SÁU
Tôi không thể tin lại có chuyện này, đêm thứ hai với Luke còn tệ hơn đêm đầu tiên. Sự mãn nguyện tôi có được từ bữa tối với bò bít tết, rượu ngon, và cuộc nói chuyện thú vị đã hoàn toàn tan biến vào bữa ăn thứ hai. “Con thật là giỏi làm cụt hứng đấy Luke,” tôi nói với bé, có vẻ chẳng thèm để ý đến lời tôi nói tí nào. Tôi không đếm nổi thằng bé thức dậy bao nhiêu lần, và bao nhiêu bỉm tôi phải thay, nhưng có vẻ như tôi không có nổi một giấc ngủ kéo dài hơn 20 phút. Khi tiếng chuông báo thức vang lên lúc 7 rưỡi, tôi đau đớn bò ra khỏi giường, chui vào nhà tắm đánh răng và tắm.
15 phút tắm và hai cốc cà phê từ cái máy pha cà phê mini đã hồi sinh tôi tí chút. Tôi mặc quần kaki và áo sơ mi xanh nhạt tay lửng, và một dôi sandal bện gai bệt. Tôi không biết có nên sấy khô tóc không, sợ đánh thức thằng bé, rồi tôi kiên quyết cho là không thế thì nó cũng vẫn khóc.
Sau khi sấy tóc thành kiểu đầu bob ôm, tôi tắt máy sấy. Im lặng.
Có chuyện gì với Luke sao? Sao bé lại im ắng thế? Tôi lao vào phòng ngủ kiểm tra. Thằng bé đang nằm yên lành, ngực nhấp nhô lên xuống, má ửng hồng. Tôi chạm nhẹ để biết là bé ổn. Cậu chàng ngáp rồi nhắm mắt chặt hơn.
“Giờ thì anh muốn ngủ rồi đấy hả,” tôi thì thầm. Tôi ngồi bên cạnh bé, ngắm nhìn làn da sáng mỏng, làn mi cong và những đường nét bé tí xíu. Lông mày của bé thưa thớt, mỏng mịn, gần như không nhìn thấy được. Thằng bé trông giống Tara. Tôi có thể nhìn thấy nét tương đồng ở cánh mũi và khuôn miệng – dù tóc thằng bé sẫm màu. Giống tóc Jack Travis, tôi nghĩ, vuốt ve từng lọn tóc.
Tôi chồm dậy khỏi giường để rút điện thoại ra khỏi sạc. Tôi bấm số của Liza.
Chị nhấc máy ngay. “Alo?”
“Em Ella đây.”
“Đứa bé thế nào?”
“Bé ổn. Chị có tin gì mới của Tara không? Nếu không thì—“
“Chị thấy con bé rồi,” Liza hân hoan nói.
Mắt tôi mở to. “Cái gì? Con bé đang ở đâu? Chị nói chuyện với con bé chưa?”
“Không nói trực tiếp. Nhưng có một anh chàng mà con bé thi thoảng tìm đến khi buồn bã…”
“Tìm đến ư?” Tôi thận trọng nhắc lại. “Ý chị là hẹn hò ấy hả?”
“Không hẳn là hẹn hò đâu. Anh ta có gia đình rồi. Nhưng thôi, chị nghĩ Tara đến chỗ anh ta. Nên chị tìm thấy số anh ta và để lại lời nhắn, cuối cùng anh ta cũng gọi lại. Anh ta nói con bé ổn, đang ở với anh ta mấy ngày vừa rồi.”
“Anh ta là ai?”
“Chị không cho em biết được. Anh ta muốn giữ kín tên mình ra khỏi chuyện này.”
“Em cá là anh ta muốn thế. Liza ơi, em muốn chính xác chuyện gì đang xảy ra với em gái em, con bé ở đâu, và--”
“Con bé đang ở một trung tâm y tế ở New Mexico.”
Tim tôi chạy đua đến mức tôi chóng mặt. “Loại trung tâm gì? Phục hồi chức năng? Con bé nghiện à?”
“Không không, không phải ma túy đâu. Chị nghĩ con bé suy sụp hay gì đó.”
Từ “suy sụp” làm tôi hoảng sợ, giọng tôi rít lên, “Tên nơi đó là gì?”
“Thung lũng Sức khỏe.”
“Người đàn ông mà chị nói chuyện cho nó nhập viện à? Hay con bé tự vào? Con bé hiện nay thế nào?”
