← Quay lại trang sách

Chương 4

“Mọi người nghe cho rõ đây! Ngày mai đi làm tất cả đều phải ăn mặc lịch sự! Hôm nay trước khi về nhớ vệ sinh sạch sẽ bàn làm việc, thu dọn toàn bộ vật dụng cá nhân không liên quan đến công việc! Bỏ hết khăn trải bàn hình thần tượng, gái xinh mặc đồng phục và diễn viên phim cấp ba cho tôi. Sáng mai tôi kiểm tra mà còn thấy thứ gì ảnh hưởng đến hình tượng công ty, trừ 500 đô tiền lương!”

Tại văn phòng GT Technology, sếp Vinh nghe điện thoại xong thì căng thẳng gào lên với cấp dưới. Mặt sếp đầy vẻ kinh hoàng, nhưng ai nấy đều nhận ra có nét phấn khích xen lẫn trong đó.

“Sếp ơi, sao thế ạ?” Hào hỏi.

“Ngày mai có VC đến tham quan! Một VC nước ngoài mới tham gia dự án của Hội đồng Năng suất đã để mắt đến chúng ta, nhiều khả năng sẽ rót vốn!” Sếp Vinh hét lớn.

Nam và Mã tạm dừng việc lập trình đang làm dở, xoay người sang nhìn sếp.

“Trên đời này có kẻ ngốc thật kìa anh.” Mã thì thào với Nam.

“VC nước ngoài nào thế sếp?” Nam hỏi.

“Các cậu nghe xong đừng giật mình… Là SIQ!”

Nam, Hào và Joanne đều nhảy dựng lên, riêng Mã và Thomas là không mảy may phản ứng.

“Anh Nam, SIQ là công ty nổi tiếng lắm à?” Mã hỏi.

“Thomas thiết kế đồ họa, không biết còn thông cảm được. Chứ cậu, dù gì cũng là kĩ sư công nghệ, cậu chịu khó chú ý tin tức trong nghề hộ anh với!” Nam ngồi xuống, cười chán nản với Mã. “SIQ là quỹ đầu tư mạo hiểm hàng đầu nước Mỹ, nổi tiếng ngang ngửa Andreessen Horowitz*, chuyên đầu tư vào các công ty công nghệ mạng…”

Công ty đầu tư mạo hiểm nổi tiếng của Mỹ, thành lập năm 2009. Một trong những người sáng lập là Marc Andreessen đã đứng ra thành lập công ty Netscape Communications năm 1994, tạo ra trình duyệt web Netscape rất nổi tiếng. Nhờ sự thành công của Netscape mà Marc đã từng được lên trang bìa tạp chí Time. (T.G)

“An đéc xen đó là cái gì ạ?”

Cảm thấy như đàn gảy tai trâu, Nam đáp gọn, “Tóm lại là một công ty đầu tư mạo hiểm rất nhiều tiền và rất có tầm nhìn.” Gã hiểu vì sao sếp Vinh căng thẳng, việc SIQ cử người đến tham quan có thể nói là cơ hội nghìn năm một thuở.

SIQ tên đầy đủ là SIQ Ventures, ba chữ cái S-I-Q lần lượt đại diện cho ba người sáng lập: Szeto Wai (Tư Đồ Vỹ), Inoue Satoshi và Kyle Quincy. Khoảng năm 1994, khi còn đang theo học Đại học California, Los Angeles, thiên tài máy tính gốc Nhật Inoue Satoshi đã phát minh ra thuật toán nén hình ảnh mới, cho phép máy tính băng thông hữu hạn truyền tải nhiều hình ảnh hơn, thay đổi hoàn toàn hướng phát triển của mạng internet. Anh ta và bạn đồng môn là Tư Đồ Vỹ đã thành lập công ty phần mềm Isotope Technologies (Công nghệ Chất Đồng Vị) tại thung lũng Silicon*, nghiên cứu phát triển thuật toán và phần mềm liên quan đến đồ họa, phim ảnh và thư từ. Về sau công ty lấn sân sang ngành công nghệ mã hóa truyền thông không dây, nắm trong tay thêm vài trăm bằng độc quyền sáng chế. Nhờ kĩ năng kinh doanh cao siêu của Tư Đồ Vỹ, những công nghệ đã cấp bằng của Isotope Technologies được các hãng sản xuất phần cứng và phần mềm lớn áp dụng cho rất nhiều sản phẩm. Điều này giúp Inoue và Tư Đồ Vỹ đặt chân vào hàng ngũ nhân tài công nghệ có tầm ảnh hưởng nhất thung lũng Silicon khi chưa đầy 30 tuổi, đồng thời mang lại cho họ lợi nhuận hàng trăm triệu đô. Năm 2005, Inoue và Tư Đồ Vỹ hợp tác với doanh nhân người Mỹ Kyle Quincy thành lập công ty đầu tư mạo hiểm SIQ, hỗ trợ tài chính cho các doanh nghiệp công nghệ sáng tạo vừa và nhỏ. Giống như Andreessen Horowitz từng đầu tư vào Facebook, Twitter và thu lợi nhuận khổng lồ, SIQ đã tăng số vốn từ 4 triệu đô la Mỹ ban đầu lên gần 3 tỉ chỉ sau vài năm.

Còn gọi là Thung lũng Điện tử, nằm ở phía Bắc California, Mỹ, nơi tập trung nhiều công ty công nghệ thông tin nổi tiếng.

Sếp Vinh thừa hiểu không thể đánh đồng GT Technology với Isotope Technologies, nhưng quả thật ông ta đã mơ mộng đến ngày bản thân trở nên nổi tiếng và sở hữu khối tài sản khổng lồ như Inoue hoặc Tư Đồ Vỹ. Nam nhận ra tham vọng ngông cuồng của ông chủ nhưng không thèm để tâm. Hơn 40 tuổi mới bán xưởng dệt của tổ tiên để lại, đổi nghề sang làm về internet, một kẻ như vậy khó lòng trở thành ngôi sao mới của ngành công nghệ lắm. Thực tình, Nam cũng ấp ủ hi vọng lập công ty riêng, trở thành Jack Ma hoặc Larry Page* tiếp theo.

Một trong những người sáng lập công ty Google. (T.G)

“Chí ít mình được đào tạo bài bản, không giống hạng phá gia chi tử như sếp Vinh.” Nam nghĩ.

Sau khi ra trường, Nam lăn lộn rất nhiều công ty nhỏ để tích cóp tiền. Với thành tích ở trường đại học, gã dư sức đầu quân cho các công ty lớn. Nhưng Nam biết rõ nhược điểm của bản thân, biết cơ hội được cấp trên xem trọng và đề bạt ở công ty lớn là rất thấp, gã không muốn lặng lẽ vật lộn hơn chục năm ròng, đến tuổi trung niên mới được nếm thử mùi vị thành công. Làm việc ở công ty nhỏ chưa đến mười người, vừa dễ nịnh sếp vừa có nhiều cơ hội bứt phá.

Giống như bây giờ, Nam sắp được gặp một yếu nhân của SIQ.

Nam vốn không ưa sếp Vinh nên không có ý định thuyết phục SIQ đầu tư, nhưng gã sẽ dốc hết sức vì chính mình. Nếu để lại ấn tượng tốt trong mắt nhân viên cấp cao của SIQ, chưa biết chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác, được họ đầu tư cho khoản tiền làm vốn. Trong giới công nghệ, nhà đầu tư thường chú trọng nhân tài và ý tưởng, miễn được họ công nhận năng lực thì nghèo khổ đến mấy cũng có thể đổi đời trong chớp mắt, trở thành con cưng tiếp theo của giới. Nam cảm thấy đây chính là cơ hội gã chờ đợi bấy lâu.

“Này, sếp mình thế mà lại lọt mắt xanh của SIQ cơ đấy. Trên đời có những người sinh ra đã may mắn, dù lỗ chổng vó với xưởng dệt ông bố để lại, bây giờ giơ đại tay ra là có tiền từ trên trời rơi xuống.” Hết giờ làm, Hào bình luận với Nam trong lúc đi thang máy. “Thể nào cậu Mã cũng bảo vì tích đức nên ở hiền gặp lành gì đó cho mà xem.”

