← Quay lại trang sách

MƯỜI BA

Gửi Miss Independent,

Tôi mới hẹn hò với một anh chàng không hề có điểm gì chung với mình. Anh ấy thua tôi vài tuổi, và chúng tôi khác biệt nhau trong mọi thứ. Anh ấy thích hoạt động ngoài trời, tôi lại thích trong nhà. Anh ấy thích khoa học giả tưởng còn tôi thích đan móc. Cho dù vậy, tôi vẫn thấy mình chưa từng phát điên vì ai như thế. Nhưng sợ rằng vì quá khác biệt mà tình cảm của chúng tôi chắc chắn sẽ tan vỡ. Tôi có nên kết thúc nó trước khi chúng tôi trở nên gắn bó hơn không?

- Quý cô Lo lắng ở Walla Walla

Quý cô Lo lắng thân mến,

Đôi lúc các mối quan hệ cứ đến vào những lúc chúng ta không hề để ý. Chẳng có nguyên tắc nào nói rằng hai người yêu nhau phải giống nhau. Trong thực tế, có bằng chứng khoa học chỉ rằng xét về di truyền học, những cặp đối nghịch nhau lại có thể duy trì tốt đẹp và lâu dài hơn. Nhưng thực sự thì, ai có thể giải thích được những bí ẩn của sức hấp dẫn chứ? Chỉ tại thần Cupid thôi. Vì ánh trăng. Vì một nụ cười. Cả hai người đều cứ tiếp tục phát huy sự khác biệt của mình đi, miễn là hai người tôn trọng điều đó. Bạn nói cà chua, anh ấy nói cà dzua 25 . Cứ để nó tự nhiên đi Quý cô Lo lắng. Thử liều xem sao. Chúng ta thường biết về bản thân nhiều nhất từ những người khác biệt chúng ta.

- Miss Independent

Tôi nhìn vào màn hình máy tính. “Cứ để nó tự nhiên ư?” tôi lẩm bẩm. Tôi ghét việc bỏ mặc để mọi chuyện xảy ra. Tôi chưa từng đi đến nơi nào lạ mà không Tra Bản đồ trước. Bất cứ khi nào mua đồ, tôi đặt hàng và gửi thẻ bảo hành. Khi Dane và tôi quan hệ, chúng tôi dùng bao cao su, chất diệt tinh trùng, và thuốc tránh thai. Tôi chưa từng ăn thực phẩm có chứa chất nhuộm đỏ. Tôi đeo kính râm với chỉ số SPF 2 chữ số.

Em cần vui vẻ một chút, Jack đã nói với tôi như vậy, và dần chứng minh là anh còn giỏi hơn mức đủ năng lực để tạo ra điều đó. Tôi có cảm giác nếu tôi buông thả với anh, thì sẽ có rất nhiều thú vui dành cho người lớn. Trừ việc cuộc sống không phải là để vui vẻ, mà là làm những việc đúng đắn, và nếu bạn may mắn thì vui vẻ thi thoảng đi cùng theo đó.

Tôi rúm lại khi nghĩ tới lần gặp sau với Jack, không biết tôi phải nói gì. Nếu tôi có thể tâm sự được với ai đó. Stacy. Nhưng tôi biết cô ấy sẽ nói với Tom, và chắc chắn anh ấy sẽ nói lại với Dane.

Nửa ngày trôi qua cho đến khi chuông điện thoại reo, và thấy số của Jack hiện lên. Tôi cầm điện thoại, rụt tay lại, rồi lại thận trọng nhấc điện thoại.

“Alo?”

“Ella, mọi chuyện thế nào?” Giọng Jack nghe thoải mái và chuyên nghiệp. Kiểu công sở.

“Khá tốt,” tôi cảnh giác. “Còn anh?”

“Tốt. Nghe này, sáng nay tôi gọi vài cuộc đến Hiệp hội Sự thật Vĩnh Cửu, nên muốn cập nhật lại cho em. Sao em không đến nhà hàng gặp rồi ăn trưa với tôi nhỉ?”

“Nhà hàng ở tầng 7 ý à?”

“Đúng rồi, em mang theo Luke cũng được. 20 phút nữa gặp tôi ở đó nhé.”

“Anh không thể nói luôn bây giờ được à?”

“Không, tôi phải tìm người để ăn cùng.”

Nụ cười khẽ lướt qua môi tôi. “Và tôi phải tin là tôi là lựa chọn duy nhất của anh à?”

“Không phải. Nhưng em là lựa chọn yêu thích nhất của tôi.”

Tôi thấy mừng vì anh không nhìn thấy màu hồng lan dần khắp mặt tôi. “Tôi sẽ tới đó.”

Vì vẫn còn mặc đồ ngủ nên tôi lao về tủ quần áo và túm cái áo khoác vải vạt chéo màu be, áo sơ mi trắng, quần Jeans, đôi sandal gót nhọn. Tôi dành thời gian còn lại để chuẩn bị cho Luke, thay cho cậu nhóc cái áo liền sạch, mặc cho cậu nhóc cái quần trùm được hết chân.

Khi đã chắc là cà hai dì cháu đều đã chỉn chu, tôi đặt Luke nằm vào nôi và vác túi bỉm qua vai. Chúng tôi đi lên nhà hàng, dạng nhà ăn nhỏ hiện đại có bàn kính và ghế da màu đen, cùng với những bức tranh trừu tượng đầy màu sắc trên tường. Hầu hết những thực khách ở đây đều là doanh nhân, phụ nữ mặc váy kín đáo, còn đàn ông mặc vest cổ điển. Jack cũng đã ở đó, đang nói chuyện với chủ nhà hàng. Anh thanh mảnh và đẹp trai trong bộ vest màu xanh hải quân đậm và áo sơ mi xanh dương kiểu Pháp. Tôi thê thảm nhận ra là không giống Austin, người ta phải ăn mặc lịch sự để ăn trưa ở Houston.

