- IV - Điều bất khả thi
Bà ta đứng ở cửa nhìn từng người một. Rampole cảm thấy bà ta là một người phụ nữ khác thường mà không biết tại sao. Bà ta không có nét gì nổi bật, trừ đôi mắt đen thông minh và sinh động, giờ đã mờ và đỏ vì cạn nước mắt. Ở bà ta toát lên sự mâu thuẫn. Bà ta có dáng người thấp, cơ thể cứng cỏi, khuôn măt rộng, gò má khá cao và làn da sáng, vậy mà Rampole lại cảm thấy bà ta có thể rất xinh đẹp nếu cố gắng chải chuốt. Mái tóc nâu đậm được uốn nhẹ qua tai, và bà ta mặc cái váy màu tối đơn điệu nhất với một đường viền màu trắng ngang ngực, vậy mà trông bà ta không hề thiếu phần hấp dẫn.
Phong thái, sức khỏe, dáng đi, gì nữa? Từ “như điện giật” thật vô nghĩa, nhưng nó lại lột tả được làn sóng phát ra từ bà ta: một cái gì đó hình thành từ những tiếng kêu lách tách và sức nóng và năng lượng, làm người khác choáng váng. Bà ta bước về phía họ, giày kêu cọt kẹt. Đôi mắt đen to của bà hướng lên một chút về phía góc phòng để tìm Hadley. Bà ta xoa hai lòng bàn tay vào nhau, lên và xuống. Rampole nhận ra hai điều – vụ sát hại giáo sư Grimaud đã khiến bà ta đau khổ đến mức có thể bà ta sẽ không thể vượt qua được, và có lẽ đã khiến bà ấy tê dại và khóc lóc ngay lúc này nếu không vì một lí do nào đó.
“Tôi là Ernestine Dumont,” bà ta nói, như đọc được ý nghĩ của người khác. “Tôi đến đây để giúp các ông tìm ra người đã bắn Charles.”
Bà ta nói không có ngữ điệu gì, nhưng giọng hơi nhíu lại và có vẻ lãnh đạm. Hai lòng bàn tay của bà ta vẫn tiếp tục xoa vào nhau.
“Khi tôi biết chuyện, lúc đầu tôi không thể đi lên trên này được. Rồi tôi muốn đi theo xe cấp cứu đến nhà dưỡng lão, nhưng bác sĩ không cho phép. Ông ấy nói cảnh sát cần nói chuyện với tôi. Vâng, tôi nghĩ như thế là sáng suốt.”
Hadley đứng lên và nhường chỗ cho bà ta.
“Mời bà ngồi. Chúng tôi muốn nghe lời khai của bà trong chốc lát. Tôi phải yêu cầu bà lắng nghe thật kĩ những gì anh Mills đang nói, trong trường hợp bà được yêu cầu chứng thực…”
Bà ta rùng mình trước cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, và tiến sĩ Fell, người đang quan sát bà ta một cách kĩ lưỡng, ì ạch bước sang đóng nó. Rồi bà ta liếc sang lò sưởi, nơi ngọn lửa gần như đã bị dập tắt dưới những tờ giấy đã cháy. Hiểu ra yêu cầu của Hadley, bà gật đầu. Bà lơ đãng nhìn Mills, hơi mỉm cười thể hiện thiện ý.
“Vâng, tất nhiên rồi. Stuart là một anh chàng ngốc nghếch tội nghiệp, và là một người tốt. Phải không, Stuart? Xin hãy tiếp tục. Tôi sẽ… theo sát.”
Nếu có tức giận thì Mills cũng không thể hiện ra ngoài. Mi mắt của anh ta rung rinh vài lần, và anh ta khoanh tay lại.
“Nếu Bà Đồng này cảm thấy vui khi nghĩ như thế,” anh ta cất giọng không hề nao núng, “thì tôi không phản đối gì cả. Mà có lẽ tôi nên tiếp tục. Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Lời tiến sĩ Grimaud nói khi nhìn thấy vị khách, anh bảo ông ta đã nói, ‘Chúa ơi, ngươi là ai?’ Sau đó thì sao?”
