← Quay lại trang sách

- 8 -

Ông Hai cho xuồng cặp vào khoảng trống giữa hai bụi dừa nước đầu tiên. Ông Chín nhảy lên bờ trước, nhìn quanh rồi chắt lưỡi hít hà:

-Chỗ nầy dừa nước mọc đặc gật. Bộ bà con mình hổng ai biết hay sao mà bụi nào cũng còn nguyên chưa bị chặt tới một nhánh, tốt thấy mà mê!

Ông Hai nói:

-Bây giờ đâu ai còn lợp nhà bằng lá dừa nữa. Họ mua mấy tấm tôn, lợp một lần rồi xài đời đời.

Ông Chín chắc lưỡi:

-Bởi vậy mới nói, con người ta mỗi ngày một điên...

Ông Hai ngạc nhiên hỏi:

-Sao bác nói lạ vậy?

Ông Chín không đáp mà hỏi ngược lại:

-Bây có vô nhà thằng Tư Nhậu chưa?

Ông Hai lắc đầu:

-Chưa! Có gì ở trỏng vậy bác?

Ông Chín không trả lời mà hỏi thêm:

-Bây có biết tại làm sao mà hể nhìn ra đường là thấy cái đám con, đám cháu của nó. Tại làm sao mà tụi nó cứ nhong nhong ngoài hẻm suốt ngày hông?

Ông Hai lắc đầu, nhưng lại đáp:

-Tụi nó còn nhỏ ham chơi nên ra đường kiếm bạn chớ gì!

Ông Chín cũng lắc đầu:

-Bây còn nhớ cái lần cả xóm rùm beng vụ thằng Tư nhậu trúng con số đề "00" hông? Lần đó nó chơi sang, tháo bỏ hết lá rồi mua tôn về lợp nhà với vừng vách. Từ đó cái nhà của nó y như cái nồi áp suất. Khoảng mười giờ sáng tới năm, sáu giờ chiều là nóng chịu hổng thấu, không thể nào ở trong nhà cho nổi!

Ông Hai cười:

-Hèn gì mà ổng ngồi ngoài quán suốt.

Ông Chín nói:

-Ai chê ngu tao cũng chịu, thà mắc công một chút mà xài lá cho mát. Trời cho giàu lên thì lợp ngói chớ hổng thèm xài tôn. Bây suốt ngày ở trên sông, tối mới về nhà nên hổng biết...

Ông Hai lật đật:

-Biết chớ bác! Mấy bữa nghỉ xã hơi, buổi trưa con phải chạy vô đình ở ké, nằm nhà nóng quá chịu đâu có thấu! May mà cái nhà con xài vách ké của bác với của cô Tám. Một bên là lá còn một bên là ván, chỉ có cái mái lợp tôn thôi mà còn nóng muốn điên.

Ông Chín bỗng hỏi cắc cớ:

-Hồi nãy tao nghe bây nói cái gì mà "sập cửa", bộ cái vách của tụi bây có trổ cửa hả?

Ông Hai giãy nãy:

-Đâu mà có, chỉ có tấm ván bằng bàn tay bị bung nên đưa xôi, đưa tiền qua đó thôi hà!

Ông Chín xòe hết bàn tay, vỗ lên lưng ông Hai một cái chát rồi nói:

-Ba cái ván thùng dở òm à! Có khi nào bây cạy thêm vài miếng rồi chui qua hông?

Ông Hai chỉ tay lên trời, nói lia lịa:

-Thề có trời đất! Từ trước tới giờ con không hề nghĩ đến chuyện đó chớ đừng nói tới làm.

Ông Chín cướp lời:

-Bây chưa nghĩ thì tao nghĩ giùm cho rồi đó! Làm đi!

Ông Hai thở dài:

-Con nuôi thân còn chưa xong, bữa no, bữa đói. Ốc mang mình ốc còn không nổi thì đèo bồng làm chi cho khổ mình, hại người hả bác?