Jack thấy tôi và bước đến đỡ lấy nôi của Luke. Anh ấn một cái hôn lên má làm tôi lúng túng.

“Chào anh,” tôi nói, nhấp nháy mắt. Tôi khó chịu thấy mình xấu hổ và ngưng thở, như thể tôi bị bắt gặp đang xem phim người lớn vậy. Jack dường như biết chính xác tôi đang nghĩ gì. Anh chậm rãi mỉm cười.

“Đừng ra vẻ tự mãn như thế chứ,” tôi nói.

“Tôi không tự mãn. Chỉ là cách tôi vẫn cười thôi.”

Bà chủ nhà hàng dẫn chúng tôi đến một bàn trong góc cạnh cửa sổ, Jack đặt nôi của Luke vào cái ghế cạnh tôi. Sau khi đẩy ghế cho tôi ngồi, Jack đưa tôi túi giấy nhỏ màu xanh có các dây cầm.

“Gì thế?” tôi hỏi.

“Cho Luke đấy.”

Tôi thò tay vào túi lôi ra một xe tải đồ chơi nhỏ dành cho trẻ sơ sinh. Nó mềm, dẻo, được may vào với nhau bằng các sợi vải khác nhau. Bánh xe kêu lóc bóc khi bóp vào. Tôi thử lắc lắc thì nghe thấy tiếng kêu lạch xạch phát ra. Mỉm cười, tôi giơ cái xe lên cho Luke xem rồi đặt lên ngực bé. Cậu nhóc ngay lập tức mò mẫm đồ vật mới bằng những ngón tay bé xíu.

“Đây là xe tải,” tôi nói với bé.

“Chiếc xe tải có máy xúc ở phía trên,” Jack thêm vào.

“Cảm ơn anh. Tôi đoán là giờ mình có thể bỏ con thỏ bông đi được rồi.”

Mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi thấy mình đang mỉm cười với anh. Tôi vẫn có thể cảm nhận được nơi anh hôn tôi trên má.

“Anh nói chuyện trực tiếp với Mark Gottler rồi à?” tôi hỏi.

Mắt Jack lấp lánh vẻ hài hước. “Chúng ta phải bắt đầu bằng chuyện đó sao?”

“Thế còn có thể bắt đầu bằng cái gì khác nữa chứ?”

“Chẳng lẽ em không thể hỏi tôi câu gì đại loại như, ‘Buổi sáng của anh thế nào?’ hay ‘Anh nghĩ một ngày hoàn hảo là phải thế nào?’”

“Tôi đã biết một ngày hoàn hảo của anh là như thế nào rồi.”

Anh nhướng mày ra vẻ ngạc nhiên. “Thật sao? Thử xem nào.”

Tôi định nói với anh cái gì đó bỡn cợt vui vẻ. Nhưng khi nhìn anh, tôi xem xét câu hỏi đó một cách nghiêm túc. “Hừm. Tôi nghĩ anh sẽ ở trong một ngôi nhà riêng ở bãi biển…”

“Ngày hoàn hảo của tôi luôn có một phụ nữ.” Anh tình nguyện.

“Được thôi. Có một cô bạn gái. Ít đòi hỏi.”

“Tôi chẳng quen người phụ nữ nào ít đòi hỏi cả.”

“Đó là lý do vì sao anh thích cô này. Và ngôi nhà này rất giản dị. Không mạng dây, không mạng wifi, và cả hai người đều tắt điện thoại. Hai người đi dạo buổi sáng dọc bãi biển, có thể đi bơi cùng nhau. Rồi nhặt những hòn đá cuội để bỏ vào lọ. Sau đó, cả hai đạp xe vào thị trấn, đến cửa hiệu bán đồ dã ngoại để mua đồ câu… như là lưỡi--”

“Lưỡi ruồi khô 26 , không phải lưỡi câu,” Jack nói, không rời mắt khỏi tôi. “Hiệu Lefty’s Deceivers.” 27

“Để câu loại cá nào?”

“Cá hồi đỏ.”

“Tuyệt. Rồi anh đi câu--”

“Cả cô ấy nữa à?” anh hỏi.

“Không, cô ấy ở nhà đọc sách.”

“Cô ấy không thích câu cá sao?”

“Không, nhưng cô ấy nghĩ anh đi câu cũng được, và cô ấy nói hai người có sở thích khác nhau cũng có lợi,” tôi dừng lại. “Cô ấy chuẩn bị một cái bánh kẹp rất lớn và bia cho anh.”

“Tôi thích cô này.”

“Anh lên thuyền đi câu và mang về một con cá to, ném nó vào lò nướng. Anh và cô ấy cùng ăn tối. Hai người ngồi bệt duỗi chân và nói chuyện. Đôi khi hai người dừng lại để nghe tiếng sóng vỗ bờ. Sau đó, hai người đi ra bãi biển với một chai rượu, ngồi trên một tấm chăn và ngắm mặt trờ lặn.” Tôi dừng lại và nhìn anh chờ đợi. “Thế nào hả?”

Tôi cứ tưởng Jack sẽ thấy thú vị, nhưng anh nhìn tôi đăm đăm với vẻ nghiêm nghị làm tôi lúng túng. “Tuyệt.” Rồi anh im lặng, nhìn tôi như thể đang cố tìm ra mánh khóe nào đó.

Bồi bàn bước đến chỗ tôi, kể vài món đặc biệt rồi ghi đồ uống, để lại giỏ bánh mỳ rồi rời đi.

Với lấy ly nước, Jack chà ngón tay lên màng nước lạnh phía bên ngoài cốc. Rồi anh liếc nhìn tôi như thể đón nhận thách thức. “Đến lượt tôi,” anh nói.

