← Quay lại trang sách

MƯỜI LĂM

“Chà,” Dane nói khi bước vào căn hộ, sau một cái ôm nấn ná ở cửa. Anh liếc nhìn nội thất căn hộ, nhìn những cửa sổ to nhìn ra ngoài rồi huýt sáo tán thưởng.

“Khá đẹp phải không?” tôi cười hỏi.

Dane vẫn vậy, nồng ấm, dễ chịu và đẹp trai. Anh thấp và mảnh người hơn Jack, vì vậy chúng tôi vừa vặn hoàn hảo khi ôm nhau. Nhìn thấy anh nhắc tôi nhớ ngay đến những lý do đầu tiên khiến tôi ở bên anh. Anh là người đàn ông hiểu tôi hơn bất cứ ai, và chưa từng phá vỡ sự cân bằng ở tôi. Thật khó để tìm được một người trong đời sẽ không bao giờ làm mình tổn thương hay xiên vào mình những khuôn phép đạo đức. Dane là một người trong số đó.

Tôi bế Luke ra cho anh xem, và anh khen ngợi lấy lệ, nhìn tôi khi đặt bé vào ghế rung. Tôi gắn một vòng những đồ chơi sinh động lên để Luke nhìn rồi ngồi xuống cạnh Dane trên sofa.

“Anh không hề biết em lại giỏi cchăm trẻ con thế đâu đấy,” Dane nói.

“Em không mà.” Tôi cầm tay Luke để chỉ cho bé cách ấn một chú cún bằng nhựa từ bên này vòng chạy sang bên kia. Luke gầm gừ đập vào nó. “Nhưng em làm khá tốt với cậu bé này. Cậu nhóc đang huấn luyện em.”

“Nhìn em khác quá,” Dane quan sát, ngồi dịch ra góc sofa cho thoải mái hơn.

“Mệt mỏi,” tôi ủ rũ đồng tình. “Mắt đầy quầng thâm.”

“Không, không phải như vậy. Nhìn em tuyệt lắm. Dạng như… mắt sáng ngời rạng rỡ.”

Tôi cười. “Cảm ơn anh. Không hiểu vì sao. Có lẽ vì em quá vui được gặp anh. Em nhớ anh, Dane.”

“Anh cũng nhớ em.” Anh vươn tới kéo tôi sát vào anh cho đến khi tôi gần như nằm nhoài ra, tóc tôi xõa xuống mặt anh. 2 chiếc khuy áo trên cùng của anh đã mở ra, để lộ khoảng ngực vàng mượt mà. Tôi thấy mùi hương nồng, sạch sẽ quen thuộc từ lọ lăn khử mùi hương tuyệt diệu của anh. Tôi trìu mến cúi xuống hôn anh, hôn lên đôi môi tôi đã hôn cả nghìn lần. Nhưng sự kết nối nhẹ nhàng này không mang đến sự ngọt ngào và dễ chịu mà nó thường có. Thực tế là nó lại mang đến cảm giác khó chịu đến khó hiểu.

Tôi ngẩng đầu lên. Dane kéo tôi sát hơn, truyền một cơn rùng mình lạ lẫm và không hề dễ chịu đi khắp người tôi.

Sao có thể như thế chứ?

Cảm thấy tôi sựng lại, Dane nới lỏng tay và nhìn tôi dò hỏi. “Sao thế, không làm trước mặt đứa bé à?”

Tôi bối rối rời khỏi anh. “Em đoán em…” Cổ họng tôi sít lại. Mắt tôi cay xè, chớp liên tục. “Em có chuyện cần nói với anh,” tôi lạc giọng nói.

“Em nói đi.” Giọng anh dịu dàng và khuyến khích.

Tôi có phải kể cho anh nghe tôi đã làm gì với Jack không? Làm sao tôi giải thích được chuyện đó đây? Tôi tuyệt vọng ngồi xuống nhìn anh, như thể mọi lỗ chân lông trên người tôi mới bị làm đông nhanh chóng rồi lập tức bị rã đông, làm da tôi có lớp mồ hôi khó chịu.

Vẻ mặt Dane không thay đổi. “Em yêu, anh khá giỏi đọc vị đấy. Và anh không khó gì nhận ra là mỗi lần nói chuyện với em luôn có tên một người khác chen vào. Nên để anh bắt đầu giúp em: ‘Dane, gần đây em dành nhiều thời gian với Jack Travis…”

“Gần đây em dành nhiều thời gian với Jack Travis,” tôi nói khi những giọt nước mắt tuôn rơi.

Dane có vẻ nhẫn nại và không hề ngạc nhiên. Anh nắm đôi tay đôi, giữ trong tay anh. “Nói đi em. Anh có thể là bạn của em mà Ella.”

Tôi sụt sịt. “Anh có thể sao?”

“Anh vẫn luôn là bạn em mà.”

Tôi đứng lên đi vào bếp lấy khăn giấy rồi xì mũi quay ra. Tôi đu đưa ghế của Luke cho đến khi nó đung đưa, và cậu bé cảnh giác nhìn mấy món đồ chơi lúc lắc trên vòng. “Không sao đâu Luke,” tôi nói với cậu bé, dù cậu hoàn toàn thờ ơ với khủng hoảng tình cảm của tôi. “Người lớn đôi lúc cũng khóc mà. Đó là chuyện bình thường, tự nhiên thôi.”

“Anh nghĩ cậu bé đang xử lý chuyện đó tốt đấy,” Dane nói, cười gượng và nhìn vào khuôn mặt tội lỗi của tôi. “Đến đây ngồi nói chuyện đi.”

Tôi ngồi cạnh anh và thở ra một hơi run rẩy. “Ước gì anh là người đọc được suy nghĩ. Em muốn anh biết mọi chuyện mà em không cần phải kể ra. Vì có những chuyện em không muốn phải nói ra.”

“Không có gì em không thể nói với anh. Em biết điều đó mà.”