Ông Chín an ủi:

-Sông có khúc, người có lúc. Biết đâu có vợ, có con rồi bây mới chịu lập chí làm giàu. Bỏ cái nghề vớt rác mà xông xáo kiếm tiền với thiên hạ.

Ổng xuống giọng dỗ ngọt:

-Ở một mình buồn lắm! Có người bên cạnh hủ hỉ đỡ lắm con. Bây giờ còn mạnh khỏe ít thấy cần, chừng già yếu rồi bưng chén cơm hổng nổi mới thấy tủi thân, hết muốn sống...

Ông Hai lắc đầu:

-Con bây giờ sắp "ngũ thập tri thiên mạng". Đã biết rõ ý mình và ý trời rồi! Hơn nữa "Lão lai tài tận", sức cùn, lực kiệt, thay đổi hết kịp rồi bác ơi!

Rồi ông nói giỡn:

-Tài sản lớn nhứt của con bây giờ là mấy tấm tôn, vậy mà nghe bác nói chuyện cái nhà của anh Tư, con còn muốn gỡ đem bỏ rồi lợp lá lên cho mát như nhà bác.

Ông Chín đắc ý:

-Hôm bữa thằng Tư Nhậu lại nhà tao, thấy mát quá nên nó đòi đổi. Tao mới hỏi: "Bộ mầy khùng hay sao mà đòi đem nhà tôn đổi nhà lá?".

Ổng dừng lại nhìn ông Hai rồi hỏi:

-Bây có biết nó trả lời sao hông?

Ông Hai lắc đầu.

Ông Chín cười hềnh hệch rồi nói:

-Nó nói: "Tưởng đâu trúng số là hên, ai dè xui quá mạng. Mắc gì đem tiền mua hết mấy tấm tôn. Lợp, vừng kín mít cái nhà rồi ra đường ở hết, trông cho trời mưa mới dám chui vô ".

Nói xong ổng lại cười thêm một chập.

Chờ ổng cười dứt, ông Hai mới hỏi:

-Bác đem theo mấy cây dao?

Ông Chín đáp, hỏi một lượt:

-Một, chi vậy?

Ông Hai thở ra:

-Phải chi mượn thêm một cây, bác cháu mình hai người chặt cho nhanh...

Ông Chín ngắt lời:

-Một mình tao chặt được rồi! Bây chỉ cần gom lá lại rồi chất lên xuồng thôi.

Ông Hai giục:

-Lát nữa là trở con nước đó bác! Bác chặt cho lẹ đặng con làm rút rút cho kịp, hai bác cháu mình khỏi bơi nước ngược, khỏi tốn sức.

Liếc cái cánh tay đang cầm dao của ông Chín, ông Hai gợi ý:

-Hay là để con chặt còn bác thì gom?

Ông Chín coi mòi tự ái, chắc cho là ông Hai chê mình già yếu. Ổng không thèm đáp, quơ dao chém phập một nhát đứt lìa cái nhánh lá dừa ngay tầm tay liền.

Ông Hai khen:

-Bác Chín coi vậy mà khỏe dữ ta!

Ông Chín tự hào đáp:

-Ngày nào tao cũng đẩy chiếc xe ba gác nặng ì lên dốc cầu mà hổng mạnh sao được?

Ông Hai hỏi:

-Sao bác hổng ngồi nhà mài dao mà đổi nghề thu mua phế liệu vậy?

Ông Chín thở dài:

-Nghề mài dao hết thời rồi bây ơi! Ở đó mà ngồi nhà. Ngày nào tao cũng vác cái đòn đi khắp Sài gòn mà còn bữa có, bữa không. Nhờ đổi nghề mới sống nổi đó!

Rồi ông nói thêm:

-Cái nghề mua, bán ve chai nầy coi vậy mà có ăn lắm! Bị người ta xem thường chớ...

