MƯỜI
Những ngày tiếp theo, tôi gọi cho tất cả bạn bè để báo cho họ biết. Tôi phải nhắc lại câu chuyện về đứa con của em gái đến cả trăm lần cho đến khi tôi tìm ra được một phiên bản rút gọn. Trong khi hầu hết mọi người ủng hộ tôi thì có vài người như Stacy, không vui vì tôi chọn ở lại Houston. Tôi thấy tội lỗi khi biết Dane được chia sẻ nhiều hơn. Có vẻ như phản ứng của bạn bè chúng tôi phân hóa theo giới tính. Phụ nữ thì nói tất nhiên tôi không có lựa chọn nào ngoài việc chăm sóc Luke, trong khi đàn ông thì lại thấu hiểu quyết định của Dane khi không gánh cái trách nhiệm với một đứa bé không liên quan đến mình.
Kỳ lạ là có nhiều cuộc nói chuyện lại trôi dạt đến chuyện liệu sao tôi không kết hôn với Dane từ trước, như thể chuyện đó làm cho tình thế khác đi vậy.
“Nó khác biệt như thế nào chứ?” Tôi hỏi Louise, huấn luyện viên riêng của tôi, chồng của chị, Ken là trợ lý y tế cho Lake Travis. “Ngay cả Dane có cưới em thì anh ấy cũng không muốn có con mà.”
“Đúng thế, nhưng khi đó anh ấy phải giúp em chăm Luke,” Louise trả lời. “Ý chị là một người chồng không thể đá vợ ra khỏi nhà trong trường hợp ấy, đúng không?”
“Anh ấy có đá em ra đâu,” tôi bào chữa. “Và em không bao giờ có thể ép buộc Dane làm gì đó anh ấy không muốn chỉ bởi vì chúng em là vợ chồng đâu. Anh ấy vẫn có quyền có lựa chọn của riêng mình mà.”
“Thật nực cười,” Louise nói. “Lý do chính để em kết hôn là để tước quyền lựa chọn của người ta. Và như thế họ sẽ hạnh phúc hơn.”
“Thật sao?”
“Chắc chắn.”
“Hôn nhân cũng tước đi quyền lựa chọn của chị sao?”
“Không, nó mang lại cho chị nhiều lựa chọn hơn, thêm cả sự bảo đảm nữa. Đó là lý do phụ nữ muốn kết hôn hơn là đàn ông.”
Tôi thấy khó hiểu với quan điểm về hôn nhân của Louise. Và tôi nhận ra hôn nhân có thể được hạ cấp thành sự sắp xếp đầy hoài nghi nếu tình yêu bị gạt ra ngoài. Như một bức tường được xây với những mảng vữa đổ nát thì nó cuối cùng cũng sẽ sụp.
Tôi do dự gọi cho mẹ để thông báo về Tara và đứa bé, và chuyện tôi đang ở Houston một thời gian để giúp con bé.”
“Sau chừng ấy năm chạy loăng quăng ở Austin,” mẹ tôi nói, “con chẳng có quyền gì mà ca cẩm cả.”
“Con không ca cẩm. Mà con cũng không chạy loăng quăng. Con làm việc, học và--”
“Nó nghiện phải không? Tara thật ngây thơ. Nó bị lôi kéo vào lối sống vương giả của bọn bạn bè giàu có…với khói cocaine bay khắp nơi, con bé có lẽ đã vô tình hít phải, và rồi--”
“Không bao giờ có chuyện nghiện vì hít lại khói thuốc cocaine đâu mẹ.”
“Con bé bị ép buộc,” mẹ tôi nạt lại. “Con không biết là người xinh đẹp thì thế nào đâu Ella. Mọi rắc rối đều có thể xảy ra.”
“Mẹ nói đúng. Con không biết được. Nhưng con khá chắc là Tara không nghiện thuốc.”
“Ờ, em con chỉ muốn thu hút sự chú ý thôi. Con nói cho nó biết là mẹ không trả một xu nào cho 3 tháng điều trị của nó đâu. Mẹ cần điều trị hơn nhiều người khác, nên để mẹ nói cho con biết. Sau tất cả những căng thẳng mà chuyện này gây ra cho mẹ - sao không có ai nghĩ đến chuyện cho mẹ đi nghỉ dưỡng vậy?”
“Không ai mong mẹ trả đâu mẹ.”
“Vậy thì ai?”
“Con chưa biết. Nhưng điều cơ bản cần quan tâm bây giờ là giúp Tara hồi phục. Và chăm sóc Luke. Chúng con đang ở một căn hộ nhỏ ít tiện nghi và khá đẹp.”
“Nó ở đâu thế?”
“À ở một khu trong trung tâm. Chẳng có gì đặc biệt.” Tôi cố nén cười khi nhìn vào những đồ đạc đắt tiền xung quanh, biết rằng nếu mẹ tôi phát hện ra tôi đang sống ở 1800 đường Main thì mẹ sẽ có mặt chỉ trong nửa giờ. “Nơi này cần sắp xếp lại một chút. Mẹ có muốn con dọn dẹp không? Có khi ngày mai--”
“Mẹ muốn lắm,” mẹ tôi nói ngay, “nhưng không thể. Mẹ bận lắm. Con phải tự làm thôi Ella ạ.”
“Được thôi. Mẹ có muốn con với Luke ghé mẹ lúc nào đó không? Con chắc mẹ muốn có thời gian với gia đình.”
“Có chứ…nhưng bạn trai mẹ lại muốn ghé qua bất chợt. Mẹ không muốn anh ấy thấy đứa bé. Mẹ sẽ gọi con khi nào mẹ rảnh.”
“Tốt, vì con có thể dùng cái ghế ngồi trẻ em--”
Mẹ tôi đã ngắt máy.
Khi gọi Liza và nói tôi đang ở một căn hộ ở 1800 đường Main, chị ngạc nhiên và tò mò kinh khủng. “Làm sao em điều đình được như thế? Em có ngủ với Jack hay kiểu gì như thế không?”