“Đúng thế, nhưng em chưa bao giờ phải giải thích về chuyện dính líu với một người đàn ông khác. Em thấy tội lỗi đến không chịu nổi.”

“Ngưỡng tội lỗi của em luôn luôn rất thấp mà,” anh tử tế nói.

“Muốn Jack là sai lầm, là ngu ngốc, nhưng em không thể ngăn bản thân mình. Em rất tiếc, Dane, nhiều hơn những gì em từng tưởng tượng nổi--”

“Từ từ nào. Trước khi em tiếp tục … không lời xin lỗi nào nhé. Đặc biệt là với cảm xúc. Cảm xúc không bao giờ là sai, đó chỉ là cảm xúc mà thôi. Giờ thì kể cho anh nghe đi.”

Tôi không kể cho Dane nghe mọi thứ, tất nhiên rồi. Nhưng tôi nói đủ để anh hiểu mục tiêu sống cẩn trọng kỹ càng của tôi đã bị phá vỡ, rằng tôi bị thu hút đến ám ảnh một người đàn ông tôi không bao giờ nên chú ý tới, và rằng tôi hoàn toàn không hiểu lý do vì sao.

“Jack thông minh,” tôi nói, “nhưng anh ấy cũng có thể trở nên tàn nhẫn. Anh ấy gia trưởng và truyền thống. Anh ấy như một cầu thủ khúc côn cầu ở trường trung học phải khiến nữ sinh xếp hàng dài theo đuổi, mà em thì luôn ghét kiểu như thế.”

“Anh cũng thế.”

“Nhưng đôi lúc Jack làm em ngạc nhiên khi đưa ra nhận xét hay thấu hiểu cực kỳ chính xác. Và anh ấy trung thực, hay nói, tò mò, và có lẽ là người ít tự ti nhất mà em từng gặp. Anh ấy làm em cười. Anh ấy nói em cần bốc đồng thêm một chút.”

“Anh ta nói đúng đấy.”

“Ừ, có một lúc, có một nơi, có một lúc dành cho sự bốc đồng. Và đó không phải là thời điểm trong cuộc đời mà em cần phải nghĩ đến sự vui vẻ. Em có nhiều trách nhiệm.”

“Anh ta nghĩ gì về đứa bé?”

“Jack thích cậu bé. Anh ấy thích trẻ con.”

“Là một người cổ điển, anh ta hẳn muốn có gia đình của riêng mình,” Dane nhận xét, nhìn tôi chăm chú.

“Em đã nói với Jack cảm giác của em về hôn nhân và gia đình. Nên anh ấy biết chuyện đó sẽ không đến với em. Em nghĩ sự hấp dẫn này chỉ bởi em khác lạ. Em đặc biệt vì em không chạy theo anh ấy.”

“Em có thể là người đặc biệt với bất kỳ ai Ella ạ. Em là một phụ nữ đẹp.”

“Thật thế à?” tôi cười bẽn lẽn nhìn anh. “Anh chưa từng nói với em như thế.”

“Anh không giỏi mấy chuyện đó,” Dane thừa nhận. “Nhưng đúng là em đẹp. Đẹp theo kiểu một cô thủ thư nóng bỏng ấy.”

Nụ cười của tôi trở nên nhăn nhó. “Cảm ơn anh. Em nghĩ Jack thích kiểu như thế.”

“Em có nhiều điểm chung với gã này đến mức nào?”

“Không nhiều. Cơ bản chúng em là 2 cực đối lập. Nhưng anh có muốn biết sức hấp dẫn chính là gì không, phần kỳ cục ấy? … Đó là chúng em nói chuyện.”

“Nói về chuyện gì?”

“Bất cứ chuyện gì,” tôi nghiêm túc. “Chúng em bắt đầu và rồi nó như là sex vậy, cứ qua lại, và cả hai chúng em đều đến, anh biết ý em là gì không? Chúng em sát phạt nhau. Và có vài cuộc nói chuyện còn có vẻ như xảy ra trên vài cấp độ cùng một lúc. Nhưng ngay cả khi chúng em bất đồng với nhau thì cũng vẫn có sự đồng điệu kỳ lạ trong đó. Một sự kết nối.”

Dane trầm ngâm nhìn tôi. “Vậy nếu nói chuyện với nhau như sex, thì sex ra sao?”

“Em--”

Miệng tôi mở ra rồi lại khéo lại. Tôi ngượng ngùng nghĩ ra nhiều cách để giải thích là đến giờ những gì chúng tôi có với nhau chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon, và một lần chóng vánh trong bãi đỗ xe. Và cả hai đều thật ngoạn mục. Không, chẳng có từ nào để nói được.

“Thông tin mật,” tôi tội lỗi nói.

Chúng tôi im lặng ngồi một lúc, cả hai chúng tôi đều sửng sốt vì tôi lại giữ kín điều đó, trong khi tôi vẫn luôn kể cho Dane nghe tất tần tật chẳng giấu giếm điều gì. Mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn luôn, hoàn toàn minh bạch. Điều này thật mới mẻ, cái khái niệm có một phần trong cuộc đời của tôi mà Dane không thể tùy tiện tiến vào.

“Anh không giận sao?” tôi hỏi, “không ghen sao?”

“Ghen chứ, có lẽ,” Dane chậm rãi thừa nhận, nhưng thể điều đó cũng làm anh ngạc nhiên. “Nhưng không giận. Và không chiếm hữu. Vì nó thể hiện một điều: anh giờ không muốn có một mối quan hệ truyền thống và sau này cũng không. Nhưng nếu em muốn khám phá nó cùng với Travis thì em nên thử. Em không cần xin phép, và anh cũng không có quyền gì để mà cho phép em. Mà dù sao thì em cũng sẽ làm như vậy thôi.”