Ông Hai gạt ngang:

-Ai dám xem thường cái nghề của bác? Hổng có mấy người như bác, rác đựng đâu cho hết! Khắp trời chắc bọc ni lông bay phất phới. Nói không phải nịnh chớ cái nghề của bác giúp ích cho bà con nhiều nhứt đó! Chẳng những môi trường bớt ô nhiễm, mà nhờ vậy mấy ông, bà già, con nít nhà nghèo đi lượm bọc cũng kiếm được chút tiền.

Ông Chín cười, khoái trá:

-Cái thằng nầy, nói chơi mà nghe có lý quá!

Ông Hai nghiêm nét mặt:

-Con nói thiệt chớ đâu có nói chơi! Bác đi ra ngoại ô mà coi! Họ gom rác đem về đó chất cao như núi. Mỗi ngày cả chục chiếc xe tải rác tới. May mà được lọc bớt lại để bán ve chai, hông thôi còn nhiều gấp đôi, gấp rưởi. Đây rồi rác dám lấn chiếm hết đất, mình không còn chỗ ở nữa đó!

Ông Chín lo thật sự, nên hỏi:

-Vậy mình phải làm sao đây bây?

Ông Hai nói:

-Con cũng đâu có biết! Riêng phần con, ngày nào mà không xả một cọng rác, thì con coi như đó là một ngày thành công nhứt của mình đó bác!

Ông Chín làm thinh, suy nghĩ giây lâu rồi nói:

-Ngẫm ra nhà nghèo có công với bà con hơn nhà giàu!

Ông Hai hỏi:

-Công gì vậy bác?

Ông Chín ngậm ngùi:

-Thì tối ngày đi lượm mót của nhà giàu. Dọn dẹp giùm họ. Họ có tiền nên ăn xài phủ phê, càng giàu thì càng phung phí, bỏ rác càng nhiều. Nếu cái xã hội nầy toàn là nhà giàu thì bây tưởng tượng coi, nó dơ tới cỡ nào? Nó bừa bãi tới cái cỡ nào?

Cái lý luận của ông Chín làm ông Hai cười ngã nghiêng rồi bỗng chới với. Ông Chín nói cũng không sai lắm! Có điều vấn đề ở đây không phải tại người ta dư tiền mà làm cho xã hội bề bộn. Căn bản là tại họ thiếu cái tâm. Nếu cái tâm của họ tăng bằng hoặc hơn cái của thì, ôi chao!

Vừa nói vừa làm nên công việc chạy ào ào. Thấy chiếc xuồng chất lá đầy vun nên đã khẵm, mực nước lé đé mạn xuồng, ông Hai bèn ngăn ông Chín lại:

-Bác Chín ơi! Coi bộ chứa thêm hết nổi rồi đó!

Ông Chín ngưng cái tay dang quơ dao lại nửa chừng rồi hỏi:

-Thêm một nhánh nữa có được hông bây?

Ông Hai lắc đầu, giọng cương quyết:

-Không được đâu bác! Nước đang lớn, tàu bè bắt đầu đi lại nhiều, có sóng to là nguy hiểm lắm!

Ông Chín nghe nói vậy mới chịu hạ cây dao xuống. Ông lột cái áo đang ướt ra, lau cái mặt cũng ướt nhẹp mồ hôi, rồi không mặc trở lại mà vắt ngang vai cho mát.

Ông Hai nói:

-Bác đứng đó nghỉ mệt đi, để con lên trước đặng kềm cái xuồng cho vững. Chừng nào con nói "rồi" thì bác hãy leo lên đằng cái mũi nghen!

Ông Chín gật đầu, móc trong túi quần ra gói Bastos rút ra một điếu, rồi hỏi:

-Làm một điếu nghe Hai?

Ông Hai lắc đầu:

-Con không biết hút thuốc.