Nam không tin nhân quả. Bao năm qua, gã đã gặp những kẻ nham hiểm giở thủ đoạn hòng mưu lợi riêng, từng chứng kiến người hiền lành bị vu oan ức hiếp. Quan chức, doanh nhân mở mồm ra là nhân nghĩa đạo đức, chẳng qua để tung hỏa mù che giấu bộ mặt thật. Pháp luật chính là công cụ bóc lột dân thường, kiếm thêm lợi ích cho những kẻ vốn đã có sẵn lợi ích. So với “tích đức”, Nam lại cho rằng con người nên vì bản thân đã. Nếu trên đời có quả báo thật, gã đã bị nghiệp quật từ lâu rồi. Nhưng thực tế, những kẻ xấu xa hơn gã vẫn thản nhiên thăng tiến đó thôi. Hiển nhiên, “người không vì mình, trời tru đất diệt” mới là đạo lý đúng đắn.

Sáng hôm sau tại văn phòng GT Technology, từ 9 giờ nhân viên đã chuẩn bị sẵn sàng chờ khách quý đến thăm, mặc dù lịch hẹn là sau 11 giờ. Trước giờ công ty rất linh hoạt thời gian làm việc, như Hào và Thomas thường phải sau 10 giờ mới vác xác tới, hôm nay có lệnh sếp nên đành trình diện sớm hơn.

Thomas mọi ngày ăn mặc xuề xòa, hôm nay thẳng bộ cánh hơi chật, động một cái phải lách ngón tay giằng cổ áo cho dễ thở. Joanne mặc sơ mi trắng và chân váy màu đen, khác hẳn phong cách công sở Hàn Quốc mơn mởn sắc xuân mọi khi. Nam không thay đổi mấy vì gã vốn dĩ vẫn mặc sơ mi đi làm mỗi ngày, hôm nay chỉ khoác thêm vest và thắt cà vạt. Sếp Vinh luôn rất thoải mái chuyện ăn mặc, nhưng Nam nghĩ đã là kĩ sư thì đi làm phải có dáng dấp của kĩ sư. Gã cho rằng nếu thường ngày ăn mặc như lũ “mọt nhà”* thì cả đời chỉ có thể làm mọt nhà mà thôi.

Chỉ những người suốt ngày ru rú trong nhà, không thích giao tiếp với xã hội.

“Anh Nam, tiếng Anh của em kém lắm, nhỡ bên SIQ hỏi gì em, anh phải giúp em nhé.” Vẫn với phong cách mọt nhà thường nhật, Mã thấp thỏm dặn.

“Cậu đừng lo, người ta mà hỏi về kĩ thuật, anh sẽ gánh hết.”

Trước tinh thần đàn anh đáng tin cậy của Nam, Mã rối rít cảm ơn, đâu ngờ trong bụng Nam lại có tính toán khác. Gã quyết không nhường cơ hội tiếp xúc với nhân viên SIQ cho đàn em. Địa vị của cả hai trong công ty tương đương nhau, nhưng Nam chưa bao giờ coi Mã là cộng sự. Trong mắt gã, Mã chẳng khác nào đồ dùng văn phòng. Nếu chẳng may xảy ra sơ suất, Nam biết mình sẽ trở mặt, bắt Mã chịu tội thay.

Hai tiếng tiếp theo, văn phòng im phăng phắc, ai nấy tập trung cao độ, khác hẳn bầu không khí bệ rạc chuyện phiếm mọi ngày. Tuy nhiên, Nam cũng không có tinh thần làm việc, tay mở sẵn công cụ lập trình nhưng mắt vẫn dán vào đồng hồ ở góc màn hình, đếm từng phút đến 11 giờ.

Kính coong. Khoảnh khắc chuông cửa vang lên, cả văn phòng vô thức ngồi lại cho ngay ngắn, sếp Vinh bật dậy khỏi ghế với bộ dạng trông còn căng thẳng hơn. Joanne lập tức đi ra trước mở cửa.

Nam, Mã và Hào vẫn cắm mặt vào màn hình, nhưng tai dỏng lên hóng động tĩnh ngoài cửa. Họ nghe Joanne chào khách bằng tiếng Anh, tiếp đó lại nghe thấy câu trả lời bằng tiếng Quảng Đông.

“Chúng tôi có hẹn với ông Lý Thế Vinh lúc 11 giờ.” Một giọng nữ trong trẻo cất lên.

“Mời, mời đi bên này.” Joanne cũng đổi sang nói tiếng Quảng.

Khách bước vào văn phòng, Nam không nhịn được bèn ngoái đầu nhìn trộm. Khách gồm hai người, người đi trước cùng Joanne là một cô gái tóc nâu nhỏ nhắn xinh đẹp vận sơ mi và quần Âu, xem chừng chưa đến 30 tuổi, đường nét trông như con lai. Cô không mang cặp tài liệu, chỉ cầm một chiếc iPad gọn gàng. Nam không khỏi liếc cô hơi lâu, nhưng khi rời mắt sang người đàn ông đi phía sau, gã còn bị thu hút hơn.

Người này hơn Nam chừng mười tuổi, tóc đen da vàng, vận vest xám, thắt cà vạt đen, túi áo cài khăn trắng. Mắt đeo kính không gọng, ánh nhìn đầy tự tin.

Có điều, Nam bị thu hút không phải vì anh ta tuấn tú, mà vì anh ta trông quen quen.

“Chào các vị, tôi là Richard Lý của GT Technology.” Sếp Vinh rời chỗ ngồi, bước nhanh tới bắt tay đón tiếp đôi nam thanh nữ tú kia.

“Chào ông.” Người đẹp lai đáp lời, đưa tay giới thiệu người bên cạnh, “Đây là anh Tư Đồ Vỹ của SIQ Ventures.”

Sếp Vinh suýt rớt cả cằm, còn Nam thiếu điều nhảy bật khỏi ghế. Giờ gã đã hiểu vì sao mình có ấn tượng với người đàn ông này. Gã từng thấy ảnh anh ta trên một trang web tin tức công nghệ nước ngoài. Những năm gần đây, Inoue và Tư Đồ Vỹ rất ít khi lộ diện, mỗi lần SIQ mở họp báo toàn là Kyle Quincy ra mặt. Nhưng hơn mười năm trước khi Isotope Technologies phất lên, họ cũng từng xuất hiện trên truyền thông, ảnh chụp họ thậm chí còn là chủ đề gây hài trong giới: Inoue mang hình tượng mọt sách tùy hứng, trung thành phong cách quần cụt áo phông, trong khi đó Vỹ đồng trang lứa lại mặc Âu phục thẳng thớm như ông già. Ảnh chụp chung của hai người trông như ông bố doanh nhân dắt theo cậu con trung học, sự chênh lệch giữa họ là nguyên nhân khiến mọi người mắc cười.

Nam săm soi đánh giá bề ngoài của Vỹ, xác nhận chính là người trong tấm ảnh gã từng xem. Ai mà ngờ SIQ lại cử nhân vật số hai trong hội đồng quản trị đến gặp một ông chủ bé chỉ có năm nhân viên.

“Anh… anh Tư Đồ Vỹ, rất… rất vui được gặp anh.” Sếp Vinh lắp bắp, “Nite to miss you.”

“Nói tiếng Quảng với tôi cũng được.” Vỹ nói, phát âm không thật chuẩn nhưng chữ nào chữ nấy rõ ràng. “Ba mẹ tôi là người Hồng Kông, trước đây tôi từng học tiểu học ở Hồng Kông, không quên tiếng Quảng Đông đâu.”

“Ôi, ôi, rất vui được gặp anh, ngưỡng mộ đã lâu.” Sếp Vinh ấp a ấp úng, dè dặt trao đổi danh thiếp với đối phương. “Anh Tư Đồ Vỹ đây… chính là anh Tư Đồ Vỹ sáng lập SIQ sao?”

“Đúng thế, chức vụ không biết nói dối.” Vỹ mỉm cười chỉ vào danh thiếp. “Thế mà công ty nào tôi đến thăm cũng hỏi câu y hệt. ”

“Xin, xin lỗi anh.” Khách quý quá, sếp Vinh trở tay không kịp, những câu nịnh bợ đã chuẩn bị sẵn đành nuốt ngược vào trong. “Tôi không ngờ anh Vỹ tiếng tăm lừng lẫy lại hạ mình ghé thăm công ty nhỏ của chúng tôi.”

