Chương 19 Ở ĐƯỜNG OXFORD
Khi xuống lầu, tôi cảm thấy bỡ ngỡ vì không cảm giác được sự hiện diện của hai bàn chân. Thật vậy, tôi đã vấp hai lần nhưng rồi mọi việc cũng quen dần.
Vừa ra tới đường Great Portland, tôi bỗng nghe có tiếng đổ vỡ và bị thúc mạnh vào sau lưng. Ngoảnh lại, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang bưng một sọt ống hút nước đang ngạc nhiên nhìn vào cái sọt của mình. Mặc dù bị thúc thật đau, nhưng thấy vẻ kinh ngạc của hắn tôi cảm thấy thú vị nên cười phá lên.
- Ma quỷ đang ở trong cái sọt đấy! - Tôi hét to và giật lấy cái sọt từ tay hắn. Hắn buông ngay chiếc sọt ra và tôi tung mạnh nó lên không.
Nhưng có một tên đánh xe ngu ngốc đang đứng ngoài cửa một tòa nhà công cộng đột nhiên chạy vọt ra đón lấy chiếc sọt và những ngón tay xòe rộng của hắn chọc mạnh vào dưới mang tai làm tôi đau điếng. Tôi xô hắn và cả chiếc sọt xuống. Chiếc sọt đập xuống người hắn và vỡ loảng xoảng.
Sau đó là những tiếng la hét, tiếng chân chạy vây quanh lấy tôi. Người ta từ các cửa hàng tuôn ra, xe cộ đồn cả lại. Lúc ấy, tôi nhận ra những điều tự gây ra đã mang vạ đến cho mình và thầm rủa sự ngông cuồng ngu ngốc của mình. Tôi dựa lưng vào một cửa tiệm và chuẩn bị lẻn trốn ra khỏi nơi hỗn loạn. Chỉ suýt nữa là tôi bị đẩy vào đám đông và bị phát hiện. Tôi đẩy thằng bé con của ông bán thịt sang một bên, may là nó không quay lại xem bàn tay vô hình nào đã đẩy nó. Tôi luồn qua phía sau chiếc xe bốn bánh, và không biết họ sẽ giải quyết các công việc ở đây ra sao.
Tôi vội vã chạy thẳng sang bên kia dường mà chẳng để ý xem mình đi đâu. Do vậy tôi lại đâm nhào vào con đường Oxford đông nghẹt người vào giờ cao điểm.
Tôi cố gắng đi lẩn vào giữa dòng người, nhưng nó quá đông, chỉ một lát sau tôi đã bị ai đó giẫm lên gót. Tôi đành đi lên nắp cống, nhưng nó gồ ghề quá làm chân tôi đau điếng. Tôi lại bị một chiếc càng xe ngựa đang chạy tới thúc vào bả vai thật mạnh làm vai tôi bị sưng vù lên, nhắc tôi nhớ ra rằng khắp người tôi cũng đang bị tím bầm. Tôi tránh khỏi đường đi của chiếc xe, nhảy lùi lại để tránh một chiếc xe đẩy trẻ con, và nhận ra mình đang đi sau một chiếc xe ngựa. Vì chiếc xe chạy khá chậm nên tôi bám sát đằng sau nó không chút khó khăn, vui mừng vì đã thoát được cơn hiểm nghèo. Nhưng người tôi run lên vì sợ hãi và còn nổi cả gai óc vì lạnh nửa. Đó là một ngày đẹp trời của tháng giêng, mà tôi thì trần truồng, bước đi trên lớp bùn loãng lạnh cứng phủ trên mặt đường. Bây giờ tôi mới cảm thấy mình thật ngu ngốc vì không lường đến chuyện dù có trong suốt hay không, tôi cũng vẫn phải chịu tác động của thời tiết và mọi hậu quả của nó.
Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ khá thú vị. Nên chạy vòng qua và trèo lên chiếc xe ngựa. Ngồi run rẩy, sợ sệt và mũi sụt sịt vì nhiễm lạnh. Chiếc xe chở tôi đi dọc theo đường Oxford và đi qua đường tòa án Tottenham. Tâm trạng tôi bây giờ khác với tâm trạng mười phút trước đây, khi tôi tìm cách thoát khỏi đám đông...
... Xe lăn bánh qua đường Mudie thì có một bà cao lớn, tay cầm vài quyển sách nhãn vàng gọi xe lại. Tôi vừa kịp lao ra khỏi xe để tránh bà ta thì chút nữa đụng vào toa xe đi qua. Tôi chạy ngược lên lề đường dành cho người đi bộ, định tìm tới nơi vắng vẻ, yên tĩnh hơn. Lúc này tôi rét run lên cầm cập, vừa chạy vừa rên rỉ. Ở góc phía bắc của quảng trường Bloomsbury, một con chó trắng nhỏ lao ra khỏi văn phòng “Hiệp hội bào chế thuốc”, mũi dán xuống đất đánh hơi và đuổi theo tôi.
Trước đó chưa bao giờ tôi nhận ra được rằng cái mũi đối với loài chó chẳng khác nào con mắt của loài người. Loài chó nhận biết hơi một người chuyển động như là ta nhìn ra hình dạng của người ấy vậy. Con vật quỷ quái ấy bắt đầu sủa và nhảy chồm lên, chứng tỏ nó đã nhận thấy tôi. Tôi vội vã băng qua đường Great Russell, và đi dọc theo đường Montague trước khi nhận ra tôi đang chạy về hướng nào.
Bỗng từ quảng trường Russell một đoàn diễu hành đông đảo tiến ra. Tiếng trống tiếng nhạc inh ỏi. Trên hè dưới phố nườm nượp người cười kẻ hát. Thật là không còn đường nào để thoát thân cả. Chen lên không nổi, lùi về cũng chẳng xong. Tôi bèn nhảy vội lên những bậc đá trắng đối diện với tòa nhà bảo tàng và đứng đó chờ cho đám đông đi qua. Thật may là con chó cũng dừng lại trước ban nhạc ồn ào, nó ngập
ngừng, rồi cúp đuôi chạy trở lại quãng trường Bloomsbury.
Đoàn người cứ tiếp tục tiến lên không dứt trong tiếng nhạc ồn ào, còn đối với tôi thì thời gian dài như vô tận. Vì mải bận tâm đợi đám đông đi qua, tôi không hề chú ý đến hai thằng bé dừng lại cạnh tôi. Một đứa lên tiếng:
- Này, nhìn kìa!
- Nhìn cái gì hả? - Đứa kìa hỏi.
- Tại sao lại có những vết chân trần. Giống như vết chân người in trên bùn vậy.
Tôi nhìn xuống và thấy hai đứa bé đã đứng lại và há hốc miệng kinh ngạc nhìn những vết chân bùn của tôi để lại trên những bậc thềm mới lau trắng tinh của tòa nhà. Những người đi qua chen lấn đẩy chúng đi, nhưng đầu óc nhạy bén đáng nguyền rủa của chúng làm chúng không chịu bỏ qua. Trong tiếng hát, tiếng trống inh ỏi của đoàn ngưòi chúng vẫn nói chuyện với nhau.
- Dứt khoát là có một người đi chân đất đã bước lên bậc thềm này...
- ...Và chưa quay xuống. Chân hắn lại bị chảy máu!
Đám người đông nhất đã đi qua.
- Nhìn kìa, Ted! - Thằng bé nhỏ tuổi hơn kêu thét lên với giọng thất thanh vì quá kinh ngạc và chỉ thẳng vào chân tôi. Tôi nhìn xuống và thấy ngay hai bàn chân hiện ra lờ mờ do bùn bám lên. Tôi đờ người ra trong một lúc vì bất ngờ.
- Sao kỳ lạ vậy nhỉ? - Đứa bé lớn hơn nói. - Ghê quá! Giống hệt như chân ma.
