Chương 3
Qua khe cửa Nguyễn nhìn thấy một cô gái xa lạ đứng trước sân nhà mình. Nhưng cô gái lại có vẻ quen thuộc với nhà cửa, vườn tược, cây cối ở đây. Buổi sáng nước triều lên, chảy qua những con mương nhỏ thả đầy rau muống dây. Hàng rào quanh nhà trồng nhiều dâm bụt và chuối nước. Cô gái như con thỏ nghịch ngợm đi tìm cái gì trong những bụi cây mà không hái cái hoa nào. Cuối cùng cô bẻ một nhánh củi nhỏ như ngón tay và quay trở lại trước căn phòng của Nguyễn. Hai tay cầm que củi, để sau lưng, cô gái im lặng ngắm đôi dép Nguyễn vẫn để trước thềm nhà. Còn Nguyễn, đứng nín thở trong phòng nhìn qua khe cửa, anh cũng chăm chú quan sát cô gái lạ không biết cô ta định giở trò gì đây. Lát sau, cô gái dùng que củi khều khều đôi dép, xoay tới xoay lui, lật qua lật lại.
Một cô gái xinh như thế, ăn mặc thanh nhã sạch sẽ như thế thì chắc không có ý định ăn cắp đôi dép nhưng cô ta từ đâu đột nhập vào nhà này để làm gì?
Nguyễn mở cửa bước ra. Cô gái ngẩng lên, bình thản ngó anh. Nguyễn hỏi:
- Cô ở đâu vào đây?
Cô gái:
- Ðáng lẽ tôi hỏi anh câu đó. Anh là dân miền Trung hả? Nghe đồn lâu nay, bây giờ tui mới biết dân miền Trung ăn ở dơ dáy quá!
- Còn dân Sàigòn thì ăn nói ngang ngược.
- Anh ở Qui Nhơn vô đây học đại học hả?
- Không. Vô đây làm mướn. Ai mướn gì cũng làm.
- Anh biết anh đang ở cái phòng của ai đấy không?
- Không cần biết. Tôi thuê, trả tiền đàng hoàng.
- Anh lo tìm chỗ khác thuê đi. Tôi sắp lấy lại cái phòng đấy.
- Phòng này của cô à?
- Của tôi. Nhà này là nhà tôi, ông già là ba tôi. Bà già là má tôi. Thằng nhỏ hay xách cần câu đi câu cá là em tôi. Con chó xù nữa. Cũng của tôi.
- Nhưng cô nói thiệt hay nói giỡn đấy?
- Tôi không biết nói giỡn.
Nguyễn ngồi xuống thềm nhà. Cô gái vẫn đứng, vẫn cầm que củi. Nguyễn nói tiếp:
- Nhưng đuổi nhà đâu có dễ vậy? Ba cô đồng ý cho tôi thuê một năm.
- Nhưng anh ở dơ quá. Và rất bừa bãi.
- Bừa bãi sao?
- Ðêm qua anh mở vòi nước chảy suốt đêm. Rác thì suốt tuần không chịu đổ, bay mùi khó chịu. Còn đôi dép của ông nè. Coi cho kỹ nè…
Cô gái lại dùng cái que xoay tới xoay lui đôi dép.
- Trên đời này chưa thấy có đôi dép nào dơ hơn.
- Dép của dân lao động đi làm mướn. Cần gì sạch. Cô biết chợ Cầu Muối không? Tối ngày tôi khuân vác dưới đó, sình lên tới mắt cá. Sao dép sạch được.
Cô gái dứ dứ, cái que, làm mặt nghiêm:
- Tui không giỡn với anh à. Anh đi đổ rác đi. Gia đình tui chịu hết nổi rồi đấy.
- Nhưng lâu nay cô đi đâu vậy? Tui ở đây hơn sáu tháng có thấy mặt cô lần nào đâu.
- Ðó là chuyện riêng của tôi. Anh hỏi chi? Ði đổ rác đi cho tui nhờ.
Nguyễn đi đổ rác. Và lấy bàn chải giặt sạch đôi dép.
Ba ngày sau Nguyễn hỏi cô gái:
- Dép như vậy sạch chưa?
Oanh trả lời bằng một câu hỏi khác:
- Sáng nay anh không ra chợ Cầu Muối à?
- Ði liền bây giờ.
- Ði liền sao giặt dép làm gì?
- Oanh biểu giặt.
- Tui có phải là chị hai anh đâu mà anh nghe lời tui.
- Ngang ngược. Bộ hồi ở Ðà Lạt, Oanh cũng ngang ngược vậy đó hả?
