← Quay lại trang sách

Chương 7

“Nam, tóm lại cái lợi tức trả sau này là gì thế?” Hào chỉ một dòng chữ trên màn hình máy tính.

Trong phòng họp của GT Technology, Nam và Hào đang soạn văn bản để báo cáo với Vỹ. Thông qua trợ lý của Vỹ, sếp Vinh đã hẹn anh ta tuần sau lại ghé thăm công ty, nói cách khác, Nam và đồng nghiệp phải hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.

“Nghĩa là nếu người dùng mua đồng G theo định kì, hệ thống sẽ trả lãi hắng tháng, nhưng phải ba tháng sau mới được sử dụng số đồng G tăng thêm.” Mải vùi đầu vào bảng cân đối thử để tính toán số liệu mô phỏng, Nam trả lời mà không ngẩng mặt lên.

“Làm vậy có gì hay? Tôi tưởng thứ này chỉ bên bảo hiểm mới dùng.”

“Anh đừng quan tâm, nhét thêm một, hai ý tưởng vào thì bản báo cáo mới phong phú.”

“Nhưng gượng ép quá.” Hào cười nhạt, “Vỹ đâu phải người ngoài ngành, liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Đến lúc anh ta hỏi cụ thể, cậu đừng lôi tôi ra bắt giải thích đấy.”

“Được rồi, được rồi.”

Hơn một tuần qua, ngày nào Nam cũng phải chuẩn bị tài liệu cho báo cáo vắn tắt lần thứ hai cùng Hào và họp thảo luận biện pháp đối phó. Hào không thông thạo công nghệ tài chính, bản thân Nam cũng chỉ hiểu sơ sơ, hai người không còn cách nào khác ngoài mắm môi mắm lợi mà làm xem vớt vát phần nào hay phần nấy, bàn cách sao cho “kì hạn giao dịch tin đồn nhảm” và “chứng quyền đồng G” trông ra hình ra dáng.

Nam nghĩ nên phân loại tin tức, cho phép người dùng mua trước quyền đọc những bài viết cùng thể loại với giá rẻ, đồng thời tự định giá quyền lợi này của mình rồi bán cho người dùng khác, làm vậy quả thật có vài nét tương đồng với chứng quyền của thị trường chứng khoán, nhưng chính gã cũng nghi ngờ tính hiệu quả của nó. Ý tưởng của Hào còn đơn giản hơn, anh ta đề xuất trả đồng G để đăng kí theo dõi những người dùng đặc biệt, tức là người dùng có thể mua thông tin ai đó cung cấp với mức đồng G khá thấp. Nam nhận ra việc này chỉ là bắt chước tính năng đăng kí theo dõi của YouTube nhưng có thêm phần trả phí. Sếp Vinh gần như không tham gia thảo luận, buông tay để Nam và Hào tự xử, cứ vài ngày họp một lần, không gạt đi phương án của Nam, và lần nào cũng kết thúc bằng câu “Tóm lại cứ làm sao để SIQ đầu tư là được”.

Nam đã nghĩ đến việc giới hạn mức độ lưu thông của đồng G, qua đó gia tăng giá trị của “kì hạn giao dịch” và “chứng quyền”, song đồng G vốn là vật trao đổi ảo dùng để dụ dỗ người dùng mua tin đồn nhảm bằng tiền thật, giới hạn nó sẽ làm giảm bớt ý muốn lướt Mạng GT của người dùng, lợi bất cập hại. Gã liên tục nghĩ ý tưởng mới tương tự, ý tưởng nào cũng đi ngược lại mong muốn ban đầu là tăng khả năng thu lợi của Mạng GT, nên đành bỏ hết.

Nhưng sau lần lén lút gặp Vỹ thứ Năm tuần trước, suy nghĩ của gã đã thay đổi 180 độ. Nếu SIQ đã chắc chắn bơm tiền cho Mạng GT, bản báo cáo này chẳng qua chỉ làm cho có, là cái cớ cho Vỹ dễ bề lợi dụng. Nam hiểu gã chẳng việc gì phải sợ, cứ bôi báo cáo dài ra là được. Lúc này, mục đích thực sự của báo cáo là để lừa sếp Vinh, khiến ông ta tưởng những thứ vớ vẩn như “lợi tức trả sau” đủ làm thay đổi quan điểm của Vỹ. Nam thừa hiểu cấp trên của mình thiếu hiểu biết nhưng sĩ diện cao, kế hoạch vô lý đến mấy mà gã và Hào trình bày rõ ràng rành mạch, sếp Vinh dù nghi ngờ cũng sẽ không lên tiếng tránh lộ dốt.

Nam cảm thấy gã đã nắm tất cả trong lòng bàn tay, mấy hôm nay chỉnh sửa chi tiết kế hoạch cùng Hào cũng chỉ làm qua loa, lại ra sức nhồi nhét rất nhiều nội dung vào báo cáo. Đồng thời một giọng nói khác cứ thủ thỉ trong đầu, mách gã phải thừa thắng xông lên, nắm chắc cơ hội biến tham vọng thành hiện thực. Thành ra hôm qua, nhân nghỉ lễ kỉ niệm thành lập đặc khu Hồng Kông, Nam chủ động gọi cho Vỹ hẹn gặp mặt.

“Hello.” Điện thoại đổ hai hồi chuông thì được bắt máy, nhưng không phải Vỹ trả lời. Nam nhận ra giọng nữ này chính là trợ lý Doris.

“Tôi là Charles Thi của GT Technology. Cho hỏi anh Vỹ có đó không?” Nam vẫn giữ giọng bình thản, tùy cơ ứng biến.

“Hiện anh Vỹ không tiện nghe điện thoại, anh muốn nhắn gì cứ nói với tôi!”

“Vâng, làm phiền cô.” Nam nuốt nước bọt, “Tôi có chuyện liên quan đến GT Technology muốn bàn với anh Vỹ, hi vọng được gặp anh ấy để trao đổi trực tiếp.”

“Tôi sẽ chuyển lời.”

“A… cảm ơn.” Bên kia trả lời gọn quá, làm Nam không nghĩ ra câu nào khác để nói ngoại trừ cảm ơn. Thật không ngờ người nghe điện thoại lại không phải Vỹ. Nam đã chuẩn bị sẵn những gì cần nói, còn bày sẵn thế trận cho từng bước tiếp theo. Giờ lại phải chuyển sang thế phòng thủ, bị động chờ Vỹ gọi điện.

Hôm nay đi làm vẫn chưa nhận được hồi âm, Nam chửi thầm Doris, chắc cô ta đã quên chuyển lời. Gã quyết định tan làm sẽ gọi Vỹ lần nữa. Nhưng sau giờ nghỉ trưa, khi Nam và Hào quay trở lại phòng họp soạn tiếp báo cáo và hình ảnh trình bày, điện thoại đổ chuông làm Nam phấn chấn hẳn.

“Tôi nhận điện cái!” Nam rời phòng họp, ra hẳn hành lang bên ngoài văn phòng.

“A lô, Nam nghe.”

“Hi. Xin lỗi hôm qua không gọi cho cậu, chữ Doris tháu quá làm tôi tưởng là Charles khác.” Vỹ cười nói. “Sáng nay nghe cô ấy nhắn cậu muốn gặp tôi, có chuyện gì à?”

“Ừm, giờ tôi không tiện nói chuyện…” Nam hạ giọng, ngoái nhìn cửa phòng làm việc, sợ Hào hoặc đồng nghiệp khác nghe lén.

“Ừ, cũng phải. Tối nay cậu rảnh không? Đến quán bar uống một ly?”

“Không thành vấn đề, tôi mấy giờ cũng được.”

“9 giờ đi, tại tôi có hẹn ăn tối với người khác rồi.” Vỹ nói, “Tôi qua Vượng Giác đón cậu nhé?”

“Không, không cần phiền anh đâu, anh cứ cho địa điểm, tôi tự đi.” Nam lại nghĩ đến khả năng bị đồng nghiệp bắt gặp.

“Quán members only*, không phải hội viên không vào được.” Ngừng một lát, Vỹ lấp lửng, “Vả lại, tôi có thứ này muốn cho cậu xem, chúng ta cứ hẹn nhau ở Vượng Giác đi.”

Chỉ dành cho hội viên.