“Tất nhiên là không rồi,” tôi tự ái. “Chị biết em rõ hơn thế mà.”
“À thì chị chỉ nghĩ chuyện này thật lạ, nhà Travis để em ở đó như thế ấy. Nhưng chị nghĩ họ đều có tiền nên có thể có vài nghĩa cử cao đẹp. Với họ thì như thế chỉ như đóng thuế thôi.”
Người giúp đỡ tôi nhiều nhất, không chỉ về khía cạnh tinh thần và còn rất thực tế, là Haven Travis. Cô hướng dẫn tôi toàn bộ quy trình thay thế đồ đạc, cho tôi biết tôi cần đi đến đâu để mua đồ, và thậm chí còn giới thiệu một mẫu ghế em bé mà chị dâu cô thích.
Haven không hề nhận xét cái gì, mà cũng không muốn can dự vào việc của người khác. Cô là một người biết lắng nghe, và rất vui tính. Ở bên cạnh cô tôi thấy rất thoải mái – cũng gần như với Stacy – chuyện đó thật đáng nói. Tôi ngẫm ra rằng với những người không thể giữ liên lạc được với bạn bè, thì cuộc sống đôi khi lại bù đắp bằng cách mang đến một ai đó phù hợp và đúng thời điểm.
Có hôm chúng tôi ăn trưa và mua sắm đồ cho bé, rồi có những hôm đi dạo cùng nhau vào buổi sáng lúc cái nóng của ban ngày còn chưa dữ dội. Khi cả hai cẩn trọng chia sẻ từng mẩu cuộc đời của nhau, chúng tôi nhận ra đây là một tình bạn hiếm có khi có thể hiểu mọi vấn đề của nhau ngay lập tức. Dù Haven không nói nhiều về cuộc hôn nhân thất bại của mình, cô ám chỉ một vài dạng lạm dụng. Tôi biết cô phải rất kiên cường thì mới thoát được ra khỏi mối quan hệ đó để làm lại cuộc đời, và tôi biết phải mất một thời gian dài thì mới có thể phục hồi lại được. Và cho dù trước đây cô là ai, thì giờ cô đã thay đổi đáng kể rồi.
Cuộc hôn nhân bạo lực đã tách Haven ra khỏi nhóm bạn cũ, có người quá lo lắng khi phải đối diện với chuyện đó, còn những người khác thì thắc mắc cô đã làm gì để phải chịu như vậy. Và cũng có những người chọn cách không tin tưởng cô, tin rằng một người phụ nữ giàu có không thể bị bạo hành. Như thể tiền có thể chống đỡ được mọi kiểu bạo lực xấu xa vậy.
“Có người nói sau lưng em,” Haven kể, “rằng nếu em bị chồng đánh lên bờ xuống ruộng liên tục thì chắc là bởi vì em muốn thế.”
Cả hai chúng tôi đều im lặng khi xe đẩy lăn bánh trên nền. Dù Houston không phải là một thành phố dành cho người đi bộ nhưng cũng vẫn có vài nơi chúng tôi có thể đi dạo thoải mái, nhất là Rice Village với rất nhiều hàng cây. Chúng tôi đi qua một loạt cửa hàng điện tử, lưu niệm, nhà hàng, câu lạc bộ, hiệu tóc, và cửa hàng bán lẻ đồ của trẻ em. Giá ở đó làm tôi phát điên đầu. Thật không tin nổi là thời trang trẻ con lại ngốn nhiều tiền đến thế.
Câu chuyện Haven kể cứ lởn vởn trong đầu tôi, ước gì có thể nghĩ ra cái gì đó để động viên cô. Nhưng điều an ủi duy nhất tôi có thể làm là trấn an rằng tôi tin cô. “Mọi người muốn né một thực tế là dù không có lý do gì thì cũng vẫn có thể bị tổn thương hoặc bạo hành,” tôi nói. “Cho nên họ thà nghĩ rằng có thể do em đã làm gì đó, để họ có thể tự tin rằng mình an toàn.”
Haven gật. “Nhưng em nghĩ việc bố mẹ đánh đập con cái còn tệ hơn. Vì đứa trẻ sẽ nghĩ rằng nó đáng bị như vậy, và mặc cảm đó sẽ theo bé suốt đời.”
“Đó chính là vấn đề của Tara đấy.”
Cô sắc sảo liếc sang. “Còn chị thì không ah?”
Tôi bối rối nhún vai. “Mất mấy năm để chị vượt qua nó. Chị nghĩ là chị đã gọt bớt nó xuống đến một mức có thể chịu đựng được. Chị gần như không còn căng thẳng như trước kia nữa. Nhưng đổi lại… chị gặp khó khăn khi gắn bó với người khác. Gần gũi với mọi người thật quá khó với chị.”
“Chị đã gắn bó với Luke đấy thôi,” Haven chỉ ra. “Mà mới chỉ có vài ngày thôi đúng không?”
Tôi đắn đo một chút và đồng ý. “Có lẽ với trẻ con thì khác.”
“Còn Dane thì sao?... Chị ở bên anh ấy lâu rồi còn gì.”
“Đúng là như thế, nhưng gần đây chị nhận thấy… có một mối quan hệ thì cũng tốt thôi, nhưng chẳng đi đến đâu cả. Như một cái xe cứ thế mà chạy trên đường thôi.” Rồi tôi kể cho cô nghe về mối quan hệ mở của tôi, về điều Dane đã nói, rằng nếu anh thử cố kiểm soát tôi thì tôi đã bỏ anh rồi.
“Nếu anh ấy như thế thì chị có bỏ không?” Haven hỏi, mở cửa quán café cho tôi đẩy chiếc xe vào trong. Một hơi lạnh mát rượi như phả vào chúng tôi như đang ban phước lành.
“Chị chịu,” tôi nhăn trán thú nhận. “Có thể anh ấy đúng. Có thể chị không thể chịu được một mối quan hệ nghiêm túc hơn thế. Có lẽ chị dị ứng với sự cam kết.” Tôi dừng xe đẩy bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, lật tấm bạt che, liếc vào vào thấy Luke đang sung sướng đá chân chào đón hơi mát ùa vào.
