← Quay lại trang sách

Chương 6 NHỮNG ĐỒ ĐẠC NỔI ĐIÊN

Chuyện xảy ra vào lúc sáng sớm trong ngày lễ Whit-Monday sau lễ phục sinh, trước khi cô hầu phòng Millie được đánh thức dậy, ông bà Hall thức dậy và lặng lẽ bước xuống hầm rượu. Công việc của họ ở đây là chế biến một loại bia đặc biệt của quán mà họ cần phải giữ kín công thức. Vừa đến hầm rượu, bà Hall chợt nhớ mình còn bỏ quên chai rượu ở trên phòng giữa.

Lão Hall lên lầu lấy chai rượu nên đi qua hành lang, và ngac nhiên thấy cửa phòng của ông khách lạ hé mở. Lão tiếp tục vào phòng của mình để lấy chai rượu. Nhưng khi trở xuống, lão để ý thấy cái then cửa ngoài cũng đã bị rút ra. Rõ ràng tối qua, trước khi đi ngủ lão đã rọi đèn cho bà Hall cài then cẩn thận mà!

Chợt nhớ đến câu chuyện nghi ngờ của Teddy, lão Hall vội quay trở lên trên lầu và gõ cửa phòng ông khách. Không có tiếng trả lời, lão ta gõ một lần nữa rồi đẩy cửa ra và bước vào. Đúng như lão đã nghĩ, phòng và giường đều không có người. Lạ nhất là tất cả những trang phục thường mặc của người khách lạ đều vứt bừa bãi trên ghế và trên thành giường kể cả đống băng trắng và cái nón bất ly thân!

Nghe tiếng vợ gọi dưới hầm rượu, lão Hall lập cập chạy xuống:

- Janny,- lão Hall nói với vợ, - hắn không có trong phòng mà cửa trước lại mở toang.

Mới đầu bà Hall không hiểu ra, nhưng khi biết chuyện bà quyết định lên phòng ông khách để xem tận mắt.

- Ông khách lạ đã trốn đi đâu mà chẳng mang theo áo quần gì cả!

- Nếu như không có hắn ở đây, mà lại có quần áo. Vậy thì hắn làm gì mà không mặc quần áo hả?

Khi lão Hall và vợ cùng bước lên cầu thang hầm rượu, cả hai nghe hình như có tiếng cửa mở ra và đóng lại. Lúc ấy không ai nói với ai tiếng nào, bà Hall vượt lên trước chồng và chạy bổ lên cầu thang. Có tiếng người nào đó hắt hơi ở bậc thang, lão tưởng là tiếng hắt hơi của bà Hall. Còn bà Hall thì nghĩ ngược lại.

Bà Hall mở toang cửa phòng của người khách lạ rồi đứng nhìn vào. Chợt bà nghe tiếng khịt mũi sát ngay sau gáy. Quay lại, bà ngạc nhiên thấy lão Hall vẫn đang lật đật đi lên và còn mấy bậc nữa mới theo kịp bà. Sau khi cúi xuống xem xét cái gối và đống quần áo, bà Hall thốt lên:

- Lạnh lắm. Ông ta đã bỏ đi chừng hơn một giờ rồi?

Vừa lúc ấy, một việc dị thường đã diễn ra. Tấm vải trải giường bỗng nhiên cuốn lại và bay lộn vòng qua thành giường. Ngay sau đó, cái nón của người khách lạ cũng bốc lên khỏi cây trụ móc màn, vọt lên không rồi bay thẳng vào mặt bà Hall. Miếng bọt biển trên bồn rửa mặt cũng nhẹ nhàng bay lên và đến lượt chiếc ghế dựa chuyển động, hất tung đống quần áo vắt trên đó: Rồi một tiếng cười khô khốc phát ra, nghe như tiếng cười của người khách lạ. Bốn chân ghế chổng lên hướng về phía bà Hall mà lao tới. Bà Hall hét lên và quay lưng bỏ chạy, do vậy chân ghế chỉ kịp đập khẽ vào lưng bà. Lão Hall cũng bị đẩy bật ra ngoài và cánh cửa tự đóng sầm lại. Tiếng khóa cửa kêu lách cách và tiếng ghế và giường nhảy múa một lúc rồi mới yên lặng.

