← Quay lại trang sách

Chương 6

Nam đứng trong góc phố cạnh Langham, cảm xúc hỗn độn giữa ngạc nhiên, hoan hỉ và lo lắng, chốc chốc lại ngoái nhìn xung quanh cảnh giác đám đông trên phố.

Bây giờ là 6 giờ 45 phút chập tối thứ Năm ngày 25 tháng Sáu, năm ngày sau hôm Nam “tình cờ” gặp Vỹ ở Trung tâm Văn hóa. Từ khi có được số di động của ông lớn trong SIQ, hơi một tí Nam lại ngó điện thoại, sợ lỡ mất cuộc gọi của người ta. Nhưng nhiều ngày trôi qua Vỹ vẫn không gọi điện, cũng chẳng buồn gửi tin nhắn. Hai ngày đầu Nam còn kìm lòng, đoán lúc nào rảnh Vỹ sẽ tìm gã sau. Nào ngờ bốn ngày liền vẫn bặt vô âm tín, Nam càng lúc càng nóng ruột, ngay cả Mã cũng nhận ra vẻ khác thường của gã. Nam đã nghĩ đến việc chủ động gọi trước, dù sao chính Vỹ cũng là người nói muốn hẹn gặp mặt, còn muốn nghe chuyện nội bộ của GT Technology. Nhưng anh ta đâu phải người phàm muốn gặp thì gặp, nên Nam cứ đắn đo mãi, không dám tùy tiện bấm dãy số lưu trong danh bạ.

Trong lúc Nam chần chừ nửa muốn gọi nứa không dám gọi, Vỹ lại bất ngờ liên lạc với gã. Vừa thấy số điện thoại gọi đến, Nam vội vàng giả vờ đi vệ sinh để rời khỏi tầm mắt mọi người trong văn phòng, hồi hộp chạm nút nghe máy màu xanh lá.

“Nam hả? Tôi là Vỹ đây.” Điện thoại vang lên, giọng Quảng Đông pha lẫn khẩu âm nước ngoài.

“Anh Vỹ!!!”

“Lần trước tôi bảo cùng đi ăn một bữa, tối nay cậu có rảnh không?”

Nam hơi giật mình. Gã nhìn đồng hồ, 4 giờ 30 phút.

“Vâng, vâng, rảnh, có rảnh.” Thật ra tối nay Nam có hẹn, nhưng gã biết cái gì gấp, cái gì cần ưu tiên.

“Được, vậy chúng ta gặp nhau 7 giờ tối nay nhé! Đến Tiêm Sa Chủy ăn đồ ăn Hàng Châu không?”

“À… Đồ ăn Hàng Châu rất ngon, chỉ e tôi đến muộn mất. 6 rưỡi tôi mới tan làm, đúng giờ cao điểm nên rất khó bắt taxi, đi tàu điện thì đông như kiến, chắc phải đợi hai, ba chuyến mới lên được tàu.”

“Cậu không lái xe?”

“Tôi không có xe, nuôi ô tô ở Hồng Kông đắt đỏ lắm.” Nam cười gượng. Riêng tiền thuê nhà đã chiếm 60% lương của gã, nếu mua xe, gã sẽ tiêu nốt 40% còn lại vào phí đậu xe mất.

“Tôi sẽ đến gần công ty đón cậu. 6 giờ 45 khách sạn Langham, cửa ngách trên phố Thượng Hải, OK?”

“A, không cần phiền anh…”

Tuy rất có cảm tình với thái độ không kiêu ngạo phách lối của Vỹ, Nam vẫn từ chối lời đề nghị qua đón. Nhưng không phải vì khách sáo, mà do gã lo ngại cho bản thân. Ngộ nhỡ bị đồng nghiệp bắt gặp, bị phát hiện lén lút tiếp xúc với nhà đầu tư tiềm năng của công ty, vị trí của gã trong GT Technology sẽ gặp nhiều trắc trở, chưa biết chừng không thăng tiến được mà còn phải khăn gói quả mướp tham gia đội quân thất nghiệp. Gã có thể dễ dàng che giấu thân phận trên mạng, nhưng lại không thể dùng tên giả hoặc đeo mặt nạ bảo vệ bản thân ngoài đời thực.

“Dù sao tôi cũng có hẹn ở InnoCentre Cửu Long Đường, lúc về qua Tiêm Sa Chủy rất tiện, không phiền đâu. Hẹn gặp cậu lúc 6 giờ 45 nhé.”

Với tác phong cởi mở của người phương Tây, Vỹ không cho Nam từ chối đã cúp máy.

Để giảm nguy cơ bị bắt quả tang, Nam cố tình đợi đến 6 giờ 40 phút mới rời công ty, hối hả đi từ ngã tư phố Sơn Đông cắt đường Quảng Đông đến Langham. Lúc gã đứng lên đi về, Mã, Hào và Thomas vẫn cắm cúi tăng ca nên chỉ cần đề phòng sếp Vinh và Joanne thôi, hai người đã lần lượt tan làm từ 6 giờ kém. Nam nghĩ, sếp Vinh và Joanne cố tình tách riêng một cách lộ liễu thế này thì chỉ có thể là đi lòng thòng với nhau. Như vậy họ sẽ không nán lại Vượng Giác, để đồng nghiệp khỏi bắt gặp. Dù khả năng ai đó trong công ty xuất hiện ở Langham rất thấp, Nam vẫn không dám sao nhãng, thi thoảng lại ngó nghiêng xem có gương mặt nào thân quen không.

Tất nhiên, đằng sau tâm trạng hồi hộp đó là cảm giác phấn khích mạnh mẽ.

Hồi nhỏ, Nam từng được ông bà dẫn đi xem tướng, thầy tướng bảo bát tự cho thấy gã không phải người tầm thường, sau này tất thành công. Thế nên dù thời cắp sách tới trường bị bạn bè khinh bỉ, gã vẫn chắc mẩm mình vĩ đại hơn người ta, thành tích thừa sức đứng đầu, lại còn hay khoe khoang mình đầu óc siêu phàm, giỏi thăm dò ý tứ qua nét mặt. Gã ngờ ngợ thấy thái độ Vỹ dành cho gã khác hẳn thái độ với sếp Vinh, nhưng khác chỗ nào gã lại chẳng nói rõ được. Chỉ là thông qua lời nói và hành động, Nam cảm thấy hình như Vỹ đang có ý lôi kéo mình.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Nam đều hoang mang. Một bên là nhân tài quốc tế đáng giá mấy tỉ đô la Mỹ, một bên là giám đốc kĩ thuật quèn của một công ty công nghệ nhỏ, mình có tài cán gì đáng để đối phương lôi kéo?

Nam còn đang mải cảnh giác tứ phía và ngẫm nghĩ về thái độ của Vỹ, một chiếc sedan đen đã đỗ xịch ngay cạnh gã.

“Hi, cậu chờ lâu lắm rồi hả?” Vỹ ló đầu ra từ cửa sổ băng ghế sau.

Nam bừng tỉnh. Nhưng nhìn thấy chiếc xe, trong lòng gã thầm gào lên thán phục. Nam thi đỗ bắng lái đã nhiều năm nhưng không có xe. Như rất nhiều đàn ông Hồng Kông khác, gã cũng luôn khao khát được sở hữu một chiếc xe đắt tiền. Nhà lầu, xe sang, rượu ngon, gái đẹp là điển hình của một quý ông thành đạt trong xã hội Hồng Kông. Nam không có tiền mua xe nhưng rất thích xem các trang web và chương trình truyền hình liên quan đến xe hơi, trước giờ gã chưa bỏ tập nào của series Top Gear do đài BBC của Anh sản xuất. Khi Vỹ nói sẽ qua đón, Nam đã đoán già đoán non xem anh ta lái xe gì. Đường đường là thành viên hội đồng quản trị của một tập đoàn đa quốc gia, chí ít khi đến Hồng Kông cũng phải thuê Mercedes Benz hoặc Audi mới xứng tầm. Nhưng trước mắt Nam lúc này không phải Mercedes hay Audi, cũng không phải Rolls-Royce chú trọng phong cách hay Ferrari thích chơi trội, mà là một chiếc Tesla Model S cực kì phù hợp với địa vị nhân tài khoa học công nghệ của Vỹ.

