← Quay lại trang sách

Chương 8 THOMAS MARVEL

Các bạn hãy hình dung Thomas Marvel, một kẻ lang thang có bộ mặt béo bệu, chiếc mũi lõ, cái miệng rộng hoác nồng mùi rượu luôn luôn nhóp nhép nhai, răng hô và bộ râu cằm trông rất kỳ dị. Thân hình lão ta béo lùn, chân tay ngắn ngủn no tròn. Lão đội một chiếc nón lụa lót da thú đã nhàu nát, và thường dùng các dây nhợ để buộc túm quần áo thay cho nút. Cách ăn mặc chứng tỏ lão ta là một người độc thân.

Thomas Marvel đang ngồi, hai chân thòng xuống lòng một cái mương đào bên đường đi đến thị trấn Adderdean, cách làng Iping khoảng một dặm rưỡi. Đôi chân để trần của lão ta là chân của người quen đi đất, ngón chân cái to và vểnh lên như đôi tai chó giữ nhà. Lão làm mọi việc chậm rãi đờ đẫn đúng theo tâm trạng của mình. Lão ngắm nghía đôi giày. Đây là đôi giày lành lặn nhất mà lão đã từng được mang, nhưng chúng lại quá rộng, ngược lại với đôi giày đã từng đi trước đó, rất vừa vào mùa khô, nhưng lại quá mỏng khi thời tiết ẩm ướt, mà lão ta lại rất ghét ẩm ướt. Hôm nay là một ngày đẹp trời và chẳng có việc gì để làm thú vị hơn cả. Vì vậy lão ta để bốn chiếc giày thành một nhóm đẹp mắt trên đám cỏ và ngắm nghía chúng. Đang ngắm chúng bỗng nhiên ông nhận ra những chiếc giày này sao quá xấu xí thảm hại. Lão phàn nàn: “Mày là một đôi giày tồi tệ nhất thế giới mà tao đã từng gặp!”

Bỗng một giọng nói cất lên sau lưng Thomas Marvel, nhưng không làm cho lão ta giật mình chút nào cả!

- Dù sao đi nữa, chúng cũng là giày. - Giọng nói bảo.

Thomas Marvel không ngẩng lên, mà nghiêng đầu nhìn những chiếc giày một cách chê bai: .

- Đồ bố thí ấy mà. Đấy là những đôi giày xấu xí nhất trần gian này!

- Hừm! - Giọng nói hắng giọng.

- Tôi mới vừa đi một đôi còn cũ nát hơn, gần như chẳng còn đi được nữa. Nhưng nó không đến nỗi xấu tệ như đôi này. Tôi vừa mới xin được vài ngày, nhưng đã phát ngán lên vì chúng kêu nghe phát sợ mặc dù còn khá tốt, bởi vậy người ta mới thí cho. Thật là một xứ sở đáng nguyền rủa.

- Đó là một xứ sở hung bạo với những con người thô lậu. - Giọng nói tán thành.

Thomas Marvel quay đầu sang phải nhìn ra sau xem đôi giày của người đang nói chuyện để so sánh với giày của mình. Nhưng ở đấy chẳng thấy chân mà cũng chẳng thấy giày đâu cả. Lão lại quay sang trái cùng chẳng thấy gì cả. Mặt lão ta bừng lên vẻ kinh ngạc ghê gớm.

- Ông đang ở đâu vậy? - Lão thảng thốt hỏi. Rồi nhìn quanh con đường trải rộng trước mặt, nhưng chẳng thấy dấu hiệu của bất kỳ một sinh vật nào ngoài lão.

Bốn bề là đồi hoang trải dài. Gió thổi làm lay động những bụi cây kim tước xa xa. Thomas Marvel lẩm bẩm:

- Mình có khùng không hả? Mình có mơ không? Có phải mình đang nói với chính mình từ nãy đến giờ? Lẽ ra mình phải thấy một cái gì chứ?

- Đừng hoảng sợ! Ngươi không khùng đâu! - Giọng nói cất lên.

Thomas Marvel nhảy dựng lên:

- Tôi sợ thật đấy! Ông đang ở đâu vậy?

Giọng nói nhắc lại:

- Đã nói là đừng hoảng sợ mà.

- Đừng hoảng sợ hả? Ông đang ở đâu mới được chứ? Ông hãy thử đưa ra một dấu hiệu cho tôi xem nào.

Sau một lúc, Thomas Marvel lại hỏi:

- Ông đang ở dưới mặt đất hả?

Không có tiếng trả lời. Thomas Marvel đứng sững sờ trên đôi chân trần, chiếc áo khoác gần tuột ra khỏi vai.

“Peewit”. Xa xa có tiếng chim hót.

Thomas Marvel bực mình nói:

- Peewit cái gì! Không phải là lúc đùa giỡn đâu nhé!

Khắp bốn phía là núi đồi hoang vắng. Con đường trải dài và vắng ngắt. Tiếng chim hót “Peewit” vang lên làm bầu trời trong xanh càng thêm trống trải.

