BỐN
Helen đặt cho tôi một căn sang trọng với khu vực tiếp khách riêng và một tủ bếp có gắn bồn và lò vi sóng. Chỉ nhìn thoáng qua cái khách sạn kiểu nghỉ dưỡng Châu Âu ngự trên phố Galleria là tôi đã biết số dư tín dụng của tôi sẽ tăng vọt lên từng giờ. Có khi từng phút.
Nhưng căn phòng thật lộng lẫy, sàn nhà trải thảm dày, phòng tắm lát đá cẩm thạch sáng bừng lên và đầy những sản phẩm dưỡng da dưỡng tóc.
“Tiệc tùng thôi,” tôi nói với Luke. “Đột kích tủ lạnh nào.” Tôi mở một hộp sữa lấy từ xe, pha vài bình sữa rồi chất vào tủ lạnh. Sau khi lau sạch bồn tắm bằng khăn tắm, tôi đổ đầy nước ấm rồi thả Luke vào.
Khi thằng bé đã được sạch sẽ, ăn no và buồn ngủ, tôi đặt bé xuống giữa cái giường rộng. Khi tôi kéo rèm cửa sổ, ánh sáng của buổi chiều bị che đi bởi tấm rèm thổ cẩm dày nặng. Tận hưởng sự yên tĩnh và mát mẻ của căn phòng, tôi bước vào phòng tắm định tắm. Nhưng tôi dừng lại khi liếc sang thằng bé lần nữa. Luke trông thật nhỏ bé và cô đơn, mắt đang nhấp nháy nhìn lên trền với vẻ im lặng nhẫn nhịn. Tôi không thể để bé ở lại một mình khi vẫn đang thức. Không khi bé đang kiên nhẫn chờ đợi điều gì tiếp theo sẽ đến với bé. Tôi trườn lên giường và nằm cạnh bé, vuốt ve mái tóc sẫm màu trên đầu bé.
Sống với Dane, tôi đã nghe và bàn luận, suy nghĩ về rất nhiều điều bất công trên đời. Nhưng có vẻ như không có gì tệ hơn một đứa bé ngoài ý muốn. Cúi thấp đầu, tôi áp má vào làn da mỏng manh của bé, hôn lên đường cong mềm mại trên đầu. Tôi ngắm nhìn đôi lông mi hạ thấp xuống, và miệng mím lại như một ông già. Đôi bàn tay bé đặt lên ngực như con sao biển màu hồng bé xíu xiu. Tôi chạm ngón tay vào, và bàn tay bé nắm chặt lấy nó.
Bé ngủ mà vẫn nắm lấy tay tôi. Đó là sự kết nối gần gũi chẳng giống với bất cứ cái gì tôi thấy trước đây. Một nỗi đau lạ lẫm, ngọt ngào quét qua ngực tôi, như thể trái tim tôi như muốn vỡ tung ra.
Tôi thiu thiu ngủ một lúc. Rồi dậy tắm một lúc lâu, bận vào chiếc áo phông xám quá khổ và quần sooc bò. Quay về giường, tôi mở máy tính kiểm tra email. Có một email từ Liza:
ella ơi, đây là danh sách những người chị biết Tara có hẹn hò cùng, chị sẽ gửi thêm nếu chị nhớ thêm ai đó, chị cảm thấy rất tồi tệ vì làm chuyện sau lưng Tara thế này, em biết là còn bé có quyền riêng tư mà…
“Quỷ sử,” tôi lầm bầm rủa, rõ ràng em gái tôi đã tự từ bỏ quyền riêng tư ngay khi bỏ con mình lại cho mẹ rồi.
…chị nghĩ là chị biết tara đang ở đâu, nhưng chị đang đợi người ta gọi lại để biết chắc, mai kia chị sẽ cho em biết.
“Liza ơi là Liza,” tôi chán nản, “không ai chỉ cho chị cách bấm phím “shift” để viết hoa hay sao chứ?”
Tôi mở tệp đính danh sách đính kèm và lắc đầu rên rỉ, tự hỏi làm sao email vẫn gửi đi được mà không bị tắc vì vượt quá dung lượng.
Tôi tải xuống và lưu vào máy.
Trước khi mở các email khác, tôi vào Google tra tên Jack Travis, tò mò vì những kết quả có thể hiện ra.
Có một hàng dài kết quả, xen lẫn với tên người bố, Churchill Travis và người anh cả, Gage.
Nhưng có vài đường dẫn thú vị đến Jack, một trong số chúng là một bài báo của tạp chí kinh tế quốc gia. Có tên “Người con thứ cũng đã trỗi dậy.”
Cho đến gần đây, lý lịch của Jack Travis, người con thứ của tỷ phú Churchill Travis, được đánh giá cao trong các câu lạc bộ và cuộc sống về đêm hơn là trong giới kinh doanh. Nhưng mọi chuyện đang có chiều hướng thay đổi khi Jack tự mình lập ra hàng loạt dự án và hợp đồng hợp tác giữa khối nhà nước và tư nhân, hứa hẹn đưa anh đến hàng ngũ cấp cao của các nhà phát triển Texas.
Dù kinh doanh ở lĩnh vực khác với cha, Jack Travis đã chứng minh quy luật con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Nhưng khi được hỏi về tham vọng của mình, Travis chỉ coi mình như một người ngẫu nhiên trở thành doanh nhân mà thôi. Nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại và có thể coi đó như sự khiêm tốn giả tạo.
Dự án A: Công ty Tài chính Travis, một nhánh mới được thành lập của Tập đoàn Tư vấn Quản lý Bất động sản Travis, mới dành được khu Alligator Creek, một sân golf rộng 300 acre 5 ở Nam Florida bằng khoản tiền chưa được tiết lộ sau nhiều tháng đàm phán. Sân golf này được một công ty đối tác ở Miami quản lý.