Tesla là hãng xe sedan chạy hoàn toàn bằng điện do Mỹ phát triển, sử dụng pin lithium để khởi động chứ không dùng xăng, được coi là xu thế ô tô thân thiện với môi trường tương lai. Tesla Model S là dòng xe cao cấp của hãng này, xét tính năng, kiểu dáng và nội thất chưa chắc đã hơn các hãng khác nhưng giá tiền chẳng hề kém cạnh, rẻ nhất cũng 600 nghìn đô. Nếu muốn nâng cấp pin sang dung lượng lớn hơn, lắp thêm hệ thống giảm xóc hoặc chỉ đường tự động, giá xe sẽ tăng vọt lên hơn 1 triệu.

“Sao đứng ngây ra thế?” Vỹ cười.

Cửa xe vừa mở, Nam vội cúi đầu cảm ơn rồi leo vào xe. Vừa ngồi xuống và nhìn lên phía trước, điều gã chú ý đầu tiên không phải bảng điều khiển nổi tiếng của Tesla Model S, “có thể lướt web như máy tính bảng”, mà là người đang ngồi ở vị trí ghế lái, cô trợ lý lai xinh đẹp tên Doris.

“Trong xe có gì không ổn à?” Vỹ bắt tay Nam, cười hỏi.

“Không, không, chẳng qua đây là lần đầu tiên tôi được ngồi Tesla.” Nam cũng quên khách sáo, nhìn ngó khắp xe như đứa trẻ bước vào cửa hàng đồ chơi.

“Xe này xịn, mã lực ngang ngửa xe thể thao, trang bị hệ dẫn động bốn bánh, rất ổn định và đáng tin cậy… Nhưng ở Hồng Kông, gia tốc lớn đến mấy cũng không có đất dụng võ, đường trong thành phố hạn chế tốc độ nên không phát huy được.” Vỹ cười. “Nam là dân mê xe à?”

“Vâng, tuy không có xe nhưng nhưng ngắm ảnh trên tạp chí cũng đỡ nghiền.”

“Ờ ha.”

Suốt quãng đường mười mấy phút, Nam và Vỹ trò chuyện về xe cộ, bàn luận từ lịch sử các hãng ô tô lớn đến tương quan giữa giá cả và chất lượng của xe. Nam thấy người Mỹ đúng là “dân tộc ô tô”, nếu võ sĩ thời cổ đại phải tìm kiếm tuấn mã để cưỡi, thì ô tô chính là tuấn mã của người Mỹ thời nay.

“Chỉ tiếc Hồng Kông đất chật người đông, ô tô không thông dụng như ở Mỹ.” Nam nói.

“Sống không có xe hơi thì chán lắm.” Vỹ xòe hai tay nhún vai như thể rất tự hào vì vị thế người Mỹ của mình. “Nhìn xe hơi là có thể đoán biết tính cách chủ xe, giống như nhìn quần áo có thể biết gu của một người vậy.”

“Còn người Hồng Kông chỉ có thể thể hiện cá tính qua điện thoại.” Nam cười, “Không mua được xe thì điên cuồng đổi điện thoại, giống như thay đổi quần áo theo mùa.”

“Ha, ra là vậy. Dân số Hồng Kông khoảng 7 triệu người, số người sử dụng điện thoại lại trên 17 triệu, tức là trung bình mỗi người sở hữu hai điện thoại trở lên, khắp thế giới chẳng đâu bằng. Tần suất đổi điện thoại của người Hồng Kông khéo xấp xỉ tốc độ đổi xe của dân mê xe ở Mỹ ấy chứ…” Vỹ ngừng một lát rồi nói tiếp, “Không, tôi nghĩ là điên cuồng hơn cũng nên.”

“Thì, đổi điện thoại rẻ hơn nhiều mà.”

“Cũng phải.” Vỹ ngoảnh ra ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, vẻ tư lự. “Không cần biết chi bao nhiêu tiền, phải có tiêu dùng thì kinh tế thế giới mới tiếp tục tồn tại, những người đầu tư như chúng tôi mới có thể tạo ra của cải vật chất.”

Nhìn theo mắt Vỹ, Nam thấy những cửa hàng hoa lệ san sát nhau và những vị khách quần là áo lượt sặc mùi xa xỉ trên đường Quảng Đông, Tiêm Sa Chủy. Gã luôn cảm thấy Tiêm Sa Chủy như phiên bản thu nhỏ của Hồng Kông, là xã hội chỉ nhận tiền chứ không nhận người. Bất kể tài sản của anh do vất vả tích cóp hay do lừa gạt bóc lột mà có, miễn anh có tiền, anh sẽ được người ta kính trọng. Anh có thể không đồng tình với quy tắc xã hội đầy tính bợ đỡ này, song để sinh tồn ở Hồng Kông, anh bắt buộc phải phục tùng quy tắc ấy.

“Nếu không muốn làm kẻ bị bóc lột, chúng ta chỉ còn cách trở thành kẻ đi bóc lột.” Nam nhớ Hào từng nói như thế cách đây không lâu.

Xe chạy vào đường Bắc Kinh, đỗ ngay trước trung tâm thương mại quốc tế iSquare. Nam theo Vỹ xuống xe, còn Doris lái xe về hướng đường Hán Khẩu.

“Cô ấy không đi ăn cùng chúng ta sao?” Do dự một lát, Nam hỏi.

“Không phải chuyện công việc, dĩ nhiên Doris không cần kè kè đi theo.” Vỹ cười hỏi lại. “Lẽ nào cậu muốn gặp gỡ cô ấy hơn đi ăn với tôi?”

“Không, không, đương nhiên không phải.”

“Dù phải cũng chẳng có gì sai.” Vỹ cười vang, “Doris đẹp như vậy, có người đàn ông bình thường nào lại không động lòng chứ?”

“Anh Vỹ… Anh và cô ấy…” Nam định nói lại thôi, vì không biết hỏi câu này có xúc phạm quá không.

“Không, Doris chỉ là trợ lý thôi.” Vỹ không để bụng, vẫn trả lời, “Chẳng phải người Trung Quốc có câu thỏ không ăn cỏ gần hang sao? Cô ấy đang làm việc rất tốt, tôi không muốn phá hỏng quan hệ giữa chúng tôi, ảnh hưởng đến năng suất của cô ấy. Dù gì tôi cũng quen biết nhiều cô gái xinh đẹp quyến rũ hơn, lại còn tách bạch với công việc, sẽ không cản trở sự nghiệp của tôi.”

Nam bất giác nghĩ đến sếp Vinh và Joanne. Gã nhủ thầm, chính vì tác phong khác biệt mà sếp Vinh cả đời này cũng đừng mơ trở thành Tư Đồ Vỹ tiếp theo.

Cả hai bước vào trung tâm thương mại iSquare và đi về phía thang máy. Nam choáng váng khi thấy Vỹ bấm nút tầng 31. Trung tâm thương mại quốc tế iSquare là một tòa nhà tổ hợp các dịch vụ mua sắm, có đầy đủ từ cửa hàng quần áo, đồ điện tử, trang sức-phụ kiện cho đến ngân hàng, nhiều loại quán ăn, có cả rạp chiếu phim IMAX, từ tầng 20 đổ lên đều là nhà hàng cao cấp, số tầng càng lớn đẳng cấp càng cao, mỗi bữa ăn phải hơn một hai nghìn đô, quá sức chi trả với thành phần đi làm thuê như Nam.

“Tối nay tôi mời, đừng tranh với tôi.” Như nhìn thấu tâm trạng của Nam, Vỹ tuyên bố đơn giản.

“A, cảm, cảm ơn.” Nam cũng muốn đùn đẩy làm bộ, song ví gã không đủ dày, chẳng may Vỹ đồng ý để gã mời thì chẳng khác nào tự chuốc lấy rắc rối, nên gã đành thẳng thắn nhận lời. Ai biết được lát nữa sẽ ăn sơn hào hải vị gì?

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt Nam là một nhà hàng Trung Hoa cao cấp lát đá hoa màu be, phong cách bài trí kết hợp giữa phương Tây và truyền thống, trên tường khắc biển hiệu “Thiên Đỉnh Hiên”. Một tiếp tân mặc đồng phục dáng ôm màu tím đứng sau quầy, mới ngoài 20 tuổi, dáng vóc không thua kém người mẫu, gương mặt càng ưa nhìn.

“Chào buổi tối, anh Vỹ. Mời anh đi lối này.”

