← Quay lại trang sách

MƯỜI BẢY

Tôi bồn chồn thức dậy một mình, ngồi lên và xoa xoa mắt. Ánh nắng lấp lánh xuyên qua căn phòng mờ mờ làm tôi thấy nao nao. Tôi không nghe thấy tiếng cậu bé. Luke không bao giờ ngủ lâu như thế.

Hoảng hốt, tôi nhảy vọt ra khỏi giường và chạy bay ra phòng khách, chỉ để dừng phắt lại như một nhân vật hoạt hình chới với ngay bên mép vực.

Có một cốc café uống dở để trên bàn. Jack đang ngồi trên sofa, mặc quần Jeans và áo phông của mình, còn Luke thì cuộn người trên ngực anh. Cả hai đều đang xem thời sự.

“Anh thức dậy với cu cậu đấy à,” tôi sửng sốt.

“Anh định để em được ngủ,” ánh mắt tăm tối lướt khắp người tôi. “Đêm qua anh đã bắt em luyện tập khá nhiều rồi.”

Tôi cúi xuống cả hai, hôn Luke và trêu chọc làm cu cậu mỉm cười.

Giữa đêm Luke tỉnh giấc một lần, và Jack khăng khăng là sẽ dậy cùng tôi. Khi tôi thay bỉm, anh hâm lại sữa, rồi ngồi với chúng tôi cho đến khi Luke ăn xong.

Chúng tôi trở lại giường, Jack ôm tôi, ranh mãnh rón rén mơn trớn tôi. Anh trượt dọc người tôi, môi anh hé ra, lưỡi anh thọc vào và lao tới tra tấn tôi hàng phút dài. Anh nâng tôi lên, xoay tôi qua lại, và chúng tôi làm tình với những tư thế tôi từng nghĩ là bất khả thi. Rồi tôi nhận ra Jack là người tình bền bỉ và sáng tạo, và chỉ vì tôi nài nỉ thì cuối cùng chúng tôi mới dừng lại. Kiệt sức và thỏa mãn, tôi ngủ say không vẫy tai suốt cả đêm.

“Em chưa từng ngủ dậy muộn như thế trong đời,” tôi nói thật với Jack. “Đây là điều tuyệt nhất anh làm cho em đấy.” Tôi rót cho mình tách café. “Em bị mất ngủ kinh niên đấy. Không tả được là đêm qua tuyệt đến thế nào đâu.”

“Giấc ngủ, hay sex?”

Tôi nhe ra cười. “Sex, tất nhiên … nhưng cũng suýt soát thôi.”

“Sao không nghĩ đến chuyện nhờ mẹ em đến trông em bé nhỉ?”

Tôi quậy kem vào tách café. “Mẹ có thể nhận lời, miễn là đúng ngày và không bị ai khác chen vào. Nhưng sự biết ơn mà em cần thể hiện cho mẹ thấy vì một ân huệ như thế là vô tận. Ý em là, em nợ mẹ mãi mãi. Và một điều nữa… em không tin tưởng giao Luke cho mẹ.”

Jack chăm chú nhìn tôi khi tôi đi đến sofa. “Em nghĩ mẹ em sẽ làm đau Luke à?”

“Ôi không, về thể chất thì không. Mẹ chưa bao giờ đánh em hay kiểu thế với em và Tara. Nhưng mẹ là một nữ hoàng giải trí, mẹ la hét suốt ngày – đó là lý do mà, cho đến bây giờ, em không chịu nổi khi có ai đó lên giọng. Em không muốn mẹ làm như thế với Luke. Cơ bản là, khi em không muốn ở một mình với mẹ thì cũng không tưởng tượng là sẽ buộc Luke làm như thế.” Tôi đặt tách café lên bàn rồi ôm lấy cậu bé. “Cu con của dì,” tôi thì thầm, rúc vào hơi ấm của cậu chàng, ấp người vào ngực tôi. Tôi liếc sang Jack. “Anh có thường xuyên lên giọng không?”

