← Quay lại trang sách

- 11 -

Ông Hai liếc nhìn chỗ tấm ván, cái nơi mà thỉnh thoảng cô Tám đặt gói xôi vào, thấy trống lổng, ông hơi ngần ngừ nhưng vẫn đáp:

-Cám ơn bác, con có đồ ăn rồi!

Ông Chín ghẹo:

-Ăn xôi phải hông?

Ông Hai biết cho dù mình có nói thiệt, ông Chín cũng đâu có tin nên đáp thí mạng cùi:

-Dạ.

Bà Chín nói:

-Đừng lo, xôi có chỗ của xôi, cháo có chỗ của cháo.

Một lát sau đã nghe tiếng bà ở ngay trước cửa:

-Hai ơi! Ra mở cửa bưng tô cháo đem vô.

Ông Hai còn chưa muốn ngồi dậy, nhưng đành phải nghe theo.

Cái tô nhựa to đựng đầy nhóc cháo. Bà Chín đưa cho ông rồi hỏi:

-Bên nầy có đường cát hông?

Ông Hai nói:

-Dạ có!

Bà Chín đã treo sẵn cái gói đường cát trắng, đựng trong cái túi ni lông nhỏ xíu có cột sợi dây thun màu đỏ tòn teng trên ngón tay cái.

Bà đưa nó luôn cho ông Hai rồi nói:

-Bỏ thêm vô cho ngọt!

Mùi cháo đậu xanh thơm ngát khiến ông Hai nghe bụng cồn cào. Ông đỡ tô cháo bằng cả hai tay. Sự ân cần, chu đáo của bà Chín khiến ông xúc động tận đáy lòng.

Giọng ông như người bị nghẹt mũi:

-Con cám ơn bác!

Bà Chín nhìn ông rồi hỏi:

-Cái giọng nói của bây sao nghe giống bị cảm quá vậy! Có sao hông?

Ông Hai lắc đầu:

-Dạ con không có sao! Bác Chín đừng lo!

Bà Chín nói:

-Ở có một mình, có bị cái gì thì la lên đặng tao biết mà qua cạo gió cho bây! Không có cái gì tốt cho bằng cạo gió. Bây có thấy ông Ba Mập hông? Bị trúng gió méo xẹo cái miệng, vợ con ổng làm biếng không chịu cạo, chở vô nhà thương, để lâu quá gió lậm, bởi vậy bây giờ ổng bị liệt một tay, một chưn.

Ông Hai rất muốn "dạ" rồi bưng tô cháo vô, nhưng lương tâm không cho phép. Ông biết trường hợp của ông Ba Mập là "lên tăng xông", nếu đè cạo gió chắc còn tệ hơn nữa. Ông sợ mình không giải thích, mai mốt rủi ông Chín rơi vào trường hợp đó, bị bà đè cạo gió hoài chắc chết.

Ông tằng hắng lấy giọng rồi nói:

-Hổng phải đâu bác Chín ơi! Ông Ba Mập bị cao huyết áp. Cái bịnh đó phải cấp tốc chở tới bệnh viện liền, càng cạo gió càng nặng, càng dễ chết đó bác!

Bà Chín bán tín bán nghi:

-Sao kỳ vậy?

Ông Hai giải thích:

-Nó không phải tại gió, mà tại áp suất trong mạch máu căng quá nên cái gân bị đứt luôn!

Bà Chín hỏi lại:

-Mấy lúc sau nầy nghe thiên hạ nói tới cái bịnh "đứt gân máu"hoài, phải nó đó hông? Cái gân máu nằm trong thịt của mình, đâu ai đụng tới được, tại làm sao mà đứt?

Ông Hai cố moi óc ra để tìm cách giải thích hết sức cụ thể cho bà Chín hiểu.

Ông hỏi:

-Bác xài ké nước nhà ông Ba Đực phải hông?

Bà Chín gật đầu:

-Ừ! Nhà ổng có gắn đồng hồ nước. Ổng làm cái nghề cho người ta chuyền nước về xài. Khắp xóm nầy trừ nhà bây, nhà Tám Gói ra ai cũng xài nước của ổng. À, với nhà bà Ba Tứ Sắc nữa, tại hôm trước bả đóng tiền trễ, họ gây lộn dữ dội rồi ổng cắt cái ống...

Ông Hai chụp lấy ba chữ "cắt cái ống" liền:

-Bác cũng có sắm cái ống ni lông nhỏ xíu mà bác hay bắc từ nhà ông Ba Đực qua nhà bác để chuyền nước có đúng không?