Tiếp tân vừa trông thấy Vỹ đã chủ động chào hỏi, cung kính dẫn anh ta và Nam đi vào trong. Nam chưa từng đến nhà hàng nào cao cấp như thế. Thấy tiếp tân chẳng cần xác nhận tên thực khách, gã đoán Vỹ là khách quen, đã đến đây dùng bữa không chỉ một lần.

Khi tiếp tân dẫn hai người vào chỗ, Nam càng khẳng định phán đoán của mình là đúng.

Nam và Vỹ được đưa tới phòng riêng, hai mặt tường là hai vách kính, tha hồ nhìn ngắm cảnh vật phía Đông cảng Victoria. Phòng không lớn lắm, đủ chỗ đặt một bàn tròn cho 12 người, nhưng hiện giờ lại chỉ kê bàn vuông đã xếp sẵn hai bộ đồ ăn. Nam đoán đây là phòng VIP của Thiên Đỉnh Hiên, có một phục vụ cũng mặc đồng phục tím đứng ngay cạnh cửa.

Nam tự thấy may mắn vì đang mặc đồ Âu thắt cà vạt, chứ chỉ mặc độc chiếc sơ mi như hồi trước thì bất lịch sự quá. Từ ngày Vỹ đến thăm công ty, sếp Vinh bắt mọi người phải mặc “trang phục phù hợp” đi làm, còn răn đe “tập thể chuyến nghiệp nên có hình tượng chuyên nghiệp”… Nam đồ rằng sếp sợ chẳng may Vỹ đánh úp, ghé thăm đột xuất sẽ phát hiện bộ mặt “không chuyên nghiệp” của công ty.

Vỹ chìa tay mời Nam ngồi, rồi tự ngồi vào vị trí cách cửa chính khá xa.

“Ánh đèn phòng này rất đặc biệt.” Vỹ nói với Nam, “Trong phòng đèn đóm sáng trưng cũng không làm ảnh hưởng đến việc thực khách thưởng thức cảnh phố thị Hồng Kông về đêm qua lớp kính, nhà thiết kế thật chu đáo.”

Nghe vậy, Nam phóng tầm mắt ra xa qua cửa sổ, mặt trời đã ngả về Tây, ánh tà dương như khoác lớp áo đỏ rực lên các tòa cao ốc chọc trời hai bên cảng Victoria. Đèn neon muôn màu muôn sắc lục tục bừng sáng khắp nẻo đường như tiết mục mở màn cho đêm diễn của cả thành phố. Nam từng nghe kể nước Nhật thời Edo có vị tướng quân trấn giữ lầu cổng thành, ngày ngày ngồi tít trên cao ngắm nhìn hàng vạn dân chúng lập lòe đèn đuốc. Có lẽ con người thời nay chỉ đang cố tái hiện cảm giác hư vinh đó, để những kẻ lắm tiền có cơ hội ảo tưởng bản thân đứng trên trăm người.

Tiếp tân vừa ra khỏi phòng, phục vụ bàn tiến lên đưa thực đơn cho Vỹ, nhưng anh ta chưa cầm ngay mà hỏi Nam trước, “Cậu có kiêng món gì không? Hải sản chẳng hạn?”

“Không.” Nam lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Vỹ quay sang nói với phục vụ, “Hai suất Ngự đỉnh.”

Phục vụ mỉm cười gật đầu, cất thực đơn đi, lễ phép rời khỏi phòng. Cô vừa ra khỏi cửa thì một phục vụ khác bước vào. Cô này tóc dài, không mặc đồng phục tím mà mặc đồ Tây màu đen thắt nơ.

“Anh Vỹ, tối nay anh muốn dùng rượu gì ạ?” Cô ta vừa nói vừa đưa thực đơn rượu cho Vỹ.

“Ừm…” Vỹ đẩy kính, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ trên thực đơn. “Buccella Cabernet Sauvignon 2012.”

“Buccella Cabernet Sauvignon 2012, vâng ạ.”

Phục vụ lặp lại lựa chọn của Vỹ, đợi anh ta khẽ gật đầu xác nhận mới mỉm cười rời khỏi phòng.

“Cậu Nam chắc không đến nỗi không uống được vang đỏ chứ?” Vỹ làm bộ bất chợt nhớ ra, vội hỏi Nam.

“Được, tất nhiên uống được… Nhưng tôi không am hiểu lắm về vang đỏ, càng chưa từng thử cùng đồ ăn Trung Hoa.”

“Tôi tưởng tiệc cưới ở Hồng Kông đều ăn đồ Trung Hoa uống vang đỏ.” Vỹ nói. “Vậy cậu nhất định phải thử cho biết, Cabernet Sauvignon của trang trại Buccella có chất lượng không thua bất cứ rượu vang cùng đẳng cấp nào của châu Âu đâu, tôi chân thành đề cử.”

“Không thua châu Âu? Rượu này không phải của Pháp ư?” Nam cứ tưởng loại vang đỏ mà người sở hữu số tài sản hàng tỉ đô la Mỹ như Vỹ chọn uống ắt hẳn phải là Bordeaux Pháp.

“Không, của Mỹ. Trang trại rượu Buccella nắm ở thung lũng Napa, cùng thuộc bang California với thung lũng Silicon. Hồi đầu mới thành lập Isotope Technologies, tôi và Inoue từng tổ chức cho nhân viên đến thung lũng Napa chơi vài lần, lái xe chỉ chưa đầy hai tiếng nên rất tiện. Cậu đến California bao giờ chưa?”

“Tôi còn chưa đến châu Mỹ bao giờ nữa là California. Nơi xa nhất tôi từng đến là Nhật Bản.”

“Nếu có cơ hội, cậu nhất định phải đi đấy…”

Trong lúc Vỹ giới thiệu các danh lam thắng cảnh của California, nhân viên phục vụ rượu đẩy cửa bước vào, tay cầm theo một chai rượu sẫm màu, thân chai dán nhãn hình elip màu trắng viết số “2012” cách điệu, phần đầu nhãn đóng dấu sáp màu đỏ, tổng thể trông rất đơn giản.

“Buccella Cabernet Sauvignon 2012.”

Phục vụ rượu nhắc lại, giơ ra cho Vỹ kiểm tra nhãn. Vỹ liếc nhanh rồi gật đầu, nhân viên lùi về bàn phụ cạnh bàn ăn chính, lấy dụng cụ ra thận trọng khui nắp chai rượu. Cô rót non nửa ly của Vỹ, anh ta nhẹ nhàng cầm ly rượu lên, giơ về phía đèn nhìn chất lỏng đỏ tía, ghé mũi vào miệng ly ngửi khẽ rồi nhấp một ngụm nhỏ.

“Ừm.” Vỹ gật đầu, phục vụ rượu rót nửa ly đưa cho Nam, sau đó lại rót thêm nửa ly cho Vỹ.

Nam chưa bao giờ chứng kiến nghi thức uống vang đỏ đúng cách, bình thường gã toàn ra siêu thị mua về uống ừng ực. Gã thầm thấy may vì hôm nay ăn đồ Trung, ẩm thực Trung thường không kết hợp cùng vang đỏ nên sẽ không có quy tắc riêng, chứ nếu tối nay ăn đồ Pháp thì gã chết chắc, không khéo còn để lại ấn tượng xấu trong mắt Vỹ.

“Nào, thử đi. Tôi vẫn cảm thấy rượu này rất hợp với đồ ăn Hàng Châu, độ chua của vang California thấp hơn vang châu Âu, hương vị trái cây lên men rất đặc trưng sẽ không lấn át hay ảnh hưởng mùi vị thức ăn…”

Nam nhấp một ngụm, không biết nên miêu tả thế nào vì gã vốn không biết mùi vị rượu vang Pháp. Nhưng dù không am hiểu, gã vẫn nhận ra rượu này ngon, đồng thời hiểu được phần nào vì sao Vỹ lại yêu thích nó đến thế.

Trong lúc Vỹ giảng giải không ngớt về rượu vang đỏ, phục vụ bàn mặc đồng phục tím bưng khay bạc vào phòng, bày thức ăn lên trước mặt hai người.

“Tôm nõn chiên trà Long Tỉnh.”

Những tưởng ăn đồ Trung tức là mang từng đĩa lớn ra mọi người cùng chia nhau, không ngờ nhân viên phục vụ lại bưng lên mỗi người một suất. Tôm nõn trên đĩa bóng bẩy mướt mát, trang trí thêm lá trà xanh non trông càng thích mắt, kích thích vị giác của thực khách.

