← Quay lại trang sách

MƯỜI BỐN

Khi tôi và Jack ra đến ngoài, tôi tua lại cuộc gặp gỡ trong đầu, day day thái dương, cảm thấy như có nhiều vòng cao su thít chặt lấy đầu mình.

Jack mở cửa chiếc SUV cho tôi rồi bước sang cửa bên kia. Chúng tôi đều đứng bên hai cánh cửa mở, để cho hơi nóng thoát ra trước khi bước vào xe.

“Tôi không chịu nổi gã Mark Gottler.” Tôi nói.

“Thật sao? Tôi không nghĩ thế.”

“Khi anh ta nói chuyện, tôi bị ấn tượng khi biết rằng đây là tên khốn đạo đức giả đã lợi dụng em tôi, và tôi muốn… Nói chung, tôi cũng không biết nữa, bắn anh ta hay gì đó… nhưng thay vào đó chúng ta lại đến đó, và thương lượng.”

“Tôi hiểu. Nhưng anh ta đang nhận trách nhiệm rồi đó thôi. Phải ghi nhận điều này cho anh ta chứ.”

“Anh ta chỉ làm thế vì chúng ta ép anh ta.” Tôi nhíu mày. “Anh không đứng về phía anh đấy chứ hả?”

“Ella, tôi vừa để giày của tôi vào mông anh ta suốt 1 tiếng 15 phút vừa rồi đấy. Không, tôi không bênh anh ta. Tôi chỉ muốn nói chuyện này không hoàn toàn là lỗi của anh ta. Được rồi đấy, chúng ta vào xe thôi.” Jack khởi động xe. Máy điều hòa cũng không là gì trong cái nóng như thiêu này.

Tôi thắt dây an toàn. “Em tôi phải ở trong trung tâm này vì suy nhược thần kinh sau khi bị một mục sư đã có gia đình dụ dỗ – làm sao anh có thể nói rằng đó là lỗi của nó chứ?”

“Tôi đang nói là có đủ lời buộc tội rồi. Và Tara không phải bị dụ dỗ đâu. Cô ấy đã hoàn toàn trưởng thành, và sử dụng cơ thể mình để có được thứ mình muốn.”

“Vậy với anh là chỉ hơi đạo đức giả thôi hả?” tôi gay gắt hỏi.

“Thực tế thế này nhé Ella: em gái em sẽ có một ngôi nhà, một cái xe mới, và một khoản trợ cấp 15.000$ một tháng, tất cả vì một lý do đơn giản là cô ấy xoay sở để bị ễnh bụng với một gã có tiền. Nhưng cho dù luật sư có thể giúp đạt được thỏa thuận tốt đến thế nào thì sẽ có ngày cô ấy cũng phải tìm một đại gia khác thôi. Vấn đề là lần tới sẽ không dễ dàng đâu vì lúc ấy cô ấy già hơn rồi.”

“Sao anh không nghĩ là nó sẽ kết hôn chứ?” tôi hỏi, còn giận dữ hơn.

“Cô ấy không cưới một gã bình thường đâu. Cô ấy thích người giàu có. Và cô ấy không phải kiểu người mà người giàu muốn cưới.”

“Có chứ. Con bé xinh đẹp mà.”

“Nhan sắc là tài sản hao mòn. Và đó là cái duy nhất Tara có. Trong ngôn ngữ thương mại thì điều đó khiến cô ấy phải bán dưới mức giá trị thật, chứ không phải giữ giá tốt.”

Lời nhận xét thẳng thừng làm tôi ngừng thở. “Đó thật sự là điều mà mấy gã nhà giàu nghĩ sao?”

“Hầu hết chúng tôi.”

“Lạy Chúa.” Tôi bốc hỏa. “Hẳn các anh nghĩ rằng mọi phụ nữ anh gặp đều theo đuổi ví tiền của các anh.”