Bà Chín lắc đầu:

-Cái ống đó không phải của bác đâu! Của ổng đó, hể bác kêu nước thì ổng..

Ông Hai gật đầu lẹ lẹ, rồi hỏi:

-Bác có thấy khúc cái ống chạy ngang qua đường, ổng có kèm hai cây tầm vông hai bên nó hông?

Bà Chín gật đầu, nói:

-Không kèm là mấy chiếc xe chạy cấn là nó bung liền.

Ông Hai nói:

-Đó, đó! Cái bịnh "dứt gân máu" cũng y chang. Cái mạch máu lúc căng cũng giống như cái ống đầy nước, đồng xu cũng như bánh xe vậy đó! Bác đè mạnh là nó bễ liền.

Bà Chín hỏi thêm:

-Sao bác lại thăm nghe bà vợ kể tay chưn ổng lạnh ngắt, cái miệng méo xẹo giống y...

Lần nầy thì ông Hai lắc đầu lẹ lẹ, ngăn bà lại để giải thích:

-Coi giống nhưng không phải. Cái bịnh nầy bây giờ thiên hạ mắc nhiều lắm! Nhứt là từ bốn chục tuổi trở lên. Mấy người hay uống rượu, hay hút thuốc còn dễ bị hơn nữa.

Bà Chín hết hồn:

-Vậy sao? Ông Chín bên nhà bác, cái món nào ổng cũng dính hết, ba thứ bây kể: Tuổi cao, hút thuốc, uống rượu...Ổng gom đủ bộ.

Bà Chín bỗng lo ngang xương, bà nói:

-May mà bây cắt nghĩa cho bác, hông thôi...

Rồi bà quày quả quay lưng. Ông Hai nghĩ thầm:

-Vậy là bà Chín có thêm một lý do để cấm ông chồng của mình uống rượu nữa rồi.

Ổng đoán không sai, bà Chín vừa về tới nhà là "quạt" chồng liền:

-Ông uống rượu, hút thuốc cho dữ đi nghen! Không bỏ là mai mốt đứt gân máu rồi nằm một chỗ như thằng cha ba Mập đó, biết hông? May mà thằng Hai nó cắt nghĩa, hông thôi tui không biết đè cạo gió là chết oan mạng. Bắt đầu từ hôm nay, tui cấm tiệt cái vụ uống rượu, hút thuốc, không nghe lời là tui bỏ cho chết luôn. Ông mà có chết tui cũng không thèm dòm mặt đâu!

Khi không mà bị vợ rầy như xối nước làm ông Chín nổi giận.

Ông chỏ miệng qua vách quát to, giọng quạu đeo:

-Bây nói cái gì mà bả cự tao quá xá vậy Hai?

Nghe cái giọng sặc mùi "sân si" của ông Chín, ông Hai đâm lo nên im ru không dám đáp.

Ông Hai để tô cháo xuống ván rồi bước lại định đóng cửa. Không phải vì sợ ông Chín xông qua kiếm chuyện, tại ổng đang đói định nên xơi nó liền.

Ông Hai có cái tánh là không thích bị nhìn khi ăn, khi ngủ, khi làm lụng... Cho nên dù có ở nhà cũng bế cửa trước, chỉ mở cái cửa sau mà thôi! Ổng vừa đặt tay lên cánh cửa thì một chiếc xe Hon đa trờ tới, thắng lại... Vì nhà ông Hai cặp sát mí đường nên chiếc xe đứng sửng ngay trước mặt.

Một tiếng gọi sửng sốt:

-Hùng!

Ông Hai nghe gọi đúng tên, bèn ngước mắt lên nhìn.

Người đàn ông mặc áo sơ mi tay dài màu xám nhạt, vạt áo nhét cẩn thận vào bên trong cái lưng quần tây đen nên trông rất ư tươm tất.

Ông ta khá diện! Đeo một sợi dây nịch có cái khóa xi vàng bóng ngời, nó hình như đồng bộ với hai cái núc măng sét ở tay áo, đầu đội cái mũ bảo hiểm trông khá nặng.

Ổng lột nón ra, nhìn ông Hai, cười toe rồi hỏi:

-Phải anh là Trần văn Hùng, cựu học sinh trường luật niên khóa 73 không?

Nụ cười thân thiện ấy trông rất quen, nhưng nhất thời ông Hai không thể nhớ tên. Ổng gật đầu xác nhận, nhìn ông khách như xin lỗi rồi ấp úng:

-Phải, còn anh là...