“Chị không biết. Em phải tự mình hỏi nó thôi.”
Mắt tôi khép lại khi tôi ép mình hỏi tiếp, “Liza…con bé…không cố làm mình bị thương đâu phải không?”
“Ôi không đâu. Chị có thể nói là có con là một việc quá sức với con bé. Có lẽ con bé cần một kỳ nghỉ thôi.”
Tôi cười châm biếm vì biết rõ Tara cần nhiều hơn một kỳ nghỉ rất nhiều.
“Dù sao thì,” chị họ tôi nói, “đây là số của trung tâm. Mà chị nghĩ giờ em gọi di động cho con bé cũng được.”
Tôi ghi lại thông tin, tắt máy và bước thẳng đến máy tính.
Kết quả từ Google cho thấy trung tâm đó là một nơi nghỉ dưỡng ngắn hạn nằm ở một thị trấn nhỏ gần Santa Fe. Những bức ảnh trên mạng cho thấy nó giống như một trung tâm chăm sóc sắc đẹp hay nơi nghỉ mát hơn là một trung tâm y tế. Thực tế thì có một vài liệu pháp tâm linh và khóa dinh dưỡng được nhắc đến. Nhưng có vẻ như nơi này cũng có một chuyên gia có bằng cấp và được cấp phép hành nghề, và cũng có một vài dịch vụ chăm sóc tâm lý. Trang “điều trị” mô tả tầm quan trọng của sức khỏe thể chất và tinh thần, với mục tiêu không sử dụng hoặc hạn chế tối đa dược phẩm.
Thung lũng Sức khỏe trông khá nhẹ đô đối với một người bị chấn động tâm lý. Họ có đủ nguồn lực để giúp đỡ con bé không? Họ có chăm sóc tâm lý cho con bé ngoài việc dưỡng da và móng không?
Dù tôi rất muốn gọi đến văn phòng quản lý ở trung tâm, tôi biết chắc không có cách nào để họ tiết lộ thông tin bảo mật của bệnh nhân.
Ngồi xuống cái bàn trong góc phòng, tôi ôm đầu giữa hai tay. Tôi không biết em tôi đang bấn loạn như thế nào. Sợ hãi, nuối tiếc, giận dữ, đau đớn, tất cả ập đến trong tôi khi tôi nhận ra chẳng có cách nào để người ta có thể sống tốt được khi được nuôi dưỡng giống như chúng tôi.
Tôi nghĩ đến những cơn điên của mẹ tôi, sự bẻ ngược logic và những lần cáu giận làm chúng tôi sợ hãi. Người đàn ông nào đến và đi, cũng đều do mẹ tôi tuyệt vọng tìm một người mang lại hạnh phúc cho mình. Nhưng không tìm được một ai, và hạnh phúc cũng không bao giờ đến. Cuộc sống của chúng tôi không hề bình thường, nhưng chúng tôi vẫn cố giả vờ, làm cho tôi và Tara bị cô lập. Chúng tôi lớn lên với nhận thức rằng mình hoàn toàn xa lạ với những người khác.
Không ai trong hai đứa gần gũi ai cả. Kể cả giữa chúng tôi với nhau. Gắn bó có nghĩa là người bạn yêu thương nhất có thể làm bạn tổn thương nhiều nhất. Sao lại không nhận ra điều đó chứ? Nó được dệt bền chắc như cơ với mạch máu. Không thể tách nó ra được.
Tôi chậm chạp cầm điện thoại và bấm số Tara. Lần này, không giống những lần trước, con bé nhấc máy. “Alo?”
“Tara, chị đây.”
“Ella à.”
“Em ổn không?”
“Ồ em khỏe.” Giọng con bé cao và run rẩy. Giọng nói của một đứa trẻ. Âm thanh dội lên và hàng ngàn kỷ niệm ập về. Tôi nhớ đến con bé khi còn là đứa trẻ. Tôi nhớ mình đã đọc truyện cho con bé nghe cả đêm hàng ngày vào những lúc chúng tôi bị bỏ mặc một mình quá lâu, khi không có đủ thức ăn để no mà không biết mẹ đang ở đâu. Tôi đã đọc sách về những sinh vật huyền bí, những cô cậu bé dũng cảm, và những chú thỏ phiêu lưu. Tara luôn lắng nghe, ôm chặt lấy tôi, nhưng tôi vẫn không bao giờ kêu ca cho dù cả hai đứa đều nóng và ướt sũng trong phòng không điều hòa.
