Chương 9 MARVEL ĐẾN LÀNG IPING
Cơn hoảng sợ đã qua đi, dân làng Iping lại trở nên thích lý sự như mọi khi. Những kẻ hoài nghi lại lên tiếng. Họ tỏ ý không tin là có người vô hình. Vả lại, số người trực tiếp nhìn thấy người lạ mặt biến mất vào không khí, hoặc đã đụng độ với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong số những người đã chứng kiến việc ấy thì ông Wadgers đã rút vào trong nhà và đóng chặt cửa. Còn ông cảnh sát Jaffers vẫn nằm rên trong quán “Xe và Ngựa”. Những ý nghĩ, tư tưởng vĩ đại và kỳ lạ vượt qua kinh nghiệm thường ít tác động đến họ bằng những gì có thể sờ mó được một cách cụ thể. Khắp làng Iping rực rỡ trong cờ hoa, ai ai cũng đều mặc quần áo lễ hội. Lễ hội Whit-Monday chỉ mới bắt đầu và sẽ còn kéo dài hàng tháng hoặc hơn. Vì vậy đến buổi trưa thì chẳng còn mấy ai nhắc tới chuyện người vô hình nữa.
Ở giữa bãi cỏ dựng lên một cái lều sặc sở. Trong lều bà Bunting cùng một số phụ nữ khác đang chuẩn bị trà nước, bánh trái. Trong khi đó, trên bãi cỏ, đám trẻ nhỏ đang vui vẻ nô đùa và thi chạy dưới sự dẫn dắt các cô con gái của ông Cuss và Sackbut. Thời tiết thật đẹp. Tiếng đàn, tiếng nhạc nhộn nhịp khắp nơi.
Ông già Fletcher muốn trang hoàng cửa nhà thật đàng hoàng trong những ngày hội. Qua bụi hoa ở cửa sổ, có thể nhìn thấy ông già đang đứng thăng bằng trên tấm ván bắc qua hai chiếc ghế để quét trần nhà.
Khoảng bốn giờ chiều, một người lạ mặt từ phía vùng đồi đi vào làng. Đó là một người béo lùn, đội cái nón lụa cũ nát. Người lạ mặt thở hổn hển, chân bước lạch bạch, nhanh nhẹn một cách miễn cưỡng. Ông ta vòng qua góc đường gần nhà thờ rồi tiến về quán “Xe và Ngựa”. Dáng vẻ khác thường của người lạ mặt giữa đám đông làm cho ông già Fletcher phải để ý nhìn. Ông dừng tay quét, phủi tay áo, nhìn qua cửa sổ theo dõi.
Người khách lạ dường như đang lẩm bẩm một mình. Ông Huxter thấy ông ta dừng lại dưới bậc thềm quán “Xe và Ngựa”, có vẻ chần chừ rồi mới bước vào. Theo sự quan sát của Huxter thì cuối cùng hắn ta mới bước lên cầu thang, rồi rẽ trái và mở cửa phòng trọ. Sau đó, từ quầy rượu có tiếng lão Hall nói vọng ra:
- Đó là phòng riêng!
Người khách lạ vụng về đóng cửa phòng lại và đi về phía quầy rượu.
Mấy phút sau, ông Huxter lại thấy người ấy xuất hiện, hắn lau miệng bằng mu bàn tay ra vẻ thỏa mãn lắm. Người lạ mặt đứng nhìn quanh một lúc, rồi với dáng dấp lén lút kỳ lạ hắn bước về phía cổng, đứng bên dưới cửa sổ phòng khách. Sau một lúc ngập ngừng, người khách lạ dựa vào cột, rồi lấy cái tẩu ngắn bằng đất sét ra, nhồi thuốc vào với những ngón tay run run. Hắn đốt thuốc một cách vụng về rồi bắt đầu hút với dáng điệu uể oải, thỉnh thoảng lại liếc nhanh lên cửa sổ rồi giả bộ nhìn ra sân.
Thái độ kỳ lạ của người ấy làm ông Huxter quyết để tâm theo dõi.
Người lạ đột ngột đứng thẳng lên, nhanh nhẹn bỏ tẩu thuốc vào túi rồi biến mất vào trong cổng. Nghi là có vụ ăn trộm, ông Huxter lao ngay ra đường để chặn kẻ trộm lại.
Trong khi đó, người lạ mặt lại xuất hiện, nón đội nghiêng một bên, một tay xách một túi lớn bọc bằng tấm khăn trải bàn màu xanh, tay kia là ba quyển vở buộc lại với nhau thành bó, Chạm trán với ông Huxter, hắn vội ngoặc ngay sang trái và chạy.
- Ăn trộm, Dừng lại! - Ông Huxter la lên và bắt đầu đuổi theo.
Người lạ mặt chạy ngay về phía trước, phóng nhanh qua góc nhà thờ rồi chạy về phía hướng đồi. Huxter thấy những lá cờ ngày hội trong làng đằng xa. Ông thấy mặt người nào đó quay nhìn ông. Ông thét lên một lần nữa:
- Đứng lại tên kia!
Ông cố gắng chạy đuổi thêm được mười bước nữa, thì chân bị vướng vào một vật bí mật nào đó ngáng lại khiến ông không còn chạy được nữa, mà bay vút lên không, rồi té sấp xuống mặt đường. Thế gian dường như vỡ tan thành muôn vạn đốm sáng lóe lên, rồi ông ngất đi không còn biết gì nữa.