← Quay lại trang sách

Chương 17 VÀI NGUYÊN TẮC ĐẦU TIÊN

Bác sĩ Kemp bước vội lên lầu và gõ cửa. Ông hỏi người vô hình khi hắn để ông bước vào phòng:

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì cả.

- Vậy còn tiếng đổ vỡ vừa rồi?

- Tôi lên cơn tức giận đấy! - Người vô hình nói. - Cho quên cánh tay đau nhức đi.

- Anh là hạng nói dối khá đấy.

- Tôi mà nói dối à?!

Kemp bước ngang qua phòng, cúi xuống nhặt những mảnh ly vỡ lên và nói:

- Tất cả những chuyện về anh đang được đồn ầm lên bên ngoài đấy. Mọi người ở làng Iping và dưới đồi đã biết là có một người vô hình ở trên đời này. Nhưng chưa ai biết là anh đang ở đây cả.

Người vô hình chửi đổng với vẻ vô cùng bực bội.

- Như vậy chuyện bí mật đã bị lộ. Tôi không được rõ kế hoạch sắp tới của anh ra sao. Nhưng đương nhiên là tôi rất quan tâm giúp đỡ anh. - Bác sĩ Kemp nói với người vô hình bằng giọng an ủi.

Người vô hình ngồi xuống giường.

- Bữa ăn sáng đã dọn xong. - Kemp nói. - Chúng ta có thể vừa ăn sáng vừa trò chuyện thoải mái hơn.

- Trước khi chúng ta có thể làm những việc gì khác, - Kemp nói tiếp, - tôi cần phải hiểu thêm về tính chất vô hình này của anh.

Ông ngồi xuống sau cái liếc nhìn, rồi bước đến bên cửa sổ với dáng vẻ của một người nói chuyện về việc phải làm. Sự nghi ngờ của ông về tính lành mạnh của toàn bộ câu chuyện lóe lên và tan biến lần nữa khi ông ta nhìn ngang qua chỗ Griffin ngồi ở bàn ăn điểm tâm, bộ đồ ngủ không đầu, không bàn tay cầm chiếc khăn ăn lên một cách thần kỳ để lau cặp môi vô hình.

- Chuyện thật đơn giản và... có thể tin được. - Griffin nói, để cái khăn lau xuống một bên và tựa cái đầu không thấy vào bàn tay vô hình.

- Thật đơn giản đối với anh, nhưng... - Kemp cười lớn.

- Đúng vậy, đối với tôi, lúc đầu nó có vẻ rất tuyệt. Tôi đã chế ra được chất đó lần đầu tiên ở trường đại học Chesilstowe. Tôi đã tới đó sau khi rời London. Ông biết là tôi đã bỏ ngành y để sang ngành vật lý rồi chứ? Không à? Ồ, đúng vậy. Tôi luôn luôn quan tâm đến đề tài ánh sáng!

- À ra vậy!

- Chiết suất quang học! Toàn bộ đề tài là một mạng lưới bí mật, một mạng lưới có giải pháp lờ mờ khó vượt qua. Lúc ấy, tôi đang ở tuổi hai mươi đầy nhiệt tình, nên nguyện đem cả cuộc đời để nghiên cứu đề tài này. Đó là toàn bộ giá trị của cuộc đời tôi. Ông thừa biết sự ngu ngốc của lứa tuổi đôi mươi mà!

- Ngu ngốc lúc đó hay ngu ngốc bây giờ! - Kemp nói.

- Dường như sự hiểu biết là một thứ thỏa mãn đối với con người! Tôi làm việc như một kẻ nô lệ. Tôi đã làm việc chăm chỉ và suy nghĩ về đề tài ấy trong suốt sáu tháng liền, trước khi tia sáng xuất hiện qua một trong những mạng lưới một cách tình cờ! Tôi đã tìm thấy một nguyên tắc tổng quát về sự tán xạ và khúc xạ, một công thức, một phương trình hình học bốn chiều. Không một người bình thường nào và ngay cả những nhà toán học hiểu được bất kỳ cái gì mà một phương trình tổng quát có thể ám chỉ. Trong những quyển vở - những quyển vở mà người lang thang đã giấu, có những điều thật lạ lùng, những phép mầu. Nhưng đấy chỉ mới là ý tưởng, có thể đưa đến phương pháp khả thi không làm thay đổi tính chất của một vật chất, bằng cách hạ thấp chỉ số khúc xạ của vật chất đó. Tuy tính chất của vật chất đó không đổi, nhưng màu sắc có thể thay đổi.