“Do tiện thôi, đúng lúc tôi đến Hồng Kông nghỉ ngơi thăm bạn bè. Mấy năm nay đã giao toàn bộ công tác nghiệp vụ cho Kyle, tôi chuyển sang ở bờ Đông, bình thường cùng lắm chỉ mở vài cuộc họp trực tuyến ngắn với họ. Nhưng cuộc sống nghỉ hưu một nửa này buồn tẻ lắm nên đôi lúc gặp trường hợp nào hay ho, tôi sẽ đích thân xử lý…” Vỹ cười nói. “Trong thời đại internet, quy mô và tiềm lực của công ty không nhất thiết tỉ lệ thuận với nhau, Isotope hồi tôi và Inoue mới lập ra cũng chỉ có bốn mống. Đôi khi khả năng sinh lời của công ty nhỏ còn mạnh mẽ hơn công ty lớn, thú thật, tôi quan tâm những công ty chưa đến mười nhân viên hơn là các xí nghiệp trên trăm công nhân. Nhân tài quý ở chất chứ không ở lượng.”

“Ôi, vinh hạnh cho công ty chúng tôi quá. Giờ chúng ta vào phòng họp, tôi sẽ giới thiệu về công việc và triển vọng của công ty nhé?” Sếp Vinh giơ tay, ý mời hai vị khách đi theo ông ta.

Vỹ và sếp Vinh vừa vào phòng họp, Hào phi ngay đến chỗ Nam ngồi hỏi nhỏ, “Trời ạ, đích thân sếp sòng đến thăm? Đó là người sáng lập SIQ thật hả?”

“Thật đấy, tôi từng xem ảnh rồi.” Nam gật đầu, mở trình duyệt web gõ tên Tư Đồ Vỹ và Inoue Satoshi vào công cụ tìm kiếm, một trong những kết quả trả về là tấm ảnh cũ “mọt sách và quý ông”.

“Anh Nam, vào trang web chính thức xem thử đi.” Mã chỉ đường link SIQ trong kết quả tìm kiếm.

Nam nhấp chuột trái, trang web chính thức của SIQ Ventures tức thì hiện ra trước mắt họ. Trang web không thiết kế theo kiểu tương tác cầu kì, trang chủ chỉ liệt kê một loạt bài viết đi kèm hình ảnh giống trang web tin tức, nội dung vô cùng phong phú: phân tích hướng phát triển của các ứng dụng xã hội trên điện thoại, những vụ hợp tác giữa Bộ Quốc phòng Mỹ và thung lũng Silicon, triển vọng tương lai của thực tế ảo, thăng trầm của ngành công nghiệp video game, thậm chí cả “tiềm năng của máy tính lượng từ’ mà ngay Nam đọc cũng không hiểu.

“Sao trang web của SIQ lại có tùy chọn ‘Tập sản phẩm’?” Hào chi góc trên bên phải màn hình.

“‘Portfolio’ cũng có thể dịch là ‘Danh mục đầu tư’.” Nam đáp. Gã nhấp vào đó, trình duyệt web liền liệt kê một loạt tên công ty, bao gồm giới thiệu tóm tắt, tên CEO và link liên kết. Trong số này có rất nhiều cái tên cung cấp dịch vụ mạng quen thuộc với Nam.

“Bấm vào ‘Tập thể’ xem thử đi!” Mã nói. Cạnh “Portfolio” có một tùy chọn là “Team”.

Số thành viên của SIQ ít hơn Nam nghĩ, trên màn hình chỉ hiển thị khoảng hơn 40 tấm ảnh, nhưng ngẫm lại, có lẽ trang web chỉ liệt kê một số lãnh đạo cấp cao. Nhân viên SIQ chia làm mấy loại: bộ phận đầu tư, kế hoạch marketing, cố vấn kĩ thuật, cố vấn hành chính… Một VC hoàn chỉnh không chỉ đơn thuần gửi tiền cho công ty được đầu tư, mà còn coi công ty đó là đối tác, vừa trợ giúp vừa cung cấp lời khuyên về mặt kinh doanh và kĩ thuật.

“Xem Tư Đồ Vỹ này.” Nam di chuột đến tấm ảnh hình tròn bên dưới “Bộ phận Đầu tư’. Trong ảnh, Vỹ vẫn mặc đồ Tây thẳng thớm trong khi những người khác đều ăn mặc khá đơn giản, nhiều anh không thắt cà vạt.

Cạch. Phòng họp vang lên tiếng mở cửa, Hào lập tức phi về chỗ, Mã vội cắm mặt vào bàn phím, Nam ấn Alt-Tab quay lại với công việc lập trình, nhưng người bước ra từ phòng họp lại là Joanne. Cô ra khu vực trà nước pha cà phê cho khách.

Joanne vào lại phòng họp rồi, Hào và Mã cũng không sang chỗ Nam buôn chuyện nữa, nhưng Nam vẫn hiếu kì về Vỹ nên lại mở trình duyệt web tiếp tục đọc tài liệu về SIQ.

Vừa xem, Nam vừa trách mình sơ suất. Hôm qua nghe sếp nói SIQ cử người đến xem xét, gã chỉ tập trả lời bắng tiếng Anh những nội dung kĩ thuật mà người ta có thể hỏi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải tìm hiểu về SIQ trước để thể hiện mình nắm rõ SIQ hơn sếp, gây ấn tượng với đối phương. Nhưng giờ tìm hiểu cũng chưa muộn, tranh thủ lúc Vỹ và sếp Vinh đang họp, gã vẫn có thể bổ sung kiến thức.

Nam tham khảo danh sách đầu tư và tài liệu về các thành viên công ty gần hai mươi phút thì cửa phòng họp mở ra lần nữa. Gã vội vàng thu nhỏ cửa sổ trình duyệt.

“Anh Vỹ, tôi xin giới thiệu tập thể xuất sắc của công ty.” Sếp Vinh vặn tay, tiến lại gần khu vực nhân viên. “Đây là giám đốc kĩ thuật Charles Thi, bên cạnh là trưởng kĩ sư phần mềm Hugo Mã.”

Nam ngớ ra trước hai cái tên tiếng Anh. Quả thật tên tiếng Anh của gã là Charles, nhưng bình thường không ai gọi gã như vậy, trừ lúc gã dùng nó để xưng hô với mấy cô nàng. Và gã càng không biết hóa ra cậu Mã tên là Hugo. Nhưng so với tên tiếng Anh, chức vụ “giám đốc kĩ thuật” và “trưởng kĩ sư phần mềm” còn khiến Nam dở khóc dở cười hơn. Cả công ty chỉ có hai người họ là lập trình viên, chức vụ nghe rõ hoành tráng nhưng chẳng phải toàn ôm những việc thấp cổ bé họng nhất sao?

“Chào anh.” Nam và Mã Tân lượt bắt tay Vỹ. Khi bắt tay, Nam để ý trên cổ tay áo sơ mi Vỹ thêu chữ “Szeto”, ngay bên cạnh khuy măng sét bạc tráng men đen.

Sếp Vinh tiếp tục giới thiệu Thomas và Hào với Vỹ, dĩ nhiên không quên thêm chức danh “giám đốc thiết kế đồ họa” và “nhà thiết kế trải nghiệm người dùng”.

“Tôi thấy hệ thống của công ty khá thú vị.” Vỹ quay sang Nam và Mã, “Ví dụ, máy chủ của Mạng GT có đáp ứng được số người dùng nhiều gấp trăm lần so với hiện tại không? Đã từng cân nhắc đến phân luồng song song chưa? Nhất là sắp tới cung cấp dịch vụ streaming video, áp lực lên cơ sở dữ liệu và máy chủ tăng cao, ảnh hưởng rất lớn đến trải nghiệm của người dùng.”

“Chúng tôi đã có biện pháp đối phó.” Nam nói. “Sau khi người dùng đăng video lên mạng, hệ thống sẽ chia nhỏ video thành các đoạn ngắn ba mươi giây, làm vậy sẽ giảm áp lực tải xuống cho máy chủ, đồng thời có thể ngăn người dùng tải video bản đầy đủ về máy bằng plug-in* rồi đăng lên trang web đối thủ…”

Phần mềm bổ trợ, cung cấp những tính năng cụ thể hỗ trợ cho phần mềm chính tùy vào mục đích sử dụng.