Vẫn đứng, Haven nhìn lên bảng thực đơn viết trên tường. Nụ cười sáng chói của cô giống hệt anh mình. “Em không biết nữa, Ella ạ. Đó có thể là một vấn đề tâm lý nghiêm trọng, hoặc … có thể chỉ vì chị chưa tìm được đúng người thôi.”
“Chẳng có chàng trai nào là hợp với chị cả.” Cúi xuống đứa bé, tôi thì thầm, “Trừ con, bé sữa ạ.” Tôi tóm cái chân nhỏ xinh và hôn lên. “Chỉ có con thôi, cùng với tình yêu dì dành cho cái chân nhỏ xinh ngọt ngào này.”
Tôi thấy Haven vỗ nhẹ lên lưng tôi khi cô đi vòng quanh bàn. “Chị biết em nghĩ gì không Ella … ngoài việc em sắp gọi một cốc café xay có kem tươi phủ bạc hà và sô cô la bào. Em thấy là khi thích hợp, chị hoàn toàn có thể kéo cái xe ra khỏi đường bất cứ khi nào chị muốn.”
* * *
Jack có dấu ấn rõ rệt trong nhiều câu chuyện thời thơ ấu của Haven. Là một người anh trai, lúc anh là người hùng lúc lại là tội đồ. Mà hầu hết là tội đồ. Nhưng khi lớn lên, trong một gia đình nhiều biến động phức tạp, giữa họ có một mối liên hệ khăng khít.
Haven kể cha họ luôn dồn sự tập trung cho Gage, dành cho anh những đòi hỏi khắt khe nhất, ca ngợi nhiều nhất và tham vọng lớn lao nhất. Người con duy nhất mà Churchill Travis có với người vợ đầu tiên đã vô cùng nỗ lực để làm hài lòng cha, trở thành người con hoàn hảo. Gage nghiêm túc, cầu tiến, cực kỳ có trách nhiệm, là học sinh nổi trội trong trường trung học cũng khi tốt nghiệp Đại học Kinh doanh Harvard sau này. Nhưng Gage gần như không khắc nghiệt như cha họ. Anh nhân hậu, thấu hiểu sự thiệt thòi của người khác, điều mà Churchill Travis khó có thể có.
Cuộc hôn nhân sau của Churchill kéo dài cho đến khi người vợ thứ hai, Ava qua đời, họ có 3 người con: Jack, Joe và Haven. Vì Gage đã gánh vác trọng trách lớn nhất về kỳ vọng và nghĩa vụ của gia đình, Jack có cơ hội để chơi bời, trải nghiệm, tự do kết bạn. Anh luôn là người đầu tiên lao vào một vụ ẩu đả, và cũng là người đầu tiên bắt tay làm hòa sau đó. Anh chơi mọi môn thể thao, nịnh nọt giáo viên cho anh điểm cao hơn thực tế, và hẹn hò với những cô nàng xinh nhất trường. Anh là một người bạn trung thành, sòng phẳng và không bao giờ nuốt lời. Không gì làm Jack điên hơn là người ta thỏa thuận với anh rồi lại không giữ lời.
Khi Churchill quyết định đến lúc các con trai bé cần được nhắc nhở rằng lao động là nặng nhọc như thế nào, ông bắt họ trồng cỏ dưới cái nắng đổ lửa của miền nam Texas, hoặc dựng hàng rào xung quanh nhà, cho đến khi cơ bắp họ rắn đanh như và làn da họ rám nắng. Trong 3 anh em, chỉ có Jack thật sự thích thú được lao động ngoài trời. Làm quần quật, nhễ nhại mồ hôi, lấm lem đối với anh đều thanh khiết cả. Nhu cầu cơ bản của anh là thử nghiệm bản thân với đất, với thiên nhiên, thể hiện trong cả đời theo đuổi các hoạt động ngoài trời: săn bắn, câu cá, bất cứ cái gì có thể lôi anh ra khỏi phòng điều hòa xa hoa ở River Oaks.
Haven được miễn những bài học kỹ năng của cha. Thay vào đó, cô nhận sự giáo dục của mẹ để trở thành một quý cô. Bản chất Haven rất nghịch ngợm, luôn bám theo 3 ông anh của mình. Vì khoảng cách tuổi tác giữa Gage và Haven khá lớn nên vô hình chung anh đóng vai trò như một người cha, luôn bênh vực cô khi thấy cần thiết.
Nhưng Jack thì choành chọe với Haven suốt, như khi cô tự tiện bước vào phòng anh, hay nghịch đoàn tàu mà không xin phép. Jack cũng trả đũa, vẽ lên người cô như người da đỏ, và khi cô đi mách thì cha họ sẽ dùng thắt lưng đánh anh cho đến khi Haven phải khóc toáng lên. Được tôi luyện trong môi trường đầy nam tính của vùng Texas, Jack kiên cường không nhỏ một giọt nước mắt nào. Sau đó, Churchil phải nói với Ava, vợ ông rằng Jack là cậu bé ngang bướng nhất trên đời. “Quá giống anh luôn,” cha họ nói, cáu tiết vì không thể uốn nắn một Jack nổi loạn như đã làm được với Gage.
Haven kể cô đã rất đau khổ khi Gage, người hùng của cô, phải đi học. Nhưng trái ngược với mọi lo sợ của cô, Jack không lợi dụng sự vắng mặt của anh trai để bắt nạt cô. Khi cô về nhà, khóc lóc vì bị một thằng nhóc ở trường trêu chọc, Jack đã lắng nghe toàn bộ câu chuyện, rồi phi xe đạp đến trường để giải quyết rắc rối. Kẻ bắt nạt không bao giờ còn làm phiền Haven nữa. Và tất nhiên, không bao giờ đến gần cô nữa.