Tôi không thể không nhìn ra sự tương phản giữa Dane với Jack, khi Jack đòi hỏi và chiếm hữu hơn nhiều. Hơn quá nhiều để chịu đựng nổi. Một cơn sốc buồn bã tràn khắp người tôi. “Thật ra thì,” tôi nửa như thì thầm, “ở bên anh ấy, em không thấy bình yên như khi ở cạnh anh.”

“Anh biết.”

Nụ cười thoáng qua môi tôi. “Sao anh biết?”

“Nghĩ xem sự bình yên là gì, Ella.”

“Sự tin tưởng?”

“Ừ, một phần. Nhưng cũng là không có rủi ro.” Anh gỡ một lọn tóc dính trên bên má ướt của tôi rồi vén nó ra sau. “Có lẽ em cần chấp nhận rủi ro một lần. Có lẽ em cần ở cạnh ai đó làm khuấy động em một chút.”

Tôi trườn đến anh và tựa đầu lên ngực anh. Chúng tôi ngồi như vậy một lúc, im lặng, ngoại trừ những tiếng thở dài thi thoảng vang lên. Cả hai chúng tôi đều lặng lẽ nhận thức được điều gì đó đang kết thúc, và một điều gì đó đang bắt đầu.

Dane chạm vào cằm và nâng mặt tôi lên, dịu dàng hôn tôi. Chỉ khi đó tôi mới hiểu ra Dane luôn là người bạn tôi vẫn ngủ cùng, khác hoàn toàn với việc có một người yêu cũng có thể là bạn mình.

“Này,” Dane khẽ nói. “Em nghĩ là chúng ta làm với nhau một lần nữa được không? Một lần cho khoảng thời gian đã qua? Để tạm biệt? Để kết thúc?”

Tôi nhìn anh rầu rĩ cười. “Thay vào đó em đập một chai sâm panh vào anh được không?”

“Ôi trời, thế ít nhất là mở vài chai trước đi đã,” anh nói, và tôi đứng lên đi lấy đồ uống mà chúng tôi cực kỳ cần.

*   *   *

Ngày hôm sau tôi cố gọi cho Jack. Sau khi để lại 2 tin nhắn vào hộp thư thoại của anh, tôi nhận ra là anh chẳng hề vội vã gọi lại cho tôi, và tôi thấy lo lắng, và khó chịu.

“Em biết là có chuyện mà,” Haven nói khi tôi gọi cho cô vào buổi chiều. “Hôm nay tính tình Jack khó chịu như quỷ sứ. Thực tế là ai trong văn phòng cũng thấy nhẹ người khi anh ấy rời văn phòng đến công trường một dự án anh ấy quản lý. Nếu không thì em nghĩ chị Helen, thư ký của anh ấy sẽ dùng cái máy ép đánh anh ấy đến bất tỉnh mất.”

“Chị phải giải quyết vài chuyện với Dane khi anh ấy đến thăm chị,” tôi kể. “Nên chị yêu Jack để cho chị có không gian riêng. Chị đoán là anh ấy không hiểu đúng.”

Giọng Haven lóe lên sự ngạc nhiên. “Không, anh ấy không hiểu đúng đâu. Nhưng em chưa bao giờ có ấn tượng là anh ấy đặc biệt giỏi trong việc rút lui khi anh ấy muốn cái gì đó.”

“À, anh ấy đang rút lui đấy,” tôi ủ ê. “Anh ấy không trả lời điện thoại của chị.”

“Ella, em có lẽ không nên nhúng mũi vào việc của Jack, vì em luôn điên tiết lên khi anh ấy làm như thế với em--”

“Cứ nói đi,” tôi giục. “Chị đang hỏi ý kiến em. Nếu được đề nghị thì không phải là nhúng mũi vào đâu.”

“Được thôi,” Haven hào hứng nói. “Em nghĩ Jack đang cuống lên quay mòng mòng, anh ấy không biết phải làm gì. Anh ấy không quen với cảm giác ghen tuông với bất kỳ ai đâu. Lúc nào anh ấy cũng là người kiểm soát, luôn luôn là tay trên, em nghĩ chị đã cho anh ấy một vố đau đấy. Mà phải nói là em thích như thế lắm.”

“Sao lại thế?” tôi hỏi, choáng váng vì hy vọng và hồi hộp.

“Trước giờ em toàn thấy Jack hẹn hò với mấy cô nàng thừa kế giàu sụ, hoặc siêu mẫu hay diễn viên siêu sao, và em nghĩ đó vì anh ấy muốn tránh điều này… hoàn toàn điên lên vì một người, và bị tổn thương. Đàn ông nhà Travis ghét bị như thế. Nhưng em nghĩ chịu đựng một chút có khi lại tốt cho Jack, là một cách tốt để xốc lại mọi thứ.”

“Chị nói cho em điều bí mật này nhé?”

“Gì thế chị?”

“Jack làm to chuyện lên khi thấy Dane định ở lại trong căn hộ với chị. Anh ấy muốn Dane nghỉ ở khách sạn.”

“Ối trời, thật là ngớ ngẩn. Chị đã sống với Dane hàng năm trời rồi. Nếu muốn sex thì ở nhà mình hay ở khách sạn cũng chẳng có gì khác nhau.”

“Chị biết. Nhưng tối qua đúng là Dane có ở trong phòng chị. Mà chị đang nghĩ có lẽ Jack phát hiện ra rồi.”

Haven khúc khích. “Ella, không có chuyện gì xảy ra trong toàn nhà này mà Jack không biết. Có khi anh ấy đã dặn bảo vệ cho anh ấy biết chính xác Dane rời khỏi vào lúc nào.”

“Chị không sex với Dane,” tôi phòng thủ.

“Chị không phải thanh minh gì với em đâu mà.”

