← Quay lại trang sách

HAI MƯƠI

Sau hôm mẹ tôi đến căn hộ của tôi, tôi cảm thấy khó chịu, tổn thương, thèm muốn sự cô lập cần thiết. Tôi khoác lên vẻ ngoài điềm tĩnh. Tuổi thơ tôi đã cho tôi khả năng vượt qua bất cứ thứ gì, kể cả một cuộc hủy diệt nguyên tử. Nhưng có điều gì đó trong chuyến thăm đó, chỉ việc nhìn thấy mẹ thôi, cũng làm tôi mất thăng bằng.

Sáng hôm đó Jack định đi thăm một người bạn mới nhập viện sau một tai nạn khi đi săn. “Lợn rừng,” Jack trả lời khi tôi hỏi bạn Jack săn bắn cái gì. “Có nhiều loại tai nạn có thể xảy ra khi săn được một con lợn rừng.”

“Sao lại thế?”

“Phải đi săn vào ban đêm, lúc đó lợn rừng mới di chuyển. Rồi nhiều gã chạy quanh rừng bắn lung tung trong bóng tối.”

“Thật đáng yêu.”

Jack kể bạn anh đã bắn được một con lợn rừng với một khẩu súng săn dài, đi vào bụi rậm chỗ nó nằm vì nghĩ nó đã chết, rồi con vật tấn công anh trước khi anh có thể rút vũ khí ra. “Nó húc vào gần háng anh ấy,” Jack nháy mắt.

“Kỳ lạ thật, những con lợn rừng bỗng cáu kính thế khi các anh bắn chúng,” tôi nói.

Jack vỗ lên mông tôi. “Thông cảm chút đi cô em. Một vết thương gần háng không phải chuyện giỡn chơi đâu.”

“Tình thương của em hoàn toàn dành cho lũ lợn rừng. Em hy vọng anh không thường đi săn lợn rừng. Em ghét phải nhân nhượng đời sống tình dục của mình với sở thích nguy hiểm ấy của anh.”

“Anh không săn lợn rừng,” Jack nói. “Khi anh săn giải thưởng ban đêm, thì đó là ở trên giường.”

Khi Jack đi rồi, tôi trả lời cho thư mục của mình.

Miss Independent thân mến,

Tôi kết hôn được 5 năm với một người tôi không thật sự yêu, mà chỉ vì lúc đó tôi đã 30 tuổi, đến lúc phải kết hôn. Bạn bè tôi đều đã lập gia đình, và tôi mệt mỏi vì cứ một thân một mình mãi. Người tôi cưới là một người đàn ông tốt. Anh ấy nhân hậu, ngọt ngào, và yêu tôi. Nhưng không hề có phép màu hay đam mê nào trong quan hệ của chúng tôi cả. Tôi chịu đựng anh, và mỗi lần nhìn anh, tôi luôn phải nhớ đến điều đó. Tôi thấy như mình bị nhốt trong một cái tủ, anh ở phía bên kia cánh cửa nhưng không có chìa khóa để mở ra. Chúng tôi không có con cái, nên tôi thấy nếu ly hôn, tôi sẽ không làm tổn thương ai ngoài hai chúng tôi cả. Nhưng có điều gì đó vẫn làm tôi chần chừ. Có lẽ vì tôi sợ tôi đã quá già để bắt đầu lại. Hoặc vì tôi sợ cảm giác tội lỗi sẽ đến, vì tôi biết anh thật sự yêu tôi, rằng anh không xứng đáng như thế.

Tôi không biết phải làm gì. Tất cả những gì tôi biết, là tôi đã đánh liều và đang hối hận vì điều đó.

- Trái tim không ngủ yên

Trái tim Không ngủ yên thân mến,

Chúng ta đều là những tạo vật có nhu cầu và khát khao rắc rối. Điều chắc chắn duy nhất trong một tình cảm lãng mạn là cả hai người đều sẽ thay đổi, rồi một buổi sáng thức dậy, bước đến gương, bạn thấy một người lạ mặt. Bạn sẽ có điều mình muốn, và phát hiện ra mình muốn điều gì đó khác. Bạn nghĩ bạn biết bạn là ai, rồi bạn lại ngạc nhiên với chính mình.

