Chương 7
Tại sao lại không rủ Oanh cùng đi? Cứ coi như một chuyến du lịch về quê. Ðến nơi rồi Oanh sẽ biết. Mấy anh cũng chẳng trách mình sao không hẹn mà đến, sao lại dẫn người lạ đi. Thế rồi tùy Oanh. Nếu thích cô ấy sẽ ở lại, nếu sợ thì cô ấy về.
Chiếc xe buýt đậu lại khi qua khỏi ngã tư. Nguyễn bước xuống xe mới hay trời đã âm u từ lúc nào. Anh đi bộ dọc theo hè phố và rẽ vào một con đường nhỏ yên tĩnh.
Khi chỉ còn lại mình anh với con đường vắng, tự nhiên anh thấy rụt rè, mới nhớ ra rằng trong ngôi nhà quen thuộc kia không phải chỉ có mỗi mình nàng công chúa đang ngủ mà còn có "ông già lựu đạn", người đã từng chỉ vào mặt anh và nói: "Anh ra khỏi nhà tôi ngay", mà còn có ông anh dạy triết, ông anh trung úy bộ binh và một thằng em thích đá gà. Những người này sẽ ra cổng và hỏi: "Anh quấy rầy gia đình tôi chưa đủ sao, giờ còn tới đây làm gì nữa?" kèm theo một cái nhìn dò xét, đề phòng. Bỗng nhiên từ đâu mi vác cái bản mặt không lấy gì làm bảnh bao sang trọng của mi đến tìm con gái nhà người ta rủ rê đi vào bưng kháng chiến. Ðiên rồ. Một ngàn lần điên rồ.
Và Nguyễn định bỏ đi. Nhưng đã đến, lại bỏ đi thì xoàng quá. Tại sao dự tính chưa gì đã bỏ giữa chừng? Biết đâu họ đã được Oanh giải thích cho hiểu rằng cái vụ xảy ra ở Ðà Lạt chẳng qua vì quá yêu Oanh mà thôi. Vả lại, khi còn sống trong ngôi nhà này, mình với ông già vẫn thường nói chuyện với nhau rất tâm đắc. Ông già rất mê hoàng đế Napoléon, ông thuộc vanh vách đủ thứ chuyện của tay sĩ quan pháo binh này, ông cũng khoái cờ tướng. Một già, một trẻ thường đấu với nhau. Ông thường khen mình: "Tánh cậu đằm, đánh cờ với những người như cậu tôi thích". Thế thì đến giờ ông vẫn còn giận mình sao?
Nguyễn quay lại. Bước nhanh tới cổng. Bấm chuông.
Thoạt tiên có tiếng chó sủa. Thế rồi một người xuất hiện. Ðó là ông giáo sư triết để ria mép. Phải chi ông già ra cổng thì còn đỡ, đàng này là "ông anh", người lúc nào cũng có vẻ là đối thủ với những ai tới hỏi thăm em gái họ. Và cái nhìn của họ khó chịu vô cùng.
Hắn hỏi một cách lạnh lùng:
- Anh muốn gặp ai?
- Dạ không… tôi chỉ muốn… xin gặp Oanh một tí.
- Oanh không có nhà.
Nguyễn bỏ đi, không nhìn ai, không nhìn đường. Vài người lái xe du lịch, xe gắn máy mắng anh vì anh đi trước đầu xe họ. Nguyễn không thèm xin lỗi. Anh nhảy một cái lên lề đường.
Nghe có tiếng nhạc kích động từ trên cao dội xuống, Nguyễn ngước mắt nhìn. Một tấm bảng quảng cáo phim to tướng vẽ hình một đám cháy và khuôn mặt đỏ rực của Marlon Brando. Một cái tên phim quen thuộc hiện ra: La poursuite impitoyable. Cuộc săn người tàn bạo. Phim này có lần Trần đã nói với anh, đã khen không tiếc lời. Không ngờ nó lại được chiếu ở một cái rạp tồi tàn như thế này.
Nguyễn bước vào rạp. Nhạc trổi lên lè nhè trên sân khấu. Rạp hẹp, tường bẩn. Mấy hàng ghế phía trước bị dỡ ra. Người ta đào nền lên một khoảng khá rộng ngổn ngang những gạch đá và những tảng xi măng nhọn xếp từng chồng xám xịt.
Một con chuột cống từ trong sân khấu bước ra, ngơ ngác nhìn đám trẻ con giỡn nhau phía dưới rồi chậm rãi nhảy xuống đống gạch vụn, lẫn mất trong đó. Nguyễn ngửa cổ ra, tựa vào lưng ghế.
