- 7 -
Tiếng gọi se sẻ của ông Chín mài dao kéo ông Hai ra khỏi dòng sông mùi vị:
-Bữa nay mầy có đi vớt rác hông Hai?
Ông Hai hỏi lại:
-Chi vậy bác Chín?
Ông Chín đáp, e dè:
-Tao tính mượn cái xuồng của mầy đặng bơi đi chặt một mớ lá dừa nước.
Ông Hai hỏi tiếp:
-Chi vậy bác Chín?
Ông Chín đáp:
-Phải cơi thêm một cái buồng nữa.
Ông Hai hỏi lần thứ ba, cũng một câu i sì:
-Chi vậy bác Chín?
Ông Chín báo tin vui bằng một giọng não nuột:
-Thằng Út có vợ rồi!
Ông Hai đoán chừng ông Chín không hài lòng về cô dâu mới, nên không dám hỏi thêm.
Ông đáp:
-Cái nghề của con muốn nhanh, muốn chậm, muốn làm, muốn nghĩ...lúc nào cũng được. Bác cần gấp thì lấy liền bữa nay cũng hổng sao.
Rồi ông hỏi tiếp:
-Bác tính đi đâu kiếm lá dừa.
Ông Chín đáp:
-Nghe thằng Bảy xích lô nói ở Bình Chánh có nhiều lắm!
Ông Hai phản đối:
-Bác bơi chi cho xa, gần đây cũng có. Để con dắt bác lại đó!
Ông Chín mừng rỡ, rủ:
-Vậy thì bây mặc cái áo, xỏ cái quần dài vô. Hai bác cháu mình ra quán bà Bèo ăn tô cháo lòng, uống ly cà phê cho ấm cái bụng rồi hãy đi.
Ông Hai nói:
-Mình đi sớm cho mát bác Chín ơi! Ra quán hay gặp bạn bè, ăn uống rồi nói chuyện cà rà mất thì giờ dữ lắm. Tới chỗ còn lo chặt lá dừa nữa. Bây giờ đi liền thì một lát mình về mới kịp con nước, để hông thôi trưa đứng bóng, xuồng nặng mà bơi nước ngược là mệt lắm!
Ông Chín biết ông ngại nên tìm lý do để từ chối.
Ổng nằn nì:
-Ăn cháo chớ thứ gì mà lâu? Húp một cái rột là xong! Đi đi Hai, lâu lâu cho tao mời bây một lần. Có mấy ngàn bạc thôi, đâu có nghèo thêm mà sợ!
Ông Hai cương quyết:
-Tại khi không mà nghe thèm xôi quá mạng nên...
Vách phía bên kia, cô Tám, chắc đang vừa làm vừa lắng tai hóng chuyện, nên vừa nghe ông Hai nói tới đó là lật đật hỏi vọng qua liền:
-Anh thèm xôi gì?
Ông Hai hỏi lại:
-Có xôi đậu phọng hông cô?
Giọng cô Tám tiếc rẻ:
-Xui cho anh, bữa nay tui làm có hai thứ, đậu xanh với đậu đen thôi hà!
Ông Hai an ủi:
-Cũng được! Cho tui hai gói đi, một xanh, một đen.
Cô Tám hỏi thêm:
-Xôi nạt hay cháy?
Ông Hai trả lời một cách dứt khoát mà không thèm hỏi qua ông Chín:
-Một nạt, một cháy?
Cô Tám hỏi thêm:
-Cái nào nạt, cái nào cháy?
Lần nầy thì ông Hai không dám tự mình quyết định mà hỏi ông Chín trước:
-Bác ăn xôi gì? Bác Chín!
Ông Chín đáp:
-Tao ghét đậu đen nhứt hạng.
Cô Tám không chờ ông Hai trả lời mà nói luôn:
-Vậy đen cháy, xanh nạt phải hông?
Ông Hai nói giỡn:
-Cô biết rồi mà còn hỏi làm chi cho mắc công vậy?