Ông Chín nhét gói thuốc vào trở lại túi rồi móc cái túi quần bên kia lấy ra cái hộp quẹt. Ổng mồi điếu thuốc, hóp sâu hai má để hít bằng cả mũi lẫn miệng, cho đến khi nó bắt lửa đỏ rực cái đầu mới thôi.

Ông phun cả đống khói trong miệng ra rồi khen ông Hai liền:

-Bây giỏi quá, không uống rượu, không hút thuốc. Giống tốt như vậy mà không chịu gầy thêm bộn bộn cho thiên hạ nhờ. Thiệt là uổng!

Rồi vừa thở khói ra đằng mũi ông vừa nói:

-Ba cái thằng cà chớn thì gieo rắc tràn lan, đẻ một đống rồi không thèm dạy mà còn xúi đi làm bậy! Phải chi...

Ông Hai vốn ngại nghe khen. Cứ được ai khen là ông lại thấy như mắc thêm nợ, bèn kiếm chuyện nói để đánh bạt mấy câu còn mắc kẹt trong cổ của ông Chín:

-Bác cầm dép lên đi, chịu khó lội sình một chút. Chỗ nầy đất sình không hà nên lún dữ lắm! Con không dám cặp xuồng sát bờ quá sợ bị mắc lầy.

Ông Chín làm theo, lột dép cầm tay rồi bước rất nhẹ nhàng cẩn thận. Bùn lên đến nửa ống cẳng. Leo lên xuồng xong ông thả hai cái giò lòng thòng hai bên, quẩy đùng đùng, vừa giúp cho cái mũi xuồng nhích ra, vừa khiến cái lớp bùn bám vô mấy kẽ ngón chưn trôi đi hết.

Ông Hai nói:

-Chỗ nầy nước chảy ngược, bác ráng bơi ra ngã ba rồi là mình đổi chiều, đi xuôi theo con nước. Tới đó bác khỏi cần đụng tới cây dầm, cứ thả cho nó trôi. Hai bác cháu mình khỏe re!

Nước đang đổ mạnh nên chỉ bơi một đoạn ngắn thôi mà cả hai đều mệt đến lè lưỡi. Ra đến ngã ba, ông Hai đánh một vòng cung thật lớn, cho xuồng cặp sát bờ bên phải rồi trút ra một hơi nhẹ nhỏm.

Ông Chín khen:

-Nhờ bây canh giỏi, gặp được con nước xuôi, chớ hông thôi bơi từ đây về tới nhà chắc đứt hơi luôn. Thành ra tính già ra non, tiền lá không tốn, mà tốn tiền mua cái hòm cho tao còn nhiều gấp mấy lần.

Một chiếc ghe chài không mui, chở cát đầy nhóc đi ngược chiều. Hai cái máy đuôi tôm cỡ lớn gắn ở đuôi ghe đang chạy hết công suất. Khoảng sông nầy khá rộng ghe tàu đi lại khá dễ nên nhiều. Mấy ngọn sóng hình chữ V lan rộng. Gương mặt ông Hai đang thanh thản bỗng nhuốm vẻ lo lắng.

Ổng vội bảo ông Chín:

-Bác thả cây dầm xuống, kềm cái mũi cho chắc phụ con.

Ông Chín lật đật làm theo. Cái xuồng gặp mấy con sóng thì mừng như gặp bạn, nhảy tưng tưng rồi lắc qua, lắc lại...Báo hại họ phải gồng hai cánh tay mà kềm nó lại.

Thấy ông Chín nhìn đăm đăm chiếc ghe, ông Hai nói:

-Lúc nầy người ta đang đập nhà, xây nhà rần rần. Ngành xây dựng phất lên như diều. Bởi vậy ba cái ghe, xà lan chở cát, chở đá chạy dập dìu trên sông.

Ông Chín nói:

-Cát ở đâu mà nhiều quá! Thấy họ chở nườm nượp suốt ngày.

