← Quay lại trang sách

- V -

Và tôi đã về, sống bên cạnh vợ con. Tôi lại trở về cái thằng tôi thuở trước, nghĩa là, một ngày hai buổi đi làm, buổi tối dắt vợ con đi chơi. Tôi sống một cách đầy đủ, từ buổi sáng, buổi trưa và buổi tối.

Chuyện cũ đã qua. Bao nhiêu biến cố đã xảy ra trong lòng tôi, trong đời nàng.

Tôi vẫn là một người chồng làm trọn vẹn bổn phận và, nàng thì vẫn ngày ngày ca hát. Đôi khi, tôi cũng thoáng nghe thấy giọng nàng qua những tiệm ăn, tiệm nước. Giọng hát của nàng vẫn như xưa, vẫn có thể làm say đắm nhiều người.

Thỉnh thoảng, tôi nhận được một lá thư của anh Cầm từ Sàigòn gửi ra, nói về nàng. Đại khái, thì anh vẫn gặp nàng, nay đi với người này, mai nhảy với một tài hoa son trẻ khác. Theo sự xét đoán của Cầm thì anh ta nói rằng lúc này Loan đang đi xuống dốc. Không một người đàn ông nào muốn lấy nàng và cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện đó cả. Thật ra thì họ chỉ muốn coi nàng như một (khó nói quá) thứ trò chơi tiêu khiển. Họ thấy nàng còn nhan sắc thì họ muốn gần. Nhưng, họ gần rồi để họ phải tránh ngay. Người ta đã có nhiều lời đồn đãi không tốt về Loan.

Tôi không dám tin hẳn lời Cầm nói là đúng nhưng cũng nghĩ rằng những chuyện đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên lắm nếu vào hoàn cảnh của Loan hiện nay.

Tiếng tăm của Loan đồn đãi ra tận Hà-nội. Và, dĩ nhiên, họ đã nói về Loan chẳng ra gì. Tôi không oán, không khinh, không giận nàng nữa. Tôi chỉ thấy thương nàng mà thôi. Tôi viết cho nàng một lá thư, hỏi nàng có muốn trở về Hà-nội nữa không? Nhưng lá thư đó, nàng đã không trả lời.

Mùa đông năm ấy vào một buổi sáng, tôi mở tủ tìm áo rét để mặc. Tôi bỗng nhìn thấy một bọc giấy đặt ở góc tủ. Tò mò tôi mở ra xem. Trong đó, một chiếc áo len và một tập thư, có lẽ vợ tôi đã gói và cất vào đó. Tôi bỗng thấy bùi ngùi. Chiếc áo này, tập thư này, tất cả sao còn hiện ra trước mắt tôi. Tôi run run nhặt những tờ thư cũ xếp lại. Tôi nhìn những lá thư nhạt mầu chữ và úa mầu giấy, lòng rạt rào, bâng khuâng. Rồi, tôi vò nát những lá thư đó ra, và lặng lẽ châm lửa đốt. Ngọn lửa bốc cháy, bập bùng. Những tàn giấy bay lên rồi rơi nhẹ ra khắp ngả.

Lúc tôi nhìn lên thì vợ tôi đã đứng ngay gần đó. Nàng mỉm cười:

– Anh đốt làm gì? Cứ cất đấy để thỉnh thoảng mở ra xem lại có thú hơn không?

Tôi nhìn vợ tôi, không nói.

Vợ tôi cúi xuống nhặt áo len lên, ngắm nghía:

– Len tốt đấy chứ? Nhưng, có lẽ dạo này anh mặc không vừa nữa rồi..

Và, nàng bàn:

– Hay là tiện thể thằng Cu nhà mình chưa có áo rét mặc, để em tháo ra đan cho nó tấm áo dài tay, anh nhé!

Tôi thở dài, lòng vẩn vơ buồn để mặc vợ tôi với tấm áo len của Loan, bỏ ra ngoài. Gió lạnh gây gấy. Ngoài đường lại có hạt mưa buổi sớm, ướt át hè phố và cỏ cây. Tôi đứng bên cửa kính nhìn ra ngoài đường. Điếu thuốc thứ tư đã hết. Miệng tôi đắng lại.

Môi tôi khô vì hanh hao và khói thuốc. Mắt tôi nhoè đi. Bao nhiêu hình ảnh cũ qua lớp mưa phơi phới bên ngoài, sớm hôm ấy lần lượt diễn lại trước mắt tôi. Cũng một ngày mưa như thế này hai năm trước, tôi đã sống khác, và, bây giờ…

Tôi không muốn nghĩ thêm gì nữa. Tôi nhớ đến lời mà Loan đã nói với tôi khi xưa khi trao cho tôi tấm áo len này.

Chiếc áo vẫn còn đây, mầu vẫn hồng như thuở nào mà người đan áo ngày xưa giờ đã…

Tôi ôm lấy mặt, nghẹn ngào.