“Thật tệ. Dane ngủ trên sofa, nhưng thằng bé cứ khóc làm anh ấy tỉnh giấc, cho đến khi cuối cùng chị phải để Dane ngủ trong phòng ngủ, còn chị ra sofa. Chị tự tin mà nói với em là sau đêm qua, Dane sẽ không bao giờ tự nguyện sinh con đâu. Và giờ Dane đã bay về Austin rồi, còn Jack thì rõ ràng không muốn nói chuyện với chị.”

Haven cười. “Ella tội nghiệp. Em đoán là Jack chỉ đang cố tìm ra xem bước tiếp theo phải làm gì thôi.”

“Nếu có cơ hội, em nói anh ấy gọi lại cho chị nhé?”

“Không, em có ý này hay hơn. Tối mai là sinh nhật bố. Cô Vivian – người mà bố đang hẹn hò – sẽ tổ chức một bữa tiệc cho bố ở nhà tại River Oaks. Tất cả người nhà Travis đều sẽ đến đó, cả Jack và các anh trai khác của em, cả chị dâu nữa. Chị đi cùng em với Hardy đi.”

“Chị không muốn lẻn vào một bữa tiệc gia đình đâu,” tôi ngập ngừng.

“Chị sẽ là khách của em. Mà nếu chị có không đến thì cả nửa Houston này cũng sẽ lậu vé thôi.”

“Chị không có quà cho bố em.”

“Cô Vivian yêu cầu thay vì tặng quà thì mọi người nên quyên góp cho một quỹ từ thiện mà bố thích. Em sẽ đưa danh sách các quỹ cho chị, chị có thể đóng góp qua mạng nếu muốn.”

“Em thật sự chắc là sẽ không sao chứ?” Tôi muốn đi đến dự tiệc chết đi được. Tôi vô cùng tò mò được gặp những thành viên khác trong gia đình Jack, để xem ngôi nhà mà anh đã lớn lên.

“Có chứ. Đấy là tiệc cocktail – chị có cái váy xinh xắn nào để diện không?”

“Chị có một váy quây xanh nhạt.”

“Trúng rồi. Màu yêu thích của anh ấy đấy. Ôi Ella, chuyện này sẽ vui lắm đây.”

“Có lẽ với em thôi,” tôi rầu rĩ nói, còn Haven khúc khích cười.

Mã bưu tín có thể nghĩ ra ở Houston cho khu vực mà Churchill Travis sống là 77019, vì không thể tiến thêm từ River Oaks nữa. Tọa lạc ở trung tâm Houston, một trong những khu thịnh vượng nhất trong nước. Theo Haven thì biển rao bán nhà bị cấm ở River Oaks. Khi có một căn nhà cần bán thì thường có nhiều người hỏi và sẽ được bán chỉ trong vài ngày. Luật sư, doanh nhân, nhà đầu tư, bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ và các ngôi sao thể thao đều được chọn để sống ở thiên đường dưới bóng-sồi-và-cây-thông, gần với Galleria và Rice và các trường tư thục tốt nhất Texas.

Vài căn nhà ở 77019 rộng hơn 9000 mét vuông, nhưng khu biệt thự nhà Travis khá nhỏ, chỉ khoảng 3600 mét vuông. Nhưng ngôi nhà ở vị trí đắc địa bên một nhánh sông, với khoảng không nhìn ra thành phố. Khi chúng tôi đi qua những khu vườn sum xuê và đường bờ sông, tất cả đều ánh lên dưới ráng chiều đỏ màu rượu chát, mắt tôi mở to trước các dãy nhà kiểu Georgian hiện đại, Tara, nhà kiểu thực dân, biệt thự Tuscan, và nhà kiểu Pháp. Có vẻ như không theo kiểu Houston bản địa mà trông như bộ sưu tập các kiểu nhà từ nhiều thời đại và nhiều vùng miền, nhưng được xây cỡ lớn hơn.

“Chị sẽ thích nó Ella ạ,” Haven đảm bảo, quay lại nói với tôi từ trên ghế trước trong chiếc Mercedes của Hardy. “Vivian luôn tổ chức tiệc rất tuyệt – đồ ăn và âm nhạc cực đỉnh. Theo em biết thì cô ấy chỉ mới có một vụ bê bối thôi, hoành tráng đến nỗi nó thực sự kết thúc như huyền thoại.”

“Sao lại là vụ bê bối?”

“À, Peter Jackson là một trong những vị khách danh dự, nên Vivian trang trí theo kiểu “Chúa tể những chiếc nhẫn”. Cô ấy đào cả sân sau lên, cải tạo thành thác nước và núi đá.”

“Nghe không tệ chút nào mà,” tôi nói.

“Đúng vậy, nhưng phần tệ hại là cô Vivian thuê một nhóm Boy Scout ở trong vùng ăn mặc như những người Hobbit, đi đi lại lại trong bữa tiệc. Lông áo họ rụng khắp nhà, mà bố thì lại dị ứng với lông thú. Bố than vãn đến hàng tuần sau đó.” Haven ngừng lại. “Nhưng em chắc là cô ấy không làm chuyện tương tự tối nay đâu.”

“Cô nên bắt đầu uống ngay khi bước vào bữa tiệc nhé,” Hardy khuyên tôi.

Biệt thự nhà Travis với kiến trúc đã cổ kiểu Châu Âu rộng khoảng hơn 1hec ta. Chúng tôi đi qua một dãy cổng sắt, tiến vào khu đỗ xe chật ních xe đắt tiền. Một gara lớn với những cánh cửa kính to điều khiển từ xa, trưng bày một chiếc Bentley, một chiếc Mercesdes, một chiếc Shelby Cobra, và ít nhất 7 chiếc xe khác, trông như mấy chiếc xe thần thánh khổng lồ. Những người phục vụ mặc đồng phục trắng lái xe chính xác vào từng ô để xe với sự cẩn thận của những ông bố bà mẹ dém chăn màn cho những đứa con thân yêu của mình trên giường.

