BẢY
Tôi cho Luke ăn và thay bỉm cho bé. Phải đợi đến khi cu cậu sẵn sàng đi ngủ lại thì mới gọi cho Dane được. Tôi nhận ra mình đang thu xếp cuộc sống của mình theo nếp của Luke. Bữa ăn và giấc ngủ, chu kỳ thức dậy của cậu nhóc ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ xung quanh.
Đặt cậu bé xuống giường, tôi choàng lên người bé, thì thầm vài đoạn hát ru, thu vén nó từ những gì nhớ được khi còn bé. Luke cựa và đập, mắt nhìn theo còn miệng bắt chước tôi. Tôi tóm lấy một bàn tay đang huơ huơ lên và ấn vào má mình. Lòng bàn tay bé nhỏ như đồng xu. Cậu chàng giữ tay áp lên áp tôi, nhìn chăm chăm vào mặt tôi, tìm kiếm sự gần gũi giống như tôi đang cố.
Tôi chưa từng được muốn, được cần bởi bất cứ ai trên đời này. Trẻ con thật nguy hiểm…chúng làm bạn dễ dàng yêu chúng trước khi biết được chuyện gì đang xảy ra. Sinh vật nhỏ bé, nghiêm nghị này thậm chí không thể gọi tên tôi, và hoàn toàn phụ thuộc vào tôi. Hoàn toàn. Tôi mới chỉ biết nó hơn một ngày. Nhưng tôi vẫn có thể tự lao ra trước đầu xe vì nó. Tôi lậm nặng quá rồi. Thật tệ.
“Dì yêu con lắm Luke ạ,” tôi thì thầm.
Anh chàng rõ ràng chẳng hề ngạc nhiên trước thổ lộ đó chút nào. Tất nhiên là dì yêu con rồi, biểu hiện của anh chàng như muốn nói. Con là trẻ con. Đó là điều con luôn có. Bàn tay cậu bé khẽ gại trên má tôi, kiểm tra độ đàn hồi của nó.
Móng tay cậu bé hơi sắc. Cắt móng tay cho bé như thế nào nhỉ? Có dùng được cắt móng tay người lớn không, hay phải có dụng cụ riêng? Tôi nhấc chân bé lên và hôn lên lòng bàn chân hồng hào, nhẵn nhụi như chân mèo con. “Hướng dẫn sử dụng của con ở đâu rồi?” tôi hỏi. “Số điện thoại phục vụ khách hàng trẻ em ở đâu hả?”
Tôi chợt nhận ra tôi vẫn chưa dành đủ ngưỡng mộ và thấu hiểu cho Stacy, cô bạn đã kết hôn của tôi, khi nàng ý có con. Tôi đã có một vài quan tâm đầy cảm thông, nhưng hoàn toàn không biết gì về những gì nàng ta phải đối mặt. Không biết được cho đến khi chính mình phải trải qua. Liệu cô nàng có thấy choáng ngợp với sự thiếu hụt cho trách nhiệm nuôi dưỡng một con người? Có luôn nghe phụ nữ có bản năng cho chuyện này, một kho dự trữ kiến thức làm mẹ ở đâu đó sẽ được mở khóa khi cần.
Nhưng chẳng có cảm giác gì như thế đến với tôi cả.
Điều duy nhất tôi có thể xác định được là sự thúc giục mạnh mẽ phải gọi điện bán than với Stacy. Với niềm tin vào tác dụng trị liệu thi thoảng có hiệu quả của việc than vãn, tôi gọi cho bạn. Tôi đang ở một lãnh địa mới mà mọi cạm bẫy hiểm nguy trong đó lại hoàn toàn quen thuộc với Stacy. Nàng ta hẹn hò với bạn của Dane nhiều năm rồi, vì thế nên chúng tôi mới biết nhau. Rồi bất chợt cô nàng dính bầu với Tom, và anh ấy đã làm điều nên làm, cưới cô ấy. Con của họ là một bé gái tên Tommie, bây giờ đã 3 tuổi rồi. Stacy và Tom đều thề đó là điều tốt nhất đến với họ trong cuộc đời. Tom thật sự có ý đó còn hơn cả Stacy.
Dane và Tom vẫn là bạn thân, nhưng tôi biết Dane cho là Tom đào ngũ. Trước đó Tom là một nhà hoạt động vì tự do và kiên định với chủ nghĩa cá nhân, nhưng giờ anh đã có gia đình, sở hữu một xe tải nhỏ có dây đai an toàn, sàn xe đầy vỏ hộp nước trái cây và đồ chơi Happy Meal.
“Stace ah,” tôi nói gấp, nhẹ người khi cô bạn nhấc máy. “Tớ đây. Tớ nói chuyện chút được không?”
“Chắc chắn chứ. Cậu thế nào?” Tôi tưởng tượng bạn tôi đứng ở bếp trong ngôi nhà nhỏ đầy nghệ thuật mới được cải tạo, mắt sáng lên như những viên kẹo trên khuôn mặt sáng mịn, mái tóc được tết cầu kỳ vắt lên để lộ cái cổ trần.
