Chương 5 VỤ TRỘM Ở NHÀ MỤC SƯ
Câu chuyện về vụ trộm ở nhà mục sư mà chúng ta nghe được ở đây chủ yếu là do mục sư và vợ của ông kể lại. Sự việc xảy ra vào lúc mờ sáng ngày lễ Whit-Monday, ngày Hội Thánh ở Iping. Bà Bunting chợt thức giấc vào lúc đất trời còn yên tĩnh trước buổi bình minh và cảm thấy rõ ràng cánh cửa phòng ngủ vừa mới mở ra và khép lại. Lúc đầu bà không đánh thức chồng mà chỉ lẳng lặng ngồi dậy trên giường và lắng nghe. Sau đó, bà nghe rõ ràng tiếng thình thịch của bàn chân không mang dép đi ra khỏi phòng thay quần áo kế bên rồi đi qua hành lang đến đầu cầu thang. Khi tin chắc là có chuyện xảy ra, bà mới khe khẽ đánh thức chồng dậy mà không hề gây nên tiếng động.
Trong tối, mục sư Bunting không bật đèn nhưng lấy cặp kính mang vào, và lấy bộ áo ngủ của bà vợ khoác vào và mang dép đi ra cầu thang để lắng nghe. Ông nghe khá rõ ràng có tiếng chân người bước đi dò dẫm về phía bàn làm việc của ông ở dưới thang lầu và sau đó có tiếng hắt hơi rất mạnh.
Ngay khi đó, ông quay trở lại phòng ngủ, chụp lấy que cời than trong lò sưởi làm vũ khí, rồi hết sức im lặng đi xuống thang. Bà Bunting cũng ra đứng ở đầu cầu thang để theo dõi sự việc xảy ra như thế nào.
Lúc này đã vào khoảng 4 giờ sáng, bóng đêm đang tan dần. Ở ngoài hành lang đã mờ mờ sáng, nhưng cánh cửa văn phòng vẫn còn mở ra đen ngòm. Bốn bề đều lặng yên, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của mục sư Bunting trên cầu thang và tiếng chuyển động nhẹ trong phòng làm việc. Rồi có tiếng của cái gì đó kêu lách cách, tiếng ngăn kéo mở ra và tiếng giấy kêu sột soạt.
Tiếp đó là tiếng rủa vang lên, tiếng bật diêm quẹt và phòng làm việc tràn ngập trong ánh sáng màu vàng.
Lúc bây giờ mục sư Bunting đang ở bên ngoài hành lang, và qua cánh cửa hé mở ông có thể nhìn thấy cái bàn viết, cái ngăn kéo mở ra và ngọn đèn sáp đang cháy trên bàn viết. Nhưng ông ta không thấy tên trộm đâu cả. Ông đứng ở hành lang lúng túng không biết phải xử trí ra sao. Bà Bunting mặt trắng toát vì căng thẳng, bò chậm chạp xuống thang theo sau chồng. Chỉ có một điều làm cho mục sư Bunting hết sức can đảm đó là ông tin chắc rằng kẻ trộm chỉ là một cư dân sống trong làng.
Họ nghe thấy tiếng tiền kêu leng keng. Họ biết rằng tên trộm đã tìm thấy chỗ cất giữ tiền vàng, tất cả gồm hai mươi bảng tiền vàng loại nửa đồng sovereign gộp lại. Tiếng động đó làm mục sư Bunting hết sức bình tĩnh, dẫn tới một hành động bất ngờ. Ông nắm chặt thanh cời than, đẩy mạnh cửa và xông vào phòng, bà Bunting cũng theo sát phía sau ông.
- Đầu hàng mau đi!
Ông Bunting thét lên dữ dội, rồi dừng lại sửng sốt. Rõ ràng trong phòng dường như hoàn toàn trống.
Tuy vậy, họ vẫn tin chắc rằng họ đã nghe thấy tiếng động và ngay lúc này đây vẫn nghe có tiếng người di động trong phòng. Không thể nào nhầm lẫn được. Có lẽ mất đến nửa phút họ há hốc miệng ra ngạc nhiên. Sau đó bà Bunting bước ngang qua căn phòng nhìn sau tấm bình phong, trong khi đó ông Bunting cũng có hành động tương tự, nhìn xuống dưới bàn viết. Rồi bà Bunting quay lại tấm màn cửa sổ, còn ông Bunting thì nhìn lên ống khói và lấy thanh cời than thọc vào đó. Bà Bunting bước lại xem xét cả cái giỏ chứa giấy vụn và ông Bunting mở nắp thùng đựng than. Cuối cùng họ đành dừng lại, đứng nhìn nhau như dò hỏi.
Ông Bunting nói:
- Tôi chắc chắn rằng...
- Ngọn đèn sáp! - Bà Bunting cướp lời - Ai đốt đèn sáp lên?
- Cái ngăn kéo! - Ông Bunting tiếp lời vợ - Mà tiền thì mất sạch!
Bà Bunting vội bước về phía cửa.
- Mọi chuyện xảy ra thật khác thường...
Bỗng có tiếng hắt hơi mạnh ở ngoài hành lang. Họ chạy ùa ra và cùng lúc ấy cánh cửa nhà bếp đóng sầm lại.
- Mang đèn sáp theo! - Ông Bunting bảo vợ quay lại lấy đèn còn mình thì tiến lên. Cả hai vợ chồng cùng nghe thấy tiếng các then cửa nhà bếp được đóng lại một cách vội vàng.
Khi mở được cửa nhà bếp và nhìn qua chỗ rửa chén Bunting thấy cửa sau vừa mới mở, ánh mặt trời lờ mờ của buổi sáng sớm hiện lên mờ nhạt trên nền tối sẫm của khu vườn ngoài xa. Ông chắc chắn rằng không thấy một ai bước ra cửa. Cánh cửa được mở ra, đứng yên một lúc rồi đóng mạnh lại. Khi cánh cửa đóng lại, cây đèn sáp trên tay bà Bunting cháy chập chờn một lúc rồi sáng lên. Việc đó xảy ra khoảng một phút trước khi họ vào nhà bếp.
Nhà bếp trống không. Họ đóng chặt cửa lại, rồi xem xét thật kỹ khắp nơi, chỗ để chén dĩa, đồ ăn và chỗ rửa chén và cuối cùng xuống hầm rượu. Khắp trong nhà không tìm thấy một bóng người nào.
Trời đã sáng rõ, cả hai vợ chồng ông mục sư vẫn còn hoang mang và tìm kiếm.
- Tất cả những chuyện kỳ lạ này... - Ông lặp đi lặp lại câu nói này có đến hai mươi lần.
- Ông à, con bé giúp việc đến rồi kìa. Ông ở đây chờ nó vào bếp rồi hãy lên lầu nhé!