MƯỜI TÁM
Suốt tháng sau đó chúng tôi ở với nhau mỗi đêm, suốt các cuối tuần, vậy mà tôi vẫn thấy không gặp Jack đủ.
Có những lúc tôi không nhận ra được chính mình, cười nói chơi đùa như một đứa trẻ, mà tôi chưa bao giờ như thế. Có hôm chúng tôi đi đến quán bar, Jack dẫn tôi ra sàn nhảy bằng gỗ dớp dính vì bia và rượu tequila, và dạy tôi nhảy kiểu two-step 41 .
Hôm khác chúng tôi đến một khu vườn nuôi bướm trong nhà và để hàng trăm đôi cánh sặc sỡ lởn vởn xung quanh như hoa giấy. “Nó nghĩ em là một bông hoa đấy,” Jack thì thầm vào tai khi một con bướm đậu lên vai tôi.
Anh dẫn Luke và tôi đến hội chợ hoa và đồ thủ công, mua cho tôi một giỏ to xụ xà phòng tự làm và 2 thùng đào tươi chín mọng. Chúng tôi mang một giỏ đến nhà bố anh và ở đó chơi khoảng một tiếng, theo ông ra sau nhà để ngắm sân cỏ xanh mới lát.
Biết rằng tôi chưa bao giờ chơi golf, bác Churchull cho một bài giảng nhập môn. Tôi nói với ông rằng tôi không cần phải thích thú với một môn thể thao tôi không giỏi, rồi Churchill nói rằng golf là một trong hai thứ nên tận hưởng trong đời kể cả có chơi kém. Trước khi tôi có thể hỏi điều thứ hai là gì, Jack đã rên rỉ lắc đầu và kéo tôi đi, chỉ sau khi bố anh bắt anh hứa là sẽ đưa tôi quay lại lần khác.
Có một bữa tiệc tuyệt vời mà tôi với Jack đi tham dự, tiệc từ thiện của Dàn Giao hưởng Houston, hoặc đi khai trương một triển lãm tranh, hay đi ăn tối với một nhà hàng lung linh tọa lạc trong một nhà thờ cổ từ những năm 1920. Tôi ngạc nhiên và cũng khó chịu trước phản ứng đong đưa ve vãn của những người phụ nữ khác với Jack. Và rồi tôi nhận ra Jack không phải là người duy nhất có ý thức chiếm hữu.
Tôi ưa thích những buổi chiều cuối tuần, tôi thuê cô trông trẻ đến trông Luke, còn tôi đi lên phòng Jack. Chúng tôi nằm với nhau hàng giờ, nói chuyện hoặc làm tình, có lúc còn làm cả hai cùng lúc. Là một người tình, Jack sáng tạo và thành thục, dẫn dắt tôi đến những đỉnh mới của khoái lạc, thận trọng ve vuốt tôi. Từng ngày tôi cảm nhận được bản thân mình thay đổi theo những cách tôi không thể kiểm soát nổi. Chúng tôi quá gần gũi nhau, tôi biết điều đó, nhưng không thể làm gì để dừng lại.
Tôi nhận ra mình kể cho Jack nghe mọi chuyện về quá khứ của tôi, những chuyện mà trước đây tôi chỉ dám kể cho Dane nghe, những ký ức đau thương đến mức làm mắt tôi cay xè và giọng tôi vỡ vụn. Thay vì nói triết lý gì đó ra vẻ thông thái, Jack chỉ đơn giản ôm tôi, an ủi tôi bằng cơ thể của anh. Đó chính là điều tôi cần nhất. Nhưng tôi hay cảm thấy những ham muốn đối lập nhau khi ở cùng Jack. Tôi bị hút vào anh rất mãnh liệt, nhưng cũng cố gắng giữ những màn chắn mỏng manh khi có thể. Và chết tiệt là anh cũng quá khôn ngoan nên không thúc ép tôi. Thay vào đó, anh từng bước quyến rũ tôi, bằng cả sự dịu dàng và sức mạnh, bằng tình dục, sự duyên dáng nhẫn nại bền bỉ.
* * *
Một buổi chiều Jack đưa Luke và tôi đến nhà Gage và Liberty ở một phân khu trong Tanglewood để đi bơi và nghỉ ngơi. Anh giải thích rằng anh nên dành thời gian để giúp anh trai anh, Gage, dựng một chiếc xuồng gỗ dài 3 mét mà họ đang để trong gara. Đó là sản phẩm dành cho cô em gái 11 tuổi mà Liberty nhận nuôi từ khi mới sinh ra. Gage đang giúp cô bé làm chiếc xuồng con, nhưng họ vẫn cần giúp đỡ để hoàn thành nó.
Tanglewood nằm trong khu Galleria, nhìn chung khu nhà ở nhỏ hơn ở River Oaks, con đường chính có hai hàng cây sồi, vỉa hè rộng và ghế băng. Gage và Liberty đã mua lại căn nhà cũ, một trong những ngôi nhà kiểu “nông trại chăn nuôi” xiêu vẹo xây từ những năm năm mươi, sau đó được xây lại theo kiểu biệt thự châu Âu bằng đá vôi và xi măng với mái ngói đen. Lối cổng vào trang trí bằng mái vòm hai cột và cầu thang uốn cong có lan can bằng sắt, và nhiều trang trí bằng sắt nữa ở ban công vòng trên tầng hai. Mọi thứ đều rất thanh nhã, hòa quyện với nhau, như thể ngôi nhà đã có từ hàng thế kỷ nay.
Liberty ra cửa đón chúng tôi, tóc chị buộc túm đằng sau như đuôi ngựa, dáng người mảnh mai nhưng có đường cong gợi cảm lộng lẫy trong chiếc áo bơi đen bó và quần sooc bò mài. Chị đi đôi dép lê điểm những bông hoa lấp lánh. Tôi chỉ có thể mô tả tính cách của Liberty như sự nóng bỏng yên bình, gợi cảm kiểu thánh thiện.
“Em thích đôi dép của chị,” tôi nói.
Liberty ôm tôi như ôm một người bạn thân lâu năm của gia đình. “Carrington em chị tự làm khi ở trại hè. Em vẫn chưa được gặp con bé.” Chị nhón chân lên hôn lên má Jack. “Chào người lạ mặt. Dạo này mình không gặp nhau thường xuyên lắm nhỉ.”
Anh nhe ra cười với Liberty khi úp Luke sát vào vai anh. “Em bận chị.”
“À, tốt thôi. Bất cứ cái gì kéo em ra khỏi đống rắc rối.” Chị bế cậu nhóc từ anh. “Em quên mất bọn nhóc bé thế nào à. Cậu nhóc tuyệt quá Ella.”
“Cảm ơn chị.” Trong tôi trào dâng niềm tự hào như thể Luke là con tôi chứ không phải con của Tara vậy.
Thêm hai người nữa bước vào sảnh – ông xã cao, tóc đen của Liberty – Gage, và một cô bé tóc vàng. Carrington trông không giống Liberty chút nào, nên tôi đoán hai người chỉ chung cha hoặc mẹ.
“Chú Jack!” cô bé reo lên, chạy như bay về phía anh, đôi chân gầy và bím tóc tung bay. “Chú yêu quý nhất đời của cháu!”
“Chú đã nói là chú sẽ giúp cháu dựng thuyền rồi còn gì,” Jack rầu rĩ nói khi cô bé nịnh nọt.
“Vui lắm chú Jack! Anh Gage đập búa vào tay xong nói bậy, rồi anh ấy cho cháu dùng máy khoan, rồi cháu phải lấy búa đóng đinh vào hai bên mạn thuyền--”
“Máy khoan à?” Liberty hỏi lại, liếc xéo sang chồng nửa lo lắng nửa cảnh cáo.
“Con bé tuyệt lắm.” Gage cười rồi vươn ra bắt tay tôi. “Chào em Ella. Anh thấy là khẩu vị chọn người đi chơi của em vẫn chưa được cải thiện tí nào.”
“Đừng tin bất cứ cái gì anh ấy nói, Ella,” Jack nói. “Anh đã từng và luôn luôn là một thiên thần đấy.”
Gage khịt mũi.
Liberty cố nhìn vào tay Gage. “Anh bị thương ở ngón nào?”
“Không có gì đâu.” Gage giơ ngón cái lên, và chị nhíu mày khi tìm thấy một vết trên ngón tay đang bắt đầu thâm lại. Tôi choáng váng khi thấy nét mặt Gage thay đổi, đôi mắt dịu ngay lập tức khi nhìn xuống mái đầu đang cúi xuống của vợ mình.