Với mọi lựa chọn bạn có, Trái tim Không ngủ yên thân mến, chỉ có một điều rõ ràng: tình yêu không phải là thứ có thể vứt bỏ dễ dàng. Có điều gì đó ở người đàn ông này, đằng sau sự tình cờ về thời điểm và cơ duyên, đã kéo bạn lại với anh ấy. Trước khi bạn từ bỏ cuộc hôn nhân của mình…hãy cho anh ấy một cơ hội. Hãy thành thật với anh ấy về nhu cầu mà bạn chưa có được, về những giấc mơ bạn muốn theo đuổi. Để anh ấy tìm ra con người thật của bạn. Để anh ấy giúp bạn mở cánh cửa đó ra, rồi hai người cuối cùng có thể thật sự gặp nhau sau từng ấy năm.

Sao bạn chắc được là anh ấy không thể thỏa mãn những nhu cầu tình cảm của mình? Sao bạn có thể biết được anh ấy không khao khát phép màu và đam mê như bạn có? Bạn có thể khẳng định chắc chắn rằng bạn biết tất cả mọi điều về anh ấy không?

Luôn luôn có phần thường khi bạn nỗ lực, ngay cả khi bạn thất bại. Và nó cần cả sự can đảm, và sự nhẫn nại, Trái tim không ngủ yên ạ. Hãy cố hết sức…đấu tranh để ở lại với người đàn ông yêu mình. Chỉ bây giờ thôi, bỏ qua câu hỏi bạn có thể có gì khi ở bên cạnh người đàn ông khác, mà hãy tập trung vào cái bạn có thể có, cái bạn có, vào chính lúc này. Tôi mong bạn sẽ tìm ra những câu hỏi mới, và rằng chồng bạn có thể chính là câu trả lời.

- Miss Independent

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tự hỏi đó có phải là lời khuyên đúng đắn hay không. Tôi bỗng nhận ra mình lo lắng cho Trái tim Không ngủ yên và chồng cô ấy. Có vẻ như tôi bị bật ra khỏi vị trí người quan sát vô cảm khách quan thường ngày.

“Của nợ,” tôi khẽ nói, tự hỏi thế quái nào tôi lại quyết định đưa ra lời khuyên cho người khác về chuyện người ta phải sống như thế nào.

Tôi nghe thấy tiếng Luke thức dậy trong cũi, với tiếng ngáp và thở khụt khịt. Bỏ máy tính ra, tôi bước đến nhìn xuống cũi. Luke cười, háo hức thức dậy, vui vẻ được nhìn thấy tôi. Tóc cậu nhóc xù lên như mào chim.

Tôi bế nhóc lên, ôm sát vào người, cảm giác người cậu nhóc áp vào thật hoàn hảo. Ôm cậu bé, cảm nhận hơi thở khẽ khàng như mèo con phả vào mặt mình, tôi sững lại vì niềm vui lan tỏa khắp người.

Đến năm giờ chiều tôi vẫn không thấy Jack. Tôi thoáng lo lắng, vì anh luôn gọi điện báo nếu không về sớm. Chúng tôi đã thống nhất là tôi sẽ lên phòng anh và nấu bữa tối Chủ nhật truyền thống. Tôi đưa danh sách các thứ cần mua cho anh rồi.

Tôi bấm số của anh, anh bắt máy ngay, nghe cụt ngủn bất thường. “Ừ?”

“Jack, anh không gọi cho em gì cả.”

“Xin lỗi em, anh đang dở chút.” Giọng anh nghe kỳ cục, kiểu như vừa cộc lốc vừa khó chịu vừa tổn thương. Anh chưa từng nói với tôi với giọng như thế. Có chuyện gì đó không ổn.

“Em có giúp gì được không?” tôi dịu dàng hỏi.

“Anh không nghĩ thế.”

“Anh có…anh có muốn hủy bữa tối, hay--”

“Không.”

“Được rồi. Em lên nhé?”

“Đợi vài phút nữa.”

“Được thôi.” Tôi ngập ngừng. “Anh bật lò 375 độ đi nhé.”

“Rồi.”

Sau khi cúp máy, tôi nhìn Luke đăm chiêu. “Chuyện quái quỷ gì thế nhỉ? Con có nghĩ là gia đình chú ấy có chuyện không? Hay là chuyện công việc? Sao chúng ta phải đợi ở đây nhỉ?”

Luke trầm ngâm gặm bàn tay.

“Đi xem múa rối ngón tay nhé,” tôi bế Luke ra sofa.

