HAI MƯƠI MỐT
Tôi tận hưởng 2 tuần tiếp theo đó, vừa ngọt ngào vừa cay đắng ý thức rằng đây chỉ là một quãng đời ngắn ngủi trong cuộc sống của tôi. Jack và Luke đã trở thành một trục để cả thế giới xoay xung quanh. Tôi biết cuối cùng rồi tôi cũng mất cả hai thôi. Nhưng tôi đẩy suy nghĩ đó đi xa nhất có thể, và đơn giản cho phép mình tận hưởng những ngày hè chói lọi tựa như có phép màu.
Đó là kiểu hạnh phúc bận rộn, hối hả, lịch làm việc của tôi dày đặc, chăm sóc Luke, tranh thủ gặp gỡ bạn bè, và dành mọi lúc rảnh rang bên Jack. Tôi chưa từng nghĩ mình có thể gần gũi với ai đó nhanh đến như thế. Tôi hiểu Jack đến từng nét mặt, từng câu nói yêu thích của anh, kể cả cách miệng anh mím lại khi tập trung suy nghĩ, hay cách khóe mắt anh nheo lại ngay trước khi anh cười. Tôi biết anh kiểm soát cảm xúc rất tốt, rằng anh rất nương tay với những người anh cho là yếm thế hơn anh, rằng anh không thể chịu đựng tính hẹp hòi hay nhỏ nhen.
Jack có nhiều bạn bè, có hai người trong số đó được anh coi là bạn thân, nhưng anh tin tưởng nhất vào anh em mình, nhất là Joe. Yêu cầu lớn nhất của anh đối với người khác là họ phải giữ lời.
Với Jack, một lời hứa là chuyện sống còn, là thước đo quan trọng nhất với một người.
Với tôi anh là một người đàn ông cường tráng đầy yêu thương và có ý chí mạnh mẽ. Anh thích chơi đùa, trêu chọc, dụ dỗ tôi thử những điều có thể làm cho tôi thấy khó mà giáp mặt anh trong ánh sáng rực rỡ buổi ban mai. Nhưng có một vài lần tình dục không hề có chút đùa giỡn nào, khi chúng tôi thở và di chuyển cùng nhau cho đến khi dường như Jack đã mang tôi tới bên bờ vực của cái gì đó, như một kiểu thăng hoa, làm tôi hoảng hốt với sức ép của nó, và tôi rút lui để phá vỡ xung lượng của nó, sợ hãi với điều có thể xảy ra.
“Cậu cần có con của chính mình,” Stacy nói với tôi khi tôi gọi cho cô nàng vào một buổi chiều. “Đó là điều mà đồng hồ sinh học thúc giục cậu đấy.”
Tôi cố miêu tả Luke cho cô nàng nghe, sự nhỏ bé và ngây thơ của cậu nhóc phá vỡ hàng rào phòng thủ của tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi trải nghiệm mối ràng buộc cảm xúc với một đứa bé, và nó mạnh hơn tôi từng mong đợi.
Tôi nói với Stacy rằng tôi đang gặp rắc rối khủng khiếp.
Tôi muốn có Luke mãi mãi. Tôi muốn ở bên cạnh cậu bé trong từng mốc trưởng thành. Nhưng rồi mẹ đẻ của cậu bé sẽ đến đón cậu, và tôi sẽ thành người ngoài.
Đó đúng là một cú thọi hai trong một mà Tara và Luke mang đến cho tôi.
“Sẽ rất đau khổ để từ bỏ cậu nhóc,” Stacy tiếp tục. “Cậu cần chuẩn bị tư tưởng trước đi.”
“Tớ biết. Nhưng tớ không biết làm thế nào có thể sẵn sàng được cho một chuyện như thế. Ý tớ là, tớ đã tự nhủ rằng tớ chỉ có thể có cậu nhóc 3 tháng thôi. Rằng đó không phải là khoảng thời gian to tát gì. Nhưng tớ đã gắn bó với cậu nhóc quá độ rồi.”
“Ella ơi, Ella… chẳng có gì là quá với trẻ con cả.”
Tôi nắm chặt điện thoại. “Tớ phải làm gì đây?”
“Lên kế hoạch đi. Quay lại Austin ngay sau khi Luke đi, và ngừng phí thời gian với Jack Travis đi.”
“Sao lại là phung phí khi tớ thích nó?”
“Không có tương lai gì cả. Tớ thừa nhận anh ta nóng bỏng, đến tớ cũng có thể gục trước anh ta nếu tớ còn độc thân. Nhưng Ella này, mở to mắt ra cho tỉnh táo. Cậu biết kiểu đàn ông đó không gắn bó lâu dài đâu.”
“Tớ cũng thế. Vậy nên chuyện mới hoàn hảo như thế.”
“Ella, về nhà đi. Tớ lo cho cậu lắm. Tớ nghĩ cậu đang tự lừa dối bản thân đấy.”
“Về chuyện gì?”
“Nhiều chuyện.”
Nhưng trong thâm tâm tôi tự hỏi nếu điều ngược lại là đúng – khi tôi ngừng lừa dối bản thân về nhiều thứ, và cuộc sống sẽ thoải mái hơn, đơn giản hơn khi tôi sa lầy trong sự huyễn hoặc của chính mình.
Tôi nói chuyện với em gái tuần một lần. Chúng tôi nói chuyện với nhau xã giao, ngượng ngh ịu, không tránh khỏi lúc chán ngắt kiểu bác sỹ tâm lý nói thế này thế kia, sau khi đã gặp một nhà tâm lý trị liệu. “Tuần tới em sẽ đến Houston,” cuối cùng Tara nói. “Thứ Sáu. Em sắp rời phòng khám rồi. Bác sỹ Jaslow nói em đã có khởi đầu rất tốt, nhưng có lẽ em nên tiếp tục gặp ai đó để tiến triển tốt hơn.”
“Chị mừng cho em,” tôi có nói, cảm thấy cái lạnh len lỏi toàn thân. “Chị mừng là em đã khá hơn, Tara.” Tôi ngừng lại trước khi ép mình thốt lên, “Em muốn đón Luke đi theo phải không? Vì nếu thì chị luôn có thể--”
“Vâng, em muốn thằng bé.”
Có thật không? Tôi muốn hỏi con bé. Vì em gần như không bao giờ hỏi về nhóc, và không có vẻ gì là em thấy thích thú cậu nhóc cả. Nhưng có lẽ điều đó không công bằng. Có lẽ cậu nhóc có ý nghĩa với em tôi quá nhiều…có lẽ con bé không thể buộc mình nói chuyện về nó với sự mong mỏi mãnh liệt như thế.
Tôi tha thẩn đến bên cũi mà Luke đang ngủ. Tôi với tay chạm vào hũ mật đang đu đưa. Ngón tay tôi run rẩy. “Chị đón em ở sân bay nhé?”
“Không cần đâu, em… chuyện đó có người lo rồi.”
Markk Gottler, tôi nghĩ. “Nghe này, chị không muốn can thiệp, nhưng…thỏa thuận mà chúng ta có lần nói với nhau… đang trong căn hộ của chị. Chị hy vọng ít nhất em cũng nhìn qua một lần khi em ở đây.”
“Em sẽ liếc qua. Nhưng em không ký đâu. Không cần thiết.”
Tôi cắn môi để kiềm chế không tranh cãi với con bé. Từng bước một thôi, tôi tự dằn lòng.
Jack và tôi tranh luận về chuyện đón Tara, vì anh muốn có mặt lúc đó, còn tôi thì muốn một mình đối diện với mọi chuyện. Tôi không muốn anh góp phần trong câu chuyện đau khổ và riêng tư như thế. Tôi biết khá rõ chia lìa Luke sẽ rất đau đớn, và tôi thà không để Jack nhìn tôi vào giây phút yếu đuối như thế.
Hơn nữa, thứ Sáu là sinh nhật của Joe, họ định đi câu đêm đến Galveston.
“Anh phải ở đó với Joe chứ,” tôi nói với Jack.
“Anh có thể hoãn lại.”
“Anh đã hứa với cậu ấy rồi,” tôi nói, hoàn toàn ý thức được tác động của từ đó với Jack. “Em không tin được là anh lại có thể nghĩ đến chuyện lỡ lời hứa trong ngày sinh nhật của em trai mình.”
“Nó sẽ hiểu. Chuyện này quan trọng hơn.”
“Em sẽ ổn thôi,” tôi nói. “Và em muốn có thời gian riêng tư với em gái em. Tara và em sẽ không thể nói chuyện khi có anh.”