Vẫn giữ tay anh, Liberty liếc sang cô em gái nhỏ. “Carrington, đây là cô Varner.”
Cô bé bắt tay và mỉm cười với tôi, để lộ ra hai chiếc răng cửa sún. Cô bé có làn da mịn như sứ và đôi mắt xanh như bầu trời, với những vệt màu hồng gần như không nhận thấy được ở sống mũi và trán, như thể cô bé đeo mặt nạ.
“Cháu gọi cô là Ella nhé,” tôi liếc sang Liberty nói thêm, “Mà chị, ban nãy cô bé có đeo kính bảo hộ rồi đấy.”
“Sao cô biết ạ?” Carring hỏi, đầy ấn tượng và hoang mang. Trước khi tôi trả lời lại, cô bé đã phát hiện ra Luke. “Ôi, em bé xinh quá! Cháu bế được không? Cháu bế em cực kỳ giỏi đấy. Cháu bế Matthew giúp chị suốt mà.”
“Có lẽ nên để đến lúc cháu ngồi xuống đã,” Jack nói. “Còn giờ, chúng ta có việc phải làm đấy. Đến xem cái thuyền thế nào nào.”
“Ôi vâng, ở trong gara ấy!” Cô bé nắm tay anh và háo hức kéo đi.
Jack dừng lại một lúc nhìn tôi. “Em nói chuyện với Liberty ở hồ bơi được chứ hả?”
“Em không mong gì hơn thế.”
Liberty dẫn tôi đi qua nhà ra sân sau. Chị bế Luke, thì thầm dỗ dành, còn tôi xách túi bỉm đi theo. “Matthew đâu chị?” tôi hỏi.
“Hôm nay thằng bé ngủ hơi sớm. Cô trông trẻ sẽ đưa nó lên đây khi tỉnh dậy.”
Chúng tôi đi qua căn bếp mộc mạc trông như của một tòa lâu đài Pháp. Hai cánh cửa Pháp dẫn ra phía sân sau có hàng rào, với bãi cỏ xanh mướt, những thảm hoa rực rỡ và chiếc bàn ăn ngoài trời có lò nướng.
Cuối vũng nước nông là một dải cát trắng có hẳn một cây cọ thật được trồng ở chính giữa. “Cát Hawai đấy,” Liberty cười khi thấy tôi ngạc nhiên. “Em phải nhìn thấy lúc nhà chị chọn cát – kỹ sư làm nội thất phải mang đến khoảng 20 mẫu cát để Gage và Carrington chọn ra xem loại nào thì làm cát lâu đài đẹp nhất.”
“Ý chị là cát này được chuyển từ Hawai về à?”
“Ừ. Một xe tải cát. Nhân viên dọn bể bơi tuần nào cũng muốn giết cả nhà ấy. Nhưng Gage quyết định để Carrington vui vẻ khi có một bãi biển nhỏ của riêng mình. Anh ấy có thể làm mọi việc cho con bé. Đây, em bế bé đi, chị sẽ phun sương lên.”
“Phun sương?”
Liberty bật một công tắc gần lò nướng, kích hoạt các đầu khí nằm ẩn phía dưới bàn, tạo ra một màn sương mỏng mát mẻ tỏa khắp hồ bơi.
Tôi gần như kính nể. “Tuyệt quá,” tôi nói. “Đừng hiểu lầm nhé, nhưng cuộc sống của chị thật hư ảo đấy Liberty.”
“Chị biết.” Chị nhăn mặt. “Tin chị đi, đây không phải cuộc sống mà chị đã lớn lên đâu.”
Chúng tôi ngồi xuống cặp ghế dài trải thảm cạnh hồ, Liberty chỉnh cái ô che nắng cho Luke khi tôi bế bé.
“Chị gặp Gage như thế nào?” tôi hỏi. Dù Jack đã kể cho tôi nghe là bố Churchill của họ giới thiệu Liberty với gia đình, nhưng tôi cũng không biết câu chuyện cụ thể là như thế nào.
“Bố Churchill đi cắt tóc ở thẩm mỹ viện chị làm, rồi trở thành bạn của nhau. Chị từng là thợ cắt sửa móng tay cho ông.” Liberty liếc sang tôi, mắt chị ánh lên tia ranh mãnh, tôi biết chị đang thăm dò thái độ tôi. Không nghi ngờ là hầu hết mọi người sẽ có nhiều giả thiết dựa trên thông tin kiểu như vậy.
Tôi chọn kiểu nói toạc móng heo. “Có chút lãng mạn nào giữa hai người không vậy?”
Liberty lắc đầu cười. “Chị yêu Churchill ngay lập tức, nhưng không theo kiểu lãng mạn đâu.”
“Vậy là chị yêu ông như một người cha.”
“Đúng thế, bố chị mất khi chị còn nhỏ. Chị đoán chị luôn có cảm giác mất mát đó. Sau vài năm quen biết nhau, Churchill tuyển chị vào làm trợ lý riêng, và lúc đó chị mới gặp cả gia đình.” Chị cười. “Chị hòa hợp được với tất cả mọi người ngoại trừ Gage, tên ngốc hung hăng.” Chị dừng một lúc. “Nhưng rất gợi cảm.”
Tôi nhe ra cười. “Phải thú nhận là đàn ông nhà Travis có gen AND thật tuyệt.”
“Gia đình Travis… không bình thường,” Liberty nói, hất đôi giày lười ra rồi duỗi thẳng đôi chân rám nắng trơn mượt. “Họ đều là những người có ý chí sắt đá. Mãnh liệt. Jack là người dễ tính nhất trong số đó, ít nhất nhìn bề ngoại thì vậy. Cậu ấy như là chiếc cầu nối trong gia đình – luôn luôn giữ cho mọi thứ cân bằng. Nhưng cũng có thể rất bướng bỉnh. Cậu ấy làm mọi việc theo ý mình, và sẵn sàng đối đầu với Churchill khi cần.” Chị dừng lại. “Có lẽ giờ em đã nhận ra là Churchill không phải là ông bố dễ tính nhất rồi.”
“Em biết ông đặt kỳ vọng rất cao vào con cái mình,” tôi nói.
“Đúng thế, và ông cũng có ý định kiên định về chuyện họ nên sống thế nào, nên lựa chọn gì, và thường nổi giận hoặc thất vọng khi họ không làm theo ý ông. Nhưng ông cũng tôn trọng người dám giữ vững lập trường trước ông. Và ông có thể trở nên cực kỳ quan tâm và thấu hiểu. Chị nghĩ em càng hiểu ông thì sẽ càng thích ông hơn.”
Tôi duỗi chân ra và ngắm nhìn những ngón chân không sơn sửa gì của mình. “Chị không cần phải thuyết phục em phải thích Churchill hay người nhà Travis đâu Liberty. Em thích họ rồi. Nhưng mối quan hệ giữa em với Jack không đi đến đâu cả đâu. Nó không kéo dài mãi mãi.”
Đôi mắt xanh lá của Liberty mở rộng. “Ella … chị hy vọng em không để tâm đến quá khứ tai tiếng của Jack. Chị đã nghe nhiều chuyện hoang đàng ở Houston của cậu ấy. Cho dù là cậu ấy cũng từng trác táng, nhưng chị nghĩ giờ cậu ấy cuối cùng cũng đã sẵn sàng để ổn định rồi.”
“Không phải vì--” tôi cãi nhưng chị vội vã ngắt lời.
“Jack là một trong những người đàn ông chung thủy và yêu thương nhất mà em có thể gặp. Chị nghĩ cậu ấy thật khó mà tìm được một người phụ nữ không để mắt đến tiền bạc và tên tuổi nhà Travis, mà chỉ muốn cậu ấy vì bản thân cậu ấy. Jack cần ai đó mạnh mẽ và thông minh, đủ để chế ngự mình. Cậu ấy sẽ khốn khổ với một người phụ nữ bị động.”
“Thế còn Ashley Everson thì sao?” tôi không thể kìm lại. “Cô ấy là người thế nào?”
Liberty nhăn mũi. “Chị không chịu được cô ta. Cô ta là loại phụ nữ không có bạn cùng giới nào. Cô ta nói cô ta thích đàn ông hơn. Người ta nói gì về người phụ nữ không thể làm bạn với những người phụ nữ khác?”
“Có nghĩa là cô ấy có tính ganh đua. Hoặc dễ dao động.”
“Với Ashley thì có lẽ cả hai đều đúng.”