“Chỉ khi xem bóng đá thôi. Không, không đúng – anh cũng thét vào mặt đối tác ký kết nữa đấy.” Anh cúi xuống hôn lên thái dương tôi. Tay anh chẹm khẽ vào tóc tôi. “Hôm nay em có kế hoạch gì không?”

“Không.”

“Muốn ở với anh không?”

Tôi gật ngay tắp lự.

“Anh muốn đưa em với Luke đến hồ Conroe,” Jack nói. “Anh có một chiếc thuyền ở đó. Anh sẽ gọi đến cảng trước để họ chuẩn bị đồ ăn trưa cho mình.”

“Đưa Luke lên thuyền có ổn không anh?” tôi ngập ngừng.

“Được chứ, ở trong khoang an toàn mà. Khi cậu bé lên boong thì mình sẽ mặc áo phao cho anh chàng.”

“Anh có áo phao cỡ của cậu nhóc à?”

“Chúng ta có thể tìm được một cái ở cảng.”

Hồ Conroe cách Metroplex hơn 60km về phía Bắc, và dù không chính thức, cũng được coi như sân chơi của Houston. Hồ dài khoảng 30km, có hình hơi giống con bọ cạp khi nhìn từ phía trên xuống, với một phần ba dải đất ven hồ bao quanh bởi Rừng Quốc gia Sam Houston. Phần còn lại được bao quanh bằng những ngôi nhà ở cao cấp và gần hai tá sân golf. Tôi chưa từng thực sự đến Conroe, nhưng tôi từng nghe nói đến những ráng chiều óng ánh, những khu nghỉ dưỡng sang trọng, nhà hàng tuyệt đẹp, và vịnh câu cá danh tiếng bậc nhất thế giới.

“Em không có kinh nghiệm gì với thuyền và câu cá hết,” tôi nói với Jack trên đường tới hồ. “Nên em sẽ giúp hết sức có thể, nhưng em muốn chắc chắn rằng anh biết đây là một thử thách với em.”

Jack nhe ra cười, đặt điện thoại xuống một khe đựng nằm giữa hàng ghế trên của chiếc SUV. Đeo chiếc kính râm không gọng màu đen, mặc quần sooc ngố, và chiếc áo thể thao Polo trắng, anh gợi tình đến không chịu nổi. “Có nhiều người trên thuyền giúp chúng ta di chuyển. Việc duy nhất của em là tận hưởng vui vẻ thôi.”

“Việc đó thì em làm được.” Tôi phấn khích, háo hức với cảm giác hạnh phúc tuôn trào mà tôi chưa từng có trước đây. Tôi thực sự thấy khó mà ngồi yên trên ghế xe được – tôi bị cám dỗ, cựa quậy như đứa trẻ ngồi trong lớp ngày cuối cùng, biết rằng chỉ 5 phút nữa là được nghỉ hè. Lần đầu tiên trong đời, tôi không ước giá mình ở một nơi khác, cùng với một người khác. Tôi quay lại nhìn vào ghế ngồi của Luke, đang quay ra sau.

“Em nên kiểm tra xem nhóc thế nào,” tôi nói, tháo dây an toàn ra.

“Cậu nhóc ổn mà,” Jack nói, vươn tới nắm tay tôi. “Không bò lên xuống nữa Ella. Thắt dây an toàn vào đi.”

“Em không yên tâm nếu không nhìn được Luke.”

“Đến lúc nào thì em mới chịu thả lỏng Luke một chút hả?”

“Phải đến lúc nhóc tầm 1 tuổi, ít nhất là thế.” Niềm vui của tôi nhạt đi một chút. “Lúc đó thì em không còn ở gần nhóc nữa.”

“Gần đây em có nghe tin gì từ Tara không?”

Tôi lắc. “Ngày mai em sẽ gọi cho con bé. Không phải chỉ vì em muốn biết con bé đang thế nào, em muốn kể về Luke cho nó nghe.” Tôi đăm chiêu. “Phải thừa nhận là em thấy ngạc nhiên vì có vẻ con bé ít quan tâm đến thằng nhỏ. Ý em là, con bé muốn biết xem Luke có ổn không, nhưng chi tiết thì – ăn uống, ngủ nghê, giữ đầu thẳng được bao lâu, kiểu như thế - thì có vẻ nó chẳng quan tâm gì cả.”