“Không phải thế. Nhưng hãy nói là không khó gì để phát hiện ra những người có thể quẳng tôi đi trong lúc dầu sôi lửa bỏng nếu có chuyện gì đó xảy ra với tiền của tôi.”

“Tôi cóc quan tâm đến tiền của anh--”

“Tôi biết. Đó là lý do tôi--”

“-và nếu anh ghét em gái tôi đến thế thì anh mất công giúp đỡ nó làm gì?”

“Tôi không ghét cô ấy. Không hề. Tôi chỉ nhìn nhận cô ấy đúng như bản thân cô ấy thôi. Tôi làm tất cả là vì Luke. Và vì em.”

“Vì tôi á?” Giật mình quên bẵng con giận ngùn ngụt, tôi tròn mắt nhìn anh.

“Không có nhiều thứ là tôi không làm cho em đâu Ella,” anh lặng lẽ nói. “Em vẫn chưa nhận ra sao?”

Khi tôi vẫn còn sững sờ im lặng thì anh lùi xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Bất mãn, nổi giận và nóng rang, phải mất một lúc thì máy điều hòa mới có thể xua đi cái nóng bên trong xe – và tôi im lặng một hồi lâu. Tôi nhìn nhận em tôi khác với Jack. Tôi yêu em mình. Nhưng điều đó có đang ngăn tôi nhìn thẳng vào sự thật không? Phải chăng Jack nhìn thấu được chuyện này rõ hơn tôi?

Tôi nghe chuông điện thoại của mình reo lên. Với vào túi xách, tôi mò mẫm đến khi sờ thấy điện thoại. “Dane gọi,” tôi nói cụt lủn. Ít khi anh gọi vào ban ngày. “Anh không phiền nếu tôi trả lời chứ?”

“Cứ nghe máy đi.” Jack tiếp tục lái xe, mắt anh nhìn thẳng về phía trước. Xe cộ đi lại loạng choạng, tắc nghẽn như các tế bào cố chen chúc trong động mạch bị tắc.

“Dane à, mọi chuyện ổn chứ anh?”

“Chào em yêu. Mọi chuyện đều tuyệt. Cuộc gặp thế nào em?” Tôi kể thật tóm tắt với Dane, và anh lắng nghe với vẻ thông cảm đầy an ủi, không đưa ra phán xét nào như Jack cả. Thật nhẹ nhõm khi được nói chuyện với người không hề chạm mạch tôi. Tôi thấy mình thư giãn, gió điều hòa thổi vào tôi như hơi từ tảng băng.

“Này, anh đang phân vân,” Dane nói, “em có muốn có người ở cùng tối mai không? Anh sẽ lái xe qua đó để lấy lưu tốc kế từ Katy cho hệ thống mà bọn anh đang lắp. Anh sẽ đưa em đi ăn tối rồi ngủ lại đêm. Gặp anh chàng mà lâu nay em dành thời gian quá nhiều bên cạnh anh ta.”

Tôi sững lại cho đến khi Dane cười nói thêm, “Nhưng anh không thay bỉm đâu đấy.”

Tiếng cười đáp lại của tôi hơi quá chói. “Không cần thay bỉm đâu. Vâng, gặp anh ở đây thật tuyệt. Em không chờ được đấy.”

“Hay quá. Anh sẽ đến nơi tầm 4 hay 5 giờ chiều mai. Chào em yêu.”

“Chào anh Dane.”

Tắt máy, tôi thấy là chúng tôi đã về đến 1800 đường Main, đang lùi vào hầm đỗ xe.

Jack tìm thấy một chỗ trống ở cạnh khu thang máy, và anh dừng chiếc SUV lại. Anh tắt máy và nhìn tôi trong ánh sáng mờ ảo trong xe.

“Ngày mai Dane tới thăm tôi,” tôi chủ định nói với tông giọng hiển nhiên là thế nhưng thế nào đó lại có vẻ căng thẳng.