Cô Tám ghẹo lại:
-Ông hà tiện nên ăn xôi cháy cho rẻ hay ưa thiệt vậy?
Ông Hai đáp:
-Hồi nhỏ tui thích ăn cơm cháy, xôi cháy lắm mà má tui nhứt quyết không cho. Bởi vậy...
Cô Tám và ông Chín chặn hỏi một lượt:
-Sao vậy?
Ông Hai cười:
-Má tui nói ăn cơm cháy là chữ nghĩa nằm trong bụng cháy tiêu hết, học cũng như không.
Cô Tám hỏi tiếp:
-Có đúng hông?
Ông Hai cười to hơn một chút:
-Từ ngày ở cạnh nhà cô, cô cho xôi cháy ăn miết nên bây giờ không còn lại chữ nào hết!
Cô Tám biết ông Hai nói giỡn nên phụ họa:
-Đúng là làm ơn mắc oán, cho ăn còn bị đổ thừa.
Ông Hai lại cười:
-Thì tui họ Đỗ mà!
Cô Tám hỏi lại:
-Thiệt hay xạo vậy cha nội?
Giọng ông Hai chắc lọi:
-Thiệt mà!
Cô Tám vừa đẩy tấm ván bật lên, vừa đưa hai gói xôi qua vừa hỏi:
-Còn tên? Đừng có nói là ông tên Rác nghe!
Ông Hai khoái chí:
-Sao cô giỏi vậy? Nói trúng phóc!
Cô Tám đổ quạu ngang xương:
-Thôi đi cha! Ai mà hổng biết ông tên Hùng. "Anh Hùng vớt rác" mà!
Ông Hai vừa thò tay cầm vừa hỏi:
-Bao nhiêu?
Cô Tám nói:
-Mười ngàn.
Ông Hai giựt mình, thường ngày ông mua có hai ngàn thôi là ăn tràn bản họng. Ông nghĩ thầm chắc tại mình làm cổ giận nên tính mắc cho bỏ ghét.
Ông lấy cái bóp da đã sờn, loang lỗ nhiều chỗ trong cái gối ra. Cái bóp phồng to vì chứa đủ thứ giấy tờ trong đó. Ở phía trong cái bìa có đính cái khung có tấm nhựa trắng nhỏ, xưa trong suốt nay đã ố vàng. Một tấm ảnh đen trắng 3x4 của một người con gái tóc ngắn, mặc áo dài trắng (đồng phục của nữ sinh thời trước) có đính phù hiệu trường, nằm trong đó. Tấm ảnh chắc đã có từ lâu lắm nên màu sắc đã nhòa. Ông Hai mở ngăn chứa tiền, rút ra tờ giấy màu đỏ. Ông kéo tấm ván ra, chưa kịp đưa tiền qua vách là bị cô Tám sập tấm ván xuống thiếu điều muốn kẹt tay.
Ổng cự:
-Làm gì sập cửa lẹ vậy? Tiền nè!
Cô Tám nói:
- Nói chơi với anh cho vui chớ tui hổng có tính tiền đâu! Hôm trước bác Chín mài mấy cây dao không chịu lấy tiền, bữa nay tui đãi lại bác?
Ông Hai nói:
-Vậy thì tui trả phần tui.
Cô Tám nói:
-Tui không thèm lấy tiền của anh!
Rồi sợ ông Hai phật ý, cô nói đùa:
-Tui cho anh thiếu chịu đó, mai mốt...
Ông Chín lật đật chêm vào:
-Cô mà cho thiếu chịu ấp lẫm chắc muốn người ta trả hổng nổi rồi bắt xác luôn có đúng hông?
Ông Hai nghe ông Chín nói như vậy thì sợ muốn thót tim. Hôm trước Tư Nhậu nói chơi có một câu thôi mà bị "pháo kích" tới tối tăm mặt mũi.