“Cô ấy có bao giờ quan tâm đến trẻ con trước khi có Luke không?”

“Trời, không đâu. Không ai trong chúng em. Em luôn thấy buồn chán đến chết khi người khác kể về con cái họ. Nhưng nếu nó là con mình thì lại hoàn toàn khác.”

“Có lẽ Tara không gần con đủ để cảm thấy gắn bó với con.”

“Có thể. Nhưng ngay ngày thứ hai chăm sóc Luke, em đã bắt đầu--” tôi ngưng bặt, đỏ bừng mặt.

Jack liếc nhanh sang tôi, đôi mắt anh ẩn sau mắt kính đen. Giọng anh khẽ khàng. “Bắt đầu yêu cậu nhóc?”

“Vâng.”

Ngón tay cái anh xoay tròn dễ chịu trên mu bàn tay tôi. “Sao điều đó lại làm em ngượng ngùng thế?”

“Em không ngượng, chỉ là… không dễ cho em khi nói về những chuyện như thế.”

“Em viết về nó suốt cơ mà.”

“Đúng thế, nhưng không liên quan đến cảm xúc của chính em.”

“Em coi nó là một cái bẫy à?”

“Ôi, không phải bẫy. Nhưng nó cản trở hết tất cả mọi thứ.”

Tôi loáng thấy nụ cười của anh. “Tình yêu thì cản trở điều gì, Ella?”

“Ví dụ như khi em chia tay Dane. Nếu chúng em từng đi đến điểm nói lời yêu với nhau thì mọi chuyện sẽ rất bê bối và khó khăn. Nhưng vì chúng em không thế, nên chia tay nhau dễ dàng hơn.”

“Kiều gì thì rồi em cũng phải tách Luke ra thôi,” Jack nói. “Có lẽ em không nên nói như thế với Luke.”

“Nhưng đó là một đứa trẻ,” tôi phẫn nộ. “Cậu bé phải được nghe ai đó nói như thế với mình chứ. Làm sao có thể ra đời mà không có ai nói với mình là người ta yêu mình chứ?”

“Bố mẹ anh chẳng bao giờ nói thế. Họ cho rằng không cần phải phí lời như thế.”

“Nhưng anh không đồng ý à?”

“Không. Nếu có tình cảm thì em cũng cảm nhận được nó. Nói hay không nói ra chẳng thay đổi cái cóc khô gì cả.”

Ngày hôm đó nóng ngột ngạt. Cảng rất đông, những chiếc phà xám võng xuống dưới sức nặng của hàng trăm bàn chân. Những cậu bé mặc quần sooc, cởi trần, còn các cô gái mặc đồ bơi nhiều mảnh thắt dây, người lớn mặc áo phông in biểu ngữ kiểu “Câm mồm đi mà câu” hay “Hôn cá vược của tôi đi.” Những người đàn ông trung tuổi mặc quần ngố vải và áo phông lụa thêu cả hai bên ngực, còn phụ nữ trung tuổi mặc váy và áo phông sặc sỡ với mũ cói che nắng lớn. Vài quý bà đeo kính râm, đánh tóc phồng lên, buông qua kính như đám mây nấm.

Mùi nước và mùi tảo bay trong không khí, cùng với mùi bia, mùi dầu, mồi câu, và kem chống nắng dầu dừa. Mọt chú chó bận rộn chạy qua lại từ cảng đến phà, có vẻ là không có chủ nó ở đây.

Ngay khi đến cảng, một nhân viên cảng mặc đồ đỏ trắng đến và nhiệt tình chào chúng tôi. Anh nói với Jack là thuyền đã được đổ đầy xăng và dọn dẹp sạch sẽ, pin được xạc, đồ ăn, đồ uống cũng được chuẩn bị, mọi thứ đều đã sẵn sàng. “Thế còn áo phao cho trẻ sơ sinh thì sao?” Jack hỏi, người nhân viên trả lời rằng họ tìm thấy một chiếc và đã để sẵn trên boong rồi.