Nam lấy làm lạ, nhưng không muốn Vỹ dập máy rồi gã lại rơi vào cảnh đứng bên đường nơm nớp sợ chạm trán đồng nghiệp và ông chủ, đành kêu lên, “Tôi vừa nhớ ra tan làm phải tới Vịnh Quarry* đảo Hồng Kông có chút việc, hay chúng ta gặp nhau ở Vịnh Quarry?”

“OK, vậy 9 giờ… 9 giờ đợi tôi ở Thái Cổ Phường* nhé?”

Khu dân cư-thương mại, giống như Vịnh Causeway.

Khu thương mại nổi tiếng nằm ở Vịnh Quarry, nơi đây có IBM chi nhánh Hồng Kông. (T.G)

“Vâng! Cảm ơn anh!”

Nam cố tình chọn Vịnh Quarry đơn giản là để giảm bớt xác suất chạm mặt đồng nghiệp. Công ty không ai trú ở đảo Hồng Kông, dẫu tình cờ có hẹn ở đảo Hồng Kông đi chăng nữa, khả năng họ đến Vịnh Causeway hoặc khu Trung Hoàn cũng lớn hơn đến Vịnh Quarry.

Cố không để lộ vẻ đắc ý trên mặt, Nam quay trở lại phòng họp. Lúc này Hào vẫn đang nhập cả đống thuật ngữ và số liệu anh ta không hiểu lắm vào máy tính.

“Bồ à?” Hào đột ngột hỏi.

Nam ngớ người, vài giây sau mới vỡ lẽ Hào ám chỉ cuộc điện thoại vừa rồi.

“Ơ hay, anh cũng biết tôi thuộc hội độc thân mà.” Nam dửng dưng đáp, mỉm cười che giấu căng thẳng trong lòng.

“Ồ, không phải bồ gọi điện à? Tức là cô kia không phải bồ cậu… Nghĩ cũng đúng, kể ra trông không giống.” Hào vẫn gõ bàn phím, không ngẩng đầu lên.

“Bạn học cũ hẹn tôi tuần sau đi ăn thôi.” Nam tìm cớ lấp liếm.

“Tôi không nói điện thoại.” Hào hơi ngước lên để lộ nụ cười khinh khỉnh. “Bé con ít tuổi như thế chắc không rẻ đâu nhỉ?”

“Anh nói gì cơ?”

“Mấy hôm trước tôi đến Festival Walk* xem phim, thấy cậu cặp kè với một cô bé mười mấy tuổi ở khu ăn uống.” Hào nhướng một bên mày, “PTGF*?”

Trung tâm thương mại lớn ở Cửu Long Đường.

Part-time Girlfriends. Bạn gái bán thời gian. Dịch vụ gái bao ở Hồng Kông, cung cấp các hạng mục từ đi ăn uống cùng cho tới giường chiếu.

Nam giật bắn mình, không ngờ Hào từng bắt gặp gã trên đường.

“Đừng nói linh tinh.” Nam nhăn nhó, “Em gái tôi đấy.”

“Cậu có em gái à? Sao không nghe cậu nhắc tới bao giờ?”

“Anh hóng hớt ít thôi.” Nam đổi giọng, cười nói, “Biết tôi có em gái đáng yêu như thế, anh với Mã lại chả suốt ngày bám dính đòi tôi giới thiệu ấy à? Phiền chết đi được.”

“Thèm vào, tôi có phải kẻ ái nhi đâu mà xơi nổi mấy đứa non choẹt. Chưa kể em cậu cũng chẳng phải dạng sắc nước hương trời…” Hào xỏ xiên.

“Anh đúng là không nói được câu nào tử tế.” Nam ngồi xuống cạnh Hào, đổi chủ đề, “Thôi không linh tinh nữa, anh đã lập biểu đồ đường xu hướng thể hiện số người dùng dự kiến chưa đấy?”

“Đây, nhưng tôi thấy con số này khó coi quá…”

Hào bắt đầu giải thích những thiếu sót của biểu đồ nhưng Nam không để vào tai. Gã đâu ngờ tối hôm đó lại bị Hào trông thấy. Bị trông thấy chỉ là chuyện nhỏ, cái chính là Nam khó chịu trước sự thiếu cảnh giác của bản thân. Gã nhớ lại sau bữa cơm với Vỹ tuần trước, gã đã phát hiện một người đàn ông khả nghi trên tàu điện ngầm.

“Hôm nay tôi có việc phải về trước.” 7 giờ tối, Nam nói với Hào vẫn đang cắm mặt vào tài liệu.

“Này, cứ như thế tuần sau không xong kịp đâu.”

“Cuối tuần tôi chạy bù tiến độ.”

“Nói trước nhé, đừng mong cuối tuần này tôi tăng ca, tôi có kế hoạch hết rồi.” Hào cười, “Dẫu thắt cổ cũng phải cố thở lần cuối.”

Nam giơ tay OK, tươi cười xách cặp tài liệu rời văn phòng. Băng qua Vượng Giác đông đúc, Nam đón tàu điện ngầm đến Vịnh Quarry phía Đông đảo Hồng Kông. Vịnh Quarry nằm phía Đông khu Bắc Giác, là khu công nghiệp nổi tiếng thời kì đầu của Hồng Kông. Hồng Kông những ngày đầu mở cửa*, tập đoàn nước ngoài Swire Pacific đã xây dựng nhà máy đóng tàu, nhà máy đường và nhà máy nước giải khát tại đây. Sau khi kinh tế Hồng Kông chuyển đổi, khu vực này cũng thay đổi theo, nhà máy đóng tàu xây lại thành khu dân cư Thái Cổ Thành khổng lồ, nhà máy đường được thay thế bắng khu phức hợp thương mại Thái Cổ Phường, chỉ còn giữ lại đường Shipyard và phố Đường Xưởng. Nhằm đáp ứng nhu cầu của đông đảo nhân viên văn phòng, quanh Thái Cổ Phường có vô số cửa hàng ăn uống, chưa kể khu này còn rất nhiều nhà ở kiểu cũ nên trong các hẻm nhỏ cũng có quán ăn đường phố giá rẻ. Ban đầu Nam định vào một nhà hàng kiểu Mỹ mang tên The Press trên phố Đường Xưởng, nhưng ngó qua thực đơn trước cửa thấy riêng món khai vị đã có giá hơn 100 đô, gã tự biết ví không đủ dày, đành rẽ sang phố bên cạnh, vào một tiệm mì Trung Hoa không bắt mắt lắm để lấp đầy bụng.

Khoảng thời gian tính từ lúc Vương quốc Anh chiếm đóng Hồng Kông (1842) cho đến lúc kí kết Công ước về mở rộng lãnh thổ Hồng Kông (1898), qua đó Trung Quốc chấp nhận thỏa thuận cho Anh thuê Hồng Kông trong vòng 99 năm.

Sau khi ăn sủi cảo và mì kéo (ngon bất ngờ), Nam điềm tĩnh ngồi trong tiệm chờ đến giờ hẹn, tính toán các cách đối đáp với hi vọng lần này cũng thuận lợi như lần trước. Buổi tối tiệm mì không đông khách lắm, phục vụ rảnh rang xem ti vi, chẳng buồn để ý gã đàn ông mặt nặng như chì ngồi trong góc.

8 giờ 50 phút, tiếng chuông điện thoại kéo Nam ra khỏi suy tư.

“Tôi đến Vịnh Quarry rồi, giờ đang ở đường King’s Road.” Giọng Vỹ vang lên trong điện thoại. “Cậu đang ở đâu?”

“Tôi ở phố Hải Quang.”

“Phố Hải Quang…” Nam nghe văng vẳng âm thanh điện tử phát ra đằng sau Vỹ, đoán chừng anh ta đang tìm điểm đến bằng hệ thống định vị. “Vậy tôi chờ cậu ở ngã ba phố Hải Quang cắt phố Đường Xưởng.”

Nam hối hả trả tiền rồi mau chóng rời khỏi tiệm. Bước dọc phố Hải Quang tới phố Đường Xưởng, gã cứ nghĩ sẽ trông thấy chiếc Tesla Model S màu đen của Vỹ. Nào ngờ lúc gần tới cuối đường, một chiếc xe thể thao đỏ rực đập vào mắt gã, người đứng cạnh xe không ai khác chính là Vỹ.

