← Quay lại trang sách

- VI -

Tôi đã nói với anh, khi yêu, người ta có thể làm được tất cả các việc có thể làm được. Nghĩa là khi yêu, tôi đã làm những việc mà khi bình thường tôi nhận thấy đó là những việc tàn nhẫn.

Bây giờ thì tôi không còn kiêng nể gì gia đình nữa. Tôi đã bỏ nhà đi từ sáng sớm cho tới một giờ sáng mới về. Và, về đến nhà là tôi coi như căn nhà của tôi là một địa ngục. Tôi sinh ra gắt gỏng. Lúc đầu, mẹ tôi mắng, tôi còn nghe. Sau, mẹ tôi cũng chẳng thể mắng tôi mãi được nữa. Mỗi lần nghĩ đến tôi, nhắc đến tôi, cụ chỉ thở dài. Và, vợ tôi thì để đối phó với tất cả hành động của tôi, nàng chỉ khóc. Cái điệu khóc rấm rứt, điệu khóc không thành tiếng ấy, trước kia làm cho tôi khổ sở bao nhiêu, hối hận bao nhiêu, bây giờ trái lại, làm cho tôi khó chịu bực tức bấy nhiêu.

Đã có đêm đang mơ màng chợt nghe tiếng vợ tôi thổn thức bên tai, tôi vùng dậy, hét lên như một người điên:

– Trời ơi! Khóc thế thì ai còn chịu nổi nữa! Về đến nhà, nằm một tí cũng không yên nữa! Thế này thì đến phải…

Tiếng hét của tôi làm cho cả nhà tôi tỉnh dậy. Và, đứa con nhỏ của tôi cũng giật bắn người lên khóc the thé. Vợ tôi sụt sùi, ôm con khe khẽ ru. Tiếng ru buồn não người của vợ càng làm cho tôi sầu não thêm, và, giấc ngủ đã không làm cho tôi bình tĩnh một chút nào. Tôi chỉ mong cho chóng sáng để đến sở được gọi dây nói trò chuyện với Loan và tan sở được gặp nàng.

Giọng ca của Loan bây giờ đã vững lắm. Nàng đã trình bày được một vài bản nhạc trên đài phát thanh. Sự thành công đó một phần lớn là nhờ ở Hoàng. Hoàng đã tận tâm chỉ bảo, luyện tập cho nàng. Trong những giờ tôi làm việc ở sở thì Loan học hát. Lắm khi đang học hát, nàng chạy ra gọi dây nói khoe với tôi. Đã có lần nàng hát trong dây nói cho tôi nghe. Trước sự say mê ca hát của nàng, tôi chỉ mỉm cười. Bởi vì, tôi biết rằng, dù một mãnh lực nào cũng không ngăn nổi giấc mộng trở thành danh ca của nàng. Nàng thường bảo với tôi:

– Đời em bây giờ chỉ có anh và tiếng hát làm em say mê mà thôi. Ngoài ra tất cả đối với em đều vô nghĩa.

Tôi hỏi đùa nàng:

– Thế, ngộ bây giờ một là em được anh thì phải mất giọng hát, hai là có giọng hát thì phải mất anh, em chọn phần nào!

Với câu hỏi, Loan đã im lặng. Tuy có đôi chút bất bình vì sự im lặng đó, nhưng tôi không dám nói ra. Than ôi, chính vì càng đi sâu vào tình yêu bao nhiều, càng tìm hiểu Loan bao nhiêu, tôi càng mê nàng bấy nhiêu, mê đắm đuối, mê cuồng dại.

Dạo ấy, anh đã thấy tôi như thế nào, chắc anh còn rõ. Lúc đó, tôi có còn là tôi nữa đâu! Tôi xa lánh bạn bè, ruồng rẫy gia đình để chạy theo nàng. Thật vậy, đến bây giờ nghĩ lại tôi còn thấy nóng mặt, tại sao dạo ấy tôi lại ngu dại đến thế được các anh nhỉ? Sao tôi lại mù quáng đến thế? Sao tôi lại hèn hạ đến thế? Thì, tôi đã nói, khi yêu, người ta có thể làm được tất cả những việc…có thể làm được. Và nếu dạo tôi đang yêu Loan, có một người bạn nào thành thật khuyên tôi nên bỏ nàng, trở về với gia đình, thì tôi sẽ sẵn sàng tặng cho anh ta cái ý nghĩ này:

– Nó ghen với mình đây!