Mạn cuối đuôi con thuyền của Jack được khắc dòng chữ Last Fling 39 . Con thuyền to gấp đôi so với hình dung của tôi, dài khoảng 10m, sơn màu trắng đẹp và nội thất đầy đủ. Jack giúp tôi bước qua cửa trèo lên thuyền, và dẫn đi đi xem qua một vòng. Có hai khoang ở hai mũi thuyền, một khoang bếp trang bị đầy đủ lò nướng, lò vi ba, bếp, tủ lạnh, bồn rửa, một phòng khách trang trí bằng đồ gỗ và lụa cao cấp, một TV màn hình phẳng lớn.

“Lạy Chúa,” tôi bị mê hoặc. “Khi anh nói có một khoang kín, em cứ nghĩ nó là một phòng với vài chiếc ghế và cửa sổ nhựa. Đây là một chiếc du thuyền mà, Jack.”

“Có vẻ họ hay gọi nó là du thuyền bỏ túi. Một con thuyền đẹp có đầy đủ mọi thứ.”

“Thật nực cười. Anh có thể có tiền lẻ hoặc đồng hồ bỏ túi. Nhưng không thể có một chiếc du thuyền bỏ túi được.”

“Chúng ta sẽ bàn về những thứ trong túi của anh sau nhé,” Jack nói. “Thử mặc áo phao cho Luke xem có được không đi.”

Với tốc độ nhanh mà thuyền vẫn lướt rất êm, mũi thuyền Last Fling mạnh mẽ rẽ nước lướt trên dòng nước xanh đậm. Tôi ngồi trên cầu phao bên một khoang điều khiển, trên một chiếc ghế băng rộng cạnh ghế lái. Luke lọt thỏm trong chiếc áo phao màu xanh có cổ tròn rộng. Hoặc nó thật sự thoải mái hơn so với vẻ ngoài, hoặc cậu nhóc bị phân tâm bởi những tiếng động và cảm giác ngồi trên thuyền, mà cậu ngoan ngoãn đến ngạc nhiên. Ôm cậu nhóc đặt trên đùi, tôi duỗi chân trên ghế băng.

Jack đưa chúng tôi đi một vòng quanh hồ, chỉ cho chúng tôi xem những ngôi nhà, những hòn đảo nhỏ, hay một con đại bàng săn cá trê, tôi nhấp rượu vang trắng cay có vị như quả lê. Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi cảm giác dễ chịu chỉ có thể có trên một du thuyền trong một ngày đầy nắng, không khí ẩm ướt tràn đầy phổi tôi, những cơn gió ấm liên tục hiu hiu trên đầu.

Chúng tôi neo ở một vịnh gần rừng thông và cây tuyết tùng, dải đất ven hồ vẫn còn hoang sơ. Tôi mở giỏ đồ ăn dã ngoại to đùng ra, tìm thấy một hộp mật ong kem, bánh mỳ que giòn tan, nhiều miếng phô mai dê trắng muốt và một kẹp phô mai Humboldt với một đường kẻ mảnh của tro 40 , những hộp salad, những lát sandwich hảo hạng, và bánh quy to cỡ cái nắp chụp bánh xe. Chúng tôi chậm rãi nhấm nháp và uống hết chai rượu vang, rồi tôi cho Luke ăn và thay bỉm cho Luke.

“Cậu nhóc muốn ngủ rồi,” tôi nói, ôm cậu nhóc đang buồn ngủ vào lòng. Chúng tôi đưa cậu nhóc xuống một phòng ở khoang dưới có điều hòa. Tôi thận trọng đặt cậu nhóc vào giữa chiếc giường đôi. Luke nhấp nháy mắt, đôi mắt mỗi lúc lại chớp mắt chậm hơn, cho đến khi cậu nhóc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. “Mơ đẹp nhé Luke,” tôi thì thầm, hôn lên trán bé.

