← Quay lại trang sách

- 10 -

Tối đó, cô Tám đang ngủ bỗng nghe một giọng nói như rên rỉ, hết sức thống khổ của ông Hai bên kia vách:

-Thủy ơi! Anh xin lỗi em! Anh đã giết chết giấc mơ của em, giết chết tương lai và quá khứ của hai đứa mình. Anh làm cho em phải xấu hổ khi nghe ai nhắc đến tên anh. Chắc em lợm giọng khi nhớ đến những cái hôn của anh. Chắc em cho rằng anh cố chọn cái nghề nầy để trả thù em. Không phải vậy đâu! Không phải vậy đâu! Lúc nào anh cũng thương và nhớ em cho dù em đã hơn một lần dứt áo ra đi. Nhưng cái tình anh dành cho em không lớn bằng cái tình anh dành cho sông. Anh đau lòng biết bao khi thấy những con sông bị rác xâm chiếm càng ngày càng nhiều. Anh muốn ngăn chặn cho dù biết rằng sẽ bị nó cuốn đi và nhận chìm trong nay mai. Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng, điều ác cho dù lớn cách mấy cũng rất dễ làm còn điều thiện thì ngược lại...

Một tiếng nôn khan khiến câu nói ngắt quảng, tiếng rên rỉ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Câu tâm sự dành cho một người phụ nữ khác lại khiến cho cô Tám ràn rụa nước mắt. Tiếng muỗi vo ve khiến cổ đâm lo. Cô Tám nhìn qua kẻ vách, nhà ông Hai không thắp đèn, tối hù nên không biết ổng có giăng mùng hay chưa. Cổ đẩy tấm ván lên rồi thò tay qua quơ, bàn tay cổ chỉ chạm vào không khí.

Cô Tám gọi nhỏ:

-Dậy giăng mùng đi anh Hai, muỗi hút hết máu bây giờ.

Chẳng nghe ừ hử gì hết! Cô Tám lập lại hai, rồi ba lần, rồi bốn lần...Tiếng vo ve ngày càng nhiều. Cô Tám không chịu nổi nữa, tháo sợi dây chì ràng rịt cái chốt của cánh cửa sổ có từ trước, mà khi ông Hai cất nhà và xin xài ké vách cô đã bế lại, cột chắc cứng để đề phòng.

Không cần thu người cô Tám cũng chui lọt tót qua cái cửa khá rộng. Cô mò mẫm trong bóng tối, thả cái mùng được vắt gọn trên đầu xuống. Tấn cho mí mùng nằm dưới mép chiếu xong, cô Tám cong người định kéo ông Hai vào giữa chiếc chiếu. Ổng coi ốm vậy mà nặng ì! Cô Tám cúi sát người, ráng gồng mình nâng hai cái vai vạm vỡ. Hai trái ngực của cô trĩu xuống, quẹt vào cả mắt lẫn mũi lẫn miệng của ông Hai. Cổ vừa kéo vừa lôi, hì hục mãi mới xong. Chưa kịp bỏ tay ra thì một vòng ôm đã giữ chặt cô Tám lại, giọng nói như mớ ngủ của ông Hai vang lên, nhẹ như hơi thở:

-Đừng bỏ anh! Đừng về bên đó nữa!

Cô Tám rúng động toàn thân, vậy là ông Hai vẫn tỉnh và đã nhận ra sự hiện diện của cô. Nhớ đến sự đụng chạm giữa hai người, cô Tám mắc cỡ cứng mình.

Phản ứng đầu tiên của cô Tám là chỉ muốn bỏ chạy. May mà bóng tối giúp cổ trấn tỉnh lại. Cổ nghe giận mình nên quyết định trừng phạt ông Hai. Cô Tám bèn xòe năm ngón tay, dùng hết sức bình sinh, đập đại vô mình ổng một cái thiệt mạnh. May mắn làm sao nó chỉ trúng lên bụng.