“Chị nghĩ vì sao cô ấy lại bỏ Jack?”
“Lúc đó chị không biết rõ lắm, nhưng Gage biết. Anh ấy nói vấn đề của Ashley là cô ta không thể dính với bất kỳ anh chàng nào lâu dài cả. Một khi đã chinh phục được rồi thì cô ta chóng chán và muốn thử chinh phục người mới. Theo ý Gage thì Ashley không có ý định kết hôn với Pete đâu. Cô ta có thể đã ly dị anh ta ngay lập tức nếu cô ta không dính bầu.”
“Em không hiểu vì sao Jack lại yêu cô ta,” tôi rên lên.
“Ashley rất giỏi với đàn ông. Cô ta biết mọi thống kê về bóng đá, cô ta đi săn, câu cá, biết nói tiếng lóng và kể chuyện hài nhưng tục tĩu, mà trên hết, cô ta trông như một người mẫu của Chanel ấy. Đàn ông yêu cô ta.” Miệng chị mím lại. “Và chị chắc cô ta cũng rất tuyệt trên giường.”
“Giờ thì em cũng không thể chịu được cô ta,” tôi nói.
Liberty khúc khích. “Ashley không cạnh tranh được với em đâu Ella.”
“Em có tranh giành Jack đâu,” tôi nói. “Anh ấy đã biết là em không bao giờ hứng thú với chuyện kết hôn.” Tôi thấy mắt chị mở to. “Không liên quan gì đến chuyện anh ấy tuyệt như thế nào,” tôi tiếp. “Em có nhiều lý do để có quyết định như thế.” Tôi cười hối lỗi. “Xin lỗi vì em nói có vẻ bảo thủ, nhưng nói với một người đã có gia đình rằng mình không muốn kết hôn cũng giống như vẫy một lá cờ đỏ trước mặt bò tót vậy.”
Thay vì có vẻ tự ái hoặc cố tranh cãi, Liberty trầm ngâm gật. “Có vẻ nan giải nhỉ. Thật là khó khi bơi ngược dòng.”
Tôi thích chị hơn cả trước kia, vì chị dễ dàng chấp nhận cảm xúc của tôi. “Đó là một trong những điều tuyệt vời của Dane, bạn trai em,” tôi nói. “Anh ấy cũng không muốn kết hôn. Chúng em đã có một mối quan hệ rất dễ chịu.”
“Vậy sao em lại chia tay Dane? Có phải vì đứa bé không?”
“Không hẳn.” Tôi lôi ra đồ chơi – một con sâu nhạc – từ trong túi bỉm để đưa cho Luke chơi. “Nhìn lại thì em đoán những gì giữa bọn em không đủ để giữ hai đứa ở bên nhau. Ngay cả từng đấy năm chúng em dành cho nhau. Rồi khi gặp Jack – có gì đó ở anh ấy--” tôi dừng lại, nhận thức rằng trong vốn từ vựng phong phú của tôi, không có cách nào tả được vì sao, và như thế nào tôi đã hoàn toàn bị Jack Travis cuốn hút. Tôi nhìn xuống Luke, vuốt ve mái tóc đen của cậu bé. “Này, sao chúng ta lại ở với Jack nhỉ?” tôi hỏi thằng bé, rồi cậu ngước lên nhìn lại tôi cũng với vẻ hoang mang như thế.
Liberty khẽ cười. “Tin chị đi, chị hiểu mà. Kể cả khi không chịu nổi Gage, cũng có vẻ như nhiệt độ trong phòng vọt lên đến hơn 100 độ bất cứ khi nào có mặt anh ấy.”
“Vâng. Đó là phần thú vị, sức hấp dẫn. Nhưng em không nghĩ mối quan hệ này kéo dài mãi được.”
“Sao không?” Liberty thật sự bối rối.
Vì sớm muộn gì rồi em cũng sẽ mất người em quan tâm thôi. Tôi không thể nói điều đó ra – dù với tôi nó có một logic rất chặt chẽ thì tôi biết người khác nghe cũng sẽ thấy nó điên rồ. Không có cách nào để giải thích cho điều tôi khao khát, sự mãnh liệt trong tình cảm với Jack, là điều tôi sợ hãi nhất. Đó không phải là nỗi sợ có lý, tất nhiên … hoàn toàn vô lý, nhưng lại làm nó đáng sợ hơn.
Tôi nhún vai và ép môi tôi mỉm cười. “Em nghĩ với Jack em chỉ như một vị mới trong tháng thôi.”
“Em là người phụ nữ đầu tiên cậu ấy dẫn đi thăm mọi người trong gia đình,” Liberty trầm giọng nói. “Cậu ấy có thể nghĩ đến chuyện nghiêm túc một cách nhanh chóng đấy, Ella.”
Tôi đang nựng Luke và cố xoay sở để đáp lại thì nhẹ nhõm thấy cô trông trẻ của Liberty từ trong nhà bước ra, bế một cậu bé đẹp trai và khỏe khoắn. Cậu nhóc mặc quần bơi và áo phông in những chú tôm hùm hoạt hình.
“Matthew, con yêu…” Liberty nhổm phắt lên bước đến đón con, hào phóng hôn tới tấp. “Con ngủ ngoan không? Con có muốn chơi với mẹ không nào? Chúng ta có bạn đến chơi đấy, cô ấy mang theo con của cô ấy … con có muốn gặp em bé không?” Cậu nhóc trả lời với nụ cười tươi đẹp mê hồn, bập bẹ nói chuyện với mẹ, hai cánh tay mũm mĩm vòng quanh cổ mẹ.
Sau khi nhìn chúng tôi tò mò, Matthew quyết định chơi với cát thì thú vị hơn chơi với em bé nhiều. Liberty cởi quần áo ngoài ra để mặc mình đồ bơi rồi bế con trai đến mép hồ, ngồi xuống và vốc cát vào xô. “Ella, ra nhúng chân xuống nước đi,” chị gọi. “Tuyệt lắm.”
Tôi mặc áo phông ngắn với quần sooc, nhưng cũng mang theo bộ đồ bơi. Lôi nó ra từ trong túi, tôi nói, “Cho em vài phút đi thay đồ nhé.”
“Ừ. À, đây là cô trông trẻ của nhà chị, Tia… để cô ấy trông Luke khi em đi thay đồ nhé.”
“Có được không?” Tôi hỏi Tia khi cô mỉm cười bước đến gần.
“Cậu bé sẽ không sao đâu,” cô nói.
“Cảm ơn em.”
“Có phòng tắm cho khách ở dưới bếp đấy,” Liberty nói, “hoặc nếu em muốn rộng hơn thì đi lên phòng tắm nào trên phòng ngủ tầng trên cũng được.”
“Em biết rồi.” Tôi đi vào nhà, tận hưởng không khí mát mẻ trong nhà bếp, và tìm thấy phòng tắm nhỏ, những bức tường sơn màu đất, một chiếc bồn bằng đá và gương khung đen. Tôi thay sang bộ đồ bơi màu hồng một mảnh phong cách cổ điển. Đi chân trần trên sàn bếp, mang theo quần áo, tôi nghe thấy nhiều giọng nói, trong đó có tiếng thì thầm trầm sâu của Jack. Tiếng nói đi cùng với tiếng gõ búa và tiếng cưa, thi thoảng xen kẽ tiếng máy khoan điện.
Tôi đi theo tiếng vọng đến một cánh cửa khép hờ dẫn đến gara rộng rãi, chiếc quạt lớn thổi những luồng không khí ấm áp. Không gian được thắp sáng rực rỡ nhờ vào ánh mặt trời chiếu qua những cánh cửa để mở. Hé rộng cửa ra một chút, tôi ngắm nhìn Jack, Gage và Carrington làm việc với cái xuồng nhỏ đang được dựng lên giá cưa.
Cả Jack và Gage đều đã cởi áo. Tôi nhăn nhó tự hỏi không biết có bao nhiêu phụ nữ chịu bỏ nhiều tiền để ngắm hai anh em nhà Travis chỉ mặc quần Jeans trên người, cả hai đều săn chắc, rám nắng và cơ thể dài, mảnh. Khi mắt tôi treo trên cái lưng lấm tấm mồ hôi của Jack, đầu tôi nháng lên ký ức gần đây, khi tay tôi róng riết bám vào những múi cơ cuồn cuộn đó từ hai bên sườn, và rồi một cơn lũ thỏa mãn quét qua tôi.
