← Quay lại trang sách

TÁM

"Em bị đặt vào một tình huống mà không thể bứt ra được,” tôi nói với Dane qua điện thoại. “Nên em sẽ cho anh biết em muốn làm gì, và sau khi nghe xong thì anh có thể cho em biết em còn lại lựa chọn gì. Hoặc không có."

“Ôi Trời, Ella ơi,” anh lặng lẽ nói.

Tôi nhíu mày, “Đừng vội nói Ôi trời Ella chứ. Em còn chưa nói kế hoạch của em mà.”

“Anh biết nó là gì rồi.”

“Anh biết sao?”

“Anh biết từ lúc em rời Austin kìa. Em luôn là người đi giải quyết hậu quả cho gia đình em.” Sự tử tế nhún nhường của Dane chỉ cách xa sự tiếc nuối một bước chân thôi. Tôi thích anh gây sự hơn. Anh làm tôi cảm thấy cuộc đời giống như một rạp xiếc mà tôi luôn là người đi đằng sau con voi vậy.

“Không ai bắt ép em một khi em không muốn,” tôi phản đối.

“Theo anh biết thì chăm sóc con của em gái không nằm trong danh sách mục tiêu sống của em đâu, đúng không?”

“Con bé mới có con được một tuần thôi. Mà em cũng được phép chỉnh sửa danh sách của mình chứ, phải không?”

“Tất nhiên. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh cũng phải điều chỉnh mục tiêu của anh.” Anh thở dài. “Nói với anh hết đi. Cho dù em có tin hay không, anh cũng sẽ ủng hộ em.”

Tôi kể lại mọi chuyện, cuộc nói chuyện với Tara, và cố gắng bào chữa, “Chỉ 3 tháng thôi. Rồi em hầu như không còn phải quan tâm đến đứa bé nữa.” Trừ khi mình đột nhiên thích ngủ, tôi nghĩ. “Nên em sẽ tìm một căn hộ ở Houston và ở đây cho đến khi Tara khá hơn. Em nghĩ Liza cũng sẽ giúp nó. Rồi sau đó em sẽ quay lại căn hộ ở Austin. Với anh.” Tôi nhanh nhẹn kết thúc. “Có vẻ là một kế hoạch ổn đấy anh nhỉ?”

“Nó nghe giống một kế hoạch,” anh nói. Tôi nghe thấy tiếng hơi thở chầm chậm được kìm nén của anh. “Em muốn anh nói gì bây giờ, Ella?”

Tôi muốn anh nói, Về nhà đi. Anh sẽ giúp em. Nhưng tôi nói, “Em muốn biết anh thật sự nghĩ gì.”

“Anh nghĩ em vẫn bị vướng vào cái vòng luẩn quẩn đó thôi,” Dane nói khẽ. “Mẹ em ngoắc ngón tay hay em gái em xoắn xuýt lên là em sẽ đặt cuộc sống của mình qua một bên để lo liệu mọi thứ. Nhưng nó không phải chỉ 3 tháng thôi đâu Ella. Mà có khi cả 3 năm cho đến khi Tara có thể ngẩng cao đầu lên. Và nếu em em có thêm con thì sao? Em cũng sẽ lo cho bọn chúng như thế này à?”

“Em cũng đã nghĩ đến chuyện đó,” tôi khó khăn thừa nhận. “Nhưng em không thể lo về chuyện có thể xảy ra. Hiện giờ chỉ có Luke thôi, thằng bé cần em.”

“Thế còn cái em cần thì sao? Em được mong đợi viết một cuốn sách mà, đúng không? Rồi làm thế nào để em duy trì chuyên mục của mình đây?”

“Em không biết. Nhưng những người khác vẫn đang vừa làm việc vừa nuôi con đấy thôi.”

“Đó không phải con em.”

“Nhưng là gia đình em.”

“Em làm gì có gia đình hả Ella.”

Mặc dù chính tôi đã tự rút ra kết luận đó, nhưng cũng thật đau đớn khi nghe anh nói ra. “Chúng ta là những cá nhân bị ràng buộc bởi trách nhiệm.” Tôi nói. “Nếu một nhóm tinh tinh ở Amazon được gọi là một gia đình, thì em nghĩ những người nhà Varner cũng đủ tiêu chuẩn rồi đấy.”

