-IV -
Loan đã bắt đầu trở lại cuộc đời trên sân khấu, ánh sáng và mầu sắc đã cướp mất nàng. Tôi lại một lần nữa, bị mất nàng mà không có một quyền lực nào giữ nổi.
Từ đó, những cuộc vui lại đến với nàng và những đêm thức trắng vì chờ đợi lại đến với tôi. Nhưng, vì muốn tránh những sự cãi cọ, những sự xích mích có thể đi tới đổ vỡ, tôi không dám đá động gì đến sự quá trớn của Loan, vì tôi biết trước rằng, nàng sẽ trả lời một câu này:
– Vì công việc làm ăn…
Nàng đã nói câu ấy thì tôi còn biết làm thế nào để ngăn giữa nàng nữa?
Nhưng, hai tháng sau một người bạn cho tôi biết là Loan đã yêu Lưu.
Đầu tiên, tôi chưa tin hẳn. Về sau, vì nhiều người nói đến tai tôi quá, tôi bắt đầu ngờ vực Loan. Nhưng tuy ngờ mà tôi vẫn không dám hỏi nàng. Tôi lặng lẽ điều tra. Và, tôi đã bắt được quả tang Loan ở nhà Lưu. Tôi đã nhìn thấy, anh có đoán được những sự gì xẩy ra không? Khỏi cần phải nói ra đây chắc anh cũng rõ là đã có những gì xảy ra giữa hai người. Trời hỡi, tôi còn biết nói ra sao nữa đây? Tôi còn biết hành động thế nào để giữ Loan được nữa. Sau cùng, tôi không thể nén được sự khổ sở âm thầm đó mãi, tôi bèn nói thẳng với Loan:
– Có phải dạo này, em năng lại nhà Lưu lắm phải không? Có thật rằng em đã chán anh rồi phải không?
Tôi hỏi những câu đó, để thấy rằng mình ngây thơ quá, vụng về quá. Nhưng, tôi không thể nói được một câu nào hơn thế nữa. Bởi vì, tôi yêu nàng quá. Tôi tín ngưỡng cả tấm lòng phản trắc của nàng…
Anh có biết Loan đã trả lời tôi thế nào không? Ôi thật là tàn bạo! Thật là đau lòng cho tôi. Nàng đã thản nhiên:
– Sự thật thì em cũng có lại đằng anh Lưu chơi. Nhưng, đó chỉ là tình bạn mà thôi, anh đừng ngờ oan như vậy!
Tình bạn! Sao lại có một người đàn bà nói dối một cách trắng trợn như vậy, chối cãi một cách vụng về như thế hả anh? Thôi thế là hết.
Tôi đã nghĩ như vậy. Và tôi đã nhìn Loan rất lâu để quan sát một lần cuối tấm thân kiều diễm, khả ái của nàng. Tôi đã quyết định thanh toán chuyện này, bằng cách từ giã vĩnh viễn nàng.
Lần này thì tôi thực hiện, bởi vì, tôi không còn thể nào chịu đựng hơn nữa.
Một buổi sáng, tôi lẳng lặng thu xếp hành lý trong lúc nàng đang ngủ, lại nhà một người bạn để đợi ngày có đủ tiền lấy vé máy bay về Hà-nội. Tôi để lại cho nàng một lá thư, đại ý nói rằng, tôi không thể sống thêm được bên nàng nữa. Tôi phải về với gia đình. Và, tuyệt nhiên, tôi không đá động gì đến chuyện giữa Lưu và nàng cả.
Tôi đến ở nhà người bạn, nhờ anh ta vay hộ món tiền để về Hà-nội. Nhưng, ngày hôm sau, Loan đã tìm đến. Nàng khóc từ cửa khóc vào. Nàng van tôi hãy ở laị. Đàn bà thật khó hiểu. Tôi đang muốn quên nàng thì nàng lại tìm đến. Sau cùng, tôi lại chịu thất bại trước những giọt lệ của nàng. Tôi lại quay về. Nhưng, được ít lâu sau thì tôi lại thấy khổ sở. Nàng đã đi quá vào bùn lầy rồi. Như một trang giấy bị vết dầu hoen, có bao giờ giữ được vẹn màu trong trắng như xưa nữa. Rồi, tôi bỗng nhận thấy rằng sự có mặt của tôi chỉ có danh nghĩa làm bia che đỡ cho sự ăn chơi của nàng. Và bây giờ thì nàng hát rất ít mà lao đầu vào những cuộc vui chơi tài hoa, son trẻ nhiều hơn. Người ta đã gặp nàng ở bất cứ một tiệm khiêu vũ nào. Và không phải là một mình chàng Lưu kia, mà là đủ mọi hạng người trong các giới nghĩa là nàng không còn một chút gì của Loan xưa kia nữa.