“Này,” tôi nói khẽ, “Có chuyện gì thế em?”
“À, không có gì lắm.”
Chúng tôi đều bật cười khúc khích. Tôi thấy nhẹ nhõm, kể cả em tôi có mất trí đi chăng nữa thì con bé vẫn còn có khiếu hài hước.
“Tara Sue…” Tôi bước đến giường liếc sang Luke. “Em là người duy nhất chị biết cũng ghét những bất ngờ như chị. Không lẽ nói trước một chút không được sao? Lẽ ra em nên gọi cho chị. Hoặc gửi thư điện tử. Viết cho chị một bài luận kiểu “em đã làm gì trong suốt kỳ nghỉ hè’. Thế mà chị lại nhận được cuộc gọi từ mẹ đêm hôm trước.”
Im lặng kéo dài. “Mẹ có nổi điên vì em không?”
“Mẹ lúc nào chả điên tiết,” tôi nói. “Nếu em muốn biết mẹ phản ứng về Luke thế nào thì… chậc, chị nghĩ nếu mẹ biết trước một trong hai đứa mình có thể phạm một tội lỗi tày đình là biến mẹ thành bà ngoại, thì mẹ đã triệt sản hai chị em từ trước khi mình dậy thì cơ.”
Giờ thì giọng Tara sũng nước mắt. “Thằng bé ổn không?”
“Thằng bé tuyệt lắm,” tôi nói ngay. “Khỏe mạnh, và ăn tốt.”
“Em đoán… em đoán chị không biết vì sao em lại để bé lại cho mẹ.”
“Ừ. Nhưng trước khi nói về chuyện đó, em đang ở đâu thế? Ở trung tâm mà Liza nói cho chị biết hả?”
“Vâng. Em đến đây đêm qua. Nơi này đẹp lắm Ella. Em có phòng riêng. Em có thể đến và đi bất cứ lúc nào em muốn. Họ nói em có thể ở lại ít nhất 3 tháng.”
Tôi im bặt. Sao lại là 3 tháng? Làm sao họ biết đó là khoảng thời gian cần thiết để giải quyết các vấn đề của Tara? Họ đã khám và kết luận là con bé chỉ bị điên trong 3 tháng thôi? Chắc chắn là nếu con bé tự tử hay bị trầm cảm thì họ có thể muốn giữ con bé lâu hơn. Hay họ không muốn nói thật với Tara chuyện họ có chương trình dài hơn cho con bé? Có hàng tá câu hỏi tôi biết ngay lập tức, tất cả đều rất khẩn cấp đến mức nó dồn lên một lúc và tôi không thể nói ra lời. Tôi hắng giọng, cố xoa dịu những cục nghẹn có vị mặn như muối đó.
Như thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của tôi, Tara nói, “Anh Mark bạn em đã mua vé máy bay cho em, và thu xếp mọi chuyện.”
Mark. Người đàn ông đã có vợ.
“Em có muốn ở đó không?” tôi dịu dàng hỏi.
Con bé thì thào. “Em không muốn ở đâu hết Ella.”
“Em có nói chuyện với ai không?”
“Có, một phụ nữ. Bác sỹ Jaslow.”
“Em có thích bà ấy không?”
“Chị ấy có vẻ từ tế.”
“Em có cảm thấy chị ta giúp được em không?”
“Em nghĩ thế, em cũng không biết nữa.”
“Em nói gì với chị ấy?”
“Em kể về chuyện để Luke lại cho mẹ. Em không định thế, chỉ để thằng bé lại thế thôi.”
“Em nói cho chị biết vì sao em làm thế được không? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Sau khi rời hỏi bệnh viện với Luke, em về đến căn hộ của em với Liza vài ngày. Nhưng mọi chuyện thật lạ. Thằng bé như không thuộc về em. Em không biết làm thế nào để sống như một người mẹ cả.”
“Tất nhiên là không rồi. Cha mẹ chúng ta cũng đâu cư xử như các vị phụ huynh đâu. Em không có tấm gương nào để noi theo cả.”
“Như thể em không thể chịu thêm một giây phút nào nữa về bản thân mình. Mỗi lần nhìn Luke, em không biết cảm giác em có có đúng là cái mà người ta thường cảm thấy không. Và rồi như thể em thoát ra khỏi cơ thể mình, bay biến đi. Kể cả sau khi đã trở lại, em vẫn như trong một màn sương mù. Em nghĩ em vẫn còn cảm thấy thế. Em ghét nó.” Tara im lặng một lúc rồi hỏi tôi, “Em sẽ phát điên phải không Ella?”