Ông Hai chuẩn bị sẵn hai cái ngón tay trỏ, hể cô Tám mà "bắn" là đóng nút hai lỗ tai liền.
Ông thở dài tự nhủ:
-" Cái ông già Chín nầy khi khổng, khi không tự chui đầu vô miệng cọp. Mới sáng sớm mà bị cái bà La Sát nầy chửi là xúi quẩy cả ngày"!
Vậy mà hổng hiểu tại sao, cô Tám hôm nay hiền rụi, không thèm cãi lại một tiếng nào.
Ông Hai vừa mở cái cửa sau, vừa gọi:
-Bác Chín ơi! Đi được rồi đó.
Chưa thấy mặt ông Chín đâu nhưng đã nghe tiếng hỏi:
-Bây có mấy cây dầm?
Ông Hai đáp:
-Một cây!
Ông Chín im ru hồi lâu, vẫn chưa chịu xuất hiện.
Ông Hai sốt ruột mà không dám hối, một tay bưng cái dĩa mẻ đựng hai gói xôi, một tay xách cái ấm đen thui đựng đầy nước, bước lại cây cầu nhỏ nơi cột xuồng rồi ngó qua nhà ông Chín.
Lúc nầy ông Chín mới ló mặt ra, nói bằng giọng tự hào:
-Tao biết lắm mà, bởi vậy thủ sẵn cái nầy!
Ông đưa tấm ván bề ngang bằng bàn tay, bề dài bằng nửa cánh tay, được đóng vào một khúc tầm vông, có dáng vẻ như cây dầm lên khỏi đầu cho ông Hai thấy.
Nét mặt rạng rỡ, ông khoe:
-Coi tao có cái gì nè!
Ông Hai ngạc nhiên:
-Bác làm làm thêm một cây dầm từ hồi nào vậy?
Ông Chín đáp:
-Đâu có làm! Hôm trước tao vớt được, tính đưa cho bây mà cứ quên hoài. Bữa nay mới nhớ ra, lật đật đi kiếm rồi đem theo đặng một chút bơi phụ.
Ông Hai cười tươi rói, nói:
-Hên quá! Con đang lo bận về xuồng đầy, rủi gặp nước ngược chắc bơi lòi bong bóng.
Ông đặt dĩa xôi xuống, tháo sợi dây lòi tói đang cột vào cây cọc để kéo chiếc xuồng cặp sát vô cây cầu. Ông đặt ấm nước vào đúng cái chỗ thường ngày của nó: Tấm lá sen khô đã dính đầy lọ nghẹ, rồi mới từ từ chuyển cái dĩa xôi xuống cho nằm kế một bên.
Bây giờ lại đến phiên ông Chín sốt ruột, hối:
-Lẹ tay lên bây!
Ông Hai bắt chước mấy nhân vật trong phim Hồng Kông, đáp một hơi:
-Tới liền, tới liền, tới liền...
Khi hai bác cháu đã yên vị, ông Hai đưa gói xôi cho ông Chín, nói:
-Bác khoan có bơi, ăn xôi trước cái đã!
Ông Chín để cây dầm xuống, cầm gói xôi trên tay ông Hai, đưa lên mũi hít một hơi rồi vừa thở ra, vừa nói:
-Phải công nhận là con Tám Gói nấu xôi khéo, ngon hổng ai bằng.
Ông Hai gật đầu phụ họa:
-Người ta hay nói "tối ăn sang, sáng ăn xôi", có ý hạ thấp món xôi. Theo con, sáng mà được một gói xôi của cô Tám thì khoái không gì bằng!
Ông Chín định cắn một miếng xôi, nghe ông Hai nói câu đó thì ngưng mà chộp vội liền rồi xúi:
-Vậy thì bây lấy nó đi!
Ông Hai cười khổ:
-Bác hổng nghe cổ chửi ông Tư Nhậu tới tắt bếp cái vụ ổng ghép đôi con với cổ hay sao mà còn xúi dại? Bộ hổng sợ nổ hai cái lỗ tai sao?