- Ai nói anh là tui ở Ðà Lạt?
- Học ở Ðà Lạt, trường dòng. Xong tú tài phần một, bây giờ về đây học luyện thi phần hai.
- Ai nói?
- Không đọc báo à? Mấy bữa nay báo chí Sàigòn loan tin rùm beng về chuyện đó.
- Thôi, đừng xạo. Vậy mà tui tưởng anh là dân nhà quê, thiệt thà.
- Tôi hung dữ chỗ nào?
- Nghe anh nói, biết anh ghê lắm.
- Tôi mà ghê. Nhiều người nói tôi là thằng cù lần.
- Tướng anh cũng cù lần thiệt. Nhưng nói chuyện thấy anh lanh. Xạo nữa. Bộ anh biết đờn hả?
- Oanh thấy tui đờn nghe được không?
- Sao mỗi khi đờn anh hay nhắm mắt, chi vậy?
- Ðâu có nhắm.
- Anh biết chơi tân nhạc không?
- Ðờn bậy bạ cho vui.
- Anh Nguyễn này!
- Dạ.
- Bộ anh có chuyện gì buồn lắm hả?
- Buồn. Tháng này chắc không có tiền trả tiền nhà.
- Ðừng giỡn. Tôi biết anh có chuyện gì buồn lắm mà. Sao anh đờn nghe buồn quá. Tui nghe người ta nói mấy người đờn mà buồn như thế sớm muộn gì cũng mù mắt. Anh sợ không?
Nguyễn không trả lời câu ấy. Anh chỉ cười. Nói chuyện với Oanh có thể nói từ sáng sớm tới khuya cũng chưa hết chuyện. Cứ toàn những chuyện tầm phào như thế. Nhiều khi ngồi nói chuyện với Oanh suốt buổi sáng, khi Oanh về rồi, nghĩ lại không biết có chuyện gì đâu mà nói liên miên như thế. Không để cái miệng nghỉ ngơi lấy một phút. Nói suông sẻ, tự nhiên, dí dỏm nhiều lúc rất có duyên, lời nói cứ như ở trong bụng tuôn ra, chẳng phải suy nghĩ, tính toán, cân nhắc gì cả.
Buổi tối, Nguyễn đợi cho bên nhà Oanh tắt đèn đi ngủ hết anh mới xách đàn ra. Anh chơi toàn những bản nhạc trữ tình ViệtNamcủa tác giả như Ðặng Thế Phong, Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, Nguyễn Văn Tý do những guitariste bậc thầy soạn lại cho đàn ghi-ta. Chưa có đêm nào Nguyễn chơi đầy cảm hứng như đêm đó bởi vì anh biết chắc rằng phía sau cánh cửa sổ mở toang kia là Oanh đang nằm lắng nghe với trái tim thổn thức. Khi nói chuyện thì Oanh hay tỏ ra mình là một cô gái ngổ ngáo, ngang ngược, nhưng kỳ thực Oanh là một cô gái lãng mạn và anh muốn lay động cái tâm hồn lãng mạn ấy cho nó đổ nhào xuống. Anh đã trổ hết tài năng của mình trong cái đêm trình tấu thầm lặng ấy.
Quả nhiên, từ nơi khung cửa sổ, một cái đầu thò ra và một giọng nói xa lạ vang lên ai oán giữa đêm khuya:
- Này cậu! Khuya rồi. Chúng tôi làm việc cả ngày mệt mỏi, cậu làm ơn cho chúng tôi nghỉ một chút.
Ðó là má của Oanh. Thính giả duy nhất của buổi trình tấu ghi-ta xô-lô hoàn toàn thất bại.
Nguyễn ôm đàn, xách ghế chuồn thẳng vô phòng đóng cửa lại. Nguyễn nằm mãi mà không ngủ được, lòng anh bồn chồn với nỗi buồn dày vò anh. Bỗng dưng lại tán tỉnh một con bé như thế rồi ăn nói, đàn địch, biểu diễn, khoe tài như một đứa con nít, như một thằng hề. Hóa ra mày cũng chỉ là một thằng hề, một tên dại gái. Thế thì cái chàng Rambert trong mày đâu rồi? Thật là nhục nhã, thật là đê tiện. Ðáng hổ thẹn biết chừng nào. Trời ơi, cô ta thì nằm thẳng cẳng ngủ khì không biết trời trăng gì cả, còn mày thì cố sức trổ hết tài năng ra mà run rẫy theo từng phím đàn để rồi cuối cùng bị đuổi đi như đuổi tà. Từ nay mày phải biết thân mày nhé, mày đừng tưởng là mày có thể làm cách mạng xã hội, đem lại công bằng ấm no hạnh phúc cho mọi người. Sự thực thì mày có là cái quái gì đâu. Tốt hơn hết là mày nên lo học để kiếm lấy một mảnh bằng nuôi thân. Và hãy dọn nhà đi nơi khác càng sớm càng tốt con ạ. Sáng mai hãy đi tới nhà mấy thằng bạn hỏi xem có đứa nào ở rộng rãi, đến ở chung với nó, rồi dẹp quách chuyện đàn địch. Tuyệt đối xa lánh tụi con gái. Cút cha chúng mày hết đi cho rảnh. Chửi được một câu, Nguyễn mới ngủ được một chút vào lúc gần sáng.