“Khốn kiếp, cô ta không có ý định quay về cho đến tận tuần sau. Vì cái quái gì mà cô ta lại đến sớm thế?”
“Em không biết. Em không tin là con bé không nghĩ đến chuyện sắp xếp những rắc rối về sức khỏe tâm thần của nó quanh chuyến đi câu của anh đâu.”
“Anh không đi đâu.”
Tôi điên tiết đi quanh căn hộ của anh. “Em muốn anh đi, Jack. Em có thể mạnh mẽ hơn khi không có anh. Em cần tự mình làm. Em sẽ đưa Luke cho Tara, uống một ly rượu lớn, đi tắm, và đi ngủ sớm. Nếu em thật sự cần có ai đó, em sẽ đi lên gặp Haven. Và khi anh trở về ngày hôm sau, chúng ta sẽ phân tích mọi chuyện.”
“Anh thích gọi nó là bình luận sau trận đấu hơn.” Anh căng thẳng nhìn tôi, và thấy quá nhiều. “Ella. Ngừng diễu qua lại đi rồi lê qua đây.”
Tôi đứng im trong mười giây trước khi bước đến với anh. Vòng tay anh ôm lấy tôi, anh ép cơ thể cứng đơ của tôi vào anh: toàn bộ vai, lưng, hông, eo.
“Đừng giả vờ là mọi chuyện đều ổn nữa,” anh nói sát bên tai tôi.
“Đó là cách duy nhất em biết. Nếu em giả vờ mọi chuyện sẽ ổn đủ lâu, thì cuối cùng mọi chuyện cũng thực sự ổn mà.”
Jack im lặng ôm tôi một lúc. Tay anh tiếp tục di chuyển chậm rãi khắp người tôi, ép tôi vào sát anh hơn, siết chặt, giục giã, như một nghệ sỹ nặn đất sét. Tôi thở sâu, để bản thân được ôm ấp vuốt ve, mạch tôi vọt lên khi anh kéo hông tôi sát vào anh, cho tôi thấy anh đã kích động đến mức nào.
Anh kéo quần áo của tôi ra, rồi đến của anh, mọi chuyển động đều chậm chạp có chủ ý, và khi tôi cố nói thì anh ôm đầu tôi và hôn, mở rộng miệng và hút cạn hơi thở tôi. Kéo tôi xuống sàn, anh nâng hông tôi lên, miệng anh vẫn gắn chặt với tôi. Tôi dướn người lên, cố gần anh hơn, hướng người đến khoái lạc rắn chắc của anh. Chúng tôi lăn chậm rãi, lúc đầu tôi ở trên, rồi tới anh, rồi anh dạng hông tôi ra và trượt vào trong, sâu hơn, sâu hơn nữa, cho đến khi anh bị bao bọc bởi sự ẩm ướt và hơi nóng. Tôi rên lên thỏa mãn khi trọng lượng của anh neo vào tôi, khi thấy anh ấn vào từng nhịp, còn của tôi thì mở ra chào đón.
Anh với lấy một chiếc gối tựa, đặt dưới hông tôi, và nghiền nát tôi với từng nhịp thúc, ấn đòi hỏi, khiến tôi phải rên lên nài nỉ khi đến cực khoái. Ngay cả lúc đó anh cũng vẫn tiếp tục, kéo dài nó, trì hoãn cho đến khi anh vỡ vụn. Anh ở lại cùng tôi một lúc lâu, những ngón tay khỏe mạnh luồn trong tóc tôi, không cho tôi rời khỏi miệng anh. Như thể anh đang cố chứng minh điều gì đó, thể hiện điều gì đó, mà trái tim và lý trí của tôi từ chối chấp nhận.
Trời vẫn còn tối khi Jack đi câu vào sáng sớm thứ Sáu. Anh ngồi cạnh tôi trên giường, kéo tôi dậy ôm tôi khi tôi còn vẫn ngủ. Tôi lầm bầm thức giấc, anh ôm đầu tôi bằng một tay, những ngón tay dài ôm chắc chắn sau đầu. Giọng nói trầm khàn dịu dàng của anh bên tai tôi. “Em làm điều em cần phải em. Anh sẽ không can thiệp vào đâu. Nhưng khi anh quay lại, em sẽ không được bắt anh đứng ngoài, rõ chưa? Anh định đưa em đi đâu đó … mình sẽ có một kỳ nghỉ dài … rồi sẽ nói chuyện, và anh sẽ ôm em khi em khóc, cho đến khi em thấy khá hơn. Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này.” Anh hôn lên má và vuốt tóc tôi, rồi hạ người tôi xuống đệm.
Tôi im lặng, mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi thấy đầu ngón tay anh vuốt dọc theo mặt, trượt qua người tôi, rồi anh kéo chăn lên đến cổ tôi và đi.
Tôi không nghĩ có cách nào có thể thuyết phục Jack rằng anh muốn nhiều hơn những gì tôi đã trao cho anh, rằng với những người đã bị hủy hoại như tôi, thì sợ hãi và ý chí sinh tồn luôn mạnh mẽ hơn sự gắn bó. Tôi chỉ có thể yêu có giới hạn, trừ tình yêu với Luke, và đó là điều kỳ bí mà tôi chưa từng tin tưởng.
Nhưng giờ tôi đang mất đi Luke.
Tôi đã nhận bài học này nhiều lần trước đây. Đó thật sự là chân lý không cần đến lý lẽ để chứng minh. Mỗi lần tôi yêu, tôi đều mất mát, và bị phá hủy.
Tôi tự hỏi còn lại được bao nhiêu mảnh sau ngày mai.
Khi mặc cho Luke bộ quần áo thủy thủ và đôi giày trắng bé xíu, tôi cố hình dung Tara thấy cậu nhóc đã khác như thế nào, giữa một đứa bé sơ sinh và cậu bé 3 tháng tuổi. Luke giờ đã có thế cầm nắm được vật gì đó bằng tay, hoặc ve vẩy đập vào vật lượn lờ trước mặt. Cậu nhóc mỉm cười với tôi, và mỉm cười với bóng mình trong gương. Khi tôi nói chuyện, cậu gừ gừ phát ra tiếng động đáp lại, như thể chúng tôi đang có một cuộc nói chuyện say sưa tuyệt vời. Khi tôi bế cậu lên để chân cậu chạm xuống sàn, cậu ấn chân xuống như muốn đứng.
Luke đang chớm bước vào giai đoạn khám phá và rèn kỹ năng. Rồi sẽ sớm đến những mốc khác như từ nói đầu tiên, hay lần đầu tiên biết ngồi, rồi bước đi đầu tiên. Tôi sẽ nhớ tất cả những chuyện đó. Cậu nhóc sẽ không thể là của tôi ở bất cứ nơi đâu, trừ trong trái tim tôi.
Tôi thấy nhói lên những giọt nước mắt như khi muốn hắt xì nhưng không được. Nhưng có vẻ như cơ chế hình thành nước mắt đã không hoạt động nữa. Thật tệ, muốn khóc nhưng không thể. Mình sẽ đến thăm bé mà, tôi nghiêm khắc tự nạt mình. Mình có thể tìm cách để trở thành một phần trong cuộc đời của cậu nhóc. Mình sẽ là một bà dì tốt luôn tặng cho nhóc những món quà tuyệt nhất.
Nhưng nó sẽ không còn như trước nữa.
“Luke à,” tôi nghẹn ngào, buộc lại dây giày cho nhóc, “Mẹ con sẽ đến đây hôm nay. Cuối cùng mẹ con cũng quay lại với con rồi.”
Bé nhìn lên cười với tôi. Tôi cúi xuống ấn môi vào đôi má mềm hồng hào, và thấy những ngón tay tí hon túm lấy tóc tôi. Nhẹ nhàng mở nắm tay của bé ra, tôi bế bé lên và mang bé đến sofa. Tôi đặt bé ngồi lên đùi tôi và đọc cho bé nghe cuốn sách bé thích, về một con khỉ đột đã thả toàn bộ những con thú trong rạp xiếc ra khỏi chuồng chỉ trong một đêm.
Khi đọc được nửa câu chuyện, tôi nghe thấy tiếng bíp của điện thoại nội bộ. “Cô Varner, cô có khách đến thăm.”
“Nhờ anh cho cô ấy lên.”
Tôi căng thẳng và bất lực. Đâu đó bên trong tôi có một cơn giận dữ ngấm ngầm. Không phải rất giận dữ, chỉ một chút thôi, le lói, đủ để thiêu rụi bất kỳ tia lạc quan nhen nhóm nào về tương lai của tôi. Nếu Tara chưa từng nhờ tôi làm việc này, thì tôi sẽ không bao giờ biết đến sự đau khổ đến mức này. Và nếu tôi phải vượt qua chuyện này một lần nữa, thì có người sẽ phải đặt tôi vào một cái bô bẩn rồi tưới nước cho tôi ba lần một tuần.