- À! - Kemp nói. - Lạ quá! Nhưng tôi còn chưa hiểu hết.

- Đúng vậy! - Griffin nói. - Sở dĩ ta có thể nhìn thấy được một vật còn tùy thuộc vào vật đó có thể tác dụng được với ánh sáng hay không. Một vật thể hoặc hấp thụ, phản xạ hay khúc xạ, hoặc không có tác dụng gì cả đối với ánh sáng. Nếu nó không khúc xạ, cũng không phản xạ hoặc không hấp thụ ánh sáng, thì nó không thể tự làm cho ta nhìn thấy được. Chẳng hạn, ta nhìn thấy cái hộp màu đỏ không trong suốt kia, là vì lớp sơn đó đã hấp thụ một phần ánh sáng và phản xạ phần còn lại, cái phần đỏ của ánh sáng ấy, tới mắt ta. Nếu như nó không hấp thụ một phần đặc biệt nào của ánh sáng mà phản xạ lại tất cả, nó có thể là cái hộp trắng sáng loáng như bạc. Cái hộp bằng kim cương nhìn thấy khác một cái hộp bằng thủy tinh vì tính hấp thụ, phản xạ và khúc xạ ánh sáng của hai hộp này khác nhau. Vả lại, từ những điểm nhìn khác nhau chúng ta có thể thấy một vật hoàn toàn khác nhau. Vài loại thủy tinh có thể dễ thấy hơn loại thủy tinh khác. Một cái hộp rất mỏng bằng thủy tinh bình thường sẽ khó thấy trong ánh sáng lờ mờ vì nó khó hấp thụ ánh sáng, lại phản xạ và khúc xạ ánh sáng rất ít. Nếu ta để một tấm thủy tinh bình thường vào nước hoặc để vào một chất lỏng nào đó đặc hơn nước thì hầu như nó biến mất hoàn toàn vì ánh sáng phản chiếu từ nước hay chất lỏng đến tấm thủy tinh quá ít, phản xạ và khúc xạ do đó cũng không có. Nó hầu như vô hình như luồng khí đốt hay hydro tan trong không khí. Nó đúng vì có cùng nguyên lý như nhau.

- Phải, - Kemp nói - điều đó cũng khá là dễ hiểu.

- Và còn một sự kiện dẫn chứng khác làm ông hiểu rõ hơn. Nếu một tấm thủy tinh bị vỡ tan và nghiền nát ra thành bột, sẽ trở nên dễ thấy hơn nhiều khi ở trong không khí. Cuối cùng nó trở thành bột trắng trong. Vì bột thủy tình làm tăng bề mặt phản xạ và khúc xạ lên rất nhiều, nhưng rất ít tia sáng đi qua những hạt bột. Nếu đổ bột thủy tinh vào nước, nó biến mất ngay tức khắc vì bột thủy tinh và nước có chỉ số chiết suất như nhau, điều này có nghĩa là ánh sáng đi qua rất ít từ chất này đến chất khác.

Như vậy, có thể làm thủy tinh vô hình bằng cách để nó vào trong một chất lỏng có gần chỉ số chiết suất. Hay nói cách khác, một vật trong suốt trở thành vô hình nếu nó được đặt trong môi trường có chỉ số chiết suất gần như nhau. Nếu ông suy gẫm chỉ ở trường hợp thứ hai, chắc ông cũng sẽ thấy rằng bột thủy tinh cũng có thể làm nó biến mất trong không khí, nếu chỉ số chiết suất của nó có thể bằng chỉ số chiết suất của không khí. Vì lúc ấy sẽ không có khúc xạ, phản xạ cũng như ánh sáng đi từ thủy tinh đến không khí.

- Thật chí lý! - Kemp nói. - Nhưng con người không phải là bột thủy tinh.

- Không đúng! - Griffin nói. - Con người còn trong suốt hơn thủy tinh nữa!

- Điều này quá vô lý!

