← Quay lại trang sách

Chương 7

Augie là một nam sinh lỗ mãng trong lớp, hai cãi thầy và chọc ghẹo các nữ sinh. Tôi gọi điện cho bà mẹ. Ngày hôm sau cửa lớp bật tung rồi một người đàn ông mặc áo thun cộc tay màu đen, cuồn cuộn bắp thịt của một vận động viên cử tạ hét toáng lên, Ê, Augie, ra đây.

Ta có thể nghe thấy Augie hổn hển.

Tao bảo mày ra đây, Augie. Tao mà phải vào trong đó thì mày chỉ có ước mày chết rồi thôi. Ra đây.

Augie rống lên, con có làm gì đâu ạ.

Ông kia ì ạch bước vào trong lớp, đi giữa hai dãy ghế tới chỗ Augie, nhấc bổng nó lên, xách lại tường và động nó, liên tục, vào tường.

Tao đã bảo mày – rầm – chớ bao giờ - rầm – chớ bao giờ nàm phiền nòng – rầm – thầy giáo – rầm . Nếu tao còn nghe nói mày nàm phiền nòng thầy giáo – rầm – thì tao sẽ chặt cái đầu khốn kiếp của mày – rầm – rồi nhét nó vào đít mày – rầm . Mày nghe rõ tao nói chưa – rầm ?

Này. Ngừng tay. Đây là lớp của tôi. Tôi là thầy giáo. Tôi không thể chấp nhận bất cứ ai cũng vào đây ào ào như thế được. Tôi mới là người có trách nhiệm ở lớp này.

Ông làm ơn ngừng tay.

Người đàn ông kia tảng lờ tôi đi. Ông ta còn đang bận dộng thằng con vào tường, dữ dội đến nỗi Augie mềm rũ trong đôi tay của ông ta.

Tôi phải cho ông ta thấy ai là người có trách nhiệm ở cái lớp này. Đâu thể nào cứ tự tiện vào đây nện con nhừ tử vậy được. Nên tôi mới nhắc lại, Ông làm ơn ngừng tay.

Ông ta lôi Augie về lại chỗ của nó rồi quay qua tôi. Nếu nó còn nàm thầy phiền nòng , thưa thầy, tôi sẽ đá nó bắn tới tận New Jersey. Nó được dạy dỗ để biết nễ độ.

Ông ta quay qua cả lớp. Thầy giáo ở đây nà để dạy bảo nũ trẻ con chún mày. Nếu chún mày không nghe nời thầy thì chún mà sẽ hết tốt nghiệp. Hết tốt nghiệp thì chún mày sẽ kết thúc cuộc đời bằng những việc nàm khốn khổ khốn nạn ở bến tàu thôi. Nếu chún mày không nghe nời thầy thì chỉ thiệt thân thôi. Chún mày hiểu tao nói gì chưa?

Chúng im lặng không đáp.

Có hiểu tao nói gì hay không chún mày nà một nũ ngu ngốc? Hay có đứa nào “cứng cựa” muốn nói điều gì chăng?

Chúng nói chúng hiểu. Lũ nam sinh ngổ ngáo thảy đều im thin thít.

OK, thầy giáo, thầy dạy tiếp được rồi đấy.

Lúc đi ra ông ta sập cửa mạnh đến nỗi bụi phấn trên bảng rào rào bay xuống và các cửa sổ rung lạch cạch. Cả phòng học im lìm, một không khí thù nghịch lạnh lùng như muốn nói: Chúng em biết thầy đã gọi cho bố của Augie. Chúng em không ưa những ông thầy động một tí là gọi ngay cho phụ huynh người ta.

