← Quay lại trang sách

MƯỜI HAI

Trong hai ngày sau đó tôi gọi đến Hội Sự thật Vĩnh cửu, xin hẹn gặp Mark Gottler, nhưng chỉ nhận được sự né tránh, im lặng hay bào chữa vụng về.

Tôi đang húc đầu vào tường. Tôi biết tôi không thể tự mình xin hẹn gặp Mark Gottler được. Ông ta là linh hồn của nhà thờ, được che chở xa tầm với của người thường.

Tôi kể cho Dane biết khó khan của mình, anh nói có thể có mối quan hệ để nhờ vả. Nhà thờ có mạng lưới từ thiện rất rộng, một người bạn cũ của anh từng hợp tác với Hiệp hội Sự Thật Vĩnh cửu trung ương. Không may là những nỗ lực đó cũng không ăn thua, tôi lại bị rơi vào mê cung lần nữa.

“Chị hỏi anh Jack ấy,” Haven gặp tôi hôm thứ 6 sau giờ làm. “Anh ấy giỏi mấy chuyện này lắm. Ai anh ấy cũng quen, mà cũng không ngại nhờ vả đâu. Và nếu em không nhầm thì công ty cũng có vài thương vụ với nhà thờ đó.”

Chúng tôi uống một chút trong căn hộ của cô và chồng chưa cưới, Hardy Cates. Haven pha một bình Sangria 16 , có rượu Riesling 17 với vài quả đào, cam, xoài, lắc một ít Peach Schnapps 18 .

Căn hộ ba phòng ngủ được trang trí bằng những cửa sổ là bức tường kính nhìn ra toàn cảnh Houston. Căn hộ được trang trí với những bảng màu tự nhiên tinh tế, với các đồ đạc cỡ lớn bọc vải dày và da mềm.

Tôi chỉ được thấy căn hộ kiểu này trên TV hay trong phim thôi. Tôi không thích sự thoải mái mình có được khi ở trong những thứ đẹp đẽ thế này. Không phải vì định kiến ngược hay ghen tị, mà vì tôi hiểu rõ sự có mặt tạm thời của mình ở trong thế giới này, và tôi không muốn để bản thân mình quen với nó. Dù tôi chưa từng coi mình là một người tham vọng, tôi cũng nhìn thấy sức cám dỗ của sự sang trọng. Tự cười mình, tôi nghĩ tôi cần Dane biết để điều chỉnh lại các ưu tiên của mình.

Luke nằm sấp trên một tấm chăn trải trên sàn. Tôi nhìn rồi trêu bé khi cậu chàng thoáng ngẩng đầu lên. Cậu bé ngày càng cứng cáp, tập trung nhiều hơn vào những thứ xung quanh. Có vẻ như bé thay đổi mỗi ngày. Tôi biết bé chẳng có gì khác với hàng triệu trẻ con khác, rằng mọi người có thể nói bé cũng bình thường thôi… nhưng với tôi cậu bé thật tuyệt. Tôi muốn dành cho cậu bé nhiều thứ. Tôi muốn Luke có mọi điều thuận lợi trên đời, thế nhưng cậu bé lại đang phải nhận ít hơn cả mức bình thường. Không gia đình, không mái ấm, còn không có cả mẹ.

Vỗ vào bỉm của cậu nhóc, tôi suy nghĩ về chuyện Haven nhắc đến Jack. “Chị biết anh ấy có thể giúp,” tôi nói. “Nhưng chị thà tìm cách khác còn hơn. Jack đã giúp đủ chuyện cho chị với Luke rồi.”

Haven cầm theo ly rượu ngồi trên sàn cạnh chúng tôi. “Em chắc là anh ấy không phiền đâu. Anh ấy thích chị đấy Ella.”

“Anh ta thích mọi phụ nữ ấy mà.”

Haven cười gượng. “Em không phủ nhận. Nhưng chị khác với mấy con thỏ lả lướt hẹn hò với anh ấy mà em từng gặp.”

Tôi liếc sang cô định mở miệng cãi lại.

“À em biết là chị không hẹn hò với anh ấy,” cô nói. “Nhưng rõ ràng là có cảm tình mà. Ít nhất là từ phía anh ấy.”

“Thật sao?” Tôi cố giữ cho giọng và mặt mình tự nhiên. “Chị không thấy thế. Ý chị là, Jack rất tử tế vì giúp chị được ở đây… nhưng anh ấy chắc chắn biết là chị sẽ quay lại với Dane, chị không tự do, và... con thỏ lả lướt 19 là cái gì thế?”

Cô cười. “Trước đây người ta dung từ đó để chỉ mấy nàng cứ chạy quanh mấy chàng cao bồi để quăng lưới. Giờ nó ám chỉ đến mấy cô đào mỏ ở Texas tìm đại gia.

“Chị không phải kẻ đào mỏ.”

“Không, chị chỉ tư vấn cho họ trong chuyên mục của chị thôi. Chị nói họ nên tự nuôi sống mình và chỉnh đốn lại các mục tiêu ưu tiên của mình thôi.”

“Ai cũng nên nghe theo lời chị nhỉ,” tôi nói, rồi Haven cười to, nâng cốc lên.

Tôi chạm cốc rồi nhấp một ngụm.

“Cứ uống bao nhiêu chị thích nhé,” Haven nói. “Hardy không đụng đến nó đâu. Anh ấy bảo sẽ chỉ uống rượu hoa quả khi chúng em ở trên một bãi biển nhiệt đới và không có ai quen biết thấy chúng em.”

“Nó có vấn đề gì với đàn ông ở Houston sao?” tôi ngỡ ngàng hỏi.