“Anh Vỹ, đây là…” Nam bắt tay Vỹ nhưng mắt lại dán vào chiếc xe bên cạnh.

“Tôi đã nói có thứ muốn cho cậu xem mà.” Vỹ cười tươi rói. “Cậu nhận ra xe này không?”

“Tất nhiên! Chevy Corvette C7!” Nam quên cả thả tay, nói chuyện mà mắt vẫn không rời siêu xe.

Dòng xe Chevrolet Corvette có thể nói là siêu xe thể thao đẳng cấp báu vật quốc gia của Mỹ, trong đó C7 là mẫu mới nhất, mã lực và ngoại hình không hề thua kém Porsche của Đức hay Ferrari của Ý. Quan trọng hơn cả, Hồng Kông có rất ít Chevrolet, mà đắt ra quế ế ra củi, thành ra càng nhiều dân mê xe hơi xiêu lòng vì nó.

“Xe tôi mượn của một người bạn, chúng ta đi hóng gió nào!” Vẻ mặt Vỹ hệt như đứa trẻ đang khoe đồ chơi mới với bạn.

Nam phấn khởi ngồi vào ghế lái phụ. So với chiếc Tesla lần trước, lần này gã háo hức hơn hẳn. Chỉ riêng chiếc ghế in huy hiệu hai lá cờ của Corvette và có khung hợp kim magie đã đủ đem lại cảm giác khác biệt. So với sự thanh lịch của các dòng xe thể thao châu Âu, Chevrolet của Mỹ mang vẻ hoang dại và cảm giác thống trị, chính là điều Nam theo đuổi bấy lâu.

“Tối nay Doris xin nghỉ, hiếm khi chỉ có đàn ông chúng ta với nhau nên tôi mới lái xe này.” Vỹ ngồi vào ghế lái. Corvette chỉ có hai cửa và hai chỗ ngồi như phần lớn các xe thể thao. “Tôi nghĩ chắc cậu cũng hiểu, nếu để Doris lái, tôi ngồi bên cạnh sẽ khó chịu thế nào ấy.”

“Vâng, phụ nữ lái Corvette thì hơi lạ.” Nam gật gù. Corvette đậm mùi nam tính nên chẳng mấy phụ nữ lái xe này.

“Đâu chỉ thế, nếu tôi để Doris đưa đón bằng Corvette, người ta nhìn thấy lại tưởng bạn gái phục dịch bạn trai.”

Nhận thấy Vỹ thân thiết tự nhiên hơn lần trước, Nam mừng thầm. Hôm nay Vỹ ăn mặc cũng bớt trang trọng hơn, sơ mi xám không thắt cà vạt, áo gió xanh đậm, quần dài màu kaki và đôi giày da nâu sẫm, trông trẻ hơn tuổi. Trang phục thoạt nhìn có vẻ giản dị nhưng thực chất đều là hàng may đo thủ công, cộng thêm chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre đeo trên cổ tay trái chứng tỏ người này không có quyền thì cũng có tiền.

Lúc Vỹ thắt dây an toàn, Nam đột nhiên phát hiện, “ơ, chiếc Corvette này tay lái nghịch?”

“Tất nhiên, ở Hồng Kông xe tay lái thuận có được cấp đăng kí đâu.” Vỹ bĩu môi, “Trừ phi cậu là quan chức ngoại giao hoặc nhân vật có thế lực ở Trung Quốc.”

Hồng Kông áp dụng luật lệ giao thông giống nước Anh, lái xe bên phải và tay lái nằm bên phải, trong khi Trung Quốc, Mỹ và nhiều nước khác thì ngược lại, tay lái nắm bên trái.

“Nhưng tôi nhớ Chevrolet không sản xuất chiếc C7 nào tay lái nghịch cả?”

“Có tiền là có tất.” Vỹ cười nói, “Thật ra, người bạn Hồng Kông của tôi phải nhờ tôi làm trung gian mới mua được chiếc C7 này. Tôi mua sẵn xe ở Mỹ, nhờ đại lý đặt mua phụ tùng gốc của Chevrolet, thay đổi tay lái từ bên trái sang bên phải. Sau đó vận chuyển xe về, chủ xe xin đăng kiểm với Sở Giao thông Vận tải để nó được phép chạy trên đường phố Hồng Kông.”

“Tốn kém phết? Phí lắp đặt lại, phí vận chuyển, phí đăng kí xe, cộng vào có khi còn cao hơn giá xe ấy chứ?” Nam hỏi.

“Cao hơn giá xe là cái chắc.” Giơ tay đẩy kính, Vỹ trả lời nhẹ tênh, “Nhưng cộng lại vẫn rẻ chán. Giá xe khoảng 600 nghìn, phí vận chuyển và phụ phí khác chỉ mất hơn triệu, giờ mà mua nhà khoảng 400 thước vuông* ở Hồng Kông đã mất đứt năm sáu triệu. Một triệu thấm tháp gì?”

400 thước vuông Anh tương đương 36,4m2. (T.G)

Ngẫm lại, Nam thấy Vỹ nói rất chí lý.

“Với anh bạn doanh nhân của tôi, chiếc C7 này chỉ là đồ chơi thôi, cỡ Pagani Zonda mới là siêu xe.” Vỹ bổ sung.

Chiếc Zonda “con của bóng ma” là xe thể thao hàng đầu do hãng ô tô Pagani (Ý) sản xuất, giá lên tới 20 triệu đô la Hồng Kông, được mệnh danh là “siêu xe trong siêu xe”. Thật quá sức tưởng tượng. Nam luôn biết xã hội Hồng Kông có sự chênh lệch giàu nghèo rất lớn, nhưng lúc này mới nhận thức rõ ràng. Qua cửa kính xe, gã nhìn thấy trên đường rất nhiều nhân viên văn phòng vừa tan làm, mặc vest rẻ tiền xách cặp tài liệu đang trầm trồ dõi theo chiếc Corvette, còn gã ngồi trong xe nghe Vỹ dùng từ “đồ chơi” để gọi chiếc xe nhập khẩu danh tiếng lẫy lừng mà gã muốn mua thì phải mất bốn năm lương. Nam cảm tưởng chỉ cần bước lên chiếc xe này là đã tách biệt với thế giới bên ngoài, cảm giác ưu việt hơn hẳn những người qua đường, thoát khỏi tầng lớp đáng thương để bước lên nấc thang mới của cuộc đời. Có điều gã biết, xuống xe một cái là mình sẽ trở về nguyên trạng, chẳng khác gì anh bán xăng cách đó không xa và ông bán sách ở ngay bên cạnh.

“Xuất phát thôi.”

Vỹ nhấn chân ga, động cơ xe rền lên, vừa vang dội vừa êm ái, đánh tan nỗi buồn bã trong lòng Nam.

Chiếc xe chạy dọc King’s Road qua Thái Cổ Thành rồi vòng lên vành đai quận Đông. Vượt qua nút giao thông hầm Cảng Đông* là có thể ngắm phong cảnh về đêm ở phía Đông cảng Victoria. Bến tàu du lịch Khải Đức và đường phố quận Quan Đường lấp lánh muôn ánh đèn màu tượng trưng cho sự phồn hoa, mặt biển đen kịt, nhưng nếu chú ý quan sát sẽ trông thấy những con thuyền lớn nhỏ đang chậm rãi lướt qua hải cảng. Đêm nay vành đai quận Đông không nhiều ô tô lắm, Vỹ lái càng lúc càng nhanh, mã lực Corvette rất khỏe, xe lướt như bay trên đường cao tốc. Nam mê mải ngắm nhìn cảnh sắc vùn vụt ngoài cửa xe, đồng thời cảm nhận sức ép trên lưng do tăng tốc độ.

Eastern Harbour Crossing. Một trong ba đường hầm vượt biển nối liền đảo Hồng Kông và bán đảo Cửu Long. Hai đường hầm còn lại là Western Harbour Crossing (Cảng Tây) và Cross Harbour Tunnel (Xuyên Cảng).

“Mất chưa đầy bốn giây để tăng tốc từ 0 đến 100 km/h.” Vỹ giới thiệu. “Tiếc là tốc độ tối đa cho phép ở vành đai quận Đông chỉ là 70 km/h, muốn tận hưởng niềm vui của C7 thì phải qua quốc lộ Bắc Đại Tự Sơn, ở đó có thể chạy tới 110 km/h. Dĩ nhiên, muốn thử nghiệm tối đa mã lực của Corvette thì ngay cả quốc lộ bên Mỹ cũng chưa đã, ở đó cùng lắm chỉ có thể chạy với tốc độ 85 dặm Anh, tức là khoảng 140 km/h.”

