tôi, nàng là tất cả. Tôi thấy lòng lâng lâng một niềm vui. Và, tôi nghĩ rằng, dù thế nào, tôi cũng chẳng có quyền giận Loan. Tôi nhìn nàng đắm đuối và hỏi:
– Thế nào, em tập hát ra sao? Hát cho anh nghe thử nào!
Loan vùng vằng:
– Không, em không tập hát nữa. Để rồi, như tối hôm qua…
Và, nàng bá lấy cổ tôi:
– Hôm qua em ghét anh quá. Em bắt đền anh đấy, làm cả đêm qua em khóc…
Tôi vuốt tóc nàng:
– Thế em muốn anh thường cho em cái gì bây giờ.
Loan nũng nịu:
– Tối nay, anh phải đưa em đi chơi..
Tôi gật đầu:
– Sao nữa…
– Anh phải hứa với em một điều này nữa.
– Thế nào?
– Là…từ giờ, em cấm anh không được mỉa mai em, không được nói tức em.
– Thế, nhỡ anh không theo lời em thì sao?
Nàng ngả đầu vào vai tôi:
– Tại sao lại không? Em tin rằng anh không muốn cho em bị khổ bao giờ cả.
Rồi nàng mở tủ đưa cho tôi coi cuốn nhật ký của nàng. Tôi lật tới trang nàng mới viết hồi sáng:
Ngày 25-1-195…
…Mình giận H. quá. Người đâu mà lại …nhỏ nhen quá! Có mỗi một việc mình học hát với anh Hoàng mà H. cũng ghen. Dễ thường, nay mai H. còn cấm cả mình đi chơi phố một mình chắc.
H. nói, sao mà tàn ác, mỉa mai đến thế. Nếu không có Hoàng thì có lẽ mình đã khóc ngay. Mình giận quá.
Cả đêm qua, mình không ngủ được. Thì ra lỗi tại mình. Mình đã hẹn tối nay đi chơi với H. Thế mà mình lại tiếp Hoàng, thì làm gì anh chẳng giận. Thật, chẳng ai khờ daị như mình. Lần sau thì chừa.. Mà, có lẽ mình cũng chẳng nên học hát nữa. Chiều nay phải bảo Hoàng thôi mới được.
Mình nằm không ngủ được, nghĩ vơ nghĩ vẩn mãi, tới bốn giờ sáng mà vẫn còn thao thức. Mình thương H. quá. Chắc H. cũng chẳng ngủ được đâu. H. có vẻ ghét mình khi thấy mình cười nói với Hoàng.
Sáng nay, mình trở dậy trong mình mỏi mệt quá. Ăn sáng xong mình định gọi giây nói lại sở H. làm, nhưng nhắc ống nói lên, chẳng hiểu nghĩ sao, mình lại thôi. Mình định giận H. năm ngày, không nói chuyện với H. nữa để H. tức cho bỏ ghét.
Đọc hết đoạn nàng vừa viết buổi sáng, tôi gấp cuốn nhật ký lại, đưa trả Loan.
– Nếu bây giờ, anh nói với Loan rằng, anh cũng giận Loan và anh định mười ngày không nói chuyện với Loan nữa thì Loan nghĩ sao?
– Không bao giờ. Bởi vì em tin chắc chắn là anh chẳng thể giận em lâu được.
Tôi cười, nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy từ giã Loan:
– Anh đi đâu bây giờ?
– Thế em quên rằng anh đi làm rồi ư?
Mặt nàng buồn hẳn đi!
– Ờ nhỉ…Thế chiều nay đi làm về, anh lại thẳng đây nhé. Rồi, chúng ta đi ăn cơm với nhau…
Tôi gật đầu lia lịa. Trong khi đó, tôi quên rằng, đã nhận lời với vợ tôi, tối nay về nhà ăn cơm. Và, chiều hôm đó, ở sở về, tôi và Loan đi thẳng đến tiệm ăn.
Tám giờ tối, chúng tôi đi coi chiếu bóng.