- Một bác sĩ mà phát biểu như vậy được sao! Lẽ nào chỉ mới có mười năm mà ông đã quên hết các kiến thức vật lý rồi? Thế nào là trong suốt và không trong suốt? Giấy chẳng hạn, là do những sợi trong suốt tạo nên, nó trắng và không trong suốt chỉ do nguyên nhân giống như bột thủy tinh trắng và không trong suốt vậy thôi. Nếu bôi dầu lên giấy trắng, dầu sẽ lắp đầy các khoảng trống giửa các sợi giấy, làm cho nó chỉ có phản xạ và khúc xạ bằng bề mặt tờ giấy, như vậy giấy sẽ trong suốt như thủy tinh. Không những chỉ có giấy mà còn sợi vải, sợi len, sợi gỗ, và cả xương, thịt, tóc, móng tay và dây thần kinh nữa, tất cả đều có thể làm nên những mô trong suốt, không màu sắc. Chỉ như vậy cũng đủ làm con người hữu hình biến thành vô hình, vì đa số các sợi của các sinh vật không có cái nào cản ánh sáng hơn nước.

- Trời ơi! - Kemp kêu lên. - Nghe anh nói tôi mới chợt nghĩ đến các ấu trùng dưới biển và các loại cá Jelly.

- Giờ thì ông đã hiểu tôi đấy. Tất cả những điều đó tôi đã biết và giữ kín trong đầu một năm sau khi rời London. Do vậy, tôi phải làm việc trong những điều kiện bất lợi kinh khủng. Đơn giản là tôi không muốn ai biết và chia sẻ thành công với tôi. Tôi tiếp tục làm việc, và càng ngày càng đạt gần đến việc đưa công thức lý thuyết vào thực nghiệm. Tôi muốn công việc của tôi thành công bất ngờ, và tôi nhanh chóng được nổi danh. Chính thế, tôi thu thập mọi vấn đề về chất màu để lấp đầy những lỗ hỏng. Bỗng nhiên, không phải do tính toán mà do tình cờ, tôi khám phá ra một vấn đề trong cơ thể học.

- Vấn đề gì vậy? - Kemp hỏi.

- Chúng ta có thể biến chất có màu đỏ của máu thành không màu mà vẫn giữ nguyên được mọi chức năng của nó!

Kemp kêu lên kinh ngạc, vì không tin nổi. Người vô hình đứng đậy bắt đầu bước đi trong căn phòng làm việc.

- Ông có thể kêu lên thật lớn. Tôi còn nhớ đến hôm đó. Trời đã khuya, bỗng nhiên suy nghĩ của tôi đạt đến mức tuyệt vời khi đang ngồi một mình trong phòng thí nghiệm bên ánh nến cháy rực rỡ và yên lặng. Trong giây phút vĩ đại ấy tôi chỉ có một mình. Người ta có thể làm một con vật trở thành vô hình! Và tôi cũng có thể trở thành vô hình! Và để làm được điều đó tôi phải vượt qua bao khó nhọc. Nhưng điều quan trọng nhất là tôi đã có được một cái nhìn tuyệt vời về sự vô hình của một con người. Đó chính là bí ẩn, quyền lực và tự do! Chính vì vậy tôi không hề chùn bước. Trong suốt ba năm liền, tôi phải làm việc trong những điều kiện vô cùng bất lợi. Giảng dạy trong một trường đại học ở tỉnh lẻ, phương tiện thí nghiệm hầu như không có gì. Lại nghèo kiết xác nữa. Ông thử nghĩ tôi phải suy nghĩ ra sao trong một hoàn cảnh như thế trong khi tôi đang nắm giữ trong tay một công thức mang lại quyền lực tối thượng cho một người bạch tạng như tôi. Cũng chính vì những ý nghĩ đó nên tôi đã vượt hết trở lực này đến trở lực khác để mong đạt đến thành công. Nhưng cuối cùng, tôi hiểu ra rằng mình không thể hoàn thành được công việc, hoàn toàn không thể được...

- Tại sao vậy? - Kemp hỏi.

- Tiền! - Người vô hình đáp và bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Đột nhiên, hắn quay phắt lại:

- Tôi đã cướp tiền của bố tôi. Nhưng số tiền đó không phải của ông nên ông đã dùng súng tự tử.