Dự án B: TMS 6 hiện đang xây dựng một khu nhà trong trung tâm Houston, rộng bằng 10 khu nhà ở Manhattan, gồm có các tòa nhà văn phòng, tòa nhà chung cư, một cửa hàng bán lẻ, một rạp chiếu phim, tất cả được một chi nhánh mới được thành lập của TMS điều hành.
Bài báo tiếp tục mô tả các dự án tương tự. Quay lại với danh sách kết quả phù hợp, tôi thấy một dãy các bức ảnh và bấm vào một vài tấm. Mắt tôi mở to khi thấy một bức ảnh Jack cởi trần, lướt nước, thân hình anh ta rắn chắc, khỏe mạnh, cơ bụng được tạc thành từng múi. Ở một bức khác, Jack và một diễn viên truyền hình nổi tiếng đang đi dạo ở bãi biển Hawai. Rồi Jack và một nữ phóng viên thời sự nhảy trong một bữa tiệc từ thiện.
“Anh bận rộn quá đấy, Jack ạ.” Tôi lầm bầm.
Trước khi có thể mở thêm ảnh, tôi bị ngắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Vớ lấy túi, tôi lôi điện thoại ra, hy vọng tiếng ồn không đánh thức đứa bé.
“Alo?”
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Dane hỏi.
Tôi nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. “Em đang tung tẩy với một chàng trai trẻ hơn.” Tôi nói. “Anh ấy hơi lùn so với em, có một chút rắc rối vì thiếu kiềm chế…nhưng bọn em đang cùng cố gắng để khắc phục chuyện đó.”
Dane cười khúc khích. “Em đang ở nhà mẹ đấy à?”
“Ôi giời. Mẹ em đá đít em từ sáng sớm rồi. Nhưng giờ bọn em đang ở trong một khách sạn sang chảnh đấy. Ngài Travis đã lệnh cho thư ký tìm phòng cho bọn em. Em nghĩ giá một đêm cũng phải tầm khoản tiền trả góp xe ô tô hàng tháng của em đấy.” Vừa kể lại chuyện xảy ra trong ngày, tôi vừa rót cho mình một ly cà phê. Tôi không thể không tự cười với bản thân vì đã đổ cà phê vào cái hộp đựng đôi từ nhà mẹ.
“Vậy là Travis đồng ý làm xét nghiệm,” tôi kết thúc, hớp một ngụm cà phê. “Còn Liza thì vẫn cố tìm Tara. Mục báo của em đã bị muộn rồi, nên tối nay em phài hoàn thành cho xong.”
“Em cho rằng Travis nói dối chuyện hắn không ngủ với Tara à?”
“Có thể không hẳn là nói dối. Nhưng em cho là có khả năng anh ta nhầm lẫn. Mà rõ là anh ta cũng nghĩ như thế, nếu không thì anh ta đã chẳng đồng ý làm xét nghiệm làm gì.”
“Chậc, nếu nó đúng là con anh ta thì Tara sẽ trúng số độc đắc đấy nhỉ?”
“Con bé có thể nhìn nhận mọi chuyện theo cách đó.” Tôi tự thấy đôi mày mình nhíu lại. “Em hy vọng con bé không cố lợi dụng Luke để moi tiền từ Travis khi nào con bé cần. Thằng bé xứng đáng được đối xử tử tế hơn một tấm thẻ ATM.” Tôi liếc nhìn thân hình bé nhỏ đang ngủ trên giường. Luke đã cựa quậy nằm xiêu vẹo trong lúc ngủ mơ. Tôi không biết lúc người ta mơ thấy gì khi được 1 tuần tuổi.
Tôi thận trọng cúi xuống chỉnh lại chăn cho lến ngang ngực thằng bè. “Dane ơi,” tôi nói nhẹ, “có nhớ có lần anh kể về con vịt và trái bóng tennis không? Về chuyện con vịt con dính lấy ngay vật đầu tiên nó nhìn thấy sau khi sinh ấy?”
“Đánh dấu.”
“Anh nói lại được không?...”
“Sau thời gian trứng vịt được ấp nở, có một giai đoạn cửa sổ cho bất kỳ sinh vật nào, kể cả sinh vật vô tri vô giác, để đánh dấu vào hệ thống thần kinh của mình, và rồi gắn bó với nó. Trong nghiên cứu mà anh đọc được thì con vịt con đã tự đánh dấu mình với một trái banh tennis.”
“Giai đoạn cửa sổ kéo dài bao lâu?”
Giọng Dane trở nên vừa cảnh giác vừa thích thú. “Sao thế? Em sợ mình là quả bóng tennis à?”
“Em không biết nữa. Có khi Luke lại quả bóng ấy chứ.”
Tôi nghe thấy tiếng anh khẽ chửi thề. “Đừng có gắn bó với nó đấy Ella.”
“Không đâu,” tôi vội nói. “Em sẽ quay về Austin ngay khi có thể. Em chắc chắn là sẽ không--” Tôi bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa phòng. “Đợi em chút nhé,” tôi nói với Dane. Đi chân trần trong phóng, tôi tháo chốt và mở cửa.
Jack Travis đang đứa đó, cà vạt nới lỏng, tóc anh ta xõa xuống che một phần trán. Anh ta liếc tôi, chụp hình khuôn mặt được rửa sạch sẽ, và cả đôi chân trần của tôi nữa. Chầm chậm anh ta lại lướt nhìn tôi. Tôi cảm thấy một cái thót giật mình ngay bụng.
Tay tôi nắm chặt điện thoại. “Dịch vụ phòng anh ạ,” tôi nói với Dane. “Em gọi lại sau nhé.”
“Được rồi em yêu.”