Họ mất liên lạc một thời gian sau khi Haven kết hôn với người đàn ông không được cha họ chấp nhận. “Em không cho ai biết mình đang phải trải qua chuyện gì,” cô buồn bã nói. “Em cũng khá gan lỳ. Và em quá sĩ diện để cho mọi người thấy sai lầm của mình. Rồi sau đó chồng em nghiền nát lòng tự tôn của em, cho đến khi em quá sợ hãi và bẽ bàng để nhờ vả ai. Nhưng cuối cùng thì em cũng thoát ra, Jack cho em một công việc để giúp em tự đứng dậy trên đôi chân mình. Hai anh em trở thành bạn của nhau … thân thiết theo một cách khác trước kia.”
Tôi thấy tò mò vì chi tiết “cuối cùng em cũng thoát ra”, biết rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra. Nhưng nói về chuyện đó thì lại cần có thời điểm riêng.
“Em nghĩ gì về chuyện tình cảm của anh ta?” Tôi không nén nổi. “Anh ta sẽ ổn định chứ?”
“Chắc chắn rồi. Jack thích phụ nữ - ý em là thực sự thích họ, không phải kiểu ghét phụ nữ chỉ-dạng-chân-trên-giường. Nhưng anh ấy sẽ không gắn bó với ai cho đến khi tìm được người anh ấy tin tưởng.”
“Vì người phụ nữ đã cưới bạn thân của anh ta ah?”
Haven mở to mắt liếc tôi. “Anh ấy kể cho chị nghe ah?”
Tôi gật.
“Jack gần như không bao giờ nhắc đến chị ta. Đó là một cú đánh mạnh với anh ấy. Khi người nhà Travis yêu ai đó thì sẽ rất sâu đậm. Thật sự rất mãnh liệt. Không phải ai cũng có thể sẵn sàng cho một mối quan hệ như thế.”
“Chắc chắn chị thì không,” tôi ỉu xìu cười, nhưng trong thâm tâm có gì đó trong tôi thầm phản bác lại. Jack Travis mãnh liệt trong bất cứ chuyện gì không phải điều tôi cần quan tâm.
“Em nghĩ anh ấy rất cô đơn,” Haven nói.
“Nhưng anh ta quá bận rộn.”
“Em nghĩ những người bận rộn nhất mới là người cô đơn nhất.”
Tôi đổi đề tài ngay khi có thể. Nói về Jack làm tôi cảm thấy bồn chồn và cáu kỉnh vô cớ, cái cảm giác thường thấy khi tôi muốn cái gì đó dù biết nó không tốt cho mình.
Tôi nói chuyện qua điện thoại với Dane mỗi tối, kể tất tần tật câu chuyện liên quan đến Luke. Dù Dane không muốn có dính líu gì đến một đứa trẻ, chắc chắn anh cũng không ngại nghe về Luke và những trải nghiệm khi chăm sóc bé.
“Anh có nghĩ là sẽ có lúc anh muốn có con không?” Tôi hỏi Dane, nằm nghỉ trên sofa, để Luke nằm úp lên ngực.
“Anh không thể dứt khoát nói không. Có thể anh sẽ muốn có con vào lúc nào đó trong đời … nhưng khó tưởng tượng lắm. Những gì có thể có được từ việc có con, thì anh đã có được khi làm việc bảo vệ môi trường và tham gia vào các nhóm tình nguyện rồi.”
“Đúng thế, nhưng nếu anh nuôi dạy con trở thành người quan tâm đến những điều đó như anh thì sao? Đó cũng là một cách để làm cho thế giới tốt đẹp hơn mà.”
“Thôi đi mà Ella. Em biết đó sẽ không phải là điều sẽ xảy ra đâu. Đứa con nào của anh cũng có thể trở thành một kẻ vận động hành lang cho Đảng Cộng hòa hoặc Giám đốc một công ty hóa chất. Đời luôn luôn siết chặt những dự định tốt đẹp nhất của người ta mà.”
Tôi khúc khích, hình dung một đứa bé – con của Dane – mặc bộ vest trẻ con, tay cầm máy tính. “Có lẽ anh đúng.”
“Em có định có con không?”
“Ôi trời, không,” tôi lập tức trả lời. “Em đang cố cầm cự cho đến khi có thể trả Luke về cho Tara. Em thèm một giấc ngủ đêm đến chết đi được. Hay một bữa ăn nguyên vẹn không bị quấy rầy. Và bây giờ, em chỉ muốn được ra ngoài mà không cần mấy thứ đồ lỉnh kỉnh này. Thật điên cuồng. Nào thì xe đẩy, tã bỉm, giấy ướt, khăn sữa, bình sữa… Em còn quên hẳn cảm giác chỉ cần nhặt chìa khóa rồi đi ra khỏi cửa là thế nào rồi. Rồi cả những cuộc hẹn khám nhi mà em phải lên lịch – đánh giá tăng trưởng, sàng lọc rồi đủ thứ - nên thật tốt là em không ngủ, vì em cần thêm thời gian để làm việc.”
“Có lẽ điều tốt nhất là em đã biết có con thì ra sao rồi, nên không cần phải tò mò nữa.”
“Em thấy nó như bánh nướng đại hoàng 13 ấy,” tôi nói. “Có thể thích, cũng có thể ghét. Nhưng không thể ép mình nếm một miếng nếu không bị ép buộc.”
“Anh ghét bánh nướng đại hoàng,” Dane nói.
Vào cuối tuần đầu tiên tôi ở đại lộ 1800, tôi vẫn còn phải xoay sở để vừa mang vác các thể loại túi vừa đẩy xe đẩy qua cửa ra vào. Tối thứ 6, đường tắc đến mức thay vì lái xe đi đâu đó, tôi quyết định đi bộ 400m đến cửa hàng tiện dụng, rồi quay lại. Sau một lúc đi bộ dưới trời nóng, cả tôi và Luke ướt sũng mồ hôi. Quai túi đồ bằng nhựa trơn tuột trong lòng bàn tay ẩm ướt của tôi, túi bỉm thì cứ lúc lắc trên vai tôi chực rơi khi tôi cố đẩy xe vào sảnh. Còn đứa bé thì cáu kỉnh la hét.