Sau tôm Long Tỉnh, phục vụ lần lượt bê lên từng món ăn thơm ngon tinh tế khác. Dĩ nhiên không thể thiếu những món truyền thống của Hàng Châu như thịt hun khói hấp hạt sen, váng đậu cuộn chiên giòn, cá chép chua ngọt Tây Hồ, thịt kho Đông Pha. Bên cạnh đó, các món hải sản quý hiếm không liên quan lắm đến Hàng Châu như bào ngư, hải sâm, bóng cá cũng được chế biến mới lạ, kết hợp cùng nguyên liệu châu Âu như nấm cục đen và măng tây, tạo nên phong cách ẩm thực hoàn toàn mới. Khẩu phần mỗi món không nhiều, nhưng màu sắc và cách bài trí thay đổi liên tục, làm Nam nhớ đến loại hình ẩm thực Kaiseki* của Nhật Bản, nhưng xét thứ tự lên món và cách bày biện bàn ăn thì bữa cơm này giống cơm Tây hơn.

Một loại hình ẩm thực truyền thống Nhật Bản, bao gồm nhiều món nhưng khẩu phần mỗi món đều rất ít, có đặc trưng là sử dụng nguyên liệu theo mùa, màu sắc món ăn đóng vai trò quan trọng trong việc làm nổi bật đặc điểm từng mùa (xuân: hồng, hè: xanh, thu: vàng, đông: trắng).

Suốt bữa ăn, Vỹ chuyện trò vô cùng cởi mở, chủ yếu tập trung ba đề tài: đồ ăn, ô tô và du lịch. Nam rất tò mò ý nghĩa đằng sau câu “Cậu là người thông minh” mà Vỹ nói hôm trước, nhưng gã cố nhịn, không đả động đến GT Technology hay khoản đầu tư của SIQ. Gã biết, đề cập đến việc làm ăn một phát sẽ bại lộ ngay mục đích nịnh nọt lấy lòng, gã không còn cách nào khác ngoài chờ đối phương mở lời trước rồi đưa đà theo, hỏi đâu đáp đấy, có như vậy mới không sơ hở.

Rốt cuộc Nam cũng được toại nguyện. Cuối cùng Vỹ chủ động nhắc tới cuộc gặp ở Trung tâm Văn hóa. Nhưng điều Vỹ nói khác xa dự liệu của Nam.

“Nam này, cậu không có người bạn nào yêu thích nhạc cổ điển đâu phải không.” Tráng miệng bằng bánh lương tổ yến xong xuôi, Vỹ vừa nhâm nhi vang đỏ vừa hỏi.

“Dạ?” Tưởng bản thân nghe nhầm, Nam khẽ giật mình.

“Ý tôi là, thật ra hôm thứ Bảy cậu đến Trung tâm Văn hóa một mình, và mục đích không phải để nghe hòa nhạc.” Vỹ lắc lư ly rượu, giọng đều đều.

Bị đi guốc trong bụng, tim Nam đập thình thịch, to đến mức gã có cảm giác Vỹ ngồi đối diện cũng nghe rõ mồn một. Để bớt hoảng loạn, Nam định chối đến cùng, khẳng định lần gặp trước chỉ là tình cờ. Nhưng vừa mở miệng, gã lờ mờ nhận ra hình như đây không phải câu trả lời đúng.

“Ừm… Đúng thế, tôi cố tình đến Trung tâm Văn hóa để tìm anh.” Nam đành thú nhận.

“Tốt lắm.” Vỹ cười hài lòng, “Phán đoán của cậu rất chính xác. Quan trọng hơn cả, cậu biết khi nào nên giấu giếm, khi nào nên thành thật. Dối trá và thủ đoạn là chuyện thường gặp trên thương trường, tôi không hề để bụng, nhưng thấy đối phương đã biết quân át chủ bài của mình rồi mà vẫn cố nói dối thì tôi coi đó là một sự sỉ nhục.”

Nghe Vỹ nói, Nam thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

“Tôi hỏi cậu một câu nữa.” Vỹ đặt ly rượu xuống. “Ý tưởng đóng gói đồng G và việc mua bán tin tức thành sản phẩm tài chính là cậu nhất thời nói liều thôi, thực tế công ty cậu không hề có kế hoạch này, đúng không?”

“… Đúng thế.” Nam gật đầu.

“Cậu thích xem bóng đá không?”

Chẳng hiểu tại sao Vỹ đột ngột chuyển đề tài, Nam vẫn đáp, “Không hay xem nhưng thi thoảng có để ý đến mấy giải đấu châu Âu.”

“Chẳng phải người ta vẫn nói cứ mười người Hồng Kông thì chín người thích xem bóng đá sao?” Vỹ cười. “Cậu biết sự khác biệt giữa tiền đạo hàng đầu và tiền đạo bình thường là gì không?”

Nam không hiểu dụng ý câu hỏi này nên lắc đầu.

“Là khả năng nắm bắt cơ hội.” Vỹ trả lời. “Ví dụ, tiền đạo đội A sút mười lần mới vào một quả, trong khi tiền đạo đội B sút năm lần đã ghi bàn. Giả sử trong trận đấu, các đồng đội tạo ra bảy cơ hội sút bóng, tiền đạo đội A chỉ cầm hòa 0-0 với đối thủ, còn tiền đạo đội B chí ít cũng có cơ hội thắng 1-0. Ví dụ này nghe hơi đơn giản, điều mấu chốt tôi muốn nói ở đây là, những nhân tài hàng đầu có thể nhìn rõ tình hình, phân tích thiệt hơn trong thời gian ngắn, sau đó bắt lấy thời cơ và giành về lợi ích lớn nhất. Tiền đạo bình thường còn có chuyện bất ngờ gặp may, sút vào năm, sáu quả trong một trận đấu, nhưng nhân tài thực sự có thể phát huy ổn định mọi trận đấu, liên tục bắt trúng cơ hội đá bóng vào gôn. Một huấn luyện viên giỏi sẽ chọn trường hợp sau làm cầu thủ thi đấu chính thức.”

Vỹ ngừng một lúc rồi chỉ ngón trỏ vào Nam, “Trong công ty các cậu, chỉ mình cậu có khả năng nắm bắt này.”

“Anh Vỹ quá, quá khen rồi.”

“Khi tôi bắt lỗi, nghi ngờ mô hình kinh doanh của công ty các cậu không sinh lời, Richard là ông chủ mà ú a ú ớ không phản biện nổi một câu, chứng tỏ thiếu khả năng ứng biến cơ bản. Đồng nghiệp của cậu chịu ảnh hưởng mối quan hệ truyền thống giữa ông chủ và nhân viên nên không dám tự tiện giải vây cho cấp trên, thà bớt làm còn hơn làm sai, duy có cậu phản ứng nhanh nhạy, nhận ra việc quan trọng nhất khi ấy là phải bắt bằng được con cá rô tôi đây. Cậu không ngại nêu bừa một ý tưởng vô căn cứ, thậm chí còn vờ vịt đây là bí mật kinh doanh, tất cả chỉ để níu kéo hứng thú của tôi với công ty các cậu.”

Giờ Nam mới hiểu hóa ra lúc ấy Vỹ không hề có ý kiến với Mạng GT. Anh ta chỉ muốn ra phép thử nên mới cố tình làm khó họ.

“Điệu bộ đã có sẵn kế hoạch của cậu lúc đó thành công lắm, tôi gần như cắn câu rồi.” Vỹ nói tiếp. “Nếu không phải tại Richard nghĩ gì trong lòng đều thể hiện hết lên mặt, tôi thực sự còn tưởng các cậu đang thiết kế cái món kì hạn giao dịch tin tức phi lý đó. Nói thật, phương pháp này cực kì ngớ ngẩn, tin đồn nhảm không phải vật thật, có thế sao chép bao nhiêu lần cũng được chứ không mang quan hệ cung-cầu, giờ lại coi nó là hàng hóa để giao dịch đầu tư theo hình thức đòn bẩy thì còn lâu mới thành công.”

Nam suýt nữa đã tiết lộ với Vỹ, sếp Vinh ra lệnh cho gã và Hào cố gắng chắp vá chính cái phương pháp phi lý đó, đêm ngày đẩy nhanh tốc độ để chuẩn bị nửa tháng nữa nộp kế hoạch cho Vỹ xem. Chính gã cũng hiểu, “kì hạn giao dịch tin tức” chỉ là thứ nhảm nhí, việc cụ thể hóa nó và viết thành bản báo cáo hợp lý chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm. Mấy hôm nay gã và Hào đều phiền não không biết phải thu dọn mớ bòng bong này như thế nào. Càng đi sâu vào thiết kế, cả hai càng cảm thấy đây đúng là ý tưởng dở hơi.