Đứng thẳng lên, tôi vươn vai và liếc sang Jack đang đứng đợi ở gần cửa ra vào. Anh đang tựa một bên vai vào tưởng, hai tay đúi vào túi quần.

“Qua đây,” anh thì thầm. Âm thanh giọng nói của anh hòa lẫn với khoái cảm tăm tối làm tôi nổi da gà.

Anh dẫn tôi sang phòng khác, mát mẻ, mờ ảo, có mùi sơn gỗ và thoang thoảng mùi dầu.

“Em cũng ngủ trưa hả?” tôi hỏi, tuột chân ra khỏi giày rồi bò lên giường. “Em cứ muốn gì được nấy, mắt xanh ạ.”

Chúng tôi nằm nghiêng nhìn vào nhau, da nóng hổi, lưu lại chút vị mặn khi đã ráo mồ hôi. Jack chăm chú nhìn tôi. Anh nhấc tay lên mặt tôi, đầu ngón tay giữa lần theo cánh lông mày rồi cái chóp mềm mại của gò má. Anh chạm vào tôi với sự say mê mãnh liệt, như một nhà thám hiểm mới tìm ra món đồ khảo cổ dễ vỡ quý hiếm. Nhớ đến sự nhẫn nại qủy quyệt của đôi tay này, đến những cách thân mật anh đã chạm vào tôi tối qua, tôi đỏ bừng mặt trong ánh sáng nhờ nhờ. “Em muốn anh,” tôi thì thầm.

Các giác quan của tôi đột nhiên nhạy bén khi Jack chậm rãi cởi váy tôi. Anh phủ lên đầu vú cương cứng của tôi bằng miệng anh, lưỡi anh nhẹ nhàng xoay tròn. Tay anh di chuyển đến sau lưng, tìm kiếm cái hõm nhỏ ở mông tôi, mơn trớn cho đến khi tôi bừng lên với những tia lửa.

Jack cởi quần áo của anh, cơ thể anh bóng và mạnh mẽ không tin nổi. Anh xoay trở tôi ở những tư thế khêu gợi, mỗi lần đều mở rộng hơn và dễ tổn thương hơn, khám phá tôi bằng tay, bằng miệng cho đến khi tôi thở hổn hển. Ấn khuỷu tay xuống đệm, anh nhìn xuống. Tôi rên rỉ nâng hông lên, căng thẳng chờ đợi, cánh tay tôi giãy giụa dưới sức ép tay anh.

Tôi thở dốc khi thấy sự xâm nhập nặng nề của anh, trượt vào khắp trong tôi cho đến khi tôi lả đi cả trong lẫn ngoài. Những cú thít chặt vào rồi lại mở ra, nóng rồi lại lạnh. Mỗi nhịp đâm vào đều làm tan chảy da tôi, quẳng tôi vào lửa. Jack giữ yên, thở hổn hển, cố trì hoãn đỉnh khoái lạc, làm cho nó kéo dài hơn. Buông tay tôi ra, anh trùm toàn bộ ngón tay mình lên tay tôi với sự thận trọng khó nhọc.

Tôi rướn người lên, muốn tiếp tục, rồi anh hít mạnh vào, cố kìm nén. Nhưng tôi vẫn rướn người lên, ấn vào anh, cho đến khi anh cuối cùng cũng ngừng chống cự và đâm vào tôi sâu và đều đặn, nuốt tiếng nức nở của tôi trong miệng anh như thể anh có thể nếm được vị của nó. Vì tôi không thể ôm anh bằng cánh tay, tôi dùng đôi chân vòng quanh lưng anh. Anh nghiến răng lui ra rồi vùi sâu vào tôi, nung nấu khoái cảm, đưa tôi đến cơn cực khoái mượt mà kéo dài, rồi anh cũng để mình tới đỉnh, rên lên thỏa mãn bên họng tôi.

Sau đó chúng tôi nằm với nhau, tay chân quấn vào nhau, đầu tôi ngả trên vai anh. Thật lạ khi nằm thế này với một người không phải là Dane. Lạ hơn nữa là cảm giác này thật tự nhiên. Tôi nghĩ đến điều Dane đã nói, rằng dù anh không muốn một mối quan hệ truyền thống thì cũng thấy ổn nếu tôi muốn thử khám phá nó cùng Jack.

