- 13 -
Vừa vô tới nhà, ông Tiến đã giục:
-Mầy đi xối nước, lột bộ đồ ra, mặc xà lỏn thôi cho mát.
Ổng chỉ cho ông Hai cái nhà tắm rồi đỡ liền cái bọc chứa mấy hộp thức ăn trên tay bạn đem vô bếp. Ông Hai không trả lời cứ lót tót đi theo.
Ông Tiến quay lại hỏi:
-Sao hổng tắm liền cho trôi cái nắng, cái bụi...đi theo tao làm chi.
Ông Hai gãi đầu:
-Không tắm có được hông mậy?
Ông Tiến lắc đầu:
-Vợ tao không có nhà, bả đi chơi với bạn rồi, mai mới về. Mầy đừng có lo!
Gương mặt ông Hai nhẹ nhỏm liền. Một nỗi bùi ngùi bất chợt dâng lên ngay sau lời giải thích của ông bạn cố tri. Câu nói ấy gợi lại trong ông cả một thời xa lắc.
Ấy bởi vì nghe nó quen thuộc và thân thương quá đỗi! Bộ không phải ngày xưa họ hay rủ nhau: "Mầy qua nhà tao chơi đi! Ba má tao đi đồng hết rồi, chiều tối mới về, mầy đừng có lo".
Thuở đó, cái đám con trai loi choi hay bị bạc đãi dữ lắm! Tụi con gái thì ngược lại. Chúng được gia đình mấy con nhỏ bạn chào đón hết mình, vì có thể quét sân, giặt đồ, rửa chén, tắm heo... phụ bạn. Con trai thì khỏi nói, đi tới đâu là bày binh bố trận tới đó, cho nên...
Thấy ông Hai đứng im, ông Tiến hiểu lầm nên nói:
-Trong đó có khăn, xà bông tắm, xà bông gội...không có thiếu thứ gì.
Ông Hai định kể cho ông Tiến nghe về cái cảm xúc chợt đến với mình, nhưng lại làm thinh vì ngại. Ông sợ sự đáp ứng hờ hững của bạn, sẽ làm cho cái điều mà ông trân trọng nhất, trở thành vô duyên. Ông sợ bị ông Tiến chê là mình đa cảm, ẻo lã như đàn bà con gái.
Ông Hai bước vào phòng tắm nhà ông Tiến, bàng hoàng nhận ra đã có một sự thay đổi lớn lao trong nếp sống hiện giờ của bạn.
Phòng tắm lót gạch men trắng tinh. Mấy cái vòi nước bằng inox sáng bóng đến chói mắt. Bồn cầu, la va bô với tấm gương hình chữ nhựt. Hai cái khăn lông, một nhỏ, một lớn đều trắng muốt. Mấy chai dầu chưa mở ra đã nghe thơm, hùa nhau minh họa thêm cho sự thành đạt của chủ nhân.
Ông Hai từ từ treo cái quần, cái áo lên móc. Nhìn chiếc xà lỏn trên người mình, ổng bỗng ngại. Nó sạch, sạch lắm! Và cho dù ổng đã lựa cái đẹp nhất, mới nhất để mặc vào dịp nầy nhưng trông nó vẫn kém tự tin, vẫn ủ rủ trước vẻ hớn hở, tươi tắn, bóng bẩy của mấy tên kia.
Ổng định chỉ tắm qua quít thôi, nào ngờ mở lầm vòi nước. Vô số tia nước nhỏ từ cái gương sen trên cao phun xuống như mưa, tưới khắp người ông.
Ổng thở dài tự nhủ:
-Thôi kệ, thứ nào cũng xài qua cho biết với người ta.
Khi ông Hai bước ra với nguyên bộ đồ tây trên người ông Tiến cự nhoi:
-Sao không lột hết ra. Nhà chỉ có tao với mầy mà ngại cái gì, ở truồng còn được.
Ổng vừa nói vừa đứng phắt lên cái ghế sô pha, dang hết hai cánh tay ra mà nói:
-Mầy thấy không? Tao sét xy tới chín chục phần trăm rồi nè!
Rồi hối:
-Cởi ra, cởi ra cho công bằng...
Miệng nói, tay đẩy ông Hai trở vô nhà tắm!
Khi ông Hai bước ra với nét mặt ngại ngùng, ông Tiến mới biết mình đã hết sức vô tâm, hết sức sai lầm...Ổng nghe thương bạn đến nhói lòng.
Mang đến cho ông Hai lon cô ca vừa lấy từ tủ lạnh ra, ông Tiến hỏi:
-Hồi xưa mầy học anh văn tới cái bằng gì rồi?