Ánh sáng, âm nhạc, danh vọng và mầu sắc đã làm nàng biến thể. Như một con thiêu thân, nàng lao đầu vào ánh sáng. Nàng có cần tôi chính là chỉ cần một người chồng cho nó có danh nghĩa mà thôi…
Thế là, một lần nữa, sau một cuộc cãi nhau, tôi lại từ giã nàng. Lần này, có lẽ vì cảm thấy cái trò “Kim-Kiều tái ngộ” nó nhạt quá hay sao, nàng không tìm tôi trở về nữa.
Mấy hôm đầu nấn ná ở nhà người bạn để đợi giấy thông hàng, tôi nghĩ rằng xa hẳn nhau như vậy thật là may. Nhưng tôi đã lầm. Tôi tưởng rằng quên được nàng. Nhưng xa nàng, tôi mới thấy nhớ nàng thấm thía. Càng nhớ nàng hơn, mỗi lần nghe thấy giọng hát của nàng qua máy thâu thanh. Nghĩa là tôi không sao quên được nàng. Tôi nhớ nàng. Nhớ cả những buổi cãi nhau, nhớ những đêm ngồi chờ cửa nàng. Tôi nhớ quá, tha thiết nhớ.
Một buổi chiều, tôi qua chỗ ở cũ với hy vọng gặp nàng, để được nhìn nàng thôi. Nhưng..căn nhà cũ, tôi thấy treo một tấm biển bán. Tôi đã nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy những người hàng xóm đang nhìn tôi. Nàng đã đi đâu? Nàng ở với ai hiện nay? Trời ơi, còn có gì khổ sở cho tôi hơn là phải nghĩ đến Loan giờ này đang vui cười, sung sướng bên cạnh những người đàn ông khác.
Tôi hèn quá, phải không anh? Nhưng dù biết là hèn như vậy, tôi cũng vẫn cứ phải nghĩ đến nàng như thường.
Để tôi kể tiếp…Từ hôm ấy trở đi, không lúc nào tôi không nghĩ đến Loan, không giờ nào tôi không nhớ đến nàng. Giấy thông hành đã xong mà tôi chưa hề nghĩ tới chuyện về Hà-nội. Tôi đi lang thang giữa thành phố Sàigòn, tắm trong bể nắng thiêu người để cảm thấy cháy từng khúc ruột. Người bạn tốt không còn biết làm thế nào để khuyên giải tôi nữa. Và, tôi thì lúc đó cũng chẳng cần ai khuyên giải cả. Tôi chán chường trong mối tình tuyệt vọng ác hại kia để rồi tự dìm chết đời mình, tự phá hoại sức khoẻ bằng men rượu.
Tôi uống rượu, anh ạ, uống rất nhiều. Không phút nào tôi không say. Và, lúc nào tỉnh, thì tôi lại phải tìm rượu uống ngay để mà quên. Quên Loan và quên hết những kỷ niệm cũ. Người tôi xanh rớt đi, và bủng beo ra. Tôi biết. Nhưng tôi mặc kệ. Vì, lúc đó, tôi nghĩ rằng chẳng còn gì bắt tôi phải giữ gìn, ngoài Loan ra…
Ôi! Tại sao, tôi lại gặp nàng hả anh? Tại sao chúng tôi lại yêu nhau. Tại sao, tôi lại vào Nam? Có lẽ, tôi điên mất…
Một buổi chiều, anh bạn rủ tôi đi khiêu vũ. Chúng tôi bước vào một tiệm khiêu vũ lớn nhất ở Sàigòn – Chợ Lớn. Hai chúng tôi ngồi vào một góc phòng tối nhất để nhìn thiên hạ điên cuồng trong biển lửa, trong rừng âm thanh. Từng ly rượu, từng ly rượu rót ra và cạn dần. Tôi uống, tôi uống không còn kể đến bao nhiêu ly nữa. Nhờ trời, tuy say, nhưng tôi cũng còn đủ trí để thấy rằng, từ cửa, Loan cùng một số bạn bè tài hoa son trẻ khác ào ào tiến vào. Họ ngồi ngay gần chỗ chúng tôi, nhưng họ không nhìn thấy tôi. Nhìn Loan đang ngã nghiêng cười nói bên cạnh lũ người ba hoa, tán nịnh ấy, lòng tôi đau như cắt. Nước mắt tôi ứa ra khi nghĩ tới nụ cười ấy, mấy tháng trước đây…
Nhạc trổi lên, Loan nhún nhẩy cặp tay với một gã đứng tuổi quay cuồng. Tôi ngồi lặng, nhìn thấm thân nàng oằn oại trong tay người đàn ông phì nộn kia.