“À, đúng rồi! Ông ấy không đeo kính, mà đeo nó lủng lẳng trên cổ. Ông ấy không nhìn rõ nếu không có kính, nên tôi có cảm giác rằng ông ấy nhầm tưởng cái mặt nạ là mặt người thật. Nhưng trước khi ông ấy kịp đeo kính lên, kẻ lạ mặt đã hành động chớp nhoáng khiến tôi bối rối, và lao về phía cánh cửa. Tiến sĩ Grimaud cố bước ra để đứng chặn trước hắn ta, nhưng hắn ta quá nhanh, và tôi nghe thấy tiếng hắn ta cười. Khi hắn ta vào trong…” Mills dừng lại, trông có vẻ lúng túng. “Đây mới là chuyện kì lạ nhất. Tôi có cảm giác là bà Dumont, mặc dù đang co rúm người lại dựa lưng vào tường, đã đóng cửa lại sau khi hắn ta bước vào. Tôi còn nhớ là bà ấy vẫn đặt tay lên nắm đấm cửa.”
Ernestine Dumont nổi giận đùng đùng. “Cậu nói thế là có ý gì hả cậu nhóc?” bà ta hỏi. “Đồ ngốc, có biết thì hẵng thưa thốt. Cậu nghĩ tôi sẵn sàng để người đàn ông đó ở một mình với Charles sao? Hắn ta dùng chân đóng cửa rồi khóa trái lại.”
“Đợi một chút, thưa bà… Có đúng vậy không, anh Mills?”
“Tôi muốn các ông hiểu rõ,” Mills cất giọng, “rằng tôi chỉ đang cố gắng đưa ra mọi sự việc và mọi cảm giác của tôi. Tôi không có ý gì cả. Tôi chấp nhận đính chính của bà ấy. Hắn ta, đúng như Bà Đồng nói, đã khóa cửa.”
“Cậu ta xem cái biệt danh ‘Bà Đồng’ mà cậu ta đặt cho tôi là một trò đùa nho nhỏ đấy,” bà Dumont nói gay gắt. “Hừm!”
Mills mỉm cười. “Để tôi tiếp tục, thưa ông. Tôi tin rằng Bà Đồng đây đã bị kích động. Bà ấy bắt đầu gọi tên thánh của tiến sĩ Grimaud và lắc nắm đấm cửa. Tôi nghe thấy tiếng nói ở trong, nhưng vì ở khoảng cách xa, và các ông cũng thấy là cửa rất dày…” Anh ta chỉ tay ra. “Tôi không thể nghe rõ gì cho đến khoảng 30 giây sau đó, khoảng thời gian mà tôi cho là để người đàn ông tháo mặt nạ ra, tiến sĩ Grimaud nói vọng ra cho Bà Đồng với giọng giận dữ: ‘Biến đi, đồ ngốc. Tôi có thể xử lí được.’ ”
“Tôi hiểu. Ông ấy có vẻ hoảng sợ hay gì không?”
Người thư kí nhớ lại. “Ngược lại là đằng khác, tôi phải nói là giọng ông ấy có vẻ nhẹ nhõm.”
“Và bà, thưa bà, bà có vâng lời ông ấy và tránh xa…?”
“Có.”
“Mặc dù,” Hadley nói một cách khéo léo, “tôi cho là việc những kẻ thích đùa đeo mặt nạ đến nhà và cư xử liều mạng như vậy thường ít xảy ra đúng không? Tôi cho là bà biết về lời đe dọa đối với ông chủ của bà chứ?”
“Tôi đã vâng lời Charles Grimaud hơn 20 năm rồi,” người phụ nữ nói lặng lẽ. Cái từ “ông chủ” đã tác động mạnh đến bà. Đôi mắt hoe đỏ hiện lên sự kiên quyết. “Và tôi chưa thấy tình huống nào ông ấy không xử lí được. Vâng lời! Tất nhiên là tôi làm thế rồi: tôi lúc nào cũng vâng lời. Ngoài ra, các ông không hiểu. Câu hỏi của ông chẳng có ý nghĩa gì cả.” Vẻ khinh rẻ được thay bằng nụ cười nửa miệng. “Nhưng thú vị đấy – về mặt tâm lí, như Charles thường nói. Các ông không hỏi Stuart vì sao cậu ta lại vâng lời và không làm um sùm lên. Đơn giản là vì các ông nghĩ cậu ta sẽ hoảng sợ. Như vậy ông có hàm ý muốn nói là tôi không hoảng sợ, và tôi cảm ơn ông vì điều đó. Xin hãy tiếp tục đi.”
