← Quay lại trang sách

Chương 3

“Anh Nam, sếp lườm kìa.”

Nghe cậu Mã bên cạnh nói nhỏ, Thi Trọng Nam vội vã nhét điện thoại vào túi quần.

“Anh Nam lướt điện thoại suốt ngày thế, tỉ tê với bồ hả?” Mã cười trêu.

Nam nhún vai, không ừ hữ, cắm mặt vào máy tính như những nhân viên khác tại văn phòng tầng 15 Trung tâm Thương mại Huệ Phú, Vượng Giác.

“Những” nghe cho oai, thật ra chỉ còn bốn người nữa. Toàn bộ nhân sự của GT Technology là sáu người, kể cả ông chủ. Diện tích văn phòng hơn 55m2, gồm một phòng họp nho nhỏ và một không gian chung, chính ông chủ cũng không có phòng riêng. Nhưng ngồi chung thế này lại phù hợp với trào lưu không gian mở của giới khoa học công nghệ Âu-Mỹ ngày nay. Chẳng hạn CEO Twitter Jack Dorsey, không những không có phòng riêng mà còn không có cả bàn làm việc, anh ta nói chỉ cần cầm máy tính bảng theo, nơi nào cũng là văn phòng của anh ta.

Tất nhiên trong mắt Nam, ông chủ Lý Thế Vinh của gã còn khướt mới sánh bằng Dorsey. Tuy là người có tham vọng, luôn mơ đến ngày công ty phát triển đa quốc gia, nhưng Vinh lại thiếu cả tài năng, tầm nhìn lẫn sự sáng suốt. Ban đầu ông ta kế nghiệp gia đình, điều hành một xưởng dệt nhỏ ở đại lục, nhưng sau nhiều năm thua lỗ, ông ta quyết định bán xưởng dệt, mở một công ty công nghệ ở Hồng Kông.

GT Technology mới thành lập khoảng một năm, công việc chủ yếu là vận hành một trang mạng xã hội có tên “Mạng GT”. Nam và Mã là các kĩ thuật viên duy nhất trong công ty, chịu trách nhiệm phát triển và duy trì trang web. Ba nhân viên còn lại lần lượt là Thomas thiết kế đồ họa; Hào quản trị web kiêm trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng; và Joanne (mới tốt nghiệp đại học) là thư kí của ông chủ, tuy không sắc nước hương trời nhưng sức xuân mơn mởn, vô cùng nổi trội giữa văn phòng rặt một lũ đàn ông đen hôi. Hồi đầu gặp cô ta, Nam cũng đem lòng ngấp nghé. Nhưng nghe Hào kể Joanne mới đi làm một tháng đã lén lút tằng tịu với sếp Vinh, Nam đành từ bỏ ý định. Gã chưa muốn mất việc, hơn nữa người ta vẫn bảo con thầy vợ bạn gái cơ quan.

Bất chấp nhân lực duy trì ít ỏi, Mạng GT vẫn là một dịch vụ đặc sắc, kết hợp diễn đàn và mạng xã hội, cho phép người dùng trao đổi về vô vàn chủ đề khác nhau, đáng chú ý nhất là “mua bán tin đồn”. Đây cũng là nguồn gốc của tên trang web: Gossip Trading/GT. Trang web tạo ra một loại tiền ảo gọi là “đồng G” để người dùng giao dịch, hàng hóa giao dịch chính là “tin đồn nhảm”. Khác với các diễn đàn thông thường phải trả đủ số tiền ảo quy định mới được đọc bài viết, giá cả tin tức trên Mạng GT không do tác giả bài đăng quyết định mà tự động điều chỉnh dựa theo lượt click và điểm đánh giá của người dùng khác. Giống như giao dịch trên thị trường chứng khoán, những tin bóc phốt, liên quan đến ngôi sao thần tượng thì giá cả tăng vọt, còn nếu tin nhàm chán không có gì hấp dẫn, giá cả sẽ tụt xuống mức thấp nhất, thậm chí trở thành tin miễn phí ai thích thì đọc.

“Nam, Mã, thử nghiệm truyền phát video đã xong chưa?” Nam vừa cất điện thoại, sếp Vinh đã tới chỗ họ hỏi.

“Cơ bản là xong rồi ạ. Tuần sau có thể chạy thử.” Mã trả lời. Mạng GT có hỗ trợ đăng ảnh, nhưng muốn chèn video vào bài viết thì phải liên kết với nền tảng thứ ba như YouTube, Vimeo hoặc Youku. Đồng nghĩa với việc người dùng có thể bỏ qua Mạng GT để truy cập thẳng nền tảng đó xem video, điều này rõ ràng đi ngược lại quan niệm cốt lõi của Mạng GT là “mua bán tin đồn”, làm giảm mong muốn giao dịch tiền ảo của người dùng.

“Việc quan trọng, mau đưa vào sử dụng đi.”

Mạng GT ra mắt đã sáu tháng nhưng vẫn đang trong giai đoạn chạy thử công khai, cần nâng cấp nhiều tính năng nữa. Sếp Vinh yêu cầu, Mạng GT nhất định phải có ba tính năng quyết định: giao dịch tiền ảo, hệ thống tìm kiếm chuyên sâu và streaming video độc lập. Hai tính năng đầu đại để đã hoàn thành, giờ chỉ còn thiếu tính năng cuối cùng.

Hệ thống tìm kiếm là kiệt tác tâm đắc của Nam. Khác với hệ thống wiki* hoặc các diễn đàn thông thường chỉ tìm kiếm theo từ khóa, Mạng GT không những tìm theo tag và nội dung văn bản mà còn có thể gợi ý tìm kiếm tương tự hoặc liên quan. Ví dụ, người dùng tìm bê bối tình dục của một nam diễn viên, hệ thống sẽ đề xuất thêm tin đồn về những phụ nữ từng có quan hệ với anh ta trước đây. Nam hiểu rất rõ sức mạnh ẩn sau tính năng này. Giữa thời đại cộng đồng mạng phát triển mạnh, ai cũng có cơ hội làm người nổi tiếng trong thoáng chốc. Những chuyện bình thường như thực khách cãi cọ trong nhà hàng, trai gái liếc mắt đưa tình trên xe buýt, những màn trình diễn khôi hài trên phố đều có khả năng bị đăng lên Mạng GT. Một khi bị lưu vào cơ sở dữ liệu, nó sẽ tồn tại vĩnh viễn và có thể mở ra xem lại. Nam biết “rò rỉ thông tin cá nhân” đã thành chuyện thường gặp trên mạng, ai cũng lo lắng đời tư cá nhân bị xâm phạm, nhưng ngược lại nó cũng có thể trở thành vũ khí, kẻ nào nắm giữ quy tắc trò chơi sẽ là ngư ông đắc lợi.

Hệ thống trang web cho phép nhiều người cùng bbieen soạn nội dung thông tin qua mạng internet. Wikipedia là một ví dụ về việc sử dụng hệ thống này để xây dựng bách khoa toàn thư trên mạng. (T.G)

“Còn việc phát triển ứng dụng trên điện thoại thì thế nào?” Sếp Vinh quay sang hỏi Nam.

“Muốn phát triển ứng dụng đa nền tảng có thể dùng Cordova, chỉ việc thay đổi vài chỗ của phiên bản web trên thiết bị di động là có thể tạo ra ứng dụng chạy trên nền tảng iOS và Android. Nhưng nếu phát triển ứng dụng gốc thì tôi phản đối. Chúng ta không đủ nhân lực, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.” Nam trả lời. Ứng dụng gốc, là các phần mềm được thiết kế riêng cho một nền tảng cụ thể, viết bằng ngôn ngữ lập trình và mô đun do nền tảng đó chỉ định, tính năng tương đối toàn diện nhưng thời gian phát triển rất lâu.