Nhạc tắt. Phim "Cuộc săn người tàn bạo" bắt đầu.
Hơn năm giờ chiều, Nguyễn ra khỏi rạp mới hay thành phố vừa qua một cơn mưa. Nguyễn đứng một mình trên vỉa hè châm thuốt lá hút. Người đi qua vội vàng mà không ai buồn nói. Cái tháp chuông của ngôi nhà thờ vươn lên thật cao, bất động và lạnh cứng. Trời phía sau thật xa, xám nhạt, xa quá, xa vời, xa mãi phía sau thành phố, phía sau những đám mây. Nguyễn đứng nhìn trân trối cái vòm rộng không cùng mù mịt ấy. Những bóng người thật mờ dắt ngựa cúi đầu chạy qua những đám mây, những người giác đấu hai tay không trước đàn sư tử, những người chạy và khóc suốt đời, những thằng tư bản thản nhiên cướp vợ của nhau rồi kéo nhau đi đốt một kẻ vô tội. Hắn ẩn trong nghĩa địa xe hơi, không dám ra. Chúng nó tưới xăng đốt. Tội nghiệp hắn. Tôi nghiệp Marlon Brando, lửa cháy đỏ trời, chúng nó bắn từng loạt đạn vào hắn. Hắn gục xuống trong những giọt nước mắt của người mẹ, trong sự bất lực của viên quận trưởng.
Cuộc săn người tàn bạo.
Nguyễn vẫn đứng ngơ ngác bên lề đường nhìn những người đi qua như con nước lớn. Ðường nhựa ướt sũng, lấp lánh những cái bóng xanh đỏ lướt qua, xoay vòng. Trời quáng mắt, nặng nhọc.
Nguyễn đi bộ. Anh không muốn về nhà bây giờ vì anh nghĩ thế nào cũng có người đến tìm mình và hiện giờ anh muốn tránh tất cả. Anh cứ đi như thế cho tới lúc chân mỏi rời thì dừng lại ở một quán nước. Oanh ơi, ngày mai anh đi mà không giã từ em, không được gặp mặt em và không nói với em một lời nào. Biết đâu anh sẽ chẳng còn gặp lại em nữa, chẳng bao giờ còn được nhìn thấy đôi mắt em giấu sau kẽ ngón tay.
Anh còn nhớ hôm trời mưa em đến nhà tìm anh và rủ anh đi chơi. Anh nói anh không có áo mưa, thế là em mở cái cặp da to tướng của em và lấy ra một cái áo mưa đàn ông đưa cho anh. Anh hỏi ở đâu em có sẵn vậy, em bảo rằng vì hôm nay em có ý định rủ anh đi chơi nên em đem áo mưa cho anh. Anh hỏi trong cặp em có những gì mà to kềnh như thế, rồi anh đòi lục coi, em không cho và đóng cặp lại. Có khi trong đó em đựng ống nghiệm lẫn lộn với ổi xoài hay xí muội, có khi là những con vật em đem vào phòng thí nghiệm để giải phẫu. Bên trong cái cặp em là cả một thế giới bất ngờ, ai mà biết được.
Anh thay quần áo rồi khoác áo mưa vào. Chiếc áo loại đắt tiền. Em nói anh mặc coi còn đẹp hơn ông anh của em. Cám ơn, cám ơn cô. Ðừng gọi cô, em ghét ai gọi em bằng cô lắm. Thế là chúng ta bước ra ngoài mưa. Em định dẫn anh đi đâu đây? Em gọi tắc xi và chúng ta ra ngoại ô. Em không dẫn anh vào quán, dù lúc đó trong thâm tâm anh muốn em dẫn anh vào quán, đãi anh ăn một cái gì đó cho thật nóng, thật ngon vì anh đang đói. Em dẫn anh ra bờ sông. Em có lúc tỏ ra mơ mộng gấp một ngàn lần anh. Trời mưa thế này em dẫn anh ra bờ sông đứng ngóng trông ai, hay chỉ đứng ngắm nhìn mây nước, cỏ cây hoa lá?
