Chương 7 BỘ MẶT THẬT CỦA NGƯỜI KHÁCH LẠ.
Người khách lạ ở lỳ trong phòng từ lúc ấy và ở trong đó cho đến tận trưa. Cửa đóng chặt, các màn cửa đều được buông kín, và không một ai dám đến gần. Suốt trong thời gian đó ông ta không ăn gì cả, nên có lẽ bị đói. Đã ba lần ông ta rung chuông gọi. Lần thứ ba chuông rung kéo dài và giận dữ, nhưng bà Hall vẫn cứ lờ đi không trả lời. Lão Hall đã cùng với ông thợ rèn Sandy kéo nhau đến ông nhà chánh án Shuckleforth để hỏi ý kiến. Không một ai lên lầu và cũng không một ai biết người khách lạ đang làm gì. Thỉnh thoảng ông ta đi tới lui, và họ nghe tiếng ông ta chửi rủa, xé giấy và làm vỡ những chai lọ.
Hôm đó là ngày lễ nên ngoài đường kẻ qua người lại tấp nập. Khắp cả làng nơi nào cũng tổ chức những trò vui.
Tin đồn về vụ trộm ở nhà mục sư và những chuyện lạ xảy ra ở đây đã thu hút một số người kéo đến tụ tập trước cửa quán trọ “Xe và Ngựa”. Thằng nhóc Archie
Harker thử nhìn trộm bên dưới tấm màn, những cậu thanh niên khác cũng bắt chước nó, nhưng chẳng ai thấy được gì cả.
Bên trong căn phòng kín mít chỉ có một tia nắng nhỏ lọt vào, người khách lạ vẫn trùm kín mít trong đống quần áo và băng quấn ngột ngạt. Ông ta chăm chú đọc một tờ giấy, lắc mấy cái lọ nhỏ đầy bụi và chửi rủa bọn trai trẻ đang quấy rầy ngoài cửa sổ. Trong góc phòng, mùi chlore bốc lên nồng nặc trong đống chai vỡ.
Khoảng giữa trưa, ông ta mở cửa phòng khách bước ra, nhìn chằm chằm vào mấy người đang ngồi trong quán và hỏi vói giọng hách dịch:
- Bà Hall đâu rồi?
Có ai đó chạy đi gọi và bà ta đến ngay, thở hổn hển và giận dữ. Lão Hall vẫn chưa về. Đã lường trước được chuyện sắp xảy ra, nên bà Hall mang một cái khay nhỏ, trên đặt những hóa đơn chưa thanh toán tiền của ông khách, bước tới.
- Thưa ông, có phải ông cần hóa đơn để thanh toán tiền không ạ?
- Tại sao bà không dọn bữa điểm tâm lên cho tôi? Cả bữa ăn trưa nữa, và tại sao bà không trả lời chuông tôi gọi? Bộ bà cho rằng tôi sống mà không cần ăn, cần uống sao hả?
- Vậy tại sao hóa đơn của tôi không được thanh toán? - Bà Hall hỏi lại. - Đó là những gì tôi muốn biết.
- Ba ngày trước tôi đã báo cho bà biết là tôi đang đợi tiền gửi đến.
- Tôi cũng đã nói với ông cách đây ba ngày là tôi không đợi được nữa. Bữa điểm tâm mới chậm có một chút thôi mà ông đã phàn nàn. Trong khi đó hóa đơn của tôi năm ngày rồi mà ông vẫn không thanh toán, ông nghĩ sao?
Mọi người trong quán đang theo dõi cuộc đấu khẩu giữa hai người cảm thấy bà Hall đã giành được thế chủ động. Người khách lạ giận dữ đành phải dịu giọng:
- Nghe đây, bà chủ tốt bụng.
- Chẳng có tốt với xấu gì cả.
- Tôi đã nói là tôi chưa nhận được tiền.
- Đúng vậy, chưa nhận được tiền!
- Nhưng vẫn còn, ở trong túi này.
- Hôm kia ông đã nói là không còn một xu dính túi mà?
- Thì tôi vừa tìm thấy, còn một ít..
- Ồ! – Cả quán kêu lên.
- Tôi muốn biết ông tìm ở đâu ra vậy?
Câu trả lời của bà Hall làm người khách lạ bối rối. Ông ta giậm chân hỏi:
- Bà muốn ám chỉ cái gì vậy?