Rampole có cảm tưởng như mình đang quan sát một tay kiếm với cổ tay mềm dẻo. Hadley dường như cũng cảm thấy như vậy, mặc dù ông quay sang hỏi anh thư kí.
“Anh có nhớ, anh Mills, người đàn ông vào phòng lúc nào không?”
“Lúc 10 giờ kém 10. Trên bàn tôi có đồng hồ, ông thấy đấy.”
“Và anh nghe thấy tiếng súng vào lúc nào?”
“Vào đúng 10 giờ 10.”
“Anh có chắc là anh đã theo dõi cửa chính suốt khoảng thời gian đó?”
“Chắc chắn là tôi đã làm vậy.” Anh ta hắng giọng. “Dù Bà Đồng có cho tôi là kẻ nhút nhát, nhưng tôi là người đầu tiên chạy đến cánh cửa khi có tiếng súng nổ. Nó vẫn bị khóa ở trong, như các quý ông đã nhìn thấy – các quý ông đã đến ngay sau đó.”
“Trong 20 phút hai người đó ở cùng nhau, anh có nghe bất cứ giọng nói, cử động, hay âm thanh nào không?”
“Có một lúc tôi có cảm giác như có người đang lên giọng, và một âm thanh tôi chỉ có thể mô tả là giống với tiếng va đập mạnh. Nhưng tôi ngồi quá xa…” Anh ta lại đu đưa người, và nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh như băng của Hadley. Mồ hôi anh ta lại túa ra. “Đương nhiên, giờ tôi nhận ra rằng tôi đã kể cho các ông nghe một câu chuyện có vẻ cực kì phi thường. Vậy mà, thưa các quý ông, tôi thề…!” Đột nhiên anh ta thình lình giơ nắm đấm lên và lên cao giọng.
“Thế là được rồi, Stuart,” người đàn bà dịu dàng nói. “Tôi có thể xác nhận điều đó.”
Giọng Hadley nghiêm nghị nhưng khéo léo. “Tôi nghĩ như thế là chấp nhận được. Câu hỏi cuối cùng, anh Mills. Anh có thể mô tả chính xác vẻ ngoài của người đàn ông mà anh thấy được không?… Đợi chút, thưa bà!” Ông cắt ngang, xoay người rất nhanh. “Sẽ đến lượt bà ngay thôi. Thế nào, anh Mills?”
“Tôi có thể mô tả một cách chính xác là hắn ta mặc một cái áo khoác ngoài dài màu đen, và một cái mũ kê pi làm bằng chất liệu gì đó màu nâu. Quần màu tối. Tôi không quan sát thấy giày. Tóc hắn ta, khi bỏ mũ ra…” Mills dừng lại. “Thật kì lạ. Tôi không muốn võ đoán, nhưng đến bây giờ nhớ lại, tóc hắn ta màu đen, bóng bẩy như được sơn lên, nếu ông hiểu ý tôi, trông như thể cả cái đầu hắn ta được làm bằng giấy bồi vậy.”
Đang đi đi lại lại trước bức tranh, Hadley thình lình quay lại nhìn khiến cho Mills kêu thé lên.
“Thưa các quý ông,” anh ta la lên, “các ông yêu cầu tôi kể lại những gì mình nhìn thấy. Và đó là những gì tôi nhìn thấy. Đó là sự thật.”
“Nói tiếp đi,” Hadley nói, giọng nghiêm nghị.
“Tôi tin là hắn ta có đeo găng tay, mặc dù tay hắn ta để trong túi, và tôi không hoàn toàn chắc chắn. Hắn ta cao ráo, cao hơn tiến sĩ Grimaud từ 7 đến 10 phân, và có… dáng người trung bình. Đó là tất cả những gì tôi có thể khẳng định dứt khoát.”
“Trông hắn ta có giống gã Pierre Fley không?”
“Chà, có. Nói đúng ra thì vừa có, vừa không. Đáng ra tôi phải nói hắn ta cao hơn, và không quá gầy như Fley, nhưng tôi không thể khẳng định chắc chắn.”