Tôi khá là choáng khi cùng với Haven và Hardy đi qua sảnh đến với đám đông sáng bóng rực rỡ. Âm nhạc sống vang khắp không gian, một tràng kèn rộn rã làm nền cho một giọng hát nổi tiếng mới được ca tụng khi tham gia một vai phụ trong phim của Spielberg. Chàng ca sỹ vẫn trong độ tuổi 20, đang ngâm nga bài “Steppin’ Out with my Baby” với giọng nam trung mượt mà.

Tôi thấy như mình đang bước vào một thế giới khác. Như là một bộ phim. Khung cảnh tráng lệ, nhưng kỳ lạ là người ta thực sự sống trong nó, rằng sự thịnh vượng này là điều quen thuộc đối với họ.

“Tôi đã dự nhiều bức tiệc…” tôi định nói nhưng rồi lại ngưng bặt, sợ là mình nói gì đó nghe quê quê.

Hardy liếc xuống tôi, đôi mắt xanh lấp lánh vẻ hỏm hỉnh. “Tôi biết.” Tôi nhận ra là anh thật sự hiểu là dù khung cảnh này hoàn toàn quen thuộc với Haven, nhưng cũng quá khác biệt với toa móc ở công viên phía đông Houston mà anh lớn lên.

Họ là một cặp thú vị, Hardy to lớn và rất Mỹ, còn Haven thì bé nhỏ và thanh nhã. Nhưng dù họ có khác nhau thì trông họ cũng cực kỳ hòa hợp. Người ngoài không thể không nhận ra tia điện giữa hai người, sự tôn trọng trí thông minh của nhau, và sự nhận thức đầy khích lệ về nhau. Nhưng cũng rất dịu dàng. Tôi nhìn ra rõ ràng khi Hardy liếc trộm Haven trong khi cô để ý vào nơi khác. Trông anh như thể muốn mang cô đi và giữ cô cho riêng mình. Tôi ghen tỵ vì thấy họ có thể ở gần nhau mà không thấy bí bách hay ngột ngạt.

“Đầu tiên vào chào Bố đã nhé,” Haven nói, dẫn đường đi vào nhà. Cô tuyệt xinh trong bộ đầm ngắn lụa nhăn màu đồng, chiếc váy dự tiệc bấm khuy và chiết eo theo kiểu mà chỉ một phụ nữ cực kỳ mảnh dẻ thì mới có thể diện được.

“Em nghĩ là Jack đến chưa?” tôi hỏi.

“Chưa đâu, anh ấy không bao giờ đi dự tiệc sớm cả.”

“Em có nói là em mời chị không?”

Haven lắc đầu. “Không lúc nào mà nói. Anh ấy ra ngoài gần như cả ngày.”

Lúc sáng Jack có gọi nhưng tôi đang tắm và để máy tự động trả lời. Anh để lại tin nhắn cụt ngủn là có cuộc họp kéo dài gần hết ngày ở Woolands, phía bắc Houston. Lúc tôi gọi lại thì nhận được trả lời từ hộp thư thoại. Tôi không để lại tin nhắn, cho anh thấy anh xứng đáng bị trả đũa sau khi cố tránh cuộc gọi của tôi ngày hôm trước.

Mất một lúc chúng tôi mới có thể chen được vào phòng khách chính. Haven và hôn phu của cô quen tất cả mọi người. Một người phục vụ bước đến mang theo khay rượu sâm panh và cốc đá. Tôi lấy một ly và cảm kích uống luôn, vị nho lạnh cùng với hạt bọt sủi lăn tăn trên đầu lưỡi tôi. Đứng gần một bức tranh của Frida Kahlo, tôi nhìn xung quanh trong khi Haven khéo léo từ chối một phụ nữ cố nài cô tham gia Hội Phong lan ở Houston.

Khách dự tiệc ở mọi độ tuổi, phụ nữ đều ăn diện và trang điểm hoàn hảo, đi trên những đôi giày cao gót không tin nổi, còn đàn ông thì mặc vest trang trọng. Tôi thấy mừng vì mình mặc chiếc váy đẹp nhất, chiếc váy bó màu xanh nhạt, quấn quanh tôn ngực và khoét hình chữ V. Một chiếc váy đơn giản cổ điển nhưng làm tôi gợi cảm hơn, chân váy dài đến ngang đầu gối khoe trọn đôi chân của tôi. Tôi đi sandal cao gót màu bạc, tôi vẫn khá lo lắng là nó có vẻ cao quá cho đến khi nhìn thấy sandal mà các cô khác đang đi. Định nghĩa về tiệc cocktail ở Houston có vẻ bao gồm cả một số lượng hào phóng trang sức và phụ kiện, trái ngược với phong cách ở Austin, thường chỉ yêu cầu mặc áo sơ mi và đi giày.

Tôi đã phải trang điểm mắt kỹ hơn bình thường, dùng bóng mắt ám khói màu xám và 2 lớp chuốt mi. Môi tôi bóng lên với lớp son hồng nhẹ. Tôi uốn đuôi tóc Bob của tôi cụp sát vào để có thể thấy nó ôm trọn má tôi mỗi lần hất đầu. Không cần phải đánh má hồng – má tôi lúc nào cũng ửng lên màu hồng tự nhiên và lúc căng thẳng thì trông như phát sốt.

Tôi biết tối nay sẽ có chuyện, hoặc là xấu, hoặc là tốt.

“Đang ở ngoài đấy,” Hardy nói với Haven đang ra hiệu cho tôi đi cùng.

“Jack á?” tôi điếng người hỏi.

“Không, bố tôi.” Haven cười và làm mặt buồn cười. “Thôi nào, chị chuẩn bị gặp vài người Travis rồi đấy.”

Chúng tôi đi qua phía tòa nhà đến một bãi cỏ lớn. Cây cối được chăng bóng trắng, những màn rủ óng ánh trải rộng che cả sản nhảy đông đúc. Khách khứa ngồi trên ghế và đứng quanh những chiếc bàn để đồ ăn. Tôi sửng sốt khi thấy chiếc bánh sinh nhật đặt trên bàn, một tuyệt phẩm chocolate cao 1,2 mét trang trí với những vòng ruy băng và những chú bướm bằng kem bơ.