- Tôi nghi ngờ không biết tiền này ở đâu ra? - Bà Hall nói. - Và trước khi tôi thanh toán bất kỳ một hóa đơn nào, hay dọn bất kỳ bữa điểm tâm nào, hoặc làm một cái gì đại loại như thế, ông phải giải thích cho ra một số điều mà tôi chưa hiểu, những người khác cũng không hiểu, và rất muốn hiểu. Tôi muốn biết là ông đã làm gì với cái ghế của tôi trên lầu, và tôi cũng muốn biết làm thế nào mà căn phòng của ông trống trơn, rồi ông lại vào bằng cách nào? Những ai ở nhà này đều phải ra vào bằng cửa chính, đó là nguyên tắc, nhưng ông đã không làm như vậy, những gì tôi muốn biết là ông đã vào nhà bằng cách nào. Và tôi cũng muốn biết...
Bất ngờ, người khách lạ đưa hai tay mang găng nắm chặt lên, giậm chân.
- Im ngay đi! - Người khách lạ quát lên bằng một giọng gay gắt khác thường khiến bà Hall im lặng ngay.
- Các người chưa biết tôi là ai sao? Tôi là ai hoặc là cái gì chỉ có thượng đế mới biết, nhưng rồi tôi sẽ cho các người biết rõ.
Nói xong, người khách lạ đưa bàn tay lên mặt, rồi buông ra. Khoảng giữa mặt ông ta trở thành một lỗ trống đen ngòm.
- Đây! - Ông ta bước tới và giúi vào tay bà Hall một vật gì đó. Bà cầm lấy theo phản xạ vì mải chăm chăm nhìn cái mặt biến dạng của ông ta. Rồi đến khi nhìn thấy nó là cái gì, bà kinh hoàng lùi lại, thét to lên và buông rơi nó xuống đất. Đó chính là cái mũi đỏ nhợt nhạt và bóng nhẫy của người khách trọ.
Tiếp đó, ông ta gỡ cặp kính mát to sụ ra làm mọi người trong quán không ngậm miệng lại được vì kinh ngạc. Ông ta tiếp tục bỏ nón, rồi giật phăng mớ tóc giả và băng quấn đầu ra. Trong giây lát mọi người im lặng, đây quả là một điều khủng khiếp nhất mà họ không hề chờ đợi. Bà Hall hét lên một tiếng kinh hoàng và chạy vội ra cửa. Những người khác cũng xô nhau bỏ chạy. Mọi người đều nghĩ rằng khi bỏ tất cả những vật che sẽ lộ ra những vết sẹo, những vết thương, hoặc những nét méo mó dị hình. Nhưng đàng này lại... không có gì cả! Dưới bậc cửa người nọ ngã nhào lên người kia. Còn người đang đứng vừa la hét lảm nhảm vừa khoa chân múa tay kia chỉ là một hình nhân không đầu!
Những người dưới làng nghe tiếng la hét, nhìn lên và thấy mọi người chạy túa ra khỏi quán rượu.
Họ thấy bà Hall té xuống, ông Teddy Henfrey nhảy lên để khỏi té đè lên bà ta, rồi họ nghe cả tiếng rú khủng khiếp của cô hầu phòng Millie, khi cô ta từ nhà bếp nghe tiếng bèn chạy ra, trông thấy người lạ không đầu lù lù trước mặt. Rồi tiếng rú của cô bất chợt im bặt.
Khắp bốn phía, bỗng nghe tiếng huyên náo, người ta vội chạy đến quán “Xe và Ngựa”. Chẳng mấy chốc, đám đông đã lên tới bốn mươi người và đang tiếp tục tăng lên. Họ hỏi han, tranh cãi, la hét nháo nhào như đang họp chợ. Người thì nói ma quỷ hiện hình, người thì cho rằng người khách lạ đang làm trò phù thủy hay ảo thuật gì đó. Trong đó, có một nhóm nhỏ đang đỡ bà Hall, vì bà đang trong tình trạng suy sụp tinh thần. Một số người táo bạo nhất lên đến sát tận cửa tranh nhau nhìn vào. Theo họ kể, thì người không đầu ấy đuổi theo cô hầu phòng, rồi nghe tiếng cô gái thét lên. Không đuổi theo kịp, hắn quay trở lại một tay cầm dao, tay kia cầm ổ bánh mì. Hắn đứng đó như nhìn trân trân ra ngoài cửa.
Bỗng có tiếng huyên náo phía sau. Mọi người ngừng nói chuyện bước tránh sang bên, nhường đường cho một nhóm người tiến vào với kẻ kiên quyết. Đi đầu là lão Hall, mặt đỏ gay, hăm hở tiến bước. Kế đó là ông Bobby Jaffers viên cảnh sát trưởng của làng và rồi tiếp theo là ông Wadgers với vẻ phờ phạc, mệt mỏi. Họ bước tới, mang theo một tờ lệnh bắt.
