← Quay lại trang sách

CHÍN

Haven Travis có dáng người mảnh khảnh hơn nhiều so với ông anh, nên tôi tự hỏi không biết họ có cùng cha mẹ không. Nhưng đôi mắt sẫm màu kiểu Gypsy thì y hệt. Cô đẹp, thanh nhã và có mái tóc đen thẳng. Khuôn mặt cô ánh lên vẻ thông minh nhưng vẫn có điều gì đó... có chút tổn thương như thể cô đã không tránh được những cạnh sắc của cuộc sống trong đời mình.

“Chào anh, Jack.” Sự chú ý của cô lập tức dồn vào đứa bé đang ngủ say trong nôi. “Ôi đứa bé dễ thương quá.” Cô có giọng nói rất đặc trưng, trong và ấm, hơi cao, như thể vừa mới nuốt một ngụm rượu đắt tiền vậy. “Đưa cái nôi đây cho em – anh đang xô cậu bé đấy.”

“Cậu bé thích thế đấy,” Jack bình tĩnh nói, lờ đi cố gắng bế Luke của cô em. Anh cúi đầu xuống hôn cô. “Ella Varner, người phụ nữ hách dịch này là em tôi, Haven.”

Cô bắt tay tôi với một cái siết tay mạnh và tự tin. “Vào đi Ella. Thật tình cờ - em mới bắt đầu đọc chuyên mục của chị vài tuần trước thôi.”

Haven mời chúng tôi vào nhà, một căn hộ đơn được trang trí với gam màu trắng và kem, điểm xuyết gỗ sẫm màu. Màu sắc được xử lý đầy kỹ thuật có điểm thêm gam màu xanh của vài chậu cây tươi trong nhà. Một đồng hồ Thụy Điển bằng gỗ đứng một góc phòng. Khu phòng khách chỉ có một vài đồ vật dụng đơn giản –chiếc ghế bành Pháp cổ, chiếc sofa bọc da màu đen và kem.

“Todd bạn em thiết kế nội thất đấy,” Haven nói khi để ý thấy sự thích thú của tôi.

“Đẹp quá. Nhìn như trong tạp chí ấy.”

“Todd nói sai lầm của nhiều người khi trang trí không gian hẹp là chọn những đồ quá phức tạp. Chỉ cần thứ gì đó cần thiết như cái sofa đó, hoặc chẳng gì cả.”

“Nhưng nó vẫn nhỏ quá,” Jack nói khi đặt nôi xuống cái bàn trà thấp rộng.

Haven cười. “Không ông anh nào của em,” cô nói, “cho rằng một cái sofa là tiện lợi nếu nó không kéo ra được như một cái giường.” Cô bước tới chỗ bé con đang ngủ, chăm chú ngắm nhìn bé. “Tên bé là gì vậy?”

“Luke.” Khi trả lời, tôi bỗng cảm thấy trào lên một cảm giác tự hào.

“Jack có kể cho em nghe một chút về chuyện của chị,” Haven nói. “Em thấy chuyện đó thật tuyệt, chuyện chị đang làm cho em gái chị đó. Rõ là không dễ dàng gì.” Cô cười. “Nhưng đó chính xác là điều mà em mong Miss Independent sẽ làm đấy.”

Jack nhìn tôi suy đoán. “Tôi muốn đọc chuyên mục của cô rồi đấy.”

“Có vài số tạp chí Vibe trên cạnh bàn ấy,” Haven nói. “Có khi thay cho Troutmaster Digest lại hay.”

Tôi không tin nổi Jack lại cầm lên số mới nhất, đăng một trong các bài hiếu chiến nhất của tôi.

“Có lẽ anh không nên…” tôi định nói nhưng lịm di anh lướt qua hàng chục trang. Tôi biết khi nào anh tìm thấy trang báo của tôi, với bức chân dung hoạt hình tôi trên một đôi giày gót nhọn và chiếc áo khoác thời trang. Và biết chính xác anh đang đọc gì trước khi đến gần anh.

