Chương 5
Nam bước đi giữa đám đông, mắt nhìn ngó xung quanh đại sảnh Trung tâm Văn hóa Hồng Kông.
Bây giờ là 22 giờ 15 phút, buổi biểu diễn của Vương Vũ Giai và Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông vừa kết thúc tại phòng hòa nhạc. Ngay cả khi Hồng Kông bị gọi là sa mạc văn hóa, các buổi biểu diễn nhạc cổ điển vẫn có rất nhiều thính giả. Tất nhiên không ai biết trong số đó, bao nhiêu người yêu thích nghệ thuật tự đáy lòng, bao nhiêu người chỉ học đòi làm sang, dùng tiền mua hư vinh, ra vẻ biết thưởng thức văn hóa.
Nam không hiểu về nhạc cổ điển. Trong buổi hòa nhạc vừa rồi, nghệ sĩ dương cầm và dàn nhạc đã chơi bản Giao hưởng số 2 cung si giáng trưởng của Brahms, Biển cả* của Debussy và Boléro của Ravel. Nam thấy lạ lẫm với phần lớn các chương nhạc, chỉ hơi ấn tượng giai điệu Boléro. Thật ra, gã không mảy may quan tâm đến màn biểu diễn, điều gã quan tâm là làm sao tìm ra Vỹ giữa nườm nượp khán giả thế này.
Tên tạm dịch từ La mer.
Hôm qua khi nghe Vỹ nhắc đến buổi hòa nhạc, Nam liền nảy ra ý định đến đây giả bộ tình cờ gặp anh ta. Gã từng nghĩ đến việc tìm vận may gần căn hộ Vỹ ở, nhưng so với việc gặp trên đường, gặp nhau ở buổi hòa nhạc có vẻ dễ bắt chuyện hơn.
Nhưng mãi mà chẳng thấy Vỹ đâu. Sẩm tối hôm qua, lúc lên mạng đặt vé, Nam không để ý buổi biểu diễn có hơn nghìn khán giả. Vì đặt vé ngay trước ngày diễn nên chỉ còn chỗ rẻ nhất, ngồi ở ghế cao nhất trên tầng phía bên trái, không thể nhìn thấy khán giả ngồi chính giữa tầng dưới gần sân khấu. Trước khi vào khán phòng, Nam đã thử tìm ngoài đại sảnh, nhưng chẳng khác nào mò kim đáy bể giữa biển người ăn vận lịch sự như tầng lớp thượng lưu.
Buổi hòa nhạc vừa kết thúc, Nam vội rời khán phòng trước nhất, hi vọng kịp chạy tới lối ra tầng dưới chặn Vỹ lại. Gã tin người giàu có như Vỹ sẽ mua vé đắt nhất, nếu không ở khu vực mắc tiền tầng trên thì chắc chắn là ở khu vực trung tâm tầng dưới. Có điều, do không nắm rõ thiết kế của Trung tâm Văn hóa, khi Nam chạy tới lối ra tầng dưới thì rất nhiều khán giả đã rời khỏi khán phòng, Nam bất đắc dĩ hòa vào dòng người, lùng sục mục tiêu trong đám đông xôn xao bàn tán.
Nhưng len lỏi suốt mười lăm phút, gã vẫn không thấy bóng dáng Vỹ đâu.
“Đành bó tay vậy…” Khi gần nửa khán giả đã ra về và Nam sắp sửa bỏ cuộc đến nơi, gã thoáng liếc thấy một bóng người màu đen. Trước dãy bảng triển lãm gần phòng bán vé ở đại sảnh, Vỹ mặc Âu phục đen đang vui vẻ trò chuyện với một người đàn ông nước ngoài cao to, bên cạnh còn có một người đẹp vận váy trễ vai màu đỏ lộng lẫy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vỹ, hai mắt Nam lóe sáng. Gã lập tức xốc lại tinh thần, thầm dượt lại lời thoại đã chuẩn bị sẵn, sau đó từ tốn nhích đến gần mục tiêu, giả vờ đọc thông tin biểu diễn múa ba lê trên bảng triển lãm sau lưng Vỹ. Gã âm thầm quan sát những người bên cạnh anh ta: người đàn ông nước ngoài không thắt cà vạt, khoảng năm sáu mươi tuổi, hình như là đối tác làm ăn với Vỹ, còn người đẹp váy đỏ, thoạt nhìn Nam tưởng là Doris, nhìn kĩ mới biết không phải, nhưng cô nàng này cũng có khuôn mặt mỹ miều và dáng người tuyệt đẹp. Lúc tới gần họ, gã nghe thấy Vỹ đang tạm biệt người đàn ông, ông ta nhiệt tình đáp lại “Cậu đến Hồng Kông nhớ tìm tôi uống một ly”.
“Ơ kìa, chẳng phải cậu là cấp dưới của Richard sao?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, Vỹ chủ động mở lời chào hỏi. Nam reo thầm, để người ta phát hiện ra trước càng đỡ khiến người ta tưởng mình cố tình kiếm cớ gặp mặt.
“A! Anh Vỹ đấy ạ! Chào anh!” Nam giả bộ giật mình, “Thì ra buổi hòa nhạc anh nhắc tới hôm qua đúng là buổi hòa nhạc này! Lúc ấy tôi ngại không hỏi.”
Vỹ mỉm cười, “Cậu cố tình đến tìm tôi?”
“Không, tôi có một người bạn rất thích nhạc cổ điển, cậu ấy rủ tôi đi cùng, chứ tôi không biết gì về dàn nhạc và nghệ sĩ biểu diễn cả.” Nam tiếp tục nói dối, “Hôm qua tôi đã định nói với anh, nhưng tôi mù tịt nhạc cổ điển, nhỡ đâu chỗ bạn tôi dẫn đi nghiệp dư hơn nhiều thì ngại lắm.”
“Ha ha, ra là thế. Bạn cậu đâu rồi?”
“Cậu ấy có hẹn với bạn gái nên đi trước rồi.”
“Ồ, hôm nay là ngày nghỉ, bạn cậu vứt bạn gái sang một bên, lôi cậu đi nghe thứ nhạc cổ điển mà cậu không thích à?”
“Tôi hơi thích một chút, nhưng không tìm hiểu sâu… Bạn gái của bạn tôi lại chỉ thích nghe Trần Dịch Tấn, bắt cô ấy im lặng nghe nhạc cổ điển hai tiếng đồng hồ khác nào hành hạ cô ấy đâu.” Nam nói đùa. Tuy đây là lời gã bịa, nhưng cũng có người như thế thật, Joanne từng nói rất thích nghe hòa nhạc, nhưng cảm thấy nghe “hòa nhạc không có ngôi sao ca nhạc” thật phí tiền.
“Hình như Trần Dịch Tấn từng tổ chức hòa nhạc với một dàn nhạc châu Âu nào đó, vậy là bạn cậu có thể cùng đi xem với bạn gái rồi.” Vỹ cười.
“Anh Vỹ thấy buổi hòa nhạc vừa rồi thế nào?” Nam hỏi.
“Khả năng chơi dương cầm của Vương Vũ Giai không còn gì để bàn. Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông phối hợp rất hài hòa, Jaap van Zweden chỉ huy tốt, không để dương cầm lấn át, cũng không đế dàn nhạc lấn át dương cầm. Bản Giao hưởng số 2 của Brahms là một bản nhạc khó kiểm soát, buổi biểu diễn tối nay không kém gì màn trình diễn của rất nhiều dàn nhạc châu Âu khác. Cậu thấy thế nào?”
“À, tôi gà mờ thôi, không biết phân biệt hay dở. Nhưng ngay cả người ấm ớ như tôi cũng nhận ra, màn kết hợp giữa nghệ sĩ dương cầm với dàn nhạc rất xuất sắc.”
Nam dốt đặc cán mai về nhạc cổ điển, nghe Vỹ nhận xét, gã chỉ có thể đưa ra cảm tưởng chung chung để làm màu. Gã biết mình không tài nào am hiểu trình độ kĩ thuật nhạc giao hưởng chỉ trong một đêm, để không bị khéo quá hóa vụng, gã bịa ra cớ bị bạn lôi đi nghe nhạc, khi đó, dù gã phát biểu ngu xuẩn đến mấy cũng không làm Vỹ ác cảm.