Thật vô ích bảo chúng. Ồ, khoan đã nào. Thầy không yêu cầu bố của Augie làm như thế. Thầy chỉ nói với mẹ Augie thôi, thầy cứ nghĩ bố mẹ em sẽ hỏi han rồi nhắc nhở em phải đàng hoàng hơn trong lớp. Quá trễ mất rồi. Tôi đã hành động sau lưng chúng, cho thấy tôi không tự giải quyết nổi hoàn cảnh. Không thể nào kính trọng những thầy cô bắt ta phải trình diện ở văn phòng giám hiệu hay gọi điện thoại mách phụ huynh ta. Nếu thầy không tự giải quyết nổi thì đừng nên làm thầy giáo, mà hãy làm phu quét đường hay nhặt rác.

Sáng nào Sal Battaglia cũng đều cười và nói. Chào thầy. Sal ngồi cạnh bàn cô bạn gái tên Louise, trông nó có vẻ rất hạnh phúc. Khi hai đứa nắm tay nhau qua khoảng giữa hai dãy bàn thì các em khác đều đi vòng để tránh, vì hiểu đây là chuyện thật tình. Một ngày nào đấy Sal và Louis sẽ lấy nhau, thật là một việc rất thiêng liêng.

Cả gia đình Sal gốc Ý và gia đình Louise gốc Ireland đều không đồng  ý, nhưng ít nhất chúng cũng sẽ làm hôn lễ theo Công giáo và thế là được rồi. Sal đùa với chúng bạn rằng gia đình lo nó lấy vợ Ireland thì sẽ chết đói vì phụ nữ Ireland không thạo bếp núc. Nó bảo mẹ nó ngạc nhiên sao người Ireland vẫn còn sống sót nổi. Louise lên tiếng, bảo ai muốn nói gì thì nói nhưng người Ireland có những đứa con đẹp nhất thế giới. Sal đỏ mặt. Một chàng trai Ý hết sẩy, gần mười tám tuổi, mớ tóc đen dày và xoăn, lại hay đỏ mặt. Louise cười, tôi với cả lớp cũng cười khi cô nàng thò bàn tay trắng trẻo mịn màng qua bàn bên kia vuốt đôi má đỏ lựng của anh chàng.

Cả lớp yên lặng khi Sal cầm tay cô bé áp lên mặt mình. Ta có thể thấy mắt nó long lanh hạt lệ. Điều gì đã tràn ngập tâm hồn nó thế kia? Tôi đứng xoay lưng về phía bảng, không biết nói hay làm gì, cũng không muốn phá vỡ niềm đam mê ấy. Vào giấy phút như thế này làm sao tôi có thể tiếp tục giảng về quyết truyện Chữ cái đỏ tươi [63] được?

Tôi tới sau bàn của mình, làm ra vẻ bận bịu, lặng lẽ kiểm tra lại sổ điểm danh, điền một tờ biểu mẫu, chờ mười phút nữa chuông reo, rồi nhìn Sal và Louise tay trong tay đi ra, ganh tị với chúng vì mọi chuyện đối với chúng đều đã rõ ràng hết cả rồi. Tốt nghiệp xong sẽ là hứa hôn. Sal sẽ trở thành thợ thiếc cả, còn Louise làm thư ký tốc ký ở tòa án, là cấp cao nhất trong ngành thư ký, trừ khi cô nàng có ý định điên rồ trở thành luật sư. Tôi bảo Louise rằng em đủ thông minh để theo bất cứ nghề nào mà, nhưng em nói không không, gia đình em sẽ nói sao? Em phải kiếm tiền, chuẩn bị cho cuộc sống với Sal. Em sẽ học nấu nướng món Ý để hỏi bụ bẫm mãi mãi chịu ơn mẹ của Sal. Một năm sau ngày cưới một cháu bé bụ bẫm Ý-Ireland-Mỹ sẽ chào đời, gắn kết hai gia đình mãi mãi và ai còn thắc mắc bố mẹ hai cô cậu gốc người nước nào nữa cơ chứ.