Miss Independent thân mến,

Tôi đang hẹn hò với một anh chàng thú vị - đẹp trai, thành đạt, chu đáo và xuất sắc trên giường. Nhưng có một vấn đề. Anh ấy khá là nhỏ nhắn, xét về mặt tình dục mà nói. Tôi luôn nghe nói kích cỡ không thành vấn đề, nhưng không thể không ước giá mà anh ấy có được hơn thế. Tôi muốn ở bên anh ấy cho dù anh ấy chỉ như một cái xúc xích vườn bia 10 , nhưng làm thế nào để tôi ngừng ước ao một cái xúc xích dài 11 ?”

- Length Lover (Người thích dài)

Length Lover thân mến,

Mặc dù có nhiều tuyên bố được gửi đến vào hòm thư rác của Miss I 12 nhưng không thể tăng kích cỡ bộ phận sinh dục của người đàn ông đâu. Tuy nhiên có vài con số để bạn tham khảo. Có khoảng 8.000 dây thần kinh đầu âm vật, và giảm dần mật độ ở 1/3 âm đạo và gần như không có trong 2/3 chiều sâu còn lại. Do đó, một dương vật ngắn hơn có thể mang đến nhiều cảm giác hơn một chiếc dài.

Với hầu hết phụ nữ thì kỹ năng của bạn tình còn quan trọng hơn kích cỡ của anh ấy. Hãy thử nhiều tư thế và phương pháp, đầu tư vào màn dạo đầu, và nhớ rằng mọi con đường đều dẫn đến thành Rome.

Để kết, nếu bạn muốn cái gì đó to để chơi khi giao hợp, thì hãy dùng cả đồ chơi. Xem như là phụ trợ đi.

-Miss Independent-

Jack hơi kinh ngạc, như thể đang cố dung hòa Miss Independent với những gì anh nhìn thấy ở tôi trước đó. Ngồi xuống chiếc sofa nhỏ màu xanh nhạt, anh tiếp tục đọc.

“Xuống thăm căn bếp đi,” Haven rủ, kéo tôi đi vào một khu bếp lát gạch granite và đồng dùng bằng thép không gỉ. “Chị muốn uống gì không?”

“Có, cảm ơn em.”

Cô mở tủ lạnh. “Trà xoài, hay trà việt quất?”

“Cho chị trà xoài đi.” Tôi ngồi xuống một cái bệ.

Jack dứt ra khỏi tờ báo chỉ đủ lâu để phản đối, “Haven, em biết là anh không chịu được mấy thứ đó mà. Cho anh đồ uống gì bình thường đi.”

“Em chẳng có đồ gì bình thường cả,” em gái anh vặc lại, lôi ra một bình trà có màu cam. “Anh uống trà xoài đi.”

“Thế trà có vị trà thì làm sao hả?”

“Đừng có phàn nàn nữa đi anh. Hardy đã uống thử rồi, mà còn thích đấy.”

“Cưng ơi, em có nhặt cỏ ở sân rồi ủ thành trà thì Hardy cũng vẫn thích. Hắn là thằng bợ đít vợ.”

Haven nén cười. “Em thách anh nói thế trước mặt anh ấy đấy.”

“Không dám,” anh trả lời cụt ngủn. “Hắn bợ đít đàn bà nhưng vẫn có thể đấm anh văng hàm.”

Mắt tôi mở to khi hình dung ra người đàn ông có thể đấm văng hàm Jack Travis.

“Chồng chưa cưới của em từng làm việc trên giàn khoan, người anh ý cứng như thép ấy,” Haven nói, mắt sáng long lanh. “Điều đó lại tốt. Nếu không thì 3 ông anh em đã đá đít anh ấy rồi.”

“Chúng tao xong với vụ tặng huân chương cho nó vì đã rước mày đi rồi,” Jack quạc lại.

Từ cái cách suồng sã giữa 2 anh em, rõ là họ thích ở với nhau. Vẫn chành chọe nhau, Haven mang trà ra cho anh rồi quay vào bếp.

Sau khi đưa tách trà cho tôi, Haven dựa lưng vào bàn bếp. “Chị thích căn hộ không?” cô hỏi.