- Ước chi có được một chút rượu! Rượu sẽ giúp mình tỉnh táo lại. - Thomas Marvel hất lại cái áo khoác lên vai, nói khẽ.

- Không cần uống rượu. Hãy bình tĩnh lại. - Giọng nói lại cất lên.

Nghe giọng nói, mặt Thomas Marvel trắng bệch ra.

- Ước gì ta có một ít rượu. - Môi lão ta mấp mấy lập lại. Lão tự nhìn mình và từ từ xoay lại phía sau.

- Tôi thề rằng tôi có nghe thấy một giọng nói. - Lão thì thầm.

- Đúng là ngươi đã nghe thấy.

- Lại nữa! - Marvel nhắm mắt lại, lấy tay vỗ lên trán. Rồi đột nhiên lão nắm lấy cổ áo mình và lắc dữ dội.

- Đừng có ngu ngốc như vậy! - Giọng nói thốt lên.

- Mình điên mất rồi. Thật là không tốt. Ai bảo mình cứ đay nghiến họ vì những đôi giày chết tiệt này. Mình mất trí rồi. Hay là mất hồn rồi cũng nên.

- Chẳng mất trí mất hồn gì cả. Nghe đây! - Giọng nói the thé run run vì cố nén.

- Hả? - Thomas Marvel kêu lên, cảm thấy lạ lùng như có một ngón tay đang ấn vào ngực mình.

- Ngươi nghĩ là ngươi tưởng tượng sao? Chỉ tưởng tượng thôi ư?

- Vậy chứ ông là cái giống gì hả? - Thomas Marvel xoa gáy, hỏi lại.

Giọng nói cất lên, nhẹ nhõm hơn:

- Tốt lắm. Ta đang định ném vài cục đá vào ngươi cho đến khi ngươi chịu nghĩ khác đi đấy.

- Nhưng mà ông đang ở đâu?

Giọng nói không trả lời. Một hòn đá bay vèo tới, như thể tự nhiên nó đến và rơi xuống sát vai Thomas Marvel không đầy một ly. Lão quay lại và thấy một hòn đá nữa tự bốc lên, treo lơ lửng một lúc rồi bay đến rơi xuống chân lão. Lão ta quá ngạc nhiên, đến nỗi không kịp chạy. Viên đá văng đúng chân trái của ông ta rồi bật lăn nhanh xuống mương. Thomas Marvel nhảy lò cò và rú lên. Rồi lão ta bắt đầu chạy, chân vấp phải một vật chướng ngại không nhìn thấy, rồi té nhào xuống bên đường.

Bây giờ, giọng nói cất lên, khi viên đá thứ ba bay lên theo hình vòng cung, treo lơ lửng trên đầu kẻ lang thang:

- Giờ thì ngươi còn cho ta là không có thật nữa không?

Thomas Marvel vùng đứng dậy, rồi ngay lập tức té lăn ra nữa. Lão nằm bất động trong chốc lát.

Giọng nói bảo:

- Nếu còn chống lại kiểu đó nữa, thì ta sẽ ném viên đá này vào đầu của ngươi đấy.

- Mình tiêu rồi! - Thomas Marvel ngồi dậy, tay ôm chặt mấy ngón chân bị thương, còn mắt nhìn như dán vào viên đá thứ ba đang lơ lửng ở trên đầu. - Mình thật chẳng hiểu gì cả. Viên đá tự bay lên. Viên đá cất tiếng nói và tự nó hạ xuống.

Viên đá thứ ba rơi xuống và giọng nói lại vang lên:

- Chuyện rất đơn giản thôi! Vì ta là một người vô hình.

- Sao hả? Ông nói với tôi toàn những chuyện đâu đâu. Tôi thật không hiểu gì cả. Ông trốn ở đâu vậy? Tôi xin chịu thua. - Marvel rên rỉ vì đau.

- Tất cả chỉ có vậy thôi. Ta là người vô hình. Ta muốn ngươi hiểu như vậy.

- Đúng, bất kỳ người nào cũng có thể thấy rõ điều đó. Bây giờ chỉ xin ông cho tôi một chút khái niệm. thôi. Ông ẩn mình như thế nào hả?

- Ta là vô hình. Đó là vấn đề quan trọng. Và cái mà ta muốn ngươi hiểu là...

- Nhưng ông đang đứng ở chỗ nào? - Marvel ngắt lời.

- Ở đây nè! Ngay trước mặt ngươi khoảng một bộ!

- Vậy sao? Tôi đâu có mù. Rồi chốc nữa chắc ông sẽ nói ông chỉ là không khí trong suốt chắc... Tôi đâu phải là một kẻ lang thang dốt nát...

- Phải, ta là... không khí trong suốt. Ngươi đang nhìn xuyên qua ta đấy.

- Cái gì! Bên trong ông không có gì thật sao? Quả là nhảm nhí!.