“Nếu xét đến thực tế là thi thoảng tinh tinh ăn thịt lẫn nhau thì anh có thể đồng ý với em.”

Tôi nhận ra là không nên bao che cho nhà Varner nhiều đến thế với Dane. “Em ghét cãi nhau với anh,” tôi lầm bầm. “Anh biết em quá rõ.”

“Em sẽ còn ghét hơn nếu anh để em có quyết định sai lầm mà không nói gì cả.”

“Theo em thì đó là quyết định đúng. Với cách nhìn của em thì đó là quyết định duy nhất em có thể sống cùng.”

“Được thôi. Nhưng anh không thể sống với nó.”

Tôi hít sâu. “Vậy chúng ta sẽ ra sao nếu em cứ tiếp tục làm thế này? Chuyện gì sẽ xảy ra với một mối quan hệ 4 năm đây?” Thật khó cho tôi để tin rằng một người tôi đã trông cậy vào hơn bất kỳ ai, người đàn ông tôi tin tưởng và quan tâm sâu sắc, đang vẽ một đường ranh giới sắc nét đến vậy trên mặt đất.

“Anh đoán chúng ta có thể coi nó như một thời gian chờ,” Dane nói. Tôi suy nghĩ trong khi những lo âu không ngừng cuộn lên trong đầu.

“Và khi em trở lại chúng ta sẽ tiếp tục từ chỗ dừng lại chứ?”

“Chúng ta có thể thử.”

“Ý anh thử nghĩa là sao?”

“Em có thể nhét cái gì đó vào tủ lạnh và rã đông nó sau 3 tháng, nhưng nó không giống như trước kia đâu.”

“Nhưng anh sẽ hứa chờ em mà, đúng không?”

“Chờ thế nào?”

“Ý em là anh sẽ không ngủ với ai khác.”

“Ella ơi, chẳng ai trong chúng ta có thể hứa là không ngủ với ai khác cả.”

Tôi há hốc. “Chúng ta không thể sao?”

“Tất nhiên là không rồi. Trong một mối quan hệ của người trưởng thành thì không có lời hứa hay sự đảm bảo nào cả. Chúng ta không sở hữu nhau.”

“Dane, em cứ nghĩ chúng ta khác cơ.” Tôi chợt nhận ra, tôi đang run rẩy lần thứ hai trong ngày. Một suy nghĩ khác lướt qua đầu tôi. “Anh đã từng lừa dối em chưa?”

“Anh không coi đó là lừa dối. Nhưng chưa, anh chưa bao giờ.”

“Thế nếu em đã ngủ với ai khác thì sao? Anh có ghen không?”

“Anh không phủ nhận cơ hội cho em tự do trải nghiệm những mối quan hệ khác, nếu đó là điều em muốn. Đó là niềm tin. Và sự cởi mở.”

“Chúng ta đang có một mối quan hệ mở ư?”

“Nếu đó là cách em gọi nó thì, đúng thế đấy.”

Tôi hiếm khi, nếu không muốn nói là chưa bao giờ, thấy sốc đến thế. Những giả thuyết cơ bản tôi xây dựng cho tôi và Dane đã hoàn toàn bị đảo ngược. “Trời đất ơi. Làm sao chúng ta lại có một mối quan hệ mở mà em hoàn toàn không được biết? Nguyên tắc của nó là gì?”

Dane nghe có vẻ ngạc nhiên. “Chẳng có nguyên tắc gì cho chúng ta cả Ella ơi. Chưa từng có. Đó là lý do duy nhất để em sống với anh lâu đến thế. Nếu anh mà cố ép em theo cách nào đó thì em đã chạy tuốt ra ngoài rồi.”

Đầu tôi đầy ắp những phản đối và yêu cầu. Tôi không biết anh có đúng không. Và e rằng có. “Thế nào đó,” tôi nói chậm, “em vẫn luôn nghĩ em là một người bảo thủ. Quá bảo thủ để có một mối quan hệ không có nguyên tắc gì.”