Ông Hai thở dài:

-Họ lấy cát ở miệt đầu nguồn sông Cửu Long. Tội nghiệp dân ở đó lắm bác ơi!

Ông Chín ngạc nhiên:

-Sao vậy?

Ông Hai hỏi lại:

-Bộ bác hổng biết cái vụ đất lở ở An giang? Sập mất tiêu cái chợ Tân Châu sao?

Ông Chín lắc đầu:

-Tao lo kiếm cơm cũng đủ tối tăm mặt mũi, hơi đâu để ý ba cái chuyện thời sự! Mà mấy ông nhà nước ở đâu? Sao hổng chịu ngó chừng, để họ moi tới sập nhà, sập cửa vậy?

Ông Hai lại thở ra, lần nầy còn dài hơn:

-Như vậy mới có chuyện để nói.

Ông Chín chêm thêm:

-Từ ngày nhà nước mở cửa, mấy ông cán bộ, nhân viên hổng biết làm cái giống gì mà giàu lên dữ quá! Họ xây nhà, sắm xe thấy mà ham!

Rồi ổng hỏi ông Hai:

-Sao mấy người nước ngoài họ không làm bên xứ họ mà đem qua nước mình vậy Hai?

Ông Hai đáp:

-Nước mình nhân công rẻ, lại được xã rác thoải mái nên họ thích.

Ông Hai hỏi lại:

-Bác có thích họ hông bác?

Ông Chín nói:

-Ai mà hổng thích? Nhờ vậy mà mấy thằng con, thằng rể của tao mới có cái nghề thợ hồ.

Rồi ổng lại nói:

-Mai mốt nhà nước giải tỏa cái dãy bờ sông của mình. Nghe nói tụi mình được mua nhà trả góp ở chung cư. Bây có mừng hông Hai?

Ông Hai không trả lời mà hỏi lại:

-Nhà bác thì sao?

Ông Chín đáp:

-Mấy đứa nhỏ mừng rơn còn tao với bả thì rầu quá cỡ!

Ông Hai hỏi:

-Sao vậy bác?

Ông Chín lắc đầu:

-Họ hà tiện đất, xây cao lên tới năm, sáu từng. Mấy người già như tao với bả, ba cái dây chằng giãn hết rồi, rủi bắt thăm trúng cái từng cao chót vót thì leo sao nổi?

Ông Hai xúi:

-Vậy thì bác lấy tiền đền bù rồi đi ra ngoại ô mua miếng đất mà cất nhà.

Ông Chín lắc đầu:

-Tụi nó dễ gì chịu. Chê xa với lại khó làm ăn.

Ông Hai cười nói giỡn:

-Bác thấy chưa? Không vợ, không con như con mà khỏe, thích gì làm nấy khỏi sợ bị kỳ đà cản mũi.

Ông Chín hỏi:

-Bây tính làm sao? Ở chung cư đâu có chỗ cho bây cột xuồng?

Ông Hai nói:

-Hổng chừng con cũng bán xuồng, sắm chiếc xe ba bánh rồi đi mua ve chai.

Ông Chín thở dài:

-Tao nghe nói mai mốt cấm xe ba bánh, xích lô...đó bây!

Rồi gợi ý:

-Hay là bây ráng gom tiền mua chiếc Hon Đa rồi đi chạy xe ôm. Cái nghề đó bây giờ có ăn ghê lắm! Thằng Sáu Thẹo ở xóm mình nó đổi đời một cái vù, thấy hông?

Ông Hai phản đối:

-Sao con nghe anh Tư Ốm than quá trời, nói kiếm không đủ tiền đổ xăng với sửa xe.

Ông Chín giải thích:

-Tại thằng Tư nó dở. Thằng Sáu nó chở "gái" không hà! Lúc sau nầy nó kèm thêm cái chuyện dắt mối, còn cho mướn chỗ để họ "làm ăn" nữa.

