CHƯƠNG V TÂM BỆNH TÁI PHÁT
Chàng Đạt Anh ngày nay đã lập được sự nghiệp ở Anh Quốc: Chàng làm giáo sư dạy Pháp văn. Chàng làm việc rất cần mẫn, vừa dạy ở trường Đại học Cam Bích (Unniversity of Cambridge) lại vừa dạy ở trường Đại học Luân Đôn. Chàng tự cho là đủ điều kiện để thực hiện việc mà chàng đã mong mỏi tự bao năm: tỏ tình yêu của chàng cho nàng Liễu Chi biết đặng cùng nàng tính chuyện trăm năm. Bởi thế một buổi chiều kia chàng đi xuống Sào Hồ, gặp lúc bác sĩ Mai Triết đang ngồi đọc sách trên cửa sổ, còn Liễu Chi và người nhũ mẫu đi vắng cả.
Thấy Đạt Anh bước vào, bác sĩ liền đặt quyền sách xuống và bắt tay chàng.
- Cậu Đạt Anh, gặp cậu thật là mừng quá. Mấy ngày nay ai cũng mong cậu.
- Cháu vừa mới ở Cam Bích trở về. Còn cô Liễu Chi…
Đạt Anh nói đến đây thì ngập ngừng, bác sĩ Mai Triết bèn đỡ lời:
- Em nó vẫn được mạnh. Nó vừa chạy ra phố, chỉ một lát nữa là em nó về ngay.
- Nhấn lúc cô ấy đi vắng cháu muốn được hầu chuyện riêng bác sĩ.
- Được lắm, có chuyện gì thế? Cậu kéo ghế lại gần đây và cho tôi hay.
Đạt Anh lại ngập ngừng nhưng rồi chàng nói:
- Từ ít lâu nay cháu cũng đã được coi là người thân ở trong nhà nên cháu mong rằng câu chuyện cháu sắp nói đây sẽ không…
- Phải chăng cậu định nói về chuyện em Liễu Chi?
- Dạ phải, cháu muốn trình để bác biết tấm tình yêu nhiệt thành của cháu đối với cô ấy.
Bác sĩ ngẫm nghĩ giây lâu, dường như muốn trấn tĩnh niềm xúc cảm.
- Tôi tin ở lòng cậu nhưng cậu đã ngỏ lời với em chưa?
- Dạ, thưa chưa.
- Thế cậu cũng chưa viết thư nói cho em rõ hay sao?
- Dạ cũng chưa.
Bác sĩ nghe tới đây thì tỏ vẻ ưng ý lắm, Đạt Anh tiếp tục giảng giải rằng chàng không có ý định làm cho Liễu Chi phải xa cách cha nàng vì chàng hiểu rằng hai cha con nàng thương mến nhau vô cùng và cần phải sớm tối có nhau; ý chàng muốn thuê thêm mấy gian phòng nữa để cùng ở một nhà. Thế là hai người đồng ý rằng Đạt Anh sẽ ngỏ lời với nàng Liễu Chi và bác sĩ Mai Triết sẵn sàng ưng thuận lời cầu hôn của chàng. Ông hứa rằng:
- Nếu em nó yêu cậu thì tôi sẽ gả nó cho cậu, nó muốn cái gì tôi cũng chiều nó.
Lúc ấy Đạt Anh mới nhớ ra rằng chàng cần phải tiết lộ cho bác sĩ biết tên thật của mình vì Đạt Anh chỉ là một cái tên giả khi chàng rời khỏi nước Pháp. Chàng vừa toan giải thích thì bác sĩ đã ngắt lời:
- Không cậu đừng nói bây giờ. Đề đến buổi sáng ngày cử hành hôn lễ hãy hay. Cậu hứa với tôi rằng từ nay đến lúc ấy cậu sẽ không đá động tới chuyện đó.
Đạt Anh xin tuân lời rồi cáo lui, vui mừng không xiết.
Khi nàng Liễu Chi trở về, nàng nhìn quanh quất chẳng thấy cha đâu, bèn gọi to:
- Ba ơi!
Không có tiếng trả lời, nhưng có tiếng búa đập chan chát ở trong phòng ngủ của bác sĩ. Nàng hoảng hốt khi thấy cha nàng lại mải miết đóng giầy như dạo trước, nghĩ bụng không biết tại sao tâm trạng của cha nàng lại trở nên hỗn loạn. Nàng dịu dàng cất tiếng gọi bác sĩ rồi dỗ dành ông thôi đừng đóng giầy nữa để nghe nàng nói; cũng như bao lần trước dần dà nàng lại đánh tan được những hình ảnh hắc ám lởn vởn trong đầu óc của cha nàng. Nàng đoán biết chắc có chuyện gì phiền muộn hoặc có ai nhắc nhở đến những ngày tù đày nên bệnh cũ của cha nàng mới tái phát. Tuy vậy nàng không dám hỏi vì e lại động đến tâm bệnh của bác sĩ.