°
Sáng hôm sau chị Sáu Phi đến rất sớm, lúc Nguyễn hãy còn ngủ. Chị không dám đánh thức Nguyễn dậy mà ngồi chờ ngoài hiên với một cái rổ tre đựng hai trái ổi và mấy trái bắp nấu. Trong lúc chờ đợi, chị đi loanh quanh trong sân coi mấy con gà con đang bươi móc trong hàng rào kiếm thức ăn. Chúng chạy lăng quăng dành nhau một con giun, mỗi đứa kéo một đầu con giun, cố hết sức kéo như lũ trẻ con kéo co. Con gà mẹ thì đứng ngơ bên đống cây mận, mặt nghiêng nghiêng như đang nghe ngóng một con chim gì đó vừa bay ngang qua trên đầu. Nhưng không có gì, đó chỉ là một con ong bầu lớn, mình tròn trục màu đen, có một khoanh vàng ở ngay thắt lưng. Con ong cứ bay trên đầu con gà, ban đầu con gà mái còn sợ nhưng sau đó thì nó đuổi đánh, con ong hoảng sợ bay vụt lên cao và đậu trên cái hoa dâm bụt đỏ chói ở hàng rào.
Chị Sáu Phi thấy hiên nhà Nguyễn có lá khô và giấy vụn nên chị đi tìm cây chổi. Tìm không có, chị bẻ một nhánh lá ở ngoài hàng rào mà quét. Nghe tiếng sột soạt, Nguyễn thức dậy. Anh nghĩ chắc Oanh đang quét sân nên vội tung chăn ngồi dậy, đến bên cửa sổ nhìn qua khe cửa, anh ngạc nhiên khi thấy chị Sáu Phi.
- Chị đến làm gì mà sớm vậy?
- Tui sợ cậu đi học sớm.
Chị lấy mấy trái bắp trong rổ tre để ra bàn.
- Cậu ăn đi.
Ðó là bữa sáng của hai chị em. Chị Sáu nói:
- Anh Năm Hiếu mượn cái máy chữ và nhắc cậu sáng nay có cái móc mười hai giờ.
- Em nhớ mà, Nguyễn nói, thằng nhỏ có khỏe không chị?
- Khỏe. Bốn tuổi học vần được chưa, cậu?
- Ba tuổi học cũng được. Ðể em kiếm cho chị một cuốn vần. Chị đi ra ngoài nên gởi nhà cho bà con lối xóm, đừng khóa cửa nhốt thằng nhỏ trong nhà nhé. Ở mấy cái xóm lao động ưa cháy nhà bất tử đấy.
Chị Sáu ghé tai Nguyễn nói nhỏ:
- Gởi sao được. Tài liệu vũ khí tùm lum.
- Không sao đâu. Cứ gởi nhà cho bà con. Làm vậy không ai để ý. Còn hay nữa là đàng khác.
Chị Sáu bưng cái rổ tre đựng máy chữ bước ra cổng. Oanh đang quét sân, thấy có người lạ ở trong nhà mình đi ra liền ngừng chổi nhìn. Nguyễn tiễn chị Sáu ra cổng xong trở vào. Oanh đứng chắn ngang cổng, hỏi:
- Ai vậy? Ai mà bưng cái rổ tre kỳ cục vậy?
- Má tui đó.
- Má gì! Thấy còn trẻ mà. Bộ ở quê mới lên hả?
- Dân Sàigòn chính cống.
- Sao bưng rổ tre? Ở Sàigòn có ai xài rổ tre đâu. Ta xài toàn đồ nylon. Nhưng tôi hỏi nè, phải chị hai anh không? Thấy giống đôi mắt.
- Mắt sao?
- Mắt đẹp.
- Thôi, lo quét sân đi.
Rồi Nguyễn đi thẳng vô nhà. Oanh đưa chổi ra cản:
- Nhưng anh chưa cho tôi biết chị đó là ai?