Bà Hall ngất xỉu trên cánh tay chồng.

Khó khăn lắm lão Hall và cô hầu gái Millie mới đưa được bà vợ xuống thang lầu để chạy chữa.

- Đúng là ma quỷ! - Bà Hall nói khi vừa tỉnh lại. Tôi biết hắn là ma quỷ. Tôi đã đọc trên báo rất nhiều về chuyện bàn ghế biết nhảy nhót và khiêu vũ này.

- Uống thêm một tí nữa đi Janny! - Lão Hall nói. - Rồi sẽ khỏe thôi.

- Khóa cửa lại không cho hắn vào. - Bà Hall nói. - Đừng để hắn vào nhà nữa. Tôi đã đoán ra một phần. Lẽ ra tôi phải biết trước. Với đôi mắt mang kính và cái đầu đầy băng, không bao giờ đi nhà thờ vào ngày chủ nhật, lại còn mấy thứ chai lọ lỉnh kỉnh kia nữa chứ. Hắn đã ếm cho ma quỷ nhập vào các thứ đồ đạc thân yêu của tôi! Ma quỷ đã nhập vào chính cái ghế mà người mẹ đáng thương của tôi đã ngồi khi tôi còn là đứa bé. Tôi nghĩ bây giờ nó đã nổi dậy chống lại tôi...

- Uống một chút đi, Janny! - Lão Hall nói. - Thần kinh của em đã đảo lộn rồi đó.

Mặc dù mới năm giờ sáng, nhưng họ đã bảo cô Millie đi gọi ông thợ rèn Sandy Wadgers. Thế là ông thợ rèn được mời đến. Lão Hall kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Wadgers vốn được coi là người thông thái nên nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.

- Hắn đúng là một tên phù thủy rồi. - Wadgers nói thêm vào. - Cần phải có móng ngựa cho những hạng người như hắn.

Một số láng giềng kéo tới. Họ bàn tán rất nhiều và xô đẩy nhau nhưng không ai dám dẫn đầu tiên vào phòng của người khách trọ.

Ngay lúc đó, bỗng nhiên cánh cửa trên lầu tự mở ra. Mọi người ngạc nhiên nhìn lên thì thấy người khách lạ trùm kín mít từ đầu đến chân đang đi xuống thang và nhìn chăm chăm mọi người bằng đôi mắt kính đen ngòm, trống rỗng và vô hồn. Ông ta đi xuống bằng những bước đi cứng nhắc và chậm rãi, mắt luôn nhìn về phía trước. Ông ta vượt qua hành lang, rồi dừng lại.

- Hãy nhìn kìa! - Người khách lạ kêu lên và chỉ về phía trước.

Mọi người nhìn theo hướng của người khách trọ vừa chỉ, thấy chai rượu mạnh mà lão Hall lấy buổi sáng vẫn còn để cạnh cửa hầm rượu. Trong lúc đó, người khách trọ quay phất lại, nhanh như chớp bước vào trong phòng và đóng sầm cửa lại. Mọi người sửng sốt nhìn nhau, không ai nói được với ai một lời nào cả. Họ trố mắt nhìn nhau.

Cuối cùng ông thợ rèn Sandy lên tiếng:

- À! Thế nghĩa là thế nào hả? Tôi sẽ vào và hỏi cho ra chuyện mới được. Tôi sẽ bắt hắn phải giải thích.

Nhưng phải một lúc sau ông mới đứng lên thực hiện ý định ấy. Cuối cùng ông vừa gõ cửa vừa lấy tay mở cửa.

- Xin lỗi...

- Biến xuống địa ngục hết đi! - Người khách lạ quát lên giận dữ, ngắt ngang câu nói của ông thợ rèn Sandy Wadgers.- Và đóng cửa lại giùm.