Cảm xúc của Jack không thể đọc được. “Vì sao?”

“Anh ấy đến Katy để lấy một thiết bị theo dõi. Và vì anh ấy đi qua nên muốn gặp tôi.”

“Anh ta định ở đâu?”

“Ở cùng tôi, tất nhiên rồi.”

Jack im lặng một lúc. Có lẽ tôi tưởng tượng, nhưng tôi nghĩ hơi thở của anh có nhịp gấp hơn. “Tôi có thể kiếm cho anh ta một phòng ở khách sạn,” cuối cùng anh nói, “Tôi sẽ thanh toán phòng cho.”

“Sao anh có thể…cái gì?...”

“Tôi không muốn anh ta ở qua đêm với em.”

“Nhưng anh ta là--” tôi ngưng lại, khó tin, nhìn vào anh. “Chuyện gì đây Jack? Tôi sống với anh ấy mà.”

“Không còn nữa. Em sống ở đây. Và--” Một khoảnh khắc im lặng nhức nhối ngắn ngủi. “Tôi không muốn em quan hệ với anh ta.”

Lúc đầu tôi hoang mang hơn là giận dữ. Jack có vẻ như đã chuyển sang trạng thái bẻ khớp tay mà tôi chưa từng thấy trước đó, với Dane thì chắc chắn càng không. Việc Jack cảm thấy sở hữu, rằng anh ta muốn can thiệp vào việc tôi quan hệ với ai và vào lúc nào, thật hết sức xa lạ. “Anh không có phần quyết định chuyện đó đâu,” tôi nói.

“Tôi không đứng yên khi anh ta cướp cái gì của tôi đâu.”

“Của anh ư?” tôi lắc đầu, kêu lên vô vọng, nửa cười nửa tự vệ. Các ngón tay tôi úp lên miệng rồi khẽ ở yên đó, như cái mành mỏng che một cửa sổ mở. Phải mất một lúc khó khăn tôi mới tìm đủ từ để trả lời. “Jack, bạn trai tôi sẽ đến thăm tôi. Tôi có thể hoặc không quan hệ với anh ấy. Nhưng đó không phải chuyện của anh. Và tôi không thích chơi trò kiểu này.” Tôi hít thêm một hơi nữa, và thấy mình nhắc lại, “Tôi không thích trò chơi.”

Giọng Jack khẽ khàng nhưng chứa đựng sự hung dữ làm cho mọi sợi lông trên người tôi muốn dựng ngược lên. “Tôi không chơi. Tôi đang cố cho em biết tôi cảm thấy thế nào.”

“Hiểu rồi. Giờ tôi muốn có không gian riêng.”

“Tôi sẽ cho em mọi không gian em muốn. Miễn là anh ta cũng thế.”

“Thế nghĩa là gì?”

“Đừng để anh ta ở trong căn hộ với em.”

Tôi đang bị ra lệnh. Tôi đang bị kiểm soát. Sự hoảng hốt tràn ngập trong tôi, tôi mở cửa xe, cần không khí. “Rút lui đi,” tôi nói. Tôi trèo ra bước về phía thang máy trong khi Jack đuổi theo.

Tôi ấn ngón tay vào phím thang máy mạnh đến mức gần như bị trật gân. “Anh thấy chưa, đó là lý do vì sao tôi luôn chọn Dane hoặc người nào giống anh ấy, chứ không phải anh. Tôi sẽ không bao giờ để bị ra lệnh phải làm gì. Tôi là một người tự do.”

“Tự do cái mứt,” tôi nghe anh rủa. Anh cũng thở gấp gáp không kém gì tôi.

Tôi phẫn nộ xoay lại nhìn anh. “Anh nói gì?”

“Chuyện này chẳng có của nợ gì liên quan đến tự do cả. Em sợ vì em biết nếu em bắt đầu với anh thì nó sẽ dẫn đến một nơi mà em và Dane chưa bao giờ tới. Anh ta không ở bên em đâu – anh ta đã chứng minh rồi đấy. Anh ta nhét vào em rồi giờ anh ta được ngủ với em sao?”

