← Quay lại trang sách

- 9 -

Chiều hôm đó, ông Chín nhứt định buộc ông Hai phải nhậu với mình một bữa.

Bà Chín tuy hết sức chống đối chuyện ông uống rượu, nhưng vì biết chồng muốn trả công cho ông Hai nên đành bấm bụng chìu theo.

Bà lật đật sai thằng Út xách xe đạp chở mình ra chợ Hòa Bình, lựa mua một con gà mái tơ, thiệt mập, thiệt ngon để nấu cháo và làm món gà xé phai đãi khách.

Biết ông Hai không thích uống rượu lại sợ chỗ đông người...Để câu chuyện của họ thêm đậm đà, thân mật, hơn nữa bị vợ cấm nên ông Chín không dám rủ Tư Nhậu. Thế nhưng ổng quên nhốt mấy con ruồi lại. Cái bọn phản chủ đó liền bay vèo đến nhà Tư Nhậu đưa tin.

Ông Hai tắm xong vừa leo lên nhà là nghe tiếng ông Chín gọi hối hả:

-Hai ơi! Qua húp với bác chén cháo.

Biết không thể từ chối ổng bèn "dạ" một tiếng thiệt to rồi nói:

-Con mặc đồ xong là qua liền!

Ông Hai lấy cái quần dài với cái áo tay dài dưới đáy rương ra mặc vì sợ ngồi lâu quá bị muỗi thui.

Vừa thấy ông Hai qua là ông Chín múc cháo trong tô ra hai cái chén không trong mâm liền. Ổng cố ý lựa miếng huyết gà thiệt ngon để múc vô chén cho ông Hai.

Cầm chai rượu lên, ông Chín rót đầy cái ly của ông Hai trước rồi mới rót cho mình. Rót xong, ông dùng hai ngón tay, cầm cái ly ba xi đế trước mặt mình lên một cách hết sức điệu nghệ, hết sức khéo léo. Lớp nước đầy vun trên mặt đứng im ru, không đổ ra ngoài đến một giọt.

Ông Hai cũng bắt chước, cong ngón tay út lên, cầm cái ly đã được rót đầy rượu của mình chỉ bằng hai ngón cái và giữa. Chẳng thể nào "đẹp"bằng ông Chín, ly rượu của ổng rung rung như đứa bé vừa mới biết đứng chựng lại hấp tấp tập đi, té nghiêng, té ngả, ướt mấy ngón tay.

Ông Chín chạm mạnh miệng ly rượu của mình vào ly của ông Hai khiến rượu trong hai ly cùng nhảy tưng lên. Có mấy giọt từ ly nầy phóng qua ly kia khiến ông Chín thích thú. Ổng nhướng mắt (cái tật của ổng là mỗi khi muốn phát biểu trịnh trọng, bắt buộc phải làm cái động tác, chống hai cặp chưn mày lên cao hết cỡ rồi nhìn chầm chầm vào gương mặt của đối phương).

Ổng nói:

-Hai mầy! Hôm nay bây giúp bác hết lòng, bác cảm động lắm, mang ơn lắm! Ly rượu nầy...

Ổng vừa nói tới đó thì Tư Nhậu bỗng lù lù xuất hiện.

Y hỏi giọng hờn mát:

-Chà bữa nay anh Chín có chuyện gì vui mà bày tiệc ăn mừng vậy ta?

Gương mặt ông Chín đang bừng bừng hào khí, bỗng sượng trân. Ổng nhìn Tư Nhậu rồi ngay lập tức đổi sang giọng hết sức ngạc nhiên:

-Ủa! Chú Tư, chú đi dâu mà hồi nảy tui sai thằng cháu đi mời, nó nói là chú không có ở nhà?

Nét cau có trên gương mặt Tư Nhậu giãn ra liền.

Y nói:

-Tui ở nhà chớ đâu có đi đâu! Chắc ra nhà sau nên nó không thấy.