Ông khách lột cặp kiến đen đang đeo trên mắt ra, hỏi tiếp:

-Bộ mầy không nhận ra tao hay sao?

Ông Hai bật ra một tiếng kêu mừng rỡ:

-Tiến! Tiến "túng tiền".

Ông Tiến lật đật bước xuống xe. Ổng đẩy cái chống xuống, dựng chiếc Dream Thái mới cáu sát cửa, bước tới ôm vai ông Hai rồi đấm vào lưng bồm bộp.

Ông Hai muốn mời ông Tiến vô nhà ngồi, nhưng e ngại nên cứ đứng im ru. Xem ra có mời cũng không biết đặt khách vào đâu? Chiếc chiếu trải giữa nhà đã bị cái mùng còn buông chiếm hết chỗ. Mấy tấm ván sàn tuy sạch nhưng quá sần sùi, sợ làm hư cái quần tây rất đắc tiền của bạn.

Ổng lúng túng hỏi:

-Mầy có việc gì mà đi vô xóm nầy?

Ông Tiến thở hắt ra:

-Đi kiếm mầy chớ còn việc gì nữa!

Ông Hai hỏi:

-Sao mầy biết tao ở đây?

Ông Tiến ngập ngừng:

-Con Thủy nó chỉ?

Ông Hai bỗng nghe mấy cái máy bơm trong ngực đều chết đứng cùng một lúc. Chẳng những tim ngừng bóp mà hai lá phổi hình như cũng hết phập phồng.

Chờ chúng hoạt động bình thường trở lại, ông mới hỏi:

-Thủy về rồi sao?

Ông Tiến lắc đầu, móc túi đưa cho ông Hai một cái thơ đã khui, bì thơ còn mang mấy con tem, có hình tượng nữ thần tự do, tay cầm cây đuốc!

Ông Hai hấp tấp cầm, thấy tên người nhận là "Nguyễn văn Tiến" bèn trả lại, nói:

-Thơ của mầy, đưa tao coi làm chi?

Ông Tiến lắc đầu:

-Mầy coi đi, đặng biết mầy có tội với "người ta" tới cỡ nào!

Ông Hai mở bao thơ, lấy ra tờ giấy trắng to dày, có những đường kẽ song song nằm ngang màu xanh, chi chít chữ là chữ ra đọc.

Ổng nhận ra cái nét chữ hơi nghiêng quen thuộc, với những chữ "h" lêu nghêu, chữ "g" cẳng dài thòn...Dấu ấn của những người mơ mộng!

Cái thơ rất dài bởi Thủy trút ra đó tất cả nỗi lòng của mình. Nó rất buồn nên cô xài quá nhiều dấu chấm than, khiến giống một tờ điếu văn hơn!

Đọc xong, ông Hai lại đọc thêm một lần nữa. Ổng cẩn thận xếp lại cho đúng thứ tự từng đường gấp, bỏ vào bao trở lại rồi đưa trả cho ông Tiến.

Ông Tiến nhìn đăm đăm vào gương mặt của ông Hai. Nhận ra nó trơ trụi, giống y như tấm bảng được chùi sạch bách thì không giấu được sự thất vọng.

Ổng hỏi:

-Mầy nghĩ sao?

Ông Hai cười buồn:

-Mầy nhắn với Thủy là tao không hề oán giận gì hết. Tao cũng không nghĩ là mình đang tự đày đọa bản thân. Thủy đừng nghĩ vậy rồi phiền lòng, ray rức.

Ông Tiến năn nỉ:

-Mầy cho tao vô nhà ngồi nói chuyện một chút có được không?

Con kinh đang ròng sát đáy, mùi bùn sực nức, ông Hai nghe quen rồi mà còn nhận ra. Sợ bạn mình lần đầu tiếp xúc chắc không thể chịu nổi.

Ổng bèn rủ:

-Mình ra ngoài, kiếm chỗ ngồi uống cà phê đi!

Ông Tiến mừng húm:

-Ừ! Mầy có cần thay đồ hông?

Ông Hai gật đầu:

-Thay chớ! Mầy đừng buồn nếu tao đóng cửa nghe!

Thấy ông Tiến ngơ ngác, ổng giải thích

-Hồi tối tao nhậu, sáng nay dậy trễ chưa kịp làm gì là mầy tới. Nhà tao trống lổng bởi vậy mỗi lần thay đồ, tắm hay làm thứ gì đặc biệt tao cũng đều đóng cửa.