°
Nguyễn ngạc nhiên khi thấy trước hiên có một đóa hoa cúc trắng vừa nở. Giữa khóm lá xanh thẫm màu kia, đóa hoa mọc khép nép ngơ ngác trước thiên nhiên lạ lẫm. Nguyễn đứng nhìn và anh nhớ có lần Oanh cũng đứng thẫn thờ như thế trước sắc xanh mát của cây lá. Oanh giống như một con thỏ rừng đi lạc đến đây, tìm cái gì trong những lùm cây. Oanh nói: Có một con chim gì nhỏ chưa từng thấy. Nó chỉ bằng ngón tay út thôi, Nguyễn nhìn ngón tay út của Oanh. Nó không giống con chim sâu nhưng lại giống một nàng công chúa. Con chim sâu thì nhỏ như một trái ô liu đi săn mồi một mình âm thầm trong vòm lá. Nguyễn nhiều lần đứng quan sát nó. Sao con chim bé bỏng ấy lại cô độc đến như vậy? thầm lặng đến như vậy? Sao nó không rủ một con chim nào khác cùng đi, sao không hót một tiếng? Nó cũng giống như Nguyễn thời gian ở Qui Nhơn, lặng lẽ và đau khổ. Buổi sáng anh thức dậy với những con ốc sên chậm chạp bò trên những cành cây sần sùi, những rễ cây và những thân chuối. Chúng cũng câm lặng như anh, như con chim sâu, như con nước triều lên âm thầm từ lúc nào mà tràn qua những gốc mận, những bờ cỏ. Buổi sáng yên tĩnh lạ lùng, không nghe thấy tiếng máy xe ngoài đường chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng còi xe khách liên tỉnh vang lên rồi mất hút ở phía xa.
Trong phòng Oanh bây giờ có tiếng nhạc. Cửa lớn và cửa sổ đều đóng, không biết có ai đang ở nhà. Nguyễn mở cửa phòng mình, bước ra phía sau. Qua khe cửa, anh nhìn thấy một cảnh lạ mắt: Oanh đang ôm cây chổi và nhảy một cách say mê theo điệu nhạc. Oanh vừa nhảy vừa dìu cây chổi lướt đi khắp phòng, qua những cái tủ, những cái ghế, những con voi bằng sứ trắng. Oanh nhảy đẹp, lả lướt và đầy cảm hứng dù chỉ nhảy với một cây chổi quét nhà.
Ðột nhiên:
- Ôi, ghê quá! Cứu tôi với!
- Gì thế?
- Trời ơi! Anh qua đây mà coi. Ghê quá!
Nhà không có ai, phòng rộng thênh thang. Một cái mền, mấy bộ quần áo và cái bàn ủi bị vứt lăn lóc dưới nền nhà. Oanh nắm cổ tay Nguyễn một cách tự nhiên và kéo anh tới cạnh cái tủ chỉ tay vô đó.
Năm con chuột con đỏ hon hỏn chưa có lông, chưa mở mắt đang nằm ngọ ngoạy giữa đống quần áo phụ nữ nhàu nhò. Nguyễn nhặt từng con và bỏ vào lòng bàn tay mình rồi quay lại phía Oanh. Oanh thét lên ù té chạy.
- Ðem đi! Ðem đi nhanh lên!
- Có gì mà sợ. Chúng cũng như em bé nằm trong nôi.
- Thôi, đừng nói nữa. Ghê quá!
- Tôi sẽ nuôi chúng lớn cho mà coi.
- Phát khiếp.
- Khiếp gì. Người ta còn lăn bột đem chiên. Rất bổ.
- Thôi, lạy anh. Cám ơn. Anh đem đi giùm tôi.
- Ðem đi đâu bầy giờ?
- Ném đi. Bỏ ra ngoài hàng rào.
Nguyễn bước ra sân và đứng tần ngần ở đó.
- Anh làm gì ở đấy?
Nguyễn không trả lời. Huýt sáo miệng gọi chó.
- Anh định cho chó ăn hả?
- Thì cho mèo ăn.
- Ðừng. Tôi lạy anh. Ðem bỏ chúng ngoài rào. Trả lại mẹ chúng.
- Mẹ chúng không ở ngoài rào đâu. Nó sẽ đem con trở lại tủ áo.
- Thiệt hả? Thôi, ông đem về mà nuôi đi.
Nguyễn thắt một cái thuyền bằng giấy và đặt mấy con chuột con vào đó. Anh thả xuống mương nước nhỏ chảy quanh hàng rào dâm bụt.