“Jaap van Zweden là chỉ huy dàn nhạc và nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng người Hà Lan, việc ông ấy đảm nhiệm chức vụ giám đốc âm nhạc của Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông là sự đảm bảo cho buổi diễn.” Vỹ thao thao bất tuyệt, “Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông cũng là một dàn nhạc có lịch sử lâu đời, nhiều người Hồng Kông chắc không biết, nhưng dàn nhạc này đã trên trăm tuổi, thành lập sớm hơn cả Dàn nhạc Giao hưởng Luân Đôn hay Dàn nhạc Philadelphia. Ban đầu lấy tên là Dàn nhạc Giao hưởng Trung-Anh, về sau đổi thành Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông vào năm 1957. Rất nhiều nhạc sĩ nổi tiếng thế giới từng làm chỉ huy cho dàn nhạc, chẳng hạn Maxim Shostakovich, con trai của nhà soạn nhạc Liên Xô huyền thoại Shostakovich…”
Thấy Vỹ liến thoắng liệt kê kiến thức về nhạc cổ điển, Nam reo thầm, “Cắn câu rồi.”
“Anh Vỹ này, hay chúng ta đi uống cà phê, anh giải thích tường tận cho tôi nghe nhé?” Nam khẽ ngoái đầu về phía tiệm Starbucks nằm trong góc đại sảnh Trung tâm Văn hóa.
Vỹ hơi khựng lại, cười ẩn ý.
“Xin lỗi, tối nay tôi không có thời gian.” Vỹ nói, choàng tay qua lưng cô gái, nháy mắt ra hiệu với Nam. Người đẹp váy đỏ cười duyên dáng nhưng nét mặt hơi khó chịu, tấm thân dán sát vào người Vỹ, bầu ngực như sắp nhảy ra khỏi chiếc váy trễ vai. Nam bất giác liếc khe ngực cô nàng rồi giật mình sợ để lại ấn tượng xấu, bèn nhìn ngay sang Vỹ.
Câu trả lời của Vỹ làm Nam hết đường đối đáp. Gã đã tính trước khả năng Vỹ từ chối, cũng nghĩ trước rất nhiều cớ níu kéo Vỹ bằng được, nhưng sự xuất hiện của cô gái này nằm ngoài dự liệu của gã. Nam đang nghĩ cách câu giờ, kéo dài cuộc nói chuyện thì Vỹ lên tiếng trước, “Hay chúng ta hẹn nhau hôm khác đi ăn tối? Dù sao tôi ở Hồng Kông cũng rất rảnh rỗi.”
Mong còn không được, Nam nhủ thầm.
“Thế thì tốt quá.” Gã lấy danh thiếp trong túi áo vest, kính cẩn đưa Vỹ. “Đây là số di động của tôi.”
Vỹ lôi một chiếc BlackBerry trong túi áo ra, vui vẻ bấm số. Điện thoại trong túi quần Nam tức thì đổ chuông.
“Vậy là cậu có số của tôi rồi, tuần sau chúng ta gặp nhau nhé.”
Nam không ngờ Vỹ lại dễ tính như thế. Ban đầu gã còn nghĩ phải tính kế xin số anh ta, rốt cuộc lại không cần dùng tới.
Vỹ nhìn danh thiếp, “Tôi nhớ tên cậu là Charles, sao trên danh thiếp không thấy đề?”
Nam gãi đầu cười gượng, “Thật ra bình thường tôi rất ít dùng tên tiếng Anh, sếp tôi cũng toàn gọi là Nam thôi.”
“Ha ha, vậy tôi gọi cậu là Nam.” Vỹ bật cười. “Tôi vốn muốn hỏi cậu vài việc liên quan đến Mạng GT, lần sau gặp nhau rồi bàn tiếp nhé.”
Nam ngỡ ngàng, gã không ngờ người ta cũng có tính toán riêng. Vỹ thắc mắc vấn đề gì? Chỉ muốn hỏi riêng nhân viên ư? Không thể hỏi thẳng sếp Vinh ư?
“Tôi… tôi sẽ giữ bí mật với sếp.” Nam quả quyết đáp, còn chưa rõ lựa chọn này là đúng hay sai, nhưng làm việc lớn đôi khi cần mạo hiểm.
“Cậu là người thông minh.” Vỹ cười, lại nháy mắt thêm cái nữa. Nam biết mình đã đúng. Sau khi Vỹ và bạn gái rời đi, gã đứng trong góc đại sảnh Trung tâm Văn hóa, mỉm cười.
Suôn sẻ quá đi mất. Nam lưu số điện thoại Vỹ vào danh bạ. Đây là tình huống khả quan nhất trong dự tính, trước đó Nam cũng đoán rằng mình có thể gặp riêng Vỹ một cách thuận lợi, vì Vỹ sống ở Mỹ, thích giao du kết bạn. Nam là “giám đốc kĩ thuật” GT Technology, Vỹ ắt sẽ muốn trao đổi nhiều hơn.
“Mọi chuyện đều tiến hành đúng như kế hoạch, giờ phải nghĩ xem nên tô vẽ bản thân thế nào khi gặp mặt.” Nam vừa nghĩ vừa đi về phía cửa chính. Hồng Kông là xã hội cá lớn nuốt cá bé, muốn có được thứ gì đều phải dựa vào chính mình và dốc sức đến cùng.
“Xin lỗi anh.”
Nam đẩy cửa kính, cùng lúc một cô bé mười mấy tuổi cũng bước vào Trung tâm Văn hóa. Thấy mình cản đường Nam, cô khẽ xin lỗi rồi lách sang đẩy cánh cửa bên cạnh. Nhìn cô bé xa lạ, Nam bỗng nhớ đến Âu Nhã Văn. Dù chối bỏ thế nào gã cũng không thoát khỏi liên đới với cái chết của cô nữ sinh ấy, nhưng gã không hối hận, cũng không đồng cảm.
Chúng ta đang sống trong xã hội cá lớn nuốt cá bé, việc kẻ yếu bị đào thải là một kết quả rất bình thường theo quy luật tự nhiên, Nam nghĩ.
Chẳng mấy chốc, Nam đã quên bẵng cô bé vừa rồi. Đầu óc gã hiện giờ tràn ngập hưng phấn vì cuộc gặp thành công, nên không hay biết ở một góc đại sảnh có đôi mắt đang nhìn gã không rời, càng không hay biết người này vẫn theo dõi nhất cử nhất động của gã suốt mấy hôm nay, và sẽ đem lại bất ổn ngoài dự tính cho cuộc đời gã.
11 giờ 20 phút sáng thứ Hai, Di đứng trước cổng trường trung học Enoch đợi Nam.
Cuối tuần vừa rồi, cô cắm cúi xem trang web của những kẻ đáng ngờ theo danh sách Nam đưa. Trong 18 người, trừ Lệ và Du từng gặp hôm tang lễ, số còn lại đều lạ lẫm. Dù cần cù đào bới những status cũ rích trên Facebook hay ảnh chụp xa xưa trên Instagram của họ, kết quả vẫn đúng như Nam nói, Di không tìm ra manh mối gì hết.
Không nản lòng, xem hết tài khoản mạng xã hội của những kẻ tình nghi xong, Di quyết định kiểm tra toàn bộ các đường link còn lại trên giấy dù không liên quan cho lắm. Nhớ là Thái cũng đến viếng Tiểu Văn cùng Lệ, Di nghĩ biết đâu Nem đoán sai, kidkit727 và kẻ đồng lõa không nằm trong số học sinh sử dụng iPhone thì sao. Một số địa chỉ web gồm những con số và chữ cái vô nghĩa, nhập từng kí tự vào trình duyệt web không hề dễ dàng, Di đã nhiều lần nhập nhầm chữ “l” thường thành số “1”, chữ “O” tiếng Anh thành số “o”, phải nhập hai, ba lần mới mở được trang web, nhưng điều này không cản nổi quyết tâm tìm kiếm của cô.
Nhưng mỗi quyết tâm thôi cũng chẳng ích gì.
Cả ngày thứ Bảy, Di gần như bám dính lấy màn hình máy tính ở nhà. Chủ nhật phải làm ca sáng, vừa hết ca là cô hộc tốc lao về, đầu óc chỉ chăm chăm nghĩ đến tờ danh sách Nem đưa. Nhưng xem hơn trăm trang web, Di vẫn không tìm ra bất cứ manh mối nào, cũng không tìm thấy ảnh em gái trên các trang mạng xã hội của bạn bè con bé, cùng lắm chỉ thấy vài lời thương tiếc ngắn ngủi chẳng rõ thật hay giả. Cô thấy một bài đăng trên Facebook của Triệu Quốc Thái.
