CHƯƠNG VI HÔN LỄ
Sau đó chẳng bao lâu Liễu Chi và Đạt Anh làm lễ thành hôn trong một ngôi nhà thờ nhỏ ở gần Sào Hồ. Đến làm chứng, chỉ có ông Lưu Kỳ và chị Bột. Trước khi hôn lễ cử hành Đạt Anh có gặp bác sĩ nói chuyện và từ lúc ấy trở đi, nét mặt bác sĩ bỗng tái mét, tuy thế bác sĩ vẫn bình tĩnh không lộ vẻ bối rối.
Cho đến tận bữa tiệc sáng hôm thành hôn, mọi việc đều trôi chảy cả. Cặp tân lang và tân giai nhân liền sửa soạn khởi hành đi hưởng tuần trăng mật. Nàng Liễu Chi ôm chặt lấy cha một cách vô cùng trìu mến. Bác sĩ giao nàng cho Đạt Anh và nói:
- Đạt Anh, cha giao nó cho con đấy, từ nay nó là của con.
Ngồi trong xe ngựa, nàng còn giơ tay ra vẫy trước khi xe chuyển bánh.
Bác sĩ hình như rất đỗi âu sầu, nhưng ông Lưu Kỳ và người nhũ mẫu là chị Bột cho rằng như thế là thường tình nên để mặc ông ta yên lặng một mình. Nhưng qua ngày hôm sau ông Lưu Kỳ trở lại thì thấy chị Bột đương vô cùng bối rối. Chị hốt hoảng kêu:
- Ông ơi! Làm thế nào được bây giờ? Bác sĩ không nhận được ra tôi nữa mà chỉ mải đóng giầy.
Ông Lưu Kỳ thấy, bác sĩ lại giống hệt như ngày ông ta còn ở quán rượu Đại Phát tại Ba Lê. Nói chuyện với ông thì hình như ông chẳng hiểu gì cả, vẻ mặt xanh xao đờ đẫn và cứ cặm cụi đóng giầy.
Cảnh tượng ấy diễn ra trong chín ngày liền. Hai người bạn trung thành của bác sĩ là ông Lưu Kỳ và chị Bột đã tìm đủ mọi cách để làm cho bác sĩ bình phục nhưng vô hiệu. Họ viết thư cho nàng Liễu Chi và nói dối nàng rằng có người mời ông đi thăm bệnh khẩn cấp vì họ hy vọng tâm trạng ông sẽ trở lại bình thường trước khi gặp vợ chồng mới cưới trở về. Vào sáng hôm thứ mười, chị Bột kinh ngạc mà cũng mừng rỡ xiết bao khi thấy bác sĩ lại ra bàn ngồi dùng điểm tâm như thường lệ! Trông bác sĩ vẫn còn xanh lắm nhưng đôi mắt thì không còn đờ đẫn nữa.
Lúc ông Lưu Kỳ tới thăm bác sĩ Mai Triết, ông cũng gián tiếp tìm hiểu tại sao bệnh cũ tái phát nhưng ông chỉ được biết rằng nguyên nhân là một nỗi xúc cảm, tuy bác sĩ đã biết trước, nhưng quá đau đớn đối với bác sĩ. Câu chuyện xảy ra là một kinh nghiêm khủng khiếp cho chị Bột và ông Lưu Kỳ nên hai người bàn nhau định phá chiếc ghế dài cùng những dụng cụ làm giầy trong khi bác sĩ đi vắng. Họ cho rằng chỉ bằng cách ấy mới ngăn được tâm bệnh của bác sĩ tái phát. Nhưng cũng như nàng Liễu Chi, họ còn e rằng nếu gặp phải khi bệnh cũ phát ra mà bác sĩ không được làm công việc thường Iệ đó thì bệnh trạng sẽ nặng thêm ra chăng?
Tuy vậy năm này qua rồi lại năm khác qua mà không còn sự hiểm nghèo nào xảy ra nữa. Nàng Liễu Chi sinh được hai đứa con, chúng nhảy nhót nô đùa càng làm cho hạnh phúc gia đình thêm đầm ấm. Một đứa là con gái cũng đặt tên là Liễu, còn đứa nữa là trai chết ngay từ lúc còn thơ và được mai táng trong một ngôi mộ nhỏ ở một góc nghĩa địa. Con Liễu lớn lên thân thể mạnh khỏe lại được nuông chiều vừa đẹp lại vừa hiền giống y như mẹ nó. Nó là cả một nguồn vui vô tận cho cha mẹ và ông ngoại nó.