Có tiếng gõ cửa, ba cái gõ nhẹ.
Bế Luke lên, tôi bước đến cửa.
Tara đứng đó, xinh đẹp hơn tôi nhớ, với vài đường nét góc cạnh không hề làm giảm sắc đẹp của con bé. Con bé gầy hơn, đẹp tuyệt trong chiếc áo lụa trắng và quần ôm đen, đi giày lười đen có dây bạc. Mái tóc bạch kim thả tự nhiên từng lọn, đôi bông tai to lủng lẳng trên tai. Cổ tay con bé óng ánh với thứ hẳn phải là chiếc vòng tay cỡ 15 cara.
Tara bước vào căn hộ với sự thán phục không lời, không thử bế Luke từ tôi, chỉ vòng tay quanh người cả hai dì cháu. Tôi đã quên mất con bé cao đến thế nào. Tôi nhớ lúc còn bé, khi phát hiện ra con bé cao vọt hơn tôi, tôi đã than phiền rằng lẽ ra con bé không nên cao vổng lên như thế trước tôi. Rồi con bé trêu chọc tôi mà nói là con bé sẽ làm cả hai chị em lớn vổng lên. Cái ôm gợi nhắc đến hàng nghìn ký ức trong tôi. Nhắc tôi nhớ tôi yêu em tôi nhiều đến thế nào.
Con bé rụt lại nhìn tôi, rồi ánh mắt trượt xuống cậu nhóc. “Ôi Ella, thằng bé đẹp quá,” con bé ngạc nhiên, “và lớn thế này rồi.”
“Vậy sao?” tôi xoay Luke lên nhìn mẹ. “Luke à, nhìn mẹ con xinh chưa kìa…này, em bế bé đi.”
Chúng tôi cẩn trọng chuyền Luke qua nhau, khi Tara bế bé, tôi vẫn còn cảm thấy sức nặng của Luke trên vai tôi. Tara nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh nước mắt, gò má ửng lên dưới lớp trang điểm. “Cảm ơn chị, Ella,” con bé thì thầm.
Tôi thoáng ngạc nhiên vì mình không khóc. Dường như có một khoảng không nhỏ nhưng nghiệt ngã giữa tôi và chuyện đang xảy ra. Tôi thấy biết ơn vì điều đó. “Ngồi xuống nào.”
Tarar đi theo tôi. “Sống ở 1800 đường Main và cua được một anh chàng giàu có như Jack Travis… chị chắc chắn hạ cánh an toàn đấy, Ella.”
“Chị không hẹn hò với Jack vì tiền của anh ấy” tôi phản đối.
Tara cười. “Nếu chị nói thế, em tin chị. Dù sao thì chị có được căn hộ này từ anh ấy còn gì.”
“Chỉ mượn thôi,” tôi nói. “Nhưng giờ em đã quay lại rồi và chị không còn phải chăm sóc Luke nữa, thì chị sẽ tìm nơi khác để sống. Chị vẫn chưa chắc sẽ đi đâu.”
“Sao chị không thể tiếp tục ở lại đây?”
Tôi lắc. “Chuyện đó không đúng. Nhưng chị sẽ giải quyết nó. Câu hỏi quan trọng hơn, từ giờ em sẽ ở đâu? Em và Luke định làm gì?”
Nét mặt Tara trở nên phòng thủ. “Em có một căn nhà xinh xắn không cách xa đây.”
“Mark thu xếp cho em à?”
“Gần như thế.”
Chúng tôi nói chuyện thêm một chút, khi tôi cố tập trung vào các chi tiết cụ thể trong hoàn cảnh của Tara: kế hoạch, tình cảnh, làm thế nào để con bé kiếm tiền. Con bé không muốn trả lời tôi. Kiểu thoái thác ấy làm tôi phát điên.
Hoặc nhạy cảm với sự căng thẳng giữa chúng tôi, hoặc vì buồn chán với vòng tay không quen thuộc, Luke ưỡn người cáu kỉnh. “Thằng bé muốn gì thế?” Tara hỏi. “Này, chị bế nó đi.”
Tôi vươn ra đỡ bé và ấp bé vào vai. Bé im lặng và thở dài.
“Tara,” tôi thận trọng nói, “chị xin lỗi nếu em nghĩ chị vượt quá giới hạn khi cố đạt được thỏa thuận với Mark Gottler. Nhưng chị làm như thế để bảo vệ em, để em và Luke có được sự bảo đảm. Sự an toàn.”
Con bé nhìn tôi với vẻ thanh thản khó hiểu. “Em có mọi sự bảo đảm em cần. Anh ấy hứa sẽ chăm sóc cả hai mẹ con, và em tin anh ấy.”
“Vì sao chứ?” tôi không nén nổi. “Sao em lại sẵn sàng tin lời người đàn ông đã lừa dối vợ mình chứ?”
“Chị không hiểu đâu Ella. Chị không biết anh ấy.”
“Chị đã gặp anh ta, và chị nghĩ anh ta là tên khốn lạnh lùng và gia trưởng.”
Điều đó chọc tức con bé. “Chị vẫn luôn thông minh mà, không phải sao Ella? Chị biết mọi thứ còn gì? Thế còn chuyện này thì sao?...Mark Gottler không phải bố của Luke. Anh ấy chỉ thế thân cho người cha thật sự thôi.”
“Ai vậy Tara?” tôi hỏi với cơn giận mù quáng, đỡ đầu đứa bé bằng một ta.
“Noah.”
Tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào con bé. Tôi nhìn thấy sự thật trong mắt em. “Noah Cardiff sao?” tôi khàn giọng hỏi.
Tara gật. “Anh ấy yêu em. Anh ấy được cả ngàn người yêu, và có thể có bất kỳ ai, nhưng em mới là người anh ấy muốn. Hay chị nghĩ chuyện một người đàn ông như thế yêu là không thể?”
“Không phải thế, chị…” Luke ngủ gật. Tôi vuốt ve cái lưng bé nhỏ. Luke…môn đệ ông ta ưa thích.
“Thế còn vợ ông ta thì sao?” tôi phải hắng giọng trước khi tiếp tục. “Bà ấy có biết về em không? Có biết về đứa bé không?”
“Chưa. Noah sẽ nói cho bà ấy biết lúc thích hợp.”
“Khi nào?” tôi thì thào.
“Lúc nào đó sau này, khi con cái anh ấy lớn hơn nữa. Anh ấy giờ có quá nhiều trách nhiệm. Noah thật sự rất bận rộn. Nhưng anh ấy sẽ giải quyết mọi chuyện. Anh ấy muốn ở cùng em.”
“Em nghĩ là ông ta sẽ chịu làm hoen ố hình ảnh của ông ta trước công chúng khi ly hôn à? Và bao lâu ông ta sẽ thăm Luke một lần?”
“Luke còn lâu nữa mới lên. Thằng bé sẽ không cần đến bố cho đến khi lớn hơn, và lúc đó thì em và Noah đã kết hôn rồi.” Con bé nhíu mày khi nhìn thấy mặt tôi. “Đừng nhìn em như thế. Anh ấy yêu em, Ella. Anh ấy đã hứa sẽ chăm sóc cho em. Em an toàn mà, cả đứa bé cũng thế.”
“Có lẽ em cảm thấy an toàn, nhưng thực tế thì không đâu. Em chẳng có cam kết gì cả. Ông ta có thể đá em bất cứ lúc nào và để mặc em khô héo.”
“Vậy chị nghĩ chị có món hời hơn với Jack Travis sao?” con bé hỏi. “Chị có cam kết gì thế Ella? Sao chị biết chị sẽ không bị đá? Ít ra em còn có con của Noah đấy.”
“Chị không phụ thuộc vào Jack,” tôi lặng lẽ nói.
“Không, chị chẳng phụ thuộc vào ai cả. Chị không tin tưởng vào ai hay vào cái gì hết. Còn em, em khác. Em không muốn cô đơn – em cần một người đàn ông, và như thế không có gì sai trái cả. Noah là người đàn ông tốt nhất em biết. Anh ấy tốt bụng, thông minh, và luôn cầu nguyện. Và em cá anh có nhiều tiền hơn Jack Travis, và anh ấy quen mọi người, Ella. Chính trị gia và thương nhân, và … tất cả mọi người. Anh ấy thật tuyệt vời.”