“Không cần lo vụ nhân lực, nếu may mắn, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ mở rộng quy mô.” Sếp Vinh lạc quan vỗ vai hai người. “Giờ tôi đi họp, ngày mai hai cậu chuẩn bị thiết bị truyền phát video cho tôi xem.”

Đợi sếp Vinh rời khỏi văn phòng, Mã mới hỏi Nam, “Sao sếp lại bảo không cần lo về nhân lực nhỉ? Công ty kiếm được nhiều tiền lắm à?”

“Thế cậu biết sếp đi họp gì không?” Nam hỏi ngược lại.

Mã lắc đầu.

“Dạo này sếp hay họp với nhân viên Hội đồng Năng suất, nghe nói bên ấy có dự án gì đó nên sắp xếp một số VC đánh giá các công ty công nghệ sáng tạo nhỏ tại khu vực này.”

Hội đồng Năng suất là tên gọi tắt Hội đồng Năng suất Hồng Kông, một cơ quan quốc doanh của Hồng Kông phụ trách hỗ trợ phát triển doanh nghiệp và nâng cao năng lực cạnh tranh quốc tế. Trong Hội đồng Năng suất có Ban Phát triển Lĩnh vực Công nghệ Thông tin. “Công nghiệp sáng tạo” như Mạng GT là một trong những đối tượng mục tiêu của họ.

“VC là cái gì?” Mã hỏi.

“Venture Capital.” Nam lườm Mã, nghĩ bụng cậu ta làm khoa học kĩ thuật mà sao lại không biết thuật ngữ này. “Chính là những công ty tài chính đầu tư vào các công ty mới thành lập, thả con săn sắt bắt con cá rô.”

“À, là quỹ đầu tư mạo hiểm chứ gì. Cái này em biết, chẳng hạn mấy năm trước 9GAG* được bơm 20 triệu tiền vốn?”

Trang mạng xã hội chuyên đăng nội dung gây cười và các video hài, do 5 người Hồng Kông lập ra năm 2008. Đây là một trong số ít dịch vụ mạng Hồng Kông phát triển thành công ra quốc tế. Tên trang web đồng âm với “gây cười” trong tiếng Quảng Đông. (T.G)

“Được 20 triệu chẳng tốt quá.” Hào tình cờ đi ngang qua sau lưng hai người cũng góp vui. “Mười triệu là đủ cho chúng ta dọn sang văn phòng mới, rồi thuê dăm ba cậu về giúp anh ứng phó với yêu sách của mấy người dùng rắc rối hay soi mói.”

“Trên đời thiếu gì VC tiền tiêu không hết. Chưa biết chừng lại có một hai tên ngốc sẵn sàng thảy vài chục triệu cho chúng ta ấy chứ.” Nam cười nói. “Tất nhiên hồi vốn được hay không lại là chuyện khác.”

“Ha, cậu cho rằng Mạng GT không có giá trị gì, phải không?” Hào kéo ghế ra ngồi cạnh hai người.

Nam liếc Joanne đang ngồi ở một góc khác, sau khi chắc chắn là “tai mắt của sếp” đang bận điện thoại sẽ không nghe thấy mình, mới hạ giọng giải thích, “Không phải không có giá trị, mà là thiếu khả năng sinh lời, dễ bị đào thải khỏi thị trường. Hiện giờ trang web đang chạy thử, đồng G của cư dân mạng mới phân phát theo mức độ đóng góp chứ chưa giao dịch bằng tiền thật, hiển nhiên sẽ thấy trò mua đi bán lại thật thú vị. Sau này đến lúc phải nạp tiền để mua đồng G, họ sẽ sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu? Quan trọng hơn, chúng ta không thể giữ tin đồn giá trị trên web mãi được. Nếu tin đủ thu hút, e là nửa ngày sau đã phát tán sang diễn đàn Củ Lạc hoặc Facebook rồi.”

“Thế mới phải trông vào các cậu.” Anh Hào nhún vai. “Nếu có thể mã hóa video khiến người dùng khó lòng chuyển phát sang trang web công cộng khác, đương nhiên mọi người sẽ sẵn sàng chi đồng G ra mua video để xem. Giống như trả tiền để đọc tạp chí giải trí ấy?”

Nam nhủ thầm, đúng là không biết gì về lập trình mới ăn nói vô trách nhiệm như thế. “Mã hóa video” nghe đến là đơn giản, nhưng trên thực tế, miễn xem được video trên màn hình là người dùng khắc có cách tải nó về đăng lên đâu thì đăng.

“Chưa biết chừng không cần mã hóa cũng có thể kiếm ra tiền đấy.” Mã chỉ chiếc iPhone trên bàn. “Trước khi Apple ra mắt mua nhạc trực tuyến, rất nhiều nhà quan sát cho rằng ý tưởng này không thể thành công vì vấn nạn đĩa lậu. Kết quả, dân tình vẫn sẵn lòng bỏ tiền mua nhạc có bản quyền, đĩa lậu dù tồn tại vẫn không ảnh hưởng đến lợi nhuận công ty.”

“Anh vẫn có điểm không đồng tình.” Nam cãi. “Muốn đọc tin đồn nhảm thì sang box tin đồn của diễn đàn Củ Lạc là được, miễn phí luôn.”

“Đó là vì Mạng GT chưa phổ biến thôi, diễn đàn Củ Lạc nhà người ta mỗi tháng hơn 30 triệu lượt truy cập, nếu chúng ta có thể đạt đến mức đó thì chỉ riêng thu tiền quảng cáo đã đủ lời rồi.” Hào nói.

“Nếu chúng ta có thể đạt đến mức đó.” Nam lặp lại lời Hào, nhưng nhấn mạnh chữ đầu tiên.

“Em đồng ý với anh Nam.” Mã xoay người, quay mặt sang anh Hào, “Củ Lạc là đầu đàn trong ngành công nghiệp sáng tạo, chúng ta mất thêm mười năm nữa e cũng không đuổi kịp. Giống dạo trước có vụ nữ sinh 14 tuổi vu cho người ta sàm sỡ mình, bài viết minh oan nếu không đăng trên diễn đàn Củ Lạc có lẽ đã không thu hút đến thế.”

“Cái đó đành chịu vậy, người ta nhanh chân nhất, đương nhiên tầm ảnh hưởng lớn, số lượng người dùng đông đảo.” Hào xòe tay bất lực. “Nhưng mặt khác, việc này chứng tỏ Mạng GT có tiềm năng phát triển. Các cậu nghĩ xem, dù bài minh oan được đăng trên diễn đàn Củ Lạc trước, nhưng nếu kẻ điều tra thông tin nữ sinh đó chọn công khai trên Mạng GT của chúng ta thì nhất định sẽ thu hút mọi người tới tấp đăng kí làm thành viên và trả đồng G để biết nội tình.”

“Anh Hào, nữ sinh đó vừa tự sát tháng trước rồi. Ngộ nhỡ cô bé thực sự bị sàm sỡ trên tàu điện ngầm nên mới phải lấy cái chết chứng minh mình nói thật thì sao. Kiếm tiền từ người chết, thất đức quá.” Mã nhíu mày.