“Gác chuyện này sang một bên đã, pha xử lý của cậu hôm đó xứng đáng đạt trên 90 điểm.” Vỹ cười vui vẻ, “Thế là tôi dùng phép thử thứ hai. Không phụ sự kì vọng của tôi, cậu lại đạt yêu cầu.”

“Phép thử thứ hai?” Nam hỏi lại.

“Theo cậu, vì sao tôi cố tình nhắc đến nhạc cổ điển và tiết lộ lịch trình đi nghe hòa nhạc tối thứ Bảy trước mặt các cậu?”

Nam bừng tỉnh, tất cả đều là sắp đặt của Vỹ. Nam vẫn luôn đắc chí vì tưởng mình tiếp cận Vỹ thành công, giờ mới phát hiện mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh ta.

“Bữa cơm này là quà mừng tôi dành cho cậu.” Vỹ nâng ly rượu lên. “Mỗi lần gặp được nhân tài hội tụ đủ khả năng quyết đoán, khả năng hành động và khả năng nắm bắt, tôi đều mời người ta một bữa ăn ngon, một chai rượu ngon. Rất nhiều người trong số đó đã trở thành đối tác quan trọng của SIQ.”

Trong phút chốc, Nam thấy thỏa mãn vô cùng như thể vừa cá ngựa thắng, gã liên tục hò reo thầm. Vỹ chưa hứa hẹn điều gì chắc chắn, nhưng Nam tin mình đã đi đúng hướng, lấy lòng thành công nhân vật nổi tiếng trong giới khoa học công nghệ.

“Nhưng cậu đừng phấn khởi quá.” Không chờ Nam đáp lời, Vỹ nói tiếp, “Tôi có thói quen quyết định số tiền đổ vào quà mừng căn cứ theo màn thể hiện của đối phương. Chai Cabernet Sauvignon này chỉ có giá 200 đô la Mỹ, trước đây tôi từng khui chai đắt gấp năm cho một thanh niên. Giá cậu nghĩ ra ý tưởng có tính thực tiễn cao hơn chứ không phải kì hạn giao dịch hay chứng quyền vớ vẩn, chắc giờ này chúng ta đang ngồi trong nhà hàng trên tầng 100 của ICC* rồi.”

International Commerce Centre. Trung tâm Thương mại Toàn cầu nằm trên đường Austin, Tây Cửu Long, gồm 118 tầng, là tòa nhà chọc trời cao nhất Hồng Kông. Từ tầng 100 trở lên là khách sạn sáu sao và nhà hàng cao cấp, chi phí cố nhiên không rẻ.

Nam hơi hối hận vì trước đó không nghĩ ra ý tưởng nào khá khẩm hơn sản phẩm tài chính, nhưng cảm xúc này lóe lên rất nhanh rồi vụt tắt. Miễn sao nắm được cơ hội trước mắt, gã tin sau này đừng nói ăn cơm ở ICC, ngay cả việc mua văn phòng làm việc cao cấp ở Burj Khalifa, Dubai cũng không còn là giấc mơ nữa.

“Tại sao SIQ lại chọn công ty chúng tôi?” Nam hỏi. “Nếu anh thực sự cho rằng mô hình kinh doanh của Mạng GT không thể sinh lời, không lý nào SIQ lại muốn đầu tư vào đây dẫu tôi thể hiện tốt đến đâu đi chăng nữa.”

“Cậu biết định luật Metcalfe không?”

“Hình như có liên quan đến mạng internet?”

“Phải. Định luật Metcalfe chỉ ra rằng, giá trị của một mạng máy tính tỉ lệ thuận bình phương với số người dùng mạng máy tính đó. Tức là, mạng máy tính 50 khách hàng sẽ có giá trị cao gấp 25 lần so với mạng máy tính 10 khách hàng, chứ không phải là gấp 5 lần. Định luật này cũng được áp dụng cho dịch vụ mạng, lý giải vì sao các công ty lớn liên tục mua lại công ty nhỏ cùng loại hình. Dịch vụ 50 khách hàng thâu tóm dịch vụ 10 khách hàng, lượng người dùng chỉ tăng 20% nhưng giá trị lại tăng khoảng 50%.”

“Điều đó liên quan gì đến Mạng GT?”

“Cậu vẫn chưa hiểu sao?” Vỹ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Một tia sáng lóe lên trong đầu, Nam lập tức nghĩ ra đáp án, “SIQ cũng đầu tư vào những công ty tương tự ở Mỹ?”

“Chính xác.” Vỹ nhìn thẳng vào mắt Nam, “Tôi không đi sâu vào chi tiết, song cơ chế mua bán tin tức của công ty các cậu rất giống một hạng mục đầu tư quan trọng khác của chúng tôi. Chúng tôi dự định phát triển nó thành một Tumblr hoặc Snapchat khác nên phải hành động trước, thâm nhập vào các công ty nhỏ tương tự khắp toàn cầu càng sớm càng tốt.”

“Giống như Groupon nuốt trọn uBuyiBuy?”

“Đúng thế.”

Đầu năm 2010, hai thanh niên Hồng Kông nhìn ra tiềm năng của dịch vụ mua chung trực tuyến đã cho ra mắt trang mua chung tên là uBuyiBuy, nửa năm sau được công ty cung cấp dịch vụ mua chung lớn nhất thế giới là Groupon của Mỹ mua lại. Khi ấy, Groupon đang ồ ạt tiến vào châu Á, mua lại hàng loạt công ty cùng loại của Hồng Kông, Đài Loan và Singapore, mở rộng dịch vụ trên diện rộng.

“Cậu còn câu hỏi nào nữa không?”

“Ừm… Có phải SIQ muốn mở công ty con ở Hồng Kông không?”

Vỹ thoáng ngớ người trước câu hỏi của Nam, “Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Vì vừa rồi anh đón tôi trên chiếc Tesla.” Nam đáp. “Anh nói là tới Hồng Kông nghỉ phép, lẽ ra sẽ thuê xe đi ở đây. Nhưng Hồng Kông không phổ biến xe điện Tesla, nên các hãng cho thuê xe đều không có loại này. Nếu là xe mượn bạn bè, anh đã kể ra khi chúng ta trò chuyện, có điều cách anh nói về chiếc xe nghe như thể anh sở hữu nó. Anh sống ở Mỹ, song lại có xe riêng ở Hồng Kông, nên khả năng duy nhất tôi nghĩ đến chính là SIQ sắp mở chi nhánh ở Hồng Kông, chiếc Tesla Model S là tài sản dưới danh nghĩa công ty. Chưa biết chừng hôm nay anh tới InnoCentre Cửu Long Đường là để thay mặt SIQ chào hỏi các công ty quen biết cũng nên.”

“Xem ra tôi lầm rồi…” Vỹ gõ khe khẽ lên chai rượu trên bàn, “Tôi nên khui chai 500 đô la Mỹ mới phải.”

Nghe thấy lời khen tế nhị của Vỹ, Nam không ngớt reo thầm trong lòng.

“SIQ chuẩn bị tiến quân sang Trung Quốc, trước hết sẽ mở công ty con tại Hồng Kông làm trụ sở chính ở châu Á.” Vỹ thừa nhận luôn. “Trung Quốc có rất nhiều công ty mới thành lập, những người khởi nghiệp đều còn rất trẻ, ý tưởng không thua gì nhân tài châu Âu với châu Mỹ. Những năm gần đây, kinh tế Trung Quốc đang chững lại, SIQ muốn nhân cơ hội này đầu tư và khai thác các công ty khoa học công nghệ và đổi mới sáng tạo mới nổi và có tiềm năng ở Trung Quốc… Nhưng lần này tôi đến Hồng Kông không phải vì chuyện đó, hiện giờ người điều hành SIQ là Kyle, tôi chỉ thi thoảng đi thuyết khách hoặc săn đầu người thôi.”

Trước khi đến buổi hẹn hôm nay, Nam đã nghiên cứu kĩ lưỡng về SIQ nên biết Vỹ không nói ngoa. Gã thấy rất nhiều clip họp báo và phỏng vấn của SIQ trên YouTube, nhưng người chủ trì họp báo hay tiếp nhận phỏng vấn đều là Kyle Quincy khoảng 50 tuổi để râu cá trê.