“Ông ta có ghi những gì ông ta hứa ra văn bản không?” tôi hỏi.
“Đó không phải là kiểu tình cảm của chúng em. Một hợp đồng có thể làm cho tình cảm rẻ rúng và xấu xí. Nếu anh ấy nghĩ là em không tin anh ấy thì anh ấy sẽ rất đau khổ. Anh ấy và Mark biết rằng bản thỏa thuận là do chị ép, chứ không phải em.” Nhìn nét mặt tôi, con bé cố mỉm cười để nén lại cơn giận. Nước mắt long lanh trên mi.
“Chị không thể chỉ mừng cho em thôi sao, Ella?”
Tôi chậm chạp lắc đầu. “Không phải thế này.”
Con bé chậm vệt ẩm bên dưới mắt bằng đầu ngón tay. “Chị cũng cố kiểm soát người khác y như mẹ. Chị có bao giờ nghĩ thế không?” Con bé đứng lên, với lấy Luke. “Đưa đứa bé cho em. Em phải đi. Có xe và tài xế đợi em.”
Tôi đưa Luke đang ngủ say, và thu dọn túi bỉm sữa, nhét cuốn sách vào. “Chị có thể giúp em mang xe đẩy xuống ô tô--”
“Em không cần đâu. Em có một phòng có đầy đồ chơi mới cho trẻ con rồi.”
“Đừng bỏ đi giận dữ như thế,” tôi nói, bỗng nhiên hụt hơi, ngực tôi tràn ngập nỗi đau lạnh lẽo.
“Em không giận. Chỉ là…” con bé ngập ngừng. “Chị với mẹ là chất độc với em, Ella. Em biết đó không phải lỗi của chị. Nhưng em không thể nhìn vào mẹ hay chị mà không nhớ đến tuổi thơ địa ngục của chúng ta. Em cần để cuộc sống của tràn ngập những điều tốt đẹp. Từ giờ nó sẽ chỉ có em, Noah và Luke thôi.”
Tôi sốc đến mức tôi không thể nói nên lời. “Chờ đã. Xin em.” Tôi cúi xuống cái nôi và lóng ngóng ấn nụ hôn lên trán đứa bé đang say ngủ. “Tạm biệt con, Luke,” tôi thì thầm.
Rồi tôi đứng thẳng lên và nhìn em tôi mang Luke đi. Con bé bế Luke vào thang máy, cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, và họ biến mất.
Bước đi như một bà lão, tôi quay lại căn hộ. Tôi dường như không thể nghĩ được cần làm gì. Máy móc, tôi bước vào bếp và pha trà dù tôi biết tôi sẽ chẳng uống đến.
“Rồi sẽ qua thôi,” tôi nói thành tiếng. “Sẽ qua thôi.”
Luke sẽ thức giấc và tôi không có ở đó. Bé sẽ không biết vì sao tôi lại bỏ rơi bé. Giọng nói của tôi sẽ mờ dần trong ký ức bé. Cậu bé của tôi. Con của tôi.
Tay tôi nhúng vào nước nóng nhưng tôi không thật sự cảm nhận được cái đau rát. Phần nào đó trong tâm trí tôi mải lo lắng về chuyện tôi đang bị giằng xé như thế nào. Tôi muốn Jack…hẳn là anh biết làm thế nào để phá vỡ lớp băng đang bao quanh tôi…nhưng cùng lúc, ý nghĩ có anh ở bên làm nỗi sợ hãi tràn ngập trong tôi.
Tôi thay đồ ngủ, và cả buổi chiều tôi ngồi xem TV mà không nghe, không nhìn thấy gì. Khi chuông điện thoại reo, tôi để máy tự động trả lời. Trước khi nhìn vào màn hình, tôi vẫn biết đó là Jack. Tôi không thể nào nói chuyện với anh, hay bất cứ ai, vào lúc này. Tôi vặn chuông điện thoại nhỏ hết cỡ.
Biết rằng tôi cần phải làm như thói quen hàng ngày, tôi nấu súp với bột ức gà và chậm chạp ăn, rồi uống một ly rượu. Chuông điện thoại lại vang lên, hết lần này đến lần khác, và tôi vẫn để điện thoại tự động trả lời, cho đến khi cả nửa tá tin nhắn được để lại.
Ngay khi vừa mới định lên giường đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Là Haven. Đôi mắt nâu sẫm, y như màu mắt anh trai mình, tràn ngập sự lo âu. Cô không cố bước vào trong mà chỉ đút tay vào túi quần jeans và nhìn tôi chờ đợi. “Này,” cô khẽ nói. “Bé đi rồi hả?”
“Ừ. Đi rồi.” Tôi cố nói kiểu tỉnh khô, nhưng từ cuối cùng cùng tắc trong cổ họng tôi.
“Jack đã cố gọi cho chị đấy.”
Nụ cười hối lỗi thoáng lướt qua môi tôi. “Chị biết. Nhưng chị không có hứng nói chuyện. Mà chị cũng không muốn làm hỏng chuyến đi câu của anh ấy với tâm trạng tồi tệ của chị.”
“Chị không làm hỏng chuyến đi của anh ấy đâu – anh ấy chỉ muốn biết là chị ổn. Vừa xong anh ấy gọi cho em và nói em xuống xem chị thế nào.”
“Xin lỗi em. Em không cần phài làm thế đâu.” Tôi cố mỉm cười. “Chị không đứng trên vực thẳm nào cả. Chỉ rất rất mệt thôi.”
“Ừ, em biết.” Haven ngập ngừng. “Muốn em ở lại cùng một chút không? Xem TV hay gì đó?”
Tôi lắc. “Chị cần ngủ. Chị…cảm ơn em, nhưng không cần đâu.”
“Được rồi.” Ánh mắt cô ấm áp dò hỏi. Tôi rùng mình dưới ánh mắt đó như con thú sống về đêm lẩn tránh ánh mặt trời. “Ella này. Em chưa từng có con, và cũng không biết chính xác những gì chị đang phải trải qua…nhưng em biết về mất mát. Và đau buồn. Em cũng là người biết lắng nghe. Ngày mai mình nói chuyện, được không?”
“Thật sự là chẳng có gì để nói.” Tôi không có ý nói về Luke nữa. Đó là một chương mới khép lại trong cuộc đời tôi.
Cô vươn tay lên khẽ chạm vào vai tôi. “Khoảng 5h ngày mai Jack sẽ quay lại,” cô nói. “Có khi còn sớm hơn.”
“Lúc đó có khi chị không ở đây nữa đâu,” tôi nghe thấy mình nói. “Chị sẽ quay về Austin.”
Cô cảnh giác nhìn tôi. “Đi thăm ai sao?”
“Chị không biết. Có lẽ về đó luôn. Chị vẫn cứ nghĩ…chị muốn trở lại như trước kia.” Tôi đã an toàn ở Austin với Dane. Tôi lúc đó không cảm thấy quá nhiều, trao đi quá nhiều, cần quá nhiều. Chẳng có cam kết gì hết.
“Chị nghĩ có thể không?” Haven dịu dàng hỏi.
“Chị không biết,” tôi nói. “Chị có thể thử. Mọi thứ ở đây đều chẳng có gì đúng cả, Haven.”
“Chờ một chút trước khi quyết định bất cứ điều gì,” Haven nói nhanh. “Chị cần thời gian. Cho mình thêm thời gian, rồi chị sẽ biết cần làm gì.”
HAI MƯƠI HAITôi thức giấc vào buổi sáng và đi vào phòng khách. Có gì đó kêu chít lên dưới chân tôi. Tôi cúi xuống nhặt lên con thỏ bông của Luke. Nắm chặt con thỏ, tôi ngồi xuống sofa và khóc. Nhưng chuyện này không hề tốt, không phải cơn khóc thổn thức mà tôi cần, mà chỉ vài giọt nước mắt chậm rãi như cơn mưa phùn đến chậm. Tôi đi tắm, đứng dưới làn nước nóng một lúc lâu.
Tôi nhận ra rằng cho dù Tara xa cách tôi đến đâu, cho dù Tara và Luke ở đâu hay làm gì, tôi cũng vẫn yêu họ. Không ai có thể cướp điều đó ra khỏi tôi.
Tara và tôi đều là những kẻ sống sót, đáp lại tuổi thơ giông bão theo cách khác nhau. Con bé sợ cô đơn cũng nhiều như tôi sợ không được cô đơn. Thời gian hoàn toàn có thể chứng minh rằng cả hai chúng tôi đều sai, và bí mật của hạnh phúc sẽ luôn lẩn tránh chúng tôi. Tất cả những gì tôi biết chắc rằng giới hạn của sự cô lập là điều duy nhất giữ cho tôi an toàn.