Kenny Triệu
21/05/2015 22:31
… Cậu đi nhé. Mình vốn không tin có thiên đường và địa ngục, nhưng giờ mình chỉ biết cầu nguyện thế giới đó thực sự tồn tại. Hi vọng cậu sẽ được sống cuộc sống tốt đẹp hơn ở nơi đó.
… Vĩnh biệt.
Có lẽ đúng như Nem nói, vì nhà trường ra lệnh cấm nên các học sinh đều xóa bài viết và hình ảnh liên quan đến Tiểu Văn, đề phòng phóng viên và cư dân mạng lợi dụng khai thác. Nhưng Di lại có cảm giác cho dù giáo viên yêu cầu, trẻ con tuổi này chưa chắc đã nghe theo, kiểu gì cũng có cá lọt lưới. Cuối cùng tìm không ra dấu vết Tiểu Văn, Di buộc phải cho rằng em cô vốn dĩ không thường xuyên xuất hiện trên Facebook hay Twitter của người khác. Lời nhận xét “Nó không có ai là bạn bè tri ki” của kidkit727 một lần nữa lầm rầm bên tai Di như lời thì thầm của ác quỷ.
Trong hơn trăm đường link Nem ghi lại, có vài địa chỉ không phải tài khoản mạng xã hội của học sinh mà là link diễn đàn. Sau khi nhập địa chỉ và thấy hiện ra diễn đàn Củ Lạc, lòng Di chùng xuống. Đây đều là những bình luận của cư dân mạng trước khi Tiểu Văn tự sát, về vụ việc trên tàu điện ngầm, Di đã đọc gần hết từ hai tháng trước. Giờ đọc lại những dòng chữ ác nghiệt đó, cô càng thấy khổ sở hơn.
Đến khi mở một đường link trông cũng có vẻ bình thường dẫn đến diễn đàn Củ Lạc, cô gần như nghẹt thở trước hình ảnh hiện ra.
Đó là ảnh chụp bán khỏa thân của một cô gái.
Trong khi các bình luận trước nằm ở box tin đồn, bài đăng này lại nằm trong box ảnh người lớn. Diễn đàn Củ Lạc có khu vực riêng dành cho người trưởng thành: box thảo luận về đề tài giới tính, box kết bạn bốn phương bất kể “bạn bè” hay “bạn giường”, và cả box ảnh cấm (chuyên đăng ảnh nóng cấm người dưới 18 tuổi). Box ảnh người lớn quy định rõ ràng: hình ảnh không được lộ bộ phận sinh dục, người trong ảnh bắt buộc phải tròn 18 tuổi trở lên. Vế trước còn có thể đánh giá qua nội dung hình ảnh, chứ vế sau chẳng có cách nào kiểm chứng. Dù người đăng nói nhân vật trong ảnh đã trưởng thành, nhưng thực tế cô ta 18 hay 15 tuổi chỉ đương sự mới biết.
Bài viết Di mở ra có nhan đề “Gái bao bản địa nõn nà”, bên trong đính kèm năm tấm ảnh, người trong ảnh là một cô gái chỉ mặc quần lót màu trắng đang quỳ trên giường, phô bày bộ ngực trần. Ảnh không chụp mặt, bên trên cổ chỉ thấy thêm mỗi phần cằm. Ba tấm đầu, cô gái tạo các dáng khác nhau trên giường, gượng gạo khoe ngực trần. Tấm thứ tư, cô gái quay lưng lại ống kính, tuột quần lót tới đùi lộ bờ mông trần trụi. Tấm thứ năm gây phản cảm cho Di nhất, ngoại trừ cô gái không lộ mặt, trong ảnh còn xuất hiện một người đàn ông béo ục ịch, kề sát mặt vào ngực trái cô gái khỏa thân, thè lưỡi làm bộ muốn liếm đầu ngực cô. Mặt gã đã được làm nhòe, chỉ có miệng và lưỡi là không che. Theo góc độ chụp ảnh thì người đàn ông một tay ôm cô gái, tay kia cầm điện thoại tự sướng. Gã cởi trần, ảnh không chụp thân dưới nhưng bất cứ ai nhìn thấy ảnh đều sẽ đoán gã cũng cởi truồng luôn.
Xem loạt ảnh này, mắt Di tối sầm lại, không muốn chấp nhận sự thật em gái đã bán thân, trong lòng hỗn độn cảm giác lộn mửa xen lẫn với đau đớn và uất hận. Nhưng khi bình tĩnh xem ảnh thêm lần nữa, cô nhận ra mình đã lầm, cô gái trong ảnh không thể nào là Tiểu Văn. Em cô thấp bé hơn, ngực nhỏ hơn, độ dài tóc xõa xuống vai cũng khác. Quan trọng nhất, Di chăm sóc Tiểu Văn từ nhỏ, từng tắm rửa cho em gái bé mỗi ngày, cô biết rõ ngực và eo em có bao nhiêu nốt ruồi, các đặc trưng đều khác xa cô gái lõa thể trong ảnh.
Di thở phào, bắt đầu phỏng đoán vì sao Nem lại giữ bài đăng này. Đây là link duy nhất đến box ảnh người lớn trong hàng loạt đường link vào diễn đàn Củ Lạc mà Nem ghi lại. Di ngờ ngợ có lẽ cô gái trong ảnh là bạn học của Tiểu Văn, còn năm tấm ảnh giường chiếu liên quan đến “ân oán cá nhân” với em cô. Nhưng Di lại phát hiện trong tấm ảnh thứ ba có bộ đồng phục màu xanh lam ở góc giường, khác hẳn đồng phục trắng của Tiểu Văn.
Sau nửa tiếng săm soi mấy tấm ảnh, Di đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác, “Có khi tên khốn đó cố tình trêu mình…” Thông minh như Nem chắc đã đoán trước cô sẽ bám riết lấy những thông tin này, anh ta muốn cho cô một bài học nên cố tình bỏ thêm một địa chỉ web quá sức chịu đựng của cô. Nếu cô bực bội chất vấn, anh ta sẽ cười hô hố chế giễu, vênh mặt thuyết giáo bằng những lý thuyết suông kiểu “dân ngoại đạo đừng xen vào việc của chuyên gia rồi tự chuốc lấy phiền muộn nữa”. Di nghĩ, cô mà ngoan cố cắm đầu vào những tấm ảnh này và hơn một trăm đường link còn lại tức là đã tiếp tay cho gian kế của Nem. Bởi vậy cô tắt máy tính, rời khỏi không gian ảo đã khiến cô mụ mị đắm chìm suốt hai ngày qua. Lúc này là 10 giờ tối Chủ nhật.
Đêm hôm ấy, Di lại mơ thấy Tiểu Văn, nhưng cảnh trong mơ làm cô bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say. Cô trông thấy một tên béo đã làm nhòe mặt đang ôm Tiểu Văn trong hộp đêm, một đám đàn ông không rõ nhân diện vây xung quanh xem, tay cầm điện thoại chụp ảnh và quay phim. Tiểu Văn phơi ra vẻ mặt khêu gợi, tự cởi dần quần áo hưởng thụ sự mân mê của gã. Thấy tên béo đè lên người em gái chuẩn bị di chuyển, Di hốt hoảng hét lớn, nhưng Tiểu Văn trần như nhộng nắm trên sofa chẳng buồn để tâm, còn ném lại ánh nhìn ghét bỏ như muốn nói “Chị lo cái gì? Chị thực sự quan tâm à?”.
Sáng hôm sau thức dậy, cảnh tượng trong cơn ác mộng vẫn đeo bám đầu óc làm Di rất khó chịu. Nhưng vì có hẹn cùng Nem đến trung học Enoch điều tra, cô xốc lại tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
Có điều ông trời hình như rất ghét Di, nên mới để cô trông thấy bức thư phát rầu cả lòng đúng lúc bước ra cửa.
Sở Nhà đất gửi thông báo “tái định cư đặc biệt”, nói rằng đã phân cho Di căn hộ mới, yêu cầu cô đến văn phòng tòa nhà mới làm thủ tục trước mùng 7 tháng Bảy. Tòa nhà nhắc đến trong thư thuộc cư xá Thiên Duyệt ở khu đô thị mới Thiên Thủy Vi*, quận Nguyên Lãng, Tân Giới. Bức thư này gợi lại những kí ức không vui hôm gặp trưởng ban Sở Nhà đất, khiến tâm trạng Di càng thêm tồi tệ. Cô quyết định phớt lờ, dù sao cô cũng có quyền hai lần từ chối căn hộ được sắp xếp, chỉ không biết hai lần sau họ có phân cho cô cư xá nào xa xôi hơn nữa không.