Sông Sàigòn ở đoạn này đục lờ và phẳng lặng. Hai bên bờ mọc đầy những cây ô rô. Những lá ô-rô nhiều góc cạnh đẹp mắt. Em bảo anh: Cứ nhìn thấy ô-rô là em nhớ đêm Nô-en. Cành ô-rô và những quả chuông đỏ. Em cứ tưởng lá ô-rô chỉ có ở châu Âu ai ngờ lại mọc đầy bờ sông Sàigòn. Anh đứng tựa gốc dừa nhìn cơn mưa dịu dần rồi tắt hẳn. Em trải một tấm ny-lông dưới bãi cỏ mịn và chúng ta ngồi xuống đó. Em hỏi: đói chưa? Thế rồi em lại mở chiếc cặp da mầu nhiệm của em. Giò lụa và bánh mì. Em có muối tiêu và chanh không? Lại mở cặp. Có đủ cả. Anh nhìn chiếc cặp của em bằng đôi mắt ngạc nhiên và thán phục. Nó còn chứa đựng những gì trong đó nữa? Anh hỏi. Em cười khúc khích và nói: Có đủ mọi thứ, nó là chiếc cặp thần mà. Anh ước đi, ước gì sẽ có nấy. Anh muốn phá em chơi nên nói: Ước gì có một ly cà phê thật nóng thì hay quá. Em mở cặp ra. Một cái bình thủy nhỏ. Thế là một ly cà phê hiện ra trước mặt anh. Ước nữa đi. Em thách thức. Nhưng anh chỉ nhìn em, lòng sung sướng vô biên. Anh thấy em như nàng tiên trong truyện Bích Câu vừa hiện ra.
Uống một ngụm cà phê, anh đưa tách cho em và hỏi: Trong đó còn gì nữa? Vô tận. Em đáp. Có lần em đựng cả cá lóc nữa phải không? Cũng có. Cả chim sẻ nữa? Cũng có. Con chim sẻ nhanh thế làm sao em bắt được? Em thuê mấy đứa nhỏ nó bắt. Ở xóm em tụi nhỏ bẫy chim tài lắm. Nó bán mười lăm đồng một con. Thế mấy bạn cùng lớp em, họ mua ở đâu? Chẳng biết. Chắc mua của mấy người bán chim. Buồn cười lắm anh, vô phòng thí nghiệm đứng hai ba dãy cả nam lẫn nữ, mỗi người lấy con chim sẻ ra đang định mổ thì con nhỏ Xuân, bạn thân của em, nó nhìn con chim sẻ của em và la lên: Ê! Chim của Oanh to quá mấy bồ ơi! Tụi con trai cười quá trời. Em quýnh quáng đánh rơi bể mất ống nghiệm.
Anh ngồi im nhìn cái miệng em nói, cái mắt em cười. Mắt em vui hơn tất cả những đôi mắt thiếu nữ trên cõi đời này và em hồn nhiên trong tất cả mọi câu chuyện. Anh cứ ngồi nhìn, nghe em nói, em nói đủ mọi thứ chuyện, chuyện nào em nói cũng có duyên, cũng hồn nhiên như nắng như gió. Ngồi bên em, thế giới mang màu sắc khác, dòng sông cũng khép nép hơn và những cành ô-rô tự nhiên mọc ra rất nhiều những quả chuông đỏ, gió thành những dải lụa và hoa tự nhiên mọc quanh chỗ ngồi. Lúc ấy anh vẫn ước sao có được cây đàn ghi ta nhưng anh hiểu rằng chiếc cặp da mầu nhiệm của em không thể thỏa mãn ước muốn ấy được vì em đang cần nói, đang cần một người biết lắng nghe. Tất cả những tác giả thiên tài của cây đàn ghi ta như Lobos, Maravilla, Sabicas đối với em vô nghĩa, nhưng anh vẫn yêu em vì em cũng là một thiên tài. Tự đôi mắt, tự những lời em nói ra, và cả những cái nhăn nhó của em cũng là tài năng rồi. Những lúc anh chơi đàn, em chẳng ngó ngàng gì đến, em cứ bảo anh: Chơi mô-đẹc đi để em hát với. Anh gắng gượng đệm cho em, bài thì không thuộc, em hát cũng không hay. Chúng ta không hợp nhau về âm nhạc nhưng anh vẫn càng ngày càng mê em vì những điều gì đó rất bí ẩn. Có thể đó là những cái nhăn nhó, bĩu môi, những cái vẻ nghênh ngang lúc giận dỗi. Mỗi khi em nghênh nghênh như thế thì mái tóc rất dày và rất đẹp của em trở nên linh động sau gáy, anh nhìn mà quên hết mọi thứ.
Nguyễn ra khỏi những mơ mộng của mình khi nhận ra quán đã đông khách và bắt đầu ồn ào. Anh bỏ đi.
Mười giờ hơn, anh quyết định trở về nhà trọ của mình nhưng khi về đến nơi, nhìn căn gác tối lạnh lẽo, anh lại muốn đến nhà Oanh, đi ngang qua đó một chút.
Biết đâu Oanh còn thức và nhìn thấy anh qua khung cửa sổ.