“Vận tốc tối đa của Corvette là bao nhiêu?”

“300.” Vỹ cười nói. “Chỉ ở các đường đua riêng mới có thể vít ga lên tới tốc độ đó… À đâu, cả Úc nữa. Úc có quốc lộ không giới hạn tốc độ, tôi từng lái 200 km/h hẳn hoi.”

“Tôi cũng muốn được thử một lần trong đời.”

“Rồi cậu sẽ có cơ hội, ha ha. Đáng tiếc đây không phải xe của tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu lái một đoạn, đã lắm.”

Giao thông tối thứ Năm tương đối thông thoáng, chỉ mấy phút sau xe đã chạy đến Kim Chung, rời khỏi đường cao tốc vào nội thành.

“Ừm, hôm nay không tắc đường… vòng hơi xa chút nhé.” Vỹ nói.

Nam không hiểu ý Vỹ, chỉ thấy xe chạy vào Queen’s Road Central, lướt qua các cửa hàng nổi tiếng san sát hai bên đường. Nhưng chưa đến một phút Nam đã hiểu mục đích của việc đi đường vòng: lái siêu xe thể thao đỏ rực phóng qua một loạt cửa hàng đồ hiệu châu Âu xa xỉ, thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của các tiểu thư ăn vận lộng lẫy đang trên đường đến Lan Quế Phường chơi bời hưởng lạc, mang lại ảo giác bản thân đang ở Paris hoặc Manhattan.

Quả nhiên là đồ chơi của giới quý tộc, Nam nhủ thầm.

Xe đi từ Thượng Hoàn sang đường Hollywood rồi vòng sang Trung Hoàn. Nam tưởng đích đến là Lan Quế Phường, nhưng Vỹ lại dừng xe trước một tòa nhà lớn cạnh The Centrium* phố Wyndham, cách các quán bar và hộp đêm của Lan Quế Phường một dãy phố.

Tòa nhà chọc trời cao 41 tầng ở Trung Hoàn/Central District.

“Đến rồi.” Vỹ rút chìa khóa xe. “Cậu có thể để cặp trong xe.”

“Không sao, tôi mang theo được.” Nam trả lời.

Hai người xuống xe. Trước thang máy tòa nhà là một người nước ngoài cao to như gấu ngựa vận đồ đen, khuôn mặt khó đăm đăm mỉm cười khi Vỹ cất tiếng chào, nhận chìa khóa Vỹ giao rồi cung kính nhấn nút thang máy, mời Vỹ và Nam bước vào.

“Egor đấy.” Vỹ nói khi cửa thang máy đóng lại. “Đừng nhầm gã với phục vụ đỗ xe giúp khách. Đó là đội trưởng đội bảo vệ của quán bar tư nhân này, có vào được đây hay không phải trông tâm trạng của gã.”

“Sao anh bảo quán cho hội viên?” Nam hỏi.

“Ai vượt qua xét duyệt của Egor thì chính là hội viên. Tất nhiên tiêu chuẩn dành cho nam và nữ không giống nhau.”

Nam đoán ra ẩn ý của Vỹ. Với đàn ông, người nước ngoài kia sẽ phán đoán địa vị xã hội thông qua dáng điệu, kẻ không toát lên vẻ giàu sang như Nam thì cả đời đừng mơ đến việc tự vào một mình. Trái lại, phụ nữ chỉ cần xinh đẹp duyên dáng, có thể khiến các “hội viên” nam uống thêm đôi chén, hiển nhiên Egor sẽ vui vẻ cho đi qua.

Cửa thang máy mở ra lần nữa (không tính nút bấm tầng một thì thang máy chỉ có duy nhất một nút bấm, chắc là thang máy riêng), trước mắt Nam là một quán bar trang hoàng chủ yếu bằng chất liệu gỗ, ánh sáng êm dịu và tiếng nhạc Jazz chầm chậm du dương. Gần cửa thang máy là một quầy rượu rất dài, hai pha chế lúi húi sau quầy, đi sâu vào trong sẽ thấy hơn chục bàn thấp và bàn chân cao, một số bàn tròn kê thêm sofa đơn bên cạnh, còn đi kèm bàn chân cao là ghế chân cao không lưng tựa. Cuối phòng lớn là vách kính, bên ngoài có ban công, tầm nhìn mở ra biển hiệu rực rỡ muôn màu và du khách qua lại nườm nượp ở dãy phố bên cạnh. Quán bar không đông lắm, chỉ hơn mười khách, có nhóm túm tụm quanh bàn tròn, cũng có người ngồi uống rượu giải sầu ở quây.

Một cô phục vụ mặc gi lê dẫn Vỹ và Nam tới bàn trong góc, hỏi hai người muốn uống rượu gì.

“Hôm nay phải lái xe, Jack & Coke được rồi.” Vỹ trả lời không cần suy nghĩ.

“Ừm, tôi cũng vậy.” Nam chưa uống Jack & Coke bao giờ, gã gọi chỉ vì nghĩ đây là lựa chọn an toàn. Gã sợ gọi Martini có vẻ hơi quá, mà gọi bia thì hơi ki bo.

“Nơi này tuyệt thật.” Nam nhìn quanh quất rồi reo lên. Trước kia gã toàn tới những quán bar tầm tầm, đông nghịt cả trai lẫn gái, lúc nào cũng ồn ào huyên náo, nhiều quán còn mở rock ầm ĩ hoặc nhạc điện tử remix. Ngược lại, quán bar này không những có phong cách riêng mà còn ít khách, con người ta có thể thả lỏng tâm trí để tận hưởng đồ uống trong ly. Dù bàn việc làm ăn hay tán dóc với bạn bè đều thích hợp, ngay cả việc bắt chuyện với người lạ cũng thoải mái tự nhiên hơn.

“Tuần trước mà đi tăng hai, tôi đã đưa cậu đến đây rồi.” Vỹ nói.

“Anh Vỹ thường xuyên đến đây à?”

“Không hẳn, lúc cần mới đến.”

“Lúc cần?”

“Chính là…”

Vỹ đang nói thì phục vụ mang hai ly Collins* thân cao đến. Cô ta đặt miếng lót ly trước mặt hai người, rồi đặt hai ly Jack & Coke pha chế từ Coca và Whiskey lên trên.

Một loại ly dáng dài, thon, thân thẳng, không tay cầm, dung tích khoảng 300-410 ml, thường được dùng để uống cocktail hoặc thức uống hỗn hợp có đá.

“Lúc về mới thanh toán sao?” Nam định lôi ví ra, muốn chủ chi một lần, nhưng phục vụ không đưa hóa đơn ra.

“Trừ thẳng vào tài khoản của tôi rồi.” Vỹ cười tỏ ý bảo Nam cất ví đi. “Cạn ly nào, chúc hợp tác thành công.”

Nam cụng ly rồi hớp một ngụm.

“Nào, cậu tìm tôi có việc gì?” Không vòng vo tam quốc nữa, Vỹ hỏi thẳng.

Nam đặt ly rượu xuống, “Tôi và anh Hào đồng nghiệp, chính là nhà thiết kế trải nghiệm người dùng, dạo này đang sắp xếp lại tài liệu mới, chuẩn bị tuần sau báo cáo với anh.”

“Tốt đấy, thế vấn đề là gì? Dù bản báo cáo không ra làm sao, tôi vẫn sẽ đầu tư thôi.”

“Vấn đề là Richard hoàn toàn không tham gia.” Nam không quen gọi sếp Vinh bằng tên tiếng Anh, đọc Richard mà suýt cắn phải lưỡi.

“Ồ?”

“Ông ta không hiểu gì về kế hoạch chúng tôi đề ra, chỉ muốn tôi tìm thêm vài ý tưởng giống lần trước để anh có hứng thú với công ty.” Nam cau mày nói. “Tôi cho rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng. Ban đầu khi lập ra Mạng GT, Richard còn tìm tòi thử dùng cách mới tranh giành thị trường của các diễn đàn internet, đối đầu với đàn anh trong ngành là diễn đàn Củ Lạc, bất kể thành công hay thất bại thì chí ít vẫn thể hiện tinh thần hăng say trong công việc. Nhưng hiện giờ trong mắt ông ta chẳng có gì khác ngoài tiền.”