Một trong hai khu đô thị mới ở quận Nguyên Lãng, được xây dựng nhằm giải quyết vấn đề đất chật người đông tại Hồng Kông.
Hòa cùng tâm trạng Di, bầu trời giăng đầy mây đen như sắp mưa, nhưng lại quyết không rơi giọt nào xuống đất. Đứng trước cổng trường trung học Enoch, Di ngó nghiêng hai bên đường chờ Nem, nhưng chỉ thấy một bà lão mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai, một người đàn ông mặc Âu phục đứng chờ xe bên đường và hai ông chú có vẻ đã về hưu vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Thời điểm này quanh học khu không đông người qua lại cho lắm. Đối diện trung học Enoch là khách sạn quốc tế bốn sao mang tên Thiên Cảnh, hơn 11 giờ sáng vẫn chưa đến giờ trả phòng, ven đường chỉ đỗ một chiếc xe buýt du lịch chứ không thấy bóng dáng đoàn khách đại lục ồn ào nào.
Chờ mười mấy phút, Di nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã hơn 11 rưỡi, không khỏi thầm mắng Nem sai hẹn, bất chợt lại nghĩ, có khi nào anh ta lén báo cô Viên đổi ngày và cho mình leo cây không. Cô vội vã rút điện thoại ra, bấm số Nem cho.
Đinh đoong đinh đoong, đinh đoong đinh đoong…
Tiếng chuông vọng đến từ bên trái. Di quay sang thì thấy Nam đang chậm rãi tiến về phía mình, tay cầm chiếc điện thoại cũ dùng để gọi cho cô Viên lần trước, mặt cúi xuống kiểm tra cuộc gọi đến.
“Nóng nảy không làm được việc lớn đâu”. Nem bấm nút từ chối cuộc gọi, đến bên cạnh Di, câu đầu tiên buột ra không phải giải thích mà là châm chọc.
“Sao anh vẫn ăn mặc xuềnh xoàng thế!” Di bỏ ngoài tai câu cà khịa, cảm giác còn khó chịu vì bề ngoài của Nem hơn. Nem mặc quần lửng, bên trên có trùm áo khoác thể thao màu đỏ, khóa áo kéo kín tận cổ, nhưng Di đoán bên trong vẫn là chiếc áo phông nhăn nhúm.
“Tôi đi giày hẳn hoi đây này.” Nem giơ chân phải lên cho Di thấy không phải đôi xăng đan thường ngày. “Đây là xì tai sành điệu một cách giản dị, cô chẳng hiểu gì cả.”
“Anh tự nhận với cô Viên mình là bạn thân của tôi, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm tôi giao du với ngữ đàn ông dở người như anh!”
“Thế mà cũng lo?” Nem cười khẩy, “Cô tưởng sau này cô còn giao du với cô ta à? Hay muốn trở thành cạ cứng của cô ta? Cô ta nghĩ cô có quan hệ với hạng đàn ông nào thì liên quan gì đến cô?”
Lại lý thuyết suông, Di rất muốn đốp chát, nhưng cãi không lại thành phần mồm miệng này, chỉ biết đứng đực mặt ra nhìn.
“Thời buổi bây giờ nhiều người ngu ngốc giống cô lắm, suốt ngày để ý xem người ta nghĩ gì về mình, tưởng thế giới chỉ xoay quanh mỗi bản thân. Tôi khuyên cô đừng đọc kiệt tác văn chương gì gì nữa, chuyển sang đọc Mặc xác người khác nghĩ gì* và Chú lợn tự cho mình là đúng* đi.” Nem làm mặt khinh thường, “Cô đừng quên mục đích ngày hôm nay là tìm kẻ giấu mặt trên mạng, nếu cô Viên chính là kidkit727, cô còn bận tâm cô ta nghĩ gì về chúng ta không?”
Tạm dịch từ What do you care what other people think?, cuốn tự truyện của nhà vật lý người Mỹ từng đoạt giải Nobel Richard Feynman.
Tạm dịch từ Butta to Shittakabutta, bộ truyện tranh bốn khung của tác giả Koizumi Yoshihiro người Nhật Bản, kể về một chú lợn có đủ mọi muộn phiền trong cuộc sống, qua đó giúp người đọc tìm ra căn nguyên vấn đề, học cách tư duy linh hoạt hơn để sống chung với rắc rối.
Di nghẹn lời.
“Đi thôi.” Nem rảo bước về phía cổng trường, “Cô mà không theo kịp, tôi sẽ tự điều tra. Đừng quên hôm nay tôi mang họ Vương đấy.”
Hai người tiến vào trường, trình bày mục đích đến với thường trực. Thường trực đưa họ thẻ ra vào cho khách, rồi dẫn họ đến phòng giáo vụ tầng ba tòa nhà trung tâm. Trường trung học Enoch có ba dãy nhà chính: dãy phía Đông, dãy phía Tây và tòa nhà trung tâm nằm giữa hai dãy trên. Cô Viên đang chờ họ, Di vừa xuất hiện, cô Viên đã chủ động rời khỏi chỗ ra đón tiếp.
“Để tôi nói chuyện.” Nem ra lệnh cho Di khi thấy cô Viên tiến lại gần. Di chưa kịp cự nự thì cô Viên đã tới trước mặt, cô buộc phải bấm bụng im lặng.
“Chị Di, đã lâu không gặp, chị vẫn khỏe chứ?” Cô Viên hỏi han. “Anh đây là anh Vương ạ?”
“Chào cô.” Nem khoác lên bộ mặt thân thiết, nhiệt tình bắt tay cô Viên. “Cảm ơn cô giáo đã luôn chăm sóc Tiểu Văn nhà chúng tôi.”
Di không khỏi sửng sốt nhưng lập tức định thần, ra chiều bình thản. Cô ngạc nhiên không chỉ vì Nem nói cứ như thể mình là người nhà của Tiểu Văn, mà còn vì khả năng lật mặt cực nhanh của anh ta. Cô đoán Nem đang cố tình chọc ghẹo mình. Biết rõ cô không muốn cô Viên hiểu lầm quan hệ giữa hai người, anh ta vẫn cố tình làm bộ như mình là anh rể tương lai của Tiểu Văn.
“Văn là một học sinh ngoan, chỉ tiếc…” Cô Viên ngừng nói như không muốn khơi lại chuyện đau lòng của Di. “Chúng ta đừng đứng đây nữa, mời anh chị đi theo tôi.”
Cô Viên dẫn hai người đến một phòng tiếp khách nhỏ, bên trong có bàn họp hình chữ nhật và hai dãy tám ghế ở hai bên. Trong góc phòng là cây nước, cô Viên pha hai ly trà đặt xuống trước mặt Nam và Di.
“Đây là sách vở Văn để lại trong tủ đựng đồ.” Cô Viên đặt một túi nhựa màu trắng và một cuốn sổ nhỏ lên bàn, nhìn độ dày thì trong túi có chừng sáu, bảy cuốn sách.
“Cảm ơn cô.” Nem nhận lấy túi.
“Ngoài ra còn một cuốn sổ tưởng niệm do các em học sinh viết.” Cô Viên khẽ khàng đặt tay lên cuốn sổ nhỏ, “Văn ra đi quá đột ngột, các học sinh khó lòng chấp nhận sự thật, chúng tôi đã bảo các em hãy trút hết tâm tư cho dễ nguôi ngoai.”
Di mở cuốn sổ tưởng niệm đóng từ nhiều trang rời, thấy trang nào cũng ghi mấy câu an ủi na ná nhau: “Mãi nhớ cậu,” “Lên đường bình an,” “Vô cùng thương tiếc”… Rất nhiều lời nhắn không kí tên, Di chợt nghĩ có khi nào các bạn của Tiểu Văn chỉ coi sổ tưởng niệm như bài tập giáo viên giao cho hay không. Hơn hai mươi trang sổ chỉ có hai, ba trang viết khá dài, trong đó có một trang khiến Di chú ý:
Văn ơi, xin lỗi cậu. Mong cậu tha thứ cho sự yếu đuối của tớ. Khi biết cậu ra đi, tớ vẫn luôn tự hỏi có phải do lỗi của chúng tớ hay không. Xin lỗi, xin lỗi, ngàn lần xin lỗi. Cậu hãy yên nghỉ nhé, hi vọng người nhà cậu vượt qua nỗi đau này.