“Cậu còn non và xanh lắm.” Hào ra vẻ trải đời, nói như thuyết giáo. “Tiền là tiền, money is money, không phân biệt nhân đức hay thất đức. Giống thị trường chứng khoán, cậu bán cổ phiếu lúc nó đang giá cao để kiếm tiền, các nhà đầu tư vừa mua xong thì cổ phiếu giảm, lỗ một đống tiền, như thế có phải kiếm tiền bẩn không? Nếu cậu tin vào nhân quả báo ứng, sao cậu dám chắc nữ sinh đó nhảy lầu không phải do báo ứng? Nên tôi mới bảo, kiếm tiền được thì cứ kiếm đi, miễn không phạm pháp, không bị tố cáo là được. Diễn đàn Củ Lạc còn có box người lớn, rất nhiều gái bao giả vờ kết bạn để bán mình, diễn đàn Củ Lạc thu lợi nhuận từ số lượt truy cập box, chẳng phải rất giống dắt gái hay sao? Nhưng ngày nào pháp luật chưa cấm, ngày đó họ vẫn ngang nhiên kiếm tiền đấy thôi! Ở thành phố này, chỉ kẻ mạnh mới sống sót được. Nếu không muốn làm kẻ bị bóc lột, chúng ta chỉ còn cách trở thành kẻ đi bóc lột. Đây là quy tắc của Hồng Kông, quy tắc vàng của nguyên lý thị trường, của chủ nghĩa tư bản. Đừng khờ khạo cho rằng ở hiền gặp lành.”

Hào tâm huyết làm một tràng, nhưng Mã vẫn không đồng tình với quan điểm vị kỉ của anh ta.

“Em vẫn cho rằng dính đến mạng người là chuyện khác…” Mã lí nhí, không dám phản bác gay gắt quá. Cậu quay sang hỏi Nam, “Anh nghĩ thế nào? Anh thấy diễn đàn mà đăng những tin gây hậu quả như vậy thì có đúng đắn không?”

“Ừm… Anh cho rằng hai người đều có lý. Tự sát là quyết định của bản thân nữ sinh, nếu truy cứu sâu xa hơn, thì là trách nhiệm của toàn xã hội.” Nam giảng hòa, “Khi nào việc kinh khủng như thế xảy ra ở Mạng GT của chúng ta thì hẵng tính tiếp, còn trước mắt chúng ta phải làm cho xong tính năng của nền tảng này đã.”

Hào bĩu môi, vẻ mặt như muốn nói “đồ ba phải”, đứng lên quay về chỗ của mình. Mã cũng quay mặt vào màn hình, gõ bàn phím nhoay nhoáy ra từng dòng mã.

Cả hai đều không biết Nam đang thầm cười khẩy.

Họ đâu ngờ trong lúc họ bàn luận hùng hồn về tiền căn hậu quả và trách nhiệm đạo đức xung quanh vụ việc nữ sinh nhảy lầu, thủ phạm lại đang lù lù trước mặt họ.

Mãn hạn tù, hễ bước chân ra ngoài là Bình lại đội mũ. Làm vậy đỡ phải tiếp xúc bằng mắt với người khác, lại có lưỡi trai che nên người ta sẽ không chú ý đến ánh mắt căng thẳng của hắn.

Tuy đã về nhà được một tháng, Bình vẫn không trông tiệm mà giao hết cho vợ. Nữ sinh đó tự sát đúng mười ngày trước khi hắn ra tù, cánh phóng viên đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội phỏng vấn. Để trốn lũ kền kền ăn xác thối ấy, Bình đành trốn trong nhà.

May thay một tháng trôi qua, phóng viên dần dần mất dạng, chỉ còn ánh nhìn khinh thường của hàng xóm láng giềng, Thi thoảng ra ngoài ăn trưa, Bình sẽ tránh lúc đông người, thậm chí còn bỏ quán quen ở cư xá Hoàng Đại Tiên, đổi sang quán trà xa hơn. Trước kia hắn có thói quen vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc, dán mắt vào các cô gái ăn mặc mát mẻ, còn giờ hắn chỉ cắm mặt xuống đất đi cho mau.

“Một suất cơm thịt quay đậu phụ với trà sữa nóng.” 2 giờ chiều, Bình gọi món ở một quán trà xa nhà. Hắn lén lút nhìn quanh, cẩn thận quan sát xem có người quen không. Từ ngày gặp sự cố, hắn nhận ra bộ mặt thật của rất nhiều người. Đám hàng xóm với khách quen trước kia tươi cười hớn hở đòi hắn tính rẻ cho, nay chỉ toàn tránh mặt hoặc mai mỉa. Việc buôn bán chưa đến mức tụt dốc không phanh nhưng cũng chịu ảnh hưởng lớn, rồi tiền thuê nhà lại tăng, kinh tế gia đình ngày càng khó khăn. Lượng khách hàng mấy tháng gần đây vơi đi một nửa, ngày nào vợ Bình về nhà cũng lải nhải trách móc, hắn nghe đã nhàm tai lắm rồi.

“Mụ vợ sề…” Bình chửi thầm. Nhớ năm xưa vợ còn trẻ ưa nhìn, dẫu ăn mắng hắn vẫn thấy thú vị. Nhưng giờ mụ ta đã là hoa thu tàn tạ, mở miệng là chửi bới. Chính mụ cũng từng lèm bèm rằng hắn thật đen tối khi bán sách ảnh Nhật Bản trong tiệm văn phòng phẩm. Hắn chống chế, “Bà thì hiểu quái gì về nghệ thuật nhiếp ảnh.” Tất nhiên trong lòng hắn lại nghĩ, đàn ông háo sắc thì có gì sai? Ngờ đâu chính những cuốn sách ảnh lại là cái cớ để người ta mạt sát hắn, là bằng chứng phơi bày bản tính hắn.

Tuy nhiên, kẻ Bình căm tức nhất là lão ủy viên hội đồng khu vực. Lão này thuộc phe kiến chế* thân chính phủ, mấy năm trước Bình từng giúp lão vận động bầu cử, kêu gọi láng giềng và khách hàng bỏ phiếu, đến giờ tiệm văn phòng phẩm vẫn còn dán áp phích ủng hộ. Ấy thế mà sau khi xảy ra chuyện, hắn cầu cứu ủy viên, mong lão ta gọi vài cuộc điện thoại tới các tòa soạn tác động một chút để cánh phóng viên bớt quấy rầy, ủy viên lại cắt đứt với hắn, như thể sợ hắn quẹt vết nhơ vào sự nghiệp chính trị của lão vậy. Đúng là ăn cháo đá bát!

Một trong những phe phái chính trị ở Hồng Kông, chủ trương ủng hộ chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Bình lướt mắt qua từng vị khách trong quán, không thấy ai quen, lòng cũng dịu đi đôi chút.

Đúng lúc đó, một người đàn ông xách theo máy ảnh ngồi xuống chiếc bàn ngay bên trái. Thoạt đầu Bình tưởng lũ phóng viên đáng ghét bám đuôi, nhưng định thần nhìn lại mới nhận ra mình lầm. Người đàn ông cầm máy ảnh phản xạ ống kính kép màu đen tương đối lâu năm, chẳng phóng viên nào sử dụng thiết bị cổ như vậy. Loại máy thực sự rất hiếm, Bình không ngăn nổi bản thân liếc thêm lần nữa. Đến khi nhân viên mang trà sữa lên, hắn vẫn dán mắt vào nó.

“Anh này.” Chủ nhân chiếc máy bất ngờ gọi Bình.

“Sao, sao thế?”

“Tôi mượn lọ đường bàn anh được không?”