Ông Chín cười:
-Coi bộ cái tay nghề cua gái của thằng Hai mầy còn non nớt quá! Con Tám nó chịu đèn bây dữ lắm rồi đó! Đàn bà hay chướng chướng với làm bộ, làm tịch dữ lắm! Nó làm như vậy có khi để dọ ý nào ngờ bây nhát hít. Tao ở gần nên biết, mấy lúc trời chuyển mưa là nó lo lấy đồ bây phơi ngoài sào vô giùm. Cái thứ xôi nầy nấu thành thạo như nó dễ gì bị cháy, tại thấy bây thích nên cố ý để lâu đó mà!
Ông Hai chối đây đẩy:
-Hổng có đâu bác ơi! Cổ ngó cao dữ lắm! Bảy "chà răng" nhà cửa hẳn hoi mà cổ còn chê, nói gì cái thứ làm nghề vớt rác, ở nhà đá, nhà đạp như con.
Ông Chín bác liền:
-Cái thằng Bảy "chà răng" đen sì, xấu hoắc...Nói chuyện hổng có duyên dùng gì hết thì làm sao mà sánh với bây. Hôm trước bây "ăn ta ni" lên coi đẹp trai quá mạng, ăn đứt hết mấy tay đàn ông xóm mình. Nghe nói ngày trước bây là dân cầm viết, có bồ là Việt Kiều...
Không muốn ông Chín khoét sâu vào vết thương của mình, ông Hai hối:
-Bác ăn xôi lẹ lẹ rồi bơi giúp con một tay!
Ông Chín cự nự:
-Nước xuôi, không cần bơi cũng tới, mắc gì phải cực?
Coi mòi ổng còn mặn mà với cái chuyện cô Tám quá! Bất đắc dĩ ông Hai phải xài hạ sách:
-Bác sắp có thêm con dâu, chắc là vui lắm hả?
Miếng xôi đang nuốt bỗng nghẹn ngang cần cổ. Ông Chín vói tay lấy cái ấm nước rồi kê miệng vô cái vòi mà tu để đẩy nó trôi xuống bao tử.
Ổng nhìn ông Hai, đắn đo một chút rồi mới nói:
-Chẳng giấu gì bây, con vợ của thằng Út làm cái nghề "sang nhứt xứ" đó.
Dân Sài gòn có câu ví "sang như đĩ", cho nên bà con xóm Đình thường hay gọi cái nghề không được coi trọng đó bằng cái tên là "sang nhứt xứ".
Ông Hai lật đật an ủi:
-Mấy cô gái gặp cảnh không may nên mới sa chưn vô chỗ đó, chớ họ đâu có muốn. Vợ thằng Út được kéo ra khỏi nơi ấy, chắc là mang ơn nó với gia đình bác hổng hết! Để rồi bác coi, mai mốt dám nó là đứa con dâu có hiếu nhứt! Biết đâu tuổi già của bác được tụi nó phụng dưỡng đầy đủ.
Ông Chín thở dài:
-Tao già cúp bình thiếc rồi mà có thấy gì đâu! Tao không dám chê, nhưng nghe đâu mấy cái đứa làm nghề đó hay mắc cái bịnh "si đa". Họ nói cái bịnh nầy vô phương cứu. Lại nghe đồn là lây dữ lắm! Tao sợ đem nó về ăn uống, chung đụng rồi lây tùm lum hết nhà...
Ông Hai gạt phắt liền:
-Hổng phải đâu bác ơi! Cái bịnh nầy nó chỉ lây qua đường tình dục thôi hà! Bác mà sợ thì kêu thằng Út dắt vợ nó đi khám. Nếu cổ có bịnh thì kêu nó xài bao...
Ông Chín thở dài:
-Nếu con nhỏ đó có "dính" thì thằng Út cũng ướt nhẹp hết rồi, trùm áo mưa đâu kịp!