Nhưng chỉ 2 phút sau khi nghe tiếng nhạc cổ điển và xem lũ rối nhảy múa, tôi nóng ruột đến không thể ngồi yên. Tôi lo lắng cho Jack. Nếu anh phải giải quyết rắc rối nào đó, thì tôi muốn được ở đó. “Dì không chịu được,” tôi nói với Luke, “Đi lên xem có chuyện gì thôi.”

Lủng lẳng túi bỉm sữa trên vai, tôi bế cậu nhóc ra khỏi phòng, đi thẳng ra thang máy lên tầng. Khi đến phòng Jack, tôi bấm chuông cửa.

Cửa mở ra ngay lập tức. Jack đứng chắn tôi vài giây, dáng anh căng thẳng như khi một người ước mình đang ở nơi nào đó khác. Tôi chưa từng thấy anh buồn như thế. Sau vai anh, tôi thấy một người khác di chuyển trong phòng.

“Jack,” tôi thì thầm. “Mọi chuyện ổn chứ?”

Jack nhấp nháy mắt, mấp máy môi định nói nhưng rồi lại thôi.

“Có ai ở đây à?” tôi gợi ý, cố nhìn xung quanh.

Jack gật đầu ngay, mắt anh ánh lên vẻ tuyệt vọng. Tôi đẩy anh ra đi vào và sững lại khi nhìn thấy Ashley Everson.

Cô ta tơi tả mà vẫn lộng lẫy, đôi mắt long lanh sau lớp kẻ mắt dày, má óng ánh nước mắt, những ngón tay thanh mảnh nắm chặt một mớ khăn giấy. Búi tóc thẳng mượt của cô ta hẳn là được chải rất kỹ. Tôi ngạc nhiên với sự đối nghịch giữa vẻ mặt rầu rĩ của một cô gái bé bỏng với kiểu ăn mặc phong cách của cô ta, chiếc váy trắng ngắn, áo phông lửng bó sát tôn lên bộ ngực cao hoàn hảo, chiếc áo khoác lửng ôm, và đôi guốc dây cao 7 phân. Nếu lên ảnh, trang điểm nhem nhuốc đi, cô ta có thể là một người mẫu quảng cáo nước hoa hoàn hảo, một cô bé lang thang gợi cảm.

Tôi không hề nghĩ Jack mời cô ta đến, hoặc anh vẫn muốn cô ta. Nhưng tôi không thể quyết định nên để anh tự giải quyết hay anh cần tôi có mặt để hỗ trợ.

Tôi liếc sang Jack cười nhanh. “Xin lỗi anh. Em quay lại sau nhé?”

“Đừng”. Anh lôi tôi vào trong và bế thốc đứa bé trong tay tôi như thể muốn lấy cậu nhóc làm con tin.

“Cô ta là ai?” Ashley hỏi, nhìn tôi không chớp mắt, khuôn mặt tròn hoàn hảo như nặn từ đất sét.

“Chào chị,” tôi nói, bước lên trước. “Ashley phải không? Tôi là Ella Varner. Chúng tôi cùng đến dự tiệc sinh nhật bác Churchill, nhưng chưa được giới thiệu với nhau.”

Cô ta lờ đi bàn tay tôi, nhìn khắp chiếc áo phông và quần jeans trên người tôi, nói với Jack với vẻ hoang mang không che giấu. “Cô ta là người rời khỏi bữa tiệc với anh đấy à?”

“Đúng thế,” tôi nói, “Jack với tôi đang hẹn hò.”

Ashley quay lưng lại tôi, hoàn toàn hướng về Jack. “Em muốn nói chuyện với anh,” cô ta nói. “Em cần giải thích vài chuyện và…” Giọng cô ta nhỏ dần, bè ra với sự hoang mang khi thấy sự từ chối hiện ra trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, miệng anh mím lại khắc nghiệt. Thấy người cô ta khẽ sững lại, tôi đoán cô ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của anh trước đây.

Đối diện với sự lạnh lùng của anh, cô ta quay cuồng rồi cuối cùng nói với tôi. “Nếu cô không phiền, tôi muốn nói chuyện với Jack. Nói riêng. Chúng tôi có quá khứ với nhau. Có rắc rối. Tôi và anh ấy đang gỡ dần.”

Phía sau cô ta, Jack lắc đầu và hất về phía sofa, lặng lẽ ra lệnh cho tôi ở lại.