Tôi cười, thấy thú vị. “Anh sắp đoán một ngày hoàn hảo của tôi à? Dễ lắm. Chắc chắn là có tai nghe, mành chắn sáng, và 12 tiếng ngủ liên tục.”

Anh lờ đi. “Đó là một ngày mùa thu đẹp trờ--”

“Ở Texas không có mùa thu.” Tôi với lấy một mẩu bánh mỳ có rắc húng quế.

“Em đi nghỉ. Nơi có mùa thu.”

“Tôi đi một mình hay với Dane?” tôi hỏi, nhúng một góc bánh mỳ vào đĩa dầu ô liu bé tí.

“Em đi với một người đàn ông. Nhưng không phải Dane.”

“Dane không góp mặt trong ngày hoàn hảo của tôi sao?”

Jack chậm rãi lắc đầu, nhìn tôi. “Người khác.”

Cắn một miếng bánh to ngon tuyệt, tôi quyết định hùa theo anh. “Vậy tôi và Anh Chàng Mới đi nghỉ ở đâu thế?”

“New England. Có thể là New Hampshire.”

Tôi tò mò cân nhắc ý tưởng đó. “Tôi chưa từng đi xa đến thế về phía bắc.”

“Em ở trong một khách sạn cổ, có mái hiên, đèn chùm và những khu vườn.”

“Nghe tuyệt quá.” Tôi thừa nhận.

“Em và anh ta lái xe qua các ngọn núi để ngắm nhìn màu sắc của cây lá, rồi hai người tìm thấy một thị trấn nhỏ có chợ bán đặc sản địa phương. Em dừng lại và mua vài cuốn sách cũ bám đầy bụi, hàng tá đồ trang trí Giáng sinh thủ công, và một chai siro cây thích đích thực. Hai người quay về khách sạn và ngủ với cửa sổ để mở.”

“Anh ấy có thích những giấc ngủ ngắn không?”

“Không thường xuyên. Nhưng vì cô thì anh ta phá lệ.”

“Tôi thích anh ấy. Vậy khi chúng tôi thức dậy thì điều gì xảy ra?”

“Mặc đồ đi uống và ăn tối, rồi đi xuống nhà hàng. Ở bàn bên cạnh, có một cặp vợ chồng già trông như thể đã kết hôn ít nhất 50 năm. Em và anh ta lần lượt đoán bí quyết để có cuộc hôn nhân lâu dài. Anh ấy nói đó là vì có rất nhiều tình dục tuyệt vời. Em nói là vì được ở bên cạnh người có thể làm em cười hàng ngày. Anh ta nói anh ta có thể làm cả hai.”

Tôi không nén nổi nụ cười. “Anh ta tự tin ra phết đấy nhỉ.”

“Ừ, nhưng em thích anh ta như thế. Sau bữa tối, hai người khiêu vũ trên nền nhạc giao hưởng.”

“Anh ấy biết nhảy à?”

Jack gật. “Mẹ anh ta dạy nhảy từ lúc anh ta còn học phổ thông.”

Tôi ép mình cắn một miếng bánh nữa và nhai bình thường. Nhưng tôi cảm thấy đau khổ trong lòng, dấy lên miền ao ước không mong đợi. Rồi tôi nhận ra vấn đề: không ai tôi biết có thể cùng tôi trải qua một ngày như thế.

Đây chính là người, tôi nghĩ, có thể làm tan vỡ trái tim mình.

“Nghe vui đấy,” tôi khẽ nói, bận rộn với Luke, chỉnh lại cái xe tải. “Rồi, Gottler nói gì? Hay anh nói chuyện với thư ký của anh ta? Chúng ta sẽ gặp anh ta chứ?”

Jack cười khi tôi đột ngột đổi chủ đề. “Sáng thứ Sáu. Tôi nói chuyện với thư ký của anh ta. Khi tôi nhắc đến chuyện duy trì hợp đồng, cô ta cố chuyển hướng sang bộ phận khác, nên tôi ám chỉ rằng đây là chuyện riêng tư, rằng tôi có thể mong muốn gia nhập giáo hội.”

Tôi nhìn anh ngờ vực. “Mark Gottler sẽ đồng ý gặp riêng anh với hy vọng thuyết phục anh tham gia giáo hội sao?”

“Tất nhiên rồi. Tôi là một kẻ lầm lỗi nổi tiếng và có rất nhiều tiền. Bất kỳ giáo hội nào cũng muốn có được tôi.”

Tôi cười. “Vậy anh đã sẵn sàng để gia nhập vào một nơi nào chưa?”

Jack lắc. “Cha mẹ tôi có hai tôn giáo khác nhau, nên tôi theo cả đạo Báp tít 28 và đạo Giám Lý 29 . Hậu quả là tôi không bao giờ biết chắc là có được phép nhảy nơi công cộng không. Và có lúc tôi còn tưởng Lent 30 là cái gì đó mà mình phủi ra từ áo khoác.”

“Tôi theo thuyết bất khả tri,” tôi nói. “Tôi lẽ ra cũng vô thần đấy, trừ việc tôi tin vào việc không bỏ trứng vào một giỏ.”

“Tôi cũng hâm mộ các nhà thờ nhỏ đấy.”

Tôi liếc anh ngây thơ. “Ý anh là đứng giữa một đài phát thanh rộng 53 cây số vuông, trang bị màn hình phóng đại kếch xù với hệ thống âm thanh ánh sáng vẫn chưa đủ để khiến anh cảm thấy gần với Chúa trời sao?”

“Tôi không chắc là nên đưa theo một người vô thần như em vào Hiệp hội Vĩnh cửu.”

“Cá là tôi có cuộc sống có đạo đức hơn anh đấy.”