Haven cười. “Em đâu biết đâu. Em vừa có một cô bạn học đại học từ Massachusets đến đây thăm, và nó thề là đàn ông ở đây như một phân loài hoàn toàn khác.”

“Cô ấy có thích họ không?”

“Ồ có chứ. Cô ấy chỉ phàn nàn là họ không nói nhiều như cô nàng thích thôi.”

“Rõ ràng cô ấy không khơi đúng chủ đề rồi,” tôi nói, làm Haven khúc khích.

“Đùa chứ em nói thật. Tuần trước em nghe Hardy với Jack kể ra hàng loạt cách để nhóm lửa mà không cần diêm hay bật lửa. Mấy ông tìm ra được bảy cách đấy.”

“Tám chứ,” tiếng nói trầm sâu cất lên từ cửa, tôi quay lại và thấy một người đàn ông bước vào căn hộ. Hardy Cates có cơ bắp và khung xương rắn chắc của một công nhân trong hầm mỏ, cộng thêm sức hấp dẫn giới tính có thừa, và đôi mắt xanh nhất tôi từng thấy. Tóc của anh không đen nhánh như Jack, mà có màu nâu nhạt. Thả cái cặp da xuống, anh bước về phía Haven. “Bọn anh vẫn nhớ,” anh tiếp tục, “rằng em có thể lấy kem đánh răng chà đáy lon Coke, rồi lợi dụng phản xạ ánh nắng để mồi lửa.”

“Vậy là tám,” Haven cười nói, ngước mặt lên khi anh cúi xuống hôn cô. Khi anh ngẩng đầu lên, cô nói, “Hardy, đây là Ella, người đang ở trong căn hộ của em đó.”

Hardy cúi xuống, đưa một tay ra. “Vui được gặp cô, Ella.” Nụ cười của anh mở rộng khi thấy Luke. “Cậu bé được bao lâu rồi?”

“Khoảng 3 tuần tuổi.”

Anh liếc cậu nhóc hài lòng. “Cậu bé đẹp trai đấy.” Tháo cà vạt, Hardy liếc vào bình rượu nhạt màu trên bàn trà. “Hai chị em đang uống gì đấy?”

“Rượu hoa quả.” Haven cười khi thấy vẻ mặt của anh. “Có bia trong tủ đấy anh.”

“Cảm ơn em, nhưng tối nay anh muốn khai vị với cái gì mạnh hơn cơ.”

Haven có vẻ cảnh giác khi chồng chưa cưới đi vào bếp. Dù Hardy có vẻ thoải mái nhưng hẳn Haven khá hiểu tâm tính của anh, vì trán cô đã nhăn lại. Cô đứng dậy bước tới anh. “Sao thế anh?” cô hỏi khi anh rót Jack Daniel 20 ra ly.

Hardy thở dài. “Hôm nay vừa cãi nhau với Roy.” Liếc sang tôi, anh giải thích, “Một cộng sự của tôi.” Anh lại quay sang Haven. “Cậu ta đã nghiên cứu vụn khoan cắt từ một giếng dầu cũ, và cho rằng sẽ tìm được giếng dầu lớn nếu tiếp tục khoan tiếp. Nhưng dấu tay trên mặt khoan - một cách để đánh giá chất lượng dầu – cho thấy dù có tìm thấy giếng dầu, thì cũng không đáng.” “Roy không đồng ý sao?” Haven hỏi.

Hardy lắc. “Cậu ta cố cãi để lấy ngân sách cho nó. Nhưng anh nói là quỹ sẽ vẫn cương như đá cho đến khi--” Dừng lại, anh quẳng sang tôi nụ cười hối lỗi. “Xin lỗi nhé Ella. Tôi quen nói kiểu thô như thế từ khi làm việc với anh em ở mỏ.”

“Không sao đâu,” tôi nói.

Haven khẽ vuốt cánh tay anh sau khi anh uống hết long rượu chỉ bằng một ngụm. “Roy nên biết rõ hơn khi tranh luận với anh chứ,” cô lẩm bầm. “Bản năng tìm dầu của anh đã thành huyền thoại rồi.”

Bỏ cái ly qua một bên, Hardy nhìn cô ủ rũ. “Theo Roy thì cả cái tôi của anh cũng thế.”

“Và Roy hết chịu nổi điều đó rồi.” Cô dựa sát hơn vào anh. “Cần em ôm không?”

Tôi cúi xuống Luke và chơi với bé, cố lờ đi những khoảnh khắc riêng tư đang nhanh chóng hình thành.

Tôi nghe Hardy lầm bầm về hiệu ứng mà anh sẽ có khi anh cần sau đó, rồi tiếp theo đó là sự tĩnh lặng tuyệt đối. Liếc sang, tôi thấy đầu anh đang cúi xuống Haven. Tôi nhanh chóng quay lại với thằng nhóc. Tôi nghĩ họ nên được ở riêng với nhau.

Khi họ bước ra phòng khách, tôi bắt đầu nhặt túi bỉm lên. “Đến lúc về rồi,” tôi vui vẻ nói. “Haven, món sangria đó là ngon nhất từ trước đến giờ-“

“Chị ở lại ăn tối đi,” cô nói. “Em làm nhiều salad gà lạnh kiểu Địa Trung Hải lắm. Có cả món tapas 21 với ô liu và phoma Manchego.”

“Cô ấy nấu ngon lắm,” Hardy nói, vòng tay ra quanh eo rồi kéo cô dựa vào mình. “Ở lại đi Ella, nếu không tôi sẽ phải uống hết bình rượu sangria của nợ ấy với cô ấy mất.”

Tôi nhìn họ lưỡng lự. “Hai người chắc không cần ở riêng bên nhau chứ?”

“Kể cả cô có đi thì chúng tôi cũng không được thế đâu,” Hardy nói. “Jack đang đi lên rồi.”