Để ý thấy trước mặt anh ta là tách cà phê nóng nhưng trên bàn không có đường, Bình bèn chuyển giúp, mắt vẫn lén lút liếc máy ảnh.

“Cảm ơn.” Người đàn ông nhận lấy, tra hai thìa đường vào tách cà phê rồi trả lại lọ. “Anh cũng thích chụp ảnh à?”

Bất ngờ vì câu hỏi, Bình nghĩ ánh nhìn của mình hẳn là lộ liễu thèm khát lắm.

“Ừ. Rolleiflex 3,5 F phải không?” Bình hỏi.

“Không, là 2,8 F.”

Bình thầm kinh ngạc. Loại 3,5 F rất phổ biến, bỏ ra vài nghìn đô la Hồng Kông là mua được, loại 2,8 F bề ngoài giống hệt nhưng khá hiếm, máy tình trạng tốt khéo phải bán với giá trên 10 nghìn đô.

“Anh cũng chơi máy ống kính kép?” Người đàn ông hỏi.

Bình lắc đầu, “Đắt quá. Tôi chỉ đủ tiền mua cùng lắm là Seagull 4B.” Seagull 4B là dòng máy ảnh phản xạ ống kính kép sản xuất tại Thượng Hải, Trung Quốc, chỉ có giá vài trăm đô.

“Seagull nói làm gì, ngoại hình còn tạm chứ ảnh chụp ra không có chất riêng.” Người đàn ông cười.

“Năm ngoái có người bạn muốn bán một chiếc Rolleicord cũ, ra giá 1500 đô, suýt nữa tôi đã mua rồi.” Bình nói. Rolleicord là dòng máy ảnh phản xạ ống kính kép khác của công ty Rollei, rẻ hơn Rolleiflex.

“Rolleicord cũng ổn. Sao anh không mua?”

“Không qua được ải mụ nhà tôi.” Bình cười cay đắng. “Phụ nữ rắc rối thế đấy, tôi mua thêm vài cuộn phim là mụ cằn nhằn rồi.”

“Cuộn phim? Anh không chơi DSLR*?”

Digital Single Lens Reflex - Máy ảnh ống kính đơn kĩ thuật số.

“Không, tôi chỉ có một con Minolta X-700 đi kèm hai lens thôi.”

“Ồ, X-700 cũng được đấy.” Người đàn ông gật gù đồng tình. “Bây giờ chủ yếu người ta dùng máy kĩ thuật số, tôi thì chơi cả hai.”

“Máy kĩ thuật số tử tế đắt quá.”

“Trên mạng có vài diễn đàn nhượng lại máy cũ, đôi lúc sẽ kiếm được máy rẻ.” Người đàn ông nói. “Cần tôi cho anh địa chỉ không?”

Bình lắc đầu, “Không cần đâu, tôi không thạo máy tính cho lắm, cũng chẳng hiểu gì về diễn đàn trực tuyến. Vả lại nghe nói chơi máy kĩ thuật số phải lắp dàn máy tính hiệu suất cao, tôi không dư dả đến thế.”

“Muốn tạo một số hiệu ứng đặc biệt sau khi chụp mới cần máy tính hiệu suất cao. Nhà anh không có máy tính à?”

“Có thì có, nhưng tôi và người nhà rất ít khi dùng. Mấy năm trước tôi mua cùng lúc lắp truyền hình cáp, nhưng chỉ biết dùng để chơi cờ tướng với xem phim mạng. Chơi máy kĩ thuật số thực sự không cần máy tính đắt tiền sao?”

“Không, nếu chỉ dùng để lưu và xem ảnh thì máy tính cổ lỗ sĩ cũng được.” Người đàn ông đáp. “Có điều sau khi mua máy sẽ phải cài đặt một số phần mềm… Anh có bạn bè hay hàng xóm nào thành thạo máy tính không?”

“Ờ… Nếu đơn giản, bạn tôi có thể giúp…” Bình nhớ đến hai người bạn cùng chung sở thích, nhưng từ dạo ngồi tù không liên lạc với nhau nữa, hắn không biết liệu họ có né tránh mình không, Nghĩ đến đây, Bình liền gạt đi ý định trong đâu, “Thôi, tôi mà mua máy mới, thể nào vợ chồng cũng cãi nhau cho xem.”

“Ha ha, thế thì chịu rồi.”

Hai người đang trò chuyện thì nhân viên mang thức ăn lên. Họ dừng trao đổi, ai ăn cơm người nấy, ăn xong không tiếp tục câu chuyện nữa. Bình không muốn nán lại quán quá lâu.

“Tôi đi trước đây.” Bình nói.

“Vâng, chào anh.” Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, gật đầu với Bình.

“Thiệu Đức Bình là một thằng khốn.” Nem nói ngay khi vừa mở cửa.

Tối thứ Sáu Nem nhận lời điều tra. Sáng thứ Bảy Di ra ngân hàng rút hơn 80 nghìn tiền tiết kiệm đưa cho Nem. Nhân viên giao dịch thấy cô rút một lèo toàn bộ tài khoản, lo cô gặp lừa đảo cứ gặng hỏi mãi, cô chỉ biết cười trấn an rằng mình rút tiền để chi tiêu cá nhân. Thú thật, chính Di cũng nghĩ đưa tiền cho Nem chẳng khác nào đưa cho kẻ lừa đảo, giờ anh ta bảo điều tra bất thành, cô cũng chẳng thể làm gì khác.

Nhận tiền mặt (chính xác đến từng đồng lẻ) xong, Nem nói sẽ chủ động gọi điện khi có kết quả. Cuộc gặp kéo dài chưa đầy một phút, Di đã bị đuổi về. Về đến nhà cô mới nhớ ra chưa hỏi số điện thoại của anh ta, chỉ còn cách bấm bụng chờ đợi.

Đưa hết sạch tiền cho Nam rồi, Di chỉ còn đúng một tờ 100 đô trong ví, khoảng 50 đô trong thẻ Octopus* và hơn mười đồng tiền lẻ trong túi áo. Di vừa đi siêu thị mua sắm trước hôm Nam nhận yêu cầu điều tra, lương thực thực phẩm ở nhà tạm coi là đầy đủ. Nhưng nửa tháng nữa mới có lương, dẫu úp mì những ngày còn lại thì chi phí tàu xe đi làm bét nhất cũng 20 đô mỗi ngày. Cô không thể không đi làm, đã thế tiền điện nước tháng này còn chưa đóng. Di hơi hối hận vì không mở thẻ tín dụng, giờ mà có một cái chí ít cô không cần đau đầu tiền sinh hoạt hai tuần tới. Vâng lời mẹ, Di luôn cực lực từ chối việc “tiêu tiền của tương lai”, nên dù đã có công ăn việc làm ổn định, cô vẫn khước từ mọi lời mời chào mở thẻ tín dụng. Cô thấy kinh tế thời nay như ảo ảnh, ngay cả học sinh chưa kiếm ra tiền cũng có hạn mức tín dụng lên tới 10, 20 nghìn đô, các doanh nhân và chủ ngân hàng không ngừng lừa phỉnh thanh thiếu niên bước vào vòng tuần hoàn “vay tiền-trả nợ” để đạt lợi nhuận cao hơn. Cảnh phồn hoa hiện tại có thể sụp đổ bất cứ lúc nào như tòa lâu đài xây bắng cát.