Nam tiếp tục giải thích cơ chế mã hóa và streaming video của Mạng GT. Đây là phần việc Mã phụ trách, nhưng Nam không muốn nhường cơ hội thể hiện cho đàn em nên không cho Mã xen vào lấy nửa lời. Vỹ hỏi tiếp tới hoạt động giao dịch đồng G, thuật toán tìm kiếm từ khóa, cách hệ thống tự động định giá tin đồn nhảm… Nam đều nhất nhất giành quyền trả lời.

“Charles là nhân viên xuất sắc nhất công ty chúng tôi, năng lực kĩ thuật của cậu ấy chắc chắn có thể đáp ứng nhu cầu phát triển của Mạng GT.” Tranh thủ khoảng nghỉ ngắn ngủi giữa màn đối đáp liên tục của Vỹ và Nam, sếp Vinh nói xen vào.

“Richard, tôi xin nói thẳng.” Vỹ mỉm cười lắc đầu. “Charles quả thật là nhân tài kĩ thuật rất am hiểu về hệ thống, nhưng tôi vẫn lấn cấn cơ chế dịch vụ cốt lõi của Mạng GT, tức việc mua bán tin tức… Hay đúng hơn, dịch vụ này hơi khác những gì tôi hình dung. Tôi không dám chắc mô hình này có thể duy trì sinh lời.”

Sếp Vinh chết điếng, ngoài mặt cố giữ nguyên nụ cười, nhưng khóe môi mím chặt và ánh mắt dao động đã bán đứng suy tư của ông ta. Sếp Vinh lắp bắp, “Đây… đây chưa phải tất cả về Mạng GT, chúng tôi còn chuẩn… chuẩn bị mở rộng dịch vụ…”

“Ví dụ?” Vỹ hỏi.

“Ờm…”

“Ví dụ đóng gói đồng G và việc mua bán tin tức thành sản phẩm tài chính.” Nam đột ngột lên tiếng.

“Ồ?” Vỹ lộ vẻ tò mò.

“Đúng, đúng, chính là việc này.” Sếp Vinh gật gù.

“Có thể trình bày tường tận hơn không?”

“À, à thì…” Sếp Vinh nghẹn họng lần nữa.

“Chúng tôi vẫn đang thiết kế, hơn nữa đây là bí mật kinh doanh, tạm thời không thể trả lời.” Nam lại nói. “Nhưng tôi có thể tiết lộ thế này, nếu coi mua bán tin tức như giá cổ phiếu biến động lên xuống, chúng tôi có thể cung cấp những sản phẩm như kì hạn giao dịch hoặc chứng quyền. Thế kỉ 21 là thời đại bùng nổ thông tin, tương lai của Mạng GT chính là đóng gói thông tin, biến nó thành hàng hóa giao dịch được.”

“Ừm, cũng có lý…” Vỹ vuốt cằm, ngẫm nghĩ những điều Nam nói.

Sếp Vinh gật lấy gật để, “Đúng đúng đúng, đây là phương hướng phát triển của công ty chúng tôi, nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp để công bố nên tôi không đề cập đến trong báo cáo ban nãy…”

“Vậy, công ty có thể chuẩn bị thêm rồi làm báo cáo vắn tắt giải thích cho tôi không?” Vỹ nhìn sếp Vinh. “Muốn tôi kí cam kết bảo mật cũng được, tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật của công ty cho bên thứ ba.”

“A, nhưng mà…”

“Chúng tôi cần thời gian điều chỉnh.” Nam lại nói chen vào, “Anh Vỹ sẽ ở lại Hồng Kông bao lâu?”

“À, không phải vội.” Vỹ cười. “Tôi ở Hồng Kông một tháng, giữa tháng Bảy mới bay về Mỹ, miễn các anh chuẩn bị xong xuôi trước khi tôi đi là được.”

Nam gật đầu mỉm cười, liếc mắt với sếp Vinh đang toe toét cười nịnh. Mọi điều Nam vừa trình bày đều chỉ là ứng tác, Mạng GT vốn không hề có kế hoạch phát triển này. Nhưng gã hiểu phải bấu víu vào mọi tia hi vọng dù là nhỏ nhất để bắt lấy cơ hội vàng trước mắt, kể cả có phải chém bừa ngay tại chỗ. Chỉ cần được gặp Vỹ lần nữa, gã sẽ có thêm cơ hội chứng tỏ thực lực. Nam đoán hôm nay mình hơi vồn vã quá, nhiều khả năng Vỹ đã đoán ra ý đồ của gã rồi. Nhưng dân Mỹ luôn rất tích cực, chắc sẽ không ghét những người tài giỏi dám thể hiện bản thân đâu.

“Sau này còn gặp lại, bây giờ tôi sẽ không hỏi thêm nữa.” Vỹ đảo mắt quanh văn phòng, cười bảo, “Không như tôi tưởng, phòng làm việc của công ty sạch sẽ thật đấy.”

“Hôm nay khách quý đến thăm, đương nhiên chúng tôi phải quét dọn gọn gàng rồi.” Sếp Vinh ngượng ra mặt.

“Công ty công nghệ thì hơi bừa bộn mới tự nhiên. Năm xưa khi tôi và Inoue chen chúc trong kí túc xá đại học viết phần mềm, phòng ốc lúc nào cũng bừa bãi lung tung. Inoue toàn phải nghe rock mới viết mã được, suốt ngày để âm lượng mức cao nhất, tôi cãi nhau với anh ta hàng chục lần chỉ vì chuyện này.” Vỹ vừa kể vừa cười sảng khoái.

“Anh Vỹ không thích nhạc rock à?” Sếp Vinh hỏi.

“Tôi thích nhạc cổ điển.” Vỹ giơ tay phải làm động tác vung gậy chỉ huy. “Ngày mai Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông tổ chức buổi hòa nhạc với Vương Vũ Giai, nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người Bắc Kinh. Thật ra đây là một trong những lý do khiến tôi chọn Hồng Kông làm đích đến cho kì nghỉ của mình.”

“Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông? Tôi thực sự không am hiểu lắm. Chơi nhạc cổ điển ở Hồng Kông thu nhập có đủ không nhỉ?” Sếp Vinh ngơ ngác hỏi.

“Tất nhiên là có!” Vỹ bật cười. “Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông khá có tiếng trong khu vực châu Á đấy! Thành viên dàn nhạc rất nhiều người là nhạc công đẳng cấp quốc tế. Kể ra, Jaap van Zweden giám đốc dàn nhạc hiện giờ là người Hà Lan, Dư Long nhạc trưởng khách mời chính đến từ Thượng Hải, Vương Kính bè trưởng là Hoa kiều Canada… Hồng Kông thực sự thiếu các nhạc công chuyên nghiệp được đào tạo tại quê hương.”

Nghe Vỹ nói, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Nam. Nhưng gã vẫn giữ nguyên vai trò khán giả, im lặng nhìn sếp Vinh và Vỹ nói cười vui vẻ. Đôi bên trò chuyện mười phút về đủ thứ trên đời, từ món ngon cho đến phong cảnh và thời tiết Hồng Kông… Từ đó Nam biết thêm thông tin: Vỹ thuê một căn hộ dịch vụ* quận Loan Tể trong suốt thời gian ở lại Hồng Kông. Ngoại trừ Mạng GT, trước mắt Vỹ chưa để tâm đến dự án nào khác, còn người đẹp lai tên Doris là trợ lý riêng của anh ta.

Căn hộ lưu trú dài hạn cung cấp đầy đủ tiện nghi như khách sạn.

“Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi.” Vỹ đứng dậy. “Rất vui được gặp mọi người. Công ty chuẩn bị báo cáo xong thì liên lạc với Doris, cô ấy sẽ sắp xếp thời gian giúp tôi. Chúc hợp tác vui vẻ.” Vỹ bắt tay chào rồi rời khỏi văn phòng cùng Doris.

“Phù!” Sếp Vinh và Joanne tiễn khách xong xuôi, cả văn phòng thở phào một hơi như thể vừa rồi ai cũng nín thở.

“Char… Nam, sản phẩm tài chính gì đó cậu vừa nhắc tới đã lên ý tưởng hoàn chỉnh chưa?” Sếp Vinh vừa cởi cà vạt vừa hỏi.

“Dĩ nhiên chưa, nhưng túng quá hóa liều, nghĩ ra cái gì tôi nói cái đó thôi.” Nam nhún vai.