Carrington đang bận rộn phết một lớp keo dày lên mặt sau ba tấm gỗ có thể được lắp và vít chặt vào cạnh trên chiếc xuống, có vẻ như là mép xuồng. Tôi không thể không cười khi thấy Gage lom khom bên cạnh cô bé, thì thầm chỉ dẫn, túm lấy một bím tóc lượt thượt dễ bị dính vào keo.
“…rồi vào giờ ra chơi,” cô bé nói, bóp một chai keo dính gỗ bằng cả 2 tay, “Caleb sẽ không để cho ai khác chơi bóng rổ, nên Katie và em đi mách cô giáo –“
“Tốt cho em,” Gage nói. “Đây, bôi thêm keo vào cạnh bên. Thừa còn hơn thiếu.”
“Như thế này ạ?”
“Tuyệt.”
“Và rồi,” Carrington nói, “cô giáo nói bây giờ đến lượt người khác chơi bóng, và bắt Caleb phải viết một bài luận về chia sẻ và hợp tác.”
“Có giúp anh chàng tí nào không” Jack hỏi.
“Không hề,” Carrington ghê tởm nói. “Nó vẫn là đứa con trai tồi tệ nhất chú có thể gặp.”
“Tất cả con trai đều thế đấy, cưng,” Jack nói.
“Cháu nói với nó là chú sẽ đưa cháu đi câu cá,” Carrington căm phẫn nói, “chú biết nó nói gì không?”
“Rằng con gái thì không câu cá giỏi à?” Jack đoán.
“Sao chú biết?” cô bé ngạc nhiên.
“Vì chú đã từng là một cậu nhóc rất tệ, và có lẽ vì chú đã từng nói thế. Nhưng chú đã hoàn toàn sai lầm. Con gái rất giỏi câu.”
“Chú có chắc không, chú Jack?”
“Tất nhiên rồi, chú – đợi chút.” Jack và Gage cùng nâng những thanh gỗ đã dán vào nhau để ốp vào hai bên mạn thuyền.
“Nhóc con,” Gage khẽ nói với Carrington, “mang cái giỏ nẹp ra đây cho anh.” Anh cẩn thận đặt nẹp dọc theo các mép, dừng lại để chỉnh lại các thanh gỗ.
“Chú đang nói gì nhỉ, chú Jack?” Carrington giục, đưa khăn giấy cho anh để lau keo.
“Chú đang định hỏi cháu: Ai là chuyên gia câu cá trong nhà mình?”
“Chú.”
“Chính xác. Thế ai là chuyên gia về phụ nữ?”
“Chú Joe,” cô bé khúc khích cười.
“Joe à?” anh giả vờ phẫn nộ hỏi lại.
“Làm cho chú ấy vui đi, Carrington,” Gage nói. “Nếu không chúng ta phải ở đây cả ngày mất.”
“Chú là chuyên gia về phụ nữ,” Carrington lập tức nói với Jack.
“Chính xác. Và chú đây xin nói cho cháu biết, một số người câu cá giỏi nhất là phụ nữ.”
“Sao có thể?”
“Họ kiên nhẫn hơn, và không dễ dàng bỏ cuộc. Họ có xu hướng câu cá ở một khu vực kỹ lưỡng hơn. Và phụ nữ luôn tìm ra được chỗ lũ cá trốn, ẩn dưới những viên đá cuội hay rong biển. Đàn ông thì chỉ chăm chăm nhìn vào chỗ có cá, còn phụ nữ thì luôn luôn đi tìm chúng.”
Khi Jack nói, Carrington bắt gặp tôi ở cánh cửa, và cười nhăn nhở với tôi. “Chú có định đưa cô Ella đi câu không?” cô bé hỏi Jack khi anh mới nhặt cái cưa Nhật lên để cưa đầu thừa của thanh chắn ra ngoài mép thuyền.
“Nếu cô ấy muốn,” anh nói.
“Có phải cô ấy sắp bắt được chú không, chú Jack?” Carrington kín đáo hỏi.
“Cô ấy làm được rồi, cháu yêu.” Nghe thấy tiếng tặc lưỡi của cô bé, Jack dừng máy cưa, nhìn theo ánh mắt cô bé và nhìn thấy tôi đứng đó. Nụ cười chậm rãi nở ra trên mặt anh, ánh mắt anh sẫm lại, nóng bỏng, khi anh liếc nhìn bộ đồ bơi màu hồng và đôi chân trần của tôi. Bỏ cái cưa xuống, anh nói thầm với hai người kia, “Xin lỗi nhé, chú có chuyện phải nói với cô Ella.”
“Không, đừng,” tôi phản đối. “Em chỉ muốn nghé qua nhìn cái xuồng một chút thôi. Nó đẹp lắm, Carrington. Cháu định sơn màu gì?”
“Màu hồng, giống bộ đồ bơi của cô,” cô bé vui vẻ nói.
Jack bước đến bên tôi. Còn tôi lùi lại vài bước.
“Đừng mang chú ấy đi luôn nhé Ella,” Gage nói. “Bọn anh vẫn còn phải siết mấy cái mép bên kia nữa.”
“Em có mang anh ấy đi đâu, em… Jack, quay lại làm đi kìa.” Nhưng anh kéo tôi đi mà không dừng lại, còn tôi cười khúc khích lùi lại vào bếp. “Bỏ em ra đi, anh sũng mồ hôi rồi kìa!” Chỉ trong vài giây, tôi thấy mình bị ghim chặt vào một mép bàn bếp, tay anh chống lên mặt bàn đá granite bên cạnh tôi.
“Em thích khi anh sũng mồ hôi,” anh thì thầm, lớp quần bò ở chân anh cọ vào da chân tôi.
Tôi ngửa ra sau để tránh chạm vào khuôn ngực ẩm ướt của anh. “Nếu em đã bắt được anh,” tôi vừa nói vừa khúc khích, “thì em đang chuẩn bị quăng anh lại đấy.”
“Em chỉ quăng trả những con cá bé thôi, em yêu. Và giữ lại con to. Giờ thì tặng anh một nụ hôn nào.”
Tôi cố nín cười đủ dài để nghe lời anh. Đôi môi anh ấm áp khi miết lên môi tôi, nụ hôn khiêu khích sáng bừng lên theo từng cái vuốt ve cẩn trọng.
* * *
Sau khi những người dựng thuyền đã dán keo và đóng đinh các thanh gỗ xong xuôi, họ ra hồ bơi để tắm mát, và chúng tôi dành cả buổi chiều hôm đó chỉ để nằm và bơi. Bữa trưa được mang ra ngoài, những tô lớn thịt gà nướng, đậu nghiền, nho đỏ, hạt óc chó, và chúng tôi chia nhau uống một chai vang trắng ướp lạnh. Cô trông trẻ đưa hai đứa nhóc vào trong nhà, còn Gage, Liberty, Jack và tôi ăn ở một chiếc bàn mát mẻ bên dưới bóng cái ô to.
“Chúng ta hãy nâng ly chúc mừng,” Gage nói, nâng ly lên. Chúng tôi dừng lại nhìn anh. “Cho Have và Hardy,” anh nói, “giờ đã trở thành Ông và Bà Gates.” Anh mỉm cười khi thấy chúng tôi sững sờ nhìn anh.
“Họ kết hôn rồi à?” Liberty hỏi.
“Em cứ tưởng chúng nó đi Mexico nghỉ cuối tuần thôi,” Jack nói, trông nửa vui mừng nửa khó chịu. “Hai đứa chẳng nói gì với em về kế hoạch đám cưới cả.”
“Chúng nó có lễ cưới kín đáo ở Playa Del Carmen.”
Liberty cười. “Sao mà họ làm đám cưới thiếu chúng ta được chứ? Em không tin được là họ lại muốn đám cưới mình được riêng tư như thế.” Chị vờ liếc sang cáu kỉnh ông chồng. “Còn anh thì không thèm nói gì với em. Anh biết lâu chưa?” Nhưng mặt chị sáng bừng lên vì hạnh phúc.
“Hôm qua,” Gage nói. “Hai đứa nó không muốn làm ầm ĩ. Nhưng chúng nó cũng có kế hoạch tổ chức một bữa tiệc mừng khi quay về, anh cũng nói với Haven đó là ý hay.”
“Em thấy tuyệt đấy,” Jack nói, nâng ly lên mừng cho cặp đôi vắng mặt. “Sau mọi chuyện Haven đã trải qua, con bé xứng đáng với mọi kiểu kết hôn mà con bé muốn.” Anh hớp một ngụm vang. “Bố biết không?”