“Con biết không Luke,” tôi hổn hển, “đời sẽ dễ dàng hơn rất nhiều cho tất cả chúng ta khi con biết đi. Không, vì chúa… đừng bắt đầu khóc, dì không thể bế con bây giờ được. Trời ạ. Luke, xin con đấy, sh..sh…” Người sũng mồ hôi, vừa chửi thề, tôi vừa đẩy xe đẩy qua bàn lễ tân.
“Cô có cần giúp gì không cô Varner?” Nhân viên lễ tân hỏi tôi, định đứng dậy.
“Không, không cần đâu. Tôi làm được rồi. Chúng tôi ổn.” Tôi chuệnh choạng đi qua cánh cửa kính và lao vào thang máy ngay khi nó mở ra.
Có hai người bước ra, một cô gái tóc đỏ lộng lẫy trong chiếc đầm trắng bó sát và đôi sandal quấn màu vàng, đi cùng… Jack Travis trong bộ vest đen, cổ áo trắng mở ở dưới cổ, và đôi giày lười đen. Chỉ liếc qua anh đã biết rắc rối của tôi. Ngay lập tức, anh với lấy mấy túi đồ và dùng chân để giữ cửa thang máy. Đôi mắt nâu sẫm lấp lánh. “Chào Ella.”
Hơi thở tôi như nghẹn lại trong họng. Tôi thấy mình đang mỉm cười ngớ ngẩn với anh. “Chào Jack.”
“Đi lên à? Trông cô như không còn tay nào nữa ấy.”
“Không, tôi ổn. Cảm ơn anh.” Tôi đẩy xe vào thang máy.
“Chúng tôi sẽ giúp cô lên phòng.”
“Không cần đâu, tôi có thể tự--”
“Chỉ mất một phút thôi,” anh nói. “Em không phiền đâu phải không Sonya?”
“Tất nhiên là không rồi.” Cô gái có vẻ thân thiện và dễ thương, nở nụ cười tươi rói với tôi khi bước vào thang máy. Tôi không thể chê gu của Jack. Sonya hấp dẫn, nổi bật với làn da hoàn hảo, mái tóc đỏ óng mượt, và dáng người duyên dáng. Khi cô cúi xuống thì thầm với đứa bé cáu kỉnh, sự kết hợp của đường nét phong phú và khuôn mặt xinh xắn là đủ để làm Luke nín khóc. “Ôi, cậu bé dễ thương quá,” cô reo lên. “Thằng nhóc cáu vì bị ở ngoài trời nóng đây mà.”
“Nhìn mái tóc sẫm màu kìa … chắc là giống bố rồi.”
“Tôi nghĩ thế,” tôi trả lời.
“Cô thế nào?” Jack hỏi. “Ổn định rồi chứ?”
“Không thể tốt hơn. Em gái anh thật tuyệt – tôi không biết làm thế nào nếu không có cô ấy.”
“Nó nói 2 người khá hợp nhau.”
Khi Sonya lắng nghe chúng tôi nói chuyện, cô liếc nhanh sang tôi như muốn đánh giá mức độ thân thiết của tôi với Jack. Tôi biết rõ khoảnh khắc cô ta quyết định tôi không có sức cạnh tranh nào. Với khuôn mặt mộc, mái tóc kiểu đầu Bob đơn giản, thân hình lọt thỏm trong chiếc áo phông quá khổ, toàn bộ con người tôi gào thét lên ám chỉ tình trạng “mới sinh con.”
Thang máy dừng ở tầng thứ 6, Jack giữ thang máy khi tôi đẩy xe ra. “Tôi lấy túi luôn,” tôi nói và với tay. “Cảm ơn vì đã giúp.”
“Để tôi đưa cô đến cửa”, Jack cương quyết, giữ lại mấy cái túi.
“Cô mới chuyển đến đây à?” Sonya hỏi khi chúng tôi đi ra hành lang.
“Vâng, mới được 1 tuần.”
“Cô thật may mắn được sống ở đây,” cô nói. “Chồng cô làm gì?”
“Thực ra tôi chưa kết hôn.”
“Ồ.” Cô ta cau mày.
“Bạn trai tôi ở Austin,” tôi tình nguyện nói thêm. “Tôi chỉ chuyển đến đây ở khoảng 3 tháng thôi.”
Sonya nhíu mày sâu hơn. “Ồ, tuyệt”
Khi đến cửa phòng, tôi bấm mã và quẹt thẻ để mở cửa. Tôi xoay đẩy xe vào trong rồi bế Luke lên trong khi Jack giữ cửa. “Cảm ơn anh,” tôi nói, nhìn Jack đặt lô túi lên bàn trà.
Sonya nhìn quanh phòng ngưỡng mộ. “Trang trí đẹp quá.”
“Tôi không làm gì đâu,” tôi nói. “Nhưng tôi và Luke đang góp phần đấy.” Tôi ủ rũ cười, chỉ về cái hộp to cùng với mấy hàng thanh gỗ và kim loại nằm la liệt trên sàn ở góc phòng.
“Cô đang lắp cái gì thế?” Jack hỏi.
“Cái cũi với một cái bàn đính kèm. Tôi mua nó ở Rice Village vào hôm đi chơi với Haven. Không may là họ sẽ tính thêm cả trăm đô nếu lắp sẵn, nên tôi nói tôi sẽ tự lắp. Mấy người chuyển hàng mang hộp đến và có hướng dẫn qua, rồi đến giờ tôi vẫn đang kì cạch lắp. Tôi tưởng có cuốn sổ hướng dẫn thì sẽ dễ dàng hơn. Đến giờ tôi tìm thấy hướng dẫn tiếng Nhật, tiếng Pháp, và tiếng Đức, nhưng chẳng thấy tiếng Anh đâu cả. Giờ tôi ước gì cứ để họ lắp rồi trả thêm tiền còn hơn.” Nhận ra mình đang huyên thuyên, tôi mỉm cười nhún vai. “Nhưng tôi thích thử thách mà.”