Ông Hai đáp:
-Tao chưa kịp thi lấy cái bằng nào hết trọi.
Ông Tiến nói:
-Mầy đọc, nói, nghe, viết...còn thành thạo hông?
Ông Hai lắc đầu:
-Tao chỉ còn đọc được thôi, còn mấy món kia bỏ lâu quá nên chắc "teo" hết rồi.
Ông Tiến nói:
-"Teo" thì ngâm nước lại cho nó nở ra mấy hồi.
Ông Hai hỏi lại:
-Để làm chi?
Ông Tiến đáp:
-Để giúp tao chớ chi?
Rồi ổng tâm sự:
-Tao định chuyển qua ngành địa ốc phụ bà xã. Một mình bả làm không xuễ. Đang định tìm người thế thân, trông nom cái chỗ nầy giùm.
Ông Hai nói:
-Trông nom thì cần gì giỏi nghiệp vụ.
Ông Tiến nói:
-Giáo viên tiếng Anh bây giờ hiếm lắm! Họ chạy "sô" túi bụi, lâu lâu mệt hết hơi đành phải bỏ lớp nghỉ dưỡng sức. Mấy lúc đó mình phải "điền vào chỗ trống", chớ cho học trò nghỉ ngang là mất uy tín, ảnh hưởng khủng khiếp. Cho nên phải biết chút đỉnh để ra tay cứu nguy kịp lúc chớ!
Ông Hai hỏi:
-Sao tao thấy trên bảng viết là đội ngũ giáo viên tinh nhuệ phong phú?
Ông Tiến cười:
-Hổng lẽ tao ghi ngược lại?
Ông Hai hỏi tiếp:
-Tao còn thấy đề có giáo viên bản ngữ? Bộ mầy dám thuê mấy ông thầy giáo người ngoại quốc hay sao? Họ lãnh lương bằng người mình hay mắc hơn?
Ông Tiến lắc đầu:
-Tiền đâu mà thuê dân chuyên? Đó là mấy thằng tây ba lô, tụi nó kẹt tiền nên phụ giảng một thời gian ngắn rồi đi, chỉ cốt tạo cái mác thôi hà!
Ông Hai lại hỏi:
-Hồi nãy đi ngang mấy cái lớp tao thấy vắng tanh, vắng ngắt, không có tới một người. Tại sao vắng quá vậy? Học trò đâu? Thầy, cô giáo đâu?
Ông Tiến giải thích:
-Hôm nay là ngày gì? Mầy không nhớ hay sao mà biểu tao...
Ông Hai bỗng nghe buồn ngang xương.
Ổng trầm ngâm một chút rồi hỏi:
-Hai mươi mấy năm trước, đúng cái ngày nầy, mầy đang làm gì?
Ông Tiến cười xua tay:
-Thôi đừng nhắc chuyện cũ nữa mầy. Trả lời giùm tao một câu thôi!
Ông Hai hỏi:
-Câu gì?
Ông Tiến nhìn bạn, hỏi một cách nghiêm nghị:
-Mầy có chịu tới đây giúp tao hông?
Ông Hai hỏi lại:
-Mầy biết tao làm tốt nhứt cái việc gì hông?
Rồi trả lời giùm luôn:
-Tao chỉ giỏi vớt rác thôi!
Ông Tiến năn nỉ:
-Mầy vớt hoài mà mấy con kinh có sạch được chút nào đâu? Thay vì vớt rác, mầy vớt giùm mấy thằng học trò của tao còn có ích hơn.
Ông Hai lắc đầu:
-Đừng xúi tao làm cái chuyện mà tao không biết. Thà không dạy chớ dạy trật lấc còn báo hại tụi nó. Bộ mầy không biết nhiệt tình cộng dốt bằng phá hoại hay sao?
Ông Tiến thở dài:
-Nói thiệt với mầy, mấy thằng tao thuê, thiệt giả lẫn lộn. Có đứa có căn bản thiệt, có đứa học tới đâu, dạy tới đó, nghe băng thuộc lòng rồi vô phát.
Ông Hai ngạc nhiên:
-Có chuyện đó nữa hả mậy? Rủi học trò hỏi mấy câu không biết thì làm sao?
Ông Tiến thấy ông Hai hỏi một cách ngây thơ thì phá ra cười:
-Thì đánh trống lảng, làm bộ nói "chờ thầy giảng cái đoạn nầy xong sẽ giải thích " rồi kéo dài cho tới hết giờ chớ sao. Rồi về nhà tra sách lia lịa, ngày mai vô giải thích ro ro.