“Thứ nhất, em yêu, điều đó chẳng nói lên gì nhiều. Thứ hai, tiến tới một mức độ tín ngưỡng cao hơn giống như tăng điểm lòng tin cho mình. Người ta nhận được nhiều điểm vì tội lỗi và sám hối, hơn là chẳng có lịch sử lòng tin gì cả.”

Với đến Luke, tôi nghịch một bàn chân phủ kín trong bao chân. “Với cậu nhóc này,” tôi nói. “tôi có thể làm mọi thứ, kể cả nhảy vào đài nước rửa tội.”

“Tôi sẽ nhớ điều đó khi thương lượng,” Jack nói. “Trong lúc đó, nghĩ trước những gì em muốn cho Tara đi, rồi chúng ta sẽ xem có thể dính nó vào Gottler hôm thứ Sáu tới không.”

*   *   *

Hiệp hội sự thật vĩnh cửu có trang web riêng, và cả trang thông tin trên Wikipedia. Noah Cardiff, mục sư chính, là người đàn ông đẹp trai ở tuổi tứ tuần, đã có gia đình với 5 đứa con. Angelica vợ ông là một phụ nữ đẹp, mảnh khảnh, đánh phấn mắt đủ dày để sơn lại một mái tôn. Hiệp hội Sự thật Vĩnh cửu rất nhanh chóng hiển nhiên trở nên giống như một đế chế hơn là một nhà thờ. Trong thực tế tờ Nhật báo Houston đã ám chỉ nó như một “siêu nhà thờ”, có một hạm đội nhỏ máy bay phản lực dân sự, một bãi đáp, và bất động sản gồm có các biệt thự, khu thể thao, và công ty xuất bản riêng. Tôi ngạc nhiên khi biết Hiệp hội Sự thật vĩnh cửu còn có cả mỏ xăng dầu riêng do một chi nhánh công ty có tên Tập đoàn Dầu khí Vĩnh cửu điều hành. Nhà thờ có hơn 500 người làm và 12 thành viên trong ban giám đốc, 5 trong số đó là họ hàng của Cardiff.

Tôi không thể tìm ra đoạn ghi hình nào của Mark Gottler trên Youtube, nhưng tôi thấy vài băng của Noah Cardiff. Ông ta lôi cuốn và khéo léo, đôi lúc tự đả kích mình để gây cười, bảo đảm giáo đoàn trên toàn thế giới của ông là tất cả những điều tốt đẹp mà Đấng Sáng tạo đã gìn giữ cho họ. Ông ta nhìn có vẻ thần thánh, với mái tóc đen và làn da sáng, đôi mắt xanh. Thực tế, xem đoạn ghi hình trên Youtube làm tôi cảm thấy thoải mái đến mức nếu đĩa quyên góp chuyền đến tay tôi thì lúc đó tôi hẳn đã bỏ vào 20 đô rồi. Và nếu Cardiff có thể gây ảnh hưởng như vậy đến một người phụ nữ vô thần, thì không cần gì phải nói một tín đồ thực sự có thể cảm động mà quyên góp cái gì.

Người trông trẻ đến vào 9h sáng thứ 6. Cô là Teena, cô có vẻ thân thiện và biết việc. Haven giới thiệu cô cho tôi, nói rằng Teen đã trông cháu cô ấy rất tốt. Tôi lo lắng khi để Luke lại cho người khác chăm sóc – đây là lần đầu tiên chúng tôi xa nhau - nhưng cũng thật nhẹ nhõm khi được nghỉ ngơi.

Như đã hẹn, tôi gặp Jack ở sảnh dưới nhà. Tôi muộn vài phút vì tranh thủ vài phút cuối để hướng dẫn cho Teen. “Xin lỗi anh,” tôi bước nhanh khi tiến tới Jack đang đứng ở bàn lễ tân. “Tôi không định tới muộn.”

“Không sao,” Jack nói. “Chúng ta có đầy thời--” Anh ngưng bặt khi nhìn kỹ tôi, hàm anh sững lại.

Tôi ngượng ngập giơ tay lên vén một lọn tóc ra sau tai phải. Tôi mặc bộ vest đen bó bằng vải lụa hè, và đôi giày đen cao gót có quai mảnh mai vắt ra phía trước. Tôi có trang điểm nhẹ: bóng mắt nâu nhũ, một lớp mascara đen, một chút má hồng, và son môi.

“Trông tôi ổn không?” tôi hỏi.

Jack gật, không chớp mắt.

Tôi cố nén không nhe ra cười, nhận ra là anh chưa từng nhìn thấy tôi ăn mặc chỉnh tề. Và bộ váy này còn rất tôn dáng, làm nổi bật những đường cong của tôi. “Tôi cứ tưởng bộ này hợp với nhà thờ hơn quần jeans và tất thể thao.”

Tôi không chắc có nghe thấy tôi nói. Như thể đầu óc anh vẫn đang vơ vẩn ở nơi nào đó. Nghi ngờ của tôi được xác nhận khi anh nóng bỏng nói, “Em có đôi chân đẹp tuyệt.”

“Cảm ơn anh.” Tôi nhún vai khiêm tốn. “Yoga đấy.”

Có vẻ như câu nói đó lại dẫn tới loạt liên tưởng khác. Tôi nghĩ mặt Jack có vẻ hơi ửng lên, dù thật khó để nói như vậy với làn da rám nắng. Giọng Jack có vẻ căng thẳng, “Tôi đoán em khá dẻo?”

“Nhưng cũng không phải là người dẻo nhất trong lớp đâu,” tôi ngưng một chút trước khi từ tốn nói tiếp, “nhưng tôi có thể đặt cổ chân đằng sau gáy đấy.” Tôi nín cười khi nghe thấy tiếng hít vào của anh. Nhìn thấy chiếc SUV của anh đã được mang ra trước cửa, tôi bước qua anh. Anh theo sát tôi ngay lập tức.