“Vẫn chưa,” Gage ủ rũ nói. “Anh đoán anh sẽ phải nói cho bố biết…nhưng bố không thích thế đâu.”
“Ông chấp nhận Hardy rồi, không phải sao?” tôi lo lắng hỏi.
“Đúng thế, ông rất mừng cho hai đứa,” Gage nói. “Nhưng bố không bao giờ lỡ một cơ hội nào để biến một sự kiện gia đình thành một rạp xiếc 3 vòng ghế. Ông luôn muốn được lo liệu những chuyện ấy.”
Tôi gật, lập tức hiểu ra vì sao Haven và Hardy không muốn lễ cưới của họ thành một sự kiện lớn. Với người ngoài họ có vẻ là cặp đôi thân thiện và quảng giao, nhưng cả hai đều rất kín đáo về đời tư của mình. Có những tổn thương quá sâu sắc để họ có thể trưng nó ra.
Chúng tôi cùng nhau uống mừng cặp đôi mới cưới và nói chuyện về Playa del Carmen nổi riếng với những bờ biển và bãi câu đẹp, và ít khách du lịch hơn Cancun.
“Em đã đến Mexico chưa Ella?” Liberty hỏi.
“Em chưa. Nhưng cũng có lúc em muốn đi.”
“Chúng ta nên dành một cuối tuần ở đấy nhỉ, cả 4 chúng mình, mang theo bọn trẻ nữa,” Liberty nói với Gage. “Nơi đó chắc là hợp với kiểu nghỉ mát cho gia đình đấy.”
“Chắc rồi, mình sẽ đặt một chiếc máy bay,” Gage nói. “Em có hộ chiếu chưa Ella?”
“Em chưa cơ.” Mắt tôi mở to. “Nhà Travis có máy bay riêng à?”
“Hai cái,” Jack nói. Một nụ cười chớm trên miệng anh khi thấy vẻ mặt của tôi. Anh túm lấy tay không cầm ly của tôi rồi nhẹ nhàng chơi đùa với nó. Tôi đồ rằng đáng lẽ ra tôi đã phải quen với những cơn choáng nhẹ mỗi khi nhớ đến gia sản kếch xù của nhà Travis mới phải. “Gage,” Jack nói với anh nhưng vẫn nhìn tôi, “Em nghĩ nhắc đến mấy cái máy bay làm Ella sợ hết hồn đấy. Cảm phiền anh nói với cô ấy em là một gã hoàn toàn bình thường, được chứ?”
“Cậu ấy là gã bình thường nhất trong nhà Travis đấy,” Liberty nói, mắt chị nhấp nháy cười.
Tôi không thể nín cười trước lời khen của chị.
Liberty mỉm cười. Rồi tôi nhận ra chị hiểu cảm giác của tôi. Không sao đâu, đôi mắt chị nói. Em sẽ ổn thôi. Chị nâng cốc lên. “Chị cũng có tin mới đấy…dù nó sẽ không làm Gage ngạc nhiên.” Chị liếc sang Jack và tôi. “Đoán thử đi.”
“Chị có bầu à?” Jack hỏi.
Liberty lắc đầu, mỉm cười rộng hơn. “Chị sẽ gây dựng một thẩm mỹ viện của riêng chị. Chị đã ấp ủ từ lâu rồi… và chị nghĩ trước khi có thêm em bé, chị muốn làm việc đó. Chị sẽ bắt đầu nhỏ thôi, chỉ thuê vài người.”
“Nghe tuyệt quá,” tôi reo lên, chạm cốc với chị.
“Chúc mừng nhé, Lib,” Jack giơ cốc ra. “Chị định đặt tên là gì?”
“Chị vẫn chưa quyết định. Carrington muốn gọi nó là Clippety-Do-Da hoặc Từ tóc đến Thiên đường … nhưng chị nói với con bé là phải tìm tên hay hơn thế.”
“Tay kéo Julius 42 ,” tôi gợi ý.
“Tóc hôm nay, đi ngày mai,” Jack cũng tham gia.
Liberty bịt hai tai lại. “Chị sẽ sập tiệm ngay trong tuần đầu tiên mất.”
Jack nhướng mày lên chế giễu. “Câu hỏi lớn là, làm thế nào để bố có thêm cháu nội đây? Đó là việc của một người vợ nhà Travis, không phải sao? Chị đang phí phạm những năm sinh đẻ hoàng kim đấy, Lib.”
“Thôi đi,” Gage nói. “Bọn anh giờ mới lại được ngủ như bình thường khi Matthew đã lớn hơn. Anh chưa sẵn sàng để quay lại thời kỳ ấy đâu.”
“Không lấy được tí thông cảm nào từ phía bên này đâu,” Jack nói. “Ella đang phải trải qua tất cả đấy – những đêm không ngủ, tã bỉm – cho một đứa trẻ thậm chí còn không phải con cô ấy.”
“Cậu bé như là của em vậy,” tôi nói mà không kịp nghĩ, Jack siết nhẹ tay tôi đầy che chở.
Mọi người im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng rì rì của máy phun sương và tiếng thắc nước.
“Em còn bao nhiêu thời gian với thằng bé nữa, Ella?” Liberty hỏi.
“Khoảng 1 tháng.” Tôi với lấy ly rượu bằng tay không bị Jack nắm giữ và uống cạn. Bình thường tôi sẽ khoác lên nụ cười rạng rỡ giả mạo và chuyển chủ đề. Nhưng bên cạnh những người đầy thông cảm này, với Jack bên cạnh, tôi tự thấy mình đang nói lên chính suy nghĩ của mình. “Em sẽ nhớ cậu bé lắm. Sẽ rất khó khăn. Và gần đây cái suy nghĩ Luke sẽ không nhớ đến khoảng thời gian ở với em làm em thấy buồn. Chỉ là 3 tháng đầu tiên trong đời cậu nhóc. Cậu bé sẽ không biết về những gì em làm cho nhóc – em không khác gì một người lạ gặp trên đường cả.”
“Em sẽ không gặp lại nhóc sau khi Tara đón nhóc về à?” Gage hỏi.
“Em không biết nữa. Có lẽ không thường xuyên.”
“Cậu bé sẽ ghi nhớ chuyện đó đấy,” Jack khẽ nói.
Và tôi thấy khuây khỏa khi nhìn vào đôi mắt bình thản của anh.
MƯỜI CHÍNLuke nằm chơi trong thảm nôi trải trên sàn căn hộ của tôi, một tấm thảm có hai thanh chắn chéo nhau trên đầu, có nhiều hạt xúc xắc, chim, bướm xoay vòng vòng và lá rung rinh, cùng với âm nhạc rộn rã. Cậu nhóc thích tấm thảm cũng nhiều như tôi thích nhìn nhóc chơi. 2 tháng tuổi, nhóc đã cười to, mỉm cười, ê a và có thể nâng cao đầu và ngực.
Jack nằm trên sàn cạnh nhóc, lười biếng giơ tay nghịch đồ chơi hay bấm nút để chuyển nhạc. “Ước gì anh có một tấm thảm thế này,” anh nói, “treo đầy chai bia, xì gà Cohibas, và mấy cái quần lót đen mà em mặc đêm thứ Bảy.”
Tôi dừng tay thu dọn đĩa trong bếp. “Em không biết là anh có để ý đấy, vì anh lột nó ra nhanh thế cơ mà.”
“Anh mất 2 tiếng đồng hồ khi ăn tối để ngắm em trong cái váy xẻ ngực trễ đó. May cho em là anh không nhảy bổ vào em trong bãi đỗ xe lần nữa đấy.”
Tôi nín cười rồi nhón chân lên để trượt cái bình thủy tinh lên giá cao. “À ừ, em thường thích hơn nếu có màn dạo đầu nhỏ, thay vì tiếng chìa khóa xe kêu leng keng cùng với hai nụ hôn rưỡi, và—“ tôi nhảy dựng lên khi thấy anh ở phía sau tôi, di chuyển nhẹ và khẽ khàng đến mức tôi không để ý thấy anh đã đi vào bếp. Cái bình chới với khi tôi giật mình, và Jack với tay lên đặt nó lên giá.
Tôi cảm nhận được môi anh ở tai tôi. “Lúc đó anh đã chăm sóc tốt cho em còn gì nữa.”