Tôi mặc quần áo và buộc tóc đuôi ngựa, rồi bắt đầu gấp quần áo thành từng chồng trên giường.
Điện thoại vẫn im lặng. Tôi đoán Jack đã từ bỏ nỗ lực gọi cho tôi, làm tôi thấy bối rối và khó chịu. Tôi không muốn nói về Luke, về cảm giác của tôi, cũng nhiều như mong muốn được biết Jack đang ra sao. Khi bật chương trình thời sự địa phương, dự báo thời tiết cho thấy một cơn bão đang hình thành ở Gulf. Như vậy chuyến quay về của anh em nhà Travis sẽ mấp mô lắm, trừ phi họ quay về trước khi bão đến. Nửa giờ sau tin đầu tiên, áp thấp nhiệt đới đã biến chuyển thành cơn bão di chuyển bảy mươi hai ki lô mét một giờ.
Lo lắng, tôi nhấc điện thoại gọi cho Jack và thấy hộp thư thoại trả lời. “Em đây” tôi nói, khi tiếng bíp báo tin nhắn bắt đầu nhận. “Em xin lỗi vì tối qua không trả lời anh. Em mệt, và… à thì, mà thôi, em thấy dự báo thời tiết, em chỉ muốn gọi để chắc là anh không sao. Gọi lại cho em nhé.”
Thế nhưng anh không gọi lại. Jack giận vì tôi không nói chuyện với anh hôm qua, hay vì anh bận lái tàu quay về cảng?
Đầu giờ chiều, khi nghe thấy chuông điện thoại reo, tôi lao đến vồ lấy điện thoại mà không nhìn số hiển thị. “Jack à?”
“Ella, em Haven đây. Em đang không biết…liệu Jack có để lại lộ trình câu cho chị không?”
“Không. Chị còn không biết nó là cái gì. Nó trông thế nào?”
“Không có gì nổi bật đâu, chỉ là vài mảnh giấy ghép vào thôi. Cơ bản nó mô tả chiếc tàu, cho mình biết nó đi đâu, số điểm thả câu trên đường, và giờ mình quay lại.”
“Em không gọi cho Jack mà hỏi anh ý xem à?”
“Anh ấy và Joe không ai trả lời điện thoại cả.”
“Chị cũng thấy thế. Chị cố gọi cho Jack lúc trước sau khi nghe dự báo thời tiết nhưng anh ấy không nhấc máy. Chị nghĩ có lẽ anh ấy bận.” Tôi ngập ngừng. “Có đáng lo không em?”
“Không hẳn, chỉ là… em muốn biết chính xác lịch trình của hai anh em.”
“Chị sẽ lên phòng anh ấy tìm nhé.”
“Không cần đâu, em lên rồi. Hardy dang gọi cho trưởng cảng mà họ nhổ neo. Họ chắc phải để lại thông tin cho ông ấy.”
“Được rồi. Có tin gì báo cho chị biết nhé!”
“Chắc chắn rồi.”
Haven gác máy, còn tôi nhíu mày đứng nhìn điện thoại trong tay. Tôi vươn tay lên xoa xoa chiếc gáy đang căng ra. Tôi bấm số của Jack lần nữa, và tin nhắn tự động trả lời ngay. “Em chỉ kiểm tra lại thôi,” giọng tôi căng thẳng. “Gọi lại cho em biết anh thế nào nhé.”
Sau khi xem kênh thời tiết vài phút nữa, tôi nhấc ví lên ra khỏi căn hộ. Thật lạ khi đi ra ngoài mà không lủng lắng những thứ đồ lỉnh kỉnh của Luke. Tôi lên phòng Haven và Hardy, và Haven mở cửa cho tôi.
“Chị lo quá,” tôi nói. “có ai có tin gì của Jack hay Joe không?”
Cô lắc đầu. “Hardy đang nói chuyện với trưởng cảng, họ đang tìm hải trình. Em nói với Gage rồi, anh ấy nói là lẽ ra giờ này họ đã quay về rồi. Nhưng nhân viên ở cảng nói chỗ neo thuyền vẫn trống không.”
“Có khi nào họ quyết định đi câu lâu hơn không?”
“Với thời tiết này thì không đâu. Mà, em biết là Jack có kế hoạch về sớm hơn. Anh ấy không muốn để chị một mình lâu, sau những chuyện hôm qua.”
“Chị thật sự mong anh ấy không sao, để chị có thể giết anh ấy khi anh ấy quay về,” tôi nói, và Haven cố cười.
“Chị có lẽ phải xếp hàng đấy.”
Hardy cúp điện thoại và với lấy điều khiển TV, bật to lên khi có một tin thời tiết mới. “Chào Ella,” anh nói, mắt vẫn dán vào TV. Khác với sự quyến rũ thoải mái thường ngày, Hardy nhìn bối rối, đường nét trên mặt anh căng ra khắc khổ. Anh nửa ngồi lên sofa, dáng hình cao dài như thể sẵn sàng hành động.
“Trưởng cảng nói sao anh?” Haven hỏi.
Giọng anh đều đều trấn an. “Họ đang cố liên lạc với hai anh em qua đài VHF. Chẳng có gì ở kênh 9 – kênh cứu hộ - mà cũng không có thuyền cứu hộ nào cả.”
“Như thế là tốt à?” tôi hỏi.
Hardy nhìn tôi khẽ mỉm cười, nhưng vài đường nhăn xuất hiện giữa cặp lông mày. “Không có tin gì là tin tốt.”
Tôi không biết gì về tàu thuyền. Tôi thậm chí còn không biết hỏi câu hỏi gì. Nhưng tôi tuyệt vọng cố nghĩ ra lời giải thích về chuyện Jack và Joe mất liên lạc. “Có khi nào thuyền chỉ bị hết nhiên liệu hay gì đó không? Rồi cả pin điện thoại của cả hai người đều hết pin?”
Hardy gật. “Chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, tình cờ hay không.”
“Jack và Joe đều rất có kinh nghiệm,” Haven nói. “Họ biết tất cả quy trình an toàn, và không ai trong số họ liều làm gì đâu. Em chắc họ ổn thôi.” Giọng cô nghe như đang cố an ủi cả cô lẫn tôi.
“Nếu họ không tránh được cơn bão thì sao?” tôi khó khăn hỏi.
“Cơn bão không lớn,” cô nói. “Nếu bị gặp bão, họ sẽ cố lái tàu về.” Cô chạy đi tìm điện thoại. “Em sẽ gọi cho Gage xem có ai ở đó với bố không.”
Nửa giờ tiếp theo Haven và Hardy liên tục gọi điện thoại, cố tìm thêm thông tin. Liberty đã đến River Oaks để ngồi đợi với bác Churchill, còn Gage đi đến văn phòng bảo vệ bờ biển ở Galena Park. Mấy thuyền cứu hộ đã đi tìm thuyền thất lạc. Đó là tất cả những gì chúng tôi nghe được.
Nửa giờ tiếp theo trôi qua, chúng tôi ngồi theo dõi kênh thời tiết, Haven làm bánh kẹp nhưng chẳng ai ăn. Chuyện này chừng như không thật, sự căng thẳng lớn dần lên khi thời gian trôi đi.
“Ước gì em biết hút thuốc,” Haven cười bối rối, bồn chồn đi vòng vòng quanh căn hộ. “Đây là một trong những thời điểm mà hút thuốc liên tục có vẻ phù hợp.”
“Ôi đừng,” Hardy lầm bầm, vươn lên túm lấy khuỷu tay cô. “Em có đủ thói xấu rồi cưng ạ.” Anh lôi cô ngồi giữa hai đùi khi dựa lưng vào sofa, cô nép vào người anh.
“Cả anh đấy,” giọng cô nghèn nghẹt, “Anh là thói quen xấu nhất của em.”
“Đúng thế.” Anh chải ngón tay qua từng lọn tóc nâu, và hôn lên đầu cô. “Và chẳng có thói xấu nào vượt anh được.”
Chuông điện thoại vang lên làm cả tôi và Haven nhảy dựng lên. Vẫn ôm vợ bằng một tay, Hardy nhấc điện thoại. “Cates nghe. Anh Gage à, mọi chuyện thế nào? Họ tìm thấy hai anh em chưa?” Và rồi anh sững lại im lặng làm từng sợi lông của tôi dựng đứng. Anh nghe thêm một lúc nữa. Tim tôi đập nặng nề, đầu tôi hơi vươn ra và muốn nôn. “Em biết rồi,” Hardy lặng lẽ nói. “Có cần thêm máy bay không? Nếu cần thì em có thể có nhiều…em biết rồi. Nhưng nghe như thế cố tìm hai đồng xu chết tiệt người ta làm rơi ngoài sân ấy. Em hiểu. Được rồi, chúng ta sẽ đợi.” Anh ngắt điện thoại.