“Đuối,” tôi nói. “Tớ đuối rồi.”
“Tắc vì mục báo à?” cô nàng thông cảm hỏi.
Tôi lưỡng lự. “Ừ. Tớ phải đưa ra lời khuyên cho một phụ nữ độc thân, em gái cô ấy có con ngoài giá thú và muốn cô ấy chăm sóc con hộ mình trong ít nhất 3 tháng. Trong lúc đó thì cô em sẽ ở trong một trung tâm sức khỏe tâm thần để cố gắng tỉnh táo trở lại mà làm mẹ.”
“Vụ này khó đấy,” Stacy nói.
“Còn tệ hơn cơ. Cô chị sống ở Austin với bạn trai, mà bạn trai cô ấy thì nói không được mang đứa bé về sống cùng họ.”
“Thằng khốn,” cô nàng nói. “Lý do là gì?”
“Tớ nghĩ anh ấy không muốn phải chịu trách nhiệm Tớ nghĩ anh ấy sợ chuyện đó sẽ cản trở kế hoạch cứu thế giới của mình. Và có lẽ anh ấy sợ chuyện này sẽ thay đổi mối quan hệ của họ và bạn gái sẽ muốn ở anh ta nhiều hơn trước kia.”
Cuối cùng Stacy cũng hiểu ra. “Ôi. Trời. Ơi. Ella, cậu đang nói về cậu với Dane đấy à?”
Thật sung sướng khi có được ai đó làm bạn như Stacy, một người bạn trung thành, tự động về phe mình. Và cho dù tôi có đang cố gắng vi phạm nguyên tắc của Dane khi cố đưa đứa bé vào cuộc sống của chúng tôi, Stacy cũng dành trọn vẹn sự cảm thông cho tôi.
“Tớ đang ở Houston với đứa bé,” tôi nói. “Chúng tớ ở trong một khách sạn. Thằng bé đang ở ngay cạnh tớ. Tớ không muốn chuyện này. Nhưng thằng bé là người đầu tiên tớ nói “yêu” kể từ hồi trung học. Ôi Stacy ơi, cậu không biết thằng bé dễ thương thế nào đâu.”
“Đứa bé nào chả dễ thương,” Stacy u ám nói.
“Tớ biết, nhưng thằng bé này thì hơn mức trung bình cơ.”
“Đứa nào chả hơn mức trung bình.”
Tôi ngừng lại để nghiêm mặt với thằng bé đang chu mỏ thổi bong bóng. “Luke nằm trong top 1% những đứa bé trên mức trung bình.”
“Giữ máy nhé. Tom về nhà ăn trưa. Tớ muốn anh ấy nghe. Tooooommmmm ơiiiiii!”
Tôi đợi đến khi Stacy giải thích xong mọi chuyện với chồng. Trong số cực nhiều bạn của Dane, Tom luôn là người tôi thích. Không bao giờ có chuyện tẻ nhạt hay u sầu khi có Tom ở bên…rượu, cười đùa, nói chuyện dễ dàng. Ở bên Tom người ta thấy mình thông minh và dí dỏm. Stacy là cái lưới căng đáng tin cậy để Tom đầy màu sắc vẫy cánh tự do và kêu gọi.
“Cậu để Tom nghe ở máy khác được không?” tôi hỏi Stacy.
“Giờ nhà tớ chỉ có một cái điện thoại thôi. Tommie làm rơi cái kia vào bô rồi. Nên…mà cậu nói chuyện với Dane chưa?”
Bụng tôi xoắn lại. “Chưa, tớ muốn gọi cho cậu trước. Tớ phải chuẩn bị vì biết trước Dane sẽ nói gì.” Một đám mây nhức nhối lướt qua mắt tôi. Giọng tôi nhỏ và bấn lên vì cảm xúc. “Anh ấy sẽ không đồng ý đâu Stace. Anh ấy sẽ nói tớ đừng quay lại Austin nữa.”
“Khỉ thật. Cậu mang đứa bé quay lại đi.”
“Không được. Cậu biết Dane rồi đấy.”
“Đúng thế, thế nên tới mới nghĩ đến lúc anh ấy phải có trách nhiệm rồi. Đó là chuyện người trưởng thành cần phải làm, anh ấy phải đối mặt với nó.”
Vì lý do nào đó tôi thấy cần phải đứng về phía Dane. “Dane là người trưởng thành rồi mà,” tôi nói, quệt mắt vào tay áo. “Anh ấy có công ty riêng. Nhiều người phụ thuộc vào anh ấy. Nhưng chuyện này khác. Dane lúc nào cũng rõ ràng, anh ấy không muốn có con. Nếu vì tớ bị ép vào tình thế này thì tớ không nghĩ có lý do gì để Dane cũng phải chịu đựng nó.”