Hệ thống thanh toán điện tử bằng hình thức quẹt thẻ ở Hồng Kông. Ban đầu hình thức này chỉ áp dụng cho phương tiện giao thông, về sau lan rộng ra rất nhiều cửa hàng. (T.G)

Chiều thứ Bảy quay về trực thư viện, Di hỏi vay đồng nghiệp Wendy vài trăm đồng ứng cứu. Di vốn không phải kiểu người kiếm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu nên Wendy không khỏi lấy làm lạ, hỏi thì Di chỉ đáp vòng vo, bảo lỡ tiêu quá tay không kịp hồi vốn.

“Ừ, ở đây có 800, tháng sau trả cho chị.” Wendy lấy tất cả tiền mặt trong ví ra.

“Ơ, em chỉ muốn vay 500…”

“Được rồi, chẳng mấy khi em tiêu quá tay. Nhưng nếu có việc thì đừng ngại nói với chị.”

Lời Wendy nói làm Di nhớ lại thắc mắc của nhân viên ngân hàng ban sáng, cô thấy mình như nạn nhân ngốc nghếch của những vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản trong chương trình Kể chuyện Cảnh giác. Điều này càng khiến cô quan tâm tiến độ điều tra của Nam, chốc chốc lại xem điện thoại, chỉ sợ lỡ mất cuộc gọi của anh ta. Nhưng Nem vẫn bặt vô âm tín.

Ba ngày sau, cuối cùng Di cũng không chịu nổi nữa.

Thứ Ba ngày 16 tháng Sáu, tan làm Di chạy đến Tây Doanh Bàn, định tìm Nem hỏi tiến độ. Song khi tới phố Nhị, cô lại chần chừ.

“Mình có đang lắm chuyện quá không? Chẳng may anh ta cụt hứng, bèn làm ăn qua quýt, thậm chí bỏ dở điều tra thì sao?” Di đứng do dự ở góc đường, không dám đi tiếp. Rõ ràng là khách hàng trả tiền đàng hoàng, nhưng cô lại có cảm giác sợ sệt Nem một cách khó hiểu.

Di phân vân mười phút vẫn chưa quyết định, lúc này điện thoại bất ngờ đổ chuông.

“Tới rồi thì lên đi, đừng lởn vởn mãi gần nhà tôi nữa, kẻo sớm muộn gì người ta cũng coi cô là kẻ bám đuôi rồi tống vào đồn đấy.” Nói xong, Nem lập tức cúp máy.

Cú điện thoại làm Di kinh ngạc nhìn quanh quất. Cô mới đứng ở góc đường, còn chưa tới gần nhà số 151 để mà lọt vào tầm nhìn từ cửa sổ căn hộ của Nem nữa kìa. Ôm một bụng thắc mắc, Di rảo bước tới đường lâu Nem ở và đi một mạch lên tầng sáu.

“Thiệu Đức Bình là một thằng khốn.” Nem nói ngay khi mở cửa. “Nhưng hắn không dính dáng tới kidkit727.”

“Cái gì?” Di chẳng ngờ Nem đi thẳng vào việc điều tra luôn, không hề chất vấn tại sao cô đến làm phiền.

“Bình không liên quan đến kẻ đăng bài viết.” Nem bảo Di ngồi xuống một chỗ vừa đủ ghé mông giữa đống tạp nham trên sofa, “Báo cáo của lão Mạc từng đề cập đến việc Bình không biết ai viết bài, nhưng dù gì hắn vẫn là nhân vật chính của bài viết nên tôi buộc phải đến tận nơi.”

“Đến tận nơi? Không phải anh khám phá bí mật của người khác bằng máy tính ư?” Di hỏi.

“Một số chuyện hỏi trực tiếp sẽ đơn giản hơn.”

“Anh không những đã gặp Bình mà còn hỏi chuyện hắn? Hắn sẽ không nói thật đâu.” Di trưng ra vẻ mặt khó hiểu.

“Cô Di, con người là loài động vật rất kì lạ. Miễn dỡ bỏ được bức tường phòng bị của đối phương, họ sẽ tâm sự với người lạ còn nhiều hơn với người nhà.” Nam vừa nói vừa đặt máy ảnh ống kính kép xuống trước mặt Di. “Tôi theo dõi hắn hai ngày, hôm qua vờ làm một người bình thường đam mê nhiếp ảnh, chuyện trò vài câu với Bình ở quán trà.”

“Anh hỏi thẳng ‘Anh có phải kidkit727 không’ á?”

Nem phì cười, “Hỏi như thế đến trẻ lên ba cũng không mắc lừa. Tôi nói chuyện máy ảnh thôi.”

Di cầm chiếc máy ảnh trước mặt lên, quan sát kĩ lưỡng, “Chỉ thế mà biết hẳn không liên quan đến kidkit727?”

“Đầu tiên, vợ chồng Bình và mẹ hắn đều gà mờ về máy tính và internet. Chính miệng Bình nói với tôi là chỉ dùng máy tính để chơi cờ tướng và xem phim mạng, trước đó tôi đã kiểm tra lịch sử sử dụng internet của điện thoại di động và mạng băng thông rộng nhà hắn, xác nhận hắn nói đúng sự thật. Trong nhà hắn không một ai có khả năng tính đến chuyện làm sao xóa tung tích sau khi lên diễn đàn trên internet. Tôi còn dẫn dắt Bình trả lời câu hỏi khác xem hắn có bạn bè người quen nào là chuyên gia máy tính không, kết quả không có.”

Di nghiêm túc lắng nghe Nem giải thích.

“Tiếp theo, lập trường chính trị của Bình và bạn bè hắn đều mâu thuẫn với bài đăng.” Nam nói tiếp. “Nếu Bình là chủ mưu, hoặc người thân bạn bè muốn minh oan cho hắn bằng bài đăng đó thì cách viết bài sẽ khác.”

“Lập trường chính trị?”

“Bình từng giúp một ủy viên hội đồng đảng bảo hoàng* vận động bầu cử, tiệm văn phòng phẩm của hắn vẫn còn dán áp phích. Hơn nữa, theo lời khai của nhân viên cửa hàng tiện lợi ga tàu điện ngầm Du Ma Địa trên biên bản của tòa, Bình từng kêu ca thanh niên thời nay là ‘lũ trẻ trâu phá hoại Hồng Kông’, đủ thấy lập trường chính trị của hắn tương đối thủ cựu.” Nem lấy máy tính xách tay ở bàn làm việc đặt lên bàn trà, màn hình vẫn hiển thị bài viết của diễn đàn Củ Lạc. “Tuy nhiên, tác giả bài viết là người theo chủ nghĩa tự do, lại còn khá trẻ, dùng một số lời lẽ đấu tranh hiện đang thịnh hành. Ví dụ ‘Hồng Kông bây giờ phải trái lẫn lộn, cường quyền áp đảo công lý, trắng bị nói thành đen, có lý cũng chẳng ai nghe’, rồi cả ‘khuất phục trước phán quyết bất công’. Người theo phe bảo thủ mà viết, dứt khoát sẽ lược bỏ những từ ngữ mang sắc thái chính trị như ‘cường quyền’, ‘bất công’. Người ta có câu ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’. Một người thân hoặc bạn bè mang tư tưởng trái ngược với Bình lại đi kêu oan cho hắn, khả năng này cực kì thấp luôn.”

Cách gọi mỉa mai của phe dân chủ dành cho phe kiến chế.

“Vẫn luôn có trường hợp ngoại lệ mà?” Di phản bác. “Biết đâu Bình may mắn quen một chuyên gia máy tính, nhờ người ta dùng cách này tẩy trắng cho mình thì sao? Lời lẽ cũng có thể là cố tình ngụy tạo đi?”