Trong suốt cuộc tra hỏi, Rampole đã quan sát tiến sĩ Fell qua khóe mắt. Vị tiến sĩ, với cái lưng gù lên dưới lớp áo choàng và một tay cầm cái mũ rộng vành, đang vừa lết đi xung quanh phòng vừa gõ cái gậy xuống thảm một cách bực dọc. Ông cúi xuống nhìn chằm chằm các thứ cho đến khi kính trượt ra khỏi mũi. Ông nhìn bức tranh, những giá sách và con trâu bằng đá hoàng ngọc trên bàn làm việc. Ông vừa thở khò khè vừa cúi xuống xem xét lò sưởi, rồi lại đứng dậy xem xét cái huy hiệu treo phía trên. Cuối cùng ông có vẻ trở nên nhã nhặn và thờ ơ, vậy nhưng lúc nào Rampole cũng thấy ông ta quan sát bà Dumont. Ông dường như rất có ấn tượng với bà ta. Có vẻ có gì đó đáng sợ trong đôi mắt nhỏ và sáng của ông, thường nhìn sang hướng khác ngay khi vừa quan sát xong thứ gì đó. Và người phụ nữ đó biết như vậy. Tay bà nắm chặt trên đùi. Bà ta cố gắng phớt lờ ông, nhưng rồi lại liếc mắt nhìn về phía ông. Cứ như là họ đang chiến đấu trong một trận chiến vô hình vậy.
“Còn những thắc mắc khác, anh Mills,” Hadley nói, “Nhất là về sự việc xảy ra ở quán Warwick và bức tranh đó. Nhưng chúng có thể đợi đến khi chúng tôi thu xếp mọi việc… Anh có phiền đi xuống và mời cô Grimaud và cậu Mangan lên đây không? Cả ông Drayman nữa, nếu ông ấy đã về?… Cảm ơn. Đợi chút đã. Ờ… còn câu hỏi gì không, Fell?”
Tiến sĩ Fell nhã nhặn lắc đầu. Rampole có thể thấy những khớp ngón tay của người đàn bà kia trắng lên.
“Bạn của ông cứ phải đi đi lại lại như thế đó à?” bà ta đột ngột hét lên, và giọng the thé của bà phát âm chữ “đ” thành chữ “l”. Thật phát điên lên được…”
Hadley chăm chú quan sát bà ta. “Tôi hiểu, thưa bà. Nhưng thật không may cách làm việc của ông ấy là như vậy.”
“Vậy thì ông là ai? Ông vào nhà tôi…”
“Để tôi giải thích. Tôi là chánh thanh tra cấp cao Hadley của Phòng Điều tra Tội phạm. Đây là anh Rampole. Và người còn lại, có thể bà đã nghe danh ông ấy rồi, là tiến sĩ Gideon Fell.”
“Có. Có. Tôi nghĩ là có.” Bà ta gật đầu, và đập tay lên cái bàn bên cạnh. “Chà, chà, chà! Dù như vậy, chẳng lẽ các ông quên hết cách ứng xử rồi à? Các ông có nhất thiết phải mở cửa sổ để căn phòng lạnh cóng như vậy không? Ít nhất chúng tôi cũng được nhóm lửa sưởi ấm chứ?”
“Tôi khuyên bà không nên làm thế,” tiến sĩ Fell nói. “Cho đến khi chúng ta biết được giấy tờ gì đã bị cháy trong đó. Lúc chúng cháy chắc phải như một đống lửa trại.”
Ernestine Dumont nói một cách mệt mỏi: “Ô, tại sao các ông lại ngớ ngẩn thế? Sao các ông cứ ngồi ì ở đây? Các ông biết khá rõ ai đã làm chuyện này mà. Chính là gã Fley đó, các ông biết điều đó. Chà, chà, chà? Tại sao các ông không đi lùng bắt hắn ta đi? Tại sao các ông lại ngồi đây khi tôi nói với các ông rằng hắn là thủ phạm?”
Ở bà ta toát lên sự căm ghét hoang dại, trông như thể bà ta đang lên đồng vậy. Có vẻ bà ấy muốn được thấy Fley đứng lên giá treo cổ.
“Bà có biết Fley không?” Hadley ngắt lời.
“Không, không, tôi chưa bao giờ gặp hắn! Ý tôi là trước vụ này. Nhưng tôi có biết những gì Charles đã kể cho tôi.”