“Đi thôi Jack.” Sonya giục.
“Được rồi.” Nhưng anh không di chuyển, chỉ nhìn từ tôi với Luke sang đống thanh chắn trên sàn nhà. Khoảnh khắc im lặng chờ đợi làm tim tôi nảy lên thình thịch. Ánh mắt anh nhìn tôi, rồi khẽ gật đầu như một lời hứa hẹn: Để sau nhé.
Tôi không muốn như thế. “Hai người đi đi,” tôi vui vẻ nói. “Chúc vui vẻ nhé.”
Sonya mỉm cười. “Chào nhé.” Khoác tay Jack, cô ta kéo anh ra khỏi phòng.
3 tiếng sau Luke nằm trong chiếc nôi rung, còn tôi ngồi trên sàn, xung quanh là linh kiện lắp cũi. Tôi đã ăn tối xong, chỉ có mì trộn với sốt cà chua, thịt bò xay, và lá húng tươi. Khi phần còn lại nguội, tôi sẽ cấp đông theo từng bữa.
Thấy chán với Mozart và thú ngón tay, tôi lắp iPod vào loa. Không gian tràn ngập giọng hát khàn, gợi cảm của Etta James. “Điều hay ho ở nhạc Blue,” tôi nói với Luke, dừng lại để hớp một ngụm rượu, “là nó chỉ hát về cảm xúc, tình yêu, ham muốn mà không cần kiềm chế. Không ai có đủ can đảm để sống như thế. Có lẽ trừ mấy ông nhạc sỹ.”
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. “Có thể là ai đây nhỉ? Con có mời ai đến mà không báo trước cho dì không đấy?” Tay vẫn cầm ly rượu, tôi đứng dậy, đi chân trần đến lô vào của căn hộ. Tôi đang mặc bộ áo ngủ màu hồng, đã bỏ kính áp tròng ra và đeo kính gọng. Nhón chân, tôi nhìn qua mắt thần. Hơi thở tôi loạn nhịp khi nhìn thấy đường nét quen thuộc từ đầu của một người.
“Tôi không mặc chỉn chu để tiếp khách bây giờ,” tôi nói qua cửa.
“Cứ mở cửa đi.”
Tôi tháo chốt rồi mở cửa, nhìn thấy Jack Travis, mặc quần jeans và áo phông trắng, cầm một hộp da đã sờn vì sử dụng nhiều. Anh chậm rãi nhìn tôi. “Đã lắp xong cái cũi chưa?”
“Tôi vẫn đang cố.” Tôi cố lờ đi tiếng đập nặng nề trong tim. “Sonya đâu rồi?”
“Tôi mới đưa cô ấy về nhà sau khi ăn tối.”
“Đã xong rồi à? Sao anh không chơi lâu hơn?”
Anh khẽ nhún vai, nhìn tôi chằm chằm. “Tôi vào được không?”
Tôi muốn nói không. Tôi cảm thấy có điều gì đó giữa hai chúng tôi, điều gì đó cần thương lượng, dàn xếp…nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó. Tôi không thể nghĩ ra cớ gì để ngăn anh. Tôi lưỡng lự bước lùi lại. “Trong túi có gì thế?”
“Đồ nghề.” Jack đi vào trong, đóng cửa lại. Anh di chuyển có vẻ thận trọng như khi đánh liều bước vào một môi trường mới có vẻ như tàng ẩn nhiều nguy hiểm. “Chào Luke,” anh thì thầm, cúi xuống đứa bé. Anh nhẹ nhàng đu đưa cái nôi, làm cho Luke ậm ự phấn khích đá loạn xạ. Vẫn chăm chú chơi với bé, Jack nói, “Cô nghe nhạc Etta James.”
Tôi cố làm ra vẻ chớt quớt. “Trong những lúc cần lắp ráp thứ gì đó, tôi luôn nghe nhạc Blue. John Lee Hooker, Bonnie Raitt…”
“Và cả ban Deep Ellum sao? Nhạc Blue miền Texas … Blind Lemon Jefferson, Leadbelly, T-Bone Walker?"
Tôi không kịp đáp lại vì tâm trí đang bị neo giữ bởi cái cách áo phông của anh bo sát đôi vai và chiếc lưng rộng, khỏe khoắn. “Tôi có nghe T-Bone Walker, còn những ca sỹ kia thì chưa.”
Jack nhìn lên. “Cô nghe ‘See that my graves is kept clean’ chưa?” “Tôi tưởng đó là một bản của Bob Dylan chứ.”
“Không, đó là bản phối lại thôi. Bản gốc là của Blind Lemon. Tôi sẽ sao 1 đĩa CD cho cô – không dễ tìm được đĩa của anh ta đâu.”
“Tôi chưa từng nghĩ một anh chàng ở khu River Oaks lại biết nhiều về nhạc Blue đến thế.”
“Ella, em yêu … Nhạc Blue chỉ hát về nỗi buồn của một người đàn ông tử tế. Đầy ra ở River Oaks ấy.”
Tôi thích giọng của anh biết bao, thật điên rồ. Giọng nam trung của anh ngân rung như lắng đọng và đi sâu vào những nơi không-thể-chạm-đến. Tôi muốn ngồi ngồi xuống sàn cạnh anh, lướt tay vào những lớp tóc dày của anh, và để ngón tay tôi vòng quanh gáy anh. Nói với em tất cả đi, tôi gần như thốt lên. Tất cả về nhạc Blue, về khoảng thời gian trái tim anh tan vỡ, về điều làm anh sợ nhất, về những gì anh luôn muốn nhưng chưa thể có.
“Mùi gì thơm thế,” anh nói.
“Tôi mới làm một ít spaghetti.”
“Còn không?”
“Anh mới đi ăn về mà.”
Anh rầu rĩ. “Đó là một nơi đẹp. Tôi ăn một miếng cá to cỡ quân cờ domino, chắc một thìa cơm Ý. Đang đói nhũn ra đây.”