Tắt điện thoại, tôi bước lùi lại phía sau và ra hiệu cho Jack đi vào. “Chào,” tôi nói. “Khi anh nói sẽ liên hệ lại, tôi cứ nghĩ là kiểu gì đó như gọi điện thoại.”
“Nhanh thôi. Tôi có hẹn với khách hàng. Họ cũng đang ở đây. Cả hai người đang bị lệch múi giờ và với họ thì bây giờ đang là ban ngày. Phòng ổn chứ?”
“Ổn. Cảm ơn anh.”
Chúng tôi đứng đối mặt với nhau trong sự im lặng đặc quánh. Những ngón chân không sơn sửa của tôi bấm sâu xuống tấm thảm lông dưới sàn. Tôi thấy thất thế trong chiếc quần sooc và áo phông trong khi anh ta vẫn mặc đồ đi làm.
“Bác sỹ của tôi sẽ gặp chúng ta vào sáng mai để làm xét nghiệm,” Jack nói. “Tôi sẽ đón cô dưới sảnh lúc 9h.”
“Anh có biết mất khoảng bao lâu mới biết kết quả không?”
“Thường là từ 3-5 ngày. Nhưng bác sỹ của tôi sẽ làm cấp tốc, nên có thể sẽ có kết quả vào tối mai. Cô có tin gì của em gái chưa?”
“Tôi nghĩ là sẽ có tin tức gì đó sớm thôi.”
“Nếu cần thì tôi có một người có thể tìm người khá nhanh đấy.”
“Một thám tử tư à?” tôi hoài nghi nhìn anh ta. “Tôi không biết anh ta có làm được gì không – chẳng có gì nhiều nhặn cả.”
“Nếu em gái cô có điện thoại di động thì chỉ cần 15 phút là xác định được chỗ của cô ấy thôi.”
“Thế nếu điện thoại tắt nguồn thì sao?”
“Nếu nó là kiểu điện thoại đời mới thì vẫn có thể dò ra được. Ngoài ra thì vẫn còn có nhiều cách để lần theo dấu vết một người…giao dịch ATM, SSN, thẻ tín dụng…”
Có điều gì đó trong tông giọng lạnh lùng logic của anh ta làm tôi khó chịu. Anh ta có tư duy của một gã thợ săn.
Nghĩ đến Tara, lo lắng cho con bé, tôi đưa tay xoa thái dương và nhắm mắt một lúc. “Nếu ngày mai tôi vẫn không tìm được con bé,” tôi nói, “Tôi sẽ bắt đầu nghĩ đến những mối liên hệ đó.”
“Cô ăn gì chưa?” tôi nghe Jack hỏi.
“Ngoài mấy gói bimbim trong tủ lạnh thì chưa.”
“Cô muốn ra ngoài ăn tối không?”
“Với anh ấy à?” Mất cảnh giác, tôi nhìn anh ta ngạc nhiên. “Anh hẳn phải có một đêm dài bận rộn chứ. Không phải anh có hẳn một hậu cung hay gì đại loại thế sao?”
Jack nheo mắt nhìn tôi.
Tôi lập tức thấy hối hận. Tôi không có ý định ngoa ngoắt thế. Nhưng trong trạng thái kiệt quệ về cả thể chất và tinh thần như bây giờ, tôi chẳng còn có chút hứng thú xã giao gì cả.
Trước khi xin lỗi được, Jack đã thấp giọng hỏi, “Tôi đã làm gì cô chưa Ella? Ngoài việc giúp cô tìm một phòng để ở và đồng ý làm xét nghiệm vô lý đó?”
“Tôi sẽ trả tiền phòng. Và cả chi phí xét nghiệm nữa. Và nếu tất cả những chuyện đó là nhảm nhí thì anh đã chẳng màng quan tâm rồi.”
“Giờ tôi vẫn có thể rút lại đấy. Tôi phải chịu đựng rất nhiều đấy, kể cả với một cái tăm bông miệng miễn phí.”
Một nụ cười hối lỗi lướt qua khóe miệng tôi. “Xin lỗi anh,” tôi nói. “Tôi đói và thiếu ngủ. Tôi không được chuẩn bị cho bất kỳ phần nào trong chuyện này. Tôi không thể tìm ra em gái, mẹ tôi thì điên lên, còn bạn trai tôi thì vẫn đang ở Austin. Tôi sợ anh sẽ đối mặt với chuyện này một cách điên tiết. Và tôi cho là, về mặt nhận thức, anh đại diện cho tất cả những gã đã làm em gái tôi ễnh bụng ra.”
Jack liếc tôi nhạo báng. “Sẽ dễ dàng để làm ai đó phình bụng nếu thật sự ngủ với cô ấy.”
“Chúng ta đã làm rõ là anh không chắc 100% là có ngủ với Tara hay không.”
“Tôi chắc chắn 100%. Điều duy nhất chúng ta làm rõ là cô không tin tôi.”
Tôi phải nén một nụ cười nữa. “À, mà tôi rất cảm kích lời mời ăn tối. Nhưng anh thấy đấy, tôi không có đồ mặc đi ra ngoài. Nếu không vì tôi mệt với chuyện phải xách một đứa bé nặng hơn 4kg đi đây đó thì anh cũng chẳng tìm được chỗ nào để đưa tôi đi ăn đâu. Tôi ăn kiêng, mà ở Houston thì chẳng ai nấu được cái gì mà không cho thực phẩm có nguồn gốc động vật vào cả.”
Nhắc đến bữa tối chắc hẳn đã kích thích cơn đói của tôi, vì dạ dày tôi chọn đúng lúc ấy mà gầm lên một tiếng to phát xấu hổ. Tôi ngượng ngập đưa tay lên ôm bụng. Cùng lúc đó, một tiếng khóc cáu kỉnh vang lên từ giường, tôi nhìn về phía đó. Luke đã thức dậy, đôi tay đang huơ huơ.