“Đúng thế.” Tôi cười trong họng khi đôi tay anh vòng ra phía trước người tôi. “Em không nói là em dễ thay đổi. Ý em là, lúc đó anh đã không phí chút thời gian nào để bập vào việc chính…” Từ ngữ vỡ ra thành tiếng thở dài khi tôi thấy anh dịu dàng cắn và liếm cổ tôi, lưỡi anh đùa giỡn với từng vòng xoáy nhẹ nhàng, gợi lên những ký ức nóng bỏng. Kính tôi trượt xuống mũi, tôi lấy tay đẩy gọng kính về chỗ. Một tay Jack trượt dọc ngực tôi, còn tay kia lần trượt vào trong cạp quần sooc.
“Em thích màn dạo đầu hả Ella?” Hông anh ấn sát vào phía sau tôi, và tôi cảm nhận được hình dáng rắn chắc của anh xuyên qua những lớp quần áo của chúng tôi.
Mí mắt tôi nặng trĩu, tôi bám chặt vào mép bàn khi tay anh đùa giỡn trên cơ thể tôi. “Thằng nhóc,” tôi hụt hơi nói.
“Nhóc không phiền đâu. Đang tập thể dục với tấm thảm rồi.”
Bật cười, tôi đẩy tay anh ra. “Để em rửa bát xong đã.”
Jack lôi hông tôi lại ép vào anh, muốn nghịch tiếp.
Nhưng chúng tôi bị phá rối vì tiếng chuông điện thoại. Tôi với lấy và rít lên với anh, “Yên nào,” trước khi trả lời. “Alo?”
“Ella, là chị đây.” Tiếng nói của chị họ Liza của tôi, ngang phè, đầy tội lỗi. “Chị gọi để báo động cho em. Chị rất xin lỗi.”
Tôi sững người, tay Jack cũng bất động. “Kiểu báo động gì đấy?” tôi hỏi.
“Mẹ em đang đến gặp em. Cô sẽ ở đó trong khoảng 15 phút đến nửa tiếng nữa. Có khi sớm hơn nếu đường thông thoáng.”
“Không đâu,” tôi nói. “Em không mời mẹ. Mẹ không biết em ở đâu đâu.”
“Chị nói cho cô biết rồi,” Liza áy náy nói.
“Sao cơ? Có lý do gì chính đáng cho việc chị đối xử với em không thế?”
“Chị không thể tránh. Cô trút giận lên đầu chị sau khi nói chuyện điện thoại với Tara, Tara kể con bé nghĩ là có gì đó giữa em và Jack Travis. Và giờ cả hai người đều muốn biết mọi chuyện đang như thế nào.”
“Em không nợ ai trong hai người đó lời giải thích nào hết,” tôi bùng nổ, mặt đỏ bừng lên. “Em biết rồi, Liza. Em chán những rắc rối của Tara rồi, ước gì mẹ em quan tâm đến cháu ngoại bà bằng một nửa so với đời sống tình dục của em thôi!” Quá muộn rồi, tôi nhận ra mình lỡ lời, và đưa tay lên bịt miệng.
“Em đang quan hệ tình dục với Jack Travis à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Tôi thấy miệng Jack khẽ lướt lên gáy tôi, làm tôi rùng mình. Áp điện thoại vào ngực, tôi quay lại nhìn anh. “Anh phải đi đi,” tôi vội vã nói với anh.
Tôi đưa điện thoại lên tai, “…anh ấy ở đó với em à?” Liza hỏi.
“Không, đó là người giao hàng. Anh ấy muốn em ký giấy.”
“Ở đây,” Jack thì thào, kéo bàn tay không của tôi dọc theo người anh.
“Đi đi,” tôi lẩm bẩm, đẩy mạnh vào ngực anh. Anh không chịu nhúc nhích, chỉ tuốt kính của tôi ra rồi dùng gấu áo phông của anh lau mắt kính. “Có nghiêm túc không đấy?” Liza hỏi.
“Không. Đó là chỉ kiểu quan hệ đơn thuần về thể xác, hời hợt, chả có ý nghĩa gì hết, mà cũng sẽ không đi đến đâu cả.” Tôi siết chặt tay khi Jack cúi xuống mút tai tôi.
“Tuyệt quá Ella, em có nghĩ là có thể giới thiệu chị với một anh bạn nào của anh ấy không? Gần đây chị kiểu như kiêng khem…”
“Em phải đi đây Liza. Em phải dọn dẹp và tìm ra cách để … ôi…trời đất, em nói chuyện với chị sau nhé.” Tôi gác máy và giật lấy kính từ tay Jack.
Anh bước theo khi tôi chạy vào phòng ngủ. “Em làm gì thế?”
Tôi giật ga trải giường và trải lên cái giường lộn xộn. “Mẹ em sẽ đến đây trong vài nốt nhạc thôi, mà nhìn như thể mình vừa có cuộc truy hoan ở đây này.” Tôi dừng lại chỉ để nhìn anh. “Anh phải đi đi. Em nói thật đấy. Anh không gặp mẹ em được.” Tôi đặt gối xuống giường. Vội vã chạy ra phòng khách, tôi vơ đống lộn xộn bỏ vào cái giỏ to đùng đan bằng cây liễu gai và đẩy vào một ngăn tủ.
Điện thoại nội bộ vang lên. Đó là nhân viên bảo vệ, David. “Thưa cô Varner…cô có khách. Đó là--”
“Tôi biết rồi,” tôi nói, ngồi thụp xuống thua cuộc. “Cho bà ấy lên đi.” Quay sang Jack, tôi thấy anh bế Luke lên và đang ấp anh vào ngực. “Em phải làm gì để rũ được anh đây?”
Anh cười. “Đừng có hòng.”
Chỉ trong 2 phút, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa quả quyết ngoài cửa.
Tôi mở cửa. Đó là mẹ tôi, với gương mặt trag điểm kỹ lưỡng, đôi giày cao gót, chiếc váy đỏ bó sát phô diễn thân hình của một người phụ nữ chỉ bằng nửa tuổi mẹ. Mẹ tôi đẫm mình trong thứ nước hoa hảo hạng, ôm và hôn gió tôi, rồi đứng thẳng lại để nhìn tôi đánh giá.
“Cuối cùng mẹ cũng chán chờ được mời quá rồi,” mẹ nói với tôi, “thế nên mẹ quyết định phải mặc kệ mà dấn lên thôi. Mẹ sẽ không để cháu ngoại mẹ xa mẹ thêm nữa.”
“Giờ mẹ là bà ngoại rồi đấy à?” tôi hỏi.
Mẹ tiếp tục nhìn lướt qua tôi. “Con lên cân đấy Ella.”
“Thật ra là con vừa mới giảm vài cân đấy.”
“Tốt cho con. Giảm thêm nữa đi, rồi con sẽ lại về với một cỡ khỏe mạnh.”
“Cỡ 8 là khỏe rồi mẹ.”
Mẹ liếc tôi khiển trách với vẻ vô tư. “Nếu con nhạy cảm với chuyện đó thì từ giờ mẹ sẽ không nhắc đến nữa.” Mắt mẹ tôi mở to ra rất kịch khi Jack bước đến gần. “Á à, ai đây nhỉ? Sao con không giới thiệu mẹ với bạn con đi Ella?”
“Đây là Jack Tracvis,” tôi lầm bầm, “Đây là mẹ em--”
“Candy Varner,” mẹ tôi ngắt lời, bước đến ôm anh, khép cậu nhóc ở giữa họ. “Chúng ta không cần bắt tay bắt chân gì cả, Jack… Tôi luôn phát cuồng lên với bạn bè của Ella.” Mẹ nháy mắt với anh. “Và họ cũng phát cuồng lên vì tôi.” Mẹ nhìn chòng chọc vào đứa bé trong tay anh. “Và đây là cháu ngoại quý báu của bà đây… ôi, bà không biết sao lại để Ella tách xa bà ra lâu như thế, cục đường nhỏ của bà.”
“Con đã bảo mẹ có thể đến trông bé bất cứ lúc nào còn gì,” tôi lẩm bẩm.
Mẹ lờ đi, bước vào phòng. “Ở đây tuyệt quá. Mẹ thấy thật ngọt ngào, hai người các con chăm sóc Luke trong khi Tara đi nghỉ dưỡng.”
Tôi đi theo mẹ. “Con bé đang ở trung tâm điều trị cho người có vấn đề về tâm lý và cảm xúc.”
Mẹ tôi bước đến cửa sổ để nhìn ra ngoài. “Con thích gọi nó là gì cũng được. Những nơi như thế ngày nay có thừa. Những ngôi sao Hollywodd vẫn hay làm thế - họ cần trốn chạy khỏi áp lực, nên họ tìm ra vài vấn đề bịa đặt, rồi có thể nghỉ ngơi và nuông chiều bản thân vài tuần.”