“Vậy sao?” Cả tôi và Haven cùng hỏi cùng lúc. Cảm giác hồi hộp tràn vào tôi.

“Ừ, tôi gặp anh ta ở sảnh nên rủ lên uống bia. Anh ta có vẻ vui vẻ lắm. Mới gặp tay luật sư quy hoạch để xây lại tòa McKinney Streetproperty.”

“Họ có thể lách luật sao?” Haven hỏi.

“Thấy luật sư nói thế.”

“Em đã bảo Jack không phải lo mà. Quy hoạch lại Houston chỉ là thần thoại thôi. Chưa bao giờ có chuyện đó cả.” Haven nhìn tôi khích lệ. “Như thế cực kỳ hợp lý đấy Ella. Chị có thể hỏi Jack về Hội Sự thật Vĩnh Cửu.”

“Em muốn Jack vào nhà thờ sao?” Hardy thẳng thừng hỏi. “Em yêu, anh ta sẽ bị sét đánh ngay khi bước qua cửa nhà thờ đấy.”

Haven nhe ra cười. “So với anh thì Jack chỉ là lễ sinh thôi.” 22

“Vì đó là anh trai em, anh sẽ để em giữ nguyên ảo tưởng đó.” Anh nói vẻ tử tế.

Chuông cửa vang lên, rồi Haven đi ra trả lời. Tôi khó chịu thấy mạch bắt đầu đập thình thịch. Nụ hôn đó chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi tự nhủ. Cảm giác cơ thể của anh ấn lên tôi cũng chẳng có nghĩa gì. Mùi vị thân mật ngọt ngào của anh, sức nóng-

“Chào sếp.” Haven nhón chân lên ôm nhanh Jack.

“Cô chỉ gọi anh là sếp khi muốn xin cái gì đó,” Jack nói, đi theo cô vào trong. Anh ngừng lại khi thấy tôi, vẻ mặt không dò đoán được. Hẳn anh đã thay đồ vì giờ anh đang mặc quần jean bạc phếch, chiếc áo phông trắng như sáng bừng lên, tương phản với làn da rám nắng của anh. Tôi bủn rủn trước cái phản ứng cứa sâu vào sự bình tĩnh của mình. Anh là sự kết hợp khó cưỡng của sự sống động, tự tin và nam tính, như một ly cocktail được pha chế hoàn hảo. “Chào Ella,” anh nói khẽ, gật đầu chào tôi.

“Chào anh,” tôi lí nhí đáp.

“Anh với Ella sẽ ở lại ăn tối luôn đấy,” Haven thông báo.

Jack cảnh giác liếc em gái rồi quay sang tôi. “Thật thế à?”

Tôi gật, với lấy ly rượu, cảm giác như nhờ vào phép màu mà tôi không làm đổ nó.

Cúi người xuống sàn cạnh tôi, Jack bế Luke lên áp vào ngực anh. “Chào cậu nhóc.” Luke ngước lên nhìn anh chăm chú trong khi Jack chơi đùa với bàn tay bé xíu của bé. “Cái cũi thế nào?” Jack hỏi tôi, vẫn chú tâm vào Luke.

“Tuyệt lắm. Rất chắc chắn.”

Lúc đó mắt anh gặp mắt tôi. Chúng tôi đang ngồi rất gần. Mắt anh nâu và trong vắt kỳ lạ, như gia vị kỳ lạ hòa tan trong rượu. Em cần được thử thách, anh từng nói với tôi, và tôi nhận thấy nó ở ngay đây trong ánh mắt anh, cùng với lời hứa hẹn rằng không chỉ tôi sẽ thua, mà sẽ còn tận hưởng.

“Ella đang có rắc rối mà chúng em hy vọng anh có thể giúp đấy,” Haven nói với ra từ bếp khi đang mở tủ lạnh.

Jack nhìn tôi kiên định, một khóe miệng anh nhếch lên. “Rắc rối gì thế Ella?”

“Anh uống bia không Jack?” Haven lại hỏi.

“Có nhé,” Jack trả lời. “Thêm vài lát chanh nếu em có.”

“Tôi đang cố hẹn gặp Mark Gottler,” tôi nói. “Để nói chuyện về em gái tôi.”

Nét mặt anh dịu đi. “Cô ấy ổn không?”

“Tôi nghĩ thế. Nhưng tôi không nghĩ con bé đang làm bất cứ điều gì để bảo vệ quyền lợi cho mình hay cho Luke. Tôi cần gặp Gottler để làm rõ vài điều. Ông ta không thể cứ trả tiền điều trị cho Tara rồi phủi tay và nghĩ vậy là xong được. Ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm về Tara và Luke.”

Đặt Luke nằm xuống đệm, Jack nhặt con thỏ bông nhỏ lên đu đưa trước mặt, làm thằng bé thích thú đá chân loạn xạ. “Và em muốn tôi đưa em tới đó.” Anh nói.

“Phải. Tôi cần gặp riêng Gottler.”

“Tôi có thể sắp xếp một cuộc hẹn, nhưng cách duy nhất để em đến được đó là phải cài em vào.”

Tôi liếc anh giận dữ, không thể tin nổi anh có thể gạ gẫm tôi trong tầm nghe của em gái mình. “Nếu anh nghĩ tôi sẽ ngủ với anh chỉ để gặp Gottler-“

“Tôi nói cài vào 23 , Ella. Không phải ‘trên giường’ 24 .”

“Ồ,” tôi xấu hổ. “Ý anh là như virus máy tính ấy à?”

