← Quay lại trang sách

PHẦN KẾT

Trong năm 1969 không có vụ án mạng mới đặt trên bàn tôi. Phần còn lại trong năm, tôi có thể thỏa mãn với vinh dự đạt được với vụ Schelderup. Câu chuyện tiếp tục khuấy động giới truyền thông, nhất là trong thời gian xử án chính vào mùa thu. Tôi hết sức thất vọng, nhưng như luật sư bào chữa đã khẳng định, cả Maria Irene và Sandra Schelderup chỉ bị tuyên án bảy năm tù giam.

Tuy vậy, sự vỡ mộng của tôi lên tới đỉnh điểm trước khi phiên xử bắt đầu. Ngày mồng 7 tháng Mười 1969, tôi thức giấc và đọc tiêu đề của tờ báo: “Cô gái mười tám tuổi bị buộc tội giết người hiện nay là người phụ nữ giàu nhất Oslo.” Bên dưới là ảnh của Maria Irene. Bài báo nói rõ rằng anh trai cô, Fredrik Schelderup vừa chết vì một vụ đụng xe, trong chiếc ô tô quá lớn và lượng cồn trong máu quá cao, trên đường từ một quán rượu tới bãi biển ở Rio de Janeiro. Thế là, vài tháng sau sự kiện chính, một người nữa trong số các người vệ tinh ở bữa tối cuối cùng của Magdalon Schelderup đã ngã xuống và mất mạng.

Ingrid Schelderup lại phải nhập viện khi có thêm quá nhiều tình tiết từ vụ án về những cái chết của chồng cũ và con trai bà lan tràn trên trang nhất của mọi tờ báo một lần nữa. Sau đó, khi tôi gọi điện cho bà, tôi được bệnh viện thông báo rằng không phải là ngày tốt để làm phiền bà. Nhưng khi tôi đề nghị gọi lại vào ngày khác, tôi được trả lời không phải là tuần hoặc tháng tốt. Vậy là tôi hiểu ý và không bao giờ gọi lại nữa.

Tôi ngạc nhiên thấy Petter Johannes Wendelboe trong phòng xử án ngày 3 tháng Mười một, ngày đầu tiên của phiên tòa. Trông ông y hệt như trước, và bắt tay tôi với sự vững chãi như thế. Khi tôi hỏi thăm bà Wendelboe, ông đáp ngắn gọn rằng không may bà đã từ tình trạng “xấu thành xấu hơn”. Cũng như Ingrid Schelderup, bà được miễn xuất hiện tại tòa làm nhân chứng vì lý do sức khỏe. Tôi không thể làm gì ngoài hỏi ông có liên hệ với Magdalena Schelderup không. Ông nói xẵng với tôi rằng ông đã xin lỗi nhân danh vợ và bản thân, và lời xin lỗi này được chấp nhận. Bởi vậy Petter Johannes Wendelboe là người cuối cùng, và là người đàn ông nổi bật trong mắt tôi.

Một hôm, tôi gọi điện hỏi Hans Herlofsen một số câu thông thường, ông ta kể chưa bao giờ được sống tốt hơn bây giờ. Ông đã từ chức ở công ty của Schelderup và tìm được việc làm tại một công ty ô tô, được trả lương rất hậu nhờ mọi tin tức về vụ án đăng tải trên các báo chí. Cân đối tài khoản cá nhân của ông đã lên tới 17.782 krone. Thế là một số người vệ tinh trong bữa tối cuối cùng của Magdalon Schelderup đã tìm được cho mình một quỹ đạo tốt hơn trong vũ trụ mới rộng mở, khi các tình huống quanh cái chết của ông ta được xác minh.

Tôi nhận được thư của Mona Varden nồng nhiệt cảm ơn tôi đã vạch mặt kẻ giết chồng bà “tuy có phần chậm trễ nhưng xuất sắc”. Trong thư có câu rằng cuối cùng, bà đã có thể dọn sạch căn phòng của chồng. Bà gửi kèm ảnh thằng cháu ngoại giống ông nó như đúc. Vài ngày sau, tôi nhận được bưu thiếp của Maja Karstensen ở Rodeløkka, cảm ơn tôi đã đền bù “danh dự và trí nhớ” cho Arild Bratberg. Có một dòng tái bút cho biết các anh chị ruột của Bratberg đã thôi đòi nhà của ông, sau mọi tin tức đăng tải về vụ án.

Ngày 10 tháng Mười một 1969, tôi đứng trước tòa làm nhân chứng chống lại mẹ con nhà Schelderup. Tôi phải miễn cưỡng công nhận rằng Maria Irene đã đóng tuyệt khéo vai của mình trên ghế bị can. Cô làm người ta tin đến kinh ngạc rằng cô là một kẻ phạm tội vô cùng ân hận và mất phương hướng, đã bị mẹ cô dẫn dắt nên lầm đường lạc lối. Báo chí còn đăng ảnh cô mắt đẫm lệ khi nói về vụ giết người. Nhưng trên đường tới bục nhân chứng, lúc đi qua chỗ Maria Irene chỉ cách tôi một sải tay, tôi đã thấy dấu vết nụ cười của một con sư tử cái trên môi cô. Mắt chúng tôi gặp nhau trong giây lát. Chắc chắn tôi đã phát hiện ra thứ mà chính cô không bao giờ công nhận - rằng dẫu có lo lắng về vụ án và nhà tù song thật bõ công, lúc này cô đã được thừa kế toàn bộ tài sản và sẽ có tha hồ thời gian để tiêu xài khi ra tù.

Tôi cảm thấy có phần không tự nhiên nếu gặp gỡ Patricia mà không có một vụ án mạng đang điều tra để thảo luận. Suốt mùa thu, tôi ngày càng hay nghĩ đến vì sao ngay từ rất sớm, Patricia nhận ra sự thật về cái chết của người cha và con trai, câu chuyện có thể khác đi biết bao nếu cô kể với tôi trước vụ giết Synnøve Jensen. Về phần Maria Irene, tôi mãi mãi biết ơn Patricia đã kịp thời cho tôi biết tính ích kỷ và sự tàn nhẫn của cô ta. Còn nhiều dịp nữa trong tháng Mười một, tôi ngờ rằng có lẽ Patricia cố tình không giải thích sớm hơn về những cái chết kia, vì hy vọng Maria Irene sẽ phạm tội giết người.

Tôi không bao giờ nghĩ đến việc hỏi Patricia về chuyện này. Tôi vô cùng biết ơn cô đã giúp tôi hết lòng trong hai cuộc điều tra án mạng đầu tiên của tôi, và hiểu rõ sự lệ thuộc của mình nếu có các cuộc điều tra trong tương lai. Vì nhiều lý do, tôi thường suy ngẫm song không thể rút ra kết luận nào, Patricia không bao giờ chủ động liên lạc với tôi. Bởi vậy, cuộc chia tay ngắn ngủi có phần hấp tấp và bối rối của chúng tôi sau nửa đêm Chủ nhật, 18 tháng Năm 1969 là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trong năm 1969. Mãi đến khi đã bước vào năm 1970 được bảy tháng, một cuộc điều tra án mạng mới, rất ly kỳ, có khởi đầu gây nhiều xúc động mạnh mẽ đã đưa chúng tôi đến với nhau lần nữa.