← Quay lại trang sách

-III -

Tôi nhớ rõ, hôm đó là một buổi sáng chủ nhật. Vừa trở dậy, tôi đã thấy Loan đang lúi húi pha sữa. Trông thấy tôi, nàng mỉm cười ngượng nghịu:

– Anh không ngủ nữa à?

Tôi nhìn nàng, mỉm cười:

– Chính em mới cần ngủ hơn anh!

Nàng lấy muỗng khuấy cốc sữa:

– Nhưng hôm nay em khoẻ rồi.

Tôi rửa mặt xong, quay vào thì đã thấy nàng đang sửa sọan trang điểm:

– Anh uống sữa đi, rồi chúng ta đi chơi…

– Em hãy còn mệt, đi làm gì!

Nàng thở dài:

– Nhưng, hôm nay em đã khoẻ rồi, còn mệt nữa đâu?

Tôi lẳng lặng uống hết ly sữa. Một niềm sung sướng nhẹ dâng trong tâm trí tôi. Tôi đã giữ lại được Loan sau trận ốm của nàng. Thật đáng thương cho tôi. Tôi vẫn còn yêu nàng quá. Ý định về Hà-nội lúc đó đã tiêu tan trong óc tôi. Tôi không còn nghĩ đến việc về với gia đình nữa.

Buổi sáng chủ nhật hôm đó, chúng tôi âu yếm đi cạnh nhau như một đôi tình nhân mới. Tới mười hai giờ, chúng tôi vào Chợ Lớn ăn cơm rồi về nhà nghỉ. Có thể nói, buổi sáng chủ nhật hôm đó thật là hoàn toàn.

Nàng nói với tôi:

– Anh còn giận em nữa không? Em đã biết lỗi rồi. Tất cả đều tại em gây ra. Bao nhiêu ngày em đã làm anh khổ sở. Bao nhiêu ngày, em đã dại dột như con thiêu thân lao vào ánh sáng…Chỉ một chút nữa, đời em sẽ chẳng bao giờ còn được sống những hôm như hôm nay.

Nghe những lời đó, lòng tự ái được ve vuốt, tôi sẵn sàng quên hết, dù bao nhiêu ngày qua nàng đã làm tôi đau đớn, tủi hờn. Những giọt nước mắt của nàng, tôi đã uống như hôm nào ở Hà-nội…

Từ hôm đó chúng tôi lại sống hoà thuận bên nhau như hồi đầu.

Nhưng, Loan lại gặp phải một chuyện buồn là sau trận ốm kia nàng bị mất hơi. Nàng không hát được nữa.

Việc đó đã làm Loan khóc mất mấy ngày. Nàng nói:

– Đời em thế là hết…Từ nay, em không còn gì nữa ngoài anh ra.

Tôi phải an ủi nàng:

– Em đừng nên nghĩ ngợi nhiều quá. Tại em hãy còn mệt, cứ nghỉ ít lâu, sẽ lấy giọng ngay đấy mà!

Mặc dầu thế, Loan vẫn cứ buồn. Mỗi lần nàng nhìn tập nhạc bầy trong tủ hoặc nghe những giọng hát trong máy thu thanh là nàng lại nghẹn ngào khóc.

Cái bệnh buồn đó đã làm Loan xấu hẳn đi. Nàng không còn thiết gì tới chuyện điểm trang và những cuộc vui như xưa nữa.

Thấy vậy, tôi mừng lắm. Tôi chỉ mong có thế. Tuy nhiên, vẻ hồn nhiên của nàng xưa kia đã làm tôi yêu bao nhiêu thì vẻ ủ rũ sầu thảm và tính gắt gỏng, cau có của nàng lúc này càng làm tôi chán bấy nhiêu. Tôi phải cố gắng gây lại cho nàng sự vui vẻ xưa kia bằng cách rủ nàng đi chơi luôn, hy vọng rằng nàng sẽ khuây khỏa.

Nhưng, tai hại thay, đi tới đâu ngoại cảnh cũng chỉ làm cho nàng buồn thêm. Chỗ này, tuyển lựa tài tử. Chỗ kia, ca nhạc chiếu bóng. Chỗ nào và chỗ nào cũng gợi cho nàng thêm buồn, và sau những lần đi chơi ấy, bao giờ nàng cũng ngấm ngầm khóc…

Tôi khuyên nàng, muốn lấy lại giọng phải tẩm bổ cho khoẻ mạnh và tập luyện luôn.

Nàng nghe lời tôi, ngày nào cũng mê mải tập hát.