Jack gật đầu mỉa mai. “Tôi sẽ kiếm cớ để gặp anh ta rồi đưa em theo cùng. Không cần tình dục. Nhưng nếu như em cảm kích tôi…”

“Tôi không cảm kích đến thế đâu.” Nhưng tôi không thể nín cười, vì tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào có thể toát lên vẻ quyến rũ trần trụi như thế khi cầm một chú thỏ nhồi bông.”

Jack nhìn theo con thỏ đồ chơi trong tay anh. “Em mua đồ chơi gì cho cậu nhóc thế? Đây đâu phải đồ chơi cho bé trai.”

“Bé thích mà,” tôi phản đổi. “Thỏ bông thì có sao đâu?”

Haven ngồi lên ghế dài cạnh đó, cười ngán ngẩm. “Anh Gage cũng thế đấy,” cô nói. “Rất rạch ròi về chuyện cái gì là phù hợp cho con trai. Dù em không nghĩ anh ấy có vấn đề gì với thỏ bông đâu, Jack.”

“Có nơ bướm ở đuôi nó này,” Jack săm soi. Nhưng anh vẫn cầm con thỏ, cho nhảy lóc cóc trên ngực Luke rồi chà chà lên mặt cậu bé.

Haven và tôi cười phá lên trước vẻ ngỡ ngàng của Luke. “Đàn ông với phụ nữ có mối liên hệ với trẻ con thật khác nhau,” Haven nói. “Gage chơi rồ với Matthew hơn nhiều, quăng thằng bé lên, làm nó giật mình, mà thằng bé lại có vẻ rất thích. Em đoán vì thế mà tốt nhất là nên có cả--” Cô ngừng lại và hơi đỏ mặt, muộn màng nhận ra rằng Luke không có cha. “Xin lỗi chị Ella.”

“Không sao đâu,” tôi nói ngay. “Rõ ràng là Luke sẽ hơi thiếu vắng ảnh hưởng của một người đàn ông trong một thời gian ngắn. Nhưng chị hy vọng em gái chị có thể gặp được một người đàn ông tốt, và biết đâu ngày nào đó Luke sẽ có cha dượng.”

“Thằng nhóc sẽ ổn thôi,” Jack nói, giữ con thỏ trong khi Luke nắm lấy tay thỏ. “Chúa biết bố mình không mấy khi ở bên cạnh con. Và khi đó thì chúng ta gần như không thể chờ để chuồn đi. Chúng ta lớn lên không có cha, phần lớn thời gian là thế.”

“Rồi nhìn xem anh em mình lớn lên thành ra như thế nào,” Haven nói. Jack và cô nhìn nhau rồi phá lên cười như thể có gì phi lý lắm.

Chúng tôi có bữa ăn giản dị, mọi người chuyền tay nhau bế Luke. Haven liên tục rót sangria, và tôi uống đến khi cảm thấy mình phấn chấn hẳn lên. Tôi cười nhiều hơn hẳn so với những tuần trước. Có khi cả mấy tháng trước. Tuy nhiên, tôi tự hỏi điều đó có ý nghĩa gì, khi tôi có thể thoải mái với những người quá khác biệt với Dane và bạn bè tôi ở Austin.

Tôi chắc rằng Dane sẽ tìm thấy nhiều điểm để mà phê phán Hardy và Jack, vì cả hai đều quá thuần thục các thương vụ đi đêm hay lách luật. Họ nhiều tuổi hơn những người tôi quen, độc đoán và có khi còn nhẫn tâm khi họ cố đạt được cái họ muốn. Và cũng quyến rũ chết người.

Thật nguy hiểm, tôi nghĩ. Sự nhã nhặn và quyến rũ thường che mờ con người thực sự của họ. Mẫu người đàn ông như thế có thể kiểm soát bạn, quay bạn hết thỏa hiệp này đến thỏa hiệp khác, và khiến bạn nghĩ bạn hạnh phúc khi được làm điều đó. Và chỉ khi bạn đã đặt chân vào bẫy thì bạn mới nhìn ra sai lầm của mình. Và tôi phát giác ra rằng cho dù nhận ra điều đó, thì tôi cũng có thể bị một người đàn ông như Jack Travis hấp dẫn.

Tôi ngồi cạnh anh trên sofa bọc nhung dày, cố nhìn nhận cảm xúc đang lén lút dầy lên trong tôi. Cuối cùng tôi nhận ra đó là sự nhẹ nhõm. Tôi chưa từng là một người bình tâm, mà luôn căng thẳng chờ đợi đối phó với chuyện khẩn cấp. Nhưng tối nay tôi đặc biệt thoải mái. Có lẽ bởi tôi đang trong tình huống không cần phải tự bảo vệ mình hay chứng tỏ điều gì cả. Có lẽ bởi vì đứa bé đang ngủ say ấm áp và yên bình trong tay tôi.

Khi tôi chỉnh lại Luke, tôi thấy mình đang ấm áp rúc vào một bên người Jack, một cánh tay anh duỗi dài trên sofa. Nhắm mắt lại, tôi kề má mình dựa lên vai anh. Chỉ một lúc thôi. Bàn tay anh vươn lên mặt, khẽ vuốt tóc tôi.

“Em cho cái gì vào thứ sangria quỷ quái ấy thế Haven?” tôi nghe anh khẽ hỏi.

“Có gì đâu,” cô cãi lại. “Hầu hết là rượu vang trắng thôi. Em cũng uống nhiều như chị Ella mà có sao đâu.”

“Chị cũng không sao,” tôi phản đối, cố kéo mắt mở ra. “Chỉ hơi-“ tôi ngừng lại, cố tập trung để tìm đúng từ. Lưỡi tôi như bị dính keo. “Xiếu ngủ.”