“Làm gì có,” tôi nói ngay. “Thi thoảng chị cũng gặp vấn đề giống em. Bác sỹ tâm lý của chị ở Austin nói rằng sự mơ hồ đó là một dạng trốn thoát hiện tại của chúng ta. Một cách để vượt qua sự thương tổn.”
“Giờ chị còn bị thế nữa không?”
“Về chuyện bị lơ lửng khỏi thân xác á?... Không từ lâu rồi. Một bác sỹ tâm lý có thể giúp em để kết thúc chuyện đó.”
“Chị có biết cái gì làm em điên không Ella?”
Có. Tôi biết, nhưng vẫn hỏi. “Cái gì thế em?”
“Em thử nghĩ về những chuyện đến với chị em mình, sống với mẹ và những cơn điên giận của mẹ, cùng với những người đàn ông mẹ mang về nhà…và phần duy nhất em có thể nhớ rõ là khoảng thời gian ở với chị…khi chị nướng bánh cho em ăn bữa tối, và khi chị đọc truyện cho em nghe. Những chuyện như thế. Nhưng những phần khác thì hoàn toàn trống rỗng. Và khi em cố nhớ mọi chuyện thì em thấy sợ hãi và choáng váng.”
Khi tôi có thể nói trở lại thì giọng tôi đã dày sít, khản đặc, như thể một làn sương mỏng mà tôi cố phết lên cái bánh. “Em kể cho bác sỹ Jaslow nghe về những gì em kể về Roger cho chị chưa?”
“Em có nói một chút,” con bé nói.
“Tốt. Có lẽ chị ấy có thể giúp em nhớ được nhiều hơn.”
Tôi nghe tiếng hơi thở run rẩy. “Thật khó.”
“Chị biết mà Tara.”
Rồi lại im lặng. “Khi còn nhỏ, em thấy mình như một con chó sống với một cái quạt điện. Chỉ có điều mẹ luôn xoay cái quạt lung tung. Em không bao giờ biết chắc mình đi đâu để không bị thổi vụt đi. Lúc ấy mẹ điên lắm Ella ạ.”
“Lúc ấy à,” tôi khô khan nói.
“Nhưng chẳng ai muốn nghe điều đó cả. Người ta không muốn tin một người mẹ lại có thể như thế.”
“Chị tin. Chị cũng ở đó mà.”
“Nhưng chị không có ở đó để em nói chuyện. Chị đến Austin. Bỏ lại em.”
Cho đến lúc này tôi chưa từng cảm thấy tội lỗi dâng đầy đến mức đầu óc tôi gào thét với nỗi đau đó. Tôi đã quá tuyệt vọng để thoát khỏi cuộc sống địa ngục đó, thoát khỏi những chuyện làm cho tâm hồn bị mục ruỗng, và tôi đã bỏ em tôi lại để tự bảo vệ chính mình. “Chị xin lỗi,” tôi cố nói, “Chị--” Có tiếng gõ cửa.
Lúc này là 9h15. Lẽ ra giờ này tôi phải ở dưới sảnh với Luke để đợi Jack Travis.
“Khỉ thật,” tôi rủa. “Đợi chút nhé Tara-đó là dịch vụ phòng. Đừng tắt máy.”
“Vâng.”
Tôi bước đến cửa, mở ra và ra hiệu cho Jack Travis bước vào bằng một cái vẫy tay nôn nóng. Tôi đang bối rối, cảm thấy như muốn bay biến đi.
Jack bước vào phòng. Sự hiện diện của anh ta có gì đó làm cho những tiếng thùm thụp trong tai tôi dịu đi. Mắt anh ta đen và bí hiểm. Anh ta cảnh giác nhìn tôi, đánh giá tình hình. Với một cái gật khẽ ra hiệu Mọi chuyện vẫn ổn, anh ta bước đến giường và nhìn xuống đứa bé đang nằm ngủ.
Anh ta mặc quần bò suôn nhẹ và áo phông thể thao xanh có xẻ vạt, kiểu dáng mà chỉ có một người đàn ông có dáng chuẩn mới mặc, không cần phải lo về chuyện làm cho mình cao lớn hơn, cơ bắp hơn, vì anh ta đã được như thế rồi.