Trụ sở của Hiệp hội Sự thật vĩnh cửu chỉ cách đó 8km. Dù đã tìm hiểu và thấy nhiều bức ảnh về cơ sở vật chất của nó nhưng tôi vẫn mở to mắt sửng sốt khi chúng tôi đi qua cổng chính. Tòa nhà chính có diện tích như một sân thể thao.

“Lạy Chúa,” tôi nói, “có bao nhiêu chỗ đỗ xe ở đây vậy?”

“Có vẻ như ít nhất cũng phải 2000 chỗ,” Jack đáp, lái xe vào điểm dừng.

“Chào mừng đến với nhà thờ thế kỷ 21,” tôi lầm bầm, chuẩn bị tinh thần ghét tất cả mọi thứ về Hiệp hội Sự thật vĩnh cửu.

Khi bước vào, tôi ngạc nhiên vì vẻ trang nghiêm của nơi này. Sảnh chính bị choán bởi một màn hình LED khổng lồ chiếu những cảnh quay về gia đình hạnh phúc đang đi dã ngoại, đi dạo quanh nhà, cha mẹ đẩy xích đu cho các con, tắm cho chó, đến nhà thờ cùng nhau.

Bức tượng Chúa Jesus cao 4,5m với các môn đệ xung quanh ở gần cửa ra vào, gần với bục xưng tội và khoảng hở lát kính ngọc lục bảo. Những thanh gỗ manchit xanh và gỗ cherry màu nóng xếp theo tường, và hàng loạt tấm thảm họa tiết sạch bong phủ lên sàn. Giá sách ở phía bên kia sảnh thì có đầy chật người đứng. Ai trông cũng vui vẻ, ngừng lại để cười nói trong tiếng nhạc du dương ngân lên khắp phòng.

Tôi từng đọc là giáo lý khỏe-mạnh-và-thịnh-vượng của Hiệp hội Sự thật vĩnh cửu vừa được ngưỡng mộ vừa bị phê phán. Mục sư Cardiff nhấn rằng Chúa thường muốn giáo đoàn của ông ta được hưởng thụ sự thịnh vượng cả về vật chật lẫn tinh thần. Thực tế là ông đã khẳng định rằng hai điều đó luôn đi cùng nhau. Nếu một thành viên trong nhà thờ có khó khăn về tài chính thì anh ta phải cầu xin thành công nhiều hơn nữa. Và có vẻ như tiền là phần thưởng cho sự mộ đạo.

Tôi không biết nhiều về giáo lý để có tư cách tham gia và một cuộc thảo luận. Nhưng bản năng tôi mách bảo không tin tưởng vào bất cứ thứ gì được gói ghém và giới thiệu hào nhoáng như thế này. Mặt khác … mọi người ở đây có vẻ hạnh phúc. Nếu hệ giáo lý này giúp ích cho họ, nếu nó thỏa mãn nhu cầu của họ, thì tôi có quyền phản đối không? Bối rối, tôi dừng lại với Jack khi có một người đang mỉm cười bước tới.

Sau vài phút hỏi thăm, người đó thong thả chỉ cho chúng tôi đi qua một dãy cột đá hoa cương to để đến thang máy, rồi chúng tôi đi lên đến một nơi thông thoáng đầy ánh sáng với cửa kính xanh, và một gờ đá vôi khắc lời trích trong kinh thánh: Ta ban cho các con chiên ta sự sống đời đời, John 10:10 31

Cô thư ký đã chờ sẵn ở cửa thang máy, dẫn chúng tôi đến khu điều hành với một phòng họp rộng rãi. Một chiếc bàn vòng rộng 20m bằng gỗ ngoại nhập với một dải màu thủy tinh chạy dọc ở giữa vòng.

“Oa,” tôi reo lên, ngắm nghía những chiếc ghế lãnh đạo bọc da, màn hình ti vi lớn, các cổng dữ liệu và máy tính cá nhân cài đặt cho hội nghị trực tuyến. “Trang bị thật đỉnh.”

Cô thư ký mỉm cười. “Tôi sẽ báo cho Cha Gottler biết anh chị đang ở đây.”

Tôi liếc sang Jack đang nửa ngồi nửa dựa lên cạnh bàn. “Anh có nghĩ đây nên là nơi chúa Jesus bị hành hình không?” Tôi hỏi ngay khi cô thư ký rời đi.

Anh liếc tôi cảnh cáo. “Đừng bắt đầu chứ.”

“Theo những gì đọc được thì thông điệp của Sự thật Vĩnh cửu là Chúa muốn mọi người trong chúng ta giàu có và thành đạt. Nên tôi nghĩ anh đến gần với thiên đường hơn tất cả chúng tôi đấy Jack.”

“Nếu muốn báng bổ thì tôi sẽ chiều em, Ella. Sau khi chúng ta rời khỏi đây.”

“Tôi không cưỡng được. Có điều gì đó ở nơi này làm tôi khó chịu. anh nói đúng – nó giống Disneyland ấy. Và theo ý kiến của tôi thì họ đang nuôi dưỡng tâm hồn các con chiên bằng thức ăn nhanh độc hại đấy.”

“Một ít thức ăn nhanh chẳng chết ai cả,” Jack nói.

Cửa mở ra và một người đàn ông cao tóc vàng bước vào.

Mark Gottler đẹp trai và được bao bọc bởi sự quý phái. Anh ta săn chắc, má cao, thường xuyên ăn ngon, và ăn vận đẹp. Cha Gottler có phong thái bề trên, điềm đạm tiếp nhận sự sùng kính của con chiên. Không thể hình dung ra anh ta với lòng thương xót về các chức năng bình thường của cơ thể.

Đây là người đàn ông mà em tôi ngủ cùng sao?