Bên dưới không kí tên, Di không biết người viết là ai, nhưng cô hoài nghi liệu có phải kidkit727. Lẽ nào hung thủ hối hận vì đã hại chết Tiểu Văn? Nhưng “yếu đuối” là sao? Trong những bức thư kidkit727 gửi, Di không cảm nhận được bất kì sự “yếu đuối” nào.
Trong lúc Di xem sổ, Nem lại tiếp tục bày tỏ lòng biết ơn với cô Viên, “Cảm ơn cô. Để ở trường lâu như vậy, thật ngại quá.”
“Không, không sao.” Cô Viên mỉm cười gật đầu, “Tôi hiểu anh chị cần thêm thời gian.”
“Cảm ơn cô đã thông cảm.” Nem khẽ cúi đầu, “Tôi hi vọng chuyện của Tiểu Văn không gây rắc rối cho các thầy cô, tôi hiểu nhà trường cũng vất vả lắm khi phải xử lý tình huống này.”
“Chúng tôi làm theo Hướng dẫn xử lý rủi ro của Sở Giáo dục, nên tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.” Cô Viên khẽ lia mắt sang Di, “Vụ việc Văn gặp phải trên tàu điện ngầm năm ngoái, chúng tôi đã khởi động cơ chế này một lần, hồi tháng Tư xuất hiện bài đăng lan truyền trên mạng, chúng tôi cũng thành lập tổ xử lý, phối hợp hành động nhịp nhàng. Trừ một số phụ huynh không hiểu lý lẽ chỉ trích chúng tôi không thể ngăn chặn sự việc, thì cảm xúc của các học sinh nói chung khá bình tĩnh, cũng không rắc rối mấy.”
“Bài đăng trên diễn đàn Củ Lạc ngày ấy chắc đã gây nên dư luận dữ dội, cô giáo nhỉ!” Nem nói. “Tôi xin phép hỏi một câu, bài viết hồi đó bôi nhọ Tiểu Văn, vu oan giá họa thậm tệ, chẳng hay phía nhà trường có triển khai điều tra, tìm kiếm người liên quan trong số các em học sinh không? Dù sao vụ việc cũng ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của trường mà.”
Di không ngờ Nem dám hỏi thẳng, nhưng cô cũng tò mò muốn biết phản ứng của cô giáo.
Cô Viên sa sầm mặt, “Anh Vương nói phải, bài viết hồi đó quả thật đã gây nên rất nhiều tổn thương. Nhưng chúng tôi là người làm giáo dục, chú trọng nhất tương lai của học sinh, nên việc chúng tôi ưu tiên là tránh tăng thêm sợ hãi và bất an, duy trì thái độ và tác phong tích cực làm tấm gương cho các em. Đến lúc Tiểu Văn ra đi, chúng tôi cũng giữ vững tinh thần ấy giúp các em vượt qua nỗi đau, xây dựng lại lòng tin và cảm giác an toàn.”
“Vất cả cho các thầy cô quá. Tôi cũng tin hệ thống nhà trường vô cùng hoàn thiện, nhưng chẳng may gặp bất trắc, chúng ta chỉ có thể trách số mình xui xẻo.” Nem vừa nói vừa gật đầu, “À phải rồi, nếu tôi nhớ không lầm, cô Viên dạy môn Ngữ văn phải không?”
“Đúng thế.”
“Tôi muốn biết Tiểu Văn có viết gì trong các bài tập làm văn không? Không phải tôi định truy tìm lý do khiến con bé quyết định tiêu cực đâu, tôi chỉ thắc mắc không biết trước khi ra đi, con bé có suy nghĩ nào chưa từng nói với chúng tôi hay không thôi.”
“Tôi nhớ là không có gì đặc biệt…” Cô Viên cúi đầu ngẫm nghĩ, đoạn nói, “Anh chị chờ một lát, tôi tìm lại thử xem. Trường chúng tôi có lưu trữ bài làm văn của học sinh để chọn ra những bài xuất sắc đăng lên tập san trường, số còn lại sẽ trả cho học sinh vào học kì sau. Song lúc này, tôi nghĩ di bút của Văn sẽ có rất nhiều ý nghĩa với anh chị.”
“Làm phiền cô giáo.”
Cô Viên rời khỏi phòng tiếp khách. Trong lúc chờ đợi, Di lặng lẽ nhìn quanh, chợt ý thức sâu sắc đây là nơi Tiểu Văn sinh hoạt mỗi ngày suốt ba năm qua, em cô đã từng tồn tại trong ngôi trường này. Nhìn qua cửa sổ phòng, Di thấy một học sinh mặc váy đồng phục và áo trắng cộc tay đang tung tăng vừa đi vừa nói chuyện với bạn trên hành lang bên kia tòa nhà hình chữ L, trên tay ôm sách giáo khoa. Cô tưởng như mình vừa thoáng thấy bóng dáng Tiểu Văn ở nữ sinh đó.
Nhưng Tiểu Văn đã mất rồi.
Sống mũi cay cay, Di cố nén nước mắt. Mình ngồi ở đây là để tìm cho ra hung thủ hại em chứ không phải để khóc thương. Tự nhắc nhở xong, Di thầm nhủ lòng rằng trước khi đạt mục tiêu, cô quyết không rơi thêm giọt nước mắt nào nữa.
Di liếc trộm Nem. Anh ta ngồi ngay ngắn, dáng vẻ ung dung, rất thích hợp với vai diễn bạn thân của người nhà cô gái tự sát. Giờ Di mới nhận ra, hôm nay Nem ăn mặc cũng không quá tệ, tuy quần lửng và áo khoác thể thao trông hơi xuề xòa, nhưng thật ra không khác biệt mấy với người bình thường. Nem cũng đã cạo râu sạch sẽ, không còn vẻ nhếch nhác của kẻ cù bất cù bơ nữa. Có lẽ do ấn tượng ban đầu quá sâu sắc nên Di luôn cảm thấy Nem luộm thuộm, nhưng giờ nhớ lại, trừ hôm mới gặp thì không lần nào Nem để râu ria lởm chởm cả. Theo dõi cuộc trao đổi giữa Nem và cô Viên cũng nhận thấy, nhờ vẻ bề ngoài của anh ta mà không khí trao đổi thoải mái suôn sẻ hơn rất nhiều. Suy cho cùng, làm gì có thám tử nào mặc quần lửng áo thể thao đi điều tra cùng khách hàng kia chứ. Có khi ăn vận chỉnh tề và căn vặn đủ điều mới dễ khiến cô giáo nghi ngờ. Chưa biết chừng đây chính là tấn công phi kĩ thuật gì đó.
Chẳng mấy chốc, cô Viên cầm theo tập giấy viết văn gấp đôi quay lại phòng tiếp khách. “Đây là các bài văn của em ấy trong năm nay, tổng cộng có mười bài.” Cô đặt tập giấy xuống trước mặt Di và Nem.
Nhìn thấy bút tích quen thuộc, Di lại man mác nhớ người, nhưng cô không để mình phân tâm mà lập tức nhận lấy mở ra xem. Các đề bài đều rất bình thường, chẳng hạn “Lên kế hoạch đầu năm”, “Bàn về công việc mơ ước”, “Trải nghiệm nơi quán trà”… Đề bài có vẻ sâu sắc nhất chắc là “Trình bày quan điểm về câu nói ‘Tam quân khả đoạt soái, thất phu bất khả đoạt chí*’ trong Luận Ngữ”.
Quân đội có thể thay chủ tướng nhưng chí hướng của đấng nam nhi quyết không bao giờ thay đổi.
“Điểm không cao lắm nhỉ?” Nem hỏi sau khi xem xét bài văn và lời phê. Học sinh mà viết nắn nót thường để lại ấn tượng tốt trong mắt giáo viên, sẽ được chấm điểm tương đối cao. Chữ Tiểu Văn không xấu, nhưng bài văn nào cũng chỉ trên dưới 60 điểm.
“Trung bình, không xuất sắc, cũng không quá tệ.” Cô Viên mỉm cười trả lời, “Phần đông học sinh đều chưa thể viết ra những áng văn hay, thế mạnh của Văn là các môn tự nhiên, viết văn không tốt lắm cũng dễ hiểu.”