“Câm ngay!” Tôi đã chịu đủ rồi. Và tôi, chưa từng đánh bất kỳ ai trong đời, dùng cái túi xách tình cờ là túi da rất nặng đập vào cánh tay Jack. Nó tạo lên một tiếng thịch, nhưng anh tỏ ra không để ý đến.

Cửa thang máy mở ra, ánh sáng trong khoang thang máy trống làm sáng nền bê tông gạch xám xịt. Không ai trong chúng tôi nhúc nhích bước vào, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào nhau khi những lời cãi vã tác động đến chúng tôi.

Túm lấy khuỷu tay tôi, Jack lôi tôi vòng ra đằng sau dãy thang máy, một góc tối đầy mùi dầu và khí thải xe. “Anh muốn em,” anh thì thào. “Đá anh ta đi và chọn anh. Rủi ro duy nhất em có là mất đi người mà dù sao em cũng chưa từng có. Anh ta không phải là điều em cần đâu Ella. Chính là anh.”

“Thật không tin nổi,” tôi ghê tởm nói.

“Cái gì không tin nổi?”

“Cái tôi của anh, được bao bọc bởi đám mây phản vật chất của chính mình. Anh là cái lỗ đen của …. Sự ngạo mạn!”

Jack nhìn tôi qua bóng tối mờ ảo, rồi anh ngoảnh mặt đi, và tôi nghĩ tôi nhìn thấy ánh trắng lóa của một nụ cười.

“Anh thấy thú vị sao?” tôi hỏi. “Có cái quái gì vui ở đây à?”

“Anh chỉ đang nghĩ nếu tình dục với em mà chỉ vui bằng một phần mười cãi nhau với em thôi thì anh quả là một gã khốn hạnh phúc.”

“Anh sẽ không bao giờ biết được đâu. Anh--”

Anh hôn tôi.

Tôi điên tiết đến mức cố dùng túi dánh anh tiếp, nhưng nó rơi tõm xuống sàn và tôi chống chếnh trên đôi giày cao gót của mình. Jack túm lấy tôi, hôn tôi, dùng miệng anh mở miệng tôi ra. Tôi nếm vị nồng ấm, và hơi thở ngọt ngào vị bạc hà … tôi đang tự mình nhấm nháp Jack.

Tuyệt vọng, tôi tự hỏi lại sao với Dane lại không như thế. Nhưng cái cách miệng Jack giam giữ tôi, sự kết nối ẩm ướt kiên quyết của mỗi nụ hôn, từng ttacs động ướt át thì tuyệt đến phát điên không chống cự nổi. Anh kéo tôi lại gần và chậm rãi tìm kiếm với lưỡi của mình. Anh càng tiến vào sâu thì tôi càng uốn người mạnh hơn vào anh, toàn bộ cơ thể tôi thấm đẫm trong khao khát.

Đôi tay anh lướt trên bộ vest của tôi, âu yếm và nhẹ nhàng. Làn da tôi nóng rực lên dưới lớp vải lụa mềm mại. Anh lướt ngón tay lên mặt tôi, vuốt tóc tôi, và tôi cảm thấy tay anh run nhẹ, cái run rẩy vì ham muốn mãnh liệt. Vòng tay ra sau đầu tôi, anh luồn ngón tay vào tóc tôi, và hôn tôi. Tôi run rẩy khi cảm thấy bàn tay tự do của anh bật tung 3 chiếc cúc bọc lụa khép 2 vạt áo khoác của tôi vào với nhau, để lộ ra chiếc áo lót mỏng co giãn màu kem được giữ bằng hai sợi dây mảnh.

