← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VIII ĐẠT ANH KHỞI HÀNH ĐI BA LÊ

Đạt Anh đọc báo được biết tất cả những biến cố quan trọng về cuộc cách mạng Pháp. Chàng còn được biết nhiều tin khác nữa do sự tiếp xúc với những người Pháp Iưu vong mà chàng gặp ở nhà ngân hàng của ông Lưu Kỳ. Chàng biết rằng quân cách mạng ngày càng trở nên hung bạo và các nhà quý tộc Pháp chỉ còn cách trốn khỏi nước Pháp mới mong thoát chết. Chàng tuy là dòng dõi quý tộc mà chàng vẫn đứng về phe dân chúng nhưng chàng cho rằng những biện pháp do quân cách mạng áp dụng đã đi quá trớn.

Có nhiều lúc chàng mong ước có mặt trên đất Pháp vì chàng cho rằng chàng có thể đứng làm trung gian giữa dân chúng và phe quý tộc.

Một ngày kia vào năm 1792, Đạt Anh tới ngân hàng gặp ông Lưu Kỳ. Ông Lưu Kỳ bảo chàng:

- Thế nào tôi cũng phải đi mới được. Nhà ngân hàng của tôi ở Ba Lê đã lâm vào tình cảnh nguy ngập, tôi phải sang ngay để vớt vát để lấy một ít tài liệu quan trọng.

- Thế cụ định khởi hành đêm nay sao?

- Phải, ngay đêm nay.

- Cụ không mang ai đi theo cụ ư?

- Có chứ, tôi sẽ cho người gác cổng ngân hàng đi theo. Hắn có sức mạnh mà lại trung thành.

Vừa lúc ấy một người thư ký mang vào đặt trước mặt ông Lưu Kỳ một phong thư bẩn thỉu còn nguyên chưa bóc rồi nói rằng:

- Chúng tôi chịu không tìm nổi vết tích của người này.

Đạt Ank tò mò liếc nhìn địa chì thấy để ngoài bì:

“Thượng khẩn, gởi Hầu tước Y Vệ Minh. Trân trọng nhờ ông Lưu Kỳ, chủ ngân hàng tại Anh Cát Lợi chuyển giao”

Ông Lưu Kỳ không biết rằng đó là tên thật của Đạt Anh, Tên đó duy chỉ có một mình bác sĩ Mai Triết biết mà thôi.

Đạt Anh bèn nói:

- Tôí có quen người nầy, cụ cứ giao thư này cho tôi, tôi sẽ đưa đến tận nơi.

- Cám ơn ông nói hộ rằng: chắc người gửi thư tin tưởng Hầu tước là một trong các khách hàng của tôi nên mới gửi thơ tới đây.

Đạt Anh cáo từ rồi lấy thơ ra đọc một mình. Thư đó là của một người lão bộc trung thành vẫn giúp việc gia đình chàng. Người ấy suýt bị dân chúng hạ sát và hiện nay ở Ba Lê và đã bị tuyên án từ hình

Thư rằng:

“Cháu chỉ có một tội là thật tâm với cậu. Cháu van cậu hãy thật tâm với cháu! Cậu hãy thề lòng bác ái của đấng tối cao, vì công lý và vì danh dự của nhà ta mà sang ngay đây giải thoát cho cháu!”

Lời kêu cứu của người lão bộc bóp nát trái tim của Đạt Anh vì chàng còn nhớ rõ hắn ta lắm. Trong trạng thái tinh thần hiện tại của chàng thì ngay như trước khi nhận được lá thư chàng đã có ý định sang Ba Lê rồi. Giờ thì trí chàng đã quyết. Không những chàng cần phải cứu người lão bộc mà chàng cần phải hướng dẫn cuộc cách mạng cho đỡ bớt tính chất phá hoại và trở nên xây dựng hơn.

Chàng liền hoạch định chương trình: chàng sẽ không cho nàng Liễu Chi biết là chàng ra đi, để tránh cho nàng nỗi đau khổ lúc chia tay. Chàng cũng sẽ không nói cho ông Lưu Kỳ biết vì thế nào ông ta cũng buộc chàng ở lại với vợ con. Chàng bèn gửi lời giã từ ông Lưu Kỳ và ngày hôm sau mới viết một bức thư cho vợ để nàng biết nguyên cớ vì đâu chàng phải sang Ba Lê đồng thời cũng nói để cho nàng yên lòng rằng chàng sẽ không gặp việc gì nguy hiểm. Chàng đưa thư ấy cho người giữ cửa và dặn nửa đêm mới được giao lại cho nàng Liễu Chi rồi chàng lên đường 24 giờ sau ông Lưu Kỳ.