Tôi vội chạy đến tủ lạnh lấy bình sữa ra và đặt vào cốc nước nóng. Khi chờ sữa ấm, Jack đến giường bế Luke lên. Ôm bé vững chắc, Jack khẽ thì thầm với Luke. Chẳng ích gì cả. Luke giãy giụa, mồm ngoác ra mà mắt vẫn nhắm tịt.
“Chẳng dỗ bé được đâu.” Tôi lục lọi cái túi bỉm để tìm một cái khăn sữa. “Anh chàng chỉ càng hét càng lúc càng to cho đến khi có được cái mình muốn.”
“Cách đó luôn hiệu quả với tôi đấy,” Jack nói.
Sau vài phút, tôi nhấc cái bình sữa ra khỏi cốc, kiểm tra rồi bước đến một cái ghế không có tay vịn. Jack đưa Luke cho tôi, đặt bé vào đôi tay đang chờ sẵn. Cậu chàng bập miệng vào núm ti rồi mải mốt mút.
Jack đứng phía trên tôi, nhìn tôi sắc lẻm. “Sao cô lại ăn kiêng?”
Từ kinh nghiệm tôi có thì những cuộc nói chuyện bắt đầu bằng câu hỏi đó thường chẳng dẫn đến cái gì tốt đẹp.
“Tôi không muốn nói đến chuyện đó/”
“Đó không phải là chế độ ăn dễ dàng gì,” Jack nói. “Nhất là ở Texas.”
“Tôi có ăn gian đấy,” tôi thú nhận. “Chỉ chút xíu thôi. Thi thoảng cho vào 1 xíu bơ, hay ăn một chút khoai tây chiên.”
“Cô không được ăn khoai tây chiên sao?”
Tôi lắc. “Không biết được là họ dùng dầu cá hay dầu động vật để chiên.” Tôi nhìn xuống Luke, vuốt nhẹ ngón tay lên mu bàn tay bé xíu đang ôm lấy bình sữa. Bụng tôi lại gầm lên, còn to hơn lần trước. Tôi ngượng chín mặt.
Jack nhướng mày. “Nghe như hôm nay cô chưa ăn gì hả Ella.”
“Tôi đói điên lên được. Tôi luôn thấy đói.” Tôi thở dài. “Lý do ăn chay của tôi là vì Dane, bạn trai tôi ăn chay. Chỉ 20 phút sau khi ăn là tôi đã thấy đói rồi, chẳng dễ dàng gì để có đủ năng lượng cả.”
“Thế sao cô còn ăn kiểu ấy?”
“Tôi thích những lợi ích sức khỏe nó mang đến. Lượng cholesterol và huyết áp của tôi khá thấp. Và tôi cảm thấy tinh thần khỏe khoắn hơn khi tôi không ăn thức ăn từ động vật.”
“Tôi biết có vài cách chữa trị để có một tinh thần sảng khoái đấy,” anh ta nói.
“Tôi chắc là anh biết.”
“Nghe như nếu không vì ông bạn trai thì cô sẽ vẫn ăn thịt đấy nhỉ.”
“Có lẽ,” tôi thừa nhận. “Nhưng tôi đã đồng ý với Dane rồi, và nó gần như không gây khó khăn cho tôi. Nhưng không may là tôi hay bị cám dỗ lắm.”
“Tôi thích điều đó ở phụ nữ. Chuyện đó luôn luôn bù đắp được cho tinh thần sớm nắng chiều mưa của các cô.”
Tôi phải phì cười. Anh ta thật tinh quái, tôi nghĩ. Đây là lần đầu tiên tôi từng nhận thấy điều đó là hấp dẫn từ một người đàn ông. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta cười rạng rỡ đến mức đủ tiêu chuẩn để được coi là một phương pháp điều trị hỗ trợ sinh sản. Bụng tôi lại thót lại.
DNA kỳ diệu, tôi ủ ê tự nhắc nhở mình.
“Jack này, có lẽ giờ anh nên đi về đi.”
“Tôi sẽ không để một người phụ nữ đang đói ở lại với đống bim bim chán ngắt trong tủ lạnh đâu. Và chắc chắn là cô sẽ không tìm thấy được đồ ăn chy ở khách sạn này rồi.”
“Có một nhà hàng ở tầng dưới.”
“Nhà hàng bít tết đấy.”
“Tôi chắc họ có salad rau xanh hoặc hoa quả gì đó.”
“Ella ơi,” anh ta nhìn xuống tôi khiển trách. “Tôi chắc cô cần đến một bữa ăn lớn hơn thế nhiều.”
“Đúng thế. Nhưng tôi có quy tắc của mình. Và tôi cố sống theo nó. Hơn nữa, tôi nhận ra là sau mỗi lần tôi vượt rào thì việc quay trở lại còn khó khăn hơn gấp vạn.”
Jack nhìn tôi với nụ cười bỡn cợt trên môi. Anh ta chậm chạp với lên cà vạt, kéo nút thắt và tháo nó ra. Tóc tôi như có điện khi nhìn ngắm anh ta. Cái cà vạt được cuộn lại một cách lơ đễnh và đút vào túi áo khoác. “Anh làm gì thế?” tôi hỏi.
Jack nhún mình khỏi áo khoác và vắt nó lên lưng ghế gần đó. Anh ta có thân hình hấp dẫn của một người hay hoạt động ngoài trời, cơ thể rắn chắc và đầy cơ bắp. Không cần phải nói cũng biết có nhiều cơ bắp được gói trong cái bộ đồ doanh nhân bảo thủ đó. Khi ngắm người đàn ông tráng kiện trước mặt, tôi cảm thấy như mình bị miễn cưỡng kéo ngược lại hàng triệu năm tiến hóa.