“Đó không phải là một lý do vờ vịt nào đâu mẹ,” tôi nói, “Tara--”
“Em gái con căng thẳng thôi, chỉ thế thôi. Có lúc mẹ xem chương trình nói về Cortisol rồi, là loại hormone gây ra căng thẳng, và họ nói những người uống café thì có nhiều Cortisol hơn những người uống vừa phải. Và mẹ thì luôn nói là con với Tara uống quá nhiều café còn gì, cả hai đứa.”
“Con không nghĩ vấn đề của Tara – hay của con – là bởi vì uống quá nhiều café sữa đâu mẹ,” tôi u ám nói.
“Ý mẹ là, con tự làm tự chịu. Con phải cố mà vươn lên. Như mẹ đây. Không phải vì bên nội các con không có ý khi mà các con cũng giống như họ.” Mẹ tôi vừa nói chuyện vừa đi quanh nhà, nhìn mọi thứ chăm chú dưới cái nhìn của một chuyên gia thẩm định tài sản. Tôi khó chịu nhìn mẹ, mong muốn bế cậu nhóc lại. “Ella, lẽ ra con phải nói cho mẹ biết con sống ở đây chứ.” Bà liếc sang nhìn Jack đầy biết ơn. “Tôi muốn cảm ơn cậu vì đã giúp con gái tôi, Jack. Nhưng phải nói là con bé có trí tưởng tượng phong phú lắm. Hy vọng cậu không tin tất cả những gì con bé nói. Khi con bé còn nhỏ, nó cũng từng bịa ra những chuyện như thế rồi… nếu muốn biết con người thật của Ella, thì cậu phải nói chuyện với tôi. Sao cậu không đưa chúng tôi ra ngoài ăn tối nhỉ? Để chúng ta hiểu thêm về nhau? Tối nay được đấy.”
“Ý hay quá,” Jack thoải mái nói. “Nhưng để lúc khác đi. Không may là tối nay Ella và cháu có kế hoạch khác rồi.”
Mẹ tôi đưa trả cậu nhóc cho tôi. “Bế nó đi con yêu, váy này mới đấy. Lỡ thằng bé dính dãi lên.” Mẹ tôi duyên dáng ngồi lên sofa và duỗi đôi chân dài mượt ra. “Xem nào Jack, tôi sẽ là người cuối cùng xen vào kế hoạch của ai đó đấy. Nhưng nếu cậu dính líu đến con gái tôi, thì tôi sẽ thấy dễ chịu hơn nếu biết thêm về gia đình cậu. Để bắt đầu thì, tôi muốn gặp bố cậu.”
“Mẹ chậm chân rồi,” tôi nói. “Bố anh ấy có bạn gái rồi.”
“Sao cơ Ella, mẹ không có ý…” Mẹ tôi cười khẽ và bắn cho Jack cái nhìn thương hại, bí ẩn – nhìn xem chúng ta phải đối phó với ai đây – và giọng bà trở nên ngọt ngào đến điên người. “Con gái tôi luôn phẫn nộ vì đàn ông rất thích tôi. Tôi không nghĩ là có người bạn trai nào nó mang về mà không tán tỉnh tôi.”
“Chỉ có một,” tôi nói. “Thế là quá đủ.”
Mẹ lườm tôi sắc như dao cạo và phá lên cười, miệng mở rộng, căng mọng. “Cho dù Ella nói gì,” bà nói với Jack, “cũng đừng để ý. Cứ hỏi tôi đây này.”
Bất cứ khi nào mẹ tôi ở gần, thực tại cũng hiện qua nhiều hình như ở trong một nhà gương. Bệnh điên đơn giản chỉ là kết quả vì là một khách hàng thân thiết của Starbucks, cỡ 8 là một bằng chứng béo phì cần đến can thiệp y tế, và bất kỳ gã nào hẹn hò với tôi rồi thì cũng sẽ nghĩ tôi chỉ là món đồ thay thế sau Candy Varner. Và bất kỳ điều tôi nói hay làm cũng sẽ được cải biên cho phù hợp với ý mà mẹ tôi lựa chọn.
Bốn mươi lăm phút sau đó là show diễn của Candy Varner mà không hề có sự gián đoạn thương mại nào. Bà nói với Jack rằng lẽ ra bà mới là người chăm sóc Luke, nhưng vì bà quá bận, rằng bà đã làm hết nhiệm vụ của mình rồi, làm việc và hy sinh từng đấy năm cho hai cô con gái, mà không có đứa nào biết ơn, rằng cả hai đứa đều ghen tỵ với bà. Và nghĩ đến chuyện Ella đưa ra lời khuyên chỉ bảo người khác sống thế nào, khi Ella gần như không biết mình đang nói gì – anh phải sống nhiều hơn Ella thì mới biết ai là ai và cái gì là cái gì. Cho dù Ella biết gì về cuộc sống, thì đó cũng là từ trí khôn của mẹ truyền cho.
Mẹ cố thể hiện bản thân như là một bản gốc đáng mơ ước, có thương hiệu, còn tôi chỉ là một bản sao lỗi. Bà rõ ràng là làm dáng à ơi lộ liễu với Jack. Anh lịch thiệp và tỏ ra tôn trọng, thi thoảng liếc nhìn khuôn mặt trơ như đá của tôi. Khi mẹ bắt đầu buột ra vài cái tên, làm bộ bà cũng quen vài người quen giàu có của Jack, thì thật mất mặt đến mức tôi suy sụp. Tôi không đính chính hay phản bác lại nữa, chỉ làm mình bận rộn với Luke, kiểm tra bỉm, đặt nhóc vào thảm bò, và chơi với nhóc. Tai tôi nóng rực lên còn những chỗ khác thì lạnh như băng.
Và rồi tôi nhận ra rằng, như chiếc đồng hồ, mẹ tôi đã chuyển hướng cuộc nói chuyện sang những vấn đề riêng tư không phù hợp, về chuyện gần đây mẹ tôi đã thử tẩy lông bằng laser ở một thẩm mỹ viện độc quyền tại Houston. “Tôi được cho là,” mẹ vừa cười vừa khúc khích với Jack như thiếu nữ, “có cô bé đẹp nhất Texas đấy--”
“Mẹ,” tôi sắc giọng.
Mẹ tôi liếc sang ranh mãnh và cười, “Ôi thật mà! Mẹ chỉ nói những gì người khác--”
“Cô Candy,” Jack nhanh nhẹn xen vào, “nói chuyện với cô vui quá, nhưng đến giờ cháu với Ella phải chuẩn bị để ra ngoài ăn tối rồi. Rất vui được gặp cô. Cháu đưa cô xuống quầy lễ tân để nhân viên đưa cô ra nhé?”
“Tôi sẽ ở đây trông Luke cho hai người đi,” mẹ tôi dai dẳng.
“Cảm ơn cô,” Jack trả lời, “nhưng chúng cháu mang Luke đi cùng rồi.”
“Tôi chưa có thời gian chơi với cháu ngoại tôi,” bà phản đối, nhíu mày với tôi.
“Con sẽ gọi mẹ sau, mẹ,” tôi cố trả lời.
Jack đến cửa và mở cửa ra. Vẫn để cửa mở, anh bước ra ngoài sảnh. Giọng anh thân thiện nhưng kiên quyết. “Cháu đợi cô lấy ví nhé, cô Candy.”
Tôi đứng im khi mẹ tôi bước đến ôm tôi. Mùi nước hoa, sự gần gũi của mẹ làm tôi muốn khóc như trẻ con. Tôi tự hỏi sao tôi lại luôn mong ngóng mẹ yêu tôi theo cách mà mẹ không thể, sao với mẹ tôi và Tara không là gì hơn tàn dự huyết thống của một cuộc hôn nhân tồi tệ.
Tôi biết rằng có những lựa chọn cho một người mẹ không thể làm mẹ. Người ta có thể tìm kiếm tình yêu bên những người khác. Có thể tìm thấy ở những nơi mà thậm chí không cần kiếm tìm. Nhưng nỗi đau thì không bao giờ có thể hàn gắn. Tôi sẽ phải mang nó đi theo suốt đời, và cả Tara cũng thế. Thật trớ trêu… phải chấp nhận nó, mang nó đi suốt đời, biết rằng đó là một phần của mình.
“Tạm biệt mẹ,” tôi khàn giọng.
“Đừng cho anh ta mọi chứ anh ta muốn,” mẹ tôi thấp giọng.
“Luke ư?” tôi hoang mang hỏi.