Nhưng chẳng điều nào thành sự thật cả, vì trong một vụ ẩu đả giữa các băng đảng tại công viên Prospect một chú nhóc Ireland đã chạy theo Sal, nện một cây gỗ vuông góc cạnh 2x4 lên đầu nó. Sal không thuộc vào băng nào, chỉ tình cờ đi ngang qua đó để giao hàng cho một tiệm ăn nó vẫn làm vào buổi tối và cuối tuần. Nó và Louise thấy chuyện đánh nhau giữa các băng đảng này thật là vớ vẩn, nhất là giữa các băng Ý và Ireland – đều là dân da trắng Công giáo cả. Thế thì tại sao? Để làm gì mới được chứ? Chỉ vì dành nhau cái gọi là địa bàn hay, tệ hơn nữa, gái. Ê, đừng có đụng bàn tay bẩn thỉu của dân Ý vào bạn gái của tao. Cuốn xéo cái mông mick mập thù lù của mày khỏi vùng của ông. Chúng đánh nhau với đám Puerto Rico hay da đen thì Sal và Louise có thể hiểu được, nhưng lạy Chúa, không thể nào cùng da trắng Công giáo mà lại đánh lẫn nhau.

Sal trở lại lớp với tấm băng che vết khâu. Nó đổi ngay sang ngồi phsia bên phải, thật xa Louise. Nó không buồn nhìn ai, cũng chẳng ai nhìn hay trò chuyện với nó. Louise vẫn ngồi chỗ cũ, cố tìm cách để Sal nhìn mình. Em nhìn tôi cầu cứu như thể tôi có câu trả lời hay có cách hàn gắn được. Tôi thấy thật khó nên lưỡng lự. Tôi có nên tới bên em, đặt tay lên vai em, thì thầm động viên em rằng rồi Sal sẽ vượt qua được chuyện này? Tôi có nên tới bên Sal, nhân danh dòng giống Ireland xin lỗi nó, nói với nó không nên vì một hành động của một đứa lỗ mãng trong công viên Prospect mà kết án cả một dân tộc, nhắc nhở nó rằng Louise vẫn luôn dễ thương, vẫn luôn yêu nó?

Làm sao tôi có thể giảng về đoạn kết kiểu Chữ cái đỏ tươi được, về kết thúc có hậu cho Hester và Pearl, khi Louise ngồi cách có vài thước với trái tim tan nát, còn Sal vẫn ngó đăm đăm phía trước, như sẵn sàng giết ngay tay Ireland đầu tiên nào xớ rớ gặp phải nó?

Ray Brown giơ tay. Cậu này dễ thương, luôn khiến cả lớp sôi động. Thưa thầy McCourt, sao trong quyển này không thấy người da đen ạ?

Lúc ấy hẳn tôi trông lúng túng lắm. Ai cũng cười, trừ Louise và Sal. Thầy không biết, Ray ạ. Thầy không nghĩ rằng ở New England [64] ngày xưa đã có người da đen.

Sal đứng bật dậy. Có, hồi đó có người da đen, Ray ạ, nhưng bọn Ireland đã giết sạch rồi. Bọn chúng từ phía sau lén bò lại gần rồi đập vỡ đầu họ đấy.

Ơ, thật à? Ray hỏi.

Thật, Sal đáp. Rồi nó ôm cặp đi ra, đến phòng giáo viên hướng dẫn. Sau này ông thầy hướng dẫn cho tôi biết Sal xin đổi sang lớp của ông Campbell, vì ít ra ông không phải người Ireland và không nói thứ khẩu âm ngu ngốc này. Nó sẽ không sợ bị ông Campbell từ đằng sau lén phang khúc gỗ vuông cạnh lên đầu, chứ ông McCourt này thì. Ông ta người Ireland mà, không bao giờ tin bọn lộn giống xảo trá ấy được.