Giác quan của tôi dựng lên cảnh báo khi tôi nhìn người đàn ông vạm vỡ đầy sức mạnh cúi xuống đứa bé, vẫn đang nằm cuộn mình nhỏ bé trên giường. Trong một giây tôi sửng sốt với bản năng bảo vệ của mình với đứa bé không phải con mình. Tôi như con hổ mẹ sẵn sàng chồm lên. Nhưng tôi nhẹ người khi thấy Jack kéo lại chăn để phủ qua ngực cho Luke.
Tôi ngồi xuống một ghế băng dài. “Tara,” tôi thận trọng nói, “Chị hơi băn khoăn về vai trò của Mark bạn em trong chuyện này. Anh ta trả tiền cho em ở trung tâm à?”
“Vâng.”
“Chị muốn lo chuyện đó. Chị không muốn em mắc nợ anh ta cái gì cả.”
“Mark không bao giờ bắt em trả lại đâu.”
“Ý chị là nợ anh ta về mặt tình cảm ấy. Thật khó mà không có khi người ta cho em từng đấy tiền. Chị là chị em. Chị sẽ lo chuyện đó.”
“Không sao đâu Ella.” Giọng con bé khó chịu và mệt mỏi. “Quên chuyện đó đi. Đó không phải là cái em cần từ chị đâu.”
Tôi cố moi thông tin nhẹ nhàng nhất có thể. Như thể đang cố rút cánh hoa ở giữa bông hoa mà không làm cho các cánh khác bị rụng. “Anh ta có phải cha đứa bé không?”
“Đứa bé không có cha. Chỉ của mình em thôi. Xin đừng hỏi về chuyện đó nữa. Với tất cả những chuyện khốn kiếp em đang gặp phải giờ--“
“Được thôi,” tôi ngập ngừng nói. “Được rồi. Chỉ là…nếu em không tìm cha cho Luke thì thằng bé không được nhận sự hỗ trợ hợp pháp từ người bố. Và nếu em muốn có được sự hỗ trợ tài chính nào thì người ta cũng sẽ đòi biết tên người cha.”
“Em không cần làm thế. Cha Luke sẽ giúp khi em cần. Nhưng anh ấy không muốn thăm nom hay chăm sóc gì hết.”
“Em chắc chứ? Anh ta nói thế à?” “Vâng”
“Tara…Liza nói với chị đó là Jack Travis.”
Tôi thấy lưng Jack cứng lại, vòm lưng cơ bắp vồng lên dưới lớp vải xanh.
“Không phải đâu,” con bé dửng dưng. “Em chỉ nói thế vì chị ấy cứ liên tục hỏi, mà em biết nói thế thì chị ấy mới im.”
“Em chắc không? Vì chị đã ép được anh ta đi làm xét nghiệm rồi.”
“Ôi trời Ella, đừng có làm phiền Jack Travis nữa. Không phải anh ta đâu. Em chưa bao giờ ngủ với anh ta cả.”
“Thế sao em lại nói với Liza là có?”
“Không biết nữa. Em đoán vì em thấy ngượng, anh ta không muốn em, mà em thì không muốn thừa nhận với Liza.”
“Chị chẳng thấy có lý do mà ngượng cả,” tôi khẽ nói. “Chị nghĩ anh ta muốn lịch sự thôi.” Ở đuôi mắt, tôi thấy Jack ngồi xuống mép giường, mắt anh ta gắn vào tôi.
“Gì cũng được.” Giọng con bé có vẻ mệt mỏi và bất cần. “Em phải đi đây.”
“Không. Đợi chút. Chỉ chút nữa thôi. Tara, em có phiền nếu chị nói chuyện với bác sỹ Jaslow không?”
“Được thôi.”
Tôi ngạc nhiên trước sự đồng ý của con bé. “Cảm ơn em. Nói với chị ấy là nói chuyện với chị không sao. Chị ấy sẽ muốn có giấy giới thiệu đấy. Và điều này nữa…Tara…em muốn Luke như thế nào trong khi em ở trung tâm?”
Sự im lặng dài tuyệt đối đến mức tôi không biết có phải do đường dây bị ngắt không.
“Em cứ tưởng chị sẽ chăm sóc cho bé,” cuối cùng Tara nói.
Tôi có cảm giác trán tôi bị đập lõm vào hộp sọ. Tôi chà tay lên trán, day day, ấn mạnh vào sống mũi gần trán. Tôi bị bẫy. Dồn vào góc tường. “Chị không nghĩ có thể thuyết phục được Dane.”