“Ella, cưng…” Nghe như có tiếng cười trong giọng Jack, tay anh lướt lên tóc tôi. Ngón tay anh luồn sau qua các sợt tóc lỏng lẻo và xoa xoa da đầu tôi. Tôi lại nhắm mắt ngồi yên, mong anh đừng ngừng lại.

“Mấy giờ rồi,” tôi lầm bầm và ngáp.

“8 rưỡi rồi.”

Tôi nghe Haven hỏi, “Em pha cà phê nhé?”

“Đừng,” Jack trả lời trước tôi.

“Rượu có thể phang gục người ta như cái đe khi mệt,” Hardy nói giọng cảm thông. “Trên giàn khoan cũng thế. Vài tuần liên tục gác đêm, người ta kiệt sức đến độ chỉ một cốc bia cũng bị đo ván rồi.”

“Tôi vẫn đang làm quen với giờ giấc của Luke,” tôi nói, xoa xoa đôi mắt lờ mờ. “Cậu nhóc không phải là người ngủ sâu. Kể cả so với trẻ sơ sinh.”

“Ella,” Haven nói, khuôn mặt cô cảm thông và lo lắng, “nhà em còn một phòng ngủ nữa đấy. Sao chị không ở đây tối nay? Em sẽ chăm Luke để chị nghỉ ngơi một chút.”

“Không. Em thật tử tế, thật…nhưng chị ổn thôi. Chị chỉ muốn…” Tôi ngừng lại ngáp, quên béng mình đang nói gì. “Cần tìm cái thang máy,” tôi líu ríu.

Haven bước đến cạnh, bế đứa bé ra khỏi tay tôi. “Để em đặt bé vào nôi cho.”

Tôi ước có thể dựa vào Jack thêm 5 phút nữa. Những múi cơ bên dưới lớp áo phông nâng má tôi thật đầm, thật hoàn hảo. “Thêm chút nữa thôi,” tôi lầm bầm, dựa vào sâu hơn. Tôi thở dài và lịm đi, lơ mơ nghe thấy tiếng nói chuyện thì thào xung quanh.

“…vất vả quá, việc chị ấy phải làm,” Haven nói, “đặt cả cuộc sống của mình để lo cho…”

“Thế còn vụ với anh chàng ở Austin thì sao?” Hardy hỏi.

“Hắn còn chưa trưởng thành,” Jack đáp lại bằng cái giọng đầy miệt thị. Và dù tôi muốn nói gì đó để bảo vệ Dane thì cũng quá kiệt sức mà cất lên tiếng được. Có lẽ tôi ngủ gật hoặc mọi người im lặng một lúc lâu, vì trong một lúc tôi chẳng nghe thấy gì.

“Ella”, cuối cùng tôi nghe thấy tiếng gọi, tôi lắc đầu khó chịu. Tôi đang rất dễ chịu, và tôi muốn xua cái tiếng gọi đó đi. “Ella.” Cái gì đó mềm, ấm chải qua má tôi. “Để tôi đưa em về phòng.”

Tôi thấy mất mặt vì ngủ quên trước mặt 3 người khác, và gần như gục trên đùi Jack. “Ồ vâng. Vâng. Tôi xin lỗi.” Tôi cố đứng lên và giữ thăng bằng.

Jack vươn tay giữ lấy tôi. “Nhẹ đô quá.”

Tôi đỏ lựng mặt, lảo đảo, cau có, “Tôi không có mấy khi uống nhiều đâu.”

“Chúng em biết là chị không mà,” Haven dỗ dành tôi, rồi bắn sang anh trai cái nhìn cảnh cáo. “Anh là người cuối cùng có quyền trêu chọc người khác đấy, Quý ông Ngủ gà ngủ gật ạ.”

Jack nhe ra cười nói với tôi, “Tôi thức dậy từ 7 giờ sáng nhưng không hôm nào thật sự tỉnh táo cho đến tận trưa.” Anh choàng tay quanh vai tôi. “Đi nào mắt xanh. Tôi sẽ giúp em tìm thang máy.”

“Cậu nhóc đâu rồi?”

“Em cho bé ăn và thay bỉm rồi,” Haven nói. Hardy nhấc nôi của Luke lên đưa cho Jack cầm bằng cái tay kia.

“Cảm ơn em.” Tôi liếc Haven ủ rũ khi cô đưa cho tôi túi bỉm. “Chị xin lỗi.”

“Vì cái gì chứ?”

“Vì đã ngủ thiếp đi như thế.”

Haven cười rồi nhoài ra ôm tôi. “Không có gì phải xin lỗi hết. Chỉ ngủ gật khi ở bên cạnh bàn bè thì có gì to tát chứ?” Người cô mỏng manh nhưng khoẻ mạnh, bàn tay nhỏ vỗ vỗ lưng tôi. Cử chỉ đó làm tôi ngạc nhiên vì nó mang lại cảm giác tự nhiên và dễ chịu. Tôi ngượng ngịu ôm lại cô. Haven nói qua vai tôi, “Em thích chị ấy, Jack ạ.”

Jack không trả lời, chỉ dìu tôi ra sảnh.

Tôi loạng choạng lê đi, gần như không thấy gì, mệt lả đi. Phải cực kỳ tập trung thì tôi mới có thể bước một chân lên trước chân kia. “Không biết vì sao tối nay tôi mệt đến thế,” tôi nói. “Tôi đoán giờ tất cả mới dồn lại để gục được tôi.” Tôi thấy tay Jack hạ xuống giữa lưng để dìu tôi đi tiếp. Tôi quyết định nói để giữ cho mình tỉnh táo. “Anh biết không, hội chứng mất ngủ k.kkk…” “Kinh niên?”