“Tôi sẽ khám phá ra cô đang bị cám dỗ đến mức nào.”
Tôi hắt ra một tiếng cười. “Nghe này Jack, tôi không—“
Đặt một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, anh ta bước đến điện thoại. Bấm số, đợi, rồi mở cuốn sổ hướng dẫn bọc da. “Phục vụ ăn tại phòng cho 2 người,” anh ta nói qua điện thoại.
Tôi nheo mắt ngạc nhiên. “Tôi thực sự không thấy thoải mái lắm đâu.”
“Tại sao không?”
“Vì cái danh tiếng hoang đàng của anh đấy.”
“Tôi đã có một thời trai trẻ sôi nổi,” anh ta thừa nhận. “Nhưng điều đó lại khiến tôi trở thành người ăn tối cùng thú vị đấy.” Anh ta quay lại với cái điện thoại. “Phải, tính vào tiền phòng luôn.”
“Tôi cũng không thích cả chuyện đó luôn,” tôi nói.
Jack liếc sang tôi. “Thế thì tệ quá. Tôi sẽ coi đó như một điều kiện để mời bác sỹ của tôi đến đây sáng mai. Nếu cô muốn có mẫu gene trong miệng tôi, thì cô sẽ phải mời tôi một bữa tối.”
Tôi suy nghĩ một lúc. Ăn tối với Jack Travis… chỉ với mình anh ta trong một phòng khách sạn.
Tôi nhìn Luke đang mải miết với bình sữa. Tôi vẫn đang bế bé, mệt rũ rượi và không thể nhớ lần cuối tôi chải đầu là lúc nào. Trời biết là tôi không định gợi cảm giác tình dục nào cho Jack Travis. Anh ta đã có một ngày dài, và anh ta đói. Anh ta có thể là kiểu người không thích ăn một mình.
“Được thôi,” tôi lưỡng lự. “Nhưng không thịt, cá hay chế phẩm từ sữa. Bao gồm cả bơ và trứng. Và không mật ong.”
“Sao không? Ong có phải động vật đâu.”
“Thuộc loại động vật chân đốt. Như tôm và cua.”
“Vì Chúa--” Anh ta bị xao lãng vì người nói bên kia đầu dây. “Phải, chúng tôi sẽ dùng một chai rượu vang Hobbs.”
Tôi không biết bữa ăn sẽ tiêu tốn mất bao nhiêu. “Anh làm ơn hỏi xem nó có được làm từ khâu gì liên quan đến chế phẩm từ động vật không?’
Jack lờ đi và tiếp tục đặt. “Chúng tôi muốn món khai vị là xúc xích cay phủ trứng vịt tái. Và 2 dẻ sườn bò Angus. Vừa chín tới.”
“Cái gì đấy?” Mắt tôi trợn lên. “Anh đang làm cái gì thế?”
“Tôi đang đặt hai lát thịt bò hảo hạng USDA,” anh ta cho tôi biết. “Nó gọi là đạm đấy.”
“Anh là tên khốn ác ý,” tôi cố nói, trong khi nước miếng tứa ra đầy miệng. Tôi không nhớ được lần cuối tôi ăn thịt bò là khi nào.
Đọc được biểu hiện của tôi, Jack nhe ra cười và quay lại với cái điện thoại. “Khoai tây nướng,” anh ta nói. “Nghiền. Có kem chua, thịt xông khói…”
“Và pho mát,” tôi sửng sốt nghe tiếng mình nói. Pho mát thật sự tan chảy. Và tôi khó nhọc nuốt xuống.
“Và pho mát,” Jack lặp lại. Anh ta liếc sang tôi, mắt ánh lên tia quỷ quyệt. “Còn món tráng miệng thì sao?”
Mọi ý chí kháng cự bị tan biến. Nếu tôi định vượt rào, phản bội lại Dane, thì tôi phải làm cho đáng.
“Cái gì đó có sô cô la,” tôi nghe tiếng mình hụt hơi.
Jack rà thực đơn. “Hai suất bánh sô cô la. Cảm ơn.” Đặt điện thoại xuống, anh ta nhìn tôi đắc thắng.
Vẫn còn chưa muộn. Tôi vẫn có thể bắt anh ta hủy phần ăn của tôi và thay vào đó với salad rau xanh, một củ khoai tây nướng, và rau luộc. Nhưng đầu gối tôi nhũn ra với hình ảnh của miếng dẻ sườn.
“Mất bao lâu thì món thịt bò mới xong?” tôi hỏi.
“35 phút.”
“Tôi nên bảo anh cút xuống địa ngục mới phải,” tôi thì thào.
Anh ta cười tự mãn. “Tôi biết là cô không làm thế đâu.”
“Sao anh biết?”
“Vì nếu một phụ nữ đã ăn gian chút xíu thì có thể bị thuyết phục để ăn gian nhiều nhiều.” Jack bật cười khi tôi nhăn nhó với anh ta. “Thoải mái đi Ella. Dane không biết được đâu.”
NĂmHai người phục đẩy xe đồ ăn đặt ở phòng khách. Họ mở khay thức ăn nóng đặt lên bàn phủ khăn trắng, và mang đĩa và dao dĩa bạc ra. Khi rượu được rót ra thì đồ ăn đã được bày lên bàn rồi, còn tôi thì run lên vì đói.
Nhưng Luke đang nổi cáu sau khi thay bỉm, và khóc ré lên mỗi lần tôi cố đặt bé xuống. Bế bé áp vào một bên vai, tôi mê mải ngắm nhìn miếng bít tết trước mặt mà không biết phải xoay sở làm sao với chỉ một tay.