Mắt cha Gottler có màu kẹo mạch nha Kraft tan chảy. Anh ta nhìn Jack rồi bước thẳng tới anh với một cánh tay vươn ra. “Vui được gặp lại anh, Jack.” Với tay còn lại, anh ta thoáng úp lên bàn tay họ đang nắm, khiến nó trở thành cái bắt tay đôi. Người ta có thể coi đó như một cử chỉ kiểm soát, hoặc cực kỳ nồng nhiệt. Vẻ thoải mái của Jack vẫn không thay đổi.

“Tôi thấy anh mang theo bạn,” cha Gottler tiếp tục mỉm cười, vươn tay ra với tôi. Tôi bắt tay anh ta và cũng được nắm tay theo kiểu bắt tay đôi như vậy.

Tôi cau có rút về. “Tôi là Ella Varner,” tôi nói trước khi Jack kịp giới thiệu. “Tôi nghĩ cha biết em tôi, Tara.”

Cha Gottler buông tay tôi ra, nhìn tôi chằm chằm. Sự lịch thiệp thì vẫn còn nhưng bầu không khí trở nên lạnh lẽo đủ để ướp lạnh được rượu vodka. “Vâng, tôi quen Tara,” anh ta nói, cố tạo một nụ cười nhẹ. “Cô ấy từng làm việc trong khu hành chính của chúng tôi. Tôi có nghe qua về cô, Ella. Cô phụ trách chuyên mục tan gẫu cho một tờ báo đúng không?”

“Gần như thế,” tôi đáp.

Cha Gottler nhìn Jack, mắt anh ta như u ám. “Người ta làm tôi tin là anh định đến gặp tôi để xin lời khuyên.”

“Đúng thế đấy,” Jack nhẹ nhàng nói, kéo một chiếc ghế và ra hiệu cho tôi ngồi xuống. “Có một vấn đề tôi muốn nói với cha. Có điều nó tình cờ không phải là của tôi.”

“Anh và cô Varner quen biết như thế nào?”

“Ella là bạn thân của tôi.”

Cha Gottler nhìn thẳng sang tôi. “Em cô có biết cô ở đây không?”

Tôi lắc, băn khoăn không biết anh ta có thường xuyên nói chuyện với em tôi không. Sao một người đàn ông có gia đình với nghề nghiệp này lại liều lĩnh thế, dan díu với một phụ nữ trẻ bất ổn và làm cho cô ta có thai? Tôi sợ hãi khi hiểu rằng mười triệu đô la – thậm chí còn hơn – đang gặp rủi ro vì tình huống này. Một vụ bê bối tình dục sẽ là cú đòn nặng với nhà thờ, đừng nói đến việc hủy hoại sự nghiệp của Mart Gottler.

Jack nói, “Tôi nói với Ella là tôi nghĩ cha có thể có vài ý tưởng để xem chúng tôi giúp gì được cho Tara.” Anh ngừng lại ý nhị. “Và đứa bé.” Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, anh thoải mái dựa ra sau. “Anh đã gặp cậu nhóc chưa?”

“E là chưa.” Gottler bước đến phía đối diện của bàn họp. Anh ta thong thả yên vị trên một chiếc ghế. “Nhà thờ làm những gì có thể cho anh em của chúng ta khi cần mà Jack. Có lẽ trong thời gian tới tôi có cơ hội nói chuyện trực tiếp với Tara để xem chúng tôi có thể hỗ trợ cho cô ấy cái gì. Nhưng đó là chuyện riêng tư. Tôi nghĩ Tara muốn giữ việc đó cho riêng mình.”

Tôi không thích Mark Gottler chút nào hết. Tôi không thích sự lịch lãm, sự tự mãn hay mái tóc hoàn hảo của anh ta. Tôi không thích cách anh ta sinh ra một đứa bé rồi chẳng màng nhìn đến nó. Có nhiều đàn trong thế giới này đã rũ bỏ trách nhiệm phóng túng với những đứa con mà họ tạo ra. Cha tôi là một trong số đó.

“Như cha biết đấy cha Gottle,” tôi đều đều nói, “em gái tôi không ở trong tình trạng có thể tự lo cho mình. Em gái tôi đang rất dễ tổn thương. Dễ bị lợi dụng. Đó là lý do tôi đến gặp và nói chuyện trực tiếp với cha.”

Vị mục sư cười với tôi. “Trước khi chúng ta nói tiếp, hãy dành một phút cầu nguyện.”

“Tôi không thấy có lý do gì--” tôi nói.

“Chắc rồi,” Jack ngắt lời, huých vào chân tôi dưới gầm bàn. Anh liếc sang tôi cảnh cáo. Từ từ thôi Ella.

Tôi cau có và chùn người xuống, cúi đầu.

Gottler bắt đầu. “Thưa Cha trên trời cao, Chúa tể những trái tim, Người ban tặng những điều tốt đẹp nhất, chúng con cầu cho Người yên bình. Chúng con xin Người cứu giúp chúng con biến những giây phút tuyệt vọng thành cơ hội tìm thấy con đường của Người và vượt qua khó khăn…”

Lời cầu nguyện cứ tiếp tục mãi, cho đến khi tôi rút ra kết luận là cha Gottler hoặc đang sa lầy hoặc muốn gây ấn tượng bằng khả năng diễn thuyết của mình. Dù thế nào thì tôi cũng đã mất kiên nhẫn rồi. Tôi muốn nói chuyện về Tara. Tôi muốn các quyết định được đưa ra. Khi tôi ngẩng đầu lên liếc trộm Gottler thì nhận ra anh ta cũng đang làm như vậy, cân nhắc tình hình, đánh giá tôi như một đối thủ. Và anh ta vẫn tiếp tục nói. “…vì Người đã tạo ra vũ trụ, thưa Cha, Người có thể ban phép màu cho em gái chúng con là Tara, và--”

“Nó là em tôi, không phải em ông,” tôi vặc. Cả hai người nhìn lên tôi ngạc nhiên. Tôi biết tôi nên giữ mồm giữ miệng, nhưng tôi không thể chịu hơn được nữa. Thần kinh tôi đang sít lại như răng chiếc lược bỏ túi vậy.