“Phải.” Tôi lắc đầu cho tỉnh lại. “Nó làm cho anh ghi nhớ các rắc rối và làm tăng huyết áp. Và nó gây ra tai nạn nghề nghiệpRất may là tôi không thể bị thương trong khi làm việc. Trừ phi tôi ngã xuống rồi đập đầu vào bàn phím. Nếu có bao giờ anh thấy bảng chữ cái hằn trên trán tôi thì anh biết là có chuyện gì xảy ra rồi đấy.”

“Đây rồi,” Jack nói, dẫn tôi vào thang máy. Tôi hoa mắt với dãy phím và với lấy một phím. “Không đúng đâu,” anh kiên nhẫn nói, “đó là tầng chín mà Ella. Bấm cái số ngược lại cơ.”

“Số nào cũng đều lộn ngược cả,” tôi nói, nhưng tôi cũng xoay sở để tìm số 6. Thả người dựa vào góc thang máy, tôi vòng tay quanh bụng. “Sao Haven lại nói với anh là “Em thích người này’?”

“Sao nó lại không thích cô chứ?”

“Là vì… nếu cô ấy nó thế, có vẻ như là…” – tôi cố gom bộ não mù sương của tôi lại xung quanh ý đó – “… ám chỉ cái gì đó.”

Một tiếng cười lặng lẽ thoát ra từ anh. “Đừng cố nghĩ về chuyện đó bây giờ, Ella. Giữ lại để sau đi.”

Nghe có vẻ là ý kiến hay. “Được thôi.”

Cửa thang máy mở, tôi lảo đảo đi ra với Jack theo sau.

Nhờ may mắn hơn là tự chủ, tôi bấm đúng mã số trên bảng số ở cửa phòng. Chúng tôi bước vào phòng. “Phải pha sữa cho bé,” tôi nói và quăng người vào bếp.

“Để đó cho tôi. Đi thay đồ ngủ đi.”

Tôi biết ơn và bước vào phòng ngủ, thay đồ để mặc áo phông và quần vải. Lúc bước vào bếp sau khi đã rửa mặt, đánh răng xong, Jack đã pha xong mấy bình sữa, để sẵn trong tủ lạnh, và đặt Luke vào cũi. Anh mỉm cười khi tôi ngập ngừng bước lại gần. “Trông cô như một cô nhóc ấy,” anh thì thầm, “với gương mặt sạch sẽ sáng bóng như thế kia.” Một tay anh chạm vào mặt tôi, ngón cái của anh xoa xoa một quầng mắt thâm. “Cô bé mệt rồi,” anh thì thầm.

Tôi đỏ mặt, “Tôi không phải trẻ con.”

“Tôi biết.” Anh kéo tôi lại gần, cánh tay anh ôm tôi ấm áp và bảo bọc, đỡ người để tôi có thăng bằng. “Em là một phụ nữ mạnh mẽ, thông minh. Nhưng kể cả phụ nữ mạnh mẽ cũng có lúc cần được giúp đỡ. Em đang làm quá lên đấy Ella. Phải, tôi biết em không thích lời khuyên nào trừ phi em là người đưa ra nó. Nhưng dù sao thì em cũng phải nghe theo một số chứ. Em cần bắt đầu nghĩ đến một kế hoạch dài hơi về những gì em sẽ làm với Luke.”

Tôi ngạc nhiên vì có thể trả lời lại mạch lạc. “Việc này không kéo dài lâu đâu.”

“Em không chắc được. Nhất là giờ mọi chuyện đều phụ thuộc vào Tara.”

“Tôi biết là người ta có thể thay đổi mà.”

“Người ta có thể thay đổi thói quen, có thể. Nhưng bản chất con người thì không đâu.” Jack vuốt ve lưng và vai tôi, nắn bóp những vùng cơ căng cứng ở gáy. Tôi khẽ rên lên dưới sức ép tinh tế của các ngón tay anh. “Tôi hy vọng là Tara sẽ có thể vượt qua rắc rối của mình rồi trở thành mẹ đơn thân, và buông tha cho em. Nhưng tôi sẽ ngạc nhiên đến chết ngất nếu chuyện đó xảy ra. Tôi nghĩ tình huống này còn lâu dài hơn so với mong muốn của em đấy. Em bây giờ mà một bà mẹ có con nhỏ, cho dù em có cơ hội để sẵn sàng với chuyện đó hay không. Em sẽ sớm kiệt quệ nếu em không tự chăm sóc bản thân mình. Em cần ngủ khi cậu nhóc ngủ. Em cần thuê người giúp việc ban ngày, hoặc một vú em, hoặc một người trông trẻ.”

“Tôi không ở đây lâu đến thế đâu. Tara sẽ đến đón con, rồi tôi sẽ quay lại Austin.”

“Quay lại với cái gì? Với cái gã để mặc em khi em cần hắn à? Dane đang làm việc gì mà còn quan trọng hơn cả giúp đỡ em? Đấu tranh để bảo vệ quyền mấy cây dương xỉ đang bị đe dọa à?”

Tôi cứng người lại và xô anh ra, cơn giận tràn khắp tâm trí mụ mị của tôi. “Anh không có quyền phán xét Dane hay mối quan hệ của tôi với anh ấy.”

Jack phì ra giễu cợt. “Lỹ lẽ bao biện nửa mùa cho một mối quan hệ đã kết thúc vào lúc Dane nói em đừng mang đứa bé về Austin. Em biết lẽ ra anh ta nên nói gì không?... ‘Vì Chúa, được, Ella, anh sẽ bên cạnh em cho dù em làm gì. Chuyện chó chết thật. Nhưng chúng ta sẽ khắc phục. Về nhà rồi lên giường với anh thôi.’”