“Có chứ, nó rất tuyệt. Nhưng có vài vấn đề--“

“Em hiểu. Thế này nhé Ella,” cô nói với vẻ thẳng thắn. Em chưa bao giờ phải trả cho căn hộ này cả vì nó gắn liền với công việc của em. Và sau khi kết hôn thì em sẽ chuyển đến ở căn hộ của Hardy ở tầng 8.” Nụ cười hiểu biết lướt qua gương mặt khi cô nói, “Hầu hết mọi thứ của em đều ở trên đó rồi. Vậy nên chúng em có nguyên một căn hộ trống. Em không thấy vì sao chị và Luke không nên ở đây vài tháng tới – với đồ đạc của chị, tất nhiên – cho đến khi chị phải quay về Austin. Em không lấy tiền chị đâu vì dù thế nào thì căn hộ này cũng bỏ không mà.”

“Không, chị phải thuê lại chứ,” tôi nói. “Chị không thể ở không được.”

Cô hơi nhăn mặt và đưa tay lên vuốt tóc. “Em không biết làm thế nào để đơn giản hóa chuyện này…nhưng chị có trả em thế nào thì cũng chỉ là hình thức thôi. Em không cần tiền.”

“Nếu không như thế thì chị không nghĩ đến chuyện ở đây đâu.”

“Thế thì cứ lấy đại một con số chị lên kế hoạch trả tiền nhà và coi như đầu tư cho Luke đi.”

“Chị hỏi được không, sao em trả căn hộ lại cho công ty?”

“Chúng em nói đến chuyện nó rồi,” cô thừa nhận. “Có cả một hàng dài chờ ấy chứ. Nhưng chúng em vẫn không chắc chúng em cuối cùng sẽ phải làm gì với nó. Khi chúng em thuê một người quản lý mới, người đó sẽ phải sống ở đây, nên chúng em cần phải giữ căn hộ này.”

“Sao em lại cần đến một--” Tôi định hỏi nhưng nghĩ là tốt hơn nên ngậm miệng lại.

Haven cười. “Em và Hardy có thể sẽ có một gia đình nhỏ sớm thôi.”

“Một người đàn ông thật sự muốn có một đứa con,” tôi nói. “Thật lý tưởng.” Không có tiếng nào từ Jack. Tôi chỉ nghe thấy tiếng trang sách lật qua lật lại.

Tôi nhìn Haven và nhún vai bất lực. “Thật ngạc nhiên là em lại sẵn lòng làm điều này cho một người hoàn toàn xa lạ.”

“Chị không phải là người hoàn toàn xa lạ,” cô nói. “Xét cho chùng chúng ta đều biết Liza em họ chị, và Jack đã đi chơi với Tara em gái chị--”

“Chỉ một lần,” anh phản đối từ phòng kia.

“Chỉ một lần,” Haven nhe răng nhắc lại. “Cách đây ít lâu em đã có một khoảng thời gian khó khăn, một cuộc ly dị rắc rối. Vài người, cả Jack, đã giúp em vượt qua. Nên em muốn làm điều tốt.”

“Anh không giúp mày,” Jack nói. “Anh cần lao động giá rẻ.”

“Ở đây đi Ella,” Haven ép. “Chị có thể chuyển đến ngay. Chị chỉ cần thêm một cái cũi cho bé thôi, thế là xong.”

Tôi thấy bất an và ngượng ngập. Tôi không quen nhờ vả mà cũng không nhận trợ giúp của ai. Tôi phải tìm ra xem có cách nào khả dĩ không. “Chị có được thêm chút thời gian để nghĩ về chuyện đó không?...”

“Tất nhiên rồi.” Mắt cô lấp lánh. “Tò mò thôi nhé, Miss Independent sẽ nói gì?”

Tôi cười. “Chị không thường hỏi ý kiến cô ý.”

“Tôi biết cô ấy nói gì đấy.” Jack đi vào bếp, mang theo cốc trà trống không. Anh tựa một cánh tay lên cạnh bàn bếp, đứng gần đến mức tôi muốn nhích ra. Nhưng tôi vẫn đứng im, dây thần kinh cố rút lại chuyển động với sự uyển chuyển của một con mèo. Mùi hương từ anh tươi mát và khô ráo, cộng thêm hương nam tính mà tôi cứ muốn hít vào hít vào mãi.

“Cô ấy sẽ nói cô nên làm điều gì tốt nhất cho Luke,” Jack nói, “Đúng không?”

Tôi gật và dựa vào quầy bar, ôm lấy khuỷu tay.