Jack lầm bầm gì đó – một câu chửi thề, hay lời cầu nguyện – rồi anh luồn vào bên trong lớp áo để tìm kiếm làn da mỏng mềm ở eo tôi. Chúng tôi đều run rẩy, quá miệt mài và khao khát để dừng lại. Anh giật ngược lớp lụa lên để lộ ra vùng da kín đáo ánh lên như vỏ trứng trắng trong bóng tối. Anh cúi đầu xuống một bên ngực, miệng anh tìm kiếm đỉnh của nó. Tôi rít vào một hơi khi cảm nhận lưỡi anh trượt vòng quanh, mút mạnh ướt át. Từng nhịp kéo vào ve vuốt bắn thẳng niềm hoan lạc xuống đáy bụng tôi. Tôi ngửa đầu dựa vào bức tường cứng lạnh, sôi sục, hông tôi quằn quại ưỡn ra trước.

Jack đứng thẳng lên, dữ dội chiếm lấy môi tôi, tay anh trượt lên ngực tôi. Nụ hôn dài, khiêu gợi … vuốt ve, nhấm nháp, cho đến khi tôi say sưa trong khoái cảm. Đôi tay tôi vòng quanh cổ anh, ép đầu anh sát vào tôi hơn, anh rên lên tiếng trầm khàn đói khát chấp nhận. Tôi chưa từng biết đến ham muốn tuyệt vọng như thế, muốn nữa, muốn nói với anh, Làm đi, bất cứ điều gì, em không cần biết, chỉ cần làm ngay đi. Tôi mò mẫm phía trước người anh, chạm vào những múi cơ mạnh mẽ được bao phủ bởi bộ quần áo trang nhã, và ý nghĩ về cái ẩn giấu dưới những lớp che phủ văn minh đó còn kích thích tôi hơn.

Anh túm lấy váy tôi, thô bạo kéo mạnh, và tôi ngưng thở khi cảm nhận không khí mát rượi trườn lên chân, tương phản với cái nóng đau đớn rần rật trên làn da và thần kinh tôi. Anh sục vào bên dưới lớp quần lót co giãn, tìm kiếm giữa hai đùi tôi, nhục dục ướt át mở ra chào đón sự xâm nhập của ngón tay anh. Tôi cảm nhận hơi thở của anh phả vào cổ tôi, cảm thấy những múi cơ mạnh mẽ ở bắp tay anh dưới tay tôi. Anh trượt một ngón tay vào tôi, rồi một ngón nữa. Tôi nhắm mắt, yếu ớt khi ngón cái của anh khẽ khàng day day cái nụ, ngón tay anh vuốt ve sâu và chắc chắn. Các khớp tay anh khẽ cọ vào bên trong tôi theo từng nhịp uốn tay đẩy vào làm tôi phát điên. Khoái cảm … mụ mi… bất lực… điên cuồng.

Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn thứ gì đó hơn cả sự an toàn. Tôi muốn Jack mãnh liệt đến mức vượt ra khỏi lý trí và lựa chọn. Tôi lóng ngóng tháo thắt lưng, khóa và cúc quần để mở toang quần anh ra. Tôi nắm lấy anh đang cương lên to lớn.

Rút ngón tay ra, anh móc vào quần lót tôi và tuột nó xuống. Anh nâng tôi lên nhẹ nhàng đến không tưởng. Nhận biết anh mạnh mẽ đến thế nào làm cho ham muốn căng thẳng trào dâng trong tôi. Tôi vô vọng choàng cánh tay quanh cổ và gục đầu lên vai anh. Vâng. Vâng. Anh đi vào tôi, làm tôi quẳn quại vì bề dày không tưởng của anh. Hôn cổ tôi, anh thì thào nói tôi cứ thư giãn, anh sẽ chăm sóc tôi, hãy để anh vào, cứ để anh vào… Anh hạ toàn bộ cơ thể tôi xuống cho đến khi ngón chân tôi chạm xuống sàn, áp lực khoái cảm kiên quyết mở tôi ra.