Tới lúc bản nhạc dứt, Loan cùng với người đàn ông đó về chỗ thì tôi không thể ngồi được ở trong tiệm khiêu vũ nữa. Tôi bảo người bạn trả tiền, rồi ra về.
Dọc đường, người tôi như ngây ngấy lên cơn sốt.
Tôi bước đấy mà nào có phải là đang đi đâu. Hồn tôi chơi vơi, lòng tôi xa xôi. Quanh tôi, chỉ toàn một hình ảnh nhảy múa điên cuồng, cái hình ảnh Loan oằn oại trong tay gã đàn ông to béo vừa rồi. Và tiếng nhạc nổi. Ánh sáng điên đảo thay mầu. Và, men rượu làm mắt tôi hoa lên, tâm trí tôi mệt mỏi.
Một chiếc xe phóng vụt qua, sát ngay bên tôi. Hú vía, chỉ một bước nữa, đời tôi đã nằm gọn dưới bụng xe hơi. Tôi rùng mình kéo anh bạn lên một chiếc Taxi. Ngồi trên xe, tôi nghĩ rằng, nếu mà vừa rồi tôi đừng lùi lại. Nếu mà vừa rồi chiếc xe ngạo nghễ đè lên tôi! Như vậy, có lẽ còn sung sướng cho tôi hơn, còn đỡ khổ cho tôi hơn là phải sống, còn sống để bị vây quanh những tiếng nhạc, ánh sáng, nụ cười…
Về đến nhà, để nguyên quần áo như vậy, tôi nằm ngã ra giường. Tôi không muốn làm một việc gì lúc ấy nữa. Tâm hồn tôi căng thẳng như một sợi giây thun sắp tới độ đứt. Lúc đó tôi có thể khóc như một đứa trẻ con. Tôi có thể gào lên như một thằng điên dại.
Bỗng, anh bạn tôi bước vào, ném cho tôi một phong thư. Tôi nhặt phong thư, cũng chẳng cần để ý tới ai gửi nữa, uể oải xé ra đọc. Đó là thư của vợ tôi.
Anh,
Lâu lắm em không nhận được thư từ gì của anh cả. Tuần trước, em gửi cho anh một lá thư theo địa chỉ cũ nhưng bị trả lại. Anh không ở chỗ ấy nữa à? Sau này anh còn dạy đàn nữa không? Anh có được mạnh khỏe lắm không? Thấy anh không gửi thư ra ngoài này, em lo ngay ngáy. Nói dại, lỡ anh có thế nào thì em đến chết mất. À, anh ạ, thằng Hùng dạo này nói sỏi lắm rồi, nó nghịch và phá như thằng quỷ. Thỉnh thoảng nó lại hỏi em bao giờ bố về?
Ở nhà, công việc vẫn thế, chỉ có dạo này hơi túng thôi, nhưng em cũng chạy được vài món hàng, lời lãi cũng đủ tiêu. Mẹ hơi yếu. Mẹ mong anh về nhiều lắm. Anh làm thế nào, liệu thu xếp mà về ngoài này cho chóng đi anh ạ. Để cho mẹ khỏi mong, con nó chờ.
Các anh Bằng, Phong, Tuấn lại đây hỏi thăm anh luôn đấy.
