MƯỜI MỘT
Nếu sáng suốt, tôi sẽ không bao giờ cho phép chuyện này. Miệng Jack chậm rãi chà nhẹ lên miệng tôi trước khi khẽ ấn xuống. Tôi nhúc nhích chống cự lại sức nặng kiên định của anh cho đến khi chợt nhận thấy sự liên kết hoàn hảo đang truyền sức nóng khắp người tôi. Chân tôi nhũn ra nhưng chẳng hề gì vì anh đang ôm tôi rất chắc. Một tay anh lướt lên cằm tôi rất nhẹ nhàng.
Mỗi lúc tôi muốn bứt ra, anh lại càng ấn mạnh hơn, buộc tôi phải giữ miệng hé ra, rồi chậm chạp nếm hương vị của tôi. Thật khác với những gì tôi từng quen, dường như đây còn là điều gì đó hơn cả nụ hôn. Tôi nhận ra nụ hôn của tôi với Dane như một dấu chấm câu, một câu trích dẫn hay dấu gạch ngang vội vàng ở cuối mỗi cuộc nói chuyện. Còn nụ hôn này, dịu dàng hơn, gấp gáp hơn, không ngừng nghỉ. Những nụ hôn hoang dại đến chuếnh choáng, ngất ngây dần làm tôi mất thăng bằng. Tay tôi mò mẫm trên vai Jack, ngón tay vòng quanh chiếc gáy rắn chắc của anh.
Anh hít nhanh một hơi thật sâu rồi vươn tay xuống, trượt qua gấu áo vuốt ve hông tôi, siết lên chặt vào anh. Áp lực trọn vẹn của anh tràn sang tôi phấn khích và tuyệt vời. Anh rắn chắc đến không tin nổi. Ở mọi nơi trên cơ thể. Anh đang kiểm soát, mạnh mẽ hơn ngàn lần, và anh muốn tôi biết điều đó.
Anh hôn tôi đến khi cảm xúc trôi về nơi tôi không thể đến, chỉ mù quáng trượt theo nó. Khi cơn đau tuyệt vọng dội lên từ phần dưới cơ thể, cuối cùng tôi cũng hiều nếu tôi ngủ với người đàn ông này, anh ta sẽ chiếm đoạt tôi hoàn toàn. Mọi phòng thủ tôi dựng lên sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Run rẩy, tôi vùng vẫy đẩy anh ra và bứt đầu ra đủ lâu để thốt lên, “Tôi không thể. Không được. Đủ rồi, Jack.”
Anh ngừng lại ngay lập tức, nhưng vẫn ôm tôi, ngực anh nhấp nhô nhanh và mạnh.
Tôi không thể nhìn anh. Giọng tôi khàn đục khi tôi nói, “Chuyện này lẽ ra không nên xảy ra.”
“Tôi đã muốn thế này từ giây đầu tiên nhìn thấy em.” Vòng tay anh siết chặt hơn, rồi anh cúi xuống đến khi miệng anh kề tai tôi. Rồi anh khẽ thì thầm, “Em cũng muốn thế.”
“Không có. Em không có.”
“Em cần chút vui vẻ đấy, Ella.”
Tôi hắt ra tiếng cười ngờ vực. “Tin tôi đi, tôi không cần vui vẻ gì hết, tôi cần--” tôi thốt lên ngưng bặt khi anh ép hông tôi sát hơn vào anh. Cảm nhận anh là một việc vượt quá sức chịu đựng của cảm xúc mụ mị trong tôi. Thật xấu hổ, tôi nhướn lên gặp anh trước khi có thể tự ngăn mình, sức nóng và bản năng áp đảo lý trí của tôi.
Cảm thấy phản xạ đáp lại của tôi, Jack mỉm cười ghé vào đôi má đỏ rực của tôi. “Em có thể chiếm lấy tôi. Tốt cho em đấy.”