“Wow,” tôi chú ý vào một người đàn ông lớn tuổi hơn mới vừa tách ra khỏi nhóm. “Đây mới là cái mà cháu gọi là bánh sinh nhật đây. Bác có nghĩ là có người nhảy ra từ cái bánh không?”

“Hy vọng không,” ông nói nghiêm túc. “Họ có thể bị bén lửa từ mấy cây nến.”

Tôi cười. “Đúng thế, và cả những thứ trang trí kia cũng bị tan chảy, nhỏ xuống rồi lăn đi thành đống lộn xộn.” Quay sang ông, tôi vươn tay ra. “Cháu là Ella Varner đến từ Austin. Bác là bạn của gia đình Travis phải không ạ? Tất nhiên là thế rồi. Người nhà này không bao giờ mời kẻ thù đến nhà đâu phải không?”

Ông cười khi bắt tay tôi. Hàm răng ông sáng bóng so với tuổi của mình làm tôi khá ngỡ ngàng. “Mấy đứa nó nên đặc biệt mời một kẻ thù đến dự tiệc.” Ông rất ưa nhìn, không cao hơn tôi là bao, mái tóc màu bạc của ông được cắt ngắn, da ông rắn và rám nắng. Sự quyến rũ bao trùm lên ông như lớp kem chống nắng bôi trên làn da.

Nhìn vào mắt ông, tôi bị hút vào màu của đôi mắt, màu nâu sẫm ngọt đắng của Chocolate Venezuela. Khi tôi nhìn vào đôi mắt quen thuộc đó, tôi biết chính xác ông là ai. “Chúc mừng sinh nhật, ông Travis,” tôi cười ngượng ngịu.

“Cảm ơn cô Varner.”

“Xin hãy gọi cháu là Ella. Cháu nghĩ đột nhập vào một buổi tiệc thì sẽ được gọi bằng tên riêng chứ, đúng không ạ?”

Churchill Travis tiếp tục mỉm cười. “Cô xinh đẹp hơn rất nhiều những cô nàng đột nhập vào bữa tiệc của ta, Ella. Đi cùng với ta để ta đảm bảo là không ai quẳng cô ra ngoài.”

Con cáo già đa tình. Tôi nhe ra cười. “Cảm ơn bác Travis.”

“Gọi bác là Churchill.”

Haven đến cạnh bố, nhón chân và hôn lên má ông. “Chúc mừng sinh nhật bố. Con vừa mới khen Vivian vì đã tổ chức bữa tiệc tuyệt vời. Con thấy bố gặp Ella rồi. Nhưng bố không thể có chị ấy đâu. Của Jack đấy.”

Một giọng nói khác xen vào. “Jack không cần ai nữa đâu. Để phần cô ấy cho em.”

Tôi quay ra nhìn người đứng ngay sau tôi và giật mình khi thấy một phiên bản trẻ và gầy hơn của Jack, vẫn còn ở độ tuổi trên 20 một chút.

“Joe Travis,” cậu nói, nắm chặt tay tôi. Cậu gần như cao hơn cha mình một cái đầu. Joe vẫn chưa trưởng thành để có khung người rắn chắc sương gió như anh Jack của ình, nhưng cậu duyên dáng, cực kỳ gợi cảm, và cậu biết điều đó.

“Đừng tin nó chị Ella,” Haven nghiêm giọng nói. “Joe là nhiếp ảnh gia. Nó bắt đầu sự nghiệp bằng cách lén chụp những bức hình đáng xấu hổ của gia đình – ví dụ như em mặc quần áo chíp – rồi dùng phim âm bản để tống tiền bọn em.”

Hardy nghe thấy câu cuối cùng khi quay về với chúng tôi. “Em còn giữ tấm phim âm bản nào không?” anh hỏi Joe, còn Haven thì nhéo anh một cái thật mạnh.

Joe vẫn giữ tay tôi và liếc sang âu yếm. “Tôi chỉ có một mình thôi. Bạn gái tôi bỏ tôi để đến làm cho một khách sạn ở dãy Alps bên Pháp rồi.”

“Joe, thằng phá hoại này,” Haven nói, “đừng có nghĩ đến chuyện cưa cẩm bạn gái của anh trai mình.”

“Chị không phải bạn gái của Jack,” tôi ngập ngừng nói.

Joe đắc thắng liếc sang chị mình. “Nghe như là cạnh tranh công bằng đấy chứ.”

Hardy cắt ngang cuộc tranh cãi khi đưa ra một hộp đựng xì gà đôi bằng da cho ông Churchill Travis. “Chúc mừng sinh nhật bác.”

“Cảm ơn cậu, Hardy.” Mở chiếc hộp ra, ông Travis lấy ra một điếu xì gà và hít vào một tiếng ngưỡng mộ.

“Có cả một hộp đầy dành cho ngài ở trong nhà đấy,” Hardy nói.

“Loại Cohibas phải không?” ông Churchill hỏi, hít vào hương thơm của điếu xì gà như thể đó là loại hương thơm tuyệt nhất trên đời.

Hardy không thừa nhận, mà chỉ nhìn ông với đôi mắt xanh ánh lên vẻ quỷ quyệt. “Cháu chỉ biết là họ dùng vỏ thuốc của Honduras. Còn bên trong thì cháu không rõ.”

Nhất định đây là xì ga Cuba, tôi thích thú nghĩ thầm.

Ông Travis từ tốn cất hộp xì gà vào trong túi áo khoác. “Chúng ta sẽ cùng nhau thử vài điếu ở ban công sau nhé Hardy.”

“Vâng thưa ngài.”