“Nếu SIQ tấn công thị trường Trung Quốc, chắc anh Vỹ sẽ ra mặt làm lá cờ đầu của khu vực châu Á nhỉ.” Nam nói. “Ông Quincy là người nước ngoài nên sẽ có nhiều mối quan hệ ở châu Âu và châu Mỹ, còn với châu Á, một CEO tóc đen da vàng ắt hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy dễ trao đổi hơn?”

“Cậu nói đúng, nhưng tôi không có ý định tái xuất.” Vỹ nhún vai. “Tôi vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại, được du lịch khắp các nước, được thưởng thức rượu ngon, cao lương mỹ vị, không cần lo lắng đầu tư thành công hay thất bại, cùng lắm thỉnh thoảng vận dụng con mắt kinh nghiệm để góp ý cho công ty. Giờ mà bảo tôi xông pha nơi tiền tuyến, tôi không chịu nổi đâu. Kyle đã bắt đầu tìm ứng viên cho vị trí CEO khu vực châu Á rồi.”

“Còn anh Inoue thì sao?” Hai trong ba người sáng lập SIQ là gương mặt châu Á, chẳng dại gì không tận dụng luôn lợi thế trời cho này.

“Ha!” Vỹ cười phá lên. “Inoue ấy à, có trời mới biết anh ta đang ở đâu và làm trò gì.”

“Ớ?” Nam ngơ ngác hỏi, “Anh Inoue chẳng phải thành viên hội đồng quản trị SIQ sao?”

“Chỉ được cái danh thôi. Anh ta chẳng quan tâm tới sự phát triển của SIQ, đã vắng mặt trong các cuộc họp hội đồng quản trị nhiều năm nay rồi. Anh ta là thiên tài, mỗi tội chưa từng hứng thú với công tác quản lý, tính tình thì quái gở, thà ru rú một góc làm nghiên cứu còn hơn. Mấy năm rồi tôi không gặp anh ta, cũng không có cách liên lạc. Nhưng nếu hội đồng quản trị có việc cần tìm, anh ta sẽ tự liên lạc trước qua thư điện tử như thể vẫn luôn theo sát đường đi nước bước của công ty vậy. Đôi lúc tôi cũng nghi ngờ không biết anh ta có hack hệ thống công ty và giám sát mọi hoạt động của chúng tôi không…”

“Anh Inoue giỏi vậy sao?”

“Inoue mà không giỏi, Isotope đã chẳng phát tài nhờ cả tá bằng sáng chế.” Vỹ phì cười.

“Bằng sáng chế là một chuyện, hack hệ thống lại là chuyện khác.”

“Cậu đã nghe thấy cái tên Kevin Mitnick bao giờ chưa?”

Nam lắc đầu.

“Kevin hiện đang điều hành một công ty tư vấn bảo mật máy tính ở Mỹ, chuyên giúp các doanh nghiệp kiểm tra hệ thống, tìm kiếm các lỗ hổng mà hacker có thể xâm nhập, cực kì nổi tiếng trong giới.” Vỹ giơ ngón trỏ tay phải lên vạch một mốc thời gian trong không khí. “Nhưng trước năm 2005, anh ta là một hacker khét tiếng, từng là đối tượng truy nã hàng đầu trong các vụ án liên quan đến máy tính của Mỹ. Rất nhiều hệ thống của chính phủ và doanh nghiệp toàn cầu đều bị anh ta xâm nhập, rất nhiều thông tin bí mật đã bị đánh cắp.”

“Ha, hình như anh muốn nói anh Inoue cũng là… Ơ?” Chợt nhận ra lời nói của Vỹ có ẩn ý, Nam vội im miệng.

“Tôi chưa nói gì đâu đấy nhé.” Vỹ nháy mắt ra hiệu.

Nam không đào sâu thêm nữa, suy cho cùng có vài chuyện không thể nói toạc móng heo. Gã nhớ đã đọc trên mạng rằng Inoue từng tham gia xây dựng rất nhiều hiệp định an ninh mạng, việc bản thân anh ta có kiến thức và kinh nghiệm xâm nhập máy tính cũng chẳng có gì lạ.

“Đừng nhắc đến Inoue nữa.” Vỹ nói, “Cậu còn muốn hỏi tôi câu gì không?”

Đang định khoe bản thân biết rất nhiều mánh của hacker và có kinh nghiệm xâm nhập một số hệ thống, Nam nhận ra Vỹ cứ năm lần bảy lượt muốn gã đặt câu hỏi, chứng tỏ anh ta có ý đồ khác, rất có thể là “phép thử thứ ba”. Nam bắt đầu rà soát kĩ lưỡng mọi điều gã biết hòng tìm kiếm câu hỏi chính xác. Chẳng mấy chốc gã đã nghĩ ra.

“Như anh nói,” Nam dè dặt trình bày. “Vì SIQ đầu tư vào các hạng mục tương tự với Mạng GT ở Mỹ, nên công ty chúng tôi chắc chắn sẽ lấy được khoản đầu tư của SIQ, đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy, tôi cống hiến sức mình cho các anh như thế nào?”

Vỹ nở nụ cười hết sức hài lòng.

Từ những đối đáp trước đó, Nam đã tổng hợp lại và rút ra kết luận hợp lý nhất: nếu việc SIQ bơm tiền cho Mạng GT đã là chuyện chắc như đinh đóng cột (dù sao một hai chục triệu đô la Hồng Kông chỉ là giao dịch nhỏ với SIQ), vậy thì yêu cầu làm lại báo cáo của Vỹ chỉ là làm cho có, anh ta cũng không việc gì phải nghe ngóng tin tức từ Nam. Nhưng Vỹ lại chủ động hẹn Nam đi ăn cơm, chứng tỏ bản thân gã có giá trị với phi vụ lần này của SIQ.

“Mai sau SIQ đầu tư vào công ty các cậu, tất nhiên Richard vẫn tiếp tục làm CEO…” Nghe Vỹ gọi sếp Vinh bằng chức danh chính thức là CEO, Nam suýt không nhịn được cười. “Nhưng chúng tôi không thể chắc chắn liệu ông ta có phù hợp với sự phát triển của công ty mẹ, có thực thi chính xác nhiệm vụ được giao không. Tôi cần một nhân viên có khả năng quan sát và khả năng ứng biến, kịp thời báo cáo tiến độ để chúng tôi biết công ty có hoạt động suôn sẻ không.”

“Ý anh là muốn tôi làm mật thám?” Nam cười.

“Nói vậy nghe tiêu cực quá. Gọi là quan sát viên nội bộ không chính thức dễ nghe hơn.” Vỹ cười đáp lại.

“Từ nay về sau xin kính cẩn nghe theo chỉ đạo của anh.” Nam đứng lên chìa tay phải ra. Vỹ cũng đứng lên, bắt tay gã thay cho kí kết thỏa thuận.

Thời gian còn lại, cả hai vừa uống rượu vừa tán gẫu, chủ đề vẫn gắn liền với đồ ăn ngon và xe hơi, nhưng tâm trạng hiện giờ của Nam khác hẳn một tiếng trước. Gã biết cơ hội mình chờ đợi bấy lâu đã xuất hiện, kế hoạch tiếp theo là phải biến cơ hội thành hiện thực.

“Tới lúc phải về rồi.” Vỹ nói sau khi nhìn đồng hồ. “21 giờ 30 phút. Tôi còn định đi bar tăng hai với cậu, nhưng sáng mai tôi có hẹn nên thôi.”

Dù hơi thất vọng, Nam vẫn hiểu không việc gì phải nóng vội, đằng nào cũng đã có tấm vé vào cửa SIQ. “Trước khi anh về Mỹ, chúng ta còn cơ hội ăn cơm riêng với nhau không?” Gã hỏi.

“Tôi sẽ liên lạc sau, dù sao tôi cũng có số của cậu rồi.” Vỹ giơ chiếc điện thoại BlackBerry trên tay.

Cốc, cốc. Bỗng có tiếng gõ cửa. Từ lúc món cuối cùng được đưa lên, cánh cửa phòng riêng vẫn luôn đóng kín, nhân viên phục vụ cũng không vào lần nào.

“A, Doris tới đón tôi.”

Người bước vào không phải nhân viên phục vụ mà là trợ lý Doris của Vỹ. Cô ta không nói không rằng, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh chờ cấp trên sai bảo.