Thật gợi tình đến choáng váng khi sex khi vẫn mặc nguyên quần áo, bị nêm chặt, thút thít với nụ hôn tham lam của anh. Jack áp đặt nhịp điệu thúc lên uyển chuyển, và mỗi lần anh thúc vào, các múi cơ trong tôi siết chặt lấy thỏa mãn quanh anh, tha thiết kéo anh vào, để có anh thêm nữa, thêm nữa. Tôi co thắt, nóng ngùn ngụt, tay chân tay quắp chặt lấy cơ thể to lớn đang thúc vào tôi cho đến khi cảm giác thỏa mãn tuyệt đối dẫn tôi đến cơn cực khoái mãnh liệt không chịu nổi. Jack đón tiếng kêu nghẹn ngào của tôi trong miệng anh, làm nghẹt những âm thanh tôi tạo ra. Anh thúc vào sâu, giữ ở đó và rùng mình, hơi thở anh vỡ ra khi anh tìm thấy sự giải thoát của chính mình.

Phải mất một lúc lâu trước khi một trong hai chúng tôi nhúc nhích. Tôi đang dựa vào anh, phần ẩm ướt mềm mại thân mật khóa vào anh, đầu rớt xuống vai anh. Tôi thấy mình lử lả. Tôi biết rằng sẽ sớm thôi, khi lý trí tôi bắt đầu hoạt động lại, tôi sẽ cảm thấy những thứ tồi tệ mà tôi vô cùng muốn tránh né. Bắt đầu là sự xấu hổ. Không có nhiều đứng đắn trong chuyện đáng sợ mà chúng tôi vừa làm.

Và phần tệ nhất là nó thật tuyệt, khi tôi vẫn cảm thấy anh vẫn chêm chặt trong tôi, cánh tay anh vẫn bao bọc quanh tôi.

Một bàn tay anh ép đầu tôi sát hơn vào vai anh, như thể đang cố bảo vệ tôi khỏi cái gì đó. Tôi nghe anh khẽ chửi thề.

“Chúng ta mới làm chuyện đó trong bãi đỗ xe,” tôi yếu ớt nói.

“Anh biết, em yêu dấu,” anh thì thầm. Anh nhúc nhích, nhấc tôi ra khỏi anh, tôi rên lên kiệt sức. Tôi ẩm ướt, hơi sưng, và mọi cơ bắp đều run rẩy. Dựa lưng vào tường, tôi để anh kéo lại áo váy và cài khuy áo vest. Sau khi chỉnh trang xong cho mình, anh tìm túi xách và đưa lại cho tôi. Tôi không thể nhìn anh, ngay cả khi anh ôm đầu tôi trong đôi tay.

“Ella này.” Hương vị hơi thở của anh, với vị mặn của sex và làn da nóng bỏng trộn lẫn vào nhau thành một mùi hương gợi cảm tuyệt vời. Tôi muốn có anh thêm nữa. Sự nhận biết làm những giọt nước mắt tuyệt vọng dâng đầy trong mắt tôi. “Anh sẽ đưa em lên phòng anh,” Jack thì thầm. “Chúng ta sẽ tắm rửa, và--”

“Không, em…em cần ở một mình.”

“Em yêu. Anh không cố ý để chuyện xảy ra thế này. Đến giường anh đi. Để anh làm tình với em theo đúng cách của nỏ.”

“Không cần đâu.”

“Cần. Cần chứ.” Giọng anh thấp và vội vã. “Đi mà Ella. Anh không lên kế hoạch cho lần đầu tiên như thế này. Hãy để anh làm chuyện đó tốt hơn cho em. Anh có thể--”

Tôi lấy tay chạm vào môi anh. Hơi thở khẽ khàng của anh khô và nông. Tôi định nói nhưng cửa thang máy kêu lên và mở ra. Tôi giật mình với tiếng động. Một người đàn ông đi ra khỏi thang máy và bước đến xe của mình, tiếng bước chân vang vọng trên nền bê tông.