Tôi cười khi thấy vẻ đáng thương của anh. “Tôi sẽ làm cho anh một đĩa.”
“Trong lúc đó để tôi xử lý cái cũi cho.”
“Cảm ơn anh. Tôi đã xếp các chi tiết theo đúng mô hình, nhưng không có hướng dẫn tiếng Anh thì--”
“Cần gì hướng dẫn.” Jack liếc nhanh vào mô hình, nhấc sang một bên, rồi bắt đầu phân loại các thanh gỗ. “Cái này dễ mà.”
“Dễ ah?” Anh có thấy bao nhiêu loại đinh vít trong cái túi đó không?”
“Mình sẽ tìm ra được thôi.” Anh mở túi ra một cái khoan điện không dây.
Tôi cau mày. “Anh có biết 47% các vụ tai nạn ở tay đều do sử dụng đồ điện ở nhà không?”
Jack thuần thục khoan một mũi vào cái ngoàm. “Nhiều người cũng tự làm đau tay mình khi đóng cửa đấy thôi. Nhưng thế không có nghĩa là mình không dùng cửa nữa.”
“Nếu Luke khóc vì ồn,” tôi cứng rắn nói, “anh sẽ phải lấy tua vít thường mà dùng đấy.”
Anh nhướn mày. “Dane có dùng đồ điện không thế?”
“Không thường xuyên. Chỉ có một mùa hè khi anh ấy giúp người ta xây nhà ở New Orleans cho Tổ chức Hỗ trợ Gia cư 14 … đó là lý do anh ấy đi xa đến hơn 500 cây số, và tôi không được gặp anh ấy.”
Môi anh khẽ mỉm cười. “Có vấn đề với khoan điện hả em yêu?”
“Tôi không biết. Tôi không quen, thế thôi. Chúng làm tôi không thoải mái. Tôi không lớn lên với bố hay anh trai để mà biết họ dùng những đồ đấy.”
“Chà, cô bỏ sót một điều quan trọng rồi Ella ạ. Cô không thể tách một anh chàng Texas với đồ điện được. Chúng tôi yêu nó. Những cái khoan to đùng để làm cột điện lưới quốc gia. Chúng tôi cũng thích những bữa sáng ở trạm xe, những đồ vật to, bóng đá tối thứ 2, và thích điều khiển người khác. Chúng tôi không uống bia nhẹ, lái xe thời trang, hoặc thừa nhận biết tên của nhiều hơn 5 hay 6 màu sắc. Và chúng tôi không tẩy lông ngực. Không bao giờ.” Anh nâng mũi khoan lên. “Giờ thì để tôi làm mấy việc của đàn ông trong khi cô vào bếp. Tin tôi đi, thu xếp như thế là ổn nhất đấy.”
“Luke sắp khóc rồi,” tôi u ám nói.
“Không đâu. Cậu chàng sẽ thích.”
Dù tôi hậm hực nhưng Luke chẳng hề khóc một tiếng nào, chăm chú nhìn Jack lắp cái cũi. Tôi hâm nóng đĩa mỳ và sốt, dọn bàn cho Luke trong khu bếp. “Đi nào Luke” tôi nói, bế bé vào bếp. “Chúng ta sẽ mua vui cho Cro-Magnon khi chú ấy ăn tối nhé.”
Jack háo hức xoắn vào đĩa mỳ, kêu lên thích thú và chén liền một mạch 1/3 đĩa mỳ trước khi ngẩng lên. “Ngon quá. Cô còn biết nấu gì nữa?”
“Chỉ mấy món cơ bản thôi. Thịt hầm, nui, món hấp. Gà nướng.”
“Cô biết làm bánh mỳ thịt?”
“Có”
“Cưới tôi đi Ella.”
Tôi nhìn ánh mắt ranh mãnh của anh, dù biết là đùa, tôi vẫn thấy mạch đập nhanh, tay run rẩy. “Chắc chắn rồi,” tôi khẽ nói. “Anh muốn thêm bánh mỳ không?”
Ăn tối xong, Jack quay lại sàn, tiếp tục lắp cũi với sự thành thạo đầy kinh nghiệm. Anh thật khéo tay, tự tin và biết việc. Phải thừa nhận là tôi thích nhìn anh xắn tay áo lên quá bắp tay, nơi có mảng lông sẫm màu, quỳ gối trước khung gỗ, người anh khỏe khoắn và cực kỳ sung mãn. Tôi ngồi gần đó, một tay cầm ly rượu, một tay đưa đinh vít cho anh. Thi thoảng anh tiến lại gần, tôi cảm nhận được mùi hương gợi cảm pha lẫn mùi mồ hôi và làn da sạch sẽ của anh. Anh lầm bầm chửi thề mấy câu tục tĩu khi bị tuột mấy cái đinh, rồi ngay sau đó lại xin lỗi.
Jack Travis là điều khác lạ đối với tôi, mẫu người đàn ông cổ điển. Chưa có anh bạn nào tôi hẹn hò ở trường lại như thế, chỉ những anh chàng cố tìm ra họ là ai, và họ ở đâu trong thế giới này. Dane và bạn của anh nhạy cảm và luôn có ý thức bảo vệ môi trường, đi xe đạp và có tài khoản Facebook. Tôi không tưởng tượng được Jack Travis lại có mạng xã hội hay lo đi tìm kiếm bản thân, và chắc chắn rằng anh cũng chẳng màng quan tâm đến việc quần áo của anh có được sản xuất một cách bền vững hay không.
“Jack này,” tôi trầm ngâm hỏi, “anh có nghĩ đến phụ nữ một cách bình đẳng không?”
Anh gắn một thanh đỡ vào khung. “Có chứ.”
“Đã bao giờ anh để phụ nữ trả tiền ăn chưa?”
“Chưa.”
“Đó là lý do bữa ăn trong phòng của tôi không có trong hóa đơn khách sạn phải không?”