Thôi, giấy ngắn lời dài, em viết thư này, chỉ mong anh thu xếp về, sớm ngày nào hay ngày ấy. Em buồn lắm, chỉ mong anh về thôi.
Vợ anh,
THỦY
Lá thư của vợ tôi như một luồng ánh sáng le lói chiếu vào một căn phòng tối tăm. Tôi như một người chợt tỉnh cơn mê. Tôi đọc lại lá thư một lần nữa. Ôi! Những giòng chữ. Những giòng chữ của vợ tôi hiền lành, dịu dàng và ấm áp làm sao.
Tôi phải về! Phải về với vợ, con tôi. Tại sao tôi lại có thể vô lý đến thế này được. Tôi ở mãi nơi này làm gì?
Không! Tôi không nên ở lại đây thêm một ngày nào nữa. Tôi phải về. Vợ con tôi đang cần sự có mặt của tôi, đang mỏi mắt chờ đợi tôi.
Tôi phải về!
– Tôi phải về! Phải trở về!
Lần này thì không một sự gì ngăn cản được tôi nữa.
Tôi đem chuyện đó nói với anh Cầm – người bạn đã cho tôi trọ – và hỏi mượn anh số tiền lấy vé máy bay.
Cầm số tiền rồi tôi nhẩy lên xe tới ngay hãng Hàng Không Việt Nam. Tấm vé đã ở trong tay tôi. Tôi chỉ còn ở lại Sàigòn có hai ngày nữa. Chao ôi! Chỉ còn có 2 ngày nữa thôi! Bao nhiêu tiền còn lại, tôi rủ anh Cầm vào Chợ Lớn tiêu cho hết và sắm cho con tôi mấy thứ đồ chơi.
Lúc ở một hiệu ăn Chợ Lớn bước ra, vô tình chúng tôi lại chạm trán với Loan. Tôi kéo Cầm quay lại, vừa định vẫy một chiếc xe thì Loan đã bước tới chặn lại.
Tôi làm như không nghe thấy lời nói của nàng, kéo Cầm đi. Tôi biết làm như thế là hẹp hòi, nhưng tôi vẫn cứ làm. Vì, sự thật, sao lúc đó, tôi thấy Loan xấu đến thế! Có thể nói, chưa có một người đàn bà nào lại xấu một cách trơ trẽn như Loan lúc đó được.
Tôi không nói xấu nàng đâu. Sự thật là như vậy. Viết lại ở đây những giòng này, tôi không có ý bôi nhọ nàng, dè bĩu nàng mà chính là kể lại một sự thật.
Mặt nàng lúc đó, phấn son đã làm mất hết vẻ khả ái dịu hiền. Cặp riềm mi giả đen và cong vút như cặp mi đàn bà Tây phương càng làm cho nàng đáng sợ hơn với đôi quầng mắt tím lại, sâu thăm thẳm như đôi vực tội lỗi. Và, lông mày nữa, trời ơi, còn đâu là vẻ thanh tú? Còn đâu là cặp lông mày hiền dịu. Lúc đó, tôi chỉ nghìn thấy là một nét vẽ vụng về, ươn ướt đen. Nét vẽ và mầu mực mà nàng kẻ đè lên vết lông mày vừa cạo, chỉ làm vô duyên thêm nét mặt tròn trặn của nàng. Còn tóc nàng nữa. Mái tóc của nàng gần như mái tóc của chúng ta mỗi khi chậm cắt. Nó dài một cách nham nhở, mặc dầu rằng nó đã được uốn một cách tỉ mỉ. Cái tóc ngắn úp lên đầu đó ngắn quá để lộ ra một cái gáy trắng và phấn đập vội vàng vào đó. Và môi thì thật đúng là bằng mỡ và máu trộn vào nhau, ướt và đỏ. Nàng cười mà không phải là cười nữa. Những nét nhăn của nụ cười để lại đã làm cho tôi vừa khinh vừa thương nàng.
Tại sao nàng lại “son phấn” một cách lên sân khấu như vậy. Để cho sự tàn phá dung nhan sau những đêm trác táng, khoái lạc điên dại vừa qua chăng?
Tôi nghĩ vậy, và dừng chân lại:
– Loan còn gọi tôi làm gì?