“Anh thật quá ngạo mạn đấy … mà anh cũng không tốt cho tôi đâu, với cái món thịt bò rồi đồ điện, và cả tính trác táng dễ phân tán tập trung nữa… Tôi cá anh cũng là một thành viên cứng của Hội dùng súng trường nữa. Thừa nhận đi.” Dường như tôi không thể ngừng lại. Tôi nói quá nhiều, thở quá nhanh, ngật ngưỡng như một đồ chơi lên dây cót đã bị thương đến gần hỏng động cơ.
Jack rúc vào nơi nhạy cảm phía sau tai tôi. “Chuyện đó thì có sao?”
“Vậy là đúng sao? Quả là thế. Trời đất. Có sao chứ, bởi vì – đừng làm thế nữa. Nó có sao vì tôi muốn lên giường với một người tôn trọng tôi và quan điểm của tôi. Tôi--” Tôi ngưng bặt ú ớ khi anh khẽ nhấm nhấm da tôi.
“Anh tôn trọng em,” anh thì thầm. “Tôn trọng suy nghĩ của em. Anh tôn trọng như một người ngang hàng với anh. Anh ngưỡng mộ trí tuệ của em, và cả những từ ngữ to tát em thích dùng nữa. Nhưng anh cũng muốn rũ quần áo em ra và yêu em cho đến khi em la hét, khóc lóc và nhìn thấy Chúa trời.” Miệng anh khẽ lướt dọc cổ tôi. Tôi tuyệt vọng giật nẩy lên, các cơ siết lại vì khoái cảm, rồi đôi tay anh siết chặt hông tôi, cố định tôi lại. “Anh sẽ cho em hạnh phúc, Ella. Bắt đầu với kiểu sex không gò bó. Kiểu mà sau đó em sẽ không thể nhớ nổi tên mình nữa.”
“Tôi đã ở cùng Dane 4 năm rồi,” tôi cố nói. “Anh ấy hiểu tôi theo cách anh không biết.”
“Anh có thể học.”
Như có gì đó sâu xa trong tôi vỡ vụn, cảm giác yếu đuối tràn ra, cả cơ thể tôi phải gồng lên để chống lại nó. Tôi nhắm mắt lại, kiềm chế lại tiếng rên. “Khi anh đề nghị tôi dùng căn hộ này,” tôi yếu ớt nói, “anh ám chỉ rằng không hề có ý đồ sâu xa nào. Tôi không cảm kích tình thế mà chuyện này đẩy tôi vào đâu, Jack.”
Anh ngẩng lên, môi anh chà qua chóp mũi tôi. “Vậy em thích tư thế nào?” 15
Mắt tôi vụt mở. Bằng cách nào đó tôi vùng ra được. Nửa ngồi, nửa dựa vào tay ghế sofa, tôi chỉ ra cửa bằng một ngón tay run rẩy. “Đi đi, Jack.”
Jack nhìn gợi tình chết đi được, rối bù và kích động. “Em đang đuổi anh đấy à?”
Tôi không thể tin nổi mình. “Tôi đang đuổi anh đấy.” Tôi lấy cặp kính, lập cập đeo lên.
Miệng anh trĩu xuống rầu rĩ. “Chúng ta còn chuyện để nói mà.”
“Tôi biết. Nhưng nếu để anh tiếp tục ở lại, tôi không nghĩ chúng ta sẽ nói nhiều đâu.”
“Nếu anh hứa không chạm vào em thì sao?”
Khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cảm thấy cả căn phòng tràn ngập hơi nóng ngột ngạt. “Anh nói dối,” tôi nói.
Jack cau có xoa xoa gáy mình. “Em nói đúng.”
Tôi hất đầu về phía cửa. “Xin anh về đi.”
Anh không nhúc nhích. “Khi nào anh có thể gặp em? Tối mai nhé?”
“Tôi phải làm việc.”
“Tối ngày kia vậy?”
“Tôi không biết. tôi có nhiều việc phải làm lắm.”
“Khốn kiếp, Ella.” Anh bước đến cửa. “Em có thể tránh né nó lúc này, nhưng rồi sau em cũng sẽ phải đối mặt với nó thôi.”