“Để cho gã đó cầu nguyện đi Ella,” Jack thì thào. Tay anh đặt lên vai tôi, ngón tay cái của anh chà nhẹ gáy tôi. Tôi sững lại nhưng vẫn im lặng.

Tôi hiểu. Phải tôn trọng lễ nghi. Chúng tôi sẽ không thể có được điều gì nếu đối đầu 32 trực tiếp với một mục sư. Tôi gục đầu xuống và chờ đợi anh ta tiếp tục. Tôi làm mình bận rộn bằng những hơi thở theo kiểu yoga, từ hít sâu, thở liên tục, và thở ra. Tôi cảm thấy ngón tay Jack trên gáy tôi, xoa xoa theo vòng tròn.

Cuối cùng, Gottler kết thúc bằng, “Xin Người ban cho chúng con sự khôn ngoan và đôi tai biết lắng nghe, toàn năng và đầy tình yêu thương. Amen.”

“Amen,” tôi và Jack lầm bầm theo rồi nhìn lên. Tay Jack trượt ra khỏi gáy tôi.

“Tôi nói trước được chứ?” Jack hỏi Gottler và anh ta gật.

Jack liếc sang tôi dò hỏi.

“Chắc chắn rồi,” tôi gay gắt lầm bầm. “Các anh cứ nói đi, tôi sẽ lắng nghe.”

Với giọng nói nhẹ và thoải mái, Jack nói với cha Gottler, “Tôi không thấy cần thiết phải giải thích dài dòng về chuyện này nữa đâu Mark. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết dưới chăn có gì rồi. Và tôi cũng muốn giữ kín chuyện này nhiều như anh vậy.”

“Thật tốt được biết thế,” cha Gottler nói với vẻ thành thật không thể nhầm lẫn.

“Tôi nhận ra chúng ta đều theo đuổi cùng một thứ,” Jack tiếp tục. “Để Tara và Luke ổn định, và mọi người lại tiếp tục quay về với công việc của mình.”

“Nhà thờ giúp nhiều người khi họ cần rồi Jack.” Cha Gottler nói ra vẻ hiểu biết. “Tôi xin lỗi phải nói là có nhiều phụ nữ trẻ rơi vào trường hợp như Tara. Và chúng tôi làm những gì có thể. Nhưng nếu giúp Tara hơn những người khác, tôi e là sẽ thu hút sự chú ý ngoài mong muốn đến trường hợp của cô ấy.”

“Thế còn xét nghiệm huyết thống theo lệnh của tòa thì thế nào?” tôi căng lên. “Như thế cũng thu hút vài sự chú ý đấy nhỉ? Thế còn--”

“Yên nào em yêu,” Jack thì thào. “Mark đang tìm cách mà. Cho anh ấy một cơ hội đi.”

“Tôi hy vọng là anh ta đang tìm cách,” tôi vặn lại. “Vì trang trải cho Tara ở đây chỉ là bắt đầu thôi. Tôi muốn quỹ ủy thác cho đứa bé, và tôi muốn--”

“Cô Varner,” cha Gottler nói, “tôi đã quyết định ký một hợp đồng làm việc với Tara.” Đối mặt với vẻ sự khinh miệt khó che giấu cảu tôi, anh ta nói thêm một cách ý nghĩa. “Với lợi ích.”

“Nghe được đấy,” Jack nhận xét, siết đùi tôi dưới gầm bàn và kéo tôi ngồi hẳn xuống ghế. “Hãy nghe anh ấy nói. Tiếp đi Mark… lợi ích gì? Chúng ta có đang nói đến một thỏa thuận về nhà ở không?”

“Điều đó chắc chắn nên được thảo luận,” vị mục sư đồng ý. “Luật thuế liên bang cho phép nhà thờ cho phép người làm ở trong nhà nguyện, nên … nếu Tara làm việc cho chúng tôi, điều đó cũng không vi phạm quy chế nào đi ngược lại quyền lợi cá nhân.” Cha Gottler dừng lại suy tư. “Nhà thờ có một chi nhánh ở Colleville có một cộng đồng khép kín có khoảng 10 căn nhà. Mỗi căn ngăn bằng một chiếc hồ trên khoảng sân rộng. Tara và đứa bé có thể sống ở đó.”

“Họ được ở riêng chứ?” tôi hỏi. “Với những thứ như tiện nghi, cảnh quan, và chi phí để sống?”

“Cũng có thể,” anh ta đồng ý.

“Trong bao lâu?” tôi kiên quyết.

Gottler im lặng. Rõ ràng là có những giới hạn mà Sự thật Vĩnh cửu sẵn sàng làm cho Tara Varner, cho dù một tăng lữ hàng đầu của họ lợi dụng em gái tôi. Sao tôi phải ở đây dò hỏi thứ gì mà Mark Gottler đã đồng ý chứ?

Suy nghĩ của tôi hẳn đã hiện hẳn lên mặt, vì Jack đã nhanh chóng giảng hòa.

“Chúng tôi không quan tâm đến những giải pháp tạm thời đâu Mark, vì đứa bé là bây giờ là một phần lâu dài trong cuộc đời Tara. Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải thảo ra một dạng cam kết bảo trợ để đảm bảo cho cả hai bên. Chúng tôi có thể đảm bảo rằng không có tin tức gì lọt tai giới truyền thông, đứa bé không cần phải trải qua cuộc xét nghiệm gen nào để xác định cha… bất cứ điều gì làm anh thấy yên tâm. Nhưng đổi lại Tara sẽ cần xe, tài khoản chi tiêu hàng tháng, bảo hiểm y tế, thậm chí cả một kế hoạch 529 33 cho đứa bé …” Jack làm cử chỉ ra vẻ danh sách còn dài nên anh chẳng màng liệt kê ra.