Tư nhậu chắt lưỡi, không biết y nói thiệt hay muốn gỡ quê cho ông Chín:

-Cái đám con với mụ vợ của tui, hể thấy ai tới kiếm, cho dù tui có ở nhà họ cũng nói dóc là không. Tui chửi hoài mà cái tật đó cũng không chịu bỏ. Cũng may mà tự dưng tui nổi hứng, thấy chiều nay mát trời quá mới đi kiếm anh, tính rủ ra quán Cây Xoài ngồi uống ít ly.

Tư nhậu mới năm mươi bốn tuổi thôi, nhưng vì có thâm niên trong nghề nhậu nên trông y chẳng trẻ hơn ông Chín mài dao, người hơn ổng mười sáu, mười bảy tuổi, là mấy. Y mạnh dạn gọi ông Chín bằng anh và đối xử với ông Hai như một tên tép riu đến xin tập sự.

Ông Chín lật đật mời:

-Vô đây! Ngồi đây! Sẵn mồi, sẵn rượu, đi đâu xa cho mắc công?

Ổng đặt ly rượu xuống rồi gọi toáng:

-Bà ơi! Đem thêm cái ly, cái chén ra cho tui.

Bà Chín đem ly, chén, đũa, cả cái muỗng nhôm ra, thấy tư Nhậu thì hơi khựng lại, cái mặt chù ụ xuống liền. Khi ký phép cho chồng uống rượu, bà có ra điều kiện là không được rủ Tư Nhậu, bởi theo nhận xét của bà, lần nào mà ông Chín nhậu với ông Tư thì "hổng chết cũng bị thương".

Tư Nhậu vừa nghe ông Chín gọi vợ thì bỗng nhiên co ro, cúm rúm, mất tự nhiên. Mới hôm kỉa, hôm kia, bà Chín đã đến tận nhà của y, vừa rưng rưng nước mắt vừa nói:

-Chú Tư thương tui, đừng lôi kéo ổng đi nhậu nữa. Ổng có rủ chú cũng từ chối giùm! Chẳng phải tui không muốn ổng uống rượu với chú đâu! Tại ổng có cái chứng đau bao tử, uống nữa là chết...

Y đã hứa với bà một cách trịnh trọng rằng, chẳng những mình không rủ mà cho dù ông Chín có tới nhà rủ rê, có mời mọc hết lời cũng dứt khoát không đi.

Hai tia mắt của bà Chín như hai mũi tên cắm vào tư Nhậu. Y vội cúi mặt tránh tia nhìn của bà.

May sao ông Chín kịp thời phân bua với vợ:

-Chú Tư đây là khách của thằng Hai...

Nét mặt của bà Chín từ từ giãn ra còn ông Hai thì ngạc nhiên tột độ. Lúc nầy bà Chín mới chịu nhếch môi cười, chào một câu gọn lỏn:

-Chú Tư!

Rồi quày quả trở vô, ông Chín và Tư Nhậu cùng thở phào nhẹ nhỏm.

Ông Chín mài dao nổi tiếng sợ vợ nhứt xóm. Nhìn ổng người ta không tin rằng cái người đàn ông to lớn như cây cột đình ấy, đã nhiều lần bị người phụ nữ nhỏ xíu, gầy teo, ốm nhách như con thằn lằn, đứng chưa tới cái càm của mình nầy, xách lỗ tai lôi đi ngờ ngờ ngoài đường.

Ông Chín thương vợ nhiều hơn sợ. Biết bà ốm yếu, hơn nữa vì lo cho sức khỏe của ông mới làm vậy nên không bao giờ động thủ, chỉ riu ríu đi theo.

Hể ông đi nhậu ở đâu bà cũng đi tìm cho bằng được để lôi về. Mấy người đàn ông trong xóm thấy vậy cũng ít dám mời, chỉ có một mình tư Nhậu là bám dai như đĩa.

Lần nầy vì nể mặt ông Hai, người mà bà cho rằng có tư cách nhứt xóm, lại vừa bỏ công ăn việc làm giúp ông Chín nên bà mới chịu để yên cho tư Nhậu.

Tư Nhậu nghe ông Chín nói vậy thì bỗng đùng đùng nổi cơn tự ái. Nghĩ bụng: "Mình như vầy mà phải ăn theo cái thằng cha Hai Rác sao?". Y muốn đứng lên đi về quá mạng mà ngặt một nổi, con ma rượu cứ leo lên đè đầu, cởi cổ bắt phải nằm mẹp sát ván.