“Sao thế?” Haven hỏi, đôi tay nhỏ bé nắm chặt vai anh.
Hardy nhìn đi chỗ khác, hàm anh siết lại đến mức tôi có thể nhìn thấy những múi cơ nhỏ ở má anh. “Họ thấy một mảnh vỡ,” cuối cùng anh cũng nói lên được. “và phần còn lại của con tàu chìm dưới nước.”
Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi nhìn chằm chằm vào anh, tự hỏi không biết điều anh mới nói có phải là điều tôi nghĩ anh nói không.
“Họ đang tìm kiếm và cứu hai người chứ?” Haven hỏi, mặt cô không còn thần sắc.
Anh gật. “Cảnh vệ biển đang cho mấy chiếc trực thăng Tupplewolf ra tìm – mấy chiếc trực thăng màu cam to đấy.”
“Mảnh vỡ,” tôi choáng váng, nuốt xuống cơn buồn nôn đang cuộn lên. “Như là… như là từ một vụ nổ à?”
Anh gật đầu. “Một giàn khoan báo về họ thấy có khói bốc lên gần đó.”
Cả ba chúng tôi vật lộn để chấp nhận tin tức đó.
Tôi đặt tay lên miệng, thở vào mấy ngón tay. Tôi tự hỏi Jack hiện giờ đang ở đâu, anh có bị thương không, có bị đuối nước không.
Không, đừng nghĩ về chuyện đó.
Nhưng trong một thoáng tôi có cảm giác như chính mình cũng bị chìm. Tôi thật sự cảm nhận được làn nước đen ngòm lạnh lẽo trùm lên đầu tôi, nhấn chìm tôi xuống nơi tôi không thể thở, không thể nghe hay nhìn thấy cái gì.
“Hardy,” tôi nói, ngạc nhiên vì giọng mình nghe lại tỉnh táo đến thế, dù cho có cả một mớ hỗn độn bên trong tôi. “Cái gì làm cho một chiếc thuyền nổ tung lên như thế?”
Giọng anh nghe bình tĩnh thái quá. “Rò rỉ gas, động cơ quá nóng, hơi nước đọng lại nhiều gần bình xăng, ắc quy… Khi còn làm việc ở giàn khoan, tôi có lần nhìn thấy một thuyền câu, dài 30 mét, nổ tung khi nó chạy vào vệt dầu loang trên biển.” Anh nhìn xuống khuôn mặt Haven. Mặt cô đỏ bừng, miệng xoắn lại như thể đang cố nén khóc. “Họ không tìm thấy cái xác nào cả,” anh thì thầm, kéo cô lại gần. “Đừng nghĩ đến chuyện xấu nhất. Họ có thể đang ở dưới biển, chờ người đến cứu.”
“Vùng nước đó xoáy lắm,” Haven nói vào áo sơ mi của anh.
“Biển ngoài đó động dữ dội,” anh thừa nhận. “Gage nói viên đội trưởng đang chỉ huy đội cứu hộ đang dò trên một thiết bị máy tính để phán đoán xem họ có thể bị trôi giạt đi đâu.”
“Khả năng cả hai người họ đều an toàn là bao nhiêu?” tôi run rẩy hỏi. “Ngay nếu họ thoát khỏi vụ nổ, thì có khả năng ai trong số bọn họ đang mặc áo phao lúc đó không?”
Sự im lặng băng giá trả lời cho câu hỏi của tôi. “Không có vẻ thế,” cuối cùng Hardy cũng nói. “Nhưng dù sao cũng có khả năng.”
Tôi gật và nặng nề ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đầu tôi ong ong.
Chị cần thời gian, Haven đã nói với tôi khi tôi chia sẻ ý định quay về Austin. Cho mình thêm thời gian, rồi chị sẽ biết mình cần làm gì.
Nhưng giờ không còn thời gian nữa.
Sẽ không bao giờ nữa.
Nếu tôi có thể có thêm năm phút nữa với Jack…tôi sẽ từ bỏ vài năm trong cuộc đời mình để có cơ hội nói cho anh biết anh có ý nghĩa với tôi đến dường nào. Tôi muốn anh nhiều ra sao. Và yêu anh.
Tôi nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của anh, đôi mắt sẫm màu như đêm đen, vẻ đẹp giản dị của khuôn mặt khi anh ngủ. Ý nghĩa sẽ không bao giờ được gặp anh nữa, không bao giờ được nếm vị ngọt ngào của miệng anh trên miệng tôi, mang đến một nỗi đau tôi gần như không chịu nổi.
Đã bao nhiêu tiếng đồng hồ tôi ở cùng Jack trong im lặng, cùng nhau nghỉ ngơi, mọi lời nói đều giữ lại trong ranh giới mà trái tim tôi cho phép. Tất cả những cơ hội để thành thực với anh, tôi đều không tận dụng được lần nào.
Tôi yêu anh, và có lẽ anh không bao giờ được biết
Cuối cùng tôi cũng hiểu được điều tôi sợ nhất không phải là sự mất mát, mà là không bao giờ yêu. Cái giá của sự an toàn là sự hối hận mà tôi cảm thấy ngay lúc này đây. Và đó sẽ là điều sống cùng tôi trong suốt cuộc đời còn lại.
“Em không chịu được nữa,” Haven bật ra. “Chúng ta có thể đi đâu đây? Mình đến trụ sở Cảnh vệ biển được không?”
“Nếu em muốn thì anh đưa em đi. Nhưng ở đó chúng ta cũng không làm được gì đâu. Gage sẽ cho chúng ta biết ngay khi biết được gì đó.” Anh ngừng lại. “Em có muốn đến đợi với bố và Liberty không?”
Haven quả quyết gật đầu. “Nếu em điên lên vì phải chờ đợi thì ít nhất cũng được ở gần họ.”
Chúng tôi đang đi trên chiếc xe mui kín màu bạc của Hardy đến River Oak thì nghe thấy chuông điện thoại di động của anh vang lên. Anh với tay đến hộc để điện thoại ở giữa nhưng Haven đã chộp nó lên. “Để em, anh yêu, anh đang lái xe.” Anh áp điện thoại vào tai. “Anh Gage à. Sao thế anh? Anh tìm ra cái gì không?” Cô lắng nghe trong vài giây, mắt cô mở to. “Ôi Lạy Chúa. Em không thể tin nổi – ai hả anh? Họ không biết à. Cứt thật. Liệu có ai đó – vâng, được rồi, chúng em đến đây.” Cô quay sang Hardy. “Bệnh viện Garner,” cô hụt hơi nói. “Họ tìm thấy hai người rồi, đã vớt được lên, người ta đang đưa cả hai người đến thẳng đó. Một người có vẻ ổn, nhưng người kia –“Giọng cô vỡ ra. Nước mắt dâng lên trong mắt. “Người kia thì tệ lắm,” cô cố gắng nói.
“Ai vậy?” tôi nghe tiếng mình hỏi, khi Hardy luồn lách lái xe điên cuồng làm cho những tiếng còi xe phẫn nộ vang lên xung quanh chúng tôi.
“Gage không biết. Anh ấy chỉ biết có thế. Anh ấy đang gọi Liberty để chị ấy chở bố đến bệnh viện Garner.”
Bệnh viện nằm ở trung tâm y tế của Texas, được đặt tên theo John Nance Garner, nguyên phó tổng thống hai nhiệm kỳ người Texas dưới thời của Franklin Roosevelt. Bệnh viện 600 giường này có dịch vụ y tế hàng đầu, với sân bay đông thứ hai trong nhóm bệnh viện cùng quy mô. Garner cũng có một trong ba trung tâm chấn thương hạng nhất ở Houston.
“Bãi đỗ Skybridge à?” Hardy hỏi khi xe đi qua những tòa nhà ngoằn nghèo ở trung tâm y tế. Chúng tôi đi qua tháp ba-mươi-câu-chuyện Tưởng niệm Hermann có các khung cửa bằng kính, một tòa nhà đa năng có cả văn phòng và bệnh viện.
“Không, có nhân viên bảo vệ ở cửa chính,” Haven nói, bật đai an toàn ra.