“Được, giả sử kidkit727 là một người nhạy bén, tư duy chặt chẽ giống tôi, biết dùng câu chữ ngụy trang ý tứ, tự chủ cao, chỉ đăng một bài chứ không châm ngòi làm lớn chuyện khắp các diễn đàn.” Nem hợm hĩnh nói. “Thì sao lại ù lì đến mức đăng bài giữa lúc tình hình khó kiểm soát nhất chứ không chịu đợi đến khi Bình ra tù.”

“Khó kiểm soát nhất?”

“Nếu là Bình, cô sẽ nhờ chuyên gia đăng bài lúc bản thân mắc kẹt trong tù để bất lực trước cảnh người nhà bị phóng viên cấu xé, hay là chờ lúc mãn hạn có thể đường hoàng tiếp nhận phỏng vấn, tự mình trần tình oan ức trước báo chí mới đăng hả?”

Di đã hiểu ý của Nem, “Thế nên… Mục đích thực sự của thủ phạm không liên quan gì đến Bình, mà chỉ là muốn gây khó dễ cho Tiểu Văn?”

“Chính xác, cho đến hiện tại thì khả năng này tương đối lớn. Tất nhiên chúng ta không thể phủ định bất cứ giả thuyết nào khi chưa có bằng chứng xác đáng.

“Nếu Bình không dính líu tới kidkit727, vì sao hắn không nói với phóng viên?” Di hỏi.

“Nói gì chứ?” Nam cười, “Nhìn ngoài mặt thì chính là người ta đang bênh vực hắn, việc gì phải đính chính ‘Thật ra tôi không có cháu trai’? Mất công ngồi tù rồi, dư luận lắng xuống rồi, làm vậy lại khiến thiên hạ tò mò đào bới trở lại, ồn ào thêm thôi.”

Ngẫm nghĩ một hồi, Di thấy Nem nói có lý.

“Nhắc mới nhớ, sau khi gặp Bình, tôi phát hiện ra bài đăng có chỗ khó hiểu.” Nem không cười nữa mà khoanh tay trước ngực.

“Khó hiểu…”

“Những miêu tả về Bình trong bài đăng có chỗ đúng, nhưng có chỗ phóng đại.” Nam chỉ chiếc máy ảnh Di đang cầm. “Chuyện Bình thích chụp ảnh và chỉ sở hữu máy ảnh đã qua sử dụng là đúng. Tôi từng đến quan sát tiệm văn phòng phẩm của hắn, trong tiệm quả thật bán rất nhiều sách báo ảnh. Chẳng biết sau khi lùm xùm xảy ra hắn có cất bớt những cuốn chụp thiếu nữ xinh đẹp đi không, nhưng ít ra căn cứ theo thể loại và ngày xuất bản, niềm đam mê nhiếp ảnh của Bình là thật. Cộng thêm việc đi sâu vào các dòng máy ảnh cổ khi trao đổi với tôi lại càng chứng tỏ hắn không phải dạng tay ngang… Phải rồi, tôi khuyên cô đặt máy ảnh xuống, hàng đi mượn, trị giá 25 nghìn đô đấy, chẳng may rơi hỏng là cô không đền nổi đâu.”

Di trố mắt, vội vã đặt máy xuống bàn trà.

“Nhưng quan hệ của vợ chồng Bình trong bài đăng lại không đúng sự thật.” Nam tựa vào bàn làm việc, “Bài viết miêu tả Bình yêu thương vợ và biết chăm lo gia đình, vì sợ vợ chịu khổ, hắn chấp nhận ngồi tù để sự việc mau lắng xuống… toàn nói phét. Từ dạo ra tù, Bình chưa một lần ghé tiệm, sợ bị hàng xóm láng giềng chỉ trỏ nên suốt ngày ru rú trong nhà, không có gan chịu trách nhiệm. Bỏ mặc vợ cáng đáng buôn bán và gồng gánh công việc thường nhật một mình, hắn đã không mảy may cảm kích còn quay ra kể lể với một kẻ qua đường, oán hận vợ không cho hắn mua máy ảnh.”

“Vì sao bài đăng lại nửa đúng nửa sai như vậy?” Di hỏi. “Có thể nêu được một phần sự thật, chứng tỏ tác giả ít nhiều quen biết Bình.”

“Cô đọc kĩ bài viết chưa? Cô không thấy nó sặc mùi gì à?”

“Mùi gì?”

“Mùi luật sư bào chữa.”

Di ngớ người.

“Một nguyên tắc quan trọng khi bào chữa trên tòa: tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, liệt kê toàn bộ những sự thật có lợi với mình, ra sức phóng đại những chứng cứ thuộc loại chủ quan khó phản chứng, ví dụ ở đây là tình cảm vợ chồng. Tôi cho rằng tác giả bài viết có quen biết với luật sư bào chữa của Bình. Nhưng nếu tính toán thiệt hơn, luật sư của hắn sẽ không nhúng tay vào mấy thao tác vừa vô nghĩa vừa thiếu chuyên nghiệp như đăng bài lên mạng.” Nam rút một tờ trong xấp giấy trên bàn làm việc, “Luật sư bào chữa của Bình tên là Martin Mạch, hơi có tiếng tăm trong giới luật sư, chuyên tiếp nhận án hình sự, thường hay tổ chức tọa đàm về pháp luật cộng đồng và cung cấp dịch vụ tư vấn miễn phí. Người biết đánh bóng mặt tiền như ông ta sẽ không giở những trò dễ gây tổn hại thương hiệu đâu.”

“Không phải luật sư thì có thể là người quen của ông ta?”

“Cô nói đúng, nhưng đấu với luật sư mệt lắm.” Nem nhún vai. “Tôi sẽ không bỏ manh mối đó, song điều tôi muốn điều tra nhất lại là manh mối khác.”

“Manh mối nào?”

“Em gái cô.”

Tự nhiên Di thấy ớn lạnh.

“Cô Di, cô muốn né tránh manh mối này chứ gì?” Nem thờ ơ hỏi. “Các manh mối hiện nay cho thấy, giả thuyết lớn nhất là tác giả bài viết muốn làm tổn thương em gái cô, bất kể là do tư thù hay đơn thuần thấy cảnh bất bình chẳng tha. Muốn điều tra cho ra nhẽ, chúng ta phải tìm hiểu mọi điều về Tiểu Văn khi còn sống: quan hệ bạn bè, sinh hoạt cá nhân, lối suy nghĩ và cả kẻ thù.”

“Tiểu Văn mới 15 tuổi thì lấy đâu ra kẻ thù!”

Nem cười nhạt, “Cô đừng ngây thơ thế, bí mật của thiếu nữ 14, 15 tuổi thời nay còn nhiều hơn người trưởng thành, quan hệ cá nhân loằng ngoằng lắm. Bây giờ đầy rẫy các trang mạng xã hội và công cụ nhắn tin tức thời, trẻ con 10 tuổi cũng có thể dễ dàng tham gia thế giới người trưởng thành. Hồi trước gái bán hoa phải bám víu ma cô mới kiếm được khách, còn bây giờ kinh doanh cá thể, họ liên lạc thẳng với khách làng chơi qua phần mềm hoặc trang web. Vài đứa nhóc mới vào đời lại thích ra vẻ sành sỏi, cứ tưởng được bao chỉ là nắm tay dạo phố, rốt cuộc bị khách lôi tuột lên giường, thậm chí bị quay phim chụp ảnh, biến thành nạn nhân lâu dài, lại không dám cầu cứu ai. Trong khi đó, người nhà ngờ nghệch đến mức cho rằng biểu hiện khác thường của con em là do tuổi dậy thì. Bài viết nói em gái cô uống rượu, cắn thuốc, làm gái bao, cô có dám nhìn thẳng vào mắt tôi khẳng định ‘Tiểu Văn không phải người như thế’ không?”