“Là gì?”
“À! Gã Fley này là một kẻ mất trí. Charles chưa bao giờ quen hắn, nhưng hắn có một ý tưởng điên cuồng là Charles đem điều thần bí ra làm trò đùa, ông thấy đấy. Hắn có một người anh em,” bà phẩy tay, “cũng điên như thế, các ông hiểu không?
Charles bảo tôi có thể hắn sẽ đến đây lúc 9 rưỡi. Nếu hắn đến, tôi sẽ cho hắn vào. Nhưng khi tôi đến dọn khay cà phê cho Charles lúc 9 rưỡi, ông ấy cười phá lên và nói nếu bây giờ hắn không đến thì sẽ chẳng bao giờ đến nữa. Charles nói: ‘Những kẻ mang trong mình nỗi hận thù đều không để phí thời gian.’” Bà ta dựa lưng vào ghế, ngồi thẳng hai vai lại. “Chà, ông ấy đã nhầm. Chuông cửa rung lên lúc 10 giờ kém 15. Tôi mở cửa. Có một người đàn ông đứng trên bậc thềm. Hắn ta cầm một tấm danh thiếp và nói, ‘Bà có thể đưa cái này cho giáo sư Grimaud và hỏi ông ấy xem có thể gặp tôi được không?’”
Hadley chống tay vào thành ghế sofa và chăm chú quan sát bà ta.
“Thế còn cái mặt nạ thì sao, thưa bà? Bà không thấy nó hơi kì cục à?”
“Tôi không nhìn thấy cái mặt nạ! Ông không để ý là hành lang tầng dưới chỉ có một ngọn đèn à? Thế đấy! Sau lưng hắn ta có một cái đèn đường, và tất cả những gì tôi có thể thấy chỉ là cái bóng của hắn ta. Hắn ta cực kì nhã nhặn, ông thấy đấy, và đưa danh thiếp, vì thế nên trong chốc lát tôi không nhận ra…”
“Đợi đã, thưa bà. Bà có thể nhận ra giọng nói đó nếu được nghe lại lần nữa không?”
Bà ấy lắc vai như thể đang mang một gánh nặng trên lưng. “Có! Tôi không biết… có, có! Nhưng nghe có vẻ không thật lắm, ông thấy đấy, nó như bị nghẹt lại sau cái mặt nạ đó, giờ tôi mới nghĩ ra. Tại sao đàn ông lại…!” Bà ấy dựa lưng vào ghế, và bỗng nhiên nước mắt trào ra. “Tôi chưa gặp chuyện như thế bao giờ! Tôi nói thật! Nếu ai đó hãm hại ông, được. Ông chờ đợi thời cơ và giết hắn ta. Rồi bạn bè ông ra tòa thề rằng ông đã ở nơi khác. Ông không đeo một cái mặt nạ sơn, giống cái ông già Drayman với đám trẻ con thường đeo trong đêm hội Guy Fawkes, ông không đưa danh thiếp như gã đàn ông kinh khủng này, và lên nhà giết người rồi nhảy ra ngoài cửa sổ và biến mất. Chuyện này giống như những truyền thuyết tôi được nghe khi còn nhỏ…” Vẻ khinh người của bà ta vỡ òa trong sự kích động. “Ôi Chúa ơi, Charles! Charles tội nghiệp của tôi!”
Hadley chờ đợi trong im lặng. Bà ta mất bình tĩnh trong một vài phút. Trông bà ta bất động, xa lạ và không thể giải thích được như bức tranh vô cùng ảm đạm được đặt đối diện bà bên kia căn phòng. Cơn bộc phát khiến cho bà bớt căng thẳng và bớt cảnh giác, nhưng vẫn làm bà thở hổn hển. Họ có thể nghe rõ tiếng móng tay bà cào xuống tay ghế.
“Người đó nói,” Hadley nhắc, “ ‘Bà có thể đưa cái này cho giáo sư Grimaud và hỏi ông ấy xem có thể gặp tôi được không?’ Tốt lắm. Ở thời điểm đó chúng tôi cho là cô Grimaud và cậu Mangan đang ở phòng khách gần cửa chính?”
Bà ta nhìn ông một cách tò mò.