Tình huống này sắp sửa khôi hài. Tôi khẽ gặm má trong, nghiên cứu cô ta. Tôi có thể thấy Ashley Everson luôn bất cẩn trong cuộc sống và không bao giờ xem xét đến thiệt hại mình gây ra với những cú sa chân của mình. Giờ thì mọi thứ đều dội ngược lại ập lên đầu cô ta, và cô ta trông thê thảm đến mức tôi không thể kìm lại cảm giác thương hại không mong muốn dành cho cô ta. Mặt khác, tôi không định để cô ta với đống rắc rối của mình cho Jack. Cô ta đã làm anh tổn thương một lần, rất đau đớn, và cô ta sẽ không có cơ hội làm lại điều đó nữa.

Bên cạnh đó…anh là của tôi.

“Cô ấy sẽ không đi đâu cả, Ashley,” Jack nói. “Cô mới là người đi.”

Tôi thận trọng nói với cô ta. “Vì chuyện với Pete phải không?”

Mắt cô ta mở to cho đến khi nhìn thấy lòng trắng quanh con ngươi. “Ai kể cho cô biết?” Cô ta dán vào Jack cái nhìn quy kế, nhưng anh có vẻ chăm chú chỉnh lại bỉm cho Jack.

“Tôi biết nhiều,” tôi nói. “Chỉ biết là cô và chồng cô đã ghi được một bàn thắng. Đó đâu là phải kiểu quan hệ ngược đãi.”

“Không,” cô ta lạnh lùng trả lời. “Chúng tôi chuẩn bị chia tay rồi.”

“Tôi rất tiếc,” tôi chân thành nói. “Cô đã đi tư vấn chưa?”

“Cái đó chỉ dành cho người điên thôi,” cô ta chán nản.

Tôi khẽ mỉm cười, “Cũng cho những người tỉnh táo nữa đấy. Thực ra thì, càng tỉnh táo, cô càng thấy bối rối. Và tư vấn có thể giúp cô biết được rắc rối đến từ đâu. Cô có thể cần điều chỉnh lại suy nghĩ của mình về hôn nhân. Hoặc là, có thể một phần nguyên nhân nằm ở cách trao đổi của cô và Pete. Nếu cô muốn níu kéo cuộc hôn nhân, cô có thể nhìn lại những chuyện đó rồi…”

“tôi không muốn.” Rõ ràng là Ashely chán ngấy tôi, và tôi bị coi như một đối thủ không ngang sức. “tôi không muốn sửa đổi cái gì hết. Tôi không muốn là vợ Pete nữa. Tôi muốn--” Ashley ngưng bặt và nhìn Jack khao khát mãnh liệt.

Tôi biết thứ cô ta nhìn thấy – người đàn ông có vẻ như là câu trả lời cho mọi rắc rối của cô ta. Đẹp trai, thành đạt, và đáng khao khát. Một sự khởi đầu tươi mới. Cô ta nghĩ nếu có thể quay trở lại với Jack, nó sẽ xóa đi hết mọi bất hạnh đã có kể từ khi kết hôn.

“Cô có con cái,” tôi nói. “Cô không nợ chúng một gia đình chính cô dựng nên hay sao?”

“Cô có gia đình chưa?” cô ta hỏi.

“Chưa,” tôi thưa nhận.

“Thế thì đừng có nhúng mũi vào chuyện này.”

“Cô nói đúng,” tôi bình tĩnh nói. “Tất cả những gì tôi biết là quay lại với Jack sẽ không giúp ích gì cho cô hay rắc rối của cô. Những gì cô có với anh ấy là quá khứ rồi. Jack có cuộc sống của anh ấy. Và tôi sẽ tự cho mình quyền mà nói thay anh ấy rằng anh ấy vẫn quan tâm đến cô như con người với nhau, nhưng không hơn thế. Cho nên, điều tốt nhất cô có thể làm cho Jack, và bản thân cô, cho tất cả mọi người, là về nhà với Pete và hỏi anh ta xem hai người có thể làm gì với cuộc hôn nhân của mình.” Ngừng lại, tôi liếc Jack. “Em nói đúng không?”

Anh gật, mặt giãn ra.

Ashley khịt lên giận dữ. Cô ta nhìn chằm chằm vào Jack. “Lúc trước anh đã nói anh luôn muốn em mà.”

Jack vẫn đứng, thoải mái ấp đứa bé vào vai. Mắt anh mờ đi. “Tôi thay đổi rồi, Ashley.”

“Em thì không!” cô ta quát.

Anh đáp lại nhẹ nhàng. “Tôi xin lỗi vì điều đó.”