Cho mãi tới mười hai giờ khuya, sau khi đưa Loan về rồi, tôi mới trở về nhà. Đường phố về đêm mùa đông, vắng và lạnh quá. Tôi co ro đi bộ suốt từ nhà Loan về tới nhà. Tới trước cửa nhà, tôi dừng lại, hé mắt nhìn qua lỗ khoá. Trên bàn, mâm cơm vẫn còn nguyên. Vợ tôi ngồi đan, bên cạnh đứa con, thỉnh thoảng ngừng tay ngước mặt nhìn lên đồng hồ, khe khẽ thở dài.
Lòng tôi lại nôn nao lên. Tôi cảm thấy thấm thía hối hận. Thì ra, trong khi tôi vui chơi với Loan, vợ tôi vẫn ngồi chờ cơm tối.
Nhưng tôi bỗng khổ sở nhận thấy rằng, tôi bị gia đình canh giữ nhiều quá. Tôi không còn được sống riêng cho tôi nữa. Sao vợ tôi không ăn cơm trước đi? Sao giờ này vợ tôi không đi ngủ đi? Tàn ác thay là những ý nghĩ của tôi lúc đó về gia đình. Nhưng, tôi phải thành thật mà thú nhận rằng, tôi cảm thấy gia đình đối với tôi chỉ là một địa ngục…Vợ tôi hiền lành, ít nói, nhưng chính vì cái hiền lành, ngoan ngoãn dịu dàng đó mà tôi phải sống trong sự hối hận khổ sở. Tôi thèm muốn được làm một người thanh niên chưa vợ. Ồ, nếu mà tôi không có vợ, con?
Một chiếc xe nhà binh vụt qua kéo tôi trở về hiện tại. Tôi thong thả gọi cửa. Vợ tôi, vẫn những dáng điệu cũ, khoan thai ra mở cửa. Tôi làm vẻ mặt như vừa gặp một chuyện bất mãn, hầm hầm thay đồ, cốt ý để vợ tôi khỏi gợi chuyện. Quả nhiên, vợ tôi, trước vẻ bực bội của tôi chỉ im lặng. Tôi dấu một nụ cười khoan khoái. Vợ tôi đã mắc mưu tôi. Thay đồ xong, tôi nằm dài ra giường, lấy thuốc lá hút.
Vợ tôi đứng sững nhìn tôi. Lần này thì vẻ kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt nàng. Tôi chớp mắt, nhìn đi chỗ khác để tránh cặp mắt của vợ tôi.
Vợ tôi hỏi, một giọng nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động:
– Kìa anh, anh không ăn cơm à?
Tôi đáp cộc lốc:
– Không..
Vợ tôi hạ thấp giọng:
– Sao anh không bảo em từ hồi trưa?
Tôi nói khô khan:
– Hồi trưa không biết.
Vợ tôi vẫn cố giấu vẻ đau đớn:
– Sao anh không ăn cơm?
Tôi chép miệng:
– Không muốn ăn chứ sao!
Vợ tôi thở dài, tiến gần lại phía tôi. Lần này, nàng nói bằng một giọng lạc hẳn lúc thường:
– Sao anh lạ thế? Hôm nay, em thấy anh có những cử chỉ và giọng nói kỳ quặc quá!
Và, nghĩ một lát, nàng tiếp:
– Em thật không hiểu anh ra sao nữa đấy? Anh đi đâu mà bây giờ mới về?
Tôi đâm ra gắt gỏng:
– Hỏi làm gì mới được chứ?
– Anh có biết rằng, em đợi cơm anh từ bẩy gờ đến bây giờ không?
Tôi bực mình:
– Nhưng, mà hôm nay tôi có việc bận, tôi không thích ăn cơm thế thôi!
Vợ tôi ngồi im. Tôi nằm quay mặt vào trong tường. Lát sau, tôi nghe thấy tiếng vợ tôi khóc nho nhỏ. Tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Và, tôi ngủ thật.