Ông Hai nói:

-Sao nó gan cùng mình vậy? Ba cái chuyện đó dễ vô nhà đá ở lắm đó bác!

Ông Chín cười:

-Chừng nào vô tù hả hay, bây giờ cứ kiếm tiền xài trước cho sướng cái đã! Cho dù có ở tù cũng được nằm với ngồi chớ đâu có khổ như mấy ông cán bộ.

Ông Hai hỏi lại:

-Bác nói cái gì mà ngộ vậy? Cán bộ thì khổ cái chỗ nào?

Ông Hai chắt lưỡi:

-Không khổ sao được? Họ mắc tội lớn tội nhỏ gì cũng bị treo không hà!

Ông Chín ngồi phía mũi quay lưng lại, ông Hai không thể nhìn tận mặt nên trong bụng cứ phân vân, cứ bán tín, bán nghi hổng biết ổng nói chơi hay thiệt.

Chiếc ghe đã bỏ xa lắc, con sông cũng hết động lòng, cái xuồng cũng bình tâm trở lại. Hai bác cháu họ cùng thở ra một cái khì, lơi hai bàn tay cầm cây dầm ra một chút.

Ông Chín hỏi:

-Cái nghề trên sông nầy coi vậy mà nguy hiểm dữ! Rác thì quá hôi! Hổng biết bây thích cái giống gì mà đeo đuổi tới bây giờ vậy Hai?

Ông Hai chưa kịp đáp thì đã bị ông Chín chặn họng:

-Đừng có nói và bây muốn làm sạch cái con sông nầy nghen! Rác lềnh khênh, hôm sau còn nhiều hơn hôm trước, cho dù bây có chết đi sống lại mấy kiếp cũng vớt hoài không hết!

Ông Hai hỏi lại:

-Bác có đi viếng bà chúa Sứ ở Châu đốc chưa?

Ông Chín gật đầu:

-Hồi kỳ bả đau nặng lắm tưởng chết. Tao hết cách nên cầu xin bà chúa Sứ. Vái cầu may nào ngờ linh hết sức! Bà độ nên hết bịnh cấp kỳ. Tới chừng bả khỏe mạnh lại như bình thường, hai vợ chồng tao bưng mâm trái cây, đi xe đò từ đây tới đó để tạ lễ. Cái miễu lớn quá mạng! Còn lớn hơn mấy cái chùa. Người ta tới cúng đông hết biết! Tao với bả đi trúng ngày vía...

Ông Hai ngắt lời:

-Bác có thấy cái núi ngay trước mặt cái miễu hông?

Ông Chín gật đầu:

-Thấy chớ!

Ông Hai hỏi:

-Bác nhớ cái núi đó cao cỡ nào, tên gì hông?

Ông Chín nói:

-Nó không cao lắm, cái đầu tà bằng bằng chớ không có nhọn như mấy cái núi khác. Còn cái tên thì...

Ông nhăn mặt cố nhớ tên cái núi, chỉ nhớ mài mại nên trả lời mà như hỏi:

-Phải núi "Sam" hông bây?

Ông Hai đáp:

-Đúng rồi đó bác.

Rồi ổng hỏi tiếp:

-Hai bác có leo lên thử chưa?

Ông Chín đáp:

-Thấy người ta đi lố nhố ở trển, tao muốn biết trên đó có cái gì nên rủ bả leo lên coi thử. Mới đi chưa tới đâu là bả than mỏi chưn quá nên quay trở lại.

Ổng dừng ngang rồi hỏi:

-Mà bây hỏi chi vậy?

Tới lúc nầy ông Hai mới chịu giải thích:

-Có một cái núi ở xứ Tây tạng, cao gấp bốn chục lần cái núi Sam đó. Đường đi lên đỉnh núi hết sức là hiểm trở, trơn trợt vì lúc nào cũng đóng đầy tuyết. Lại không đủ ốc xy để thở, vậy mà có người liều chết leo lên cho bằng được đó bác. Có người chết dọc đường, có người lên tới đó rồi về cụt hết mấy ngón tay, cưa luôn hai ống cẳng.