Tôi chịu không biết phải làm gì với Sal. Chỉ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp, lẽ ra tôi phải thử trò chuyện với nó, nhưng tôi phân vân vì chẳng biết nói gì. Trên hành lang trường tôi thường thấy các thầy an ủi học trò. Vòng tay ôm vai đứa nhỏ. Một ôm ghì thân thiết. Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Học trò, gái cũng như trai, nói cảm ơn thầy, rồi lại khóc, thầy lại siết vai học trò một lần chót. Tôi muốn làm như thế. Tôi có nên bảo Sal rằng tôi không phải một gã lỗ mãng cầm cây gậy vuông cạnh? Tôi có nên nói đi nói lại rằng vì hành động của một kẻ có lẽ say rượu mà nó làm khổ Louise là không nên? Ôi, Sal, em biết người Ireland thế nào mà. Rồi nó sẽ cười rằng OK, người Ireland đúng là hay say rượu thật, rồi làm hòa với Louise.

Hay là tôi nên nói với Louise, tuôn ra dăm ba điều rỗng tuếch đại để: Với thời gian em sẽ vượt được nỗi buồn khổ này thôi hay Trong đại dương thiếu gì cá hay Em sẽ không cô đơn lâu đâu Louise. Sẽ khối đứa con trai tới gõ cửa nhà em cho mà xem.

Tôi biết nên thử trò chuyện với đứa này hay đứa kia thì thế nào tôi cũng sẽ lúng ta lúng túng. Cách hay nhất là chẳng làm gì cả, khả năng của tôi dù sao cũng chỉ tới thế thôi. Rồi một ngày nào đấy tôi sẽ an ủi đứa học sinh nào đó trong hành lang trường với vòng tay mạnh mẽ ôm quanh vai, lời nói dịu dàng.

Mọi thầy giáo đều không chịu nhận Kevin Dunne vào lớp họ. Tay này quả đúng là thứ “rận trong quần” bậc chúa, phá phách, bất trị. Nếu ông hiệu trưởng một mực nhét nó vào lớp thì họ sẽ quẳng giáo án, yêu cầu được về hưu rồi ra về. Tay này chỉ có thể tống vào vườn thú, khu khỉ vượn, chứ không phải nhà trường.

Nên họ đưa nó đến cho ông thầy mới, kẻ không thể từ chối: đó là tôi. Với mái tóc hung, tàn nhang đầy mặt và tên họ như thế thì nó đúng là người Ireland rồi và chắc chắn một ông thầy Ireland đặc giọng Ireland có thể dạy bảo thằng nhóc lộn giống này được. Thầy hướng dẫn bảo rằng thầy đặt hy vọng trên cái gọi là tính lại giống [65] , ông hiểu chứ, cái này biết đâu lại gây được cảm thông. Một ông thầy Ireland chính gốc chắc hẳn có thể khơi gợi tính chủng tộc trong gen của Kevin. Đúng không? Thầy hướng dẫn bảo rằng Kevin sắp mười chín tuổi, năm nay đáng lý phải tốt nghiệp, nhưng sau hai lần ở lại lớp thì nó không hy vọng gì được mang áo mão. Chẳng chút hy vọng. Nhà trường đành câu giờ, hy vọng nó tung hê hết để vào lính hay làm gì khác. Thời buổi này quân đội thu nhận mọi hạng người mà, què, mù, khập khiễng thu nhận tất, nghĩa là mọi thứ Kevin trên đời. Ban giám hiệu bảo rằng đi một mình thì nó chẳng bao giờ tới nổi với tôi, thành ra yêu cầu tôi xuống phòng hướng dẫn nhận nó.

Nó ngồi trong một góc phòng, lọt thỏm trong chiếc áo parka [66] rộng quá khổ, mặt khuất trong cái mũ liền. Thầy hướng dẫn nói, Thầy ấy đấy, Kevin. Đây là thầy giáo mới của em. Kéo mũ xuống để thầy có thể thấy mặt em.

Kevin không nhúc nhích.

Ôi, thôi nào, Kevin, kéo mũ xuống.