Ông Hai đuối lý, cắm đầu nhai xôi chớ chẳng nói thêm được tiếng nào.
Hồi lâu ông Chín mới nói, giọng ngậm ngùi:
-Tao thì hổng sao, chỉ tội nghiệp cho bả. Bả lo quá, buồn quá nên cứ khóc hoài. Bả nói cái nầy là tại bả. Con trai nhờ đức mẹ, tại hồi đó bả cãi lời tía má, bỏ nhà trốn theo tao nên bây giờ mới bị ông trời quả báo. Đêm nào bả cũng trùm mền khóc, tao dỗ cách mấy cũng không được.
Ông Hai an ủi:
-Chuyện đâu đến nổi nào mà hai bác lo làm chi cho hao tổn sức khỏe. Đâu phải ai làm nghề đó cũng mắc bịnh hết! Cho dù tệ hệ nhứt thì thằng Út nó cũng được hưởng qua hạnh phúc, cũng gieo được cái phước là cứu được một người. Như vậy coi như cuộc sống của nó cũng có ý nghĩa, đâu có uổng phí chút nào!
Ông Chín thở dài:
-Tại bây không có con nên mới nói như vậy. Đối với cha mẹ, không có cái khổ nào bằng cái khổ tre già khóc măng, mình còn sống sờ sờ mà con...
Nói tới đó ông Chín liền dừng lại, lắc đầu lia lịa như cố xua cái tư tưởng không may đó ra khỏi đầu mình. Hai con mắt ông bỗng đỏ hoe.
Ông Hai cảm thấy mình có lỗi nên tìm cách cho ông Chín khuây khỏa. Vừa cho xuồng quẹo vào cái ngã ba ngày nào ông vừa hỏi:
-Đố bác tại làm sao mà con biết cái chỗ nầy có nhiều bụi dừa nước?
Ông Chín cự nự:
-Cái vụ nầy thì làm sao tao biết mà đố!
Ông Hai bèn kể cho ông Chín nghe chuyện mình gặp cô gái nhảy xuống sông như thế nào. Cố ý thêm mắm thêm muối cho nó đậm đà, rùng rợn hơn, như đạn bắn chéo chéo ngay trên đầu, để lôi cuốn sự chú ý. Riêng cái chuyện cô gái khỏa thân khi được ông kéo lên xuồng là tuyệt đối không hề đề cập tới, chắc mắc cỡ với sợ ông Chín suy diễn lung tung.
Cho nên ông Chín mới nói:
-Tội nghiệp, cái thời buổi gì đâu mà lộn xộn, khó làm ăn quá mức! Tới nổi con gái cũng phải làm cái nghề đi ăn trộm. May mà được bây vớt lên rồi chạy thoát chớ hông thôi là...Chưa nói tới cái chuyện bị bắt bỏ tù, chỉ một việc bị thiên hạ xúm lại đập nhừ tử là cũng đủ chết.
Ông Hai thở dài:
-Cũng cùng một tội, mấy người ăn cướp coi vậy mà có uy quá. Ăn trộm hiền hơn vậy mà khi bị tóm là bị đánh túi bụi, ăn cướp thì đố ai dám đụng.
Ông Chín hùa theo:
-Bây nhắc tao mới nhớ. Năm ngoái ở xóm lò heo có một thằng nhỏ. Nó ăn trộm có con gà thôi mà bị họ ví bắt rồi đánh tới giập lá lách. Cái chuyện con cứu con nhỏ đó coi vậy mà cũng lớn y như cứu một mạng người đó nghe! Có phước hổng biết đựng đâu cho hết!
Ông Hai suy nghĩ một lát rồi nói:
-Xét cho kỹ ra thì thằng Út nó cũng làm y như con đó bác.
Câu nói đó chừng như hiệu nghiệm. Gương mặt của ông Chín có tươi lên một chút!