“Để tôi,” Jack thì thầm, bước đến bên bàn tôi. Anh ta cắt bít tết thành miếng nhỏ, vừa miệng với sự khéo léo làm tôi phải nhìn anh ta nửa cảnh giác nửa châm biếm.
“Anh sử dụng dao ngon lành thật đấy.”
“Tôi đi săn bất cứ khi nào có dịp.” Làm xong, Jack đặt dao dĩa xuống rồi cài khăn lên lên cổ áo tôi. Đốt sống tay của anh ta vuốt nhẹ lên da tôi, làm tôi rùng mình. “Tôi có thể lột da một con hươu chỉ trong 15 phút,” anh ta nói.
“Thật ấn tượng. Ghê tởm, nhưng vẫn ấn tượng.”
Anh ta cười không chút hối lỗi khi trở về chỗ ngồi. “Nếu nói ra sẽ làm cô thấy khá hơn, thì tôi ăn bất cứ thứ gì bắt hay săn được.”
“Cảm ơn, chẳng làm tôi thấy ổn hơn tí nào. Ồ tôi biết rằng thịt không tự dưng bị phù phép để có mặt trong các thùng xốp hay giấy bóng kính trong cửa hàng. Nhưng tôi luôn tránh nghĩ đến quy trình đó. Tôi không nghĩ có thể ăn thịt nếu tôi đi săn hay…”
“Lột da hay mổ bụng nó?”
“Đúng vậy. Nhưng đừng nói đến chuyện đó nữa.” Tôi cắn một miếng bít tết. Cho dù do tôi đã lâu không đụng đến, hay vì chất lượng thịt, hay trình độ của đầu bếp… thì miếng thịt mềm mại, hơi ám mùi khói, nóng bỏng lưỡi cũng là thứ ngon lành nhất tôi từng được ăn trong đời. Tôi nhắm mắt trong một thoáng, họng tôi rung lên.
Anh ta cười khẽ khi thấy biểu hiện của tôi. “Thừa nhận đi thôi Ella. Làm động vật ăn thịt cũng không tệ lắm đâu.”
Tôi với lấy một khoanh bánh mỳ và phết lên lớp bơ màu vàng. “Tôi không phải động vật ăn thịt, chỉ là tạp ăn khi có cơ hội thôi.” Tôi cắn miếng bánh mỳ dày và tận hưởng vị béo ngậy ngọt ngào của bơ tươi. Tôi đã quên mất thức ăn có vị ngon như thế nào rồi. Thở dài, tôi ép mình chậm lại để thưởng thức.
Tia nhìn của anh ta vẫn không rời mắt tôi. “Cô là một phụ nữ thông minh đấy Ella.”
“Anh thấy e ngại một phụ nữ giàu vốn từ vựng à?”
“Quỷ sứ ạ, phải đấy. Bất kỳ phụ nữ nào có IQ cao hơn nhiệt độ phòng cũng làm tôi cút luôn. Trừ phi cô ấy trả tiền cho bữa tối.”
“Thế tôi sẽ câm như hến và anh sẽ trả tiền ăn.”, tôi đề nghị.
“Muộn rồi. Cô đã dùng đến từ có 5 âm tiết rồi.”
Cảm thấy Luke đang trở nên nặng hơn, tôi nhận ra cậu chàng đã ngủ. Đến lúc đặt rồi. “Chờ chút nhé…” Tôi cố đứng dậy. Ngay lập tức Jack bước đến bên, kéo ghế cho tôi.
Tôi bước đến giường và nhẹ nhàng đặt bé xuống, phủ chăn lưới lên người bé. Quay lại bàn, Jack vẫn đứng đợi tôi, tôi ngồi xuống khi anh ta kéo ghế cho tôi. “Kinh nghiệm với Luke,” tôi nói, “đã xác nhận tất cả những gì tôi từng nghĩ về việc làm mẹ. Cái chính là đó là cái mà tôi chẳng bao giờ sẵn lòng làm.”
“Thế nếu cô kết hôn với Dane thì sẽ phải đợi trước khi có con à?” Anh ta gật đầu về phía Luke.
Tôi xiên vào đĩa khoai tây, múc lên một dĩa đầy khoai tây nghiền trắng sũng bơ và phủ một lớp pho mát cheddar. “Ôi, Dane và tôi sẽ chẳng bao giờ kết hôn đâu.”
Jack nhìn tôi sửng sốt. “Sao không?”
“Bọn tôi chẳng tin vào nó chút nào. Chỉ là một mẩu giấy thôi mà.”
Anh ta có vẻ trầm ngâm. “Tôi chưa bao giờ hiểu được sao mọi người lại nói cái gì đó chỉ như một mẩu giấy. Vài mẩu giấy còn đáng giá chết đi được ấy chứ. Bằng cấp. Hợp đồng. Hiệp ước.”
“Trong những trường hợp đó, tôi đồng ý giấy tờ có giá trị gì đó. Nhưng trong hợp đồng hôn nhân và những thứ đi kèm nó, nhẫn cưới, váy cưới trắng dài, chẳng có nghĩa lý gì cả. Tôi có thể cam kết về mặt pháp lý với Dane là sẽ yêu anh ấy mãi mãi, nhưng làm thế nào để biết chắc là tôi làm được? Anh không thể thể chế hóa cảm xúc. Cũng không thể sở hữu người khác được. Nên sự kết hợp đó đơn thuần chỉ là thỏa thuận chia sẻ tài sản mà thôi. Và lẽ dĩ nhiên nếu có con thì cũng phải cùng nhau thống nhất chuyện nuôi dưỡng con cái… nhưng những cái đó đều có thể thu xếp được mà không cần kết hôn. Quy định đó đã lỗi thời rồi.” Tôi cắn một miếng khoai tây phủ bơ phô mai, ngậy và ngon đến mức tôi muốn ăn nó một mình trong bóng râm.