Tôi đợi cho đến khi chiếc xe ra khỏi gara rồi mới nói với Jack. “Nghe em đây,” tôi hổn hển nói. “Nếu mong muốn và cảm nhận của em có ý nghĩa gì đối với … anh phải cho em một khoảng cách. Giờ em đã chạm tới giới hạn mà em không thể kiểm soát nổi. Đây là lần đầu tiên em quan hệ với một người không phải Dane. Em cần có thời gian để suy nghĩ.” Tôi ngập ngừng giơ tay lên vuốt ve cằm anh đang căng lên. “Anh không cần phải chỉ cho em thêm pháo hoa nữa đâu,” tôi nói. “Chỉ nghĩ đến thôi là em đã sợ chết khiếp rồi.”

“Ella--”

“Anh phải rút lui đi,” tôi nói. “Em sẽ cho anh biết khi em sẵn sàng cho cái gì nữa. Cho đến lúc đó … em không muốn nghe hay nhìn thấy anh nữa. Người em cần gặp ngay bây giờ là Dane. Người em cần cùng đưa ra quyết định là Dane. Nếu sau đó cuộc đời anh còn có chỗ dành cho anh, anh sẽ là người đầu tiên được biết.”

Tôi khá chắc chắn là chưa có người phụ nữ nào từng nói với Jack Travis theo cách như vậy. Nhưng đó là cách duy nhất tôi biết để có thể đối phó với anh. Nếu không thì không nghi ngờ gì là tôi sẽ trần truồng trên giường anh chỉ trong 10 hay 15 phút nữa.

Jack túm lấy khuỷu tay tôi, giật bàn tay đang vuốt ve ra khỏi mặt anh, rồi chĩa vào tôi ánh mắt phẫn nộ. “Mẹ kiếp.” Anh kéo tôi vào vòng tay anh, ôm chặt tôi và thở gấp. “Có đến 10 điều anh muốn nói với anh bây giờ. Nhưng có đến 9 điều có thể khiến anh trông như thằng điên.”

Dù trong hoàn cảnh nghiêm túc như thế này, tôi vẫn gần như mỉm cười. “Điều thứ 10 là gì?” Tôi hỏi vào mặt trước áo sơ mi của anh.

Anh dừng lại, đắn đo. “Bỏ đi,” anh lầm bầm. “Cái đó cũng có thể làm cho anh thành thằng điên luôn.”

Dẫn tôi đến thang máy, anh bấm nút. Chúng tôi lặng lẽ đi lên. Jack lướt tay lên vai, eo rồi hông tôi, như thể anh không thể ngừng chạm vào tôi. Tôi muốn quay lại và để anh ôm tôi, đi lên phòng anh. Nhưng thay vào đó tôi ra khỏi thang máy khi chúng tôi đến tầng 6, và Jack đi theo tôi.

“Anh không cần đưa em đến cửa phòng đâu,” toi nói.

Anh cau có và tiếp tục đi cùng tôi đến căn hộ. Tôi đang định bấm mã khóa trên bảng phím thì Jack ôm vai tôi xoay người lại với anh. Cách anh nhìn tôi làm tôi ửng đỏ từng cen ti mét trên người. Tay anh trượt ra sau gáy tôi.

“Jack--”

Anh hối hả hôn tôi. Môi tôi hé ra dưới áp lực đòi hỏi. Đó là một nụ hôn khêu gợi, nóng bỏng và tàn phá … chỉ có điều chẳng có gì nhiều để mà phá hủy nữa. Tôi đẩy anh ra, cố bứt ra, nhưng anh vẫn tiếp tục cho đến khi tôi nhũn người dựa vào anh. Chỉ khi đó anh mới ngẩng lên, đói khát nhìn xuống tôi, và lóe ánh nhìn đắc thắng mạnh mẽ.

Có vẻ như anh thấy rằng đã làm rõ được điều gì đó.