Cổ trách:

-Đồ quỷ, vậy mà nãy giờ nằm im ru làm người ta lôi gần chết.

Vòng ôm chợt lỏng ra, hai cánh tay đang vòng ngang lưng cô Tám bỗng rơi xuống chiếu.

Cô Tám tưởng ông Hai quá đau nên giận, cổ hối hận tràn trề rồi không leo về nhà mà nằm xuống bên cạnh ổng. Cái mùng hơi hẹp nên cổ phải ép sát vô để không bị muỗi chích. Hai cánh tay, hai cái chân của họ dính vào nhau. Ông Hai chắc còn giận nên vẫn nằm im ru không nhúc nhích.

Cô Tám nhớ ra ông Hai là người kín đáo. Từ trước tới nay chưa từng có lời lẽ hay cử chỉ cợt nhã. Cho dù lớn tuổi hơn nhưng chẳng bao giờ xưng anh và gọi cổ bằng em, chỉ "cô cô", "tui tui" khi nói chuyện (điều nầy cũng rất hiếm hoi) và chẳng bao giờ nhìn lén qua kẽ vách.

Vậy mà bây giờ xưng anh còn năn nỉ cổ ở lại, thật là không thể tin nổi!

Cô Tám suy diễn xa hơn, cho rằng ông Hai muốn mượn rượu để tỏ tình đặng rủi có bị cổ từ chối thì đổ thừa là tại rượu xúi, cho đỡ mất mặt.

Cổ chép miệng nghĩ thầm:

-"Ổng sợ cũng đúng thôi vì bấy lâu nay, mình toàn là bật đèn đỏ, nói chuyện với ổng bằng cái giọng "dùi đục chấm nước mắm " không hà! Cái đánh vừa rồi của mình chắc khiến ổng cho rằng mình từ chối nên đập thẳng tay, chắc hết hồn nên chẳng dám cục cựa".

Vì nghĩ vậy nên cổ càng hối hận tràn trề, bèn bậm gan dấn thêm một bước là nghiêng người, lòn một cánh tay xuống sát chiếu mà ôm lấy ông Hai.

Kề miệng vào sát lỗ tai ổng, cô Tám nói:

-Xin lỗi nghe, tui đánh giỡn nào dè quá mạnh tay nên anh hiểu lầm. Tay chưn tui cứng đơ hà, quen làm việc nặng nhọc, cầm dao chẻ củi mỗi ngày nên nó đâu có dịu nhĩu như người ta! Chắc là anh đau lắm phải hông? Thôi đừng có giận nữa nghen!

Ông Hai không đáp.

Cô Tám nói thêm:

-Sẵn đây tui mới nói, tui để ý tới anh lâu lắm rồi! Tui sợ anh hổng ưa nên đâu dám nói ra. Tại tánh tui không có nói ngọt được, cái giọng xắm xỏn quen rồi! Cũng bởi vậy mà hồi trước cứ bị ba con Gọn đánh hoài hà! Anh có thương tui thì thông cảm, đừng để bụng...

Nói tới đó cổ ngưng ngang vì nghe tiếng "kho...kho...kho...ò...ò...ò..." đáp lại.

Cô Tám quá hụt hẩng bèn ngồi phắt dậy, chui qua cửa về nhà rồi gài chặt lại y như cũ.

Thế rồi không hiểu vì sao, độ một giờ sau cổ bỗng quay trở lại...

Đến trưa ông Hai mới tỉnh giấc. Đây là lần đầu tiên uống rượu nhiều như vậy nên ổng say bí tỉ, cơ thể chưa kịp thích nghi nên phản ứng rất ư dữ dội! Ổng nghe bụng cồn cào, miệng khô khốc, đắng nghét, đầu lừng khừng như có một đám ong đang cự lộn ở trỏng. Kế đó là cái cảm giác chơi vơi bởi chưa xác định được thời gian, nơi chốn.