“Jack này,” tôi lơ mơ nói.

“Gì thế em?” Tay anh khẽ vuốt tóc tôi.

“Chúng ta đang hẹn hò kiểu truyền thống đấy à?”

“Ngược lại với những gì em có với Dane à? Đúng thế, anh nghĩ chúng ta đang hẹn hò kiểu đấy.”

“Thế... nó như là thương vụ độc quyền, chỉ có hai chúng ta thôi?”

Jack lưỡng lự trước khi trả lời. “Đó là điều anh muốn,” cuối cùng anh cũng nói. “Còn em thì sao?”

“Em thấy lăn tăn vì chúng ta nhanh quá.”

“Lương tâm của em nói gì?”

“Lương tâm và em hiện giờ đang không nói chuyện với nhau.”

Anh mỉm cười. “Lương tâm của anh gần như luôn luôn đúng. Và nó nói rằng điều này thật tốt đẹp.” Anh trượt theo đường cong ở mông tôi, đầu ngón tay anh làm da tôi rực lên. “Thử chỉ riêng mình anh với em thôi. Không có người khác, không có gì khác. Để xem nó thế nào. Được chứ?”

“Được.” Tôi ngáp. “Nhưng làm rõ nhé, em sẽ không coi chuyện này là nghiêm túc đâu. Không có tương lai gì trong chuyện này cả.”

“Em ngủ đi,” anh thì thầm, kéo chăn phủ lên vai tôi.

Tôi không thể mở mắt nổi nữa. “Vâng, nhưng anh có nghe thấy--”

“Anh nghe rồi.” Rồi anh ôm tôi khi tôi ngủ thiếp đi.

Tâm trạng thư thái của tôi vỡ vụn ngay khi chúng tôi quay về đến 1800 đường Main, và nghe thấy tin nhắn thư thoại từ máy trả lời tự động. Tara gọi cho tôi 3 lần, nghe như càng lúc càng kích động, nhắn tôi gọi lại cho nó ngay khi nhận được tin nhắn, bất cứ giờ nào.

“Chắc là về cuộc gặp gỡ của chúng ta với Mark Gottler,” tôi nhăn nhó nói với Jack khi anh đặt nôi của Luke xuống và bế đứa bé lên vai. “Về hợp đồng bảo trợ. Em chắc chắn. Em đã băn khoăn không biết hắn có kể cho con bé không mà.”

“Em có nói với cô ấy là chúng ta đã gặp anh ta không?”

“Không, em không biết Tara phiền muộn về chuyện đó. Nó muốn đầu óc thư thái … con bé rất yếu đuối … Nếu Gottler làm con bé thất vọng vì chuyện này thì em sẽ xử lý hắn.”

“Gọi lại cho cô ấy thử xem đi,” Jack bình tĩnh nói, đưa Luke đến bàn thay bỉm.

“Bỉm Luke bẩn rồi à? Để em thay cho.”

“Gọi cho em gái em đi em yêu. Tin anh đi, nếu anh có thể băng bó cho một con hươu thì chắc chắn có thể xoay sở để thay bỉm được.”

Tôi liếc anh biết ơn rồi gọi cho Tara.

Tara nhấc máy ngay sau hồi chuông thứ hai. “Alo?”

“Tara, chị đây. Chị nhận được tin nhắn của em. Tình hình thế nào rồi?”

Giọng con bé chói tai như tiếng kính vỡ. “Mọi chuyện vẫn tuyệt cho đến khi Mark gọi điện kể cho em biết chị đã làm gì.”

Tôi hít một hơi sâu. “Chị xin lỗi vì hắn dám làm phiền em vì chuyện đó.”

“Chị nên xin lỗi vì đã đến đó trước! Lẽ ra chị nên biết như thế là sai trái, hoặc chị nên báo trước cho em biết. Chuyện gì vậy Ella? Chị đang làm gì, lôi kéo cả Jack Travis vào chuyện của em?”