Kevin lắc đầu. Đầu lắc nhưng mũ ở nguyên chỗ cũ.

OK, em đi với thầy McCourt, rồi ráng mà học.

Thầy hướng dẫn thì thầm với tôi, Biết đâu nó đồng cảm chút ít với thầy, thầy biết đấy.

Nó chẳng đồng cảm gì hết. Nó ngồi gõ ngón tay lên bàn, giấu dần trong mũ. Ông hiểu trưởng, trên đường đi kiểm tra, thò đầu vào nói, này con, bỏ mũ ra. Kevin phớt lờ. Ông hiểu trưởng quay qua tôi. Ta hơi có vấn đề về kỷ luật ở đây đấy nhỉ?

Đây là Kevin Dunne đấy ạ.

Ô, thế à, rồi ông lùi ra.

Tôi như bị mắc kẹt trong một vấn đề bí ẩn. Khi tôi kể về cậu này cho các thầy khác, họ đảo mắt bảo tôi các thầy giáo mới thường kẹt với những trường hợp bất khả. Thầy hướng dẫn bảo tôi đừng có lo, Kevin phiền toái thật nhưng không bao giờ thành ra sẽ không học lâu nữa đâu. Cứ kiên nhẫn thôi.

Hôm sau, ngay trước giờ trưa, Kevin xin phép ra ngoài. Nó hỏi sao thầy cho phép em dễ dàng vậy? Tại sao? Thầy muốn tống khứ em đi, phải không?

Em muốn được ra ngoài. Thì đấy. Đi đi.

Sao thầy lại bảo em đi đi?

Đó chỉ là một cách nói thôi.

Thế là không công bằng. Em đâu có làm gì sai trái. Em không muốn người ta bảo em đi đi, như thể em là con chó.

Tôi ước gì có thể kéo Kevin ra một chỗ trò chuyện, nhưng tôi biết mình không giỏi mặt này. Nói với cả lớp dễ hơn với riêng một đứa con trai. Không có vẻ quá thân mật.

Kevin làm cả lớp hoang mang với những nhận xét chẳng đâu vào đâu: chẳng hạn nó bảo tiếng Anh có nhiều từ khiếm nhã hơn mọi thứ tiếng khác. Nếu chân phải anh mang giày trái và chân trái anh mang giày phải thì óc anh hoạt động tốt hơn và con cái anh thành trẻ sinh đôi tất; Chúa Trời có cây bút không bao giờ cần mực. Trẻ thơ đã biết hết mọi chuyện ngay từ khi chào đời. Chính vì thế chúng không thể nói, vì nếu chúng nói thì chúng ta thành ngu xuẩn hết.

Kevin bảo rằng ăn đạu hạt thì sẽ đánh rắm, thành ra nên cho trẻ nhỏ ăn đậu vì những người trồng đậu huấn luyện chó lần được dấu vết trẻ nhỏ khi chúng đi lạc hoặc bị bắt cóc. Nó biết chắc chắn rằng nhà giàu cho con cái ăn nhiều đậu hạt vì luôn sợ con họ bị bắt cóc; xong trung học rồi nó sẽ làm nghề dạy chó tìm kiếm con nhà giàu ăn nhiều đậu qua rắm của chúng, nó sẽ xuất hiện trên mọi báo chí và truyền hình, thế bây giờ nó ra ngoài được rồi chứ gì?

Mẹ nó đến vào ngày trường tiếp phụ huynh. Bà chịu không gần gũi nó nổi, không biết nó bị làm sao. Bố nó, một kẻ đốn mạt đã bỏ đi năm Kevin bốn tuổi, hiện sống ở Kcanton, Pennsylvania với một bà nuôi chuột bạch để bán cho các phòng thí nghiệm. Kevin thương chuột bạch nên ghét bà mẹ kế vì đã bán chuột cho người ta để họ tiêm gì đấy vào con vật hay mổ ra chỉ để xem chúng tăng hay giảm trọng. Năm lên mười nó dọa sẽ cho bà mẹ kế biết tay khiến bà ta phải kêu cảnh sát. Mẹ nó muốn biết bây giờ nó học hành thế nào. Nó có học được gì không? Tôi có ra bài làm cho nó không? Vì bà chẳng hề thấy nó đem sách vở hay một cây bút chì về nhà.

