BỐN MƯƠI
Anh không hiểu làm sao tình yêu mới đây thôi còn là một khu vườn mà giây phút sau lại biến thành trận chiến. Ngay lúc này anh đang ở giữa chiến trận, lòng chung thủy của anh bị thử thách ở mọi góc độ. Và nỗi đau cũng như niềm hạnh phúc cuồng nhiệt thủa ban đầu khi mới yêu đã tuột khỏi tầm tay anh cho tới khi anh nghi ngờ liệu mình có thực sự trải qua điều đó. Giờ đây, tất cả chỉ là những lời nói dối và sự thỏa hiệp. Anh nói dối tất cả mọi người, bắt đầu từ chính mình, bởi đây là một cuộc chiến và ta làm những gì phải làm để đứng vững. Nhưng anh đang dần mất thế kiểm soát, ấy là giả dụ anh đã từng nắm nó trong tay. Những dối trá ngày một trở nên dày đặc và khó khăn hơn. Và bởi thi thoảng nỗi đau trở nên lớn hơn những gì anh có thể chịu đựng, anh giữ một cuốn sổ bọc vải hồ màu đen, giấy cotton dày cộp, ghi lại những cách anh nghĩ ra để tự sát nếu chuyện xảy đến mức đó.
Ta có thể bật bình ga và đợi khói từ từ bốc lên cùng giấc ngủ màu lam nửa tỉnh nửa mê vì nghẹt thở. Ta có thể cứa cổ tay, dao lam luôn sẵn sàng ở đó, và có những nơi trên cơ thể thậm chí còn giúp ta đi nhanh hơn, như phần cổ ở phía dưới tai hay bên trong đùi. Anh đã từng chứng kiến dao đâm vào bụng nhưng thấy không phù hợp với mình lắm. Nó làm anh nhớ tới những con ngựa bị đâm chết ở Tây Ban Nha, ruột thâm tím phòi ra ngoài. Chắc chắn không phải là cách ấy, trừ phi không còn lựa chọn nào khác. Có thể nhảy từ cửa sổ một tòa nhà chọc trời. Anh đã nghĩ đến phương cách này khi ở New York lúc đang say và hạnh phúc sau khi gặp Max Perkins và nhìn thấy tòa nhà Woolworth. Thậm chí anh còn thấy hạnh phúc khi nghĩ đến chuyện ấy. Có thể là giữa biển khơi sâu thẳm, nhảy từ một tàu biển lớn vào giữa đêm tối, chỉ có những ngôi sao làm nhân chứng. Nhưng vậy thì quá lãng mạn và ta cũng phải sắp xếp tàu bè từ trước. Ta cũng có thể bơi bất cứ đâu nếu ta thực sự muốn làm điều đó. Ta có thể lặn xuống sâu và ở dưới đó, để không khí thoát ra khỏi ta và cứ nằm yên, và nếu có ai muốn ta thì, ừ, họ có thể xuống đưa ta lên. Nhưng ngay khi anh suy nghĩ kỹ về điều đó thì anh hiểu rằng cách duy nhất anh thực sự sẽ dùng để kết thúc đời mình là bằng một khẩu súng.
Lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn vào một khẩu súng và nghĩ về việc bóp cò là khi anh mười tám và bị thương rất nặng ở Fossalta. Một cơn đau khủng khiếp như sét đánh bao trùm lấy anh, đau đớn hơn mức anh có thể tưởng tượng. Anh ngất đi và khi tỉnh lại chân anh tê dại, như không thuộc về anh nữa. Đầu anh cũng vậy, nhưng anh đang nằm trên cáng và chờ được các sĩ quan quân y khiêng đi, xung quanh là người chết và những người nằm chờ chết. Trên đầu bầu trời trắng đục, lúng búng giữa ánh sáng và cái nóng. Tiếng thét. Máu khắp nơi. Anh nằm đó trong hai giờ đồng hồ, và mỗi lần nghe thấy tiếng bom nổ, anh không kiềm chế được; anh bắt đầu cầu nguyện. Anh thậm chí không biết từ ngữ tuôn ra từ đâu bởi anh chưa từng cầu nguyện bao giờ.
Người anh sũng máu, phó mặc cho bầu trời, còn bầu trời thì phó mặc cho cái chết. Bỗng nhiên anh nhìn thấy khẩu súng rất gần chân mình, là súng lục của một sĩ quan. Giá anh có thể với lấy nó. Mọi người đều đang chết dần, và như thế bình thường và tự nhiên hơn hẳn nỗi đau của anh. Sự cởi mở gớm ghiếc này. Anh với lấy khẩu súng bằng tâm trí mình. Anh lại với lần nữa nhưng thất bại. Rồi những sĩ quan quân y tới đưa anh đi.
Anh luôn nghĩ mình dũng cảm, nhưng anh chưa có cơ hội để chứng tỏ điều đó trong cái đêm đánh bom ấy. Bây giờ anh cũng không thể chắc chắn gì hơn. Vào mùa thu, anh tự hứa với lòng mình anh sẽ làm điều đó nếu chuyện với Pfife không được giải quyết ổn thỏa trước dịp Giáng sinh, nhưng chưa có gì được giải quyết cả và anh vẫn còn đây. Anh nói với bản thân rằng đó là bởi anh quá yêu cô và cả Hadley nữa, và anh không thể gây tổn thương cho bất cứ ai trong hai người – nhưng dầu vậy họ cũng đều phải chịu đựng rồi.
Bây giờ là mùa hè và mọi việc ngày càng trở nên bất khả. Anh không thể hình dung việc sẽ phải sống thiếu Hadley và càng không mong muốn như thế, nhưng Pfife cũng đang quấn chặt lấy trái tim anh. Cô luôn dùng từ “hôn nhân” và thực lòng nghiêm túc về việc đó.
Anh muốn có cả hai, nhưng không đời nào có chuyện có được tất cả mọi thứ, và tình yêu cũng chẳng giúp gì được anh lúc này. Không gì có thể giúp anh được trừ lòng can đảm, nhưng thực sự thì điều đó có nghĩa là gì? Là với lấy khẩu súng, hay là chịu đựng nỗi đau, sự run lẩy bẩy và sự sợ hãi khủng khiếp? Anh không biết chắc, nhưng kể từ khẩu súng đầu tiên đó, anh đã với lấy nhiều khẩu khác. Vào thời khắc quyết định, anh biết là một khẩu súng sẽ là lựa chọn của Người vợ Paris 525 mình và anh sẽ chỉ cần bóp cò bằng một ngón chân trần. Anh không muốn làm việc ấy, nhưng nếu mọi việc quá tồi tệ – nếu mọi việc thực sự rất tệ – thì tự tử là điều được cho phép. Chắc chắn như vậy.
HẾT