“Đó là Quý cô Tự do,” anh nói. “Lời khuyên cô ấy dành cho những người khác đều theo một sống nguyên tắc. Nhưng khi là Ella thì không, em không bảo thủ đâu.”

“Nhưng em là Miss Independent, và cũng là Ella,” tôi phản đối. “Con người thật của em là ai?”

“Rõ ràng con người thật của em là ở Houston,” anh nói. “Và anh ước em quay trở lại.”

“Em muốn đưa đứa bé về nhà chỉ vài ngày, cho đến khi em tìm ra hướng giải quyết.”

“Anh không đồng ý,” Dane nói ngay.

Toi nhăn mặt. “Đó cũng là nhà của em mà. Em muốn ở trong phòng mình.”

“Được thôi. Anh sẽ tìm chỗ nào đó ở đến khi em với đứa bé đi. Hoặc anh chuyển hẳn ra ngoài để em có cả phòng--”

“Thôi.” Bản năng mách bảo tôi rằng nếu Dane bị ép quá vì tôi chọn chăm sóc Luke, thì tôi sẽ mất anh mãi mãi. “Đừng lo, anh cứ ở đó đi. Em sẽ tìm chỗ nào đó cho em với Luke ở tạm.”

“Anh sẽ giúp hết sức có thể,” Dane nói. “Anh sẽ trả tiền phòng cho em đến lúc nào em cần.”

Tôi thấy khó chịu. Và tôi giận dữ như một con bò bị chọc vào sườn vì Dane từ chối Luke. Nhưng trên hết tôi thấy sợ hãi với sự thật là chúng tôi đang trong một mối quan hệ không nguyên tắc và không hứa hẹn. Bởi vì như thế nghĩa là tôi không còn tin vào anh nữa.

Hoặc tin vào mình.

“Cảm ơn anh,” tôi rầu rĩ nói. “Em sẽ cho anh biết nơi chúng em ở.”

“Điều đầu tiên chúng ta phải làm,” tôi nói với Luke ngày hôm sau, “là tìm một nơi nào đó đẹp đẽ để thuê. Chúng ta có nên tìm khu trung tâm không? Montrose nhé? Hay con sẵn lòng tìm chỗ nào đó gần Sugar Land? Chúng ta đã có thể đến Austin, nhưng cần phải cẩn thận để tránh người-con-biết-là-ai-đấy. Và nó cũng đắt hơn thuê ở Houston rất nhiều.”

Luke trông có vẻ trầm tư, chậm rãi mút bình sữa như thể anh chàng đang xem xét vấn đề.

“Con đang suy nghĩ đấy à?” tôi hỏi. “Hay đang sản xuất một cái tã bẩn nữa thế hả?”

Tối hôm trước tôi đã tra Google rất nhiều, chủ yếu là về chăm sóc trẻ sơ sinh. Tôi đọc hàng chục trang về những điều nên và không nên khi thay bỉm, những mốc trong tháng đầu tiên, và lịch khám bác sỹ nhi. Tôi còn tìm thấy cách hướng dẫn cắt móng tay cho bé nữa. “Nó nói nhé Luke,” tôi thông báo, “rằng con phải ngủ 15-18 tiếng một ngày. Con phải cố đấy. Nó cũng nói là dì phải tiệt trùng mọi thứ con đút vào miệng. Và rằng con sẽ phải học cách cười vào cuối tháng đầu tiên đấy.”

Tôi nằm nghiêng đối mặt với thằng bé, mỉm cười với bé và hy vọng được đáp lại. Luke nhăn nhó đáp lại làm tôi phải nói là cậu bé trông y hệt Winston Churchill.

Sau khi đã đánh dấu hàng tá trang chăm sóc bé, tôi bắt đầu tìm những căn hộ còn trống ở Houston. Những căn vừa túi tiền thì trông rẻ tiền và xập xệ, còn những căn tôi thích thì lại giá lại trên trời. Thật đen đủi, tìm được một nơi tử tế được trang hoàng đẹp mà lại có mức giá trung bình thì thật là khó. Tôi đã phải đi ngủ với tâm trạng lo lắng và buồn bã. Có lẽ Luke rủ lòng thương nên chỉ thức dậy 3 lần trong cả đêm.