Cô Viên ngoài miệng nói đến là êm tai, nhưng Di thấy lời phê của cô trong bài văn lại khác: “Hành văn lưu loát nhưng nội dung trống rỗng, không viết đúng trọng tâm đề bài”, “Phân tích không rõ ràng, cần để tâm hơn vào bài viết”, trong đó bài “Bàn về công việc mơ ước” là thấp điểm nhất, cô Viên phê vào chỗ trống bên cạnh rằng “Văn tự thuật không nên quanh co, viết thật lòng là được”.
“Văn không giỏi sáng tác.” Nhận thấy Di đang chăm chú đọc bài văn của Tiểu Văn, cô Viên nói, “Cách dùng từ của Văn không tệ, nhưng nội dung nông cạn. Tôi nghĩ là do kinh nghiệm sống chưa đủ, sau này… A, tôi lỡ lời, xin lỗi.”
Hẳn cô Viên quen miệng định nói “Sau này trải nghiệm nhiều tự khắc viết lên tay”.
“Không sao đâu, cảm ơn cô đã đưa tôi mấy bài văn.” Di khẽ gật đầu tỏ lòng biết ơn. Qua tập bài trong tay, Di như được tiếp xúc với một phiên bản khác của Tiểu Văn, từ đó tìm lại những kí ức về em gái đã khuất. Đến lúc này Di mới nhớ ra, từ khi lên trung học Tiểu Văn đã không còn nhờ cô giảng bài nữa mà toàn tự học tự ôn, thành ra cô chẳng biết những năm gần đây con bé học hành thế nào.
“Tiểu Văn trên lớp có ngoan không?” Nem hỏi.
“Năm lớp Bảy hơi nghịch, hồi đó tôi chỉ là giáo viên Ngữ văn của lớp, nhưng sau này Văn đã dần dần thay đổi.” Cô Viên quay sang Di, “Đại loại là học kì hai lớp Tám, vì… vì bệnh tình của mẹ mà Văn hướng nội hơn.
Nghe nhắc đến mẹ, Di chợt thấy lòng nặng trĩu.
“Tiểu Văn có bạn bè thân thiết trên lớp không? Con bé từng nhắc đến một, hai cái tên nhưng tôi không nhớ nổi…” Nem tiếp tục vai diễn người quen của gia đình.
“Chuyện này… Hồi trước Văn hay chơi với Lệ và Thái, sau này hình như không thân nữa…”
“Là Thư Lệ Lệ và Triệu Quốc Thái phải không? Nghe cô nói tôi nhớ ra ngay. Hình như bọn trẻ từng đến nhà chơi, nhưng tôi chưa gặp chúng bao giờ.”
Di suýt không chịu nổi những lời bịa đặt vô căn cứ của Nem, nhưng lại nghĩ chắc anh ta chỉ đang giăng bẫy, cô mới nhịn không ngắt lời.
“Vâng, chính là hai em ấy. Tôi không rõ giữa bọn trẻ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thấy nhiều khả năng liên quan đến chuyện tình cảm. Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm.” Cô Viên thở dài.
Mấy chữ “liên quan đến chuyện tình cảm” như cây kim đâm vào lòng Di đau nhói. Di luôn nghĩ Tiểu Văn vẫn là một đứa trẻ chẳng biết yêu đương là gì, nhưng giờ cô không dám chắc nữa. Nhớ lại tấm ảnh khả nghi kidkit727 gửi đến, lại nhớ bài đăng trên diễn đàn từng lên án Tiểu Văn giật bạn trai người khác, càng lúc Di càng thấy mình chẳng hiểu em gái.
“Ngoài hai người đó, Tiểu Văn còn bạn bè nào không? Quan hệ với các bạn khác ra sao?” Nem hỏi.
“Ừm… tôi không nghĩ ra. Trong ấn tượng của tôi, quan hệ của Văn với các bạn khác không có gì đặc biệt. Nếu anh Vương muốn hỏi Văn có bị bắt nạt không, tôi xin cam đoan tuyệt đối không có.”
“Không, không, tôi không có ý này, xin lỗi đã làm cô hiểu nhầm.”
“Sau vụ việc Văn gặp phải trên tàu điện ngầm năm ngoái, ban đầu trong lớp cũng có vài lời đồn, nhất là đám mấy em nam, nhưng nhà trường đã nhanh chóng chấn chỉnh, bọn trẻ cũng hiểu thái độ của chúng sẽ khiến Văn tổn thương nên đều vâng lời. Đến khi bài đăng trên mạng xuất hiện, các em học sinh vẫn cư xử rất bình thường, tôi nghĩ là do việc chấn chỉnh lúc trước đã mang lại hiệu quả.”
“Cô Viên này, chúng tôi có thể gặp và nói vài câu với các bạn của Tiểu Văn không? Thái và Lệ đã đến tang lễ nên chúng tôi muốn cảm ơn hai đứa.”
“À…” Cô Viên do dự đôi chút, cuối cùng đồng ý. “Được thôi, dù sao cũng đã thi cuối kì xong, buổi sáng các em học sinh chỉ học bù và so đáp án bài thi còn buổi chiều toàn tự học và sinh hoạt câu lạc bộ. Sắp đến giờ nghỉ trưa, tôi đưa anh chị đến phòng học tìm các em ấy nhé.”
“Cảm ơn cô.” Nem vừa nói vừa đưa túi đựng sách cho Di, ý bảo cô cầm nó, còn anh ta đặt sổ tưởng niệm lên tập bài làm văn rồi cầm theo luôn.
Cô Viên rời phòng tiếp khách cùng Nem và Di. Vừa ra đến hành lang, Nem đã kéo cô giáo sang một bên thì thầm vài câu. Đến lúc Di phát hiện ra, cô Viên gật đầu với cô rồi nói có việc phải về phòng giáo vụ.
“Cô Viên bận việc gì à?” Lấy làm lạ, Di hỏi Nem khi chỉ còn hai người trên hành lang với nhau.
“Tôi không muốn cô ta cản trở nên đuổi khéo đi rồi.”
“Đuổi bằng cách gì?”
“Nói rằng cô bị bệnh.”
“Hả?” Di ngớ người.
“Tôi bảo là mãi mà cô không vượt qua được chuyện của em gái, thường xuyên mất ngủ, bác sĩ khuyên nên tâm sự với bạn của em gái để tháo gỡ khúc mắc trong lòng.” Nem lấy lại giọng điệu thường ngày, “Nếu có mặt giáo viên, bọn trẻ sẽ kiêng dè, không giúp ích gì cho quá trình điều trị của cô. Phải thế thì cô ta mới không gây vướng víu nữa. Cô ta đã cho tôi biết phòng học ở đâu, dặn chúng ta chờ chuông báo nghỉ trưa vang lên là có thể đi tìm bọn trẻ.”
“Cô Viên chu đáo thật đấy…” Di nói.
“Hừ, chu đáo quái gì.” Nem bất ngờ tỏ vẻ khinh bỉ, mắt lườm lại phòng giáo vụ.
“Ơ?”
“Đi trước đã rồi nói sau.” Nem đẩy Di đến cầu thang cuối hành lang.
Hai người xuống cầu thang, đi tới góc sân vận động vắng tanh. Nem tiện tay mở sổ tưởng niệm ra đọc, nhận xét, “Loại giáo viên này là tệ nhất, đáng ghét.”
“Anh nói gì cơ?” Di hoang mang. Rõ ràng cô Viên trả lời các câu hỏi của họ rất nhiệt tình, họ yêu cầu gì cô cũng đáp ứng, đưa cho họ bài tập làm văn của Tiểu Văn, còn cho phép họ gặp gỡ các bạn của con bé.
“Ý tôi là, loại sinh vật này không xứng với cái danh giáo viên, cùng lắm chỉ là tôi tớ của trường học thôi.” Nem buông giọng cay nghiệt.
“Cô ấy làm gì phật ý anh à?” Vì có ấn tượng tốt với cô Viên, Di không khỏi bực mình khi nghe Nem nhiếc móc.