“Tôi rất tự tin vào khả năng trì hoãn của mình đấy,” tôi nói. “Thực tế thậm chí còn trì hoãn được cả sự lần chần nữa cơ.”
Anh liếc tôi hậm hực rồi vác cái thùng rỗng đi.
Tôi chậm chạp dọn dẹp bếp và lau kệ, rồi pha sữa cho Luke. Tôi cứ liếc mãi cái điện thoại – sắp đến giờ nói chuyện với Dane – nhưng nó vẫn im lặng. Tôi có cần phải kể với anh chuyện xảy ra giữa tôi với Jack không?... Một mối quan hệ cởi mở có cho phép giữ bí mật không? Và nếu tôi thú nhận với Dane về cơn say nắng với Jack Travis, thì có khả năng tốt có thể có là gì?
Khi cân nhắc lại tình huống, tôi quyết định rằng điều duy nhất khiến tôi kể cho Dane nghe về nụ hôn là nếu nó dẫn đến điều gì đó. Nếu tôi ngả sang dính líu đến Jack. Nhưng tôi không. Nụ hôn chẳng có ý nghĩa gì hết. Do đó, lựa chọn khôn ngoan nhất – không kể là dễ dàng nhất – là giả vờ coi như nó chưa từng xảy ra.
Và lờ không nói đến chuyện đó cho đến khi mọi thứ trôi vào quên lãng.
Ngày hôm sau tôi gọi cho em gái, tôi nhụt chí nhưng không quá ngạc nhiên khi Tara không nhượng bộ để cho Bác sỹ Jasow nói chuyện với tôi.
“Em biết là chị sẽ không làm gì ngược lại quyền lợi của em mà,” tôi nói. “Chị chỉ muốn giúp em thôi.”
“Em đang tự làm tốt mà. Chị có thể nói chuyện với bác sỹ sau. Có lẽ thế. Nhưng đó không phải là điều em cần bây giờ.” Tara nói với giọng điệu phòng thủ mà tôi đã quá hiểu. Tôi đã cảm nhận, đã sống trong cảm giác đó trong vòng hơn một năm sau khi tôi bắt đầu trị liệu. Một khi bắt đầu nhận ra rằng mình có quyền tự do cá nhân, bạn sẽ nhanh chóng bảo vệ nó. Tất nhiên, Tara không hề chào đón sự can thiệp của tôi. Nhưng mặt khác, tôi cần phải biết chuyện gì đang diễn ra.
“Em có thể kể một chút về việc em đang làm không?”
Tara im lặng một cách không nhiệt tình trước khi trả lời. “Em đang uống thuốc chống trầm cảm.”
“Tốt đấy,” tôi nói. “Còn gì khác nữa em?”
“Không mong gì sẽ hoàn toàn khỏi trong vòng vài tuần, nhưng em nghĩ nó đã bắt đầu có tác dụng rồi. Em đã nói chuyện với Bác sỹ Jaslow rất nhiều. Chị ấy nói cách chúng ta được nuôi dưỡng chắc chăn không hề bình thường mà cũng không tốt đẹp gì. Và khi bị chính mẹ đẻ nổi điên, phớt lờ, cạnh tranh với mình, mình sẽ phải nhận ra điều gì đã đến với mình khi mình còn nhỏ, và rồi phải cố gắng sửa đổi nó. Hoặc…”
“Hoặc chúng ta phải chấm dứt với việc lặp lại một số thói quen của mẹ,” tôi khẽ nói.
“Đúng thế. Nên bác sỹ Jaslow với em nói chuyện về những chuyện vẫn luôn làm em buồn phiền.”
“Như là…”
“Như là mẹ luôn nói em xinh đẹp còn chị thông minh…điều đó không đúng. Nó làm em tưởng rằng em ngu ngốc và không có cách nào để khôn ngoan hơn được. Rồi em làm cả tỷ thứ đần độn chỉ vì nghĩ thế.”
“Chị biết cưng ạ.”
“Có lẽ em không thể trở thành một bác sỹ phẫu thuật não, nhưng vẫn thông minh hơn mẹ nghĩ.” “Mẹ không hiểu ai trong hai đứa mình hết đâu Tara.”