Ông Hai bất mãn:
-Làm nghề nầy phải có lương tâm chớ!
Ông Tiến cười:
-Mầy chưa có nghe cái câu "lương tâm không bằng lương bổng" hả?
Ông Hai hỏi tiếp:
-Sao khi thuê mầy không đòi họ trưng ra bằng cấp?
Ông Tiến than:
-Coi bộ mầy lạc hậu với thời cuộc quá rồi! Bộ không biết bây giờ cái mặt hàng bằng giả đang bán chạy như tôm tươi hay sao mà còn hỏi?
Ông Hai cười như mếu:
-Ai dám bảo là nền thương mại của nước mình không phát triển? Hỏi thử coi quốc gia nào có các mặt hàng phong phú, đa dạng như nước mình không?
Rồi ông hỏi tiếp:
-Có tên nào bị lột mặt nạ chưa?
Ông Tiến gật đầu:
-Đi đêm có lần gặp ma. Cái câu nhứt quỷ nhì ma thứ ba học trò thời nào cũng đúng. Có lần tao thuê lầm một tên thầy dởm. Nó mới dạy chưa tới nửa tháng là bị một thằng học trò chơi xỏ. Nó quê đến độ bỏ của chạy lấy người, nghỉ dạy liền không kịp tính tiền lương.
Ông Hai hỏi:
-Mấy tên Tây có đứa nào giỏi thiệt rồi ở lại đây dạy luôn hông mậy?
Ông Tiến đáp:
-Chỗ tao thì chưa, nhưng nghe nói bên tụi "Khai sáng" có câu được một tên ngon lắm. Hắn ta có nghiệp vụ đàng hoàng, đi du lịch rồi bị tiếng sét ái tình, thế là ở lại cho tới bây giờ luôn"
Ông Hai hỏi:
-Mấy thằng tây có bị tụi học trò trác hông mậy?
Ông Tiến cười sằng sặc:
-Tao chắc chắn là có đứa bị, có điều không nhứt thiết phải chính học trò. Có lần tao thuê một thằng người Anh, thần dân của nữ hoàng chánh gốc. Không biết nó học tiếng Việt với cái tên ba trợn nào, mà cái câu chào đầu tiên nó nói trước một đám học trò là "Đ M các bạn!"
Hai ông bạn bá vai nhau cười lăn lộn. Họ không nghe tiếng cửa mở, không nhận thấy một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng đang bước vào.
Cô ta đứng ngây người trước cái cảnh tượng ấy. Trố mắt ngạc nhiên, cái túi sách du lịch trên tay rơi đánh huỵch trên nền gạch.
Cổ đảo tia mắt từ ông Hai qua ông Tiến rồi hỏi:
-Ai vậy anh?
Câu hỏi của người phụ nữ ấy tuy hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả hai bàng hoàng rúng động.
Ông Tiến như bị điện giựt, lật đật rút cái bàn tay đang choàng qua vai ông Hai về một cái rụp. Ổng nhìn chầm chập vào cô ta rồi hỏi:
-Sao em về sớm vậy?
Người phụ nữ đó chính là Loan, vợ của ông Tiến. Bà ta đã kịp thời nhận ra, chồng mình và người đàn ông kia, chỉ giàu hơn Adam có mấy tấc vải.
Bà Loan không trả lời mà cúi gập cái cổ, đâm đâm nhìn mấy tấm gạch dưới chưn như sợ vấp té, rồi riu ríu đi ngay vô phòng ngủ.
Ông Hai ngượng đến cứng cả người, có cảm giác như cơ thể mất nhiệt một cách đột ngột, toàn thân mình đang biến thành một cây nước đá.
Ổng tức tốc chạy vô phòng tắm còn ông Tiến thì co giò đuổi theo vợ. Vừa mặc áo, ông Hai vừa nghe tiếng cười lồng lộng của hai vợ chồng họ vang dội khắp nhà.
Ông Hai bỗng dưng nghe khâm phục mấy cô thi hoa hậu quá trời, quá đất! Họ còn "nghèo" hơn ông, vậy mà hết sức tự tin, đi qua đi lại trước cả trăm cặp mắt trên hai chiếc giày cao ngất ngư mà miệng cười tươi rói, tay phe phẩy nhịp nhàng một cách vô cùng duyên dáng. Đã vậy họ còn đứng chống nạnh, hất càm lên như muốn hỏi:
-Coi tui đẹp chưa nè!