“Vậy thì… Hào, hai tuần tới cậu giúp Nam hoàn thành toàn bộ kế hoạch, chúng ta cần làm một báo cáo vắn tắt nữa trước khi Vỹ quay về Mỹ giữa tháng Bảy này.”

“Ớ, sao lại là tôi?” Hào kinh ngạc hỏi.

“Anh là nhà thiết kế trải nghiệm người dùng, tất nhiên phải phụ trách rồi.” Nam cười.

“Ơ hay…”

“Nam, công ty có được đầu tư hay không trông cả vào cậu. Việc này quan trọng, cậu chớ làm hỏng. Giao hết công việc hiện tại cho Mã, cậu tập trung soạn báo cáo là được. Việc gì cần xử lý gấp thì làm cùng Mã trong hai ngày tới.”

“OK.” Nam kéo ghế đến bên cạnh Mã định giảng giải những việc cần làm, lại thấy Mã vẫn đang lướt trang web của SIQ.

“Ê, cậu vẫn còn xem cái này à?” Nam hỏi.

“Em vừa phát hiện một chuyện, vì không hiểu nên vẫn đang xem.” Mã trả lời.

“Chuyện gì?”

“Trong tập thể SIQ không có Inoue Satoshi.” Mã lăn chuột kéo trang web từ trên xuống dưới, bất kể “Bộ phận Đầu tư” hay “Cố vấn Kĩ thuật” đều không có ảnh chụp Inoue Satoshi.

“Anh nghĩ trang web chỉ liệt kê tốp điều hành kinh doanh của SIQ, sở trường của Inoue là phát triển phần mềm, chắc rất ghét tiếp xúc với người khác.”

“Cũng phải, giống em chỉ thích viết chương trình vậy, bắt làm cố vấn chắc em ngượng chín người mất.” Mã đáp lời. “Thôi tắt đã, để em nói với anh về mô đun em đang viết…”

Trong lúc trao đổi với Mã về việc lập trình, lòng Nam lại băn khoăn chuyện khác. Làm thế nào lung lạc Vỹ để bước lên trang web portfolio của SIQ. Cơ hội ngàn năm có một thế này, sống trên đời không phải ai cũng gặp được, chỉ những kẻ bất tài vô dụng mới để mặc nó trôi qua. Nhớ thuở còn đi học, giáo viên và bạn bè toàn xem thường, nhiều lần chế nhạo gã mơ mộng hão huyền, không thực tế. Hiện giờ, nhân tố quyết định giúp gã trút giận đã ở ngay trước mắt.

Trong xã hội “giết người phóng hỏa vàng giắt khắp, xây cầu sửa lối xác mất tiêu*” này, thật thà lương thiện chưa bao giờ là tiêu chí đánh giá thành công của một cá nhân. Miễn thỏa mãn lợi ích và ham muốn của bản thân, gã không ngại giẫm lên sống chết của kẻ khác, nhất là những kẻ không liên quan tới gã.

Câu thoại nổi tiếng trong phim Vô gian đạo, do Huỳnh Chí Thành (Huỳnh Thu Sinh đóng) nói với Hàn Sâm (Tăng Chí Vỹ).

Tèèèèè…

Di bấm chuông cửa như điên. Chỉ nghe tiếng chuông điện vọng ra chứ không còn âm thanh nào khác, cô buộc phải tin là Nem đã ra ngoài thật. Cô gọi vào số điện thoại anh ta cho, kết quả vẫn bị đưa sang hộp thư thoại như lần trước.

“Tôi, tôi là Di, tôi phát hiện một chuyện rất quan trọng… Giờ tôi đang ở trước cửa nhà anh, ừm, anh về mau nhé…”

Để lại lời nhắn đầy ngắc ngứ, Di ngồi bệt xuống chờ ở bậc thang trước cửa nhà Nem bất chấp nền bẩn, lòng nóng như lửa đốt. Ngồi một mình giữa cầu thang tù mù dễ khiến người ta hoảng loạn ít nhiều, nhưng Di không rảnh bận tâm, cô chỉ miên man nghĩ tới bức thư điện tử đáng sợ trong điện thoại của Tiểu Văn. Trên đường bắt xe đến Tây Doanh Bàn, Di không lấy ra xem thêm lần nào nữa, một phần ngại mình không biết thao tác sẽ xóa nhầm thư thủ phạm, quan trọng hơn, cô không sẵn sàng đối diện với sự thật đằng sau bức thư.

Trước khi tự sát, Tiểu Văn đã đối chất với thủ phạm phát tán tin đồn gây nên bạo lực mạng.

“Mày có gan tự tử à?” Di vẫn nhớ câu đầu tiên trong bức thư. Đây nhất định là bàn tay vô hình đẩy Tiểu Văn ra ngoài cửa sổ.

Giữa cầu thang tăm tối, Di càng nghĩ càng mông lung, càng mất bình tĩnh, có cảm giác thứ đang nằm trong túi xách chính là hung khí giết chết Tiểu Văn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Di lại lấy điện thoại của Tiểu Văn ra, tới lúc nhận thức được việc mình làm thì cô đã vẽ xong hình vẽ xác thực, những dòng chữ ác độc lại đập vào mắt. Có điều lần này Di đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cố kìm nén cõi lòng dậy sóng, cô đọc thật kĩ thông tin trên màn hình, cố tìm hiểu giao diện của phần mềm. Cô bắt chước động tác vuốt màn hình bằng ngón tay, bất ngờ phát hiện bên trên có số “5” nằm trong một hình tròn.

“Ơ?”

Nơi đầu ngón tay Di chạm vào, toàn bộ thư đồng loạt hiển hiện. Giờ cô mới hiểu ý nghĩa của số “5”: giữa bức thư đầu tiên và bức thư cuối cùng còn năm bức thư qua lại đã bị ẩn. Nói cách khác, Tiểu Văn từng trao đổi với thủ phạm trước khi tự sát.

Cô ấn vào bức thư trên cùng.

Từ: kid kit

Đến: [email protected]

Ngày: 05/05/2015 vào lúc 17:57

Chủ đề:

Âu Nhã Văn,

Tao vẫn luôn dõi theo mày, đừng tưởng 15 tuổi là có thể tranh thủ lòng thương hại, tao sẽ lột mặt nạ mày cho mọi người thấy, để họ biết bản chất mày xấu xí nhường nào. Mày bị trừng phạt như thế chưa đủ đâu, tao muốn mày không thể tươi cười tiếp được nữa.

kidkit727

Bức thư đầu tiên trong chuỗi thư là kidkit727 chủ động gửi Tiểu Văn. Di bấn loạn đọc những dòng chữ sặc mùi khiêu khích.

“Bình tĩnh, mình phải tỉnh táo lại…” Di tự nhủ thầm. Cô hiểu giờ hoảng hốt chẳng tác dụng gì, chỉ có bình tĩnh mới tìm được manh mối về thủ phạm từ các chi tiết.

Di không biết bức thư này có phải do thủ phạm thực sự gửi đến hay không. Cô nhớ Nem từng nói, địa chỉ email của kidkit727 đăng bài trên diễn đàn Củ Lạc là đăng kí với một công ty Nga bắt đầu bằng chữ Y, khác địa chỉ người gửi thư này. Song xét về nội dung, quả thật giọng điệu độc ác giống y chang tác giả bài viết trên diễn đàn.

Đến khi nhìn thời gian gửi thư, Di vô cùng choáng váng.

5 giờ 57 phút chiều mùng 5 tháng Năm.

Chỉ mười phút trước khi Tiểu Văn tự sát.

Từ: Nga-Man

Đến: kid kit

Ngày: 05/05/2015 vào lúc 17:59

Chủ đề: Re:

Ai thế? Sao lại có địa chỉ email của tôi?

Rốt cuộc bạn muốn làm gì?

Bức thư thứ hai là hồi âm của Tiểu Văn. Di có thể cảm nhận nỗi hoảng sợ của con bé qua những câu chữ ngắn ngủi. Hôm nay, tức sáu tuần sau khoảnh khắc ấy, Di chỉ biết trơ mắt ếch nhìn em gái đơn độc chống lại thủ phạm núp trong bóng tối trước lúc tự sát.