“Tôi không bao giờ để phụ nữ trả tiền ăn cho tôi. Tôi chỉ nói bữa tối đó là của cô vì biết đó là cách duy nhất cô đồng ý cho tôi ở lại.”
“Nếu anh nghĩ phụ nữ bình đẳng, sao anh không để tôi trả tiền ăn cho anh?”
“Vì tôi là đàn ông.”
“Nếu phải lựa chọn một người đàn ông và một người phụ nữ quản lý một dự án của anh, nhưng anh biết người phụ nữ đó đang trong độ tuổi sinh đẻ, anh có chọn người đàn ông không?”
“Không. Tôi sẽ chọn người giỏi nhất.”
“Nếu họ ngang tài ngang sức trong mọi mặt…?”
“Tôi sẽ không để nguy cơ mang thai làm bất lợi cho cô ấy.” Jack mỉm cười chế nhạo. “Cô muốn tìm kiếm điều gì thế?”
“Tôi đang nghĩ xem nên đặt anh ở đâu trong thang tiến hóa đó mà.”
Anh cất tua vít vào chỗ. “Tôi tiến xa đến đâu rồi?”
“Tôi vẫn chưa quyết định. Ý kiến của anh về cải cách chính trị là gì?”
“Tôi không phản đối. Nhưng chỉ cần một chút là đủ rồi. Giữ giúp tôi một chút –“Chiếc khoan rung và rít lên khi Jack gắn cái khung lên. Anh ngừng lại, nhìn lên tôi chờ đợi. “Còn gì nữa không?”
“Anh muốn gì ở một người phụ nữ?”
“Một người chung thủy. Biết yêu thương. Muốn được dành thời gian cùng nhau, đặc biệt là ngoài trời. Chắc chắn tôi không phiền nếu cô ấy thích săn bắn.”
“Có chắc anh không thể hạnh phúc hơn với một con chó săn Labrador thôi không?” tôi hỏi.
Dường như Jack không cần thêm thời gian để lắp cái cũi nữa. Tôi giúp anh giữ những mảng lớn với nhau để anh gắn chúng lại, và làm cho chắc chắn hơn. “Tôi nghĩ một chú voi con cũng có thể ngủ trong này mà cũi không bị gãy,” tôi nói.
“Cô muốn để đây hay trong phòng ngủ?” Jack hỏi.
“Phòng ngủ bé quá, tôi muốn để đây hơn. Có lạ không, để cũi ở phòng khách ấy?”
“Chẳng sao. Đây cũng là căn hộ của Luke cơ mà.”
Jack giúp tôi chuyển cái cũi đặt bên cạnh sofa và trải ga lên đệm. Nhẹ nhàng, tôi hạ cậu bé đang lơ mơ vào cũi rồi đắp chăn lên, rồi bật cái nôi treo cũi trên đầu. Mấy con gấu bông và hũ mật ong chầm chậm xoay vòng, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. “Có vẻ thoải mái đấy,” Jack thì thầm.
“Thế à?” Thấy Luke nằm thoải mái, an toàn, trong tôi trào dâng sự cảm kích. Thành phố u ám ở bên ngoài, với xe cộ, người người la hét, uống rượu, nhảy nhót, còn mặt đường thì đang phả lên hơi nóng của cả ngày. Nhưng chúng tôi vẫn được bao bọc ở một nơi mát mẻ, an toàn, như thể mọi thứ nên thế.
Tôi cần pha sữa cho Luke và chuẩn bị cho ban đêm. Đã thành thói quen rồi. Tôi tìm thấy sự an ủi sâu sắc khi được tắm và chuẩn bị ngủ.
“Đã lâu rồi tôi không có thói quen chăm sóc một đứa trẻ,” tôi nói mà không hề biết mình đã nói lên suy nghĩ của mình. Tay tôi nắm lấy thanh chắn cũi. “Kể từ khi tôi còn bé.”
Đáp lại, Jack phủ lên tay tôi, nhấn xuống với hơi ấm. Trước khi tôi ngước lên nhìn, anh đã thả ra rồi quay lại dọn đồ. Anh thành thạo đổ tất cả các đồ thừa của thùng carton, túi nilon vào cái thùng chữ nhật lúc trước đựng cũi. Nhấc cái hộp lên, anh mang ra nó ra cửa. “Tôi sẽ vứt đi cho.”
“Cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười đưa anh ra cửa. “Cảm ơn anh, Jack. Vì mọi thứ. Tôi--”
Rượu vang hẳn đã tận diệt đến nguyên tử cuối cùng ý thức của tôi, vì tôi đã bước đến ôm anh như từng ôm Tom hay bạn của Dane. Một cái ôm bạn bè. Nhưng từng tế bào thần kinh trong đầu tôi hét lên “Thật sai lầm” ngay khi thân trước của tôi chạm vào anh, bám vào như chiếc lá ướt.
Tay Jack vòng quanh tôi, kéo tôi ập vào bức từng vững chãi, anh thật lớn, thật ấm, cảm giác thoải mái đến đáng sợ làm tôi hoàn toàn bất động. Hơi thở ấm nóng của anh phả lên má làm tim tôi đập điên cuồng, và dần tăng tốc theo từng nhịp. Tôi thốt lên, cố bứt ra, mặt tôi kề vào vai anh.
“Jack…” tôi gần như không nói nổi. “Tôi không có ý đi quá giới hạn đâu.”
“Tôi biết.” Một bàn tay trượt lên sau đầu tôi, các ngón tay viền quanh những bím tóc. Khẽ kẹp chặt, anh ép tôi ngước lên. “Em không hề có lỗi khi cho tôi tận dụng cơ hội này.”
“Jack, xin đừng--”
“Anh thích nó,” anh thì thầm, chạm vào viền kính của tôi, thận trọng túm lấy gọng kính. “Rất nhiều. Nhưng nó vướng quá.”
“Vướng cái gì cơ?” Tôi khựng lại khi anh kéo kính của tôi ra và đặt xuống.
“Yên nào, Ella.” Rồi anh cúi đầu xuống.