“Vậy sao?”

“Tôi cho rằng hướng phát triển của công ty đang sai lệch.” Nam thở dài. “Tuy ít nhân viên, nhưng trước đây GT Technology phân công lao động tương đối hợp lý. Richard cố sức huy động vốn, tôi và Mã phụ trách phát triển kĩ thuật, Hào chăm lo cho giao diện người dùng. Nhưng từ ngày tham gia kế hoạch VC, Richard đẩy việc huy động vốn lên trên hoạt động chuyên môn của GT Technology, dẫn đến đảo lộn thứ tự ưu tiên của công việc.”

“Cậu nói vậy cũng có lý.”

“Giống như bây giờ, công ty đã có cơ hội giành được khoản đầu tư của SIQ, Richard nên đích thân lên kế hoạch cho phương hướng kinh doanh mới và đường lối phát triển chứ không phải phủi mông phó mặc hết cho cấp dưới.”

“Theo cậu vì sao Richard lại làm thế? Chỉ đơn thuần vì không nắm được phương án cậu đưa ra hay còn nguyên nhân nào khác?” Vỹ mỉm cười hỏi ngược lại.

“Ừm…” Nam ngập ngừng, im lặng vài giây rồi vẫn hạ quyết tâm trả lời, “Ông ta qua lại với Joanne.”

“Là cô thư kí hả?”

Nam gật đầu, “Yêu đương nơi công sở không sai, nhưng để ảnh hưởng đến công việc thì chẳng hay chút nào. Đặc biệt Richard lại là người đứng đầu công ty, là người đưa ra quyết định cuối cùng. Ông ấy chìm đắm trong yêu đương tức là không làm tròn chức trách của bản thân.”

“Vậy à…” Vỹ lẩm bẩm, cầm ly rượu lên với vẻ trầm tư.

Liếc trộm vẻ mặt Vỹ, Nam thầm tính toán xem lời mình nói đã đủ sức nặng chưa. Sếp Vinh quả thật không họp cùng Nam và Hào, nhưng Nam chỉ nói một phần sự thật. Sếp Vinh không hiểu ý tưởng về “kì hạn giao dịch” của Nam nên chọn cách tin tưởng cấp dưới, buông tay cho Nam tự do phát huy, còn ông ta bám sát hạng mục streaming video và ứng dụng di động mà Mã đang tích cực phát triển. Sếp Vinh và Joanne cũng chưa từng cư xử trắng trợn, ở văn phòng, họ không những không hề thân mật mà còn hơi tránh né nhau. Những lời mách lẻo của Nam chỉ là đơm đặt.

“Thật thất vọng.” Mãi sau Vỹ mới buông một câu.

Nghe thế, Nam như mở cờ trong bụng, nghĩ thầm, thành công rồi. Ngờ đâu, câu tiếp theo của Vỹ lại đẩy gã ngã nhào từ thiên đường xuống địa ngục.

“Nam, cậu thật đáng thất vọng.”

Nam sững sờ nhìn Vỹ, không biết nên phản ứng ra sao.

“Tôi muốn cậu làm tay trong quan sát nội bộ công ty không phải để cậu báo cáo mấy chuyện vặt vãnh.” Vỹ dửng dưng nói. “Hơn nữa SIQ còn chưa bơm tiền, cậu không thấy đưa chuyện thế này quá vội vàng à? Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm gì? Cho Richard một bài học nhớ đời vào ngày báo cáo, phê bình công tác lãnh đạo của ông ta với tư cách nhà đầu tư, hay hủy bỏ tiếp vốn?”

Giọng Vỹ đều đều không tỏ rõ thái độ, nhưng Nam ngớ ngẩn đến mấy cũng nhận ra anh ta đang cụt hứng. Nam đoán lần này gã đi quá giới hạn rồi, khổ nỗi bước chân đi cấm kì trở lại, dù thành công hay thất bại gã vẫn phải bước tiếp. Giờ gã chỉ còn cách đánh cược, huy động hết vốn liếng trong tay hòng xoay chuyển tình thế.

“Anh hãy xem cái này trước đã.” Nam lấy trong cặp ra tập tài liệu dài sáu, bảy trang A4, đặt trước mặt Vỹ.

“Đây là cái gì? Tài liệu nội bộ cậu ăn cắp của công ty à?” Giọng Vỹ lạnh tanh, “Nam, cậu đừng mắc thêm sai lầm nào nữa.”

“Không, đây là thứ tôi viết ngoài giờ làm việc.” Nam nuốt bất an vào trong, cố duy trì ngữ điệu vốn có. “Sau buổi gặp anh tuần trước, tôi đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu lịch sử đầu tư của SIQ và các tin tức liên quan trên internet, từ các ghi chép trên báo kinh tế cho đến tin đồn đăng trên blog.”

Vỹ tỏ vẻ ngờ vực nhưng không chen ngang, để yên cho Nam nói tiếp.

“Tôi đã thống kê các hạng mục đầu tư của SIQ một năm gần đây, chỉ có tám hạng mục liên quan đến dịch vụ mạng xã hội, mà hạng mục giống Mạng GT nhất trong số đó là cái này.” Nam mở xấp tài liệu toàn tiếng Anh ra, chỉ vào một dòng chữ. “Đây là trang web có tên Chewover. Giao diện thiết kế của nó không khác gì các diễn đàn thông thường, nhưng có thêm chức năng đính kèm ảnh, video và streaming audio, trang web cũng tăng điểm kinh nghiệm cho người đăng bài căn cứ vào đánh giá và lượt đọc bài viết, người dùng có điểm kinh nghiệm cao sẽ được trang bị thêm tính năng bổ sung, thậm chí còn được trả tiền, giống như người dùng YouTube được chia hoa hồng từ nguồn thu quảng cáo. Tôi cho rằng đây là một trong các trang web của Mỹ mà SIQ dự định hợp nhất với Mạng GT sau khi đầu tư.”

“Một trong các trang web?”

“Đúng thế, một trong các trang web.” Nam lại chỉ vào một dòng khác trong tập tài liệu. “Tôi để ý thấy, cùng lúc bơm tiền cho Chewover, SIQ cũng đầu tư vào một công ty khác không nổi bật cho lắm tên là ZelebWatch. Công ty này điều hành một trang web tin tức cùng tên, chuyên đăng tin đồn về giới thượng lưu và các ngôi sao của Mỹ. Giai đoạn đầu mới mở, trang web này là trại nội dung* hay sao chép và đăng lại tin tức từ các tạp chí giải trí chính thống. Về sau, họ không những thành lập ban biên tập kiêm thợ săn ảnh, mà còn mua lại với giá cao các tấm ảnh hoặc video riêng tư về người nổi tiếng mà cư dân mạng quay chụp được, quy mô hiện tại không thua gì báo khổ nhỏ.”

Content farm. Những trang web chuyên lấy nội dung từ trang web khác về đăng lại giúp bài viết đạt thứ hạng cao trong kết quả tìm kiếm trên internet.

Nam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Vỹ, “SIQ sẽ hợp nhất Chewover và ZelebWatch.”

“Cậu rút ra kết luận này từ đâu?”

“Anh định để SIQ bơm tiền cho Mạng GT, đây là chứng cứ rõ ràng nhất. Nếu hai trang web này hợp nhất với nhau, về tính chất chẳng khác nào Mạng GT.”

“Tập tài liệu của cậu dùng để làm rõ điều đó?”

“Không, đây là những phân tích về tương lai và hướng phát triển của Mạng GT, chiến lược thị trường và kế hoạch dự kiến trong năm năm tiếp theo dựa trên giả thuyết tôi vừa đặt ra.”

Biểu cảm trên mặt Vỹ thay đổi trong chớp mắt, nhưng Nam không để vuột mất dấu hiệu có ý nghĩa to lớn này.