Từ: kid kit

Đến: Nga-Man

Ngày: 05/05/2015 vào lúc 18:01

Chủ đề: Re:

Đính kèm: IMG_6051.jpg

Âu Nhã Văn,

Mày sợ rồi à? Mày mà cũng sợ à? Ha ha. Mày sợ là phải, vì tao sắp công khai tấm ảnh này rồi. Đến lúc đó, mày sẽ biến thành gánh nặng của cả lớp, mọi người xung quanh đều sẽ biết bài viết tao đăng là đúng sự thật.

kidkit727

“Mọi người xung quanh đều sẽ biết bài viết tao đăng là đúng sự thật.” Di xác nhận, kidkit727 không phải kẻ bắt chước mà chính là thủ phạm khơi nguồn bạo lực mạng trên diễn đàn Củ Lạc.

Quá tập trung vào điểm này, Di quên không để ý “tấm ảnh” đề cập trong thư, thế nên lúc vuốt xuống dưới, cô chết điếng khi thấy bản xem trước của tệp đính kèm.

Trên màn hình nho nhỏ là hình ảnh của Tiểu Văn.

Khung cảnh rất tối, hình như là phòng riêng của hộp đêm hoặc quán karaoke. Nhân vật chính có hai người, một là Tiểu Văn mặc quần áo thường ngày, hai là một nam sinh mười mấy tuổi nhuộm tóc đỏ và ăn vận bóng lộn. Cả hai dính lấy nhau trên sofa, hai tay nam sinh ôm chặt Tiểu Văn, môi kề sát môi rất thân mật. Mắt Tiểu Văn khép hờ, chăm chăm nhìn một điểm nào đó trên ống kính, miệng cười phớt, vẻ mặt vừa ngây ngất vừa lẳng lơ.

Di không tài nào tin nổi em gái mình đã từng như thế.

Trên bàn thấp trước mặt Tiểu Văn và nam sinh có mấy chai bia, cốc, vài gói cà phê hòa tan, hai đĩa lạc, hộp lắc xúc xắc, micro, bên cạnh còn thuốc lá, bật lừa và một hộp nhỏ màu đen. Di không biết trong hộp có gì, nhưng cô không rảnh để tìm hiểu, cô còn bận chú ý đến hành động giữa nam sinh và Tiểu Văn. Nam sinh rất không đứng đắn, tay phải đỡ dưới nách Tiểu Văn, ngón tay gần sát ngực con bé.

Ngoài việc kinh ngạc vì Tiểu Văn lén qua lại với hạng thanh niên bất lương, Di còn khiếp sợ hơn khi thấy em gái vui vẻ chấp nhận kiểu đối xử này. Trước đây cô và mẹ thường nhắc nhở dặn dò Tiểu Văn cảnh giác lũ con trai có ý đồ, Tiểu Văn cũng chưa từng có dấu hiệu vượt rào. Nhưng gương mặt con bé trong tấm ảnh toát ra thần thái phụ nữ Di chưa thấy bao giờ.

Di đột nhiên nhớ đến bài viết của kidkit727.

Nó còn qua lại với một số thành phần bất hảo ngoài trường, chưa thành niên đã uống rượu, chưa biết chừng còn cắn thuốc, làm gái bao cũng nên.

Không, không phải, không thể nào… Di thầm nhắc đi nhắc lại, cố xua đuổi ý nghĩ nhơ bẩn trong đầu, nhưng nghi ngờ chìm xuồng bấy lâu lại dâng lên lần nữa vì tấm ảnh.

Di không biết tấm ảnh được chụp khi nào, chỉ đoán lúc đó là mùa đông nhờ bộ quần áo Tiểu Văn mặc, có điều mùa đông năm ngoái hay mùa đông năm kia thì cô chịu. Người trong ảnh chắc chắn là Tiểu Văn nhưng Di lại thấy thật xa lạ. Cô quyết định đọc tiếp bức thư bên dưới cho khỏi suy nghĩ nhiều.

Từ: Nga-Man

Đến: kid kit

Ngày: 05/05/2015 vào lúc 18:02

Chủ đề: Re:

Sao bạn lại có tấm ảnh này? Đây không phải sự thật! Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!

Đọc thư trả lời của Tiểu Văn, cõi lòng Di ngổn ngang trăm mối. Cách nói của Tiểu Văn chẳng khác nào thừa nhận tấm ảnh là thật, con bé có quen biết cậu trai hư trong ảnh. Tuy nhiên, con bé khăng khăng đó là “chuyện ngoài ý muốn”, e rằng còn có ẩn tình. Bất kể thế nào, bức thư vẫn khiến Di cảm thấy thủ phạm lợi dụng tấm ảnh bức bách Tiểu Văn. Đáng sợ hơn cả, gã không dùng nó để “uy hiếp”, bởi vì không thấy đưa ra bất cứ yêu cầu gì, mà chỉ đơn thuần muốn sỉ nhục em gái yếu đuối của Di.

Từ: kid kit

Đến: Nga-Man

Ngày: 05/05/2015 vào lúc 18:04

Chủ đề: Re:

Đính kèm: IMG_6651.jpg

Âu Nhã Văn,

Ai làm gì có trời biết hết. Việc tao làm không thẹn với trời đất lương tâm, còn mày thì sao? Mày chỉ biết bịa đặt, vu cáo người khác thôi chứ gì?

kidkit727

Thư trả lời của thủ phạm hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của Di. Ngay từ ban đầu, Di đã mặc định thủ phạm có ý xấu, mưu đồ hãm hại Tiểu Văn. Nhưng trong thư này, gã nói giọng như thể mình là kẻ đạo đức tốt, còn việc trừng phạt Tiểu Văn: là làm theo chính nghĩa.

“Chẳng lẽ thủ phạm thực sự cho rằng Bình bị Tiểu Văn đổ oan nên mới thay trời hành đạo?” Di càng nghĩ càng mơ hồ, không lý giải nổi động cơ của thủ phạm nữa.

Từ: Nga-Man

Đến: kid kit

Ngày: 05/05/2015 vào lúc 18:04

Chủ đề: Re:

Bạn muốn tôi chết sao?

Đọc câu này của Tiểu Văn, Di cay cay sống mũi, bắt đầu không cầm được nước mắt. Xét tổng thể toàn bộ cuộc đối thoại, có lẽ Tiểu Văn tranh cãi bực quá mới buột miệng nói câu này. Nhưng Di cảm nhận được Tiểu Văn ít nhiều quả thật có ý đó. Con bé không chất vấn hành vi đáng ghê tởm của thủ phạm, mà đang kêu cứu khi bị dồn đến bờ vực thẳm. Đây là lời nói bộc phát trong cơn tuyệt vọng.

Từ: kid kit

Đến: Nga-Man

Ngày: 05/05/2015 vào lúc 18:06

Chủ đề: Re:

Âu Nhã Văn,

Mày mà có gan tự tử à? Mày chỉ diễn lại trò cũ để tranh thủ sự thương hại của người khác thôi chứ gì? Nhưng lần này bạn bè của mày không bị lừa nữa đâu. Loại cặn bã như mày, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.

kidkit727

Sau cùng là bức thư đầu tiên Di đọc được, cũng là bức thư cuối Tiểu Văn được đọc trong đời.

Vì đoạn trao đổi này, lòng căm hận Di dành cho thủ phạm bùng nổ. Giả như gã không dùng cái giọng này, giả như nội dung bức thư cuối thay đổi đôi chút, Tiểu Văn đã tránh được cảnh đường cùng. Hoặc giả thủ phạm trả lời chậm mấy phút thôi, Di đã kịp về nhà và phát hiện ra thần sắc em gái khác thường, Tiểu Văn có thể khóc lóc kể lể với cô, tránh được một thảm cảnh. Nhưng tên ác quỷ đó không cho Tiểu Văn thời gian để thở, hung hăng đâm một dao giữa lúc tâm hồn Tiểu Văn yếu đuối nhất.

Mấy chữ “chết cũng chẳng có gì đáng tiếc” in sâu vào mắt Di, khiến từng dây thần kinh trong đầu cô đau nhói.

“Này, cô ngồi đây làm gì?”

Câu nói thô lỗ lôi Di ra khỏi trầm tư trở về thực tại. Cô ngẩng đầu nhìn, người trước mặt là Nem trong bộ dạng quần lửng áo phông.

“Anh đi đâu? Sao không nghe điện thoại? Chẳng phải tôi đã nói sẽ đến tìm anh sao? Sao anh không đợi tôi?” Không cho Nem lên tiếng, Di bắn một tràng như súng liên thanh. Thật ra cô không hề bất mãn với Nem, chẳng qua đọc thư xong lửa giận bừng bừng, muốn tìm chỗ trút tạm thôi.