Ngay cả anh nữa, chúng ta đã chẳng giận nhau mấy tháng trời vì câu nói đùa của anh đấy ư? Anh bảo tôi:

– Mày tham quá, đã có vợ con rồi mà lại con đi yêu Loan. Lý ra, mày phải trở về sống với vợ con để Loan cho chúng tao, những thằng chưa vợ con.

Chỉ một câu nói đùa ấy, mà tôi ngờ là hữu ý, đã làm cho tôi tê tái cõi lòng. Và, tôi nghĩ rằng, anh là một thằng bạn không tốt. Anh yêu Loan của tôi, và ghen với tôi. Thế là những ý tưởng không hay về anh, lởn vởn trong óc tôi. Tôi tìm đủ cách để xa anh, lãng tránh anh và dặn Loan không được thân mật với anh. Tôi tìm cách nói xấu anh trước mặt Loan để nàng khinh anh.

Tôi nhớ rõ, ngày chủ nhật hôm đó, Loan được ban nhạc X… mời hát giúp trong một buổi chiếu bóng giúp hội từ thiện. Nàng lấy hai chỗ ngồi, để khi hát xong hai đứa tôi cùng ngồi xem chiếu bóng. Tôi có gặp anh, nhưng tôi làm như không nhìn thấy. Thú thật với anh, lúc đó, tôi sợ nhất có kẻ thứ ba nào đến phá rồi chúng tôi. Hôm đó, nàng hát một bài ca rất mơ mộng, một bản nhạc du dương từ đầu tới cuối, được khán giả hoan nghênh nhiệt liệt. Lần đầu tiên lên sân khấu, tôi thấy Loan cảm động lắm.

Nàng cầm bản nhạc trong tay, run lên. Đôi mắt nàng chớp luôn và mỗi lần như vậy, tôi cũng bị lây cái cảm động, hồi hộp của Loan. Tôi sợ, vì cảm động quá, nàng hát bị lạc giọng hoặc sai nhịp.

Hát xong, nàng xuống ngồi cạnh tôi. Tôi bảo nàng:

– Anh lo cho em quá.

– Em cũng vậy. Em chỉ lo, người bỏ về đầu tiên là anh.

– Ấy, anh cũng nghĩ như vậy đấy. Thế nên trong khi Loan hát, anh phải nhắm mắt lại, không dám nhìn lên.

– Em nhìn xuống trông thấy anh, một chút nữa em bật cười.

– Sao vậy?

– Vì…vì…trông anh không nín được cười.

Ngồi thêm một lát nữa, tới khi vào phim thì chúng tôi ra về. Đi dọc đường, Loan thủ thỉ với tôi:

– Từ nay, em quyết tâm dành hết thời giờ vào việc hát. Em phải hát, nếu không có hát, em không sống được nữa. Không hiểu tại sao, từ sau cái phút ở sân khấu bước vào, em thấy say mê ánh đèn ở sân khấu quá, anh ạ.

Tôi biết là những lời mà Loan nói ra lúc đó là thành thật lắm. Vì thế, tôi chỉ còn biết im lặng. Một cái gì khó hiểu len vào tâm trí tôi lúc đó. Tôi linh cảm thấy rằng mối tình của tôi và Loan không còn được êm đẹp như trước nữa. Nói khác đi, trong tâm hồn của người thiếu nữa ấy từ lúc đó trở đi đã không hẳn là còn nguyên vẹn sống vì mối tình của tôi. Nó bị cái giấc mộng trở thành danh ca – hởi ơi – ám ảnh và ngự trị mất rồi!

Tôi biết rằng, rồi đây, sẽ có một ngày, cái hình ảnh của tôi bị lu mờ đi trước sự say mê ánh đèn sân khấu của nàng. Tuy nhiên, nghĩ vậy mà tôi không có can đảm dứt bỏ Loan ngay từ phút ấy.

Trái lại, tôi lại càng thấy say mê Loan hơn lúc thường. Tôi cố bám víu vào nàng. Thật vậy, tôi càng thèm khát được yêu nàng hơn. Lòng tôi lúc đó rối bời. Tâm trí tôi hỗn loạn khác thường. Tôi biết rằng đời tôi từ lúc ấy mà đi sẽ…