“Chị có thể chuyển đến ở với Liza. Trả một nửa tiền phòng cho em.”
Tôi nhìn trống rỗng vào cửa phòng và nghĩ rằng Tara không nhìn thấy vẻ mặt của tôi bây giờ là còn may. Tôi đã trả tiền nhà tháng này cho Dane rồi. Và ý tưởng chuyển đến ở với người chị họ thường xuyên dẫn đàn ông về nhà…chưa kể đến phản ứng của Liza khi phải sống với một đứa trẻ sơ sinh lúc nào cũng khóc thét…không, chuyện đó không được.
Tara lại tiếp tục nói, từng từ nặng trình trịch như bị kéo lê. “Chị phải tự nghĩ cách đi. Em không nghĩ được. Em không biết phải nói gì. Thuê ai đó đi. Em sẽ nói Mark trả tiền.”
“Chị nói chuyện với Mark được không?”
“Không,” con bé dữ dội nói. “Cứ quyết định đi. Nhưng tất cả những gì em cần là chị chăm sóc đứa bé trong 3 tháng. Chỉ 3 tháng trong suốt cuộc đời chị thôi Ella. Chị không làm được cho em sao? Đó là điều duy nhất em từng hỏi chị trong đời! Vậy mà chị không giúp em sao Ella? Không được sao?”
Giọng con bé rít lên vì giận dữ và hoảng loạn. Tôi nghe thấy giọng mẹ tôi khi Tara nói, và tôi sợ hãi.
“Được,” tôi khẽ nói. Tôi nhắc lại cho đến khi con bé dịu đi. “Được…được.”
Và rồi chúng tôi không thể nói được gì cả.
3 tháng, tôi chán chường nghĩ, để Tara vượt qua toàn bộ tuổi thơ dữ dội và tàn tích còn lại của nó. Con bé có làm được không? Và liệu tôi có thể giữ cho cuộc sống của mình cho đến lúc đó không?
“Tara…” tôi nói sau một lúc, “nếu chị là một phần của chuyện này, thì chị sẽ tham gia. Em sẽ để chị nói chuyện với bác sỹ Jaslow. Và nói chuyện với em. Chị sẽ không thường xuyên gọi, nhưng nếu chị gọi thì đừng tránh. Em cũng muốn biết đứa bé thế nào phải không?”
“Được thôi”
“Và, để nhắc nhở thôi,” tôi không thể không thêm, “đây không phải là điều duy nhất em hỏi chị đâu.”
Tiêng cười như xé giấy của con bé dội vào tai tôi.
Trước khi Tara cắt máy, con bé cho tôi biết số phòng và số điện thoại bàn tôi có thể gọi đến trung tâm để gặp con bé. Dù muốn nói chuyện lâu hơn nhưng con bé đã lập tức dập máy. Tôi tắt điện thoại và chà mặt điện thoại sũng nước lên quần, rồi thờ ơ đặt máy sang bên. Mụ mị, tôi cố bắt kịp tất cả mọi chuyện đang xảy ra. Cứ như đuổi theo xe hơi vậy.
“Mark là gã khốn nào thế?” tôi hỏi thành tiếng.
Tôi đờ ra. Không thể di chuyển hay nhìn lên ngay cả khi đôi giày của Jack Travis đến trong tầm mắt. Đôi giày da có đế dày. Anh ta đang cầm cái gì đó…một tệp giấy. Không một lời anh ta đưa nó cho tôi.
Mở tờ giấy ra, tôi nhìn thấy địa chỉ của một trung tâm ở New Mexico, và bên dưới và tên Mark Gottler, kèm theo số điện thoại và địa chỉ của Hội Sự thật Vĩnh cửu.
Tôi lắc đầu hoang mang, “Anh ta là ai? Sao nhà thờ lại liên quan đến chuyện này?”
“Gottler là trợ lý của mục sư.” Jack ngồi xổm xuống trước mặt tôi. “Tara vào trung tâm bằng một thẻ tín dụng của hắn.”
“Ôi trời. Làm sao mà anh--” Tôi tắc nghẹn, quẹt lòng bàn tay qua vầng trán rịn mồ hôi. “Ôi,” tôi ngập ngừng. “Thám tử của anh tốt thật đấy. Sao anh ta có thông tin nhanh thế?”