“Chúng ta phải tìm ra cái gì đó hôm nay thôi,” tôi nói. “Và ra khỏi cái khách sạn đắt đỏ này.” Tôi quyết định dành buổi sáng trên mạng để tìm vài chỗ, và sẽ đến thăm vào buổi chiều. Khi tôi viết xuống địa chỉ và số điện thoại căn đầu tiên thì điện thoại reo.

Travis, màn hình báo. Tôi cảm thấy hơi căng thẳng và tò mò khi bắt máy. “Alo?”

“Ella.” Tôi nghe chất giọng nam trung mượt mà như đồng xu nung chảy đặc trưng của Jack. “Hai người thế nào?”

“Chúng tôi ổn lắm, cảm ơn anh. Tôi và Luke đang đi tìm căn hộ. Chúng tôi quyết định chuyển về sống với nhau.”

“Xin chúc mừng. Cô tìm ở Houston hay quay về Austin?”

“Chúng tôi sẽ ở đây.”

“Tốt.” Rồi hơi lưỡng lự. “Cô có kế hoạch gì vào bữa trưa không?”

“Không.”

“Để trưa tôi qua đón.”

“Tôi không đủ tiền trả cho bữa ăn khác với anh đâu,” tôi nói làm anh cười.

“Lần này tôi mời. Có vài chuyện tôi muốn nói cho cô nghe.”

“Còn chuyện gì mà anh muốn nói với tôi thế? Gợi ý chút đi.”

“Không cần gợi ý đâu Ella. Chỉ cần nói đồng ý thôi.”

Tôi do dự, cảm giác bất an vì cái cách anh nói với tôi, thân thiện nhưng kiên quyết, cách nói của một người không quen bị nói không.

“Nơi đó bình dân thôi có được không?” tôi hỏi. “Tôi với Luke giờ chẳng có gì đẹp đẽ để mặc cả.”

“Không vấn đề. Chỉ đừng mặc quần hồng cho thằng bé thôi.”

Tôi kinh ngạc thấy Jack đón chúng tôi bằng một chiếc SUV nhỏ. Tôi cứ nghĩ phải là dạng máy khủng hoặc một chiếc xe thể thao xịn. Tôi chắc chắn chưa từng kèo nhèo vì cái gì Dane hay bạn của anh cảm thấy thích.

“Anh, trong một cái xe dựng,” tôi ngạc nhiên nói, cố đặt cái nôi của Luke vào hàng ghế sau. “Tôi cứ nghĩ anh sẽ lái một chiếc aDenali hay Hummer hay cái gì đó.”

“Một chiếc Hummer á,” Jack khịt mũi nhắc lại, đưa Luke cho tôi và khẽ gạt tôi sang bên. Anh tự bật ghế an toàn đằng sau. “Houston đã có đủ khí thải rồi. Tôi không định làm trầm trọng hơn đâu.”

Tôi nhướng mày. “Nghe giống như một nhà bảo vệ môi trường hay nói.”

“Tôi không phải nhà bảo vệ môi trường,” Jack chán chường nói.

“Chắc chắn không, anh là thợ săn mà.”

Jack cười. “Có 2 kiểu bảo vệ môi trường Ella ạ. Một loại ôm cây và nghĩ một tế bào cây cũng có giá như một con nai sừng tấm ở Nova Scoti… và một kiểu như tôi, nghĩ đến thú đi săn có tổ chức như một trách nhiệm sắp xếp đời sống hoang dã. Và vì tôi thích ở ngoài tự nhiên nhiều nhất có thể nên tôi phản đối sự ô nhiễm, đánh bắt cá vô độ, làm trái đất nóng lên, phá rừng, hay bất cứ cái gì làm thay đổi mặt đất nơi tôi đứng.”