Di nhìn vào mắt Nem, định mở miệng lại sực nhớ đám tang hôm nọ chỉ lèo tèo vài người bạn đến viếng, lời bỗng nghẹn lại. Em gái mất rồi cô mới nhận ra mình không thực sự hiểu nó. Vì giờ giấc tan làm không cố định, cô chưa bao giờ băn khoăn Tiểu Văn tan học liệu có về nhà đúng giờ, những hôm về muộn có thật là ở lại thư viện làm bài tập như nó nói. Có giao du với kẻ xấu? Có bí mật nào không thể chia sẻ với người thân? Có tranh thủ lúc rảnh rang làm mấy việc bất hảo kiếm thêm vài đồng tiêu vặt?

Sau cái chết của Tiểu Văn, hạt giống nghi ngờ chôn sâu tận đáy lòng Di đã sinh trưởng thành dây leo có độc, quấn lấy tâm hồn và ăn dần ăn mòn lòng tin trong cô.

Thấy Di nao núng, Nem không hùng hổ hăm dọa nữa mà chỉ nhẹ nhàng nói, “Cô Di, muốn tìm ra kẻ đứng sau giật dây, cô sẽ phải tiếp cận mọi tình tiết liên quan tới em gái cô lúc còn sống, kể cả những điều chưa chắc cô muốn biết. Cô đã thông suốt chưa?”

Câu hỏi này trái lại không hề làm Di lưỡng lự, “Rồi. Bất kể thế nào, tôi cũng phải bắt bằng được hung thủ hại chết Tiểu Văn.”

“Được. Giờ cô về kiểm tra xem em cô có để lại nhật kí hay sổ ghi chép không… Em cô có dùng máy tính chú?”

“Không, nó chỉ dùng điện thoại di động thôi.”

“Mang đến đây cho tôi. Ngày nay chỉ với một chiếc điện thoại, ta có thể hiểu cặn kẽ một người.”

“Anh không đến nhà tôi sao?”

“Này cô, mỗi việc theo dõi Bình đã ngốn của tôi hai ngày rồi, cô đừng sai phái tôi như trợ lý nữa.” Nem trở lại ngồi sau bàn làm việc. “Cô cứ làm theo lời tôi nói là được. Lúc nào muốn tìm tôi thì gọi theo số ban nãy, nhưng tôi không đảm bảo sẽ nghe máy đâu. Nếu là việc quan trọng thì để lại tin nhắn, có thời gian tôi sẽ trả lời.”

Nem đưa cho Di mảnh giấy nhớ, bên trên là tám con số viết bằng bút chì. Di nhận mảnh giấy xong, Nem trỏ tay ra cửa tỏ ý cuộc gặp đến đây là kết thúc.

Để tiết kiệm chi phí đi lại, Di không đi tàu điện ngầm mà đổi sang xe điện, phà và xe buýt cho rẻ. Mấy hôm nay, chỉ khi đi làm cô mới bắt tàu vì phải đến đúng giờ, còn lúc về chịu khó muộn một chút cũng chẳng sao. Khi cô về đến nhà ở cư xá Lạc Hoa thì đã là 10 giờ đêm.

Di bật đèn, không thay quần áo mà vòng ra sau tủ, nơi từng là “phòng” của Tiểu Văn. Đã bao ngày trôi qua, Di vẫn chưa xử lý các di vật của em. Cô Viên chủ nhiệm lớp cũng có gọi điện cho Di hồi cuối tháng Năm, mời đến trường nhận lại sách tham khảo và vở bài tập Tiểu Văn để trong tủ đựng đồ, nhưng Di thoái thác dạo này bận, cứ lần lữa mãi, bởi cô sợ trông vật lại nhớ đến người.

Di mở ngăn kéo bàn học, lật giở sách giáo khoa và sổ tay trên giá nhưng không thấy bất cứ thứ gì giống nhật kí. Trong ngăn kéo toàn dụng cụ học tập, mỹ phẩm, trang sức và mấy món đồ linh tinh của nữ sinh trung học, trên giá toàn là vở ghi bài và một hai cuốn tạp chí thịnh hành dạy con gái cách ăn vận. Di kiểm tra cả góc để đồ lót trong tủ quần áo cũng không thấy gì đặc biệt. Trong cặp chỉ có mỗi sách giáo khoa.

“Sao không có sổ ghi chép nhỉ?” Di lấy làm lạ. Dù Tiểu Văn không có thói quen viết nhật kí thì ít nhất cũng phải có sổ tay ghi chép lặt vặt chứ…

“A, đúng rồi, điện thoại di động.”

Di vỗ trán. Vì cô dùng điện thoại nắp gập kiểu cũ và vẫn quen ghi chép ra sổ tay nên cứ tưởng Tiểu Văn sẽ giống như mình. Giờ cô mới nhớ ra điện thoại thông minh đã có chức năng ghi nhớ, hầu hết công dân hiện đại đều điện tử hóa danh bạ và sổ tay truyền thống rồi.

Có điều, Di không tìm thấy điện thoại của Tiểu Văn.

Di nhớ rất rõ Tiểu Văn thường để điện thoại cùng củ sạc ở góc trên bên phải bàn học, nhưng giờ chỉ còn mỗi củ sạc. Lật cả giường cũng không tìm thấy chiếc điện thoại màu đỏ của em.

Nghĩ lại, Di nhận ra từ khi Tiểu Văn qua đời, cô chưa hề nhìn thấy điện thoại của con bé.

Cô vội vàng lôi điện thoại ra bấm số Tiểu Văn, trong loa vang lên lời thông báo máy móc của hộp thư thoại. Kì thực, đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày Tiểu Văn tự sát, điện thoại hẳn đã hết pin từ lâu, không thể nào kêu được.

“Đừng bảo… điện thoại cũng rơi ra ngoài cửa sổ cùng lúc nhé…”

Di luôn tránh hình dung cảnh Tiểu Văn tự sát, nhưng vì không tìm thấy điện thoại, cô buộc lòng phải nghĩ đến nó. Nếu lúc đó điện thoại vẫn ở trên người Tiểu Văn thì nó phải rơi gần vị trí tử nạn. Nhưng cả cảnh sát lẫn quản lý chung cư đều không báo gì với Di nên cô nghĩ khả năng này không lớn lắm.

Rốt cuộc điện thoại đang ở đâu? Hay bị bỏ quên ở trường?

Di lấy số điện thoại Nem đưa rồi bấm số, định báo cáo tình hình.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp.” Đáp lại là âm thanh vô cảm của máy móc.

“A lô a lô, tôi là Âu Nhã Di. Tôi đã làm theo lời anh nói nhưng không tìm thấy nhật kí, cũng không biết điện thoại nắm ở đâu… Ừm… Anh có thể đích thân đến xem không?” Di lắp bắp để lại lời nhắn rồi nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Di cẩn thận tìm thêm lần nữa, ví và chùm chìa khóa của Tiểu Văn đều ở đây, chỉ không có điện thoại.

Đêm nay, Di còn trằn trọc hơn những hôm trước, phần vì chưa tìm được đồ phần vì Nem mãi không hồi đáp.

Trưa hôm sau vẫn thế. Di gọi thêm lần nữa, tiếp tục bị đẩy sang hộp thư thoại.

Đến tối về nhà, điện thoại vẫn không một cuộc gọi đến.