Ông Hai mở banh hai mắt ra rồi cố nhớ lại từng chi tiết theo thứ tự. Ổng nhớ mình đã được thằng Út cặp nách đưa về, nhớ mình đã đóng cửa, gài lại hẳn hoi. Riêng cái chuyện bỏ mùng và tấn lại đàng hoàng thì hoàn toàn không nhớ. Ổng lấy làm ngạc nhiên một cách thích thú. Tự khen rằng cái nếp sống ngăn nắp đã ăn sâu vào xương máu, nên cho dù say đến mất ý thức, tiềm thức vẫn thay mặt điều hành. Chính nó đã đưa ra mệnh lệnh cho cái đầu điều khiển tay chân, thực hiện những công việc thường ngày một cách điều độ, chính xác.

Giấc mơ trong cơn say còn để lại trong đầu ông Hai một mớ hình ảnh lộn xộn. Ổng nhớ dường như mình đã đi đến một nơi nào xa lắm ( cũng không hẳn đi, phải gọi là thăng mới đúng). Ông đã gặp Thủy, đã bộc bạch rất nhiều, đã được nàng tha thứ và hình như họ đã yêu nhau....

Ông Hai nhắm mắt lại, cố sắp xếp những hình ảnh đó theo thứ tự, muốn tận hưởng thêm một lần nữa cái cảm giác thăng hoa, muốn cảm nhận một lần nữa sự tiếp xúc của hai cơ thể... Thế nhưng ông càng cố gắng thì chúng càng lộn xộn và mờ nhạt hơn, cuối cùng thì mất hẳn. Ổng chợt nghe buồn đến quặn ruột.

Bên vách kia ông Chín hãy còn nằm nướng.

Ổng nghe tiếng ông Hai trở mình nên hỏi vọng qua:

-Bây dậy chưa Hai?

Ông Hai đáp:

-Con dậy rồi bác!

Ông Chín hỏi tiếp:

-Hồi tối có biết nhớ mà bỏ cái mùng xuống hông hay là bị muỗi thui đỏ lòm cái mình rồi!

Ông Hai cười, đáp:

-Con say nhưng chưa đến đổi, còn nhớ buông mùng nên không bị muỗi chích một nốt nào.

Ông Chín thở dài:

-Bây không vợ vậy mà sướng! Tao bị bả lôi ra khỏi mùng, mấy con mũi nó cắn nát bấy cái mặt...

Bà Chín cự lại:

-Ông nói như vậy mà nghe được hả?

Ông Chín đáp:

-Được chớ sao không, đâu bà dòm cái mặt tui coi!

Bà Chín nạt:

-Ai biểu chui đầu ra ngoài làm chi? Tui thức canh suốt đêm, hổng biết mang ơn mà còn cằn nhằn.

Bả ngừng lại, phun nước miếng một cái phẹt rồi chì chiết tiếp:

-Người gì đâu mà cái nết ngủ xấu hoắc! Cứ hở hở là tốc mền, tốc mùng. Tui mới ngủ quên có một lát là ông tốc mùng đưa cái mặt ra. Cũng may tui kéo vô liền mới còn coi được như vậy đó! Không thôi bây giờ chắc ba phần giống người, mười phần giống quỷ rồi!

Chưa hả dạ, bà nói tiếp:

-Mai mốt có say tui bỏ cho chết luôn!

Ông Chín cười hề hề, vói tay vỗ lên mông vợ một cái.

Giọng bà Chín dịu lại:

-Thôi! Ngồi dậy rửa mặt rồi húp chén cháo...

Ông Chín rên:

-Ăn cháo nữa sao trời!

Bà Chín nạt ngang:

-Ăn cháo đậu xanh với đường cho nó giả rượu với mát bao tử.

Rồi bà quay mặt vô vách để tiếng nói vọng sang nhà ông Hai:

-Bác nấu nhiều lắm! Qua ăn với ổng cho vui đi Hai!