“Cảm giác muốn thuộc về ai đó cũng tự nhiên thôi mà,” Jack nói.
“Người ta không thể thuộc về ai khác được. Nếu có thì đó cũng chỉ là ảo giác mà thôi. Mà nếu không thì như thế là sự nô dịch.”
“Không,” anh ta phản đối, “Chỉ là nhu cầu được gắn bó thôi.”
“À…” tôi dừng lại để cắn một miếng khoai tây khác. “Tôi có thể cảm thấy rất gắn bó với một người mà không cần phải biến nó thành một thỏa thuận pháp lý. Trong thực tế, có thể nói rằng quan điểm của tôi lãng mạn hơn. Điều duy nhất giữ hai người ở bên nhau phải là tình yêu. Không phải ràng buộc pháp lý.”
Jack hớp một ngụm rượu rồi dựa ra sau, nghiên cứu tôi. Anh ta vẫn tiếp tục cầm ly rượu, những ngón tay dài khẽ ôm cái ly pha lê. Đó không giống chút gì với mong đợi của tôi về một người đàn ông giàu có, rám nắng, thô ráp, móng tay cắt sát. Không phải một bàn tay duyên dáng nhưng vẫn hấp dẫn với những vết chai khỏe khoắn…nhưng nâng ly rất nhẹ nhàng…tôi không thể rời mắt khỏi. Và trong một thoáng tôi tưởng tượng cái chạm của những ngón tay đó lên da tôi, và ngay lập tức, tôi thấy mình rạo rực. “Cô làm gì ở Austin, Ella?’
Câu hỏi bứt tôi ra khỏi những suy nghĩ nguy hiểm. “Tôi có một mục tư vấn. Tôi viết về các mối quan hệ tình cảm.”
Jack ngây ra. “Cô viết về tình cảm mà không tin vào hôn nhân sao?”
“Không với riêng tôi. Nhưng không có nghĩa tôi phản đối hôn nhân của người khác. Nếu đó là cách mọi người chọn để bảo đảm cam kết thì tôi hoàn toàn ủng hộ.” Tôi cười, “Quý cô Độc lập đưa ra toàn lời khuyên hữu ích cho người có gia đình đấy.”
“Quý cô Độc lập à.”
“Chính tôi.”
“Nó có phải dạng tư vấn đá đít đàn ông không?”
“Không hề. Tôi thích đàn ông. Tôi cực kỳ hâm mộ giới của các anh. Nhưng mặt khác, tôi luôn nhắc phụ nữ rằng chúng tôi không cần một người đàn ông để cảm thấy hoàn thiện.”
“Cứt thật.” Anh ta lắc đầu khẽ cười.
“Anh không thích phụ nữ tự lập sao?”
“Có chứ. Nhưng họ có nhiều việc quá.”
Tôi không chắc loại việc mà anh ta nói tới là gì. Mà chắc chắn là cũng chẳng hỏi.
“Thế thì tôi nghĩ cô biết câu trả lời cho mọi chuyện.” Jack từ từ nhìn vào tôi.
Tôi nghiêm mặt, không thích ý tứ gây sự trong câu nói đó. “Tôi không bao giờ tự cho mình biết hết mọi chuyện. Tôi chỉ muốn giúp đỡ họ tìm ra câu trả lời, nếu được thôi.”
Chúng tôi nói về cột báo của tôi, rối phát hiện ra cả hai chúng tôi đều tốt nghiệp từ Đại học Texas, dù Jack hơn tôi 6 khóa. Chúng tôi cũng nhận ra là cùng thích nhạc Jazz của Austin.
“Tôi thường đi nghe nhóm Crying Monkeys bất cứ khi nào họ chơi ở Elephant Room,” Jack nói, nhắc đến phòng nhạc ở tầng hầm nổi tiếng ở Phố Quốc hội, nơi mà các nhạc công siêu đẳng nhất thế giới thường biểu diễn. “Tôi và các bạn có thể ngồi đến hàng tiếng, thưởng thức tiếng nhạc Jazz du dương và uống Jim Beam suông…”
“Rồi vớ vài phụ nữ quanh đó nữa.”
Miệng anh ta mím lại. “Tôi hẹn hò với nhiều phụ nữ. Nhưng tôi không ngủ với bất kỳ ai tôi đi chơi cùng.”
“Thật nhẹ nhõm quá,” tôi nói. “Vì nếu thế thì có khi anh sẽ phải làm nhiều xét nghiệm tế bào hơn ở phòng mạch đấy.”
“Tôi có nhiều thú vui khác ngoài chuyện theo đuổi phụ nữ.”
“Phải tôi biết. Anh cũng thích đuổi theo những con hươu hoảng sợ nữa.”
“Và, để nhắc nhở, tôi không ngủ với em gái cô.”
Tôi nhìn anh ta nghi ngờ. “Nó nói là có. Anh với nó nói khác nhau. Và anh không phải là gã đầu tiên tìm cách lẩn ra khỏi một chuyện như thế này.”
“Cô ấy cũng không phải người đầu tiên nói dối về người đàn ông làm mình có bầu.”
“Anh dẫn nó đi chơi. Anh không thể chối là không thích nó.”
“Chắc chắn là có thích rồi. Lúc đầu thôi. Nhưng 5 phút sau cuộc hẹn thì tôi biết là tôi sẽ không ngủ với cô ấy. Có những dấu hiệu báo trước.”
“Như là?”
Ánh mắt anh ta trở nên suy tư. “Trông có vẻ cô ấy đang phải quá cố sức. Cười quá to. Luôn căng thẳng. Câu hỏi và câu trả lời chẳng ăn nhập.”
Tôi hiểu điều anh ta muốn diễn tả. “Quá thận trọng,” tôi nói. “Thất thường. Như thể một cái nhỏ nhất cũng làm nó nhảy cẫng lên được. Như thể con bé cố nghĩ trước mọi chuyện.”