“A lô, tôi là Âu Nhã Di, anh thấy tin nhắn thoại có thể trả lời tôi không?”

Di để lại lời nhắn đầy cộc cằn. Mặc dù cô là người đi nhờ vả, nhưng anh ta đã cho cô số điện thoại thì cũng nên trả lời cô chứ.

Điện thoại không động tĩnh suốt cả đêm. Phải đến 7 giờ sáng hôm sau, khi tỉnh giấc và mở điện thoại ra xem, Di bất ngờ thấy thông báo có tin nhắn mới.

“Đồ ngốc có mắt như mù, cô đã lật tung cả nhà lên chưa?”

Tin nhắn đến lúc 4 giờ 38 phút sáng, cách đây hơn hai tiếng. Di đọc tin nhắn, tức thì cơn buồn ngủ biến mất, thay vào đó là cảm giác bị xem thường. Từ khi Tiểu Văn mất, để tránh đau lòng, cô không dọn quá kĩ “phòng” của em, còn lại nhà cửa thế nào cô nắm rõ cả. Nếu điện thoại nằm trên kệ bếp hoặc trong ngăn kéo cạnh ti vi, thậm chí mắc vào kẽ sofa, cô không thể không trông thấy.

Tuy thế nghĩ kĩ, trong nhà còn có một vị trí khác mà Di luôn tránh nhìn thẳng từ khi Tiểu Văn tự sát.

Chính là khung cửa sổ nơi Tiểu Văn nhảy xuống.

Cửa sổ ngay cạnh máy giặt. Mỗi lần giặt quần áo, Di đều thấy bứt rứt như thể chứng kiến quá trình Tiểu Văn vịn máy giặt, giẫm lên ghế gấp bên cạnh, mở cửa sổ rồi lao ra ngoài.

“Đúng rồi, có khi nào Tiểu Văn vẫn cầm điện thoại trước lúc tự sát?” Di chạy vội đến chỗ máy giặt, nén cơn bứt rứt để xem xét xung quanh.

Cô quỳ xuống, ghé sát mặt xuống sàn, và trông thấy.

Điện thoại của Tiểu Văn nằm ngay dưới gầm máy giặt.

Điện thoại treo móc khóa hình mèo con, màn hình có vết xước khá rõ như từng bị ném xuống đất. Ấn nút nguồn nhưng di động không lên, Di nghe lòng chùng xuống, chỉ sợ rơi hỏng mất rồi. Cô ba chân bốn cẳng chạy đến bàn học Tiểu Văn để cắm sạc.

Bíp. Đèn LED di động bật sáng, trên màn hình xuất hiện dấu hiệu đang sạc pin. Di thở phào, lại ngoái đầu nhìn cửa sổ, suy đoán lý do di động rơi xuống gầm máy giặt. Có phải Tiểu Văn tự ném không? Song trừ phi ném thật lực, bằng không di động sẽ không lăn vào gầm. Hay sau khi rơi xuống chẳng may đá phải nên nó mới lăn đi? Hay rơi vào kẽ hở giữa máy giặt và tường nên mới kẹt bên dưới gầm máy?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trước khi Tiểu Văn tự sát?

Không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng Di cũng không nghiền ngầm tiếp, tóm lại tìm thầy điện thoại là tốt rồi. Dù đang sạc, cô vẫn ấn nút nguồn, màn hình lập tức bật sáng, hiện lên giao diện khởi động đặc trưng của hãng. Tuy không sành thao tác, cô nghĩ ít nhất vẫn nên mở lên xem thứ.

Nhung Di chịu chết ở bước tiếp theo. Cô không biết mật mã mở khóa di động.

Màn hình hiển thị chín chấm tròn xếp thành ba hàng. Bắt chước Tiểu Văn mọi khi, Di cũng lấy đầu ngón tay lién kết các chấm tròn lại, màn hình xuất hiện thông báo “Hình vẽ xác thực không chính xác”. Thử đi thử lại vài lần vẫn vô ích, cô đành bỏ di động xuống để nó sạc pin tiếp.

“Nem chắc sẽ mở khóa được.” Di nghĩ, định bụng tan ca xong sẽ đến chỗ Nem.

Rửa mặt chải đầu thay quần áo tươm tất, nhét di động đã đầy pin vào túi xách, Di ra khỏi nhà đến thư viện làm việc.

“Dạo này trông em mất tập trung lắm, không sao thật chứ?” Sau bữa trưa, Wendy hỏi thăm Di trong phòng nghỉ của nhân viên.

“Vâng, em đang lo nghĩ vài chuyện.” Di trả lời.

“Việc điều tra à? Chú họ chị chưa điều tra xong cho em sao?” Chú họ của Wendy chính là thám tử Mạc, Wendy không hề biết ông đã chuyển nhượng Di cho một thám tử hacker trái tính trái nết.

“Có tiến triển rồi ạ.” Di trả lời qua loa cho xong.

“Nếu gặp khó khăn về tiền bạc, chị có thể giúp em.” Wendy nghiêm túc nói. Sau tai nạn của Tiểu Văn, Wendy ngày càng quan tâm Di hơn.

“Mấy hôm trước chị cho em vay 800 đô là đủ rồi.”

“Có phải chú họ chị ép giá em không? Để chị báo…” Wendy lấy ngay điện thoại ra.

Nhìn đồng nghiệp nhập mật mã, Di ngẩn người, trong đầu thoáng qua hình ảnh em gái lướt tay mở khóa điện thoại mà cô từng tình cờ bắt gặp.

Dưới trái, dưới giữa, dưới phải, chính giữa, trên trái.

Di hồi hộp lấy máy Tiểu Văn ra, vạch hình vẽ theo trí nhớ. Màn hình lập tức chuyển sang giao diện thao tác.

Đăng nhập thành công.

Tuy nhiên, Di chẳng mấy vui vẻ trước bước đột phá này. Chính xác hơn, cô chỉ vui mừng trong một tích tắc ngắn ngủi, vì những dòng thư trên màn hình đã làm ruột gan cô nhộn nhạo. Càng kéo xuống càng thấy ngạt thở.

“Wen… Wendy, chị xin… xin sếp cho em nghỉ nửa ngày nhé…” Cố ngăn mình khỏi run, Di vội bảo Wendy.

“Sao thế?”

“Em, em có việc gấp phải về sớm. Nhờ, nhờ chị làm nốt những việc còn lại giúp em…” Dứt lời, Di xách túi, ném điện thoại của Tiểu Văn vào trong, bỏ ngoài tai tiếng Wendy gọi, mải mốt lao ra khỏi tòa nhà thư viện.

Từ: kid kit

Đến: Nga-Man

Ngày: 05/05/2015 vào lúc 18:06

Chủ đề: Re:

Âu Nhã Văn,

Mày mà có gan tự tử à? Mày chỉ diễn lại trò cũ để tranh thủ sự thương hại của người khác thôi chứ gì? Nhưng lần này bạn bè của mày không bị lừa nữa đâu. Loại cặn bã như mày, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.

kidkit727

Thứ Năm, 21/05/2015

[Nhưng còn một chuyện em chưa kể, em đã gửi email cho Âu Nhã Văn…]

Đã xem 22:07

[Liệu có rắc rối không?]

Đã xem 22:07

[Có thể]

22:09

[Em gửi bằng cách nào]

22:10

[Có dùng đúng cách anh dạy không]

22:11

[Mấy cách giấu tung tích trên mạng ấy]

22:12

[Có.]

Đã xem 22:15

[Vậy thì OK]

22:16

[Đừng lo]

22:17