“Thế thì cứ thế mà làm,” anh lầm bầm.

Anh lại đang thúc ép, dai dẳng hơn bất kỳ người đàn ông nào tôi biết. Và vì vài lý do, thay vì rụt lại, tôi lại muốn thả lỏng.

Cảm thấy lại bị đỏ mặt, tôi không dám ngẩng lên nhìn anh mà quay sang Haven. Cô đang chăm chú nhìn anh trai, như thể anh đã nói hay làm điều gì đó không giống tính cách mình. Và rồi cô mang cốc trà đã hết đến bồn, nói rằng đã đến lúc phải quay lên văn phòng, cái gì đó liên quan đến hợp đồng và các cuộc hẹn. “Em sẽ để anh khóa cửa nhé,” cô vui vẻ nói. “Cứ nghĩ lâu chừng nào chị muốn nhé Ella.”

“Cảm ơn em. Rất vui được gặp em.”

Cả Jack và tôi đều không nhúc nhích khi cô đi. Tôi căng thẳng, ngón chân ngọ nguậy bên dưới những bậc thang. Anh cúi xuống cho đến khi tôi gần như nghĩ là có thể cảm nhận hơi thở của anh trên tóc tôi.

“Anh nói đúng,” tôi khàn giọng, “Tôi thích cô ấy.” Tôi cảm nhận hơn là nhìn thấy cái gật đầu của Jack. Sự im lặng của anh ép tôi tiếp tục. “Tôi xin lỗi vì cô ấy từng phải ly dị.”

“Điều hối hận duy nhất của tôi là nó đã không làm thế sớm hơn. Và vì tôi đã không quét thằng khốn đó ra khỏi mặt đất này.” Không có chút nóng nảy nào trong giọng nói, nhưng sự bình tĩnh chết người làm tôi khó chịu. Tôi nhìn lên.

“Anh không thể bảo vệ những người anh yêu mọi lúc được,” tôi nói.

“Giờ thì tôi biết rồi đấy.”

Anh không hỏi tôi có ở lại không. Chúng tôi đều biết.

“Chuyện này rất khác so với tôi,” tôi nói sau một lúc. “Tôi thậm chí còn chưa đến nơi nào như thế này, đừng nói đến chuyện sống ở đây. Tôi không thuộc về nơi này, và tôi không có gì chung với những người sống ở đây cả.”

“Vậy cô thuộc về đâu? Về Austin với Dane sao?”

“Phải.”

“Rõ là anh ta không nghĩ thế.”

Tôi cáu. “Anh thật nhỏ nhen.”

Jack chẳng có chút gì ăn năn. “Những người sống ở đây cũng như những người khác thôi Ella. Có người tốt có người không. Có vài người thông minh, người khác thì chỉ sáng làng nhàng như một cái áo rách treo trong hang tối thôi. Nói khác đi thì khá là bình thường. Cô sẽ làm quen dễ thôi.” Giọng anh dịu lại. “Cô sẽ có bạn ở đây mà.”

“Tôi sẽ không ở đây đủ lâu để biết hết mọi người đâu. Tôi rõ ràng còn phải bận rộn với Luke, và cố giúp Tara. Và tất nhiên còn phải làm việc nữa.”

“Cô sẽ lái xe đến Austin để lấy đồ hay Dane mang đến cho?”

“Tôi thật ra không có nhiều đồ. Tôi nghĩ Dane có thể cho đồ của tôi vào hộp rồi chuyển bưu điện đến đây. Cõ lẽ vài tuần nữa anh ấy mới đến thăm chúng tôi được.”

Tôi nghe tiếng Luke dậy ở phòng bên. Tôi bật dậy. “Đến giờ ăn và thay bỉm,” tôi nói, bước đến cái nôi.

“Sao cô không ở đây với Luke rồi nghỉ ngơi? Tôi sẽ quay lại khách sạn lấy đồ cho cô nhé. Tôi trả phòng luôn đấy nên cô không phải mất tiền một đêm nữa.”

“Nhưng còn xe của tôi…”

“Tôi sẽ mang về đây sau. Giờ thì nghỉ đi đã.”