Liếc qua vai Joe, tôi bắt gặp bóng một người đang đứng cạnh mấy cánh cửa Pháp đang mở, và tim tôi nảy lên. Đó là Jack, dáng người gọn gàng rắn chắc như vận động viên gói trong chiếc áo sơ mi đen bó và quần đen. Anh trông gợi cảm, uyển chuyển, sẵn sàng thực hiện hành vi phạm tội tinh vi. Dù dáng anh trông có vẻ thư thái, một tay thoải mái đút vào túi quần, nhưng dáng căng thẳng tăm tối của anh cắt ngang khung cảnh lộng lẫy này như một vết xé trên trang tạp chí bóng loáng.

Miệng Jack căng ra tư lự khi nói chuyện với người phụ nữ đứng cạnh. Tôi muốn ốm khi thấy hai người họ. Đó người một trong những người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp, mái tóc dài màu vàng bơ, với các đường nét khuôn mặt đẹp như tượng nữ thần, còn thân hình mảnh khảnh của cô phô bày trong một mảnh váy đen bó bé xíu. Có vẻ họ đi cùng nhau.

Joe nhìn theo ánh mắt tôi. “Jack đây rồi.”

“Anh ấy mang theo bạn gái,” tôi xoay sở nói.

“Không phải đâu. Đó là Ashley Everson. Cô ta có chồng rồi. Nhưng cô ta lao vào như thiêu thân bất kỳ lúc nào thấy Jack.”

“Đó là cô gái đã từng làm anh ấy đau khổ phải không?” tôi thì thầm.

Joe cúi đầu xuống. “Uh-huh,” cậu thì thầm lại, “và cô ta đang có rắc rối với Peter, chồng cô ta. Chuẩn bị ly hôn. Đáng đời họ, sau những gì đã làm với Jack.”

“Cậu có nghĩ anh ấy…”

“Không đâu,” Joe đáp lại ngay. “Jack không đặt cô ta lên đĩa bạc đâu người yêu dấu. Không ai cạnh tranh với chị đâu.”

Tôi đang định cãi lại là tôi không đấu tranh, nhưng đúng lúc đó Jack nhìn lên và thấy tôi. Tôi còn không thể thở. Đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của anh mở lớn. Ánh mắt anh chậm rãi lướt xuống đôi sandal màu bạc rồi lại ngược lên. Đứng thẳng lên, anh kéo tay ra khỏi túi quần và bước về phía tôi.

Ashley Everson trông có vẻ xao xuyến, nắm lấy tay anh nói điều gì đó, và anh dừng lại để trả lời.

“Ella.” Tiếng Haven làm tôi bừng tỉnh.

Có thêm người đến gần nhóm chúng tôi, lại một người đàn ông cao tóc đen nữa, chỉ có thể là một Travis. Người anh cả, Gage. Dù vẫn có dấu ấn từ người cha, anh trông không giống hai người em của mình lắm. Anh không có chút vẻ cao bồi nào … khuôn mặt anh tao nhã và góc cạnh, vẻ đẹp trai của anh gần như là phóng túng. Đôi mắt anh không phải màu nâu cà phê, và là màu xám nhạt đặc biệt, màu của đá khô, ẩn chứa sau làn mi đen. Khi anh cười, tôi thấy như mình được ân xá.

“Gage Travis,” anh tự giới thiệu, rồi vòng tay quanh người phụ nữ mới bước đến bên cạnh. “Còn đây là vợ tôi, Liberty.”

Chị là một phụ nữ lộng lẫy với khuôn mặt trái xoan hoàn hảo và nụ cười dễ mến, làn da chị mượt mà màu caramen. Khi chị vươn người ra bắt tay tôi, mái tóc đen xõa xuống quanh vai chị như dòng chảy. “Rất vui được gặp em Ella,” chị nói. “Chị nghe nói em đang hẹn hò với Jack.”

Tôi chắc chắn không muốn tự giới thiệu mình là bạn gái Jack. “Thực ra thì bọn em không hẹn hò,” tôi bối rối nói. “Ý em là, anh ấy là một anh chàng rất được, nhưng em không dám… chị biết đấy, chúng em mới quen nhau vài tuần thôi, nên em không thể nói là bọn em là một cặp được, nhưng--”

“Bọn em là một cặp đấy,” tôi nghe tiếng Jack phía sau tôi, khẽ nhưng dứt khoát. Tôi quay lại anh, mạch đập điên cuồng.

Một cánh tay chắc khỏe vòng quanh lưng tôi. Jack cúi đầu xuống, môi anh khẽ chạm má tôi theo kiểu hôn xã giao. Không có gì đặc biệt, chỉ là hai người bạn gặp nhau. Nhưng rồi anh di chuyển xuống thấp hơn và đặt một cái hôn nhanh, nóng bỏng vào một bên cổ tôi. Đó là một cử chỉ rất riêng tư, một tuyên bố hùng hồn cho sự gần gũi của chúng tôi.

Ngỡ ngàng vì Jack có thể làm như thế trước ánh mắt của mọi người trong gia đình, tôi thấy mặt mình hết trắng bệch rồi đỏ lựng lên, đổi màu như bóng đèn neon ở cửa sổ phòng ăn. Run rẩy, tôi bắt gặp Haven và Liberty trao đổi cái liếc nhanh, đầy ý nghĩa.

Vẫn giữ một tay ôm tôi, Jack vươn tới bắt tay bố. “Chúc mừng sinh nhật bố. Con có quà cho bố - đang để trong nhà đấy.”

Người đứng đầu nhà Travis nhìn chúng tôi nghiên cứu một lúc rồi mới nói, “Con biết bố muốn quà gì không? Con ổn định và kết hôn, rồi cho bố vài đứa cháu nội.”

Jack đối phó với sự xúc phạm thô lỗ bằng vẻ bình thản, cho thấy lời phàn nàn như thế này chẳng hề mới mẻ. “Bố đã có một đứa cháu trai rồi còn gì,” anh bình tĩnh nói.