“Tôi cho rằng Mạng GT sẽ phát triển thành một loại truyền thông giải trí kiểu mới, phá vỡ hệ sinh thái truyền thông quá quen thuộc với chúng ta.” Nam giải trình, “Mạng GT đặc sắc ở chỗ giá cả bài viết thay đổi tùy thuộc vào độ hấp dẫn, nếu chúng ta coi đồng G là một tích phân có thể đổi sang tiền mặt, đồng nghĩa với việc người dùng sẽ đóng vai trò phóng viên săn tin đồn để kiếm lợi. YouTube chính là một ví dụ tiêu biểu. Trước khi nó xuất hiện, các công ty lớn và chính phủ kiểm soát việc phát thanh với số vốn đầu tư rất lớn, nhưng YouTube đã đập tan tình trạng lũng đoạn này. Chỉ cần một chiếc máy tính, thậm chí một chiếc điện thoại di động, bất cứ ai cũng có thể trở thành YouTuber, xây dựng kênh đăng tải video của mình, khi số người xem đạt mức nhất định thì có thể kiếm tiền mưu sinh nhờ phí quảng cáo. Rất nhiều YouTuber chuyên nghiệp ở các nước trên thế giới đã gặt hái được thành công, chẳng hạn một thanh niên Thụy Điển có biệt danh là PewDiePie năm ngoái đã kiếm 4 triệu đô la Mỹ nhờ kênh streaming game của mình, số tiền kiếm được năm nay hình như còn tăng nữa.”

Vỹ vừa nghe vừa giở tài liệu ra xem.

“Giả sử chúng ta đổi đài truyền hình thành truyền thông giải trí, tương lai của Mạng GT sẽ rất khả quan.” Nam nói liến thoắng như thể đây là cơ hội cuối cùng để gã thể hiện. “YouTube đã chứng minh sự thành công của ý tưởng toàn dân làm đạo diễn, suy ra ý tưởng toàn dân làm thợ săn ảnh cũng có khả năng thành công. Tôi dự đoán, nhờ Mạng GT, một số người dùng sẽ lập kênh theo dõi riêng một người nổi tiếng hoặc một ngôi sao thuộc lĩnh vực nào đó, thay thế các tờ báo và tạp chí giải trí hiện có. Trước kia, tạp chí giải trí muốn sản xuất và xuất bản cần sự hợp tác của rất nhiều người: đội ngũ săn tin chuyên bám đuôi theo dõi và phỏng vấn, đội biên tập phụ trách viết bài và sắp chữ, công nhân chịu trách nhiệm in ấn và vận chuyển, cuối cùng là các sạp báo bán lẻ. Nhưng với sự phát triển của khoa học công nghệ, một người cũng có thể đảm nhận mọi công việc kể trên: chiếc điện thoại chúng ta mang bên mình không thua gì máy ảnh chuyên nghiệp ngày trước, đăng bài trên mạng không cần in ấn sắp chữ đặc biệt, giao dịch điện tử giúp khách hàng có thể trả tiền thẳng cho người cung cấp nội dung. Mạng GT sẽ nghiệp dư hóa và cá nhân hóa đội ngũ thợ săn ảnh. Phóng viên và biên tập viên chuyên nghiệp, tạp chí lá cải sẽ dần biến mất. Đây là bước đầu tiên.”

“Bước đầu tiên?” Vỹ hỏi, “Tức là còn bước thứ hai?”

“Đúng, bước thứ hai là xuất hiện hình thức hợp tác mới.” Nam gật gù nói tiếp, “Một vài kênh YouTube hợp tác với nhau, YouTuber này đến làm khách mời trong video của YouTuber khác, thậm chí quay video chung với nhau. Còn với Mạng GT, loại hình hợp tác tương tự cũng rất có thể xảy ra, chủ sở hữu kênh nổi tiếng (hoặc nên gọi là chủ bút) thu hút người khác hợp tác, hoặc trả tiền cho người dùng cung cấp tin tức, hình ảnh hay video giống như ZelebWatch. Đến lúc đó chỉ cần cung cấp phương tiện giúp họ hợp tác, trao đổi, đăng tin dễ dàng hơn, chúng ta có thể từng bước gia tăng thị phần, nâng cao lợi nhuận của trang web.”

“Quan điểm của cậu rất thú vị.” Vỹ vẫn dán mắt vào tài liệu, “Nhưng chuyện này liên quan gì đến việc báo cáo tình hình Richard?”

Nam nuốt nước bọt, xốc lại tinh thần để thổ lộ lời đã giấu trong lòng suốt hai tuần nay.

“Tôi cho rằng mình thích hợp đảm nhiệm vị trí CEO của GT Technology hơn Lý Thế Vinh.”

Vỹ ngẩng đầu lên, vẻ mặt khá kinh ngạc, nhưng vẫn giữ thái độ điềm đạm trước sau như một. Anh ta quan sát Nam kĩ càng giống như trong lần gặp đầu tiên.

Nam thì cố gắng không để lộ bất cứ nét sợ sệt nào. Gã đã ấp ủ mơ ước khởi nghiệp từ thời đại học. Gã đi đường tắt bằng cách làm việc cho một công ty nhỏ, thả con săn sắt bắt con cá rô, mong một ngày tìm thấy nhà đầu tư tinh tường, giúp đỡ gã thành lập công ty trong mơ. Nhưng hai tuần trước, khi Vỹ đến thăm công ty, Nam tình cờ được truyền cảm hứng mới và đã thay đổi mục tiêu của mình.

Giám đốc dàn nhạc Hồng Kông là người Hà Lan, nhạc trưởng khách mời chính đến từ Thượng Hải, bè trưởng là Hoa kiều Canada, đây là những lời Vỹ đã nói trong lúc tán gẫu.

“Mình chẳng việc gì phải tìm nhà đầu tư giúp đỡ khởi nghiệp, chỉ việc thuổng luôn công ty này thôi.” Đây là ý nghĩ vụt qua đầu Nam lúc đó.

So với việc lập công ty mới từ con số không, chẳng thà cướp luôn công ty hiện có. Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông do ai thành lập không quan trọng, quan trọng là người lãnh đạo hiện tại mang quốc tịch Hà Lan, tên là Jaap van Zweden. Ông ta kiểm soát phong cách, phương châm và đường lối phát triển của dàn nhạc. Hiện giờ, Dàn nhạc Giao hưởng Hồng Kông đang thể hiện tâm hồn của người đàn ông này.

Mình chỉ cần nghĩ cách hất cẳng Lý Thế Vinh, nuốt chửng chức CEO của GT Technology là được.

Sau khi nảy ra ý tưởng mới, Nam đã dốc hết sức hướng tới mục tiêu. Nghe nói một tháng nữa Vỹ rời Hồng Kông, Nam quyết không bỏ lỡ cơ hội, vội đến Trung tâm Văn hóa chặn đường, sống chết đòi tâm sự với Vỹ, thậm chí chẳng ngại bôi nhọ sếp Vinh để tính toán cho tương lai.

“SIQ sẽ trở thành cổ đông lớn sau khi đầu tư vào GT Technology, anh Vỹ sẽ nắm trong tay mọi quyền lực của hội đồng quản trị…” Tim Nam đập dồn dập nhưng giọng vẫn rất tự tin, “Bao gồm cả quyền thay đổi CEO.”

Vỹ im lặng khoanh tay trước ngực, chân mày hơi nhíu lại, nhưng Nam biết đó không phải vẻ mặt ghét bỏ, mà là lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Cậu to gan hơn tôi tưởng đấy.” Mãi sau Vỹ mới lên tiếng. “Đây không phải chuyện xấu, tôi luôn cho rằng muốn làm việc lớn phải biết tàn nhẫn, cứ câu nệ quá sẽ vuột mất thời cơ… Nhưng cậu nên biết, cuối cùng Brutus* chẳng được chết yên lành, kẻ giành lấy quyền lực là Octavius*.”

Marcus Junius Brutus (85-42 TCN), người La Mã, nổi tiếng trong lịch sử với âm mưu ám sát Julius Caesar.

Cháu trai của Julius Caesar, sau này được Caesar nhận làm con nuôi và trở thành hoàng đế đâu tiên của Đế chế La Mã.

“Nhưng Lý Thế Vinh không phải Caesar, cùng lắm ông ta chỉ là thống đốc một vùng của nước cộng hòa thôi.”

Nghe Nam đối đáp, Vỹ bật cười làm không khí giữa hai người dịu hẳn đi. Nam tự nhủ hú hồn vì từng đọc lịch sử La Mã cổ đại, hiểu cách ví von của Vỹ mà đáp lại được một câu tương ứng.