Mọi người tranh nhau kể những chuyện vừa mới xảy ra. Ông Jaffers tuyên bố:
- Có đầu hay không đầu tôi cũng phải nhất định bắt hắn cho bằng được.
Lão Hall dẫn đầu hùng dũng tiến lên bậc thềm đi thẳng đến phòng cửa người khách lạ và thấy cửa đã mở toang.
- Cảnh sát, - lão Hall kêu lên, - hãy làm nhiệm vụ của ông.
Jaffers xông vào, rồi tới lão Hall và Wadgers bước vào cuối cùng. Họ thấy trong căn phòng tranh tối tranh sáng, đứng đối diện với họ là một hình người không đầu,
đang cầm ổ bánh mì ăn dở và tay kia cầm miếng phó mát.
- Hắn đó! - Lão Hall chỉ.
- Cái quái quỷ gì nữa đây? - Giọng nói giận dữ phát ra trên cổ áo của hình người.
- Ông là một tên buôn lậu quỷ quái, có đầu hay không đầu không cần biết. Có lệnh bắt ông đây! - Jaffers lên tiếng.
- Hãy tránh ra! - Hình người la lên và nhảy lùi lại.
Bất thần hắn quăng mẩu bánh mì và miếng phó mát đi. Nhưng lão Hall cũng đã chụp vội được con đao để trên bàn. Jaffers nhanh tay chộp lấy hai cổ tay hắn, rồi ghì chặt cái cổ vô hình. Bỗng ông thét lên vì bị một cú đá vào ông chân đau nhói, nhưng hai tay vẫn siết chặt đối thủ. Lão Hall ném con dao trên bàn cho Wadgers chụp lấy và chạy đến định giúp Jaffers. Viên cảnh sát trưởng và hình người đấm đá, vật lộn nhau và cùng ngã lăn ra sàn.
- Giữ lấy chân nó. - Jaffers nghiến răng hét lớn.
Lão Hall đang loay hoay đến gần thì bị một cái đá mạnh vào sườn văng ra. Ông Wadgers thấy tên tội phạm đã vùng đứng dậy được và đang đè lên mình viên cảnh sát trưởng, vội rút lui ngay ra cửa, tay nắm chặt dao. Wadgers đụng ngay phải ông Huxter và người đánh xe lao vào giúp. Ngay lúc đó ba hay bốn cái chai trên ngăn tủ rơi xuống vỡ tan, làm bốc lên mùi hăng hắc khắp phòng.
Mặc dù đang đè lên ông Jaffers, tên tội phạm kêu lên:
- Tôi xin hàng! - Hình người nói, mặc dù hắn đã ném Jaffers xuống và đứng ngay dậy, lắc người, thở hổn hển. Hắn ta quả là một vật dị dạng, không đầu, không cả bàn tay vì găng tay đã bị tuột ra trong lúc vật lộn. Giọng nói của hắn có vẻ như phát ra từ một cõi hư vô.
Viên cảnh sát trưởng cũng đứng lên và lôi ra cặp còng sắt.
- Nghe đây! - Jaffers nói, nhưng bỗng ngừng bặt.
- Khốn nạn! Cái còng này thật vô dụng...
Người khách lạ lần tay xuống thoăn thoắt mở nút áo, rồi cúi xuống lẩm bẩm điều gì như đang xem xét đôi giày và vớ.
- Trời ơi, coi kìa! - Huxter thình lình kêu lên. - Sao vậy? Thì ra hắn không phải là một con người mà chỉ là một bộ quần áo trống không. Nhìn kìa, tôi có thể thò cả tay qua được...
Huxter đưa tay ra thử, bàn tay như chạm vào một vật gì đó giữa không trung. Ông ta lật đật giật tay lại ngay vì có một giọng giận dữ phát ra từ khoảng không.
- Đừng thọc tay vào mắt tôi chứ. - Giọng nói giận dữ ấy vang lên. - Chuyện là thế này, tôi đang ở đây với đầy đủ cả đầu, cổ, tay, chân và các bộ phận khác. Nhưng có điều tình cờ tôi đã trở thành người vô hình. Và đó không phải là lý do để cho ông thọc tay vào mắt tôi!
Bộ quần áo lúc này đã mở phanh hết nút và treo lơ lửng trên một cái giá vô hình với hai tay chống nạnh. Thêm nhiều người nữa bước vào phòng, tạo thành một đám đông.