“Dane không có cách nào vừa giải quyết chuyện này vừa điều hành công ty được, anh không biết được anh ấy có bao nhiêu việc lớn phải làm, bao nhiêu người được anh ấy giúp--”

“Người phụ nữ của anh ta phải là việc lớn số một chứ.”

“Tha cho tôi cái triết lý rởm ấy đi. Và đừng có mà chỉ trích Dane rẻ tiền như thế. Có lúc nào anh từng đặt người phụ nữ của anh lên hàng đầu chưa?”

“Tôi đang định đặt em lên hàng đầu đây, em yêu’.”

Câu trả lời có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau, nhưng ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh chắc chắn nói lên ẩn ý bậy bạ của nó. Suy nghĩ của tôi vỡ vụn còn mạch đập điên cuồng. Thật không công bằng khi anh lợi dụng tôi khi tôi kiệt sức. Nhưng rõ ràng là trong danh sách ưu tiên của Jack Travis thì sự công bằng được xếp dưới tình dục nhiều. Và tình dục chính là cái mà chúng tôi quay mòng mòng ngay từ lúc đầu. Không có cách nào để ai trong hai chúng tôi thoát ra được quỹ đạo của nó.

Tôi rúm người lại sau bàn trà như cô trinh nữ bị xúc phạm trong mấy phim tình cảm của Victorian. “Jack, không phải lúc này. Tôi thật sự rất mệt và không nghĩ thông suốt được.”

“Vậy mới đúng thời điểm. Nếu em đã được nghỉ ngơi và tỉnh táo thì việc tranh luận với em khó như quỷ vậy.”

“Tôi không làm việc gì vì bốc đồng đâu Jack. Tôi không--” Tôi hít vào và ngưng bặt khi anh băng qua khoảng không giữa chúng tôi và túm lấy khủyu tay tôi. “Thả tôi ra đi.” Không có chút sức mạnh nào trong giọng nói của tôi.

“Em đã ở cùng bao người đàn ông rồi Ella?” anh hỏi nhẹ nhàng, dắt tôi đi quanh bàn.

“Không thể tin được là người ta có thể nói một con số như thế với người khác. Thực ra tôi đã từng viết một bài--”

“Một, hay hai?” anh ngắt lời, kéo tôi lại gần.

Tôi run rẩy, “Một rưỡi.”

Anh mỉm cười. “Làm thế nào mà em quan hệ với một nửa người đàn ông thế?”

“Tôi hẹn hò với anh ta từ hồi trung học. Chúng tôi đã thử. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ để làm việc đó với anh ta, nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, một ngày tôi về nhà và thấy anh ta đang trên giường với mẹ tôi.”

Jack phát ra một tiếng đầy cảm thông, rồi ôm tôi lại gần, cái ôm ấp áp và che chở đến mức tôi không thể nào cưỡng lại được nó.

“Giờ tôi quên chuyện đó rồi,” tôi nói.

“Đúng thế.” Anh vẫn ôm tôi.

“Tình dục với Dane luôn luôn tuyệt vời. Tôi chưa từng bao giờ phải đứng núi này trông núi nọ cả.”

“Tốt.”

“Cơ bản là tôi cũng không thực sự chú trọng lắm đến chuyện đó.”

“Chắc rồi.” Đôi tay anh cứ siết chặt đến lúc tôi không còn cách nào khác là phải ngả đầu lên vai anh. Tôi chậm rãi thả lỏng. Căn phòng thật yên lặng, không có tiếng gì ngoài tiếng thở của anh, và của tôi, và tiếng ù ù của gió điều hòa. Lạy Chúa, mùi anh thật tuyệt.

Tôi không muốn làm gì hết. Như thể tôi đang ngồi trên chiếc tàu trượt trên đường sắt uốn lượn ngoằn nghèo, chờ chiếc tàu xuất phát và biết trước nó sẽ rất khủng khiếp. Những khúc lao dốc đột ngột. Máu đông lại vì trọng lực.”

“Đã bao giờ em nghĩ chuyện đó sẽ như thế nào với người khác chưa?” Jack khẽ hỏi.

“Chưa bao giờ.”

Tôi cảm nhận môi anh chà nhẹ lên tóc tôi. “Chưa bao giờ em có những khoảnh khắc bốc đồng khi em nói, “Cái quái gì,” rồi vươn tới nó sao?”

“Tôi không có lúc nào bốc đồng hết.”

“Vậy thì đây là một trong số đó, Ella.” Môi Jack tìm thấy môi tôi, kiên quyết dính lấy tôi khi tôi cố né tránh. Bàn tay với những ngón tay mạnh mẽ siết quanh gáy tôi. Cú sốc chạy khắp người tôi, làm cho tim tôi đập nhanh điên cuồng. Anh cứ hôn tôi, những nụ hôn dài sỗ sàng, ấm nóng và trơn mượt như lụa ấm. Tôi thở hổn hển khi hàm và má anh cọ xát lên tôi và cái lưỡi khám phá không ngừng nghỉ của anh.

Tôi mụ mị túm lấy đôi tay anh, một phía sau gáy, một bên sườn, và tôi víu chặt, đầu móng tay tôi bấm xuống các múi cơ rắn chắc. Tôi không biết tôi đang cố đẩy tay anh ra hay kéo chúng vào chặt hơn. Anh vẫn hôn tôi, khám phá với sự thô nhám và điêu luyện. Tôi bỏ tay anh ra và thả người uốn theo phần cơ thể đang khuấy động của anh. Tôi chưa từng bị xoáy vào cái vòng tràn đầy cảm xúc nhục dục đến thế, không nghĩ, không ý thức được gì khác. Chỉ có sự đòi hỏi. Thèm khát.