“Từ từ đi em yêu, anh vẫn chưa dừng lại mà.” Anh liếc tôi qua vai và thấy tôi cũng đã tháo dây an toàn ra rồi. “Cả hai cô làm ơn chờ cho đến khi tôi phanh xe lại trước khi nhảy ra chứ?” anh rầu rĩ nói.
Ngay khi người bảo vệ nhận lấy xe, chúng tôi bước vào sảnh bệnh viện, cả tôi và Haven đều phải vội vã đuổi theo những sải chân dài của Hardy. Ngay khi đăng ký tên ở bàn thông tin, chúng tôi được dẫn thẳng lên Trung tâm Chấn Thương cấp cứu ở tầng 2. Tất cả những gì họ nói chỉ là trực thăng hạ cánh an toàn ở sân bay, cả hai bệnh nhân đều được kíp cấp cứu chấn thương tiếp nhận rồi. Chúng tôi bị nhét vào cái phòng chờ màu be có bể cá và một bàn đầy tạp chí nhàu nát.
Trong phòng chờ im ắng khác thường, chỉ có tiếng rè rè của một kênh thời sự trên màn hình TV nhỏ. Tôi nhìn chằm chằm vào TV mà không thấy gì, từ ngữ trôi tuột khỏi đầu. Chẳng có gì ngoài kia có ý nghĩa với tôi.
Haven trông như không thể ngồi yên. Cô bồn chồn đi lại quanh phòng như con hổ bị nhốt trong chuồng, cho đến Hardy dỗ dành cô ngồi cạnh anh. Anh xoa xoa vai cô, khẽ thì thầm với cô cho đến khi cô thả lỏng và hít thở sâu, đôi mắt sưng húp của cô lén lút dán chặt vào gấu áo.
Gage đến gần như cùng lúc với Liberty và bác Churchill, cả ba người cũng phờ phạc và quẫn trí như chúng tôi.
Cảm thấy như kẻ lạc lõng xen vào chuyện riêng của gia đình, tôi bước đến Churchill sau khi Haven ôm ông. “Bác Travis,” tôi ngập ngừng, “Cháu hy vọng bác không ngại khi thấy cháu ở đâu.”
Ông Travis nhìn già và mong manh hơn những lần gặp trước đó. Ông đang đối mặt với nguy cơ phải mất một hoặc cả hai đứa con trai. Tôi chẳng thể nói gì được.
Ông làm tôi sửng sốt khi vươn ra vòng tay ông quanh tôi. “Tất nhiên là cháu nên ở đây rồi Ella,” ông khàn giọng nói. “Jack sẽ muốn gặp cháu.” Ông có mùi da thuộc và xà phòng cạo râu, và thoang thoảng mùi xì gà… một mùi dễ chịu của người cha. Ông kiên định vỗ lên vai rồi buông tôi ra.
Gage và Hardy nói chuyện khẽ khàng trong một lúc, suy đoán về chuyện xảy ra trên thuyền, về lỗi gì đó, tất cả những tình huống có thể xảy ra cho Joe và Jack, và tính đến mọi lý do để hy vọng. Một khả năng mà họ không bàn đến cũng là khả năng là hầu hết chúng tôi đều nghĩ đến, rằng một người hoặc cả hai đều bị trọng thương.
Haven và tôi đi ra sảnh cho đỡ cuồng chân và để lấy cho cô chút cà phê từ máy pha tự động. “Chị biết không Ella,” cô do dự nói khi chúng tôi quay lại phòng chờ, “kể cả nếu họ có qua khỏi thì thời gian tới cũng rất khó khăn. Chúng ta phải kể đến phẫu thuật bỏ đi tay chân, hay chấn thương sọ não, hay… Ôi Lạy Chúa, em thậm chí còn không biết. Không ai có thể trách chị nếu chị quyết định không thể đương đầu nổi chuyện này.”
“Chị cũng đã nghĩ đến chuyện đó,” tôi trả lời không do dự. “Chị muốn Jack cho dù anh ấy có thế nào. Cho dù có chuyện gì xảy ra với anh ấy, chị cũng sẽ chăm sóc anh ấy. Chị sẽ ở với anh ấy trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Không là gì với chị cả, miễn là anh ấy còn sống.”
Tôi không có ý làm cô buồn, nhưng Haven làm tôi ngạc nhiên vì cô thổn thức.
“Haven,” tôi áy náy, “chị xin lỗi, chị--“
“Đừng.” Cố nén lại, cô vươn tay ra nắm lấy tay tôi, siết chặt. “Em chỉ mừng vì Jack đã tìm được người phụ nữ sẽ ở bên anh ấy. Anh ấy có rất nhiều phụ nữ muốn anh ấy vì những lý do thiển cận, nhưng--” Cô ngừng lại rút ra một tờ giấy Kleenex trong túi ra và hỉ mũi. “- không ai yêu anh ấy chỉ vì bản thân Jack. Và anh ấy biết điều đó, rằng anh ấy muốn điều gì đó còn hơn thế.”
“Nếu chị chỉ--” tôi định nói nhưng qua cánh cửa mở, Haven thoáng thấy bóng ai đó trong phòng chờ. Một cánh cửa ở phía đối diện mở ra, và bác sỹ bước vào.
“Ôi Chúa ơi,” Haven thốt lên, gần như làm đổ cốc cà phê khi chạy vào trong phòng.
Bụng tôi xoắn lại. Tôi đờ ra, những ngón tay bấm sâu vào khung cửa khi nhìn người nhà Travis vây quanh bác sỹ. Tôi nhìn khuôn mặt ông bác sỹ, và khuôn mặt họ, cố đọc ra bất cứ phản ứng nào. Nếu có ai trong hai người chết, tôi nghĩ bác sỹ sẽ nói ngay. Nhưng ông đang nói rất khẽ, và không ai trong gia đình họ thể hiện cảm xúc gì, ngoại trừ sự căng thẳng tột độ.
“Ella.”
Âm thanh khẽ khàng đến mức tôi gần như không nghe thấy qua tiếng mạch đập trong tai tôi.
Tôi quay lại nhìn ra sảnh.
Một người đàn ông bước đến bên tôi, dáng người thanh mảnh trong chiếc quần hộp rách rưới và chiếc áo phông lỏng lẻo. Cánh tay anh được băng bó trong lớp băng bạc chữa bỏng. Tôi biết hình dáng đôi vai đó, tôi biết chuyển động đó của ai.
Jack.
Mắt tôi cháy bỏng, tôi thấy mạch tôi đau đớn trong nhịp đập điên cuồng. Tôi run rẩy dưới tác động của việc cố vượt qua quá nhiều cảm xúc, quá nhanh.
“Là anh sao?” tôi thốt ra.
“Phải. Anh đây. Ôi Chúa, Ella…”
Tôi vỡ vụn, hơi thở loạn nhịp. Bàn tay tôi bấu vào khuỷu tay, khóc to hơn khi Jack đến gần hơn. Tôi không thể nhúc nhích. Tôi sợ rằng nếu tôi đang gặp ảo giác, đang tự dệt nên hình ảnh mà tôi mong mỏi nhất, rằng nếu vươn tới thì tôi sẽ không tìm thấy gì khoảng không.
Nhưng Jack ở đó, rắn chắc, và có thật, vòng xung quanh tôi trong vòng tay khỏe khoắn. Chạm vào anh như điện giật vậy. Tôi ép sát vào anh, không thể ở đủ gần. Anh thì thầm khi tôi thổn thức vào ngực anh. “Ella…em yêu, không sao rồi. Đừng khóc. Đừng...”
Nhưng sự nhẹ nhõm được chạm vào anh, ở gần anh, làm tôi tỉnh táo. Vẫn chưa quá muộn. Ý nghĩ đó đẩy tôi lên như được thăng hoa. Jack còn sống, và nguyên vẹn, và tôi sẽ không bao giờ thiếu trân trọng nó nữa. Tôi lập bập lần dưới gấu áo phông và tìm thấy làn da ấm áp ở lưng anh. Đầu ngón tay tôi chạm phải rìa một miếng băng khác. Anh giữ tay chắc chắc quanh tôi như thể hiểu được tôi cần sức ép đó để đảm bảo, cảm giác có anh ở quanh tôi khi cơ thể chúng tôi nói lên những thông điệp không lời.
Đừng buông em ra.
Anh ở đây rồi.
Những đợt run rẩy vẫn chạy khắp người tôi. Răng tôi lập cập đánh vào nhau, làm tôi khó mà cất nên lời. “Em t-tưởng anh sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Miệng Jack, luôn luôn mềm mại, nhưng giờ thô nháp khô nẻ bên má tôi, cằm anh xù xì. “Anh sẽ luôn quay lại vì em.” Giọng anh khản đặc.