Tôi bảo rằng nó là một đứa trẻ sáng dạ, giàu trí tưởng tượng. Bà đáp, vâng, thầy may mắn, có một đứa trẻ sáng dạ trong lớp, nhưng tương lai nó thế nào? Bà lo rằng nó dạt vào lính rồi bị đưa sang Việt Nam. Với mớ tóc hung chổi xể, nó sẽ nổi bật, thành một tấm bia di động cho Việt Cộng [67] thôi. Tôi bảo bà rằng tôi không tin quân đội sẽ nhận nó, bà có vẻ phật ý. Bà hỏi, Ý thầy muốn nói gì? Nó giỏi giang như mọi học sinh trong trường này. Bố nó từng học một năm đại học, thầy nên nhớ, và nó từng đọc báo đấy.

Tôi bảo rằng theo tôi nó không có tướng làm lính.

Thằng Kevin nhà tôi làm gì cũng được. Thằng Kevin của tôi giỏi giang như mọi học sinh trong trường, ở địa vị thầy tôi sẽ không coi thường nó.

Tôi thử trò chuyện với nó nhưng nó làm ngơ hoặc giả tảng như không nghe. Tôi đưa nó đến cho thầy hướng dẫn, thầy trả nó lại cho tôi với lời ghi chú đề nghị tôi bắt nó làm nhiều việc vào. Bắt nó lau bảng. Sai nó xuống hầm giặt những miếng mút lau bảng. Biết đâu, thầy hướng dẫn nói, nó có thể bay vào vũ trụ với nhà phi hành sắp tới, rồi ở luôn trên quỹ đạo không về nữa. Thật là một hướng dẫn khôi hài.

Tôi bảo Kevin rằng tôi cử nó phụ trách trật tự và mọi chuyện trong lớp. Nó hoàn thành công việc trong có vài phút rồi bảo cả lớp nên chú ý xem nó nhanh thế nào. Danny Guarino bảo nó còn nhanh hơn, mọi việc mọi lúc, nên sau khi tan học nó sẽ gặp Kevin ở ngoài trường. Tôi phải can và bắt hai đứa hứa sẽ không đánh nhau. Kevin xin phép ra ngoài, nhưng rồi lại không đi, bảo rằng nó không phải là con nít như vài đứa khác trong lớp để đến nỗi cứ vài phút lại phải ra ngoài.

Mẹ nó quá yêu nó, các thầy khác không muốn nhận nó, thầy hướng dẫn đẩy trách nhiệm cho người khác, còn tôi không biết phải xử trí nó thế nào.

Nó tìm thấy trong tủ áo hàng trăm lọ màu nước khô cứng và nứt nẻ. Nó nói, Úi chà. Hế sẩy. Bao nhiêu lọ. Bao nhiêu màu. Của em, của em hết.

OK, Kevin. Em có muốn rửa những lọ này không? Em có thể ngồi ngay tại đây, ở cái bàn đặc biệt [68] này, không cần phải về chỗ.

Thật là liều. Nhỡ nó thấy bị xúc phạm vì bị giao việc cực nhọc và chán ngắt.

Được, được. Lọ của em. Bàn của em. Em sẽ bỏ mũ ra.

Nó kéo cái mũ liền xuống để lộ mái tóc hung. Tôi bảo chưa từng thấy tóc ai đỏ đến thế, nó nhăn răng cười. Nó làm việc ở bồn rửa hàng giờ liền, lấy thìa cạo chất màu khô cứng vào một cái lọ to, cọ rửa nắp lọ rồi xếp thứ tự lên kệ. Đến cuối năm học nó vẫn còn làm công việc này, vẫn chưa xong. Tôi bảo nó không thể ở đây suốt mùa hè được, nó thất vọng khóc. Nó được phép mang những chai lọ này về nhà không? Hai má nó ràn rụa nước mắt.