“Tối qua tôi gọi cho anh ta sau khi ở đây về.”
Tất nhiên rồi. Với nguồn lực không biết lớn đến mức nào để điều hành thì Jack có thể làm mọi thứ để kiểm tra. Không nghi ngờ là anh ta cũng đã kiểm tra cả tôi nữa.
Tôi liếc xuống tờ giấy lần nữa. “Sao em gái tôi lại dính đến một trợ lý mục sư đã có vợ chứ?”
“Có vẻ như văn phòng lâm thời cô ấy làm việc thi thoảng cử cô ấy tới đó.”
“Để làm gì chứ?” Tôi cay đắng hỏi. “Cầm đĩa đi thu quyên góp à?”
“Đó là một nhà thờ lớn. Một đơn vị kinh doanh lớn đấy. Họ thuê thạc sỹ kinh doanh, cung cấp tư vấn đầu tư, và có nhà hàng riêng. Nhìn nó gần giống Disneyland cơ đấy. Có khoảng 35 ngàn hội viên và còn đang tăng lên. Gottler xuất hiện trên truyền hình thay vị mục sư khi cần.” Anh ta nhìn tôi xoắn ngón tay vào nhau, để rơi tờ địa chỉ và số điện thoại xuống đất. “Công ty tôi có một vài hợp đồng bảo dưỡng với Hội Sự thật Vĩnh cửu. Tôi cũng gặp Gottler vài lần rồi.”
Tôi liếc sang anh ta. “Thật sao? Anh ta thế nào?”
“Nhẹ nhàng. Thân thiện. Mẫu người của gia đình. Không giống với một người phản bội vợ.”
“Họ không bao giờ có vẻ thế đâu,” tôi thì thào. Nhưng trước khi nhận ra mình làm gì, tay tôi đã tự động xếp hình theo một trò chơi trẻ con – đây là nhà thờ..đây là gác chuông… 9 Tôi kéo các ngón tay ra và nắm lại thành nắm đấm. “Tara không thừa nhận gã là cha đứa bé. Thế thì vì sao gã lại làm tất cả những điều này cho con bé chứ?”
“Chỉ có một cách để biết chắc thôi. Nhưng tôi không nghĩ anh ta sẵn sàng làm xét nghiệm đâu.”
“Không,” tôi đồng ý, cố tiêu hóa hết mọi chuyện. “Những đứa con hoang không phải là bệ phóng sự nghiệp cho những người truyền giáo trên truyền hình.” Máy lạnh dường như đã hạ nhiệt căn phòng xuống dưới 0 độ. Tôi rùng mình. “Tôi cần gặp anh ta. Làm sao gặp được bây giờ?”
“Tôi không khuyến khích cô lảng vảng ở đó mà không hẹn trước đâu. Văn phòng tôi khá là linh động với mấy vụ đó. Nhưng cô không bao giờ bước qua được cửa Hội Sự thật Vĩnh cửu đâu.”
Tôi quyết thẳng thừng hơn. “Anh có thể giúp tôi hẹn gặp Gottler không?”
“Để tôi nghĩ đã.”
Có nghĩa là không, tôi nghĩ. Mũi và môi tôi tê cóng. Tôi nhìn qua vai Jack về phía giường, không biết đứa bé có bị lạnh không.
“Cậu bé ổn,” Jack khẽ nói, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi Ella.”
Tôi hơi giật mình khi cảm thấy tay anh ta nắm lấy tay tôi. Tôi tròn mắt nhìn anh ta, không biết anh ta muốn gì. Nhưng chẳng có gì có ý khêu gợi từ cái nắm tay hay ánh mắt anh ta cả.
Tay anh ta làm tôi nảy lên vì sức mạnh và hơi ấm của nó. Có điều gì như thể một sự thu hút làm tôi sống động lên như được nhận một mũi tiêm tĩnh mạch vậy. Với những điều gần gũi ấy, những bàn tay nắm vào nhau ấy. Sự thoải mái và thỏa mãn tôi có được từ nó là sự phản bội không lời với Dane. Nhưng trước khi tôi có thể chối bỏ cảm xúc ấy, sự va chạm ấm áp đã không còn.