Ông Chín ngạc nhiên:

-Tại sao phải rụng mấy cái lóng tay, phải cưa hai cái cẳng?

Ông Hai cắt nghĩa:

-Tại trên đó lạnh dữ lắm!

Ông Chín không tin:

-Lạnh thì lạnh chớ làm gì đến nổi phải rụng tay, rụng cẳng?

Ông Hai khổ sở vì ông Chín không chịu tin, gãi đầu rồi đưa ra thí dụ.

Ổng hỏi:

-Bác có lần nào đi mua nước đá mà quên đem đồ đựng hông?

Ông Chín gật đầu:

-Hà rằm!

Ông Hai hỏi tiếp:

-Vậy rồi bác làm sao?

Ông Chín quay đầu lại nhìn ông Hai một cái rồi đáp:

-Cái thằng nầy! Sao bữa nay bây nói chuyện như giả ngộ vây? Thì cầm chạy về chớ sao?

Ông Hai hỏi nữa:

-Bác có thấy lạnh hông? Có tím hết mấy cái ngón tay hông?

Ông Chín đáp:

-Có chớ sao không?

Ông Hai cười:

-Bây giờ nếu ai bỏ bác vô cái thùng có lót nước đá xung quanh, rồi phủ nước đá lên khắp đầu cổ, mình mẩy của bác, thì bác nhắm coi mình chịu được bao lâu?

Ông Chín nói:

-Chừng năm, mười phút thôi chớ hổng thể hơn!

Ông Hai thở ra một hơi:

-Vậy mà mấy nhà leo núi đó họ phải chịu đựng cả tháng trời đó bác!

Ông Chín hỏi:

-Họ leo lên đó chi vậy?

Ông Hai đáp:

-Họ chỉ muốn làm một việc khó khăn nhứt đời, chứng tỏ nghị lực của mình.

Ông Chín hỏi tiếp:

-Chi vậy? Có ích lợi gì không? Có ai cho tiền, cho bạc gì không?

Ông Hai lắc đầu:

-Họ làm không phải vì lợi ích cụ thể như tiền bạc hoặc các phần thưởng về vật chất đâu bác ơi!

Ông Chín gặng:

-Vậy thì họ bán mạng để được cái thứ gì!

Ông Hai thở dài, chán nản, biết trước rằng cho dù mình có nói ráo nước miếng cũng chưa chắc được ông Chín tin, hiểu và cảm thông:

-Họ chỉ muốn có được một cảm giác hết sức sung sướng, hết sức phi thường mà ít ai đạt được.

Ông Chín cũng lắc đầu:

-Tao không tin nổi có người bỏ vợ con, cha mẹ, bỏ luôn cái mạng mình để làm cái chuyện không có ích cho ai. Tao nghĩ họ không điên thì cũng ba lơn, ba trợn.

Ông Hai bộc lộ cái ý hướng của mình:

-So với họ thì cái chuyện con làm có đáng gì đâu!

Ông Chín lắc đầu:

-Người ta leo lên rồi leo xuống, về tới nhà là khỏe re! Còn bây ngày nào cũng đi vớt rác, vớt hoài còn hoài, bộ không thấy nản sao? Đừng có nói với tao là bây làm nghề nầy để kiếm cơm nghe, tao không có tin đâu! Thiếu gì nghề sạch sẽ, nhẹ nhàng hơn, kiếm tiền nhiều hơn.

Rồi ổng nhỏ giọng:

-Tao nói cái nầy bây nghe rồi đừng có buồn nghen! Tại bây không biết thôi! Chớ bà con trong xóm mình, nhiều người họ nói là bây tưng tửng đó!

Ông Hai cười khà khà. Hình như ổng không buồn, không tự ái chút xíu nào mà còn khoái mới lạ!