Trong đầu tôi lóe lên suy nghĩ toàn bộ chuyện này đã hình thành nên sự đánh dấu lãnh thổ. “Đàn ông như loài chó ấy,” Stacy đã từng ngán ngẩm nói. Và cô nàng thường tiếp tục nói thêm là, như loài chó, họ đều chiếm nhiều chỗ trên giường, và luôn sục vào đáy.

Bằng cách nào đó mà tôi bấm đúng mã khóa và bước vào phòng.

“Ella--”

“À mà, em vẫn đang uống thuốc tránh thai đấy,” tôi nói.

Trước khi anh có thể trả lời tôi đã dứt khoát đóng cửa trước mặt anh.

“Chào chị Ella,” cô trông trẻ, Teena, vui mừng reo lên. “Cuộc gặp thế nào?”

“Cũng tạm. Luke thế nào rồi?”

“Sạch sẽ và no nê. Em mới đặt bé vào cũi.”

Cái treo nôi đang khe khẽ ngân nga, những chú gấu và hũ mật quay quay những vòng chậm chạp.

“Có chuyện gì trong lúc chị đi không?” tôi hỏi.

“À, lúc chị mới đi thì anh chàng có hơi cáu kỉnh một chút, nhưng rồi sau đó cũng dịu đi.” Teena cười. “Các cậu bé không bao giờ thích mẹ mình đi ra ngoài mà không có mình đi cùng.”

Tim lỡ mất một nhịp. Mẹ. Tôi định đính chính lại, nhưng rồi lại thấy có vẻ không đáng. Tôi gửi tiền cho Teena, tiễn cô ra cửa rồi đi tắm.

Nước nóng xoa dịu làm tôi thấy thoải mái, làm dịu đi cơn đau nhức nhối. Nhưng nó không thể giúp ích gì được cho cảm giác tội lỗi của tôi. Lần đầu tiên tôi trải qua cảm giác hối hận kép giằng xé nhau vì đã lừa dối người khác … hối hận vì đã làm chuyện đó, nhưng cũng vì đã thích thú quá nhiều.

Thở dài, tôi quấn tóc vào khăn, mặc váy rồi đi xem Luke thế nào. Bộ treo nôi đã dừng và xung quanh tĩnh lặng.

Tôi nhón chân đến bên cũi, nghé vào, mong thấy nhóc đang ngủ. Nhưng cậu chàng nhìn lên tôi với vẻ buồn rười rượi của riêng mình.

“Con vẫn chưa ngủ sao Luke?” tôi khẽ hỏi. “Con đang chờ gì vậy?”

Lần này nhìn thấy tôi, cậu nhóc cựa người đá đá chân, rồi cái miệng uốn thành nụ cười trẻ thơ. Nụ cười đầu tiên của bé.

Tôi giật mình trước phản xạ tự nhiên khi nhìn thấy tôi của cậu nhóc. Đó là dì. Con đang chờ dì. Rồi tôi thấy cơn đau nhói dễ chịu đi thẳng vào tâm hồn mình, và quên đi tất cả mọi thứ ngoại trừ khoảnh khắc này. Tôi đã có được nụ cười đó. Tôi muốn có được cả triệu nụ cười nữa từ cậu bé. Không nghĩ ngợi gì tôi vươn tới bế Luke ra khỏi cũi, hồ hởi hôn lên khuôn mặt nhỏ ấm áp và cái miệng đang mỉm cười kia. Tôi hít vào mùi của phấn, của bỉm, và mùi hương thanh khiết của bé. Tôi chưa từng biết đến niềm hạnh phúc nào như thế.

“Nhìn con kìa,” tôi thì thầm, giụi vào cổ bé. “Nhìn nụ cười ấy kìa. Ôi, con là anh chàng ngọt ngào nhất, em bé ngọt ngào nhất…”

Cậu bé của tôi. Luke của tôi.