“Chính xác.”
Tôi gật khi tìm kiếm những ký ức không xa. “Đó là do cách chúng tôi được nuôi dưỡng. Bố mẹ tôi ly dị khi tôi mới 5 tuổi, Tara lên 3, và từ lúc đó, Bố bước ra khỏi cuộc sống của bọn tôi. Chúng tôi chỉ còn lại mẹ, mà mẹ luôn khiến mọi người xung quanh phát điên. Giận dữ. Cãi cọ. Chẳng có gì bình thường trong những ngày đó. Sống với mẹ suốt những năm đó đã dạy Tara và tôi chờ đón thảm họa bất kỳ lúc nào. Chúng tôi đều tự xây dựng cơ chế tự vệ, trong đó có cả sự thận trọng. Đó là một thói quen khó bỏ.”
Jack nhìn tôi chăm chú. “Thế mà cô làm được.”
“Tôi được tư vấn rất nhiều hồi học đại học. Nhưng tôi ổn hầu như do Dane. Anh ấy dạy tôi cách sống với người khác mà không cần phải có cãi cọ hàng ngày. Tôi không nghĩ Tara có ai đó làm dịu cuộc sống của nó như Dane làm với tôi.” Tôi chìa ly rượu về phía anh ta, và anh ta rót đầy nó. Tư lự nhìn vào ly rượu vang sẫm màu, tôi tiếp. “Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không gần gũi con bé trong những năm qua. Nhưng tôi mệt mỏi vì cứ phải giúp đỡ nó rồi. Đó là tất cả những tôi có thể làm để tự cứu mình.”
“Không ai được trách cô vì chuyện đó,” anh ta nói khẽ. “Cô không phải người giám hộ của em gái. Kệ nó đi Ella.”
Tôi lúng túng vì cảm giác của sự gần gũi, được thấu hiểu, thật vô lý. Anh ta là người lạ. Và tôi đang nói quá nhiều. Tôi quyết định rằng có lẽ tôi đã kiệt sức hơn tôi tưởng. Tôi cố gom lại một nụ cười. “Tôi phải làm gì đó với cảm giác tội lỗi hàng ngày của mình. Hôm nay có lẽ là vì Tara.” Nâng ly rượu hớp một ngụm, tôi nói. “Thế, một anh chàng xuất thân từ một gia đình tài phiệt thì thế nào? Anh có phải đứa con hoang đàng trong nhà không?”
“Không, một chút thôi. Tôi không thể nói chuyện về các chiến lược đầu cơ, đầu tư, kỹ quỹ…Chẳng có gì hấp dẫn với tôi. Tôi thích xây dựng. Lắp ghép. Tôi là con người hành động.”
Tôi chợt ra là Jack và Dane có một tính cách hiếm hoi giống nhau: ai cũng biết chính xác mình là ai, và hoàn toàn hài lòng với nó.
“Tôi bắt đầu làm việc cho một công ty quản lý bất động sản sau khi tốt nghiệp,” Jack tiếp, “và cuối cùng cũng vay được một khoản để mở công ty.”
“Bố anh có giúp không?”
“Có mà giúp.” Anh ta cười buồn. “Tôi đã mắc nhiều sai lầm mà lẽ ra bố tôi có thể cứu được. Nhưng tôi không muốn ai nói gì về chuyện ông ấy làm cho tôi. Tôi tự chịu trách nhiệm cho những rủi ro đó. Và tôi có nhiều thứ để chứng minh, nên tôi chắc như quỷ là không muốn bị thất bại.”
“Rõ là không.” Tôi chăm chú nhìn anh ta. “Hay thật. Anh có vẻ như là mẫu đàn ông cổ điển tuýp alpha 7 , nhưng lại là con thứ. Thường con thứ thì ngỗ nghịch hơn.”
“Nếu là một Travis thì tôi là ngỗ nghịch đấy.”
“Ùi.” Tôi cười và bắt đầu với bánh sô cô la. “Tôi sẽ đá anh sau bữa tối đấy Jack. Tôi có một đêm dài trước mặt.”
“Bao lâu thì đứa bé tỉnh dậy một lần?”
“Khoảng 3 tiếng.”
Chúng tôi kết thúc món tráng miệng và chỗ rượu kia. Jack nước đến điện thoại, bấm số gọi phục vụ đến dọn bàn, rồi nhặt áo khoác lên.
Dừng lại ở cửa, anh ta nhìn xuống tôi. “Cảm ơn vì bữa tối.”
“Không có gì. Như tôi báo trước đấy, nếu anh lẩn vụ bác sỹ sau bữa tối thì tôi sẽ làm ầm lên đấy.”
“Tôi sẽ đón cô lúc 9 giờ.” Jack vẫn đứng im. Chúng tôi đứng gần nhau, và tôi bối rối khi thấy nhịp thở nhanh lên. Dù anh ta trông khá thoải mái nhưng vẫn to lớn hơn tôi nhiều đến mức tôi thoáng có cảm giác bị đàn áp về mặt thể chất. Điều ngạc nhiên là tôi lại không thấy phiền với cảm giác đó chút nào.
“Dane có phải tuýp alpha không?”
“Không. Lúc nào cũng là beta 8 . Tôi không chịu đựng nổi mẫu alpha.”
“Sao thế? Họ làm cô căng thẳng à?”
“Còn lâu.” Tôi liếc anh ta đe dọa bỡn cợt. “Tôi dùng những người nam alpha làm bữa sáng đấy.”
Đôi mắt đen của anh ta ánh lên vẻ nghịch ngợm. “Thế thì mai tôi sẽ qua sớm nhé.” Rồi rời đi trước khi tôi có thể trả lời.