“Anh ấy là bạn chị. Anh ấy đến vì có bảo trợ tài chính ở nơi đó.”

“Chị chỉ lãng phí thời gian của anh ta, và cả của chị nữa. Bởi vì nó chẳng có nghĩa gì cả. Em sẽ không ký hợp đồng thỏa thuận nào hết. Em không cần chị giúp, nhất là kiểu giúp đỡ đó. Chị có biết chị đã làm em nhục nhã đến thế nào không? Có biết chị đẩy em vào tình cảnh nào không? Chị sẽ phá hủy đời em nếu không câm miệng lại rồi chú tâm vào việc của mình đi.”

Tôi im lặng, cố thở đều đặn. Tara, khi con bé giận dữ, nghe thật giống mẹ. “Chị không phá hủy cái gì cả,” cuối cùng tôi lên tiếng. “Chị chỉ làm như em nói, đó là chăm sóc Luke. Và chị đang cố để bảo đảm rằng em có được sự hỗ trợ xứng đáng.”

“Mark đã hứa sẽ giúp em rồi. Không cần chị phải để luật sư can thiệp vào đâu!”

Tôi sửng sốt trước sự ngây ngô của con bé. “Em đặt được bao nhiêu niềm tin vào lời hứa của người đàn ông lừa dối vợ mình chứ?”

Tôi nghe tiếng con bé thở dốc giận dữ. “Đó không phải chuyện của chị. Đây là cuộc đời em. Em không muốn chị nói chuyện với Mark bất cứ lần nào nữa. Chị không hiểu tình cảnh của em chút nào hết.”

“Chị hiểu nhiều hơn em đấy,” tôi lạnh lùng. “Nghe chị đây Tara…em cần được bảo vệ. Em cần được bảo trợ. Mark có cho em biết bọn chị thương lượng gì không?”

“Không, mà em cũng không muốn nghe. Em biết anh ấy hứa với em điều gì, thế là đủ. Bất kỳ thỏa thuận nào chị đưa em, em cũng sẽ xé tan rồi quẳng nó đi thôi.”

“Để chị nói cho em nghe vài điều chị với Mark nói với nhau nhé?”

“Không cần. Em không hứng thú nghe bất cứ cái gì chị nói. Cuối cùng em đang có điều em muốn, duy nhất một lần trong đời, còn chị thì đang phán xét và can thiệp vào để phá hỏng tất cả. Y như mẹ.”

Tôi giật mình. “Chị không giống mẹ.”

“Chị có đấy! Chị cũng ghen tị với em như mẹ - chị ghen tị với em vì em xinh đẹp hơn, em có con, và có bạn trai giàu có.”

Đúng lúc đó tôi phát hiện ra là người ta thực sự có thể nhìn thấy màu đỏ khi quá giận dữ. “Đừng trẻ con nữa Tara,” tôi quát.

Cạch.

Im lặng.

Tôi nhìn trân trân vào cái điện thoại trong tay tôi. Tôi cúi đầu xuống thất bại. “Jack.”

“Ừ?”

“Em mới nói với em gái em – đang điều trị trong một trung tâm tâm thần – là đồ trẻ con.”

Anh bế đứa bé mới được thay bỉm sạch sẽ đứng cạnh tôi. Giọng anh khẽ thoáng chút ngạc nhiên. “Anh nghe rồi.”

Tôi chớp mắt nhìn lên anh. “Anh có số của Mark Gotter không? Em phải gọi cho hắn.”

“Có ngay trong máy di động của anh đây. Em cứ lấy dùng đi.” Rồi anh thoáng nhìn tôi. “Em có tin tưởng để anh lo chuyện này cho không?” anh thì thầm. “Để anh làm việc này cho em nhé?”

Tôi cân nhắc lời đề nghị, biết rằng dù tôi có thể tự xoay sở với Gottler, thì đây chính xác là công việc mà Jack vô cùng giỏi. Và bây giờ được giúp đỡ thì còn gì bằng. Tôi gật đầu đồng ý.