Nghe thật dễ chịu. Điều cuối cùng tôi muốn là chui vào xe rồi đi với Luke, nhất là với trời nóng như thế này. Tôi mệt, và căn hộ thật mát và yên tĩnh. Tôi ủ rũ nhìn Jack. “Tôi đã nợ anh quá nhiều rồi.”

“Thế thì thêm một nữa cũng chẳng khác biệt gì đâu.” Anh đừng nhìn tôi tháo dây buộc và bế Luke ra khỏi nôi. “Cô có mọi thứ cần thiết rồi chứ?”

“Vâng.”

“Tôi quay lại sao. Cô có số của tôi rồi đấy.”

“Cảm ơn anh. Tôi…” Cảm thấy biết ơn, tôi với lấy túi bỉm rồi lôi ra bình sữa. “Tôi không biết vì sao anh lại làm thế. Nhất là sau những rắc rối tôi gây cho anh. Nhưng tôi rất cảm kích.”

Jack dừng ở cửa rồi quay lại nhìn tôi. “Tôi thích cô, Ella. Tôi đánh giá cao chuyện cô làm cho em gái cô. Hầu hết mọi người trong tình huống này sẽ phủi tay thay vì nhận rủi ro. Tôi không phiền khi giúp một người đang cố gắng để làm điều đúng đắn.”

Khi Jack rời đi, tôi chăm sóc Luke và bế bé đi xung quanh căn hộ. chúng tôi bước vào phòng ngủ, có một chiếc giường bằng đồng có những song chắn màu trắng cổ điển, một chiếc bàn mây ở đầu giường, và chiếc bóng kính tròn kiểu Victoria. Tôi đặt Luke xuống giường và ngồi xuống cạnh bé, cầm điện thoại trong tay.

Tôi bấm số Tara thì nhận được trả lời từ máy tự động, nên nhắn lại.

“Chào em… Luke với chị đang rất ổn. 2 dì cháu sẽ ở Houston trong 3 tháng. Chị mới nghĩ đến em. Không biết em thế nào. Tara này…” họng tôi thít lại vì nỗi thương cảm và lo âu--” Chị hiểu em đang phải trải qua chuyện gì. Thật khó khăn khi phải nói về… ừ, về mẹ và những chuyện đã qua. Chị tự hào vì em. Em đang làm điều đúng đắn. Rồi em sẽ ổn thôi.”

Khi gác máy, tôi thấy hơi nóng dâng lên trong mắt. Nhưng những giọt nước mắt tan đi khi tôi thấy Luke đã quay sang nhìn tôi với ánh nhìn đòi hỏi ngây thơ. Tôi nhích đến gần hơn và vuốt đầu bé, làn tóc đen mượt như lông chim. “Con cũng sẽ ổn thôi,” tôi nói. Và khi chúng tôi đủ ấm, thì chúng tôi thiếp đi với nhau, Luke trôi vào những giấc mơ trong sáng của cậu bé, còn tôi bước vào những giấc mơ hỗn độn của mình.

Tôi ngủ sâu hơn dự định, thức dậy khi trời đã tối. Ngạc nhiên vì không nghe thấy tiếng Luke, tôi quờ tay sang và cảm thấy một cơn sợ hãi khi tay tôi không với được gì ngoài khoảng không.

“Luke!” Tôi nhổm lên, hoảng hốt.

“Đây này…” Jack bước vào phòng bật điện lên. “Không sao đâu Ella.” Giọng anh nhẹ nhàng dỗ dành. “Cu cậu thức trước cô. Tôi bế bé sang phòng khác để cô ngủ thêm một chút. Chúng tôi vừa xem xong một trận bóng.”

“Bé có khóc không?” giọng tôi khản đặc, đưa tay lên xoa mắt.

“Chỉ khi cu cậu thấy đội Astro lại bị đo ván ở hiệp phụ thôi. Nhưng tôi nói là chẳng có gì xấu hổ khi khóc vì Astro cả. Đó là cách thanh niên ở Houston đoàn kết lại đấy.”

Tôi có cười nhưng quá kiệt sức mà cũng chưa tỉnh ngủ hẳn. Và tôi hoảng sợ nhận ra khi Jack bước về phía giường, bản năng thôi thúc tôi vươn ra với anh. Nhưng anh không phải là Dane, như thế là không thích hợp, thật kinh khủng khi nghĩ đến Jack như Dane. Phải mất đến 4 năm vượt qua lòng tin và nhiều cảm xúc để Dane và tôi có được sự thân mật đến thế. Tôi không thể tưởng tượng có thể làm điều đó với người khác.