- Ta cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt như bao nhiêu người khác. Ta cũng cần ăn, cần uống, cần mặc như người bình thường nữa, Chỉ có điều là không ai có thể thấy được ta. Ngươi không thấy sao? Vô hình. Không ai thấy được ta đâu. Đơn giản là vậy thôi.

- Thật, như vậy sao?

- Đúng, thật là như vậy.

- Nếu ông là người thật, thì ông hãy cho tôi sờ thử bàn tay của ông đi, chỉ có cách đó mới làm tôi tin thôi. - Marvel nói. - Trời ơi! Sao ông nắm chặt như vậy?

Thomas Marvel cảm thấy bàn tay ấy nắm chặt lấy cổ tay lão. Thomas Marvel bèn rụt rè đưa tay dần dần lên phía trên, chạm phải một bộ ngực có bắp thịt rắn chắc và lần tới một bộ mặt dường như có đầy râu cằm. Mặt Thomas Marvel lộ đầy vẻ ngạc nhiên.

- Dĩ nhiên là chuyện này không quá kỳ quặc như ngươi nghĩ. - Người vô hình nói.

- Thật quả là thú vị đối với tôi! Thật là phi thường! Tôi có thể nhìn xuyên qua ông, thấy rõ cả một con thỏ cách xa hàng nửa dặm! Không nhìn thấy ông chút nào hết, ngoại trừ...

Lão ta chăm chú nhìn khoảng không một cách sắc sảo rồi hỏi, trong khi vẫn nắm cánh tay người vô hình:

- Thì ra ông vừa mới ăn bánh mì với phó mát à?

- Ngươi nói rất đúng, những thứ đó chưa được tiêu hóa hết hoàn toàn.

- Dù sao ông cũng là một thứ ma quỷ.

- Dĩ nhiên. Tất cả những điều này không bằng phân nửa những điều kỳ lạ mà ngươi sẽ được biết đâu.

- Thế là đã quá kỳ lạ với tôi rồi! Ông làm cách nào mà được như vậy hả?

- Đó là một câu chuyện dài. Điều ta muốn nói lúc này là ta cần được giúp đỡ. Ta đang đi tới đó... bất chợt gặp ngươi. Ta đi lang thang, điên lên vì giận dữ, người thì trần truồng, bất lực. Suýt chút nữa là ta đã bị giết chết. Và ta nhìn thấy ngươi...

- Trời ơi! - Marvel kêu lên.

- Ta đi theo sau lưng ngươi, lưỡng lự, rồi vượt qua... Sau đó dừng lại và suy nghĩ: “Đây cũng là một kẻ vô gia cư như mình. Đây chính là người mà ta cần”. Vì vậy ta quay lại, đi đến sau lưng ngươi. Và...

- Trời ơi! - Thomas Marvel nói - Tôi cảm thấy bị choáng váng. Tôi xin phép được hỏi: Vậy là thế nào? Người vô hình, ông muốn tôi giúp ông bằng cách nào hả?

- Ta cần có quần áo và chỗ trú ngụ, sau đó là những việc khác nữa. Nếu ngươi không bằng lòng... Được! Nhưng ngươi sẽ phải... bằng lòng thôi!

- Nghe này, - Marvel nói. - Xin đừng hành hạ tôi nữa. Hãy tha cho tôi đi. Tôi cần phải lấy lại bình tĩnh, ông đã làm giập mấy ngón chân của tôi rồi. Tất cả những điều này thật là vô lý. Đồi núi hoang vu, bầu trời trống rỗng. Khắp mấy dặm chẳng có một cái gì xung quanh ngoài thiên nhiên. Rồi xuất hiện một giọng nói. Một giọng nói phát ra từ địa ngục! Rồi đến những viên đá, rồi một cú đấm.. Trời ơi!

- Hãy bình tỉnh lại đi. Vì ngươi buộc phải làm những công việc mà ta muốn ngươi làm.

Thomas Marvel phùng mang trợn mắt.

- Ta đã chọn ngươi. - Giọng nói đó tiếp tục. - Ngươi là kẻ duy nhất, ngoài trừ cái đám ngốc ở dưới kia biết được thế nào là một người vô hình. Ngươi phải là kẻ giúp đỡ ta. Hãy giúp ta, ta sẽ trả công cho ngươi thật hậu hĩnh. Người vô hình là một người đầy quyền lực.

Hắn chợt ngừng lại một lát để hắt hơi, rồi nói tiếp:

- Nếu như ngươi phản bội ta, nếu ngươi không làm đúng theo lệnh của ta thì...

Hắn ngừng nói và đập mạnh vào vai Thomas Marvel làm lão ta thét lên sợ hãi.

- Tôi không hề có ý phản bội ông. - Lão nói và cố lẩn tránh những ngón tay vô hình. - Xin ông đừng nghĩ vậy. Tôi chỉ muốn làm tất cả để giúp ông, chỉ cần ông sai khiến tôi sẽ làm như thế nào thôi ạ. Bất cứ điều gì ông muốn, tôi cũng sẽ cố hết sức để hoàn thành.