“Tất nhiên là có chứ. Anh ấy là bồ cậu. Mà có con không phải tra tấn đâu. Đó là--” cô nàng ngưng lại khi chồng nói cái gì đó. “Thôi đi Tom. Ella, khi một đứa bé bước vào cuộc đời cậu, cậu sẽ phải cho đi rất nhiều. Nhưng cậu sẽ còn được nhận lại nhiều hơn thế. Rồi cậu sẽ thấy.”
Luke bắt đầu chậm chạp hấp háy mắt khi cơn buồn ngủ xâm chiếm cậu bé. Tôi đặt tay lên bụng cậu, cảm nhận tiếng réo của bộ máy tiêu hóa trên lòng bàn tay.
“…có một tuổi thơ đáng sợ,” Stacy nói, “và anh ấy đã đến tuổi để ổn định rồi. Ai quen Dane cũng biết anh ấy sẽ là một người cha tốt. Cậu cần phải kiên quyết, Ella. Một khi Dane nhận ra có con tuyệt đến thế nào, rằng trẻ con hoàn thiện cuộc sống của các cậu thế nào thì anh ấy sẽ sẵn sàng để cam kết.”
“Anh ấy chỉ có thể cam kết với quần sooc thôi,” tôi nói. “Anh ấy muốn được tự do triệt để cơ Stacy ơi.”
“Chẳng ai có tự do hoàn toàn cả,” cô bạn tôi nói. “Điểm cốt lõi của một mối quan hệ là ở bên cạnh khi người ta cần mình. Nếu không thì đó chỉ là…đợi mình chút.” Cô nàng ngừng lại, và tôi nghe thấy tiếng nói thì thào. “Cậu muốn Tom nói chuyện với anh ấy không? Tom nói anh ấy sẵn lòng đấy.”
“Không,” tôi nói nhanh. “Tớ không muốn Dane thấy bị dồn ép.”
“Sao anh ấy lại được nuông chiều đến thế hả?” Stacy chán nản nói. “Cậu mới đang là người phải chịu áp lực, không phải sao? Cậu đang phải đối mặt với một tình thế khó khăn – vậy thì sao anh ấy không giúp cậu chứ? Tớ thề đấy Ella, nếu Dane không ủng hộ cậu, tớ sẽ đạp lên đầu anh ấy--” Cô nàng dừng lại khi chồng mình xen vào. “Em sẽ làm thế đấy Tom! Vì Chúa, nếu Ella có bầu giống em trước đây thì sao? Anh đã bước đến nhận lấy trách nhiệm – không phải là Dane cũng nên thế sao? Em chẳng thèm quan tâm quái gì đến chuyện đó có phải con anh ấy hay không. Thực tế là Ella cần anh ấy hỗ trợ.” Cô bạn quay sang tôi. “Cho dù Dane nói gì thì cậu cũng cứ bế đứa bé về đây đi Ella. Cậu có bạn bè mà. Chúng tớ sẽ giúp.”
“Tớ không biết nữa. Như thế thì ngại với Dane quá…kỳ dị ấy, sống gần anh ấy nhưng không ở cùng. Có khi tớ thử tìm một căn hộ ở Houston xem. Chỉ 3 tháng thôi.”
“Rồi khi mọi chuyện ổn thỏa thì quay lại với Dane à?” Stacy cáu kỉnh.
“À thì…ừ.”
“Tớ đoán nếu cậu mà có bị ung thư thì cậu cũng tự lo cho mình chứ không muốn làm phiền anh ấy đâu hả? Để Dane tham gia vào đi. Cậu nên tin tưởng anh ấy, Ella! Cậu…này, Tom muốn nói gì đó.”
Tôi đợi cho đến khi nghe thấy giọng nói nhẫn nhịn của Tom. “Ella à.”
“Chào anh Tom. Trước khi anh nói…xin đừng nói điều Stace muốn em nghe. Cho em biết sự thật. Anh là bạn thân nhất của anh ấy, anh hiểu anh ấy hơn ai hết. Dane sẽ không động chân động tay đâu phải không?”
Tom thở dài. “Với cậu ấy thì mọi chuyện là một cái bẫy, bất cứ cái gì gợi nhớ đến một gia đình, chó cưng, vợ, và lũ trẻ 2 tuổi rưỡi. Không giống Stacy hay những người khác mà chúng ta nghĩ, anh không cho rằng Dane sẽ là một ông bố tốt đâu. Cậu ta chỉ chưa đến mức bạo dâm thôi.”
Tôi cười buồn bã, biết rằng Tom sẽ ăn đủ với Stacy vì đã thành thật. “Em biết Dane thà cứu cả thế giới hơn cứu một đứa bé. Nhưng em không hiểu vì sao.”
“Trẻ em là những khách hàng khó tính mà Ella,” Tom nói. “Người ta nhận được nhiều tín nhiệm hơn khi cố cứu thế giới. Mà lại còn dễ dàng hơn nữa.”