Được chứ, Kevin. Em cứ mang về nhà.

Nó đặt bàn tay lem luốc đủ màu lên vai tôi, bảo rằng tôi là ông thầy tuyệt vời nhất thế gian, nếu có ai làm tôi bực mình thì nó sẽ trị cho kẻ nào đó một trận vì nó biết cách xử lý những kẻ làm phiền lòng thầy giáo.

Nó mang vài chục lọ về nhà.

Tháng Chín nó không trở lại trường nữa. Những người phụ trách hướng dẫn ở Sở Giáo dục đã đưa nó tới một trường dành riêng cho kẻ bất trị. Nó trốn, về sống một thời gian với đám chuột bạch trong ga ra của ông bố. Rồi nó bị gọi đi lính. Mẹ nó đến trường cho tôi biết nó mất tích ở Việt Nam. Bà hco tôi xem hình căn phòng của nó. Trên bàn chai lọ thủy tinh được xếp theo thứ tự thành hàng chữ: MCCOURT OK.

Thầy thấy đấy, bà mẹ nói. Nó quý thầy vì thầy đã giúp đỡ nó, nhưng nó đã rơi vào tay Cộng sản, thầy hãy cho tôi biết, những công lao ấy đem lại được gì? Thầy hãy nhìn tất cả các bà mẹ có con chết tan thây đi. Lạy Chúa, không còn được lấy một ngón tay để chôn cất và thầy cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra trên cái đất nước xa xôi chẳng ai từng nghe nói tới ấy? Thầy cho tôi biết được chứ? Cuộc chiến tranh này chấm dứt thì lại nổ ra cuộc chiến tranh khác, thành ra ta chỉ hạnh phúc nếu đẻ toàn con gái, vì chúng không bị đưa tới những nơi ấy.

Bà lôi từ túi vải chiếc lọ lớn Kevin dùng đựng đầy những màu khô. Bà nói thầy nhìn xem. Đủ mọi màu sắc cầu vồng trong cái lọ này. Thầy biết không, nó đã cắt hết tóc, thầy có thể thấy những chỗ nó trộn màu với tóc của nó. Một tác phẩm nghệ thuật, phải không ạ? Tôi biết nó muốn thầy giữ chiếc lọ này.

Lẽ ra tôi nên thành thật với mẹ của Kevin, bảo với bà rằng tôi chỉ làm được chút ít cho con trai bà thôi. Nó giống như một linh hồn lạc lõng, trôi nổi khắp nơi tìm chỗ thả neo, nhưng tôi biết không đủ nhiều, hoặc quá nhút nhát nên không dám bộc lộ tình cảm của mình.

Tôi cất chiếc lọ vào trong ngăn bàn. Nó sáng chói. Khi nhìn những cục màu trộn tóc Kevin tôi buồn vì đã để cho nó trôi dạt khỏi mái trường, tới tận Việt Nam.

Học trò của tôi, nhất là các em nữ sinh, khen cái lọ đẹp, phải, một tác phẩm nghệ thuật, hẳn phải nhiều công phu lắm. Tôi kể chúng nghe về Kevin, nhiều em đã khóc.

Ông lao công dọn dẹp lớp ngỡ cái chai là đồ bỏ đi nên đã đem vứt vào thùng rác dưới hầm.

Trong căng tin tôi kể với các thầy giáo về Kevin. Họ lắc đầu. Họ bảo, Tội quá. Có những em bị lọt sàng, nhưng thầy giáo đành chịu chứ biết sao? Lớp học thì đông, thì giờ không có mà chúng ta không phải là những nhà tâm lý học.