“Tôi đi ăn trưa và đi siêu thị,” Nem không để bụng, giơ túi mua hàng ra cho Di xem, bên trong toàn bia, pizza cấp đông, giăm bông, thanh ngũ cốc dinh dưỡng và mì tôm.

“Tôi đã bảo tan làm sẽ đến tìm anh! Sao không ở yên trong nhà còn bắt tôi chờ mốc mặt!” Di vẫn tiếp tục nổi giận.

“Trời ạ, mới 4 giờ chiều, rõ ràng hôm nay cô tan làm lúc 7 giờ, ai mà biết cô lại đến sớm cơ chứ?” Đối mặt với cơn thịnh nộ vô duyên vô cớ của Di, Nem không cáu, chỉ nhún vai.

Đang định cãi, Di phát hiện ra lời Nem có vấn đề bèn khựng lại: cô chưa hề báo hôm nay tan làm mấy giờ.

“Này cô, bình tĩnh lại chưa đấy?” Nhấn lúc Di ngẩn ra, Nem nói chen vào. “Cô sốt ruột như thế, còn bùng làm đến tìm tôi, chứng tỏ đã phát hiện ra điều gì rồi phải không?”

Di căng thẳng đưa điện thoại cho Nam, “Giờ nghỉ trưa, tự nhiên tôi nhớ ra mật khẩu mở khóa điện thoại của Tiểu Văn, sau đó tôi đọc được mấy thư này…”

Nói đoạn, Di dùng ngón tay vẽ lại mật khẩu giữa không trung. Một tay Nem cầm điện thoại đã tự tắt màn hình, tay kia lấy ngón cái mở máy theo chỉ dẫn của Di.

“Thú vị.” Đọc thư xong, Nem nở nụ cười rạng rỡ xen lẫn xảo trá. Anh ta dúi túi đồ cho Di cầm như đưa người hầu, tay trái lướt điện thoại, tay phải lôi chùm chìa khóa nặng trịch trong túi áo ra mở cửa.

“Bỏ mấy thứ này vào tủ lạnh.” Bước vào cửa, Nem sai phái Di mà đầu không ngoảnh lại, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.

Tuy khó chịu, nhưng thấy Nem nghiêm túc đọc đoạn trao đổi giữa Tiểu Văn và thủ phạm, Di vẫn cun cút cất bia và thức ăn vào tủ lạnh trong bếp theo chỉ đạo của anh ta. Bếp sạch sẽ hơn Di tưởng, ít nhất không chất đống thùng các tông và túi nylon như phòng khách, nhưng tủ lạnh thì trống huơ trống hoác. Xem chừng Nem thuộc loại ăn hết sạch đồ dự trữ mới đi mua tiếp. Rời bếp sang phòng khách, Di thấy Nem đã ngồi vào bàn làm việc, tay vẫn cầm điện thoại cắm cúi đọc thư.

“Cô không biết mật khẩu tài khoản Google của em gái cô đâu nhỉ?” Nem chợt lên tiếng.

Di lắc đầu hỏi lại, “Anh chẳng đọc thư rồi đấy sao? Cần mật khẩu làm gì nữa?”

“Điện thoại di động chức năng có hạn, nhiều thông tin chỉ có thể xem bằng máy tính.” Nam đặt điện thoại xuống, mở máy tính xách tay bên cạnh, hai tay gõ bàn phím nhoay nhoáy.

“Anh có cách vào được tài khoản của Tiểu Văn sao?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng không cần mất công đến thế.” Nem chỉ chiếc ghế đặt trước bàn làm việc ra ý bảo Di ngồi xuống, xoay màn hình máy tính 90 độ để cô cũng nhìn được. Anh ta mở trang đăng nhập tài khoản Google trên một trình duyệt web Di chưa thấy bao giờ. “Các dịch vụ như Google hay Facebook đều có tính năng cấp lại mật khẩu để hỗ trợ đám não ngắn hay quên.”

Nem bấm vào liên kết “Trợ giúp”, chọn mục “Quên mật khẩu”.

“Khi người dùng không thể đăng nhập bằng mật khẩu ban đầu, các nền tảng này sẽ kiểm tra xem người cần trợ giúp có phải người dùng thực sự không thông qua…”

Tinh tinh. Âm báo lanh lảnh phát ra từ điện thoại của Tiểu Văn.

“… Tin nhắn.” Nem giơ điện thoại lên cho Di xem. Màn hình hiển thị tin nhắn đến. “Google sẽ gửi tin nhắn xác nhận đến số di động người dùng đã đăng kí trước đây, nội dung là một mã xác thực ngẫu nhiên, người cần trợ giúp chỉ việc nhập mã…” Nem gõ dãy số trong tin nhắn vào máy tính xách tay, “Là có thể lấy lại tài khoản.”

Màn hình chuyển sang yêu cầu người dùng nhập mật khẩu mới.

“Đơn giản vậy thôi?” Di ngạc nhiên nhìn Nem nhập mật khẩu mới.

“Đơn giản vậy thôi. Google, Yahoo, Facebook và đa số dịch vụ đăng kí bằng số di động đều thế, miễn cô lấy được điện thoại, hoặc giở trò với điện thoại của ai đó là có thể điều khiển người ta trong thế giới ảo. Cuộc sống số thoạt nhìn rất tiện lợi, khẽ chạm tay là có thể mua hàng, chuyển tiền, đầu tư, giao tiếp, tìm việc, làm việc. Nhưng thực tế, càng tiện lợi thì càng dễ sơ hở. Khi mọi thứ liên kết với nhau, cô chỉ cần tìm ra mắt xích yếu nhất là dễ dàng phá bỏ toàn bộ dây xích.”

Sau khi đặt lại mật khẩu cho tài khoản của Tiểu Văn, Nem vào thẳng Gmail trên web rồi mở loạt thư thủ phạm gửi. Di thấy anh ta nhấp một nút trên màn hình, cửa sổ máy tính nhảy ra cả mảng chữ dày chi chít. Lặp lại bốn lần như vậy, màn hình dày đặc các từ tiếng Anh “Mime-Version”, “DKIM- Signature”, “X-Mailer”, “Content-Transfer-Encoding”… Di đoán những thông tin này cũng tương tự đống mã nguồn của diễn đàn Củ Lạc mà lần trước Nem cho cô xem.

Nem nhìn chăm chăm vào trang web nền trắng dày đặc chữ đen, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ thỏa mãn.

“Cô Di, cô đào được kho báu rồi.”

“Cái gì?” Mặt Di đầy hoang mang, “Anh tìm thấy… tìm thấy gì trong mớ đó?”

“Cô không biết ‘mớ đó’ là gì đâu nhỉ?” Nam chỉ hàng chữ lít nhít như kiến trên màn hình. “Thư điện tử không phải chỉ có mỗi thông tin ‘Từ, ‘Đến’, ‘Chủ đề’, mà còn có một phần gọi là ‘Header’, tức ‘Tiêu đề’, ghi lại rất nhiều dữ liệu văn bản chỉ mình hệ thống sử dụng, dù gửi thư qua chương trình hay máy chủ nào cũng đều thêm vào một số thông tin bổ sung. Trong đó có khả năng bao gồm cả địa chỉ IP người gửi.”

Nghe thấy những thuật ngữ này, Di bừng tỉnh như bị điện giật. Tuy không hiểu máy tính, nhưng trí nhớ cô rất tốt, không quên những điều Nem đã dạy.

“Hung… hung thủ để lại địa chỉ IP? Không… không phải lại Luxembourg ở châu Âu nữa chứ?” Di căng thẳng đến mức suýt cắn phải lưỡi.

Nem phóng to, bôi đen một dòng chữ trên màn hình.

Received: from [10.167.128.165] (1-65-43-119.static. netvigator.com. [1.65.43-119]) by smtp.gmail.com with ESMTPSA id u31sm8172637pfa-81.2015.05.05.01.57.23

“Ở Hồng Kông.” Nem cười.

Di nhìn qua, thấy cái tên “netvigator” cũng biết là một công ty cung cấp dịch vụ internet của Hồng Kông.

“Tức là đã tìm ra nơi ở của hung thủ?” Cô trợn hai mắt, gần như muốn túm chặt Nem hỏi cho ra ngô ra khoai.