Gottler nói về việc phải xin ý kiến ban giám đốc, rồi Jack cười và nói anh không nghĩ cha Gottler lại gặp vấn đề gì với họ, rồi trong vài phút tiếp theo tôi ngồi nghe, nửa ấn tượng nửa chán ghét. Họ kết thúc với việc ghi nhận là cả phía đều sẽ để luật sư thảo ra các chi tiết.

“…phải để tôi chuẩn bị đã,” Gottler nói với Jack. “Anh giáng nó lên đầu tôi mà không có cảnh báo trước nào cả.”

“Chúng tôi giáng lên đầu anh ý à?” tôi cáu kỉnh ngờ vực nhắc lại. “Anh có 9 tháng để xem xét toàn bộ chuyện này. Đến giờ anh vẫn không thấy là mình có nghĩa vụ phải làm gì cho Luke sao?”

“Luke,” Gottler nói, có vẻ ngạc nhiên. “Đó là tên cậu bé à?” Anh ta chớp mắt. “Tất nhiên rồi.”

“Sao lại ‘tất nhiên rồi’?” Tôi hỏi, nhưng anh ta chỉ đáp lại với nụ cười không hề vui vẻ và lắc đầu.

Jack giục tôi đứng lên với anh. “Chúng tôi sẽ để anh làm việc tiếp nhé Mark. Lưu ý về thời gian đã thỏa thuận. Tôi muốn được biết tình hình ngày sau khi anh nói chuyện với ban giám đốc như đã nói.”

“Chắc rồi Jack.”

Gottler dẫn chúng tôi ra phòng họp, đi qua các cửa đôi và cột nhà với nhiều bức chân dung và bảng chữ. Tôi đọc các bảng ghi khi đi lướt qua, chú ý đến một tấm bảng đá vôi lớn lồng kính treo trên những cánh cửa dẻ màu đen. Trên đá khắc: vì với Chúa không có gì là không thể, Luke 1:37 34 .

“Cánh cửa này dẫn đi đâu đây?” tôi hỏi.

“Đến phòng làm việc của tôi.” Một người đàn ông bước đến cửa từ hướng khác. Ông ta dừng lại và quay lại với chúng tôi mỉm cười.

“Cha Cardiff,” cha Gottler vội vàng chào. “Đây là anh Jack Travis, và cô Ella Varner.”

Noah Cardiff bắt tay Jack. “Rất hân hạnh anh Travis. Tôi cũng vừa mới có cơ hội được gặp bố anh.”

Jack cười. “Hy vọng ông không gặp ông ấy trong ngày ông ấy xấu tính.”

“Không hề. Ông là quý ông lịch lãm. Rất truyền thống. Tôi cố thuyết phục ông ấy đến dự một buổi lễ của chúng tôi nhưng ông ấy nói rằng vẫn chưa phạm hết tội lỗi đâu, nên sẽ cho tôi biết khi sẵn sàng.” Khẽ cười, Cardiff quay sang tôi.

Ông ta thật chói lọi. Một người cao to, dù không cao như Jack, và có kích cỡ nhỏ hơn. Trong khi Jack có vẻ ngoài và di chuyển như một vận động viên, thì Noah Cardiff uyển chuyển như vũ công. Thật thú vị khi nhìn hai người đứng cạnh nhau, Jack với sức lôi cuốn gợi cảm, phàm tục, còn Cardiff thì đẹp tinh tế, khổ hạnh.

Mục sư có nước da sáng, kiểu dễ dàng đỏ hồng lên, và mũi ông ta hẹp với sống mũi cao. Nụ cười của ông ta có vẻ thánh thiện và hơi buồn, nụ cười của một người chết ý thức được toàn bộ sự yếu đuối của con người. Và đôi mắt như của một vị thánh, đôi mắt bao dung màu xanh nhạt, tia nhìn của ông làm người ta có cảm giác như vừa được xức dầu thánh.

Khi ông bước đến gần để bắt tay tôi, tôi ngửi thấy mùi hương hoa oải hương và mùi amber 35 . “Cô Varner. Chào mừng cô đến với chốn tôn nghiêm này của chúng tôi. Tôi hy vọng cuộc gặp của cô với Cha Gottler tốt cả chứ?” Dừng lại, ông ta mỉm cười kỳ quặc với Gottler. “Varner à…chẳng phải chúng ta đã từng có cô thư ký…?”

“Vâng, đấy là em gái cô ấy, Tara có đôi lúc có giúp chúng ta.”

“Tôi hy vọng cô ấy ổn,” Cardiff nói với tôi. “Nói với cô ấy tôi gửi lời thăm nhé.” Tôi lưỡng lự gật.

Cardiff nhìn lại tôi một lúc như muốn đọc suy nghĩ của tôi. “Chúng tôi sẽ cầu nguyện cho cô ấy,” ông nói khẽ. Với một bàn tay duyên dáng, ông chỉ về bức tường khắc trên cửa. “Đây là câu giáo lý yêu thích nhất của tôi, từ một môn đệ của Chúa mà tôi yêu thích. Quả đúng là như vậy. Không gì là không làm được trong mái nhà của Chúa.”

“Sao Luke lại là môn đệ yêu thích của ông?” tôi hỏi.

“Ngoài các lý do khác, Luke là môn đệ duy nhất liên quan đến truyền thuyết về người Ban phúc và đứa con hoang đàng.” Cardiff cười với tôi. “Và ông cũng là người ủng hộ mạnh mẽ vai trò của phụ nữ trong cuộc đời Chúa Jesus. Sao cô không tới dự một buổi lễ của chúng tôi nhỉ cô Varner? Và mang theo anh bạn Jack của cô?”