“Trong các hạng mục đầu tư của SIQ trước kia, việc thay đổi CEO có thì có nhưng rất ít, và đều xảy ra sau khi đã đầu tư nhiều năm.” Vỹ nói, “Trên thực tế, phần lớn VC đều không động tới quyền này, chúng tôi thà chịu lỗ và rút vốn còn hơn nhúng tay vào nhân sự. Nhà đầu tư sử dụng quyền hành không thỏa đáng không những ảnh hưởng đến tinh thần của công ty mà còn để lại ấn tượng tiêu cực về giới VC, vả lại không bảo đảm được CEO mới chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế, chuyển lỗ thành lãi. Quả thật sau khi SIQ đầu tư, Richard sẽ kiếm được số tiền không nhỏ nhờ bán một phần cổ phần, nhưng nếu chúng tôi thay ông ta ngay lập tức, ông ta sẽ cảm thấy mình bị bán đứng, dẫn đến việc cảm xúc của các nhân viên cũng bị tác động theo. Ngộ nhỡ ông ta bắt đầu lại từ đầu, lôi kéo nhân viên cũ, thì càng không có lợi cho sự phát triển của chúng ta. Thứ VC đầu tư không phải công ty, mà là ý tưởng và nhân tài của công ty đó.”

“Nếu tôi trấn áp được nhân sự công ty thì sao?”

“Riêng cô thư kí là cậu không giữ lại được rồi?” Vỹ cười nói.

“Joanne chỉ là thư kí của Richard, chẳng có giá trị gì với việc làm ăn của công ty, thay đại sinh viên mới tốt nghiệp nào đó là được.” Nam nghiêm túc nói, “Trong công ty, những người thực sự giúp Mạng GT hoạt động gồm bốn người là tôi, cậu Mã, anh Hào và Thomas. Thú thật nếu để tôi dẫn dắt công ty, hầu hết các vấn đề anh nêu ra đều sẽ giải quyết dễ dàng, vì tôi không phải là kẻ xa lạ từ đâu nhảy dù tới tranh ghế CEO, mà là một nhân viên cũ được bổ nhiệm. Điều này không những không ảnh hưởng đến tinh thần mà còn khiến nhân viên cảm thấy các anh biết dùng người, họ sẽ càng gắn bó với công ty hơn. Nếu tôi đảm bảo ba người còn lại chắc chắn tiếp tục đóng góp cho công ty, anh Vỹ bằng lòng cân nhắc đề nghị của tôi không?”

Vỹ không trả lời, chỉ cầm tập tài liệu trên bàn lên đọc cẩn thận, thỉnh thoảng lại vuốt cằm ra bộ nghiền ngẫm. Nam ngồi ngay ngắn, lặng lẽ chờ quyết định của thành viên hội đồng quản trị tương lai. Hai người không nói không rằng suốt mười lăm phút, Nam bồn chồn không yên, cảm thấy mười lăm phút này còn dài hơn một ngày. Gã đã uống sạch cái ly trước mặt tự lúc nào, nhưng lại ngại không dám gọi thêm ly nữa.

Rất lâu sau, Vỹ đẩy gọng kính, buông tài liệu xuống.

“Cậu nói cậu và đồng nghiệp đang chuẩn bị báo cáo vắn tắt để trình bày với tôi tuần tới?” Vỹ hỏi.

Nam gật đầu.

“Nội dung là gì?” Vỹ hỏi tiếp.

Nam trình bày từng điểm chính và các phương án gã nhét vào báo cáo, bao gồm “quyền đăng kí đọc có thể chuyển nhượng”, “theo dõi trả phí” và cả “lợi tức trả sau” mà chính gã cũng thấy vô căn cứ. Vỹ cười như thể đang nghe Nam kể chuyện tiếu lâm.

“Được,” Vỹ không cho Nam cơ hội nói hết toàn bộ kế hoạch. “Đủ rồi. Richard không phản bác câu nào thì đúng là chán thật, chẳng hiểu ban đầu ông ta nghĩ ra ý tưởng Mạng GT từ đâu nữa. Thôi được, tôi chấp nhận đề nghị của cậu…”

Nam sướng nở ruột nở gan, suýt nữa đứng lên reo hò như những người biết mình đứng đầu danh sách thi đỗ. Nhưng nhận thấy Vỹ còn chưa dứt lời, gã không nói leo mà kiên nhẫn chờ đợi.

“… Tuy nhiên, tôi muốn kiểm tra cậu thêm lần nữa.”

“Kiểm tra?”

“Báo cáo của cậu phân tích khá tốt nhưng mới chỉ là bản thô.” Vỹ gõ ngón trỏ lên tập tài liệu trên bàn. “Tôi muốn cậu viết thành báo cáo đầy đủ, không chỉ dừng lại ở nội dung kĩ thuật và triển vọng phát triển của Mạng GT, tôi còn muốn xem cả bảng biểu tài chính, phân tích hạch toán chi phí, báo cáo thị trường, kế hoạch kinh doanh… Tôi sẽ giao tài liệu cho phòng hành chính SIQ kiểm tra thật kĩ. Cậu còn phải chuẩn bị bản tóm tắt chính thức để thuyết minh nội dung trong báo cáo với tôi.”

Trong tay Nam không có tài liệu tài chính của công ty, nhưng nếu nói với sếp Vinh gã cần thông tin liên quan để hoàn thành báo cáo xoay quanh việc “chơi công nghệ tài chính bằng đồng G”, nhất định ông ta sẽ dâng lên bằng hai tay mà không căn vặn một lời.

“Không thành vấn đề. Khi nào tôi cần làm bản tóm tắt này?”

“Tuần tới, khi tôi ghé công ty các cậu.”

Nam ngớ người.

“Anh, anh muốn tôi ngả bài với Lý Thế Vinh ngay lúc đó sao?”

“Không.” Vỹ nhấp một ngụm cocktail rồi nói, “Tôi muốn cậu tranh thủ buổi báo cáo để thể hiện năng lực bản thân. Theo như cậu nói, Richard chẳng hiểu gì về cái món kì hạn giao dịch đồng G vớ vẩn, thể nào ông ta cũng để cậu đứng ra, vậy cậu cứ thuyết trình theo báo cáo mới với tôi thôi. Nói trước nhé, tôi không nhân nhượng đâu, nếu không ưng nội dung, tôi sẽ phê bình thẳng thắn. Ngược lại, nếu ưng ý, tôi sẽ trực tiếp bày tỏ chính thuyết trình của cậu đã thuyết phục tôi đầu tư. Sau này cậu muốn tạo phản, cho Richard đi tàu bay giấy cũng thuận lợi hơn.”

Nam không nghĩ đến nước đi này, nhưng đây quả là chiến lược hiệu quả nhất, vừa làm lung lay uy tín của sếp Vinh, vừa tranh thủ được sự ủng hộ của đồng nghiệp. Sếp Vinh lúc nào cũng ra rả “miễn SIQ đầu tư là được”, trong khi đó Nam âm thầm hoàn thành báo cáo riêng mà vẫn nhận được lời khen của nhà đầu tư, như vậy càng làm nổi bật sự vô dụng của sếp.

Nhưng Nam không dám chắc báo cáo của gã sẽ được Vỹ đánh giá cao. Sơ sảy một chút thôi, gã sẽ rơi vào thế gọng kìm, trước sau đều có địch: vừa mất sự ủng hộ của đồng nghiệp, vừa bị Vỹ bác bỏ, chưa kể sếp Vinh nhận ra gã có ý tạo phản, biết đâu ngay hôm sau lại đạp gã ra khỏi cửa.

“Tôi không ép cậu.” Vỹ mỉm cười, “Cậu cũng không cần trả lời tôi. Cuối tuần tới đến công ty, tôi xem cậu báo cáo phiên bản nào là tự khắc biết quyết định của cậu.”

“Vâng…” Lòng Nam rối như tơ vò. Gã biết đích đến nằm ngay trước mắt, gã cũng hiểu muốn đạt được mục đích phải chấp nhận rủi ro bị bại lộ. Nếu gã từ bỏ suy nghĩ này và ngoan ngoãn làm báo cáo “công nghệ tài chính đồng G” gì gì đó, công ty sẽ giành được khoản tiền khổng lồ, gã được thăng chức, lương cũng tăng vèo vèo, với gã chỉ lợi chứ không có hại. Nhưng ý tưởng mới nghĩ ra, là cách hữu hiệu và trực tiếp nhất để tống cổ sếp Vinh. Nếu muốn thực hiện ý tưởng đó, gã buộc phải bắt lấy thời cơ trước mắt, làm mọi cách tăng thêm phần thắng cho bản thân.