Jack nhấc cái nôi của Luke lên và cẩn thận móc vào ghế xe. Anh dừng lại để thì thào với thằng bé trông như một phi hành gia nhỏ sẵn sàng cho nhiệm vụ nguy hiểm.

Đứng lùi lại sang bên, tôi không thể không ngưỡng mộ nhìn Jack cúi vào bên trong xe. Đôi chân mạnh mẽ, cơ bắp trong chiếc quần jeans, đôi vai rộng dưới lớp áo sơ mi xanh nhạt với tay áo xắn lên. Anh có vóc dáng lý tưởng của một tiền vệ, đủ nặng để chặn cú đánh của đối phương, đủ cao để ném biên chuẩn xác, và đủ gọn gàng để di chuyển nhanh và dẻo dai.

Vẫn như thường ngày ở Houston, một quãng đường 15 phút thường bị kéo dài thành ít nhất nửa tiếng. Nhưng tôi thấy thoải mái. Không phải vì tôi mừng vì được ra khỏi phòng, mà vì Luke đang ngủ say, bị không khí điều hòa và rung lắc của xe ru ngủ.

“Chuyện với Dane thì sao?” Jack thờ ơ hỏi. “Hai người chia tay rồi à?”

“Không, làm gì có chuyện. Chúng tôi vẫn cùng nhau chứ.” Tôi dừng lại một chút không thoải mái rồi tiếp, “Nhưng chúng tôi đang…tạm dừng. Chỉ 3 tháng thôi, cho đến khi Tara đến đón con và tôi quay về Austin.”

“Nghĩa là cô tự do gặp gỡ người khác hả?”

“Chúng tôi luôn được tự do gặp gỡ người khác. Dane và tôi có mối quan hệ mở. Không hứa hẹn, không ràng buộc.”

“Chẳng có gì như thế cả. Một mối quan hệ tức là hứa hẹn và ràng buộc.”

“Với những người bảo thủ thì đúng đấy. Nhưng tôi với Dane tin là người ta không thể sở hữu ai khác.”

“Chắc chắn là có,” Jack nói.

Tôi nhướng mày.

“Có thể ở Austin thì khác,” Jack tiếp. “Nhưng ở Houston, thì một con chó không bao giờ chia sẻ khúc xương của mình.”

Anh ta thật quá đáng, tôi không thể nhịn được cười. “Anh đã bao giờ nghiêm túc với ai chưa Jack? Rất nghiêm túc, kiểu như đính hôn ấy?”

“Một lần,” anh thú nhận. “Nhưng chuyện không thành.”

“Sao không?”

“Sao à?”

Sự do dự của anh trước khi nói đủ lâu để tôi nhận ra đây là chủ đề anh ít khi nói tới. “Cô ấy yêu người khác,” cuối cùng anh nói.

“Tôi rất tiếc,” tôi chân thành nói. “Hầu hết những bức thư gửi đến chuyên mục của tôi đều là từ những người thất bại trong một mối quan hệ. Đàn ông thì cố níu kéo những người phụ nữ không chung thủy, còn phụ nữ thì yêu những người đã có vợ, luôn hứa bỏ vợ nhưng chẳng bao giờ làm…” Giọng tôi lịm đi khi thấy ngón tay anh vô thức miết lên lớp da bọc vô lăng, như thể đang cố vuốt phẳng một chỗ gồ ghề ở đó.

“Cô nói với một người có bạn gái ngủ với bạn thân của mình như thế nào?” Jack hỏi.

Tôi hiểu ngay lập tức. Tôi cố giấu sự thông cảm vì cảm thấy anh sẽ không thích như thế. “Chỉ 1 lần hay họ có hẹn hò nhau?”

“Họ kết hôn rồi,” anh nói nhanh.

“Thật tệ,” tôi nói. “Tệ nhất là họ cưới nhau, vì khi đó mọi người sẽ nghĩ chuyện đó bù đắp cho tất cả những sai trái của cặp đôi. ‘Ờ thì, họ lừa dối anh, nhưng họ đã cưới nhau rồi nên mọi chuyện hóa ra là đúng.’ Nên anh phải nuốt một cục đắng mà gửi một món quà cưới đắt tiền, nếu không thì sẽ trông giống gã khốn. Đó là một chuyện lừa đảo ở mọi cấp độ.”