“Ha, người như cô dễ mắc lừa thật đấy, thấy ai ăn nói bùi tai cũng tưởng là người tốt.” Nem cười khinh bỉ, “Cô Viên này, ngoài mặt ra vẻ ân cần nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến bản thân. Động đến chủ đề hơi nhạy cảm một tí thôi, việc đầu tiên cô ta làm là rũ sạch liên quan, nhấn mạnh phía nhà trường xử lý theo đúng hướng dẫn hay cơ chế gì đó, tôi nhổ vào. Toàn những lời máy móc, trích nguyên văn chỉ thị của Sở Giáo dục, cô ta hắn đã đọc mòn tài liệu rồi lặp đi lặp lại những lời giống nhau với rất nhiều phụ huynh… Như cuốn sổ tưởng niệm này chẳng hạn, bên trong chỉ có hai, ba lời nhắn viết thật lòng, còn lại đều là nhũng câu khách sáo giả tạo. Các học sinh đã không sẵn lòng thì sao phải tốn công làm màu? Cô ta căn bản không quan tâm, chỉ xử lý theo quy trình làm việc chuẩn hệt như người máy. Vừa rồi cô khen cô ta chu đáo, nhưng cô không biết phản ứng lúc đầu của cô ta đâu. Khi tôi đề nghị gặp riêng bạn học của em cô, cô ta bảo ‘Làm vậy không phù hợp với quy định’, chứ không quan tâm lý do tôi yêu cầu, hay quan ngại sẽ khơi lại nỗi buồn trong lòng học sinh. Thay vì lo lắng cho cảm xúc của các em, cô ta còn để ý tới khiếu nại của phụ huynh hơn.”
“Nhưng, nhưng cô Viên cũng tới dự đám tang! Sao anh có thể nói cô ấy không quan tâm học sinh chứ?”
“Cô ta đã nói gì với cô khi tới đám tang?”
“Tôi không nhớ lắm, là mấy câu an ủi…”
“Nhưng không hề xin lỗi chứ gì?” Nem nhìn thẳng vào mắt Di.
“Hình như… không. Cô ấy có lỗi gì đâu…”
“Dù mỗi đứa trẻ là một cá thể độc lập, nhưng người làm giáo viên lại không phát hiện ra học sinh có hành vi khác thường, chẳng phải cô ta nên thấy áy náy vì sơ suất của mình sao? Dù không thể ngăn việc em cô tự sát, cô ta vẫn nên xin lỗi cô mới phải. Tôi không yêu cầu cô ta phải cúi đầu nhận sai, nhưng một người biết cảm thông sẽ thấy hổ thẹn ít nhiều khi học sinh mình dạy lại đi tự sát. Cô ta thì không, bao nhiêu tội lỗi đều tại người khác. Người như cô ta sẽ không thực tâm nói lời xin lỗi, bởi cô ta chỉ coi nghề giáo như bao nghề bình thường khác, coi bản thân như nhân viên có nghĩa vụ giúp cấp trên ngăn chặn rắc rối. Xung quanh chúng ta đầy rẫy những kẻ tự cho mình là biết thân biết phận, nhưng không biết rằng họ đã biến thành đám rác rưởi lười suy nghĩ, buông thả bản thân, khiến xã hội ngày càng thối nát.” Nem bỗng đổi giọng. “Nhưng nhờ vậy, cô Viên không phải là kidkit727.”
“Tại sao?”
“Cô Viên sẽ không đẩy bản thân và trường học vào rắc rối lớn như thế. Nếu thực sự có thù với Tiểu Văn, cô ta cũng sẽ không làm trò bôi nhọ danh dự trên mạng để kích động dư luận, vì hành vi này sẽ gây ảnh hưởng đến công việc của cô ta. Cô ta luôn mong học sinh giống như nguyên liệu thô trong nhà máy, đổ vào các khuôn đúc giống nhau tạo nên những con rối không cá tính y hệt nhau, rồi đưa vào guồng máy mang tên Xã Hội, trở thành một bánh răng bình thường. Bởi vì cô ta cũng coi mình là một bánh răng.”
Tự nhiên Di thấy rối rắm. Cách Nem nói hơi cực đoan, nhưng đúng là cô chưa suy nghĩ từ góc độ đó bao giờ. Từ nhỏ đã được dạy dỗ phải “cố gắng học hành, chăm chỉ làm việc, trở thành người có ích cho xã hội”, cô mặc định đây mới là cuộc sống lý tưởng. Nhưng hiện giờ khi mẹ và em gái đều qua đời, cô tự hỏi “trở thành người có ích” liệu còn nghĩa lý gì nữa.
“… Anh hỏi cô Viên bài tập làm văn của Tiểu Văn để làm gì?” Di hỏi nhắm thay đổi tâm trạng.
“Cô biết không? Dù các bài làm văn đều hư cấu và dối lòng, người viết vẫn sẽ bộc lộ cá tính qua câu chữ.” Nem tiếp tục lật từng trang cuốn sổ tưởng niệm. “Tất nhiên dân ngoại đạo mất cả trăm năm nghiền ngẫm cũng chẳng nhận ra những điều tinh tế ấy đâu.”
Chẳng rõ Nem có đang xỏ xiên mình không, nhưng để tránh bị coi là có tật giật mình, Di đành im lặng.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đợi trước lớp đi. Lát nữa cô chào hỏi giới thiệu, sau đó giao vụ hỏi han cho tôi, cô đừng nói lung tung.” Nem gấp sổ lại, kẹp bài tập làm văn vào giữa như đánh dấu trang.
Nem dẫn Di đến dãy phía Đông, không hề lưỡng lự trước mỗi ngã rẽ trên cầu thang và trên hành lang. Trông anh ta thông thạo đường đi lối lại, Di toan hỏi có phải anh từng đến đây không, nhưng ngẫm lại, cô cá chắc anh ta lấy bản thiết kế trên mạng nên mới biết rõ từng ngóc ngách trong trường.
Thái, Lệ và Tiểu Văn cùng học lớp 9B trên tầng bốn dãy nhà phía Đông. Chuông nghỉ trưa vang lên, học sinh nhao nhao ùa ra khỏi phòng học, nhiều em ném cho Di và Nem những ánh nhìn kì lạ. Đến khi Lệ và Thái xuất hiện, Di còn chưa lên tiếng thì hai đứa đã chú ý tới cô trước, kinh ngạc gật đầu chào.
“Thái và Lệ phải không? Chị là…”
“Chị của Tiểu Văn.” Thái ngắt lời Di.
“Ừ. Anh này họ Vương, là bạn chị.”
“Gọi thẳng tên anh Thành được rồi. Bọn anh đến trường nhận lại sách của Tiểu Văn, nghĩ bụng hay gặp bạn bè con bé một chút, mới hỏi cô Viên xem Tiểu Văn thân với ai nhất, cô ấy nói là các em. Kể ra, các em cũng đến đám tang đưa tiễn Tiểu Văn đúng không? Cảm ơn các em.” Nem nói xong, Thái và Lệ hoang mang gật đầu. Di để ý thấy khi Nem nhắc đến tên Tiểu Văn, ánh mắt hai đứa trẻ có sự thay đổi rất nhỏ.
“Anh chị đừng, đừng khách sáo.” Lệ trả lời, giọng lí nhí rất không ăn nhập với vẻ ngoài bạo dạn.
“Giờ các em đi ăn trưa à? Hay đi ăn cùng anh chị nhé?” Nem lại khoác lên bộ mặt thân thiện, “Tiểu Văn ra đi đột ngột quá, nếu có thể, anh chị muốn nghe các bạn của con bé kể thêm về cuộc sống ở trường.”
Lệ và Thái nhìn nhau phân vân, nhưng Thái vẫn gật đầu, “Vâng. Nhưng chúng em chỉ ăn trưa ở căng tin trường thôi…”
“Vừa khéo, chị Di cũng muốn ghé thăm chỗ Tiểu Văn hay ăn trưa.” Nem nói.
Chẳng rõ Nem có thật lòng không, nhưng Di rất biết ơn anh ta đã nói vậy. Tiểu Văn đã từng ăn cơm cùng bạn tại căng tin trường. Hiếm khi có cơ hội nhìn ngắm khung cảnh em gái thường nhìn, gọi đồ ăn em gái thường gọi, Di thấy có thể bù đắp phần nào nuối tiếc trong lòng.
Căng tin nằm ở tầng một dãy nhà phía Tây, ngay gần cổng trường. Trung học Enoch không quy định học sinh phải ăn trưa trong trường, nhưng căng tin bán khá rẻ nên các em đều thích đến. Chẳng qua hôm nay đã thi cuối kì xong và đang chờ nghỉ hè, học sinh không cần tranh thủ giờ ăn trưa ngắn ngủi để ôn bài hoặc sinh hoạt câu lạc bộ, nên phần lớn đều ra ngoài ăn cho thong thả, số người trong căng tin hiện giờ chỉ bằng một nửa mọi ngày, khác hẳn cảnh ồn ào chen chúc trước đây.