“Anh Vỹ, vừa rồi anh chưa đưa ra nhận xét về bản phân tích của tôi, cũng không chỉ ra quan điểm của tôi về Chewover và ZelebWatch là đúng hay sai. Tôi nghĩ, ít nhất anh nên nói xem phương hướng của tôi có chính xác không, vậy mới công bằng chứ?”

“Chà, cậu dám cò kè mặc cả với tôi cơ đấy.” Vỹ ngoài miệng trách móc Nam, song điệu bộ lại rất thoải mái. “Vì cam kết bảo mật, tôi không được phép tiết lộ chuyện của hai công ty Chewover và ZelebWatch với cậu. Nhưng bước đầu tiên và bước thứ hai cậu vừa nói rất phù hợp với quan điểm của tôi về tương lai của Mạng GT. Thật ra còn có bước thứ ba nữa.”

“Bước thứ ba?”

“Cậu nhớ vụ đánh bom cuộc thi marathon Boston diễn ra năm kia không?”

Nam gật đầu. 2 giờ 50 phút chiều 15 tháng Tư năm 2013 đã xảy ra một vụ đánh bom trên đường phố Boston, nơi đang diễn ra cuộc thi chạy marathon, hai thiết bị nổ tự chế phát nổ tại khu khán đài gần cuối đường đua làm 3 người chết, gần 200 người bị thương. Ba ngày sau vụ nổ, Cục Điều tra Liên bang xác định thủ phạm là hai anh em người Chechnya đang tị nạn tại Mỹ. Hôm sau, người anh trúng đạn tử vong trong quá trình truy lùng, người em bị bắt đã khai mình đánh bom để trả thù các hoạt động quân sự của Mỹ tại Iraq và Afghanistan gây thiệt hại cho dân thường địa phương. Cuối cùng thủ phạm bị tuyên án tử hình.

“Vậy cậu có biết hãng truyền thông nào phản ứng nhanh nhất, đưa ra nhiều thông tin chuẩn xác nhất ngay sau vụ nổ không?” Vỹ lại hỏi.

“CNN?”

“Không, là BuzzFeed*.”

Công ty truyền thông trực tuyến có trụ sở tại New York, thành lập năm 2006, ban đầu tập trung đưa tin về các đề tài sốt dẻo trên mạng, các tin giật tít nhẹ nhàng và trắc nghiệm tâm lý nhạt nhẽo như “Top 100 tấm ảnh mèo quan trọng nhất”, “Các ngôi sao uống gì ở Starbucks” hay “Vướng mắc trong lòng bạn là gì”… (T.G)

Nam hết sức bất ngờ trước đáp án này.

“BuzzFeed đâu phải hãng truyền thông chính thống?”

“Đúng, bấy giờ thì không.” Vỹ nhún vai. “Nhưng sự thật là BuzzFeed đã thắng một trận mỹ mãn. Trong khi các hãng truyền thông lâu đời khác như New York Post* còn đưa tin sai con số tử vong là 12 người, BuzzFeed đã công bố thông tin chính xác trên trang web của họ, đăng kèm rất nhiều ảnh chụp hiện trường và tuyên bố của cảnh sát Boston. Cách đăng bài của họ rất khác biệt. Trong khi truyền thông chính thống cử phóng viên đến hiện trường thu thập thông tin và phỏng vấn, BuzzFeed lại dùng internet. Twitter, Facebook, YouTube… chính là nguồn tin, còn công việc của họ là ngồi tại văn phòng ở New York xác minh tính chân thực của mỗi thông tin và hình ảnh, so sánh đối chiếu chúng với nhau rồi tổng hợp lại thành tình hình thực tế tại hiện trường. Lúc ấy, một phóng viên của tờ The New York Times* còn cảm thán trên Twitter rằng bản thân phải nhờ BuzzFeed mới lấy được tin tức mới nhất.”

Ra đời năm 1801, hiện là một tờ báo khổ nhỏ thuộc tập đoàn News Corporation của Mỹ. (T.G)

Ra đời năm 1852, là một trong những tờ báo của Mỹ có sức ảnh hưởng lớn, nổi tiếng nagng tờ The Wall Street Journal. (T.G)

Nam hoàn toàn không biết chuyện này. Dù sao gã cũng không phải người Mỹ nên không có thói quen đọc trang tin nước họ.

“Sau đó BuzzFeed không bị coi là trang tin chuyên giật tít nữa, mà trở thành một loại hình truyền thông kiểu mới không thể xem thường. Ngay cả trợ lý tổng thống cũng hiểu rõ điều này. Tháng Ba năm nay, phóng viên BuzzFeed cũng được một suất trong phòng họp báo của Nhà Trắng, theo bước các đàn anh Reuters, AFP, CBS…” Vỹ dừng lại chốc lát rồi tiếp tục, “Mà phía sau thành công của BuzzFeed lại liên quan tới một trang web khác.”

“Một trang web khác?”

“Reddit*.”

Reddit.com. Diễn đàn trực tuyến nổi tiếng của Mỹ, gồm nhiều chuyên mục gọi là “subreddit”, mỗi subreddit lại có chủ đề và quy định riêng… Reddit có đến 36 triệu người dùng trên toàn thế giới, mỗi tháng thu hút trên 20 triệu người xem.

Là “giám đốc kĩ thuật” của GT Technology, Nam không thể chưa từng nghe đến cái tên Reddit, nhưng gã chỉ ghé qua vài lần, đọc vài bài viết như khách vãng lai rồi thôi. Gã nhớ trong chuyên mục tâm linh của Mạng GT có người kể câu chuyện ma họ “tự trải nghiệm”, sau đó một người dùng khác bình luận rằng nội dung bài viết chẳng qua được dịch lại từ chuyên mục sáng tác truyện kinh dị trên Reddit có tên nosleep*, lúc đó Nam đã nhấp vào link kèm theo để xem bài viết gốc.

Không ngủ.

“Vụ nổ tại marathon Boston xảy ra chưa đầy mười lăm phút đã có người dùng mở chuỗi thảo luận liên quan trong chuyên mục Tin tức của Reddit.” Vỹ kể. “Người ở hiện trường liên tục cung cấp thông tin và hình ảnh, người không ở hiện trường thì dùng mạng internet chuyển tiếp tin tức từ các nguồn khác nhau. Khi ấy có người dùng đã dẫn link trang web công bố thời gian hoàn thành lượt chạy của những người dự thi, giúp cư dân mạng khắp mọi miền thở phào nhẹ nhõm khi biết bạn bè người thân thoát nạn. Một số ảnh trong chuỗi thảo luận nhìn rất đáng sợ, chẳng hạn ảnh chụp cảnh khiêng người sống sót bị gãy tay chân ra khỏi hiện trường, nhưng chính điều đó lại lột tả được sự thật, thậm chí còn chân thật hơn chúng ta xem qua ti vi. Tuy không có gì chứng thực, nhưng mọi người đều tin rằng biên tập viên của BuzzFeed lúc đó cũng đã để ý và thu được những tin tức đầu tiên từ chính chuỗi thảo luận này trên Reddit.”

“Vậy nên, bước thứ ba mà anh nói là…” Nam đã hơi đoán ra ẩn ý của Vỹ khi kể ví dụ này.

“Đúng, tôi cho rằng đây sẽ là cuộc cách mạng tin tức tiếp theo.” Vỹ nhếch môi. “Mạng GT sẽ không đơn thuần tập trung vào tin giải trí hay tin đồn nhảm, mà bao quát toàn bộ tin tức. Từ rất lâu rồi, để thỏa mãn cơn khát thông tin của người dân, tòa soạn báo thường ấn hành các tờ báo chiều vào lúc sẩm tối, khi nào có sự kiện bất ngờ xảy ra còn phát hành thêm cả phụ san đặc biệt. Sau sự ra đời của ti vi, người dân có cách tiếp cận tin tức trực tiếp hơn, thành ra chức năng của báo chí dần thay đổi, biến thành nơi cung c?