Anh trượt một tay xuống mông tôi, ép tôi sát vào nơi khuấy động cứng rắn đầy hấp dẫn, và tôi cong người khao khát với nỗ lực tuyệt vọng để giữ anh ở đó. Những nụ hôn của anh dịu dàng, miệng anh nuốt lấy những tiếng kêu trong cổ tôi. Tôi căng ra áp vào anh, cố gom góp từng cảm xúc, cơ bắp tôi thít chặt lại khi anh tay chạm vào tôi với một nhịp điệu tinh tế. Không gì ngon lành như miệng anh, cơ thể anh, và đôi bàn tay đang ép tôi về phía trước cho đến khi hông của chúng tôi cọ xát nhau trong nhịp điệu lười biếng.

Sự căng thẳng tập trung vào một điểm hứa hẹn sẽ giải thoát … xiết chặt, mất kiểm soát, những cơn co thắt nóng hầm hập có thể làm tôi chết vì xấu hổ. Tất chỉ từ một nụ hôn và cái ôm còn nguyên quần áo. Không thể như thế, tôi hoảng hốt, bứt môi ra khỏi anh.

“Chờ đã,” tôi khó khăn thốt lên, ngón tay tôi vô vọng bám vào áo anh. Cơ thể tôi run lên từng đợt. Miệng tôi sưng vù. “Tôi phải dừng lại.”

Jack nhìn xuống tôi, mí mắt anh nặng nề, đôi má và chóp mũi anh hồng lên. “Chưa đâu,” anh khàn giọng. “Chúng ta mới bắt đầu phần hay nhất thôi.” Trước khi có thể nói gì khác, anh cúi xuống miệng tôi lần nữa. Lần này là với một nhịp điệu mạnh mẽ cố ý và dã tâm trơ trẽn. Anh ép vào tôi, trêu chọc, làm cho cơ thể của tôi nặng nề thêm vì áp lực.

Những mùi vị và chuyển động nóng bỏng đầy nhịp điệu đẩy mọi cảm xúc ngây ngất đến cùng một hướng. Tôi oằn người vào anh, khẽ rên lên. Cơn cực khoái dồn lên mạnh mẽ đến mức tôi không thể kiểm soát nhịp tim của mình. Tôi run rẩy gập người, tay tôi siết chặt áo anh. Jack kéo dài giây phút khoái lạc ấy, duy trì nhịp điệu trượt lên xuống không hề vội vã, biết chính xác anh đang vào gì. Khi những cơn co thắt cuối cùng của cơ thể tôi trôi đi, hòa tan trong thứ ánh sáng trắng nóng bỏng, tôi rên rỉ gục vào anh. “Ôi không. Ôi Chúa ơi. Anh không nên làm như thế.”

Jack nâng cằm tôi, chạm tay vào đôi má nóng rực của tôi, vào làn da mỏng manh nơi cổ họng tôi. “Không sao đâu,” anh thì thầm, “mọi việc đều rất tuyệt mà Ella.”

Cả hai chúng tôi đều im lặng, chờ cho đến lúc tôi lấy lại được hơi thở. Vẫn áp sát vào nhau nên tôi không thể không chú ý thấy anh vẫn còn cương cứng. Nghi lễ tình dục của việc này là gì nhỉ? Tôi có trách nhiệm đền đáp lại phải không nhỉ? “Tôi đoán,” tôi ấp úng sau một lúc lâu, “tôi nên làm gì đó cho anh.”

Đôi mắt sẫm màu của Jack ánh lên vẻ thích thú. “Không sao đâu. Tặng em.”

“Như thế không công bằng với anh.”

“Nghỉ ngơi đi. Sau này em có thể nói cho tôi biết thực đơn có gì.”

Tôi bối rối nhìn anh, không biết anh mong chờ gì ở tôi. Tôi đã từng có đời sống tình dục lành mạnh bình thường với Dane, nhưng chưa bao giờ lạc chân vào lãnh thổ mà người ta cho là kỳ lạ. “Thực đơn của tôi khá nghèo nàn đấy.”

“Xem mức độ tôi thích món khai vị thế nào thì không có gì phải phàn nàn cả.” Jack thận trọng buông tôi ra, giữ tay trên một vai tôi khi tôi quay đi. “Muốn tôi đưa em về giường không?” Giọng anh trêu chọc và dịu dàng. “Đắp chăn cho em?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy thì đi vào đi,” Jack khẽ nói. Tôi thấy anh khẽ vỗ nhẹ vào mông tôi.

Rồi anh rời đi khi tôi nhìn theo anh, cảm thấy bàng hoàng, phấn khích, và tội lỗi ghê gớm. Tôi phải cắn môi để không gọi anh lại.

Tôi kiểm tra Luke đang nằm chìm sâu trong giấc ngủ, rồi tôi đi vào phòng và bò vào chăn. Khi tôi nằm trong bóng tối, lương tâm bị đánh bầm dập giờ bò ra khỏi hầm, giơ cờ trắng lên vẫy.

Tôi nhận ra là Dane và tôi đã không nói chuyện tối hôm qua và cả tối hôm nay. Nhịp sống quen thuộc của tôi đang dần mờ đi như vết xăm bị tẩy.

Em gặp rắc rối rồi Dane ơi. Em nghĩ em sẽ mắc một sai lầm khủng khiếp. Em không thể chặn không cho nó xảy ra được.

Em lạc lối rồi.

Cho em về nhà đi.

Nếu tôi không kiệt sức đến thế thì tôi đã gọi Dane rồi. Nhưng tôi biết tôi sẽ không thể nói thông suốt. Và trong một góc sưng phồng, thâm tím trong trái tim, tôi muốn Dane gọi cho tôi.

Nhưng điện thoại vẫn im lặng. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ, và không có phần nào trong những giấc mơ của tôi có Dane.