Trong suốt cuộc đời, tôi đã luôn phải vật lộn với sự thiếu thốn một người cha. Điều đó để lại một lỗ hổng trong tôi về sức hút với người đàn ông mạnh mẽ, nhưng người gia trưởng và quyền uy, và điều đó làm tôi sợ hãi. Nên tôi luôn cố tránh khỏi sức hút đó, để hướng đến những người như Dane, luôn bắt tôi phải tự giết nhện và tự xách đồ cho mình. Đó chính xác là điều tôi muốn. Và không một ai như Jack Travis, một người thiếu tin cậy, tự tin như quỷ vào bản thân, lại là một bí ẩn gần như ma lực với tôi.
Tôi phải liếm đôi môi khô rang trước khi có thể nói. “Anh không ngủ với Tara.”
Jack lắc đầu, tia nhìn khóa vào tôi.
“Tôi xin lỗi,” tôi nhún nhường nói. “Tôi đã chắc là anh có.”
“Tôi biết.”
“Không biết vì sao tôi lại bướng bỉnh về chuyện đó thế.”
“Bình thường cô không bướng bỉnh sao?” anh ta hỏi khẽ.
Tôi nheo mắt. Tôi vẫn cảm thấy hơi ấm ở bàn tay tôi nơi anh ta khẽ bóp chặt. Những ngón tay tôi vẫn còn lưu giữ cảm giác đó. “À thì,” tôi nói, bỗng dưng hụt hơi, “Anh có thể đi được rồi. Hủy cuộc hẹn với bác sỹ đi, anh ra khỏi cuộc chơi rồi. Tôi hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa đâu.”
Tôi vẫn đứng, Jack cũng thế, gần tôi đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ anh ta. Quá gần. Lẽ ra tôi nên lùi lại, chỉ có điều cái ghế lại đang ngay sau tôi.
“Cô sẽ chăm sóc đứa bé cho đến khi em cô phục hồi,” anh ta khẳng định hơn là hỏi.
Tôi gật.
“Bao lâu?”
“Con bé nói 3 tháng.” Tôi cố nói bình thường. “Tôi sẽ lạc quan và mong rằng không lâu hơn thế.”
“Cô sẽ mang thằng bé đến Austin à?”
Tôi nhún vai tuyệt vọng. “Tôi sẽ gọi Dane. Tôi… tôi không biết sẽ thế nào nữa.”
Nó sẽ không ổn chút nào. Tôi biết Dane đủ để chắc rằng đây sẽ là một rắc rối to giữa chúng tôi.
Có vẻ như tôi có thể mất anh vì chuyện này.
Vào ngày hôm qua, cuộc sống của tôi đã thật tuyệt. Và giờ thì nó đang vỡ vụn. Làm sao tôi có thể dành một chỗ trong cuộc sống của tôi cho một đứa trẻ bây giờ? Làm sao tôi hoàn thành công việc được? Làm sao để giữ được Dane?
Một tiếng khóc nhỏ vang lên từ phía giường. Bằng cách nào đó âm thanh đó đưa mọi chuyện tập trung vào một hướng. Dane không phải vấn đề bây giờ. Chỗ ở, tiền bạc, sự nghiệp, chẳng có gì quan trọng. Điều quan trọng duy nhất bây giờ là cơn đói của một đứa bé sơ sinh.
“Gọi lại cho tôi khi nào cô quyết định xong nhé,” Jack nói.
Bước về phía tủ lạnh, tôi chộp lấy một bình sữa. “Tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu. Thật đấy. Tôi xin lỗi vì đã--”
“Ella này.” Anh ta bước đến bên tôi chỉ bằng vài sải chân, túm lấy khuỷu tay tôi và tôi bật thẳng dậy. Tôi căng thẳng vì cảm thấy nó, khẽ bị túm trong những ngón tay khỏe mạnh ấm áp đó. Anh ta đợi cho đến khi tôi có thể nhìn lên.
“Anh không có liên quan đến chuyện này,” tôi nói, cố làm ra vẻ biết ơn nhưng kiên quyết. Buông tha anh ta.
Jack không để tôi tránh đi. “Gọi cho tôi biết quyết định của cô.”
“Chắc rồi.” Tôi không có ý định gặp lại anh ta lần nữa, và cả hai chúng tôi đều biết điều đó. Miệng anh ta mím lại.
Tôi đứng sững. Tôi không thích khi có ai đó thấy cái gì đó thích thú ở tôi.
“Gặp sau nhé Ella.”
Rồi anh ta đi.
Luke bắt đầu vùng vẫy trên giường.
“Dì đến đây,” tôi nói và vội bước về phía giường với bình sữa trên tay.