Ông Chín đoán biết cái tâm trạng đó! Để an ủi người bạn cố tri, ông bèn gắp cái phao câu ú nu trong dĩa gỏi gà, bỏ vô chén Tư Nhậu rồi nói:

-Tui biết chú ưa nhứt là cái món nầy, nên biểu bả lựa con gà mái dầu thiệt ngon để nấu cháo, trộn gỏi. Ăn đi chú! Làm một miếng dằn bụng trước rồi hãy uống để ba cái rượu nó khỏi phá bao tử.

Ông Hai nghe vậy thì không đợi ông Chín mời tới mình, bưng chén cháo có miếng huyết gà lên húp, rồi cầm đũa vớt miếng huyết lên, chấm vô chén nước mắm tỏi ớt ăn một cách ngon lành.

Ông Tư bỗng hỏi ông Hai bằng cái giọng xách mé:

-Nghe nói hôm trước mầy vô mánh hả Hai?

Ông Hai ngạc nhiên, hỏi lại:

-Mánh gì mà vô?

Ông Tư khăng khăng:

-Đừng có chối! Ai cũng biết mầy vớt được cái bọc có mấy cái răng vàng, đem bán được tiền khẵm lắm mà. Rồi đi sắm đồ, bao gái đủ thứ hết!

Ông Hai cười:

-Trời đất ơi! Ai đồn ác vậy? Cái hàm răng giả bằng nhựa làm tui hết hồn, đem liệng còn không kịp.

Ông Tư hỏi tới:

-Hổng phải vậy thì mầy lấy tiền đâu mà bao gái cả đêm...

Ông Hai đổ quạu, ngắt ngang:

-Cái cô gái mà anh nói đó là người đàng hoàng chớ không phải "gái" đâu nghen. Cái bữa cổ tới ở nhờ, tui nhường nhà rồi ra đình mà ngủ, có bác Chín đây làm chứng!

Ông Chín gật đầu rụp rụp rồi nói:

-Đúng vậy đó chú Tư!

Biết cái gút mắc nằm ở đâu, ổng nói tiếp:

-Mâm nhậu nầy nhờ thằng Hai mà có. Từ sáng tới giờ nó chở tao đi chặt lá dừa, chở về rồi phụ róc ra còn đem phơi giùm nữa. Bởi vậy bả mới...

Tư Nhậu tiếp lời:

-Vậy tui phải cám ơn Hai Rác mới phải.

Ông Chín lật đật rót đầy cái ly vợ mới đem ra, đưa cho Tư Nhậu rồi nói:

-Vô đi chú Tư, vô đi Hai, bữa nay uống rượu có "ba tăng" (môn bài, giấy phép) hẳn hoi! Hai thằng bây cứ bình tĩnh mà uống, say chết bỏ, say quên thôi, say...

Ông đang nói ngon trớn, y như thả xe ào ào xuống dốc. Bỗng nghe một tiếng tằng hắng vọng ra từ phía sau tấm vách, bèn thắng lại một cái rụp, ngã lộn đầu, mặt tái nhách!

Ông Chín gỡ quê bằng cách gắp nguyên cái đùi gà bỏ vô chén ông Hai rồi hối:

-Bây không uống được nhiều rượu thì phải ủng hộ cái dĩa gỏi giùm bả. Nãy giờ không ai đụng tới nó nên bả mới tằng hắng để nhắc đó!

Ông Hai đang đói meo nên không từ chối, xơi một cách ngon lành. Ổng vừa ăn hết cái đùi gà, ông Chín liền đưa thêm nguyên cái cánh, còn múc đầy chén cháo cho ổng nữa.

Sự săn đón của ông Chín đối với Hai Rác khiến Tư Nhậu thấy chướng con mắt. Y cho rằng mình chịu ngồi chung với ông Hai Rác đã là một sự hạ mình rồi, đáng lẽ ông Chín phải ưu ái y hơn mới đúng. Huống hồ chi họ còn lạ bạn nhậu lâu đời với nhau, đằng nầy...