Ổng bỗng nhận ra, đàn ông và đàn bà khác nhau một trời một vực. Những người phụ nữ hôm nay, sở dĩ họ giàu có, nổi danh, thành đạt cũng bởi họ có bản lãnh thực sự. Họ không cần nhờ tới cái vỏ bọc bên ngoài, không cần lớp lớp áo quần, còn nam giới thì ngược lại.
Ông Hai chần chừ đứng ngắm mình trong tấm kiếng một hồi lâu.
Ông lẩm bẩm than:
-Cái gương mặt nầy, ngày xưa vốn nổi tiếng là "bô" trai nhất trường. Bây giờ vẫn còn y nguyên mắt, mũi, miệng đó. Nhưng tại sao lại ảm đạm, xuống cấp quá chừng vậy trời?
Khi ông bước ra phòng khách, vợ chồng ông Tiến đang ngồi đợi sẵn trên chiếc sô pha. Ông Tiến đã kịp tròng thêm cái quần sọt và cái áo thun thể thao lên người, còn bà vợ vẫn ăn vận như cũ.
Ông Tiến nhìn bạn bằng tia mắt vui, buồn lẫn lộn. Nhìn dáng điệu lúng túng của bạn, ổng bỗng nghe buồn, nghe ăn năn như vừa phạm tội.
Chờ ông Hai dừng bước, lấy lại phong độ ổng mới kéo tay vợ đứng lên, dắt lại trước mặt ông Hai, rồi nói, bằng một giọng rất ư trịnh trọng:
-Cho phép tui giới thiệu hai người với nhau. Đây là anh Hùng, bạn thân nhất của anh. Còn đây là Loan, người vợ thương nhất của tao.
Ông Hai bỗng nỗi máu trào lộng, hỏi:
-Vậy ra ông còn tới mấy cô vợ thương nhì, thương ba...nữa hả?
Bà Loan cười ra tiếng trước câu nói đùa đó. Tiếng cười chẳng những đánh tan sự ngượng ngập còn sót lại, mà còn kết nối họ một cách nhanh chóng, tự nhiên.
Ông Tiến nhăn mặt đáp:
-Đừng nói chơi kiểu đó nữa, nguy hiểm lắm ông ơi! Vợ tui mà tưởng thiệt là mình mẫy tui chắc bị đóng mộc không còn sót một chỗ nào!
Bà Loan rầy chồng:
-Anh nói vậy ảnh tưởng thiệt rồi trốn luôn, không dám tới nhà mình nữa đó.
Rồi bà vừa cười vừa nói:
-Rất mừng được gặp anh.
Hai người chìa tay ra bắt cùng lúc. Nhịp cầu giao hữu đã được khánh thành.
Bà Loan nói:
-Anh Tiến nhắc anh hoài mà tới bây giờ em mới được gặp.
Giọng bà trầm và bàn tay vô cùng mềm mại.
Ông Hai nghĩ thầm: " Bà nầy giọng thổ. Người phụ nữ giọng thổ rất bản lĩnh, can trường, quyết đoán! Chết cha mầy rồi, Tiến ơi! "
Ổng cười đáp lại:
-Tui cứ ngỡ ảnh xuất ngoại, cho nên không cố ý tìm, bởi vậy...
Ông Tiến phụ họa, chủ động trở lại cách xưng hô thân mật:
-Tao cũng tưởng mầy y như vậy? Tới chừng nhận được thơ của Thủy mới biết.
Bà Loan liền hỏi chồng:
-Thủy nào vậy anh?
Ông Tiến bảo vợ:
-Anh nói chưa chắc em tin, thôi hỏi nó đi!
Ông Hai nghe sơ sơ là đoán, biết ngay chóc là vợ ông Tiến thuộc loại ớt hiểm, cay xé họng. Chắc chắn thuộc dòng dõi, danh gia họ Hoạn.
Ổng bèn giải thích:
-Thủy là người yêu cũ của tui. Cổ đang sống ở Mỹ, hôm trước về quê hương có ghé thăm!
Bà Loan quay lại hỏi chồng:
-Làm sao mà cổ tìm được anh vậy?
Ông Tiến đáp:
-Cổ hỏi thăm cái máy tính.
Bà Loan chắt lưỡi:
-Người ở xa ngàn dặm mà biết trước người ở...
Nói đến đây bả quay sang hỏi ông Hai:
-Xin lỗi, anh ngụ tại đâu?
Ông Tiến giành trả lời:
-Nó ở quận năm.
Dân Sài Gòn khẳng định: "Sang nhứt quận một, giàu tột quận năm".