Tôi giấu mặt tôi vào cổ anh, hít thở anh. Mùi hương quen thuộc của anh bị xóa sạch vì mùi thuốc sát khuẩn và lớp dầu bôi chống bỏng, và cả mùi nước biển. “Anh bị đau ở đâu?” Sụt sịt, tôi với xa hơn sau lưng anh, rà tay xem vết băng dài tới đâu.
Ngón tay anh luồn vào búi tóc mềm mại của tôi. “Chỉ vài vết bỏng xước thôi. Không có gì đáng lo.” Tôi thấy má anh nhoẻn ra với nụ cười. “Những phần em thích nhất vẫn còn đây.”
Chúng tôi lại cùng im lặng một lúc nữa. Tôi nhận ra anh cũng đang run rẩy. “Em yêu anh, Jack,” tôi nói, và dòng nước mắt mới lại dâng lên, vì tôi thấy quá hạnh phúc khi có thể nói ra cho anh nghe. “Em cứ tưởng đã quá muộn...em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ được biết, vì em quá hèn nhát, và em quá--”
“Anh biết.” Giọng Jack run run. Anh kéo tôi ra để nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh.
“Anh biết sao?” tôi sụt sịt.
Anh gật. “Anh nhận ra anh không thể yêu em nhiều đến thế, nếu không biết em cũng có cảm giác gì đó với anh.” Anh hôn tôi mạnh mẽ, sự đụng chạm giữa miệng chúng tôi quá mạnh để có được sự thỏa mãn.
Tôi đặt ngón tay lên cái cằm xù xì và đẩy nhẹ mặt anh ra để nhìn anh. Anh bị va đập, bị trầy xước và cháy nắng. Tôi không thể hình dung anh bị thiếu nước đến thế. Tôi chỉ một ngón tay run rẩy về phía phòng chờ. “Gia đình anh đang ở đây. Sao anh lại ở sảnh vậy?” Ánh mắt hoang mang của tôi lướt xuống đôi chân trần của anh. “Họ…họ để cho anh đi loăng quăng trong bộ dạng này sao?”
Jack lắc đầu. “Họ cho anh chờ trong một phòng ở cuối dãy để làm thêm xét nghiệm. Anh hỏi xem có ai nói với em là anh ổn chưa, nhưng không ai biết chắc cả. Nên anh đi ra tìm em.”
“Anh mới bỏ đi khi cần làm kiểm tra thêm à?”
“Anh phải đi tìm em.” Giọng anh khẽ nhưng không nhượng bộ.
Tay tôi lướt khắp người anh. “Quay lại đi…anh có thể bị chảy máu trong--”
Jack không động đậy. “Anh không sao. Họ chụp CT 44 rồi, không có máu. Họ chỉ muốn chụp MRI 45 để chắc chắn thôi.”
“Thế còn Joe thì sao?”
Mặt anh thoáng u ám. Đột nhiên trông anh trẻ trung và bồn chồn. “Họ không cho anh biết. Nó không ổn Ella. Nó gần như ngưng thở. Nó đứng ở bánh lái lúc động cơ phát nổ…có lẽ nó đang tệ như shit rồi.”
“Đây là bệnh viện hàng đầu thế giới, có bác sỹ giỏi nhất và trang thiết bị tối tân nhất,” tôi nói, một tay tôi thận trọng đặt lên má anh. “Họ sẽ chữa trị cho cậu ấy. Họ sẽ làm tất cả những gì họ cần phải làm. Nhưng…cậu ấy bị bỏng nặng lắm à?”
Anh lắc đầu. “Lý do duy nhất anh bị thương chút đỉnh là vì anh cố đẩy mấy mảnh vỡ cháy ra để tìm nó.”
“Ôi Jack…” Tôi muốn nghe mọi thứ anh đã phải trải qua, mọi chi tiết. Tôi muốn xoa dịu anh bằng mọi cách có thể. Nhưng có thời gian cho chuyện ấy sau. “Bác sỹ đang nói chuyện với gia đình anh trong phòng chờ. Đến xem ông ấy nói gì đi.” Tôi liếc anh đe dọa. “Rồi sau đó anh quay về đi chụp MRI ngay. Có thể họ đang tìm anh đấy.”
“Họ có thể chờ.” Anh trượt một cánh tay qua vai tôi. “Em nên nhìn cô ý tá tóc đỏ cứ lởn vởn quanh anh. Người phụ nữ hách dịch nhất mà anh biết.”
Chúng tôi đi vào phòng chờ, “Này mọi người,” tôi run run nói. “Nhìn xem cháu tìm thấy ai đây.”
Jack lập tức bị vây kín bởi gia đình mình, Haven chạy tới anh đầu tiên. Tôi lùi lại, vẫn không thở nổi, nhịp tim vẫn điên loạn.
Không có câu nói dí dỏm nào khi Jack ôm Liberty và em gái mình. Anh quay sang bố và ôm ông, mắt anh long lanh khi nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống đôi má dày của bác Churchill.
“Con ổn chứ?” bác Churchill khàn khàn hỏi.
“Vâng, bố.”
“Tốt.” Rồi Churchill chạm vào mặt con trai với một cái vỗ nhẹ ngắn.
Quai hàm Jack xoắn lại, anh hắng giọng. Anh có vẻ nhẹ nhõm khi quay sang Hardy, hai người nửa ôm nửa vỗ vai nhau,
Gage là người cuối cùng, ôm lấy vai Jack và chăm chú rà soát người anh. “Trông chú như shit ấy,” anh nhận xét.
“Mẹ kiếp anh,” Jack nói, và hai người lại ôm nhau mạnh mẽ, hai mái đầu sẫm ghé sát nhau. Jack vỗ vài cái lên lưng Gage, nhưng anh, nghĩ đến tình trạng của trai, chỉ vỗ lại nhẹ hơn nhiều.
Jack hơi lảo đảo và lập tức bị dúi xuống ghế.
“Anh ấy bị mất nước,” tôi nói, bước đến cây nước trong góc và rót đầy cốc nước giấy,
“Sao con không được truyền nước?” Churchill hỏi, đi quanh con trai.
Jack chìa bàn tay có kim giữ ven truyền tĩnh mạch vẫn đang được giữ lại bằng mẩu băng keo. “Người ta dùng cả một mũi kim to, cảm giác như có 6 cái móng luồn vào mạch con ấy. Nên con xin cái gì đó nhỏ hơn.”
“Vãi đái,” Gage trìu mến nói, xoa đỉnh đầu cứng nhắc tóc của Jack.
“Joe thế nào rồi?” Jack hỏi, lấy cốc nước từ tay tôi và uống hết liền trong vài hơi.
Họ liếc sang nhau – không phải dấu hiệu tốt – và Gage trả lời thận trọng. “Bác sỹ nói Joe bị đa chấn chương, có một vết bỏng nhẹ ở phổi. Phải mất một thời gian thì phổi mới trở lại bình thường được, có khi đến cả năm. Nhưng nó có thể bị nặng hơn thế rồi. Joe bị suy hô hấp và bị thiếu oxy trầm trọng – nên người ta đang cho thở oxy hỗ trợ. Nó sẽ phải ở lại thêm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Nó có thể nghe được một tai, còn tai kia thì không. Sớm thôi, chuyên gia sẽ cho chúng ta biết việc giảm thính lực đó có phải là vĩnh viễn không.”
“Thế cũng tốt,” Jack nói, “Dù sao thì có bao giờ Joe chịu lắng nghe đâu.”
Gage cười nhanh, nhưng điềm đạm nhìn xuống em trai. “Nó sắp phẫu thuật, vì chảy máu trong.”
“Ở đâu?”
“Hầu hết là ở bụng.”
Jack nuốt xuống nặng nhọc. “Tệ đến thế nào?”
“Chúng ta chưa biết được.”
“Cứt thật.” Jack chán chường xoa mặt bằng cả hai tay. “Em đã sợ như thế.”
“Trước khi họ tóm cậu lại,” Liberty nói, “Cậu kể cho chúng tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì được chứ Jack?”
Jack ra hiệu cho tôi lại gần, anh kéo tôi ngồi cạnh cơ thể ấm áp của anh khi anh kể. Sáng đó trời quang mây tạnh, anh nói. Buổi câu rất tuyệt, và họ khởi hành sớm để quay về cảng. Nhưng trên đường quay lại họ thấy một mảng tảo lớn, to cỡ 400 mét. Bãi tảo đã tự tạo một hệ sinh thái riêng với rong biển, động vật chân tơ, và các loài cá nhỏ, t?