“Không. Jack cơ. Như thế con sẽ giữ được anh ta lâu hơn. Cũng đừng tỏ ra thông minh. Thử trang điểm đi. Và bỏ ngay cặp kính đi, nó làm con trông như bà già ấy. Anh ta đã tặng quà cho con chưa? Nói với anh ta là con thích những viên đá lớn, chứ không phải loại nhỏ - đó là khoản đầu tư lớn hơn.”
Nụ cười méo mó lướt qua mặt tôi, rồi tôi rụt người lại. “Gặp mẹ sau nhé, Mẹ.”
Mẹ tôi với lấy ví rồi nhàn nhã đi ra hành lang.
Jack nhìn qua khung cửa, ánh mắt trượt khắp người tôi. “Anh quay lại ngay.”
Lúc Jack quay lại, tôi đã uống xong một ly tequila trong bếp, hy vọng chất lỏng nóng rẫy đó có thể xua đi cái giá lạnh từ đầu đến chân. Nhưng nó không thể. Tôi thấy mình như cái tủ lạnh cần rã đông vậy.
Luke vùng vẫy trong tay tôi, cáu kỉnh rít lên, uốn éo.
Jack bước đến, nâng cằm tôi lên, buộc tôi nhìn lên cặp mắt dò hỏi của anh.
“Giờ anh thấy tiếc vì không nghe lời em mà đi trước đi chưa?” tôi ủ dột hỏi.
“Không hề. Anh muốn biết em đã lớn lên với thứ gì.”
“Em đoán anh biết vì sao em và Tara cần được trị liệu rồi.”
“Quỷ sứ, đến anh còn cần trị liệu, dù mới chỉ dành 1 giờ cho bà ta.”
“Mẹ sẽ cố làm hoặc nói điều gì đó để thu hút sự chú ý, cho dù có xấu hổ đến đâu đi nữa.” Tôi sắc sảo nhìn anh khi một ý nghĩ ghê tởm lướt qua. “Mẹ em có ve vãn anh trong thang máy không?”
“Đâu có,” anh nói, hơi quá trơn tru.
“Có, có rồi.”
“Nó chẳng là gì cả đâu.”
“Ôi trời đất, quá tệ,” tôi thì thầm. “Mẹ em làm em căm phẫn quá chừng.”
Jack ôm đứa bé cáu kỉnh từ tôi, và Luke lập tức im bặt.
“Không phải kiểu giận dữ bình thường đâu,” tôi tiếp tục. “Là kiểu làm cho anh cảm thấy mệt mỏi và lạnh lẽo khắp người, đến mức chẳng còn cảm giác gì hết. Kể cả đến nhịp tim mình cũng không nghe thấy nổi. Em muốn gọi cho Tara kể cho nó nghe, vì em nghĩ con bé hiểu.”
“Sao em không gọi đi?”
“Không, chính nó mách với mẹ chuyện của em. Em cũng điên tiết với nó nữa.”
Jack nhìn tôi một lúc lâu. “Lên phòng anh đi.”
“Để làm gì cơ?”
“Anh sẽ sưởi ấm cho em.”
Tôi lắc đầu ngay lập tức. “Em cần ở một mình một lúc.”
“Không, em không cần đâu. Đi thôi.”
“Dane luôn cho em không gian riêng khi em cần.” Tâm trạng tôi tồi tệ và khốn khổ, bất cứ cái gì anh làm cũng sẽ làm tôi nổi cáu lên. “Jack, em không cần được ôm ấp hay an ủi đâu, kể cả làm tình hay nói chuyện cũng không. Lúc này em không muốn cảm thấy khá hơn. Nên không có lý do gì--”
“Mang theo túi bỉm sữa nhé.” Vẫn bế Luke, anh đi ra cửa, giữ cửa mở rồi kiên nhẫn chờ tôi đi cùng.
Chúng tôi đi lên phòng anh, và Jack đưa tôi thẳng vào phòng ngủ. Anh bật đèn rồi đi vào nhà tắm, tôi nghe thấy tiếng nước và máy xông hơi. “Em không cần tắm đâu,” tôi nói.
“Đi vào đó đợi anh.”
“Nhưng em--”
“Vào đi.”
Tôi thở đánh sượt. “Còn thằng bé thì sao?”
“Anh dỗ cu cậu cho. Đi đi.”
Tôi tháo kính ra rồi cởi quần áo, lê vào nhà tắm. Trong phòng mập mờ sáng và đầy hơi sương nóng, thoảng mùi khuynh diệp. Jack đã để chiếc khăn tắm trắng lên băng ghế dài gắn tường. Tôi ngồi xuống và hít thở sâu. Trong một hai phút, tôi bắt đầu thấy thoải mái. Hơi nước thơm bao quanh tôi, lỗ chân lông mở ra, các cơ bắp mềm đi, phổi tôi đầy hơi ẩm ấm. Rượu tequila lúc này mới phát huy tác dụng, cả người tôi như nghiêng ngả, và tôi thấy tim tôi như đập trở lại.
“Ôi, thật đỡ,” tôi nói thành tiếng, úp mặt xuống cái khăn. Không có tiếng gì ngoài tiếng hơi nước rì rì. Tôi cảm thấy màu sắc bắt đầu lan dần trên da. Tôi sảng khoải nằm trong hơi sương ấm áp, mất hoàn toàn khái niệm về thời gian. Tôi không biết mất bao lâu trước khi tôi thấy Jack ngồi cạnh tôi, cặp hông mượt mà thon thả ngay cạnh hông tôi.
“Luke thế nào rồi?” tôi mơ màng.
“Ngủ say rồi.”
“Em không biết nếu--”
“Yên nào.” Tay anh đặt lên lưng tôi, dễ dàng trượt lên làn da ẩm. Anh bắt đầu từ đôi vai, chà xát, nắn bóp những múi cơ căng ra. Áp lực nặng hơn. Tôi cảm thấy hai ngón tay cái của anh xoay tròn trên múi cơ và dây thần kinh, dần dần có tác dụng, mang đến sự thỏa mãn cho đến khi một tiếng rên không kìm nén vuột ra từ cổ họng tôi.
“Ôi, nó thật… Jack… em không biết sao anh có thể làm được như thế.”
“Shhhhh.” Anh chuyển xuống lưng tôi, tay anh trượt, quét lên xuống từng đoạn dài, rồi day sâu hơn, ấn nhanh hơn, xua đi căng thẳng, làm cho cơ bắp giãn ra. Tôi thả mình hoàn toàn cho đôi bàn tay mạnh mẽ chín chắn ấy, cơ thể tôi rã rời, vung vẩy, nặng nề. Anh tiếp tục với mông, đùi, bắp chân, rồi lật tôi nằm ngửa ra, đặt bàn chân lên đùi anh. Tôi bật ra tiếng kêu thỏa mãn khi ngón tay anh day đúng chỗ đau nhức.
“Xin lỗi anh vì em thật ngoa ngoắt.” tôi cố nói.
“Em có lý do mà cưng.”
“Mẹ em thật kinh khủng.”
“Đúng thế.” Anh giật từng ngón chân tôi. Giọng anh nhẹ nhàng như có hơi nước. “Mà nhân tiện, lời khuyên của bà ta cho em như phân bò.”
“Anh nghe thấy à? Ôi trời.”
“Em nên cho anh tất cả những gì anh muốn,” Jack nói. “Em nên nuông chiều anh. Và quá muộn để giả ngu rồi, và em xinh chết đi được khi không trang điểm.”
Tôi mỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền. “Còn kính của em thì sao?”
“Nhất định là cứ đeo lên như thế.”
“Bất cứ cái gì cũng làm anh nổi hứng nhỉ,” tôi chơi chữ. 43
“Không phải tất cả.” Tiếng cười khàn khàn xen lẫn trong giọng anh.
“Đúng thế đấy. Anh giống như một người chào hàng dược phẩm cảnh báo về 4 tiếng cương cứng ấy. Anh cần đi khám đi.”
“Nhưng anh không thấy ông bác sỹ ấy hấp dẫn chút nào.” Anh di chuyển lên trên, tách đùi tôi ra, tôi rít lên khi những ngón tay của anh trêu ghẹo trên tôi. “Em đã bao giờ được massage như thế này chưa Ella?” anh thì thầm. “Chưa à? Thế nằm yên đi…em sẽ thích đấy, anh hứa…”
Và cơ thể tôi cong lên phản ứng lại đôi tay lão luyện của anh, những bức tường đá vọng lại những tiếng rên khoái cảm của tôi.