Nó do dự một chút rồi hai tay dang rộng tiến tới. Một người đàn ông, rồi đến một cô gái đứng lại xem nó định bắt cái gì. Và nó suýt đụng vào chân tôi. Đúng lúc ấy, tôi chợt biết phải làm gì để thoát thân. Tôi bước lên một bước, thằng bé giật mình lùi lại thét lên. Nhanh như chớp, tôi đu mình qua cổng ngôi nhà bên cạnh. Nhưng thằng bé nhỏ hơn rất tinh mắt, đã kịp theo dõi được sự di chuyển của tôi. Trước khi tôi bước xuống hết bậc thềm tới lề đường thì nó đã hoàn hồn sau phút kinh ngạc ban đầu và hét to lên là những bàn chân đã nhảy qua tường.
Chúng chạy ào đến và phát hiện ra những dấu chân mới của tôi in trên bậc cuối cùng của tam cấp và trên lề đường.
- Chuyện gì vậy? - Có ai đó hỏi.
- Những bàn chân! Nhìn kìa, nhưng bàn chân đang chạy!
Làn sóng ngạc nhiên và những tiếng hỏi chuyện lan ra thật nhanh. Tôi phải xô ngã và nhảy qua một chàng thanh niên để cắm đầu chạy vòng theo quảng trường Russell, theo sau vết chân của tôi là sáu hay bảy người đang kinh ngạc. Nếu không mất thời gian vì phải giải thích cho nhau, đám đông ấy chắc có lẽ đã đuổi kịp tôi.
Rồi vì chân tôi nóng và khô nên những dấu ẩm ướt bắt đầu mờ dần không còn in dấu nữa. Cuối cùng, tôi bứt được một quãng xa để có thời gian nghỉ và lau sạch bàn chân. Trước khi thoát hẳn, tôi còn kịp nhận thấy một đám người bối rối đang xem xét vết chân đang khô dần, một vết chân cũng đơn độc và khó hiểu đối với họ, giống như vết chân mà Robinson Crusoe phát hiện được trên hoang đảo.
Cuộc chạy đua này làm tôi ấm người lên. Tôi tiếp tục bước đi khập khễnh qua những nẻo đường chằng chịt như mê lộ. Lưng tôi bây giờ rất đau. Hai bên dưới hàm sát cổ tôi ê ấm vì đụng phải ngón tay của người đánh xe và da cổ bị trầy vì móng tay của ông ta. Hai bàn chân đau đớn vì vết thương trên mặt chân làm tôi bước đi khó khăn hơn. Đúng lúc đó, tôi trông thấy một người mù đang tiến đến gần, tôi vội khập khểnh bỏ đi vì sợ cái trực giác bén nhạy của hắn. Một vài lần, người đi đường vô tình va phải tôi và tôi đã làm cho họ ngạc nhiên vì những tiếng chửi rủa. Rồi có cái gì đó lặng lẽ chạm vào mặt tôi và một tấm màn mỏng bông tuyết rơi xuống chậm chạp. Tôi bị cảm lạnh, cố hết sức mà vẫn không kìm được những tiếng hắt hơi thình lình. Nỗi sợ hãi nhất của tôi lúc này là một con chó đang hướng mùi về phía tôi và đánh hơi một cách kỳ lạ.
Bỗng tôi thấy mọi người nháo nhác, la hét chạy dồn về hướng nhà trọ của tôi. Thì ra đó là một đám cháy. Một đám khói đen cuồn cuộn bốc lên trên những mái nhà và đường dây điện thoại. Nhà trọ của tôi đã bốc cháy. Tất cả quần áo, máy móc và tài sản của tôi đều bị thiêu sạch, chỉ trừ có ba cuốn vở ghi chép và tập ngân phiếu đang đợi tôi ở đường Great Portland...
Người vô hình ngừng lại với vẻ suy nghĩ. Còn bác sĩ Kemp thì bối rối liếc nhìn ra ngoài cửa.
- Vậy à? Kể tiếp đi chứ. - Ông giục.