Buổi tối hôm đó Nguyễn không dám ngồi đàn ngoài sân như hôm trước. Anh đàn trong phòng. Anh biết không có ai nghe được tiếng đàn của anh, nhưng anh vẫn thích đàn một mình như thế. Anh chơi đàn tới khuya mà không hay, tới khi cảm thấy chung quanh im lặng quá anh mới ngừng lại coi đồng hồ thì đã mười một giờ hơn. Ngay lúc ấy anh thấy có một vật gì ném vào lưng mình. Nguyễn nhặt lên, thấy đó là hột mận.
Oanh đứng im ngoài cửa sổ.
- Lại đây. Oanh gọi nhỏ.
Nguyễn bước lại và Oanh đưa cho anh trái mận. Nguyễn cầm trái mận. Cầm luôn ngón tay út của Oanh, cầm thật chặt sợ Oanh rút tay về. Nhưng Oanh cứ để yên như thế.
- Sao anh không ra ngồi ngoài sân?
- Anh sợ mẹ em.
- Mẹ em ngủ rồi, nhưng em không ngủ được.
- Anh xin lỗi đã làm em mất ngủ.
- Em không thích ngủ. Em thích anh lắm.
- Còn anh thì thích em gấp mười lần. Và thích ngón tay út của em gấp hai mươi lần.
- Thế anh không thích trái mận của em à?
- Ba mươi lần.
- Thì ra anh là đứa ham ăn.
- Anh không ăn trái mận này đâu.
- Ăn đi. Em cho anh mười trái nữa.
- Em hái ở đâu vậy?
- Bác em ở Ðà Lạt đem về cho sáng nay. Nhà bác em ở Ðà Lạt nhiều mận lắm. Hồi còn học trên đó ngày nào em cũng hái mận.
- Em leo trên cây à?
- Em chọc bằng cái que. Có lần không có que em phải đi chặt một cành trúc bị đứt móng tay. Bây giờ vẫn còn cái sẹo.
Oanh đưa ngón tay bị thương cho Nguyễn. Anh vuốt ve ngón tay ấy, rờ rẫm lên chỗ cái móng bị thương, anh nắn bóp cái ngón tay ấy rồi đưa lên miệng mình cắn nhẹ giữa hai hàm răng, ngậm giữa hai môi rồi lại cắn dần xuống chỗ đốt ngón tay.
- Em có đau không?
- Cắn mạnh đi. Oanh bảo. Em thích anh lắm.
- Vì sao em thích anh?
- Không biết.
- Sao không biết?
- Không biết.
- Em đứng đây với anh tới sáng nhé?
- Mẹ thức dậy bây giờ. Mẹ ho kìa.
Ðúng là có tiếng ho, Oanh rụt tay lại. Trong nhà có tiếng dép lẹp xẹp. Oanh vội vàng giúi vào tay Nguyễn mấy trái mận nữa rồi biến đi.
Nguyễn đứng im một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì. Anh lại giường nằm bàng hoàng như vừa từ trong chiêm bao trở về. Cô tiên nhỏ từ trong tranh bước ra cho anh những trái mận đỏ, cho anh hôn ngón tay rồi lại vội vàng bước vào trong tranh. Nguyễn đưa trái mận lên miệng cắn vỡ ra làm đôi và anh nghe thấy vị ngọt. Vị ngọt rất rõ làm tê đầu lưỡi. Anh cầm cái hột mận trong bóng tối bóp nát nó giữa hai ngón tay. Tất cả đều thật. Rất thật. Nguyễn lồm cồm ngồi dậy quờ quạng trong bóng tối tìm những trái mận khác vừa lăn đi đâu đó trên giường. Oanh ơi! Oanh ơi! Cái chết không còn nghĩa lý gì nữa rồi. Anh vừa nhảy qua được cái vực thẳm ấy. Oanh đứng bên kia bờ vực và đưa cho anh ngón tay út, anh đã nắm ngón tay nhỏ xíu ấy và nhảy khỏi vực khỏi vực thẳm mà không cần Nam Hoa Kinh, Tứ Diệu Ðế, không cần một vị Bà La Môn khổ hạnh nào. Ta đã thành Phật rồi. Phật là gì? Phật là cõng Oanh trên lưng và đi theo Rambert. Phật là từ bỏ lương thực mà Ðức Chúa Trời ban cho để chỉ ngậm một trái mận chín trong miệng mà đi suốt cõi càn khôn.
Nguyễn mò tìm được bốn trái mận, vốc một vốc trong tay rồi hôn chúng như mưa như gió.