← Quay lại trang sách

CHƯƠNG X Bác sĩ MAI TRIẾT đến cứu ĐẠT ANH

Ông Lưu Kỳ đang làm việc trong văn phòng nhà ngân hàng của ông ở Ba Lê. Chốc chốc tiếng reo hò cuồng nhiệt của quần chúng đang xô nhau đi khắp các ngả đường lại lọt vào văn phòng của ông. Ông nghĩ thầm:

- Thật may phước đêm nay không có người thân nào của ta ở trong cái thành phố khủng khiếp này. Lạy trời, trời phù hộ cho những kẻ đang lâm vào cảnh hiểm nghèo.

Một lát sau ông nghe thấy tiếng chuông reo rồi thấy hai người xô cửa vào phòng: đó là nàng Liễu Chi và bác sĩ Mai Triết. Ông Lưu Kỳ sửng sốt:

- Thế này là thế nào? Có chuyện gì thế, tại sao các người lại ở đây?

Nàng Liễu Chi ôm chầm lấy ông mà kêu lên:

- Bác ơi! Chồng cháu…

- Chồng cháu làm sao cơ…

- Chồng cháu hiện ở đây.

- Ở đây? Ở Ba Lê à?

- Thưa bác vâng; anh ấy sang đây đã mấy ngày rồi. Cháu cũng chẳng biết anh ấy đã ở đây bao lâu rồi. Cháu chẳng còn nhớ được gì cả. Anh ấy bị giữ lại lúc mới vào thành phố và đã bị giam rồi.

Ông Lưu Kỳ sợ thất thần nhưng ông cố trấn tĩnh để an ủi nàng Liễu Chi. Bác sĩ Mai Triết cho biết là bác sĩ sẽ đến nhà lao ngay lập tức để xem có cách gì giúp Đạt Anh được không. Ông biết rằng ông cũng có đôi chút ảnh hưởng đối với quân cách mạng vì họ vẫn trọng những nhân vật đã bị giam tại ngục Bát Ty.

Hết ngày này sang ngày khác nàng Liễu Chi chờ đợi, lo lắng băn khoăn như kẻ hấp hối mà cũng chẳng nhận được tin tức gì cả. Mãi đến một buổi chiều kia mới thấy một người đưa tin tới. Người ấy là Đại Phát. Gã mang tới cho nàng một mẩu giấy, trên đó bác sĩ Mai Triết viết rằng:

“Đạt Anh vẫn được vô sự, nhưng tôi chưa thể về ngay được. Người đưa tin này còn có một thư nữa gửi cho Liễu Chi. Hãy đưa người ấy tới gặp nó”.

Nhận được tin, nàng Liễu Chi sung sướng như điên cuồng, nàng giở mảnh giấy gửi cho nàng đọc:

“Em yêu quý của anh, em hãy can đảm lên. Anh vẫn mạnh và ba có ảnh hưởng đối với các chức viên trong nhà lao. Em đừng trả lời anh?”

Chỉ bấy nhiêu chữ thôi mà đã là quá đủ đối với nàng, nàng xiết chặt tay Đại Phát và cám ơn gã. Nhưng vừa nhìn vào mắt gã thì bao nhiêu nỗi vui mừng của nàng đã tiêu tan cả, để nhường cho cho sự sợ sệt vì cặp mắt của hắn lạnh lùng và hung dữ lạ thường. Nàng hỏi gã liệu có cách nào cứu gỡ được cho chồng nàng chăng thì gã trả lời: “Chẳrtg có cách nào cả” rồi bỏ đi. Nàng Liễu Chi òa lên khóc và nói:

- Con người này làm cho bao nhiêu hy vọng của cháu tiêu tan cả.

Ông Lưu Kỳ bèn an ủi:

- Đó là cháu tưởng tượng thế đó thôi, cháu phải can đảm Iên mới được cháu ạ.

Tuy vậy trong thâm tâm ông biết rằng mặc dầu Đại Phát vẫn trung thành với chủ cũ nhưng hắn quyết không cứu Đạt Anh đâu vì hắn vẫn nuôi lòng căm giận đối với bọn quý tộc.

Trong thời gian bác sĩ Mai Triết vắng mặt, hàng trăm phạm nhân đã bị tàn sát, nhiều người bị xử chém. Bác sĩ đã cứu cho Đạt Anh khỏi chịu cùng chung số phận với họ nhưng Đạt Anh vẫn bị giam giữ. Khi biết chắc rằng con rể ông tuy bị giam nhưng không đến nỗi nào, bác sĩ Mai Triết bèn trở về nhà an ủi nàng Liễu Chi. Bác sĩ đoán chắc thế nào cũng cứu được Đạt Anh nhưng phải cần chờ đợi một thời gian. Có lẽ một thời gian lâu lắm, Họ chờ dợi hết tháng này sang tháng khác. Thỉnh thoảng bác sĩ vào thăm Đạt Anh và mang tin của chàng về cho con gái. Nếu không thì thư từ viết bất cứ bằng cách nào cũng khó mà đến được tay người nhận.

Máu vẫn đổ và cuộc cách mạng vẫn tiếp tục. Một hôm bỗng có tin sáng hôm sau Đạt Anh sẽ bị mang ra tòa xử. Bác sĩ Mai Triết đã chuẩn bị sẵn sàng để ra toà và tin chắc rằng ông cố gắng thì thế nào cũng giải thoát được cho Đạt Anh.