“Em muốn nói chuyện với mẹ, cố để mẹ hiểu mẹ đã gây ra những gì cho chị em mình. Nhưng bác sỹ Jaslow nói mẹ sẽ không bao giờ hiểu được. Em có thể giải thích đi giải thích lại, thì mẹ cũng sẽ chối hoặc nói mẹ không nhớ.”
“Đồng ý. Tất cả những gì chị và em cần làm là tự giải quyết vấn đề của mình.”
“Em đang làm như thế. Em nhận ra nhiều điều trước giờ em vẫn không biết. Em đang khá lên.”
“Tốt. Vì Luke đang nhớ mẹ rồi.”
Tara trả lời sự háo hức pha lẫn xấu hổ làm tôi chạnh lòng. “Chị nghĩ thế thật à? Em mới có bé một thời gian ngắn thôi, em không biết liệu con có nhớ mình không nữa.”
“Em đã mang thai 9 tháng rồi mà Tara. Thằng bé biết giọng nói của em, nhịp tim của em.”
“Đêm bé có ngủ không chị?”
“Chị ước thế,” tôi rầu rĩ. “Gần như đêm nào cũng thức dậy ba lần là ít. Chị đang dần quen rồi – chị ngủ thính đến độ ngay khi thằng bé cục cựa là chị đã tỉnh ngay lập tức rồi.”
“Có lẽ thằng bé ở với chị lại tốt hơn. Em chưa bao giờ giỏi tỉnh thức ngay cả.”
Tôi khúc khích. “Thằng bé hét như cái còi ấy. Tin chị đi, thằng bé sẽ làm em bật dậy khỏi giường y như lát bánh mỳ nảy ra từ lò sấy ấy.” Ngưng cười, tôi cẩn trọng hỏi. “Em có nghĩ là Mark muốn gặp bé không?”
Bầu không khí ấm áp ngay lập tức biến mất. Giọng Tara sắc lạnh. “Mark không phải bố đứa bé. Em đã nói với chị rồi, đứa bé không có bố. Luke chỉ là con của mình em thôi.”
“Chị không nghĩ Luke nở ra từ một cái bắp cải đâu Tara. Ý chị là phải có người nào đó nữa chứ. Và cho dù đó là ai, anh ta cũng nợ chúng ta, và quan trọng hơn cả, anh ta nợ Luke.”
“Đó là chuyện của em.”
Thật khó để tránh chỉ ra rằng tôi đang phải tự bỏ tiền để chăm sóc Luke, cho nên nó cũng là việc của tôi nữa. “Có rất nhiều chuyện chúng ra vẫn chưa nói rõ để cân nhắc với nhau Tara ạ. Nếu bố của Luke đang giúp đỡ em, nếu anh ta hứa hẹn … thì những hứa hẹn đó cần phải hợp pháp. Và ngày nào đó Luke sẽ muốn biết--”
“Không phải bây giờ, Ella. Em phải đi đây, em bị muộn lớp thực hành rồi.”
“Nhưng nếu em chỉ cần để chị--”
“Tạm biệt.” Chiếc điện thoại lặng ngắt trong tay tôi.
Vừa cáu kỉnh vừa lo lắng, tôi bước đến chồng hóa đơn và tạp chí trên quầy bar, và thấy mẩu giấy có số điện thoại của Hội Sự thật Vĩnh cửu mà Jack đã đưa cho tôi.
Tôi không biết trách nhiệm của tôi là gì. Rõ ràng là Tara không ở trạng thái có thể đưa ra quyết định về tương lai. Con bé dễ tổn thương, và có thể đang bị Mark Gottler lừa dối rằng hắn sẽ chăm sóc con bé, rằng nhất định sẽ chu cấp mãi mãi cho hai mẹ con. Có lẽ hắn đã bẫy con bé rồi lợi dụng việc sẽ không sợ hậu quả gì con bé không có gia đình để mà bảo vệ. Nhưng con bé có tôi.