Trước khi di chuyển được, Jack đã đứng sát giường, nhìn xuống tôi với ánh mắt đen dịu dàng. Tôi hơi ngửa ra sau, bụng tôi xoắn lại dễ chịu khi tôi tưởng tượng chỉ trong 1 phần tư giây là anh đang cúi xuống tôi, và sức nặng của anh cứng rắn và dễ chịu –

“Xe của cô sẽ đỗ trong gara khu vực hộ dân trong vài tiếng tới,” anh thì thầm. “Tôi đã trả cho một bảo vệ ở khách sạn để lái xe đến đây.”

“Cảm ơn anh, tôi…tôi sẽ gửi lại anh…”

“Không cần đâu.”

“Tôi không muốn cứ mang nợ anh nhiều hơn nữa.”

Anh lắc đầu, thích thú. “Có nhiều lúc Ella ạ, cô có thể nghỉ ngơi và để ai đó làm điều tử tế cho mình.”

Tôi nhấp nháy mắt khi nghe thấy tiếng nhạc thính phòng từ phòng bên. “Anh đang nghe gì đấy?”

“Tôi mua một đĩa DVD cho Luke khi ra ngoài. Nhạc Mozart với mấy con rối.”

Tôi nhe ra cười. “Ở tuổi này thì tôi không nghĩ Luke có thể nhìn thấy xa hơn 25 cm đâu.”

“Hóa ra đó là lý do anh chàng chẳng hứng thú gì. Tôi cứ tưởng cu cậu thích Beethoven hơn.”

Anh chìa tay để giúp tôi ngồi dậy. Tôi lưỡng lự trước khi nắm lấy tay anh. Tôi chắc chắn có thể tự ra khỏi giường. Nhưng có vẻ không được đúng phép lắm nếu lờ đi cử chỉ đó.

Tay tôi vừa vặn trong tay anh, ngón tay dài của anh bao quanh ngón tay tôi, bàn tay tôi khẽ co lại. Tôi buông tay anh ra ngay khi đứng thẳng dậy. Tôi cố nhớ lại xem sự thu hút của tôi với Dane có nhanh và trực tiếp đến thế này không. Không…nó phát triển từ từ, dần dần mới được hé lộ. Tôi đặc biệt không thích những chuyện quá nhanh.

“Túi của cô ở phòng bên,” Jack nói. “Nếu đói thì cô cứ đặt món ở nhà hàng dưới tầng 7. Nếu cần gì khác thì gọi Haven ấy. Tôi ghi số của nó bên cạnh điện thoại rồi. Tôi sẽ gặp cô sau vài ngày – tôi không ở trong thành phố.”

Tôi muốn hỏi anh đi đâu, nhưng chỉ gật đầu. “Đi an toàn nhé.”

Mắt anh ánh lên vẻ hài hước. “Cảm ơn cô.”

Anh rời đi sau khi nói lời chào thân thiện, sự vắng mặt của anh trong vài ngày làm tôi thấy nhẹ nhõm nhưng cũng có chút hụt hẫng kỳ lạ. Tôi bước vào phòng khách và thấy valy của mình, và nhìn thấy hóa đơn khách sạn được nhét trong một bì thư trắng, được để lên trên. Mở ra, tôi thấy số tiền và sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy bảng kê thì tôi nhận ra có điều gì đó thiếu: không có tiền phục vụ bữa ăn.

Chắc anh đã trả rồi, tôi nghĩ. Chúng tôi đã đồng ý là tôi sẽ trả. Sao anh lại thay đổi ý định? Thương hại chăng? Có lẽ anh nghĩ tôi không đủ chi trả cho nó? Hay có lẽ anh chưa hề có ý định để tôi trả bữa ăn đó. Thấy bối rối và hơi bực, tôi đặt hóa đơn khách sạn sang bên và bước đến bế Luke. Tôi xem chương trình rối với anh chàng và cố không nghĩ đến Jack Travis. Hơn hết, tôi cố không đoán bao giờ thì anh quay lại.