Cô ta vớ lấy túi mà không cần nhìn rồi đi thẳng ra cửa. Tôi đi theo, cau mày nghĩ có nên để cô ta đi trong tâm trạng quẫn trí thế không. “Ashley--” tôi nói, vươn ra chạm vào cánh tay mảnh mai của cô ta.

Cô ta rũ tay tôi ra.

Tôi nhận ra cô ta giận dữ nhưng vẫn kiểm soát được, mặt cô ta khắc nghiệt, trán nhăn lại như thể bị thêu quá chặt. Ánh mắt cô ta găm vào Jack đang đi phía sau tôi. “Nếu anh để em đi bây giờ,” cô ta nói, “anh sẽ không bao giờ có cơ hội khác đâu. Chắc chắn về điều anh muốn đi, Jack.”

“Tôi chắc chắn.” Anh mở cửa ra cho cô ta.

Mặt cô ta đỏ ửng lên gì giận dữ. “Cô nghĩ thứ cô có có thể giữ chân được anh tà à?” cô ta chế nhạo tôi. “Anh ta sẽ vắt chanh bỏ vỏ đấy, cưng ạ. Anh ta sẽ cho cưng một chuyến đi nhanh chóng, rồi cưng sẽ thấy mình bị vứt bên rìa đường thôi.” Cô ta chuyển ánh mắt sang Jack. “Anh chẳng thay đổi gì hết. Anh nghĩ hẹn với người như cô ta sẽ khiến mọi người nghĩ anh trưởng thành à, nhưng sự thật là, anh vẫn là thằng khốn ích kỷ, nông nổi như anh vẫn thế thôi.” Cô ta ngừng lại để thở, nhìn anh. “Tôi xinh hơn cô ta nhiều,” cô ta buột miệng giận dữ, rồi bỏ đi.

Khi Jack đóng cửa lại, tôi quay lưng lại dựa lưng vào cửa. Vẫn ôm Luke, Jack nhìn tôi. Anh trông tư lự, như thể thấy mình đang ở một nơi không quen thuộc và cố chịu đựng. “Cảm ơn em.”

Tôi mỉm cười dò hỏi. “Không có gì.”

Jack lắc đầu, hoang mang. “Nhìn hai người cùng lúc thế này…”

“Quá khứ và thực tại ý à?”

Anh gật đầu thở dài, khóe miệng anh cong lên với nụ cười miễn cưỡng. Vuốt một tay lên tóc, anh nói, “Khi nhìn vào một người như Ashley, em biết chính xác kiểu đàn ông nào muốn cô ta. Anh đã từng là một gã như thế, và điều đó làm anh phát điên lên như địa ngục.”

“Một gã muốn một chiến lợi phẩm ý à?” tôi hỏi. “Một gã muốn một người xinh đẹp và vui tính…em không khắt khe với anh ta quá đâu.”

“Em còn nữ tính hơn cô ta trước đây. Và xinh đẹp hơn ngàn lần.”

Tôi cười. “Anh chỉ nói thế vì em mới giúp anh rũ cô ta đi thôi.”

Anh đến gần hơn cho đến khi đứa bé kẹt giữa hai chúng tôi, rồi trượt bàn tay quanh gáy tôi. Ngón tay anh mạnh mẽ và mát mẻ chạm vào gáy tôi. Sự mãnh liệt, ham muốn gần như không chịu nổi, làm tôi run rẩy. “Chúng ta không có rắc rối gì chứ?” anh buồn bã hỏi.

“Sao chúng ta lại phải có rắc rối chứ?”

“Vì bất kỳ người phụ nữ nào anh từng quen đều có thể phát điên khi đi lên đây và thấy Ashley trong phòng anh.”

“Rõ ràng là anh không muốn cô ta.” Môi tôi cong lên với nụ cười uể oải. “Và để nhắc cho anh nhớ, Jack…cho dù anh từng là loại đàn ông nào, thì giờ anh cũng không hề ích kỷ và nông nổi đâu. Em cam đoan đấy.”

Jack cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng trên miệng tôi. Anh hôn tôi, mạnh mẽ, ngọt ngào, và nấn ná. “Đừng bao giờ xa anh nhé, Ella. Anh cần em.”

Tôi bỗng chốc thấy khó chịu trong vòng tay anh. “Luke đang giãy giụa kìa,” tôi vừa cười vừa nói, lùi ra khỏi tay anh, dù cậu nhóc vẫn đang nằm yên ngoan ngoãn giữa hai chúng tôi.