“Bố muốn có nhiều hơn trước khi ra đi.”

Jack mỉa mai. “Bố định đi đâu thế bố?”

“Bố chỉ muốn nói là bố không còn trẻ nữa. Nếu con muốn thế hệ sau của nhà Travis có được ảnh hưởng của bố thì tốt hơn là nên bận rộn hơn đi.”

“Ôi trời, bố,” Joe lên tiếng. “Nếu Jack mà bận rộn hơn trong việc đó thì anh ấy sẽ phải vác một cái máy bán vé đồ ăn sẵn kè kè quanh--”

“Joe,” Gage lầm bầm, và chỉ cần như vậy là đủ để làm cậu em út im bặt.

Churchill chĩa sang tôi cái nhìn chấp thuận. “Có lẽ cháu là người có thể bắt Jack phải ký giấy đấy Ella.”

“Cháu không phải mẫu người kết hôn đâu,” tôi nói.

Lông mày Churchill nhướng lên như thể chưa từng nghe một người phụ nữ nói như vậy. “Sao không?”

“Cháu rất coi trọng sự nghiệp của mình, đó là một lý do.”

“Thật tệ,” Jack nói. “Yêu cầu đầu tiên để kết hôn với một người Travis là em phải từ bỏ giấc mơ của mình.”

Tôi bật cười. Mặt Jack dịu đi khi anh nhìn xuống tôi, rồi anh vén một món tóc sáng trơn mượt xòa xuống trán tôi. “Em muốn nhảy,” anh thì thầm, “hay ở lại để bị làm gỏi?” Không đợi tôi trả lời, anh kéo tôi ra đi cùng.

“Bố không làm gỏi cô ấy,” Churchill cãi lại. “Bố chỉ đang nói chuyện thôi mà.”

Jack dừng lại và nhìn ông sắc lẻm. “Người ta chỉ nói chuyện khi có hơn một người nói thôi bố ạ.” Rồi anh nói khi kéo tôi đi, “Anh xin lỗi.”

“Về bố anh ah? … Không cần đâu. Em thích bác.” Tôi lúng túng liếc sang nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng cứng cỏi của anh. Tôi chưa từng thấy Jack như vậy trước đây. Anh luôn có vẻ vênh váo tự mãn kiểu tôi-chẳng-quan-tâm-cái-chết-tiệt-gì, không để tâm quá sâu sắc rắc rối nào. Nhưng giờ không còn nữa. Giờ anh có vẻ giận dữ đến tận xương tủy. Có điều gì đó làm phiền anh rất nhiều.

Chúng tôi đi đến sàn nhảy. Jack ôm tôi trong những bước nhảy tự nhiên và điêu luyện. Ban nhạc đang chơi bản “Song for you,” như thể tất cả họ đều có chung một ước mơ dài và buồn bã. Đôi vai Jack rắn chắc bên dưới tay tôi, đôi tay anh vững vàng dẫn tôi đi không hề vấp váp. Anh thật sự là một người khiêu vũ cừ, bước nhảy của anh kỹ thuật nhưng không hề phô trương. Tôi ước có thể nói cho mẹ anh biết là những bài học khiêu vũ của bà từ xa xưa đã có kết quả rất tuyệt vời.

Tôi tập trung thư giãn và bước theo anh, để mắt mình nhìn vào nơi cổ áo anh hở ra. Điểm cuối của khe áo để lộ ra vài sợi lông ngực sẫm màu.

“Dane đã ở cả đêm với em,” Jack thẳng thừng nói.

Tôi nhẹ nhõm vì nước cờ công khai không ý tứ, và mong ngóng giải quyết chuyện này thật nhanh. “Đúng vậy, anh ấy ngủ lại phòng em. Dù không ngủ nghê nhiều lắm. Anh biết đấy – ou!”

Jack đột ngột dừng lại, làm tôi đâm thẳng vào anh. Ngước lên nhìn anh, tôi nhận ra anh đã rút ra kiểu kết luận gì. “Vì cậu nhóc,” tôi vội vã nói. “Luke khóc suốt. Em ngủ trên sofa, còn Dane nằm trong phòng khác. Jack, anh đang làm đau tay em.”

Anh nới lỏng tay ra ngay lập tức và cố làm dịu đi nhịp thở. Chúng tôi tiếp tục nhảy đến cả phút sau rồi Jack mới lại hỏi, “Em có sex với anh ta không?”

“Không.”

Jack khẽ gật, nhưng khuôn mặt anh vẫn khắc nghiệt, căng thẳng như thể mới được tôi trong lò.

“Không còn Dane nữa,” cuối cùng anh cũng tức tối kết thúc.

Tôi cố làm trò. “Em không biết được như thế có nghĩa là anh không muốn em gặp anh ấy nữa hay anh đang lên kế hoạch giết anh ấy.”

“Có nghĩa là nếu điều đầu tiên xảy ra thì điều thứ hai cũng có khả năng cao.”

Tôi thầm ngạc nhiên. Và nhận ra một loại quyền năng mới, một sức mạnh quyến rũ mà tôi có với một người mạnh mẽ hơn, trần tục hơn, khó dự đoán hơn, nhiều tố chất testosterone hơn bất kỳ người nào tôi quen trước đây. Như thể ngồi sau bánh lái để kiểm tra một chiếc xe đua vậy. Sợ hãi và háo hức cùng lúc, nhất là với người nào đó không bao giờ thích đi nhanh.

“Anh giỏi ăn nói đấy Jack. Sao anh không đưa em về nhà rồi hành động để nhấn mạnh thêm mấy từ đó?”

Anh đột ngột liếc xuống tôi. Tôi không nghĩ ai trong chúng tôi lại có thể tin tôi đã nói như thế.

Và nhìn vào mắt anh, rõ ràng là tôi sắp sửa được nhận mọi hành động mà tôi có thể chịu được.