Ngón tay cái của anh bất động trên vô lăng. “Đúng thế. Làm sao cô biết?”

“Quý bà Ella biết mọi thứ,” tôi nói khẽ. “Tôi có thể đoán thêm là hiện giờ cuộc hôn nhân của họ chẳng tốt đẹp gì. Vì những mối quan hệ bắt đầu theo cách đó thường bị rạn nứt ngay từ nền móng.”

“Nhưng cô không phản đối chuyện phản bội phải không,” anh nói. “Vì một người không sở hữu người kia, không phải sao?”

“Không, tôi kịch liệt phản đối sự lừa dối khi mà cả hai bên không hiểu các quy tắc. Trừ khi đồng ý là có một mối quan hệ mở, thì luôn có lời hứa về sự chung thủy. Không có gì tệ hơn chuyện phá vỡ lời hứa với người quan tâm đến mình.”

“Đúng thế.” Giọng anh trầm, nhưng một từ đó có sức nặng đủ để biết nó ảnh hưởng đến anh như thế nào.

“Vậy là tôi đúng về chuyện hôn nhân của họ hiện giờ phải không?” tôi ép. “Nó không tốt đẹp phải không?”

“Mới gần đây thôi,” anh thừa nhận, “Có vẻ tệ hơn. Họ có lẽ sẽ ly dị. Thật xấu hổ, có 2 đứa con rồi.”

“Khi cô ấy tự do, anh có quan tâm đến cô ấy nữa không?”

“Không thể chối là tôi đã từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng không, tôi sẽ không đi lại đường cũ đâu.”

“Tôi có lý thuyết về mẫu người như anh đấy Jack.”

Điều đó dường như làm anh vui hơn. Anh liếc sang tôi thích thú. “Lý thuyết của cô là gì thế Ella?”

“Về chuyện vì sao anh vẫn chưa gắn bó với ai. Đó thật sự là cơ chế thị trường hiệu quả. Hầu hết phụ nữ anh hẹn hò cơ bản là giống nhau. Anh cho họ thời gian vui vẻ, rồi cứ tiếp tục, để họ tự hỏi sao anh không dừng lại. Họ không nhận ra là không ai có thể nổi bật trên thị trường khi đưa ra cái mà những người khác cũng có, cho dù nó có được gói ghém đẹp đẽ thế nào. Nên điều duy nhất sẽ thay đổi tình thế của anh là có điều gì đó bất chợt xảy ra. Điều gì đó anh chưa từng thấy trên thị trường. Đó là lý do anh sẽ tìm thấy một người phụ nữ hoàn toàn khác với những gì mà anh và những người khác nghĩ rằng anh sẽ gắn bó.” Tôi thấy anh mỉm cười. “Anh nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ là cô nói quá nhiều đấy,” anh nói.

Nhà hàng Jack đưa chúng tôi tới có thể bình dân so với tiêu chuẩn của anh, nhưng có một người phục vụ đi đỗ xe, hàng dài xe hạng sang phía trước, và một mái vòm trắng ở cửa. Chúng tôi được dẫn đến một bàn ăn ngay cửa sổ. Đánh giá các đồ trang trí trang nhã và tiếng đàn piano thánh thót, tôi nghĩ tôi và Luke sẽ bị ném ra ngoài từ giữa bữa ăn. Nhưng Luke làm tôi ngạc nhiên, cậu bé rất ngoan. Và thức ăn thì ngon tuyệt, tôi uống một ly rượu chardonnay mang đến hương vị tê cả đầu lưỡi, và Jack chắc chắn là người quyến rũ nhất tôi từng gặp. Sau bữa trưa, chúng tôi đến trung tâm Houston và đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm tòa nhà ở 1800 đường Main.

“Chúng ta lên văn phòng anh đấy à?” tôi hỏi.

“Sang khu căn hộ, em gái tôi làm việc bên đấy.”

“Em anh làm gì?”

“Con bé quản lý mảng tài chính và hợp đồng. Mấy công việc hành chính mà tôi không thường quan tâm.”