“Cậu Nam ở đâu?” Vỹ hỏi.

“Nhà tôi ở đồi Kim Cương*.”

Một ngọn đồi nằm phía Đông khu Cửu Long, nổi tiếng với vườn Nam Liên yên bình thơ mộng, là một trong những điểm du lịch rất được quan tâm.

“A… Tôi định bảo nếu cậu ở đảo Hồng Kông thì tiện đường tôi đưa cậu về luôn.” Vỹ gãi cằm, “Tôi thuê nhà ở Loan Tể.”

“Không phiền anh nữa, tôi đi tàu điện ngầm là được, tiện lắm.” Tàu ở iSquare có đi qua ga Tiêm Sa Chủy.

“Vậy thì tốt rồi.”

Ba người cùng rời nhà hàng. Lúc ra khỏi cửa, các phục vụ mặc đồng phục tím và quản lý diện đồ Âu còn cung kính tiễn họ. Nam rất muốn hỏi vì sao không tính tiền, nhưng nhìn thấy Doris là gã hiểu, cô ta nhất định đã chuẩn bị đâu vào đấy trước khi đón ông chủ.

Từ biệt Vỹ và trợ lý, Nam hân hoan bước trên đường, đi qua cổng soát vé nhà ga rồi lên tàu điện. Đã qua giờ cao điểm, trong toa còn rất nhiều chỗ ngồi trống nhưng gã vẫn chọn đứng tựa cửa như mọi ngày. Lấy điện thoại trong cặp ra, gã bật nguồn, mở máy bằng vân tay, trả lời qua quýt tin nhắn để lỡ lúc ăn tối, rồi lại ngẫm nghĩ làm sao thắt chặt quan hệ với Vỹ hơn trong lúc anh ta còn ở Hồng Kông.

Nam thấy đêm nay thật hoàn hảo, không gì có thể phá hỏng tâm trạng vui vẻ của gã.

Nhưng gã đã lầm.

Trong lúc hồi tưởng lại cuộc hẹn bất ngờ, Nam lơ đãng đưa mắt nhìn quanh toa. Khi liếc về đuôi toa, một người đàn ông ngồi bên phải ngay giữa toa làm gã gờn gợn. Nhìn thêm lần nữa, nghi ngờ trong lòng gã biến thành nỗi bất an.

Gã đã từng gặp người này. Ba tiếng trước, khi chờ Vỹ trên đường Thượng Hải, Nam sợ hành tung bại lộ sẽ bị sếp Vinh hoặc đồng nghiệp trông thấy nên chốc chốc lại láo liên xung quanh. Gã đã thấy người này đứng cạnh quầy bánh trứng gà non ở góc phố, cầm báo trên tay, bộ dạng như đang đợi bạn, cách gã chưa tới hai mươi mét, tương đương khoảng cách hiện tại.

Lẽ nào là trùng hợp?

Tàu tiến vào Vượng Giác, Nam muốn đổi sang đi tuyến Quan Đường. Xuống tàu rồi gã vẫn lén nhìn ra sau, thình lình phát hiện người đàn ông nọ cũng đi theo gã, giờ đang đứng trên sân ga.

Mình bị theo dõi sao?

Nam không dám làm gì lộ liễu sợ đánh rắn động cỏ. Vì sao lại có người muốn theo dõi gã? Phải chăng ông chủ đã biết gã hẹn gặp riêng cộm cán của SIQ? Hay đây là gián điệp kinh doanh, muốn thăm dò tìm hiểu người mà Vỹ gặp?

Haylà…

Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Nam vô thức sờ chiếc điện thoại vừa bỏ vào túi áo.

Là cảnh sát? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu gã.

Không đúng, cảnh sát thật sẽ tới thẳng nhà tìm mình. Nam tự hỏi rồi tự trả lời. Gã biết, dẫu “tội ác” của gã bị phát giác, cảnh sát cũng không cần cử cớm mặc thường phục theo dõi, bởi gã đâu phải thủ lĩnh băng đảng tội phạm.

Hành khách lên tàu ở ga Vượng Giác rất đông, Nam mất dấu người đàn ông giữa khoang tàu chật ních. Lúc xuống tàu ở đồi Kim Cương, gã nhìn hai bên nhà ga nhưng không thấy người đàn ông đó. Trên đường về, thỉnh thoảng gã lại láo liên ngó quanh, xác nhận không có ai theo dõi cả.

“Mình đa nghi quá rồi.” Nam tự nhủ khi về đến căn hộ đơn của mình.

Gã lắc đầu, cố quên chuyện này đi. Tối nay là cột mốc đánh dấu bước phát triển trong sự nghiệp của gã, nên tận hưởng thỏa thuê mới phải. Thật phí phạm nếu để một kẻ xa lạ vô can phá hủy khoảnh khắc này.

Điện thoại báo có tin nhắn.

Nam tháo cà vạt, ngồi vào chiếc ghế máy tính đầy thoải mái, đánh thức màn hình đang ở chế độ chờ, tắt cửa sổ trình duyệt Tor hiển thị dấu nhắc hệ thống, rồi đăng nhập diễn đàn Củ Lạc mà ngày nào gã cũng xem khi tan làm, đồng thời nhìn điện thoại.

“Chuyển sang gặp nhau 7 giờ tối mai nhé?”

Nhận được tin nhắn của cô gái, tự nhiên Nam nhớ lại bộ mặt người đàn ông trên tàu. Người đó tựa như bóng ma trốn trong một góc tăm tối của căn hộ, dòm ngó từng hành động của gã dù là nhỏ nhất.

“… Tàu sắp vào ga Bắc Giác, ưu tiên hành khách xuống tàu…”

Giọng nữ trên loa thông báo kéo Di về với thực tại. Cô lại vừa thất thần trong lúc đứng đợi đổi tàu trên sân ga Du Đường. Từ lúc nghe đoạn ghi âm thám tử Mạc mang đến ở nhà Nam, mấy ngày nay đầu óc rảnh rang lúc nào là cô lại vô thức nghĩ về chuyện này.

Thư Lệ Lệ chính là kidkit727.

Di nhớ ngay từ đầu Nem đã bảo, bài đăng gây xôn xao và là khởi nguồn của mọi rắc rối kia có “mùi nghi phạm thuê luật sư bào chữa”, anh ta còn nói sẽ điều tra thêm. Nhưng cô không ngờ Nem sai thám tử Mạc điều tra hộ, càng không ngờ Lệ lại lợi dụng trợ lý của một luật sư để nghe ngóng tình tiết vụ án. Biết được sự thật này, Di bàng hoàng nhận ra thủ phạm không những nhằm vào Tiểu Văn mà còn lên kế hoạch đánh úp con bé sau khi vụ án của Bình kết thúc, thu thập tư liệu rồi lợi dụng mạng internet thổi bùng lên làn sóng bắt nạt.

Nhưng điều khiến Di bất ngờ nhất là phản ứng của Nem.

“Đấy, cô đã nghe đoạn ghi âm rồi, giờ cô về được chưa?” Nem lạnh lùng buông một câu như thể thấy bằng chứng của luật sư Mạch trong đoạn ghi âm chẳng đáng để tâm.

“Về? Chẳng phải đoạn ghi âm này chứng minh danh tính thủ phạm ư? Tại sao anh không cho tôi biết việc điều tra đã có kết quả? Anh định chờ tôi nhận được lương xong lại bắt chẹt tôi thêm khoản nữa hả?”

“… Đây vẫn chưa phải chứng cứ quyết định.”

Nhìn thái độ dềnh dàng của Nem, Di không sao hiểu nổi. Thứ nhất, Lệ sử dụng iPhone, trùng khớp với loại điện thoại thủ phạm dùng để gửi thư điện tử. Thứ hai, Lệ xích mích với Tiểu Văn vì một cậu con trai nên có động cơ trả thù. Thứ ba, Lệ là một trong số ít người biết nội tình ở quán karaoke đêm trước Giáng sinh. Thứ tư, trợ lý của luật sư Mạch cho hay Lệ nắm trong tay nhiều tình tiết chưa công bố trong vụ án của Bình. Nhìn từ góc độ nào đi nữa, Lệ cũng chính là kidkit727.

Đã có đủ nhân chứng, vật chứng và động cơ, Di không hiểu nổi vì sao Nem lại nhận định “chưa phải chứng cứ quyết định”. Lý do duy nhất cô nghĩ ra là Nem vì thể diện nên không chấp nhận kết quả. Anh ta mất công giở mánh khóe công nghệ cao mới khoanh vùng được phạm vi, sắp tìm thấy mục tiêu, ngờ đâu thám tử Mạc chó ngáp phải ruồi cũng phá được án, tìm ra nhân chứng quan trọng một cách nhẹ nhàng.