Nàng nhìn tôi, đôi mắt mở rộng như van lơn, như cầu khẩn một tình yêu, một tình thương lúc đó. Tôi hiểu cái nhìn đó, nhưng tôi nghĩ rằng, giữa tôi và nàng đã chấm dứt từ lâu rồi.
Tuy vậy tôi vẫn dịu dàng mời nàng vào một tiệm giải khát gần đó. Nàng gọi một ly cà-phê đen. Tôi và anh Cầm dùng rượu.
Sau khi nhắp một ly rượu mạnh, tôi mới chậm rãi:
– Cũng may gặp Loan ở đây để mà còn nó với nhau được vài lời từ biệt!
Nàng buông chiếc muỗng khuấy cà-phê xuống bàn:
– Anh nói gì?
Tôi thong thả nhắc lại:
– Mai này tôi về Hà-nội.
– Anh về Hà-nội? Về Hà-nội?
Tôi để nàng diễn tả đủ những vẻ kinh ngạc trên nét mặt rồi chép miệng:
– Thật ra thì tôi cũng chưa có ý định về Hà-nội, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc. Hơn nữa, tôi có ở lại Sàigòn cũng chẳng lợi gì thêm…
– Sao anh không cho em biết?
Tôi cười khô khan.
– Thì hôm nay, tôi chẳng nói với Loan là gì?
Nàng thở dài.
Ba chúng tôi cùng im lặng. Mỗi người nhìn đi một nơi.
Lát sau, Loan nói bằng một giọng buồn thảm:
– Anh đã lấy vé chưa?
– Lấy rồi!
– Bao giờ thì anh đi?
– Mốt.
– Trước khi về Hà-nội anh có thể cho em được gặp một lần cuối cùng không?
Tôi lắc đầu:
– Gặp lại làm gì nữa? Gần hai năm trời đã không quá đủ hay sao?
Nàng rơm rớm nước mắt:
– Nhưng…
Tôi gạt ngay:
– Đừng nên nói thêm gì nữa thì đẹp hơn. Dù sao khi gặp gỡ cũng như khi chia tay, tôi muốn hai chúng ta đừng người nào phải khóc vì người nào cả.
– Sao anh ác thế?
Nghe câu đó, tôi bỗng bật cười. Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Rồi, tôi nói:
– Em! Em mà còn nói được câu đó với tôi nữa ư? Không, Loan ạ, câu đó em không nên nói ra mới phải. Vì trong chúng ta, người nào có lỗi? Tại em, hay tại tôi?
– Vì ai mà em bỏ Hà-nội vào đây?
Tôi cười:
– Tôi biết chắc chắn là em sẽ nói câu đó vì em chỉ có thể nói câu đó được mà thôi. Nhưng, em có hiểu rằng tôi cũng có thể nói được một câu như thế không? Sao Loan không nghĩ rằng vì ai mà tôi bỏ vợ, bỏ con vào đây? Và, tới bây giờ thì vì ai mà tôi phải trở về? Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng nên nhắc lại làm gì nữa. Hôm nay, chúng ta chỉ nên biết rằng buổi gặp nhau cuối cùng. Thế thôi.
Và, tôi kéo Cầm đứng đậy, trả tiền rồi ra về. Loan ra theo nhưng, khi tới cửa thì nàng gặp mấy người bạn trai, trong số đó có cả Lưu. Họ vây lấy Loan. Trong lúc Loan đang cuống cuồng trả lời họ thì tôi và Cầm bước lên Taxi.
Tôi thoáng một niềm hối hận, nhưng niềm hối hận đó tan ngay, khi tôi nghĩ đến vợ và con tôi, nghĩ đến những lần nàng lao đầu vào các cuộc vui. Tôi tìm ra rằng, chính Loan đã làm khổ đời nàng, để bào chữa cho sự tàn nhẫn của tôi vừa rồi. Mà sự thật như vậy. Bởi vì, nếu nàng cứ sống bên tôi, cứ yên ổn mà hưởng những gì tôi đã mang lại cho nàng thì làm gì có những chuyện khổ sở kia xảy ra.
Tôi linh cảm thấy rằng, cuộc đời Loan sau này sẽ khổ lắm.
Nhưng biết làm thế nào? Khi người đàn bà ấy giờ đây chỉ còn là một hình ảnh thoáng qua trong tâm tưởng tôi.