Không chờ ông Chín giục, Tư Nhậu bưng ly rượu đầy nhóc lên uống một cái ót. Y nhìn đăm đăm xuống đáy ly, ho lên một tiếng rồi hỏi:

-Anh Chín đong rượu của ai vậy?

Ông Chín đáp:

-Của thằng Sáu mặt mụn chớ còn ai vô đây nữa.

Nhìn gương mặt nhăn nhó của Tư Nhậu, ổng gặng:

-Sao vậy? Có chuyện gì hông?

Tư Nhậu trề môi:

-Cay quá!

Ông Chín phật ý:

-Tao đâu thấy cay co gì! Chú có bị tưa lưỡi hông?

Rồi quay sang ông Hai ổng hỏi:

-Bây uống có nghe cay hông Hai?

Hai Rác chưa kịp trả lời đã bị Tư Nhậu chặn họng:

-Cái thằng nầy có biết uống rượu đâu mà anh hỏi.

Ông Chín nghe Tư Nhậu nói vậy thì sợ ông Hai giận, ổng nói:

-Chưa chắc! Người ta ít uống đâu phải không biết uống, tại hổng thích mà thôi!

Tư Nhậu bắt bẻ:

-Người ta không thích thì tại sao mình phải ép. Bộ anh không biết cái câu "rượu bất khả ép" hay sao?

Ông Chín thấy không khí hơi găng, muốn xoa dịu nên cầm cái chai lên rót đầy ly cho Tư Nhậu, chêm thêm cho đầy cái ly còn phân nửa của Hai Rác rồi nói:

- "Rượu bất khả ép mà ép bất khả từ ". Cụng ly một cái coi nào! Vô trăm phần trăm nghe!

Tư Nhậu dốc hết ly rượu vô miệng rồi nhìn Hai Rác một cách thách thức. Ông Hai không biết vì nể mặt ông Chín hay chấp nhận sự thách thức đó, mà cũng làm một cái ót hết ráo ly rượu.

Ông Chín vỗ bàn tay lên lưng ông Hai rồi khen:

-Giỏi! Bây lính mới mà uống như vậy là "trình độ" lắm!

Tư Nhậu nghe ông Chín tâng bốc Hai Rác thì càng thêm ghét. Thấy ông Hai múc cháo cho vô miệng cặm cụi nhai liên tục thì nói kháy:

-Thằng nầy văn võ song toàn à nghen! Uống dữ mà ăn còn tợn gấp đôi!

Ông Hai thấy Tư Nhậu cứ đeo theo công kích mình hoài nên vừa buồn, vừa bực. Ông không thèm trả lời, cứ tà tà múc cháo đưa lên miệng rồi tà tà nhai, tà tà nuốt.

Sự im lặng của Hai Rác làm Tư Nhậu cảm thấy mất mặt với ông Chín, y nói:

-Cháo ngon lắm hả mậy? Sao cứ cắm đầu ăn mà không khen tiếng nào hết vậy?

Hai Rác nhìn thẳng vào mắt Tư Nhậu rồi hỏi:

-Anh muốn cái gì?

Tư Nhậu đáp, không cười

-Muốn uống thi với mầy đó! Dám hông?

Hai Rác gật đầu rồi nói:

-Với một điều kiện.

Tư Nhậu hỏi:

-Điều kiện gì?

Hai Rác gằn từng tiếng:

-Làm thinh mà uống!

Tư Nhậu vỗ tay lên đùi một cái chách rồi nói:

-Ô kê con gà đen.

Ông Chín lật đật can:

-Thôi, thôi! Uống sương sương đặng về ngủ cho ngon, đừng có...

Tư Nhậu gạt phắt một cách hằn học:

-Anh mà cản là tui nói là anh sợ hao rượu, tốn mồi đó nghe!

Rồi Tư Nhậu nhìn chai rượu. Ông Chín biết ý nên gọi to:

-Út ơi! Út.

Thằng Út từ nhà sau chạy ra hỏi:

-Ba kêu con hả?

Ông Chín đáp:

-Ừ!