Di tranh luận suốt mấy phút vãn không vỡ ra vấn đề, cuối cùng chỉ nhận được lời hứa nếu đi điều tra Lệ, Nem nhất định sẽ cho cô đi theo. Di băn khoăn suốt quãng đường về nhà, đêm xuống cũng trằn trọc mãi không ngủ được.

Mấy ngày nay, trong đầu Di chỉ quanh quẩn chuyện của Lệ, Thái và Tiểu Văn. Chẳng rõ lòng căm thù của Lệ lớn đến mức nào mà dù Tiểu Văn đã cắt đứt quan hệ với Thái và rút khỏi mối quan hệ tay ba lằng nhắng, Lệ vẫn muốn giở đủ mọi thủ đoạn trừng phạt con bé. Nhớ lại buổi gặp mặt, Di thấy rùng mình ớn lạnh. Giả sử những giọt nước mắt của Lệ xuất phát từ nỗi ân hận đã hành xử quá đáng dẫn đến việc Tiểu Văn tự sát, coi như nó còn có lương tâm. Còn nếu do đoán trước Thái sẽ lén thú nhận quan hệ của ba đứa, Lệ mới cố tình diễn vở kịch chối bỏ trách nhiệm bằng cách vờ tỏ ra áy náy và chảy vài giọt nước mắt cá sấu, thì thiếu nữ mười mấy tuổi này thật kinh khủng.

Sáng Chủ nhật, Di vừa tới Thư viện Trung ương, chuẩn bị vào ca trực thì chiếc điện thoại yên ắng nhiều ngày nay thình lình đổ chuông.

“12 giờ 30 phút trưa mai, cổng trường trung học Enoch.”

“Lần này anh lấy cớ gì để đến trường?”

“Trả sách.”

“Trả sách? Ý anh là trả lại kịch bản cho Quận Chúa?”

“Không.” Tiếng Nem hơi xa ống nói, hình như đang ngoái đầu lật giở thứ gì đó. “Có một cuốn sách mượn thư viện bị lẫn trong túi sách tham khảo cô Viên đưa lần trước, tôi đoán em cô cất nó trong tủ đựng đồ, lúc cô Viên thu dọn sách vở đã không phát hiện ra. Tôi gọi cô Viên hẹn giờ rồi, sau đó tôi sẽ liên lạc với Thái, tìm đại một cớ hẹn bọn trẻ ăn trưa ở trường tiếp.”

“Tiểu Văn mượn sách của thư viện? Sách gì thế?”

“Anna Karenina, quyển đầu.”

Di khá ngỡ ngàng. Trong ấn tượng của cô, đến light novel* Tiểu Văn cũng chê dày, chưa bao giờ chủ động mượn sách chữ về đọc trừ sách tham khảo quy định trên lớp. Cô không hình dung nổi em gái lại có hứng thú với Lev Tolstoy hay văn học Nga.

(Nghĩa đen) Tiểu thuyết nhẹ, dễ đọc. Thể loại du nhập từ Nhật BẢn, truyện chữ dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, có hạn lượng chữ nhất định, thường xen minh họa.

Hơn 12 giờ trưa hôm sau, Di lại tới cổng trường Enoch. Thời tiết hôm nay quang quẻ hẳn so với tuần trước, hàng cây bao quanh trường ánh lên sắc xanh mơn mởn dưới nắng trời rực rỡ. Thế mà tâm trạng Di còn tồi tệ hơn, vì cô không biết nên phản ứng ra sao khi đối mặt Lệ.

Tuy quyết tâm phải tìm bằng được kidkit727, bây giờ cô lại không thể xác định bước tiếp theo. Di căm thù quân ác quỷ dồn Tiểu Văn vào chân tường, nhưng cứ nhớ đến lúm đồng tiền trong tấm ảnh chụp chung của Tiểu Văn và Lệ, cô lại không thể căm hận đến cùng, không thể xuống tay với bạn thân ngày xưa của em gái.

Di đứng ngoài đường chờ mười phút vẫn không thấy Nem đâu. Trung học Enoch đã đến giờ nghỉ trưa, từng tốp học trò mặc đồng phục ùa ra khỏi cổng trường. Không thể đợi thêm nữa, Di đang định gọi cho Nem thì điện thoại vang lên tiếng chuông báo ngắn ngủn.

Tin nhắn, “Tôi có việc nên đến muộn, cô vào trước đi. Tôi hẹn Thái ở thư viện rồi.”

Di nhíu mày, không còn cách nào khác ngoài nghe theo chỉ thị của Nem. Bước vào trường, Di trông thấy nhân viên thường trực cô gặp tuần trước đang bưng cặp lồng giữ nhiệt lên ăn trưa, bèn trình bày với bác ta mục đích mình tới đây.

“A, cô Di phải không? Cô Viên dặn cô cứ đưa sách cho tôi là được.” Thường trực tuổi lục tuần thân hình bệ vệ buông cặp lồng xuống, cười xòa. “Cô Viên tự nhiên bận đột xuất, không ra đón được.”

“Cô ấy có việc gì thế ạ?” Di thoáng kinh ngạc.

“Ngày mai phải phát bảng điểm thi cuối kì để còn nghỉ hè, nhưng máy tính gặp trục trặc, điểm vừa nhập hôm trước đều mất hết, các giáo viên phải mau chóng nhập tay lại toàn bộ điểm và kiểm tra đối chiếu lại trước sáng mai. Từ sáng nay, phòng giáo vụ đã loạn cào cào hết cả lên rồi… Nghe nói ngay cả công ty công nghệ thuê ở ngoài về cũng không giải quyết được, họ nói dữ liệu đã vô phương cứu chữa.”

“Ồ…” Di nghĩ nếu chuyên gia Nem ở đây, chưa biết chừng anh ta sẽ có cách giải quyết.

“Cô Di, sách đâu?”

Câu hỏi của bác thường trực làm Di giật mình, không biết nên giải thích thế nào. Nếu bảo người cầm sách vẫn chưa đến, liệu bác ta có ngăn cô vào trường không? Nem đã hẹn gặp Thái và Lệ ở thư viện, giờ mà cô không đến đó, nhỡ đâu hai đứa đợi lâu sốt ruột bỏ về thì sao?

Tấn công phi kĩ thuật. Di chợt nhớ tới thuật ngữ nghe rất ra gì Nem từng nói.

“Hay để tôi tự mang sách đến thư viện.” Di buột miệng thốt lên, tay vỗ vỗ túi xách ý nói sách ở trong này. “Đưa cho bác rồi bác lại mất công đi trả. Trong lúc máy tính trường gặp trục trặc và các giáo viên đều bận rộn, chắc hẳn bác cũng phải ôm thêm một đống việc.”

“Ừm, cũng phải.” Bác thường trực mỉm cười gật đầu. “Lẽ ra tôi và các nhân viên tạp vụ sẽ thay phiên đi ăn trưa. Nhưng họ bị hiệu trưởng và các chủ nhiệm nhờ xử lý mấy việc gấp, thành thử tôi không rời vị trí được. Cô biết thư viện ở đâu chưa?”

“Trên tầng năm phải không?” Di chỉ lên trên.

“Ừ, vậy phiền cô nhé.”

“Bác nhớ anh Vương lần trước đi cùng tôi không? Anh ấy đau bụng, đang đi tạm nhà vệ sinh công cộng gần đây. Lát nữa anh ấy vào, nhờ bác nhắn tôi đã lên tầng năm trước rồi nhé?”

“Chuyện nhỏ. Dạo này nhiều người mắc bệnh dạ dày lắm. Thời tiết nóng lên, quán xá nấu nướng chẳng đảm bảo gì cả…”

Không chờ bác ta nói dứt câu, Di gật đầu đi về phía cầu thang, bụng bảo dạ màn tấn công phi kĩ thuật của mình khá phết, còn tiện thể gán cho Ne’ơm cái danh “bụng dạ không tốt”, kể cũng có chút cảm giác thắng lợi về mặt tinh thần.

“Đợi đã! Cô Di!”

Bác thường trực lớn tiếng gọi làm Di giật bắn mình, lo lắng tự hỏi có phải lộ tẩy rồi khôn