Quận một là chỗ ở của hầu hết các quan chức cao cấp ngày trước. Quận năm là "nhà" của đa số hoa kiều. Họ chiếm hơn phân nửa, hổng chừng lên tới bảy, tám, chín chục phần trăm thương trường của Sài Gòn cũng như khắp nước. Có một thời họ tích trữ, đầu cơ, thao túng... làm chao đảo cán cân thương mại, giá cả tăng vù vù, kinh tế bị lũng đoạn đến nổi bà con ráp nhau kêu trời như bộng. Lúc ấy nhà nước mới chịu ra tay đối phó.
Cho nên bà Loan liền hỏi:
-Chắc anh làm ngành thương mại?
Ông Hai lắc đầu, chưa kịp đáp thì lại bị ông Tiến hớt ngang:
-Nó chuyên nghiên cứu về môi trường.
Bà Loan trố mắt ngạc nhiên, hỏi dồn:
-Ồ, vậy sao! Chắc anh biết chị Nguyệt làm bên sở Tài Nguyên?
Ông Tiến lại đáp thay bạn:
-Nó điều hành một tổ chức phi chánh phủ, phi lợi nhuận, nên đâu có cần qua lại với họ.
Bà Loan khen nức nở:
-Tốt quá, tốt quá! Chắc mình gây quỹ từ các nhà...
Ông Tiến lại "ăn cơm hớt":
-Nó hoạt động riêng lẻ, không có kêu gọi ai đóng góp hết!
Bà Mai không kìm được giọng thán phục:
-Không ngờ anh giàu và có...
Ông Tiến ngắt ngang:
-Nó là người có tài, có tâm nhứt ở nước mình đó em!
Chưa lúc nào ông Hai cảm thấy khổ sở bằng lúc nầy. Ông Tiến càng thêu phụng, vẽ rồng, ổng càng bức rức, càng hối hận vì lỡ ghé thăm nhà y.
Ông Hai moi óc, cố tìm cớ để kiếu từ. Thói quen xưa bỗng quay về đột ngột: Ổng co cánh tay trái lên để xem giờ, rồi ngay lập tức nhớ ra rằng, mình đã không đeo đồng hồ từ lâu lắm!
Ông Tiến nhanh trí gỡ "quê" cho bạn:
-Hình như mầy bỏ quên cái đồng hồ ở cái quán cơm rồi. Hồi nãy tao thấy mầy ở chỗ rửa tay đi ra, cườm tay trống không, muốn nhắc mà quên phức!
Bà Loan hỏi liền:
-Quán nào vậy anh?
Ổng đáp:
-Cái quán ngang nhà mình chớ còn cái nào nữa!
Rồi nói như xin phép với vợ:
-Để anh qua đó tìm liền để không thôi bị người khác lượm mất, rồi đưa ảnh về luôn!
Bà Loan tỏ vẻ lịch sự:
-Hai anh lâu lắm mới gặp lại, phải để cho em có cái vinh dự đứng ra tổ chức một bữa tiệc tao ngộ đã chớ. Đâu có được để ảnh về gấp như vậy?
Ông Hai hết hồn, nghĩ thầm:
-"Ở lâu chắc chết, bả hỏi túi bụi, không khéo bị lộ tanh bành, té bẹ".
Ổng lật đật từ chối liền:
-Dạ chị để cho khi khác. Mình còn gặp nhau nữa mà!
Bà Loan vội vuốt đuôi:
-Dạ, mai mốt anh rảnh mời ghé nhà thăm tụi tôi.
Ông Hai đáp lại một cách lịch sự:
-Nhất định sẽ có dịp làm phiền anh chị.
Rồi ông cúi đầu:
-Xin phép...
Ông Tiến không chờ bạn nói hết câu đã vọt ra cửa trước. Bà Loan gọi vói theo chồng:
-Anh không thay đồ sao? Ăn mặc như vậy coi sao được?
Ông Tiến khoát tay để trả lời vợ, hấp tấp dắt xe ra khỏi nhà. Ông Hai cũng lật đật nhảy lên ôm eo bạn chặt cứng.
Vừa chạy được một đỗi, ông Tiến bỗng thắng xe lại một cái rụp, chửi thề:
-Chết mẹ!
Ông Hai hỏi:
-Cái gì nữa?
Ổng thở ra một cách thảm thiết:
-Tao quên hai cái nón bảo hiểm.
Ông Tiến liền cho xe quay trở lại. Ông Hai cũng nhớ ra mấy cái hộp thức ăn nhưng không dám nhắc, hy vọng ