- XV - Ánh sáng nơi cửa sổ
Vẫn đang xoa cằm, Burnaby thờ ơ nhìn cô gái. Rampole có thể thề rằng ông già đã thật sự giật mình đến mức ông ta không hiểu nổi cô gái nói gì, và nhìn cô ta chăm chú như thể ông ta chưa từng gặp cô bao giờ. Rồi ông ta nói bằng giọng trầm tĩnh và ôn tồn, tương phản với giọng của chính ông ta lúc nãy.
“Nghe tôi nói, Rosette,” ông ta nói, “hãy cẩn thận nào. Cô chắc là biết mình đang nói gì chứ?”
“Có. Chắc chắn.”
Hadley nhanh chóng cắt ngang. “Lúc 10 rưỡi? Làm sao cô lại thấy ánh đèn này được, cô Grimaud, khi lúc đó cô đang ở nhà với chúng tôi?”
“Không, lúc đó… nếu ông còn nhớ. Lúc đó tôi không ở nhà. Tôi đang ở nhà dưỡng lão cùng với bác sĩ khi cha tôi đang hấp hối. Tôi không chắc ông có biết không, nhưng cửa sau của nhà dưỡng lão đối diện với phía sau ngôi nhà này. Tôi tình cờ đứng gần cửa sổ và đã để ý thấy. Trong phòng này có ánh đèn, và tôi nghĩ cả trong phòng tắm nữa, mặc dù tôi không chắc…”
“Sao cô biết phòng ốc trong nhà này,” Hadley thẳng thừng hỏi, “nếu cô chưa từng đến đây?”
“Lúc nãy khi bước vào đây, tôi đã quan sát rất kĩ,” cô gái trả lời với một nụ cười bình thản và điềm tĩnh làm Rampole nhớ đến Mills. “Vào đêm qua thì tôi không biết gì về phòng ốc ở đây. Tôi chỉ biết là ông ấy có thuê căn hộ này, và biết cửa sổ của nó ở đâu. Rèm chưa được kéo xuống hết. Vì thế tôi mới nhìn thấy ánh sáng.”
Burnaby vẫn tò mò quan sát cô gái.
“Đợi chút, ông… à… thanh tra!” Ông ta xốc vai lên. “Cô chắc là không nhầm đấy chứ, Rosette?”
“Chắc chắn. Đây là ngôi nhà bên tay trái ở góc hẻm, và ông thuê tầng trên cùng.”
“Và cô nói đã nhìn thấy tôi?”
“Không, tôi nói là tôi thấy có ánh đèn. Nhưng tôi với ông là hai người duy nhất biết về căn hộ này. Và vì ông đã mời tôi tới đây, và nói ông sẽ đến…”
“Vì Chúa!” Burnaby nói, “tôi rất tò mò không biết cô định đưa câu chuyện đến đâu.” Ông ta đi tập tễnh lại chỗ một cái ghế – mỗi khi đưa gậy về phía trước thì ông lại trễ mép xuống – ngồi xuống một cách nặng nề, và tiếp tục chăm chú xem xét cô gái qua đôi mắt xám. Mái tóc dựng ngược khiến ông ta trông có vẻ cảnh giác một cách kì dị. “Làm ơn nói tiếp đi! Cô khiến tôi hứng thú rồi đấy. Đúng. Tôi rất tò mò xem cô dám cả gan thêu dệt thêm gì nữa.”
“Thật à?” Rosette nói, giọng đều đều. Cô ta xoay một vòng, nhưng không giữ nổi sự kiên định nữa. Trông ta cô khốn khổ đến mức gần như muốn khóc. “Ước gì tôi hiểu chính mình! Ước gì tôi hiểu ông!… Tôi đã nói chúng ta sẽ làm cho ra nhẽ,” cô ta phân trần với Hadley, “nhưng giờ tôi không biết mình có muốn làm điều đó không nữa. Nếu tôi có thể xác định được rằng liệu ông ta thật sự biết cảm thông, và chỉ là một người bạn lâu năm…”
“Đừng nói ‘bạn của gia đình’, ” Burnaby cắt ngang. “Vì Chúa, đừng nói ‘bạn của gia đình’. Chính bản thân tôi cũng ước có thể xác định được rằng cô đang nói sự thật, hay cô chỉ (xin thứ lỗi vì đã đánh mất tính hào hiệp của tôi trong phút chốc!) là một con đàn bà dối trá.”
Cô ta vẫn bình tĩnh nói: “… hay ông ta là một kẻ tống tiền lịch sự. Ôi, không phải vì tiền đâu!” Cơn giận của cô ta lại bộc phát. “Con đàn bà dối trá? Được. Gọi tôi là con chồn cái nếu ông muốn. Tôi công nhận đấy. Tôi là cả hai… nhưng tại sao? Vì ông đã đầu độc mọi thứ với những gợi ý ông để lại… Giá như tôi có thể chắc đó đúng là gợi ý mà không phải là một phần của trí tưởng tượng của tôi, giá như tôi có thể chắc ông là một kẻ tống tiền trung thực…!”
Hadley xen vào. “Gợi ý về cái gì?”
“Ôi, về quá khứ của cha tôi, nếu ông muốn biết.” Cô ta nắm chặt hai tay lại. “Về nguồn gốc của tôi, và liệu chúng ta có thể đem nó ra bêu xấu tôi hơn nữa được không. Nhưng điều đó không quan trọng. Tôi không quan tâm đến nó lắm. Chính chuyện kinh khủng về cha tôi… tôi không biết! Có lẽ đó không phải là những gợi ý. Nhưng tôi đã đinh ninh trong đầu rằng ông Drayman là kẻ tống tiền… Vậy mà tối qua, Jerome mời tôi ghé qua, tại sao, tại sao chứ? Tôi nghĩ: chà, có phải vì đó là ngày mà tôi thường gặp Boyd, và Jerome chọn đêm qua vì cái tính kiêu căng hợm hĩnh của mình? Nhưng bây giờ và lúc đó tôi đều không – làm ơn hãy hiểu cho tôi! – muốn nghĩ là Jerome cũng đang định tống tiền tôi. Tôi quý ông ấy, nhưng tôi không thể dứt bỏ suy nghĩ đó, và điều đó khiến mọi việc thật tệ hại…”
“Ta sẽ làm rõ chuyện đó ngay,” Hadley nói. “Có phải ông đã để lại những ‘gợi ý’ không, ông Burnaby?”
Cả căn phòng rơi vào im lặng khi Burnaby xem xét bàn tay của mình. Có cái gì đó trong tư thế của ông ta – đầu cúi về phía trước, nhịp thở chậm chạp và nặng nề cứ như thể ông ta đang bối rối không biết nên quyết định thế nào – khiến cho Hadley không muốn thúc giục ông ta cho đến khi ông ta ngẩng đầu lên.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ…” ông ta nói. “Gợi ý. Đúng. Tôi nghĩ dùng từ như vậy là cực kì chính xác. Nhưng không phải cố ý. Tôi thề tôi không bao giờ nghĩ…” Ông nhìn chằm chằm về phía Rosette. “Tôi đã để lộ chúng. Có lẽ cô xem tất cả những thứ đó là một câu hỏi tế nhị…” Ông ta thở hắt ra, tuyệt vọng thấy rõ, và nhún vai. “Với tôi, đó chỉ là một trò chơi suy luận thú vị, có thế thôi. Tôi còn không nghĩ đó là tọc mạch. Tôi thề là tôi không bao giờ nghĩ rằng có ai đó để ý, chứ chưa nói gì đến việc ghi nhớ vào lòng. Rosette, nếu đó là lí do duy nhất cô quan tâm đến tôi, nghĩ tôi là một kẻ tống tiền, và e sợ tôi, thì tôi xin lỗi. Đúng thế không nhỉ?” Ông ta lại nhìn xuống hai tay, mở ra nắm vào, rồi lướt mắt nhìn quanh căn phòng một cách chậm chạp. “Hãy nhìn nơi này đi, các quý ông. Nhất là phòng khách, nhưng chắc các ông đã nhìn thấy hết rồi. Vậy thì các ông đã biết câu trả lời. Vị Thám Tử Vĩ Đại. Ông già tội nghiệp với cái chân tật nguyền đang mơ mộng.”
Hadley ngập ngừng trong giây lát.
“Và vị Thám Tử Vĩ Đại có phát hiện ra điều gì về quá khứ của tiến sĩ Grimaud không?”
“Không… mà nếu có, ông nghĩ tôi có thể nói với ông à?”
“Để xem tôi có thể thuyết phục được ông không. Ông có biết là chúng tôi tìm thấy vết máu trong phòng tắm nhà óng, nơi cô Grimaud nhìn thấy ánh đèn tối qua không? Ông có biết là Pierre Fley bị giết ngay trước cửa không lâu trước khi đồng hồ điểm 10 rưỡi không?”
Rosette Grimaud hét toáng lên, và Burnaby giật mình ngẩng đầu lên.
“Fley bị giết… vết máu! Không! Ở đâu? Ý ông là sao?”
“Fley thuê một căn phòng trên phố này. Chúng tôi nghĩ hắn định quay lại đây trước khi bị giết. Dầu sao chăng nữa, hắn cũng đã bị kẻ giết tiến sĩ Grimaud bắn ngay ngoài phố. Ông có thể chứng minh nhân thân của mình không, ông Burnaby? Chẳng hạn, ông có thể chứng minh mình không phải là anh em với tiến sĩ Grimaud và Fley được không?”
Ông già nhìn chòng chọc vào Hadley. Ông ta run rẩy nhấc mình lên khỏi ghế.
“Chúa ơi! Ông điên à?” Ông hỏi lặng lẽ. “Anh em! Giờ tôi hiểu rồi! Không, tôi không phải là em ông ấy. Ông nghĩ nếu như thế tôi sẽ để ý đến…” Ông ta tự kiềm chế bản thân, liếc sang Rosette, và nét mặt bỗng trở nên hoang dại. “Đương nhiên là tôi có thể chứng minh được. Tôi có giấy khai sinh ở đâu đó. Tôi có thể đưa ra những người đã biết tôi từ bé để làm chứng. Em trai cơ à!”
Hadley ra chỗ cái trường kỉ và giơ cuộn dây thừng lên.
“Thế còn cái dây thừng này thì sao? Nó cũng nằm trong mưu đồ Thám Tử Vĩ Đại của ông phải không?”
“Thứ đó à? Không. Nó là gì? Tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ. Em trai cơ à!”
Rampole liếc về phía Rosette Grimaud, và thấy rằng cô đang khóc. Cô ấy không động đậy, hai tay để bên mình và giữ nguyên nét mặt, nhưng nước mắt đã lưng tròng.
“Và ông có thể chứng minh,” Hadley tiếp tục, “rằng ông không ở trong căn hộ này đêm qua?”
Burnaby hít một hơi dài. Gương mặt nặng nề của ông ta trở nên nhẹ nhõm.
“Đúng, rất may là tôi có thể chứng minh được điều đó. Tôi ở trong câu lạc bộ của mình từ tám giờ tối hoặc tầm đó, có thể sớm hơn một chút, cho đến hơn 11 giờ. Cả tá người có thể chứng thực điều đó. Nếu ông muốn chi tiết cụ thể hơn, hãy hỏi ba người cùng tôi chơi poker cả buối tối. Ông muốn chứng cứ ngoại phạm chứ gì? Được thôi! Đó là chứng cứ ngoại phạm vững chắc nhất có thể. Tôi không ở đây. Tôi không để lại vết máu nào, dù cho ông bảo có tìm thấy chúng. Tỏi không giết Fley, hay Grimaud, hay bất cứ ai khác.” Quai hàm ông ta bạnh ra. “Giờ thì ông nghĩ sao về điều đó?”
Ngài chánh thanh tra cấp cao xoay người nhanh đến nỗi Burnaby chưa kịp nói xong thì ông đã quay sang Rosette.
“Cô vẫn khăng khăng rằng mình thấy ánh sáng ở đây lúc 10 rưỡi.”
“Đúng!… Nhưng, Jerome, thật sự tôi không bao giờ có ý…!”
“Dù vậy, khi người của tôi đến đây sáng nay, công tơ điện đã được ngắt và đèn không bật được?”
“Tôi… vẫn đúng! Nhưng tôi muốn nói là…”
“Cứ giả sử rằng ông Burnaby nói thật về chuyện tối qua. Cô nói ông ta mời cô đến đây. Có lẽ nào ông ta lại mời cô đến trong khi vẫn định chơi bài ở câu lạc bộ?”
Burnaby lảo đảo đi về phía trước và đặt tay lên vai Hadley. “Bình tĩnh! Hãy nói cho rõ chuyện này đã, ông thanh tra. Đúng là tôi đã làm thế. Đó là trò đểu, nhưng tôi đã làm. Nghe này, tôi giải thích có được không?”
“Thôi nào!” giọng ầm ầm phản kháng của tiến sĩ Fell vang lên. Ông lấy cái khăn rằn ra và xì mũi rất to để thu hút sự chú ý. Rồi ông nhìn chằm chằm vào họ, vẻ hơi khó chịu. “Hadley, tình thế bây giờ đã rối tung lên rồi. Để tôi nói vài điều trấn an mọi người nhé. Ông Burnaby đã làm thế, đúng như ông ấy đã nói, để khiến cô ấy phải ‘nhảy qua vòng’. Thứ lỗi cho tôi vì đã huỵch toẹt ra, thưa cô, nhưng cuối cùng là con báo đốm của chúng ta lại không nhảy nhỉ? Còn câu hỏi về cái đèn không hoạt động thì cũng không đáng ngại như chúng ta nghĩ đâu. Mọi người thấy đấy, đây là loại công tơ điện phải cho tiền vào thì mới chạy. Có ai đó đã ở đây. Có ai đó đã để đèn sáng, nhiều khả năng là cả đêm. Và khi công tơ chạy hết tiền thì đèn tắt. Ta không biết công tắc mở hay đóng vì Somers đã đến đây trước. Khỉ thật, Hadley, ta có nhiều bằng chứng cho thấy đã có người ở đây đêm qua. Câu hỏi là ai?” Ông nhìn những người còn lại. “Hừm. Hai người nói không có ai khác biết về nơi này. Nhưng, giả sử câu chuyện của ông là đúng, ông Burnaby, mà ông sẽ là một tên đại ngốc nếu nói dối về một điều có thể dễ dàng kiểm chứng như thế, như vậy hẳn phải có người khác biết về nơi này.”
“Tôi chỉ có thể nói với ông là tôi không hề nói với ai cả,” Burnaby khẳng định trong lúc xoa cằm. “Trừ khi có ai đó phát hiện ra tôi đến đây… trừ khi…”
“Hay nói cách khác là trừ khi tôi đã kể với ai đó?” Rosette lại nhảy dựng lên lần nữa. Răng cô cắn vào môi dưới. “Nhưng tôi cũng không nói. Tôi… tôi không biết tại sao mình lại không nói,” trông cô có vẻ đang bối rối cực độ “nhưng tôi chưa từng nhắc đến nó với bất cứ ai cả. Thế đấy!”
“Nhưng cô có chìa khóa vào nhà?” tiến sĩ Fell hỏi.
“Đúng là tôi đã có. Nhưng tôi đánh mất rồi.”
“Lúc nào?”
“Sao mà tôi biết được? Tôi có để ý đâu.” Cô khoanh tay lại và đi lại trong phòng, đầu lắc lư. “Tôi để nó trong túi, và chỉ phát hiện ra là nó đã biến mất vào sáng nay, khi chúng tôi định đến đây. Nhưng có một điều tôi nhất quyết phải biết.” Cô dừng lại, đứng đối diện với Burnaby. “Tôi… tôi không biết là tôi thích ông hay ghét ông. Nếu đây chỉ là một thú vui làm thám tử bẩn thỉu của ông, nếu thực sự chỉ có vậy và ông không có ý đồ gì xấu, thì nói đi. Ông biết gì về cha tôi? Nói cho tôi đi! Tôi không phiền đâu. Những người này là cảnh sát và đằng nào họ cũng sẽ phát hiện ra. Giờ thì đừng diễn nữa! Tôi ghét cái cách ông đóng kịch. Nói cho tôi đi. Cái chuyện anh em trai đó là thế nào?”
“Lời khuyên hay đấy, ông Burnaby. Ông đã vẽ một bức tranh,” Hadley nói, “đó là điều tôi định hỏi tiếp theo. Ông biết gì về tiến sĩ Grimaud?”
Đang tựa lưng vào cửa sổ, Burnaby vô thức nhún vai một cách nghênh ngang. Cặp mắt xám của ông cùng đồng tử đen và nhỏ như đầu kim nhấp nháy và lóe lên một cách mỉa mai.
Ông nói: “Rosette, nếu như có lúc nào tôi biết, có lúc nào tôi nghi ngờ rằng công việc thám tử của mình bị người khác hiểu nhầm thành… Được thôi! Tôi sẽ nói với cô đôi lời mà lẽ ra tôi nên nói với cô từ lâu, nếu tôi biết cô lo lắng như vậy. Cha cô từng bị cầm tù tại mỏ muối ở Hungary, và ông ấy đã trốn thoát. Không kinh khủng lắm nhỉ?”
“Đi tù! Vì tội gì?”
“Vì mưu đồ kích động một cuộc cách mạng, tôi được bảo là như vậy… Còn theo tôi đoán thì là do trộm cắp. Cô thấy đấy, tôi đang rất thẳng thắn.”
Hadley xen vào rất nhanh: “Sao ông biết điều đó? Từ Drayman phải không?”
“Vậy là Drayman biết à?” Burnaby cứng người, mắt nheo lại. “Đúng, tôi nghĩ là ông ta biết. Đúng rồi! Đó là một điều nữa tôi đang cố tìm hiểu, và có vẻ như nó được hiểu nhầm thành… Nhân nhắc đến chuyện đó, các ông biết được những gì rồi?” Rồi ông ta thốt ra: “Nghe này, tôi không phải là kẻ tọc mạch! Tôi sẽ kể với các ông để chứng minh điều đó. Tôi bị kéo vào chuyện này. Grimaud không chịu để tôi yên. Các ông nói về bức tranh. Nó là nguyên nhân hơn là hậu quả. Tất cả chỉ là tình cờ thôi, mặc dù tôi không thể thuyết phục được Grimaud điều đó. Mọi chuyện bắt nguồn từ một bài thuyết giảng có sử dụng máy chiếu ma thuật.”
“Cái gì cơ?”
“Thật đấy! Một bài thuyết giảng có sử dụng máy chiếu ma thuật. Tôi tình cờ vào trú mưa ở một nhà thờ xứ đạo ở đâu đó trong khu vực Bắc London, khoảng 18 tháng trước.” Burnaby vặn vẹo những ngón tay. Lần đầu tiên trông ông có vẻ thật thà và không giả tạo. “Tôi muốn lãng mạn hóa câu chuyện này. Nhưng các ông yêu cầu tôi nói sự thật. Phải rồi! Có một người đang thuyết giảng về Hungary: người đó sử dụng máy chiếu hình ảnh và tạo bầu không khí ma quái để gây sự hồi hộp cho người đi nhà thờ. Nhưng nó đã kích thích trí tưởng tượng của tôi. Vì thánh George, đúng là như thế!” Mắt ông lóe lên. “Có một tấm hình giống như hình tôi đã vẽ trong bức tranh. Nó không có gì đặc biệt cả, nhưng câu chuyện kèm theo nó về ba ngôi mộ cô độc trong một khu vực u linh đã khiến tôi gặp ác mộng. Người thuyết trình đoán đó là mộ của ma cà rồng, ông hiểu chứ? Tôi về nhà và vẽ như điên với ý tưởng đó. Tôi đã thành thật nói với mọi người rằng đó chỉ là một hình ảnh không có thật về một thứ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng vì một lí do nào đó, không ai tin tôi cả. Rồi Grimaud nhìn thấy nó…”
“Ông Pettis đã nói với chúng tôi,” Hadley nhận xét một cách cứng nhắc, “là nó khiến Grimaud sợ phát khiếp. Hoặc là ông nói với ông ấy thế.”
“Khiến ông ấy sợ phát khiếp? Đúng thế đấy! Ông ấy rụt cổ lại và đứng ngó nó im lìm như một xác ướp. Tôi coi đó như một sự tán thưởng. Và rồi, vì tôi không biết gì cả,” Burnaby vừa nói vừa liếc mắt, “tôi mới buông lời nhận xét, ‘Ông để ý thấy là đất đang nứt ra trên một ngôi mộ. Hắn đang chui ra.’ Tất nhiên là đầu tôi vẫn đang bị ma cà rồng ám ảnh. Nhưng ông ấy không biết điều đó. Trong thoáng chốc tôi còn tưởng ông ấy định cầm dao trộn màu tấn công tôi.”
Câu chuyện Burnaby kể không có gì phức tạp. Burnaby kể là Grimaud đã hỏi ông ta về bức tranh đó. Hỏi, xem, rồi lại hỏi, hỏi nhiều đến nỗi một người có trí tưởng tượng ít phong phú hơn chắc hẳn cũng phải bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Sự căng thẳng và bứt rứt do luôn bị giám sát đã khiến Burnaby tìm cách giải mã bí ẩn như một cách tự vệ. Một vài mẩu giấy viết tay kẹp trong sách trong thư viện của Grimaud, cái huy hiệu trên lò sưởi, những từ ngữ Grimaud tình cờ nói ra… Burnaby nhìn Rosette với một nụ cười lo lắng. Rồi, ông tiếp tục, khoảng ba tháng trước khi bị giết, Grimaud đã tóm cổ ông, bắt ông thề sẽ giữ bí mật, rồi tiết lộ sự thật. “Sự thật” đó cũng chính là câu chuyện mà Drayman đã kể với Hadley và tiến sĩ Fell đêm hôm trước: bệnh dịch, hai người em đã chết và cuộc đào thoát.
Trong lúc Burnaby kể lại chuyện này, Rosette nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt vừa hoài nghi, vừa ngây ngô. Cuối cùng cô ta bật khóc. Những giọt nước mắt thể hiện sự khuây khỏa.
“Chỉ có thế thôi à?” cô ta rít lên, thở nặng nề. “Không còn gì nữa? Đó là điều tôi đã lo lắng suốt thời gian qua?”
“Chỉ có thế thôi, cô gái ạ,” Burnaby trả lời, khoanh tay lại. “Tôi đã bảo cô là nó không tệ lắm mà. Nhưng tôi không muốn kể với cảnh sát. Nhưng vì cô cứ khăng khăng…”
“Cẩn thận, Hadley,” tiến sĩ Fell kêu lên trầm trầm, và gõ vào cánh tay của ngài chánh thanh tra cấp cao. Ông hắng giọng. “Đúng. Chúng tôi cũng có lí do để tin vào câu chuyện đó, cô Grimaud.”
Hadley chọn cách tiếp cận khác. “Cứ cho tất cả là sự thật đi, ông Burnaby: ông đã ở quán Warwick vào đêm Fley xuất hiện lần đầu tiên phải không?”
“Đúng.”
“Vậy thì sao? Vì ông đã biết sự thật, ông không liên hệ hắn với chuyện trong quá khứ sao? Nhất là khi hắn nói về ba cỗ quan tài?”
Burnaby do dự một lúc, rồi khoát tay. “Thật ra là có. Tôi đã đi cùng với Grimaud về nhà đêm hôm đó, hôm thứ tư. Tôi không nói gì, nhưng tôi nghĩ ông ấy sẽ nói với tôi gì đó. Chúng tôi ngồi ở hai bên lò sưởi trong phòng làm việc của ông ấy, và ông ấy rót một cốc whisky đặc biệt lớn, điều ông ấy hiếm khi làm. Tôi để ý thấy mặt ông trông có vẻ rất khó chịu khi ngồi ở đó…”
“Nhân tiện,” tiến sĩ Fell chen vào, tự nhiên đến nỗi làm Rampole giật nảy mình, “ông ấy giữ những giấy tờ riêng tư ở đâu? Ông có biết không?”
Burnaby liếc ông sắc lẹm.
“Mills sẽ trả lời câu hỏi đó tốt hơn tôi,” ông ta đáp lại. (Có gì đó đang được che giấu, có gì đó được bảo vệ bởi một đám mây bụi ở đây?) “Có lẽ ông ấy có một cái két sắt. Theo như tôi biết, ông ấy có một ngăn kéo có khóa ở bên cạnh bàn làm việc lớn.”
“Nói tiếp đi.”
“Chúng tôi không ai nói gì trong một lúc lâu. Có cái gì đó căng thẳng khó chịu khi một người muốn gợi lên chủ đề, nhưng không biết người kia có đang nghĩ về nó không. Cuối cùng tôi đánh liều nói, ‘Ai vậy?’ Ông ấy kêu lên một tiếng giống tiếng của một con chó trước khi sủa và xoay người trên ghế. Cuối cùng ông nói: ‘Tôi không biết. Đã lâu lắm rồi. Có lẽ là ông bác sĩ, trông giống ông bác sĩ lắm.’ ”
“Bác sĩ? Ý ông là người đã xác nhận ông ấy đã chết vì bệnh dịch trong tù?” Hadley hỏi. Rosette Grimaud run rẩy, và đột nhiên ngồi xuống úp mặt vào tay. Burnaby ngày càng tỏ ra không thoải mái.
“Đúng. Nghe này, tôi có phải nói tiếp không? … Được rồi, được rồi! ‘Quay lại để tống tiền,’ ông ấy nói. Ông có biết vẻ mặt của mấy ngôi sao nhạc opera mập mạp vào vai Mephistopheles trong tác phẩm Faust chứ? Mặt ông ấy trông y như thế khi ông ấy quay về phía tôi, với hai tay đặt lên tay ghế và khuỷu tay rướn như thể ông ấy định đứng lên. Mặt đỏ bừng dưới ánh lửa, bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, lông mày nhướn lên – tất cả mọi thứ đều giống. Tôi nói, ‘Đúng, nhưng thật ra hắn ta có thể làm gì đây?’ Ông thấy đấy, tôi định dụ ông ấy nói ra. Tôi nghĩ tội của ông ấy nghiêm trọng hơn tội chính trị bình thường, nếu không thì ông ấy sẽ không giữ nó trong lòng lâu đến thế. Ông ấy nói, ‘Ồ, hắn sẽ không làm gì đâu. Hắn không có gan. Hắn sẽ không làm gì đâu.”’
“Bây giờ,” Burnaby cáu kỉnh nói và nhìn quanh, “các ông đã yêu cầu tôi nói tất cả, nên tôi nói luôn chuyện này. Tôi không quan tâm. Ai cũng biết cả rồi. Grimaud nói, với sự thẳng thắn đúng kiểu ông ấy, ‘Ông muốn cưới Rosette, đúng không?’ Tôi thừa nhận. Ông ấy nói, ‘Rất tốt, tôi cho phép,’ và bắt đầu gật gù và gõ vào tay ghế. Tôi phá lên cười và nói… Tôi nói gì đó đại ý là Rosette có ý trung nhân khác rồi. Ông ấy nói: ‘À! Chàng trai trẻ kia! Để tôi lo cho.’ ”
Rosette nhìn ông ta chằm chằm với ánh mắt sáng và cứng rắn khó dò, mắt cô gần như nhắm lại. Cô ta nói bằng giọng quá khó đoán biết được cảm xúc. Cô ta nói:
“Vậy là ông đã sắp xếp tất cả phải không?”
“Chúa ơi, đừng nổi giận chứ! Cô biết rõ hơn thế mà. Người ta hỏi tôi những chuyện đã xảy ra, và tôi kể lại thôi. Điều cuối cùng ông ấy nói là dù chuyện gì xảy ra với ông ấy, tôi cũng phải kín miệng…”
“Nhưng ông đã không làm thế…”
“Tôi làm theo lệnh của các ông.” Ông quay lại nhìn mọi người. “Chà, thưa các ông, tôi chỉ kể được đến thế thôi. Khi ông ấy vội vã đến vào sáng thứ sáu để lấy bức tranh, tôi cũng rất bối rối. Nhưng tôi được yêu cầu là không nhắc gì đến chuyện đó nữa, và tôi đã làm như vậy.”
Hadley, người vẫn đang ghi chép vào sổ tay, tiếp tục viết mà không nói gì cho đến cuối trang giấy. Rồi ông nhìn Rosette, người vẫn đang ngồi ở đi văng, khuỷu tay chống lên gối. Cô ta mặc một cái váy màu tối bên trong áo khoác lông, nhưng vẫn để đầu trần, khiến cho mái tóc vàng và khuôn mặt vuông trông rất hợp với cái trường kỉ đỏ và vàng lòe loẹt. Cô ta run rẩy xoay bàn tay ra ngoài.
“Tôi biết. Các ông sẽ hỏi tôi nghĩ gì về chuyện này. Về cha tôi… và tất cả.” Cô nhìn lên trần nhà. “Tôi không biết. Điều đó khiến tôi nhẹ cả người. Chuyện này quá tốt để là sự thật đến nỗi tôi sợ là có ai đó không nói sự thật. Tại sao chứ, chắc chắn tôi sẽ ngưỡng mộ cha tôi vì đã làm được như thế! Điều đó thật tồi tệ và kinh khủng, và tôi vui vì biết ông có mặt xấu như thế. Tất nhiên, nếu ông ấy là kẻ trộm,” cô cười thích thú với ý tưởng đó, “ông không thể trách ông ấy vì đã cố che giấu mọi chuyện, phải không?”
“Đó không phải điều tôi đang định hỏi,” Hadley nói, có vẻ bất ngờ với quan điểm cởi mở này của cô gái. “Tôi muốn biết tại sao cô luôn chối từ việc đến đây cùng Burnaby, nhưng sáng nay lại đột ngột thay đổi?”
“Tất nhiên là để làm rõ mọi chuyện với ông ấy rồi. Và tôi muốn uống cho say đi. Rồi mọi việc không dễ chịu chút nào, ông thấy đấy, khi chúng tôi tìm thấy cái áo khoác dính máu treo trong tủ…”
Cô ta dừng lại khi thấy vẻ mặt mọi người thay đổi và giật người lại một chút.
“Khi cô phát hiện ra cái gì?” Hadley nói, giữa bầu không khí im lặng nặng nề.
“Cái áo khoác có máu bên trong, dính từ trên xuống dưới,” cô ta nuốt nước bọt rồi trả lời. “Tôi… à tôi chưa nhắc đến chuyện đó nhỉ? Các ông có cho tôi cơ hội đâu! Ngay khi chúng tôi bước vào đây, các ông đã xồ ra như thể… đúng thế đấy! Cái áo khoác được treo trong tủ áo ngoài hành lang. Jerome phát hiện ra nó khi treo áo của ông ấy.”
“Áo của ai?”
“Không của ai cả! Đó mới là điều lạ lùng! Tôi chưa từng thấy nó bao giờ. Nó không vừa với bất cứ ai trong nhà. Nó quá rộng với cha tôi, nó là loại áo khoác bằng vải tuýt hào nhoáng mà ông ấy không ưa. Stuart Mills sẽ lọt thỏm trong đó, nhưng nó lại không đủ to để ông già Drayman mặc vừa. Cái áo còn mới nguyên. Trông có vẻ như nó chưa từng được mặc…”
“Tôi hiểu,” tiến sĩ Fell nói, và phồng hai má lên.
“Ông thấy chưa?” Hadley ngắt lời. “Đây mới là chuyện hay này! Ông bảo với Pettis là ông muốn có máu. Giờ thì ông đạt ước nguyện rồi đấy – nhiều máu đến kinh tởm! Và chả đúng nơi đúng chỗ gì cả. Bây giờ thì ông nghĩ gì?”
“Tôi đã hiểu,” tiến sĩ Fell trả lời, đưa gậy lên chỉ, “máu trên người Drayman đêm qua là ở đâu ra.”
“Ý ông là ông ta đã mặc cái áo đó?”
“Không, không! Nghĩ lại đi. Hãy nhớ những gì viên trung sĩ nói. Anh ta nói rằng Drayman mù dở, vội vã dò dẫm đi xuống tầng dưới, mò phải quần áo ở trong tủ nơi ông ta để áo và mũ. Hadley, ông ấy đã chạm phải chiếc áo kia khi máu mới dính vào đó. Và cũng chẳng lạ khi ông ấy không biết máu từ đâu ra. Nói như thế đã rõ chưa?”
“Chưa, rõ thì tôi đi đầu xuống đất! Nó giải thích được một thì lại đẻ ra một vấn đề khác rắc rối gấp đôi. Một chiếc áo nữa! Đi cùng tôi. Chúng ta sẽ cùng đến đó. Xin mời cô đi cùng chúng tôi, cô Grimaud, và ông, ông…”
Tiến sĩ Fell lắc đầu. “Ông đi trước đi, Hadley. Có một thứ tôi phải đến xem ngay bây giờ. Nó thay đổi hoàn toàn vụ án này, nó giữ vai trò cực kì quan trọng.”
“Là thứ gì?”
“Căn phòng mà Pierre Fley thuê,” tiến sĩ Fell nói, và vừa khoác áo choàng qua vai vừa rời khỏi căn phòng.