Căng tin không bán nhiều món, mang tiếng căng tin song thật ra chỉ là quầy bán thức ăn khá rộng rãi cộng thêm không gian ngồi ăn kê kín bàn ghế, dụng cụ ăn đều là đồ nhựa dùng một lần. Di không có hứng ăn nên chỉ gọi một bánh sandwich, trái lại Nem gọi hẳn một suất cơm sườn lợn rán, Thái và Lệ đều gọi mì nước. Họ ngồi khuất trong góc căng tin cạnh cửa sổ, phóng tầm mắt qua sân bóng rổ và cây cối là nhìn thấy khách sạn quốc tế Thiên Cảnh hơn hai mươi tầng sừng sững trên đường Waterloo. Thái và Lệ xì xụp húp mì, Di vô thức nhìn chằm chằm vào hai chiếc điện thoại đặt trên bàn trước mặt hai đứa. Giờ học phải tắt điện thoại, nên học sinh sẽ tranh thủ khi nghỉ trưa mở máy đọc tin nhắn mới, Thái và Lệ cũng không ngoại lệ. Di vốn đã thấy cái bánh trên tay nhạt như nước lã, iPhone của Lệ càng làm cô ăn mất ngon, chỉ chăm chăm suy đoán có phải hung thủ chính là cô học sinh vẻ ngoài giản dị ngồi trước mặt mình không.
“Các em thân với Tiểu Văn lắm à?” Nem vừa cắt sườn lợn vừa thoải mái hỏi.
“Vâng… có thể nói như thế.” Thái trả lời. Ngay cả người không nhạy bén như Di cũng nhận ra cậu bé không tự nhiên cho lắm.
“Chị nhớ hai đứa từng đưa Tiểu Văn về nhà lúc con bé mệt, phải không?” Di xen vào.
Thật ra Di chỉ muốn dẫn dắt câu chuyện, rút ngắn khoảng cách để Nam dề bề dò hỏi, nào ngờ Thái và Lệ biến sắc mặt như thú hoang đánh hơi thấy kẻ địch lại gần. Cùng lúc dưới gầm bàn, Nem đá mạnh vào cẳng chân cô. Di đau điếng quay sang lườm. Chắc anh ta muốn bảo cô đừng chõ miệng vào.
“Hình như Tiểu Văn rất thích One Direction?” Nam ra chiều bình thản chuyển chủ đề. Di không biết One Direction là gì, nhưng nét mặt Lệ nhẹ nhõm thấy rõ.
“Vâng, chúng em ai cũng thích… Ban đầu em thích trước, sau đó em giới thiệu cho Tiểu Văn, bạn ấy cũng thành fan luôn.” Lệ nói.
“Bài What makes you beautiful của họ nổi thật đấy, già như anh mà cũng từng nghe rồi.” Nghe Nem nói, Di mới hiểu One Direction đại khái là tên một nhóm nhạc.
“Đúng thế, cả One thing nữa.” Lệ phấn chấn hẳn, hiếm lắm mới gặp người trưởng thành hưởng ứng sở thích của mình.
“Nhiều người chê do hãng đĩa dùng tiền lăng xê nên họ mới nổi tiếng, nhưng anh thấy một số nhận xét hơi quá đáng, dù gì họ cũng đoạt giải Ba trong chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc nên hẳn nhiên phải có thực lực ở mức độ nào đó.” Nem đĩnh đạc phân tích. “Người nào nói có tiền là có thể biến một nhóm nhạc thành hiện tượng toàn cầu đúng là quá ngây thơ.”
Lệ gật đầu lia lịa, nhiệt liệt đồng tình với ý kiến của Nem.
“Em thích thành viên nào nhất?”
“Liam ạ.” Lệ trả lời, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
“Hình như Liam được rất nhiều người thích.” Nem cắn một miếng sườn lợn rồi nói tiếp, “À, anh có cô bạn người Anh thích nhất Zayn, vì chuyện cậu ta rời nhóm mà khóc hai ngày trời.”
Lệ đột nhiên xị mặt xuống.
“A, xin lỗi em, anh không nên nhắc đến chuyện Zayn rời nhóm.” Nem nói.
“Không, không…” Lệ lắc đầu, mắt dần đỏ hoe. “Là Tiểu Văn… Trước đây chúng em từng hẹn, nếu One Direction đến Hồng Kông làm concert nhất định sẽ đi cùng nhau, nhưng khi các anh đến Hồng Kông thật thì chúng em đã tuyệt giao rồi… Tiểu Văn còn… bạn ấy còn…”
Thái lấy khăn giấy trong túi áo ra đưa cho Lệ.
“Tiểu Văn sẽ không trách em đâu.” Nem nói.
“Không, không! Là lỗi tại em! Tất cả do em hết…”
Nhìn Lệ tự nhiên kích động khóc lóc, Di gần như liên tưởng tới lời tự thú của hung thủ. Tiếng khóc của Lệ thu hút sự chú ý của đám nữ sinh bàn bên cạnh, nhưng họ đều vờ như không biết, vừa ăn vừa len lén nhìn.
“Chính em gây ra cái chết…”
“Đừng nói lung tung.” Thái ngắt lời Lệ, “Chị Di, Lệ luôn hối hận vì đã xa lánh, không san sẻ buồn phiền với Tiểu Văn. Ngày nào cậu ấy cũng tự trách mình.”
Di nhất thời không biết đáp lại thế nào. Thái nói thật không? Lệ khóc òa lên chỉ đơn giản vì lý do này thôi? Hay do con bé từng trở mặt, dùng thủ đoạn hãm hại Tiểu Văn, rồi đâm ra hối hận với những gì mình đã làm?
“Thái này, em có chơi trong ban nhạc không?” Nem đột ngột đổi chủ đề. Di kinh ngạc đánh mắt sang, không hiểu vì sao anh ta không tiếp tục truy hỏi quan hệ giữa Tiểu Văn và Lệ nữa.
“Ơ, à, có ạ.” Thái cũng bất ngờ, giọng hơi lắp bắp.
“Anh thấy ngón tay trái của em bị chai.” Nem chỉ tay trái của Thái, “Đàn guitar à?”
“Em chơi cả guitar và bass, nhưng mới học hai năm, kĩ thuật còn non lắm.”
“Anh cũng từng học guitar, lâu lắm không sờ tới giờ quên gần hết hợp âm rồi.” Nem hờ hững kể. Nghĩ đến cây guitar điện trong nhà Nem, Di chẳng biết anh ta đang nói thật hay đùa.
“Anh Thành chơi thể loại nhạc nào? Dân ca? Hay rock & roll Âu Mỹ?” Thái hỏi.
“Không, nhạc Nhật. Hồi anh sàn sàn tuổi em đang thịnh hành nhạc của X Japan, Seikima-H, Boøwy…”
“A! Ban nhạc của em cũng chơi pop rock Nhật, hay hát lại nhạc của Flumpool và One Ok Rock.”
“Mấy nhóm này anh mới nghe tên trên mạng, xem ra anh già thật rồi.” Nem cười.
Mười phút tiếp theo, Nem và Thái chuyện trò rôm rả về ban nhạc và âm nhạc đại chúng, Di không còn cách nào khác ngoài im lặng lắng nghe. Dù chẳng hiểu họ nói gì, Di đoán Nem chọn đề tài này nhất định là có chủ đích.
“Thế hệ các em lập ban nhạc hạnh phúc hơn thời bọn anh nhiều.” Nem ăn nốt miếng sườn lợn cuối cùng, lau miệng nói, “Trước đây mua một phơ* đã mất mấy trăm đô, loại tốt phải hơn nghìn đến hai nghìn đô. Còn bây giờ các em có thể thay thế bằng máy tính, thậm chí là điện thoại, chỉ việc mua cáp kết nối rồi dùng ứng dụng mô phỏng thì chỉnh kiểu gì cũng được.”
Thiết bị dùng để căn chỉnh tiếng đàn guitar điện.
“Cáp kết nối anh Thành nói là cáp iRig ạ? Anh dạy guitar cho em vừa nhắc đến nó hôm trước, nhưng ban nhạc chúng em toàn tay mơ, không hiểu lắm về phơ và ứng dụng mô phỏng.” Thái lắc đầu. “Hơn nữa hình như phải mua Macbook mới dùng được, đắt l