“Tôi sẽ gặp cô ấy á?”

Jack gật. “Cô sẽ thích nó.”

Chúng tôi đi thang máy lên một sảnh nhỏ lát đá hoa cương sáng bóng, có một bức điêu khắc chạm đồng hiện đại và một bàn lễ tân nghiêm trang. Người gác cửa còn trẻ, mặc bộ vest cắt may khéo léo, cười với Jack và hơi ngờ vực nhìn vào đứa bé đang ngủ. Jack kiên quyết đòi bế bé, còn tôi thì rất lấy làm biết ơn. Tay tôi vẫn chưa quen với nhiệm vụ mang theo đồ dùng và nôi của Luke đi khắp nơi.

“Báo Cô Travis là chúng tôi đang lên,” Jack nói.

“Vâng, thưa anh Travis.”

Tôi theo Jack đi qua một loạt cửa kính khẽ tự tách ra rồi đến một dãy thang máy. “Văn phòng cô ấy ở tầng mấy?” tôi hỏi.

“Tầng 7. Nhưng Haven sẽ gặp chúng ta ở căn hộ của nó trên tầng 6.”

“Sao lại ở đó?”

“Đó là một căn hộ được trang bị đầy đủ nội thất – một trong những đặc quyền Haven được hưởng từ công việc của nó. Nhưng chồng sắp cưới của nó sống trong căn hộ 3 phòng ngủ ở tầng trên, nên nó cũng chuyển gần hết đồ lên phòng hắn rồi. Thế nên căn hộ của nó giờ để không.”

Rồi tôi nhận ra anh đang nói đến chuyện gì, điếng người nhìn anh ta. Bụng tôi thót lại, dù tôi không chắc đó là do thang máy hay do tôi ngạc nhiên. “Jack, nếu anh có ý định để tôi và Luke sống ở đây trong 3 tháng tới … thì tôi rất cảm kích, nhưng không được đâu.”

“Sao không?” Chúng tôi dừng lại, Jack ra hiệu cho tôi đi theo anh.

Tôi quyết làm mặt trơ. “Tôi không trả nổi đâu.”

“Chúng ta sẽ tìm ra một con số mà cô chịu được.”

“Tôi không muốn nợ anh gì cả.”

“Làm gì có. Đây là chuyện giữa cô với em gái tôi.”

“Phải, nhưng anh sở hữu tòa nhà này.”

“Không. Tôi chỉ quản lý nó thôi.”

“Thôi đừng chẻ sợi tóc làm tư nữa. Nó là tài sản nhà Travis còn gì.”

“Được thôi.” Giọng anh ta nhuốm vẻ ngạc nhiên. “Đó là tài sản nhà Travis. Nhưng cô vẫn không nợ tôi gì cả. Đây chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cô cần một nơi ở, và có một căn hộ trống.”

Tôi vẫn nhăn nhó. “Anh sống trong tòa nhà này phải không?”

Anh giễu cợt. “Tôi không cần phải dùng đến căn hộ mới thu hút được sự chú ý của phụ nữ đâu Ella.”

“Tôi không có ý đó,” tôi phản lại, cảm thấy nỗi xấu hổ lan dần từ đầu đến chân. Sự thực là tôi đã có ý đó. Như thể tôi, Ella Varner, làm cho Jack Travis không cưỡng nổi đến mức phải rù quyến tôi sống cùng tòa nhà với anh vậy. Trời ạ, từ phần nào trong đầu tôi lại nảy nòi ra cái ý nghĩ ấy cơ chứ? Tôi cố vớt vát. “Tôi chỉ muốn nói là anh có thể không vui với triển vọng có một đứa bé sơ sinh ồn ào trong tòa nhà của mình thôi.”

“Tôi sẽ cho Luke một ngoại lệ. Sau khởi đầu của mình thì cậu bé xứng đáng được đền bù.” Jack dẫn tôi đến một căn hộ gần cuối sảnh được trải thảm ghi xám, một phần của thiết kế hình chữ H. Anh bấm chuông và cửa mở.