“Thật lạ khi ông hỏi chuyện đó. Tôi tự hỏi vì sao ông lại hỏi tôi điều này? Đúng… đúng, tôi cho là họ ở đó. Tôi không để ý.”
“Bà có nhớ là cửa phòng khách để mở hay đóng không?”
“Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ nó đóng, không thì tôi đã thấy ánh sáng hắt ra ngoài hành lang rồi.”
“Xin mời bà tiếp tục.”
“Chà, khi người đàn ông đưa cho tôi cái danh thiếp, tôi định nói ‘Xin mời vào, và tôi sẽ xem thử,’ nhưng rồi tôi nhìn thấy rõ hắn ta. Tôi không thể đối diện với hắn ta một mình – gã tâm thần! Tôi muốn lên trên nhà gọi Charles xuống. Nên tôi nói, ‘Đợi ở đây để tôi đi xem.’ Và tôi sập cửa rất nhanh, chốt khóa lò xo vào để hắn ta không vào được. Rồi tôi quay lại chỗ ngọn đèn và đọc cái danh thiếp. Tôi vẫn giữ nó, tôi không có cơ hội đưa nó cho giáo sư Grimaud. Và nó trống trơn.”
“Trống trơn?”
“Chẳng có chữ đánh máy hay viết tay nào. Tôi đem nó lên cho Charles, và xin ông ấy đi xuống. Nhưng cậu Mills tội nghiệp đã kể cho các ông chuyện xảy ra. Tôi đang định gõ cửa, thì nghe thấy tiếng có ai đó lên cầu thang sau lưng tôi. Tôi nhìn quanh, và hắn ta đứng ngay sau lưng tôi, to lớn và gầy gò. Nhưng tôi thề, tôi thề trên cây thánh giá này, là tôi đã khóa cửa tầng dưới. Tôi không sợ hắn ta! Không! Tôi hỏi hắn ta lên làm gì.
“Nhưng, các ông thấy đấy, tôi vẫn không thể thấy cái mặt nạ của hắn ta, vì lưng của hắn ta đã che ngọn đèn cầu thang, ngọn đèn duy nhất soi sáng hành lang và cửa phòng Charles. Nhưng hắn ta nói, bằng tiếng Pháp, ‘Thưa bà, bà không thể để tôi ở ngoài như thế,’ và kéo cổ áo xuống rồi cho mũ vào túi. Tôi mở cửa vì tôi biết hắn ta không dám đối mặt với Charles, đúng lúc Charles mở cửa phòng ra. Rồi tôi thấy cái mặt nạ, nó có màu hồng như thịt người. Và trước khi tôi kịp làm gì, thì hắn ta đã nhảy xổ vào trong, đóng sầm cửa và vặn chìa khóa.”
Bà ta dừng lại, như thể vừa qua được phần khó khăn nhất của câu chuyện, và giờ có thể thở dễ dàng hơn.
“Rồi sao nữa?”
Bà ta nói, giọng đều đều: “Tôi đi chỗ khác, như Charles ra lệnh. Tôi không làm om sòm hay nhặng xị gì. Nhưng tôi không đi xa. Tôi đi xuống vài bước cầu thang, nơi tôi vẫn có thể nhìn thấy cửa phòng, và như cậu Stuart tội nghiệp tôi không hề rời vị trí đó. Thật… kinh khủng. Tôi không còn trẻ, các ông phải hiểu. Tôi ở đó khi súng nổ, tôi ở đó khi Stuart chạy ra đập cửa, tôi thậm chí còn ở đó khi các ông lên cầu thang. Nhưng tôi không thể chịu nổi. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi cảm thấy mình sắp ngất đi, tôi chỉ có đủ thời gian về phòng mình. Phụ nữ đôi khi thường yếu đuối như vậy.” Đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười run rẩy trên khuôn mặt trơn bóng. “Nhưng Stuart nói đúng, không có ai ra khỏi phòng. Chúa cứu giúp cả hai chúng tôi, chúng tôi đều nói sự thật. Dù kẻ đáng sợ đó có ra khỏi phòng bằng cách nào, thì cũng không phải qua cánh cửa đó… Và giờ, làm ơn, làm ơn, xin các ông hãy để tôi đến nhà dưỡng lão để gặp Charles được không?”