- Người vô hình à? - Huxter hỏi. - Có ai đã từng nghe một câu chuyện kiểu như thế này chưa?
- Đó quả là một chuyện lạ, nhưng đó đâu phải là tội lỗi. Tại sao tôi bị các người tấn công dữ dội trong tình cảnh như vầy?
- A! Đó lại là một chuyện khác. - Jaffers nói. - Tờ lệnh bắt hoàn toàn hợp pháp, vì
nó không bắt người vô hình mà truy nã kẻ đã đột nhập vào lấy trộm tiền đêm qua.
- Thật bậy bạ và vu khống! - Người vô hình nói.
- Tôi cũng hy vọng như vậy, thưa ông. Nhưng tôi phải làm theo lệnh.
- Được. - Người khách lạ ra điều kiện. - Tôi sẽ tới, nhưng không được còng tay.
Bất ngờ, cái hình người ngồi thụp ngay xuống, và trước khi người ta nhận ra được điều gì sắp xảy ra thì dép, vớ và quần dài đã được ném xuống dưới gầm bàn, chỉ trừ chiếc áo sơ mi.
- Giữ hắn lại! - Mọi người cùng kêu lên, và cùng xông vào chiếc áo sơ mi trắng, vật duy nhất để xác dịnh người lạ.
Tay áo giáng một cú thật mạnh vào mặt lão Hall, làm lão té bật ngửa vào Toothsome, làm nghề đào huyệt, rồi chiếc áo được kéo lên, kiểu như một người đang tuột nó ra khỏi đầu.
Jaffers chợt nhận ra ý định của hắn nên vội túm lấy cái áo, nhưng chiếc áo cũng tuột ra, mềm nhũn trên tay ông.
- Bắt lấy hắn! - Jaffers la lên.
- Bắt lấy hắn! - Mọi người cũng la lên.
Jaffers bỗng bị một quả đấm vô hình vào miệng và té nhào vào Teddy Henfrey.
- Cẩn thận, - mọi người la lên và chộp đại vào không khí. - Bắt lấy hắn! Đóng cửa lại mau, đừng để hắn thoát!
- Tôi nắm được cái gì đây! Hắn đây rồi!
Và hình như tất cả mọi người cùng bị đánh ngay tức khắc. Sandy Wadgers bị một cú đấm khủng khiếp vào mũi. Ông Phipps bị gãy một răng cửa. Henfrey bị thương ở tai. Jaffers bị đánh vào dưới hàm. Ông ta nắm được một cái gì đó cứng ngắc đứng giữa ông ta và Huxter. Rồi cả đám người bị kích động, nhớn nháo xô đẩy nhau ào ra phòng khách chật ních người.
Rồi trận đánh chuyển từ từ ra cửa. Những tiếng la hét đầy kích động: “Bắt lấy hắn! Người vô hình!” và cứ thế, một cậu thanh niên lạ mặt chạy bổ vào, tóm được một cái gì đó, rồi bị tuột tay, té nhào lên một người khác. Ngay giữa đường, một phụ nữ rú lên như có một cái gì đó xô đẩy bà ta. Một con chó sủa loạn lên trong sân nhà Huxter, và thế là người vô hình đã trốn mất. Hành trình tẩu thoát của người vô hình chỉ có thể nhận ra bởi những dấu vết như vậy.
Trong một lúc, mọi người vẫn đứng đấy không biết phải làm gì. Sau đó, họ bắt đầu chạy tán loạn. Riêng Jeffers vẫn nằm bất động, ngửa mặt trên những bậc thang nơi cửa quán rượu.
Hôm ấy, có một nhà tự nhiên học nghiệp dư trẻ tuổi tên Gibbins đang nằm nghỉ ở một nơi vắng vẻ không người qua lại. Anh đang mơ màng thì bỗng nghe gần bên anh có tiếng ho, hắt hơi, và tiếng tự nguyền rủa của một người nào đó. Nhìn khắp xung quanh, anh ta chẳng thấy một bóng người nào cả, nhưng rõ ràng các tiếng động đó vẫn vang lên và mất dần về hướng Adderdean.
Tiếng hắt hơi vang lên bất thường rồi chấm dứt. Gibbins không nghe gì nữa trong buổi suốt sáng còn lại. Rồi hiện tượng thời tiết khuấy động đến nỗi làm cho tính trầm tĩnh của triết nhân biến mất. Anh ta vội ngồi dậy, nhanh nhẹn đi xuống đồi hướng về làng Iping.