“Không, tuy lúc này đối phương đã buông lỏng, nhưng chưa ngốc đến mức để lộ vị trí.”

“Đã lấy được địa chỉ IP rồi, sao còn không biết vị trí? Vậy chẳng phải mâu thuẫn với những gì anh nói à?” Di hỏi.

“Bởi bốn bức thư được gửi đến từ ba địa chỉ IP khác nhau.” Nem nói, tay điều khiển chuột di chuyển ba cửa sổ hiển thị thành ngang hàng nhau, bôi đen ba đoạn kí tự bên trong.

Received: from [10.167.128.165] (1-65-43-119.static. netvigator.com. [1.65.43.119]) by smtp.gmail.com with ESMTPSA id 177sm7175247pfe.22.2015.05.05.01.41

Received: from [10.191.138.91] (tswc3199.netvigator. com. [218.102.4.199]) by smtp.gmail.com with ESMTPSA id 36ism8262529pfc.63.2015.05.05.02.04.19

Received: from [10.191.140.110] (1-65-67-221.static. netvigator.com. [1.65.67.221]) by smtp.gmail.com with ESMTPSA id 11nsm5888169pfk. 91.2015.05.05.02.06.33

“IP của hai thư đầu giống nhau, nhưng thư thứ ba và thứ tư thì khác.”

“Gã lại dùng trạm trung chuyển à…” Di nản lòng.

“Không, nếu dùng trạm trung chuyển sẽ không nhảy ra IP Hồng Kông đâu.” Nem trả lại về trang thư Gmail. “IP thay đổi thật ra là chuyện rất bình thường, ví dụ cô lên mạng ở nhà với lên mạng ở thư viện là IP khác nhau rồi. Đáng chú ý ở chỗ trong mười phút ngắn ngủi, thủ phạm gửi bốn bức thư mà IP đổi những ba lần, như vậy không bình thường chút nào. Theo tôi thấy, chỉ có một khả năng dẫn đến tình trạng này.”

“Khả năng nào?”

“Thủ phạm gửi thư khi đang di chuyển bằng phương tiện giao thông, gã lên mạng bằng các trạm phát wifi khác nhau dọc đường.” Nem chỉ vào dòng chữ. “Ví dụ ngồi trên tàu điện ngầm, tranh thủ một phút tàu dừng ở ga cho khách lên xuống, lấy điện thoại ra kết nối với wifi nhà ga để nhận và gửi thư.”

“Đúng là nội dung thư rất ngắn, nhưng chỉ tranh thủ thời gian tàu vào ga liệu có kịp viết thư trả lời không?”

“Đọc và viết thư không cần mạng.” Nem nói. “Gã có thể đọc và viết trong lúc tàu chạy, khi nào tàu dừng thì tranh thủ kết nối wifi nhận và gửi thư, cần không quá mười giây.”

“Anh có cách tìm ra là ga nào không?”

“Có.” Nem xoay màn hình máy tính lại phía mình như không muốn cho Di nhìn thấy hình ảnh tiếp theo. “Có địa chỉ IP và thời gian khắc có cách tra ra địa điểm chính xác, giống như trước đây tôi từng nói, cảnh sát cũng dựa vào các dữ kiện này để truy ra tung tích cư dân mạng. Đương nhiên cảnh sát dùng cách chính thức, trực tiếp yêu cầu nhà mạng cung cấp lịch sử đăng nhập, còn tôi dùng cách không chính thức.”

Di không hỏi nữa, cô hiểu Nem đang đề cập đến những cách thức phi pháp, cô không nên biết thì hơn. Chẳng mấy chốc, Nem lại xoay màn hình máy tính ra chỗ Di.

“Các IP quả nhiên đều là của điểm phát wifi ở các ga tàu điện ngầm. Hai thư đầu gửi từ ga Du Ma Địa, thư thứ ba ở ga Vượng Giác, thư cuối cùng ở ga Prince Edward. Tài khoản đăng nhập wifi là một số điện thoại trả trước, không truy ra được chủ nhân.”

“Tài khoản đăng nhập?”

Nem gãi đầu ra chiều ngại giải thích, “Các ga tàu đều có wifi miễn phí không yêu cầu đăng kí nhưng phạm vi sử dụng rất hẹp. Nếu cô đứng ở sân chờ hoặc đã lên tàu, wifi cô bắt đều yêu cầu phải đăng nhập. Wifi này dành cho hai dạng khách hàng: một là ở nhà lắp băng thông rộng mà gói cước bao gồm cả quyền sử dụng wifi tại ga tàu; hai là sử dụng dịch vụ di động cùng hãng với wifi, khi đó tài khoản đăng nhập chính là số di động của người dùng. Số di động lại chia làm hai kiểu: một là trả phí theo tháng, người dùng phải đăng kí thông tin cá nhân, đóng phí cố định hằng tháng, hai là dùng sim trả trước, người dùng chỉ việc mua sim ở cửa hàng tiện lợi là dùng được.”

“Dùng sim trả trước không cần đăng kí thông tin cá nhân à?” Di hỏi. Cô biết Tiểu Văn cũng dùng trả trước. Con bé từng nói gói này khá rẻ với những người không hay dùng mấy, Di cũng không hỏi cặn kẽ.

“Không cần.” Nem cười nhạt. “Quy định về dịch vụ viễn thông ở Hồng Kông rất lỏng lẻo, mua sim trả trước không cần đăng kí, nên nếu cô muốn kiếm một số điện thoại không thể truy ra tung tích để tiện làm trò xằng bậy thì mua ở Hồng Kông dễ hơn những quốc gia khác. Rất nhiều nước yêu cầu người mua sim trả trước phải cung cấp chứng minh nhân dân hoặc thanh toán bằng thẻ tín dụng, để các cơ quan hữu quan còn truy ra được người mua. Còn ở Hồng Kông thì chịu, bởi vì sim trả trước phân phối tới vô số điểm bán lẻ, cứ trả hơn chục đô là sở hữu được một số vô danh, lại còn có thể lên mạng. Ở Mỹ, người ta gọi những điện thoại sử dụng loại sim này là Burner, tức dùng một lần, dùng xong có thể hủy bỏ. Nó khá phổ biến trong giới khủng bố, phản động hoặc buôn bán ma túy.”

“Mọi cửa hàng tiện lợi đều trang bị máy quay an ninh, dẫu không biết danh tính thì chí ít cũng phải bắt được hình ảnh khách hàng chứ? Anh đã tìm ra nó là sim trả trước, ắt có cách truy về điểm bán sim, rồi lục đoạn băng ghi hình…”

“Này cô, cô tưởng tôi là thánh à?” Nem châm biếm. “Nhưng cô nói đúng, nếu tôi muốn thì vẫn làm được. Khổ nỗi Hồng Kông có rất nhiều điểm bán sim trả trước không lắp máy quay an ninh, quán cóc trên phố Apliu quận Thâm Thủy Bộ chẳng hạn.”

“Anh chưa tìm sao biết thủ phạm mua ở đâu?” Di hỏi vặn.

Nem không trả lời, mở ngăn kéo bàn làm việc lấy một hộp nhựa màu đen nhỏ hơn lòng bàn tay, mở nắp rồi đổ ra. Mấy chục sim điện thoại cỡ móng tay rơi lạch cạch xuống bàn, chất thành ngọn núi nhỏ.

“Vì nếu là tôi, tôi cũng mua ở những chỗ như thế.” Nem nhặt sim lên ngắm nghía. “Giống như cô không thể lần ra tôi từ số điện thoại tôi cho cô vậy.”

Giờ Di mới vỡ Nem chỉ cho cô số điện thoại dùng một lần, điều tra xong sẽ bỏ luôn số đó. Di muốn hỏi tại sao, đằng nào cô cũng biết địa chỉ nhà rồi, không có số điện thoại cô vẫn có cách moi anh ta ra. Nhưng suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, đáp án cũng tới luôn: Nem chỉ cần dọn khỏi ổ lợn này là sẽ hoàn toàn cắt đứt với cô.

“Vậy… đừng kiểm tra số điện thoại mà xem luôn băng ghi hình của máy quay an ninh tại ga tàu được không? Anh chẳng bảo chúng ta có đầy đủ thông tin về thời gian địa điểm còn gì, chỉ việc kiểm tra máy quay là có thể thấy kẻ gửi thư, sau