Ông Tiến gật đầu, nói:

-Mầy cứ tự nhiên, tao chạy ra ngoài nầy một chút rồi quay về liền.

Nói rồi ông thót lên xe, gạt chống, đề máy, rồ ga... Chạy một cái vèo xa lắc!

Ông Chín hỏi vọng qua:

-Ai vậy Hai?

Ông Hai đáp:

-Bạn của con đó bác!

Ông Chín gặng:

-Bạn gì?

Ông Hai đáp:

-Dạ bạn đồng hương, cũng là đồng môn.

Ông Chín hỏi tiếp:

-Đồng hương thì tao biết, còn đồng môn là đồng cái giống gì?

Ông Hai cắt nghĩa:

-Là học chung trường.

Ông Chín chưa chịu buông:

-Học chung lâu không?

Ông Hai đáp:

-Lâu lắm bác ơi! Mười mấy năm, từ trường làng cho tới xuống Sài gòn học đại học.

Ông Chín ngạc nhiên:

-Bây học tới đại học lận sao?

Ông Hai nghe ông Chín nói cái từ "đại học" bằng cái giọng rất ư kính cẩn thì lật đật bổ sung:

-Con học có một, hai năm thôi, rồi trường bị dẹp nên nghĩ luôn tới giờ.

Ông Chín ngạc nhiên:

-Tại sao trường phải dẹp vậy bây?

Câu hỏi hơi khó, hơi rắc rối. Muốn giải thích cho ông Chín hiểu một cách thấu đáo, chắc phải mất cả tiếng, mà cũng chưa chắc ông Chín tường tận.

Ông Hai không có thời giờ, nên trả lời ngắn gọn:

-Con cũng không biết nữa.

Ông Chín vẫn còn thắc mắc nhưng nghe tiếng ông Hai xối nước ào ào, biết ổng đang tắm, có hỏi cũng không nghe nên làm thinh luôn.

Vừa nghe tiếng xe thắng trước cửa là ông Hai bước ra liền. Bộ đồ sắm hôm đi đòi công lý cho Thương vẫn còn mới vì chỉ được mặc mỗi một lần. Hôm nay nó mới có cơ hội trình làng thêm lần nữa, chắc mang ơn ông Tiến hổng biết để đâu cho hết. Đôi giày tây được phủi đi lớp bụi mỏng, vẫn còn đen, còn bóng. Mái tóc được vuốt nước cẩn thận nằm rất ngoan, giúp ông Hai mang vẻ chỉnh chu, sang trọng. Khác hẳn ngày thường.

Ông Tiến nhìn ông Hai, tấm tắc:

-Mầy vẫn còn phong độ như ngày nào. Giống con dao còn mới lại bị vùi xuống đất, bây giờ mới moi lên. Nó tuy bị sét nhưng được mài lại vẫn còn sáng trưng, bén ngót.

Ông Chín đang lóng tai nghe lén. Ổng khoái chí hết sức vì câu phê bình có hàm chứa tính hữu ích của cái nghề mài dao mà mình đeo đuổi đến mấy mươi năm. Ông Chín bỗng đâm ra có cảm tình với người khách còn lạ hoắc, bèn chồm người ra ngoài để coi mặt mũi y ra làm sao.

Vừa thấy ông Tiến là ổng trầm trồ thầm:

-Thằng cha nầy đúng là dân trí thức. Coi bộ giàu có à nghen! Hai rác ngày trước chắc cũng "tầm cỡ" lắm? Chắc lỡ vận, thất tình mới ra nông nổi nầy!

Ông Tiến nhường cho ông Hai cái nón bảo hiểm mà mình đội ban nãy.

Ông Hai từ chối:

-Để đầu trần cho mát! Mầy cầm lái đội đúng hơn!

Ông Tiến đưa ra một cái nón mới. Nó treo phía bên kia nên ông Hai không thấy.

Ông Tiến vừa đội lên, vừa nói:

-Tao mới chạy đi mua thêm một cái, thứ nầy rẻ tiền hơn nên...

Ông Hai vẫn chưa chịu cầm. Tánh ổng hồi nào tới giờ không ưa đội nón. Mấy lúc về thăm quê vẫn để đầu trần mà lang thang khắp đồng, khắp xóm.

Ông Tiến năn nỉ:

-Đội vô đi! Tụi công an nó đang săn bắt mấy người không đội mũ bảo hiểm ráo riết lắm đó! Ai mà không trùm cái nồi cơm điện nầy lên đầu là bị phạt thẳng tay.