Ổng vói tay kéo cái đầu của thằng Út xuống, sao cho cái lỗ tai của nó kề sát miệng mình rồi nói nhỏ xíu:

-Con ra quán thằng Sáu mặt mụn, biểu nó cho mượn cái chai, đong cho ba nửa lít rượu. Nói với nó là chịu khó ghi sổ giùm ba, ngày mai nhứt định ba ghé trả.

Út vỗ tay lên cái túi áo trước ngực, nói:

-Khỏi đi ba, con có tiền nè!

Ông Chín gật đầu:

-Tốt, đi liền đi!

Ông Hai nghe vậy thì cản:

-Bác Chín đừng mua, con uống chừng nầy là đủ rồi!

Tư Nhậu nói:

-Mầy đủ chớ với tao là chưa thấm tháp gì hết!

Hai Rác nhìn Tư Nhậu rồi hỏi:

-Tại sao anh muốn nhậu thi với một người không biết uống rượu như tui? Chưa biết ra sao nhưng cho dù có thắng cũng đâu có vẻ vang gì.

Tư Nhậu đáp:

-Tại tao không ưa mầy!

Hai rác gằn mạnh từng tiếng:

-Tui làm cái gì mà anh ghét?

Tư Nhậu làm thinh. Thật ra trước đây y đâu thèm để ý đến Hai Rác. Họ như hai hành tinh không cùng quỹ đạo, chưa hề đụng chạm đến nhau.

Đối với Tư Nhậu cái hạng người mà y ghét nhứt là những người không biết uống rượu nhưng hết sức thành đạt. Tại sao? Ấy bởi vì mỗi lần gây lộn với vợ y đều bị bả nêu tên mấy người đó ra để so sánh, để dè bỉu y:

- "Thấy nhà ông Tư thợ may hông? Nhờ không uống rượu, nói đâu ra đó nên con cái nó phục. Con người ta học hành đàng hoàng, cầm viết ký tên rồi lãnh tiền cả xấp, đâu có như mấy thằng con cà nhỏng của ông ".

Rồi thì liệt kê thêm hàng loạt nào là Năm thợ điện, Út cạo heo...Ngay cả thằng cha Mười thọt bán vé số, người ngợm thấy mà gớm vậy mà nhờ có thằng con vừa đậu vô cái trường gì đó, cũng được bả cho leo lên vai ông mà ngồi.

Hai rác không nằm trong số đó. Bởi y tuy không uống rượu nhưng cũng chẳng thành đạt tí ti nào.

Tư Nhậu đáp:

-Ghét là ghét không có lý do gì hết!

Rồi lầm bầm như nói một mình:

-Cái thứ vớt rác mà bày đặt...

Hai Rác cười gằn:

-Anh có tư cách gì mà xem thường cái nghề của tui? Nó có ích hơn cái thứ nghề tối ngày rình mò... Coi ai có động ly, động chén là nhào tới kiếm ăn.

Tư Nhậu sấn sổ:

-Mầy nói ai nhào tới kiếm ăn?

Ông Chín lật đật can:

-Thôi, hai thằng bây vô duyên hết sức! Nhậu cho vui mà khi không...

Tư Nhậu nói:

-Anh thấy đó! Nó kiếm chuyện với tui...

Ông Chín nạt ngang:

-Có mầy kiếm chuyện với nó thì có! Mầy giận cá chém thớt! Nhậu ở nhà tao mà mầy làm như vầy là không coi tao ra gì, muốn dằn mặt tao phải hông?

Tư Nhậu thấy ông Chín giận thì lật đật xuống nước:

-Em xin lỗi anh Chín, em nào có dám dằn mặt anh. Chỉ tại...

Nói tới đó y ta bí, chẳng biết làm gì bèn cầm chai rượu lên rót đầy hai cái ly của y và của Hai Rác rồi nói:

-Vô đi mầy!

Ông Hai không đợi giục thêm, bưng ly rượu lên uống cạn.

Từng ngụm rượu trôi xuống đẩy nỗi buồn từ đáy lòng ông trào ngược. Ông bỗng nghe vô cùng ân hận, nghe có lỗi với ba, má, mấy đứa em và nhứt là đối với Thủy, cô bạn gái của mình.