Trong khi đó, vì Loan nghỉ hát chúng tôi lâm vào cảnh túng quẩn. Chi rất nhiều mà thu vào ít quá. Xưa kia, cả hai người đi làm thì sự tiêu pha được rộng rãi. Bây giờ chỉ còn mỗi một mình tôi, vừa phải gửi tiền về cho gia đình ngoài Hà-nội, vừa phải chi dụng ở đây. Mà sự tiêu xài rộng rãi từ xưa đã quen với chúng tôi quá mất rồi. Nhất là Loan, nàng đã thấy khó chịu khi thấy sự chi tiêu phải thu hẹp lại. Hai tháng sau, vì số tiền kiếm được ít quá, tôi ngừng việc gửi tiền về Hà-nội.

Tuy có hối hận, nhưng tôi tin rằng ngoài Hà-nội vợ tôi sẽ liệu cách xoay sở được. Tôi trông ở số tiền dành dụm của vợ tôi trong mấy năm nay.

Tháng thứ ba, tình thế chúng tôi lại càng nguy hơn. Chúng tôi phải vay nợ lãi để tiêu pha. Và số nữ trang dành dụm của Loan đã lần lượt đến nằm ở các tiệm cầm đồ. Kế đó, tôi lại bị mất việc ở tiệm khiêu vũ. Rồi, tiếp theo là số học trò học đàn giảm dần. Chúng tôi phải tìm một ngôi nhà khác rẻ hơn, rồi sang lại ngôi nhà đang ở cho một người bạn.

Cuộc sống của chúng tôi đã đi tới chỗ tối tăm nhất.

Tôi chờ đợi một sự gì mới lạ xảy tới.

Về nhà mới ở được một tháng thì Loan lại bắt đầu hát được.

Hôm đầu tiên, sau khi hát được trọn một bài, Loan sung sướng quá, oà lên khóc. Nàng ôm chầm lấy tôi:

– Hoài ơi! Em không ngờ lại còn hát được. Thật sung sướng quá…Anh mừng cho em đi. Từ nay em là người sung sướng nhất đời…

Hôm đó, để đi ăn mừng ngày Loan hát lại được, chúng tôi dẫn nhau vào Chợ Lớn ăn cơm. Đang vui vẻ trò chuyện, bỗng Lưu từ ngoài bước vào. Trông thấy Loan, hắn reo lên như bắt được vàng:

– Ô, chị Loan! Tôi tìm chị mãi. Tôi lại nhà cũ nghe nói chị đã dọn đi rồi, buồn quá mà không biết hỏi ai ra địa chỉ của chị cả.

Theo phép xã giao, tôi mời hắn cùng ngồi xuống nói chuyện. Hắn bắt đầu ba hoa.

– Gớm, nhiều người nhớ giọng hát của chị quá, mà sao ba bốn tháng nay, tôi không thấy chị hát ở đâu cả. Tại sao thế?

– Tôi mệt, nên nghỉ ít lâu, anh ạ.

– Ô, nếu vậy thì thật là đáng tiếc và đáng buồn cho tôi quá!

– Sao thế anh?

– Tôi vừa nhận phần trình bày nhạc mới cho rạp chớp bóng “Nghệ Thuật”. Người đầu tiên tôi nghĩ tới là chị. Bởi vậy, tôi đi tìm chị suốt cả tuần nay. Chỉ còn thiếu cách đăng báo hỏi tin tức chị mà thôi.

Rồi y cười nịnh:

– Giá mà chị cộng tác với tôi thì thật hay quá. Ô, chắc chị không từ chối chứ?

Loan đưa mắt nhìn tôi rồi hạ giọng:

– Anh để tôi suy nghĩ đã…

Lưu mở cặp lấy ra một tập giấy má:

– Đây này, công việc đang tiến hành. Bắt đầu từ đầu tháng này, chúng tôi bắt tay vào việc rồi. Giấy má đã ký xong cả rồi!

Vừa nói y vừa lật mấy trang rồi nhét lại vào cặp, sửa lại “ca-vát”, hắng giọng tiếp:

– À, quên. Có lẽ tôi cũng cần nói với chị về số tiền thù lao. Mỗi tuần, chúng tôi xin gửi chị một ngàn rưỡi, một tháng mà chị hát hai tuần tức là ba ngàn. Như thế tôi tưởng là chúng tôi đã dành cho chị một cái giá đặc biệt mà ít rạp chiếu bóng nào dám trả tới. Chị ưng thuận chứ?

Tôi thấy Loan đã có vẻ bằng lòng lắm rồi. Song, có lẽ nàng còn muốn hỏi qua ý kiến của tôi mà thôi. Và, như thế nghĩa là tôi đã bằng lòng trước khi Loan hỏi ý kiến. Bởi vì tôi biết trước rằng, dù tôi nhận lời hay từ chối, thì Loan vẫn cứ đi hát như thường.