Anh đưa Luke cho tôi, bước đến bàn nơi anh cất ví, chìa khóa, và điện thoại. Chỉ trong vòng 2 phút anh đã gặp được Gottler.

“Chào Mark. Anh khỏe không? Tuyệt. Ừ, tôi vẫn ổn, nhưng có một vấn đề cần phải chỉnh lại. Ella mới nói chuyện qua điện thoại với Tara… về cuộc nói chuyện của chúng ta, về thỏa thuận…đúng thế. Ella không hài lòng đâu Mark. Nói thật với anh, tôi cũng thế. Đáng lẽ ra tôi nên làm rõ là chúng ta nên giữ kín chuyện này. Nhưng tôi không nghĩ anh lại đi nói qua lại như thế.” Anh dừng lại để lắng nghe. “Tôi biết vì sao anh làm như thế, Mark.” Giọng anh lặng lẽ nhưng kiên quyết. “Và giờ anh để chị em họ cáu gắt nhau như hai con mèo trong bể nước. Cho dù Tara nói cô ấy muốn gì thì bây giờ cô ấy cũng không tỉnh táo để có đưa ra quyết định. Anh không cần phải lo lắng về chuyện cô ấy có ký thỏa thuận hay không. Một khi luật sư của tôi gửi nó đi, anh đưa nó cho luật sư của anh xem, anh cho chữ ký chết tiệt của anh vào, rồi đưa lại cho tôi.” Jack lắng nghe một lúc nữa. “Bởi vì Ella yêu cầu tôi làm điều đó, lý do đấy. Tôi không biết anh thường xuyên xử lý những việc này như thế nào…đúng thế…đó là điều tôi ám chỉ đấy. Thực tế là, Mark, tôi ở đây ở đảm bảo Tara và Luke có được thỏa thuận. tôi muốn họ có được cái chúng ta đã thỏa thuận. Và anh biết lật kèo với nhà Travis ở Houston này như thế nào rồi đấy. Không, tất nhiên đó không phải là lời dọa dẫm. Tôi coi chúng ta là bạn bè, và tôi biết anh không đi ngược lại với điều đúng đắn. Nên hãy thẳng thắn về vài tháng tiếp theo: anh sẽ không quấy rầy Tara với những thứ vớ vẩn này nữa. Chúng ta sẽ ký kết thỏa thuận, và nếu anh gây rắc rối cho phía chúng tôi, tôi đảm bảo anh sẽ nhận được rắc rối còn lớn hơn đấy. Và tôi nghĩ là không ai trong chúng ta muốn đẩy đi xa tới mức đó đâu. Lần tới nếu anh muốn nói về chuyện này, gọi cho tôi hoặc Ella. Tara không dính líu đến chuyện này cho đến khi cô ấy khỏe hẳn để rời trung tâm. Tốt. Tôi cũng nghĩ thế.” Anh lắng nghe trong nửa phút hay gì đó, rồi hài lòng nói tạm biệt, tắt điện thoại với một tiếng bật dứt khoát.

Anh nhướng máy lên nhìn tôi chờ đợi.

“Cảm ơn anh, Jack,” tôi khẽ nói, cảm xúc nghẹn ngào bỗng chốc tan ra khỏi ngực. “Anh có cho là hắn đoái hoài đến điều mình nói không?”

“Chắc chắn là có.” Jack đến gần tôi khi tôi ngồi lên ghế sofa, ngồi bệt xuống rồi nhìn vào mặt tôi. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” anh nói khẽ. “Em không cần phải phí một giây phút nào lo lắng về nó đâu.”

“Được rồi.” Tôi giơ tay vuốt ve mái tóc đen của anh. Tôi bỗng dưng thấy thẹn thùng, hỏi anh, “Anh có muốn ở lại đây đêm nay với em không, hay anh thích –“

“Có.”

Môi tôi xoắn lại với nụ cười. “Anh có muốn suy nghĩ về nó một chút đã không?”

“Được.” Anh nheo mắt đăm chiêu như đang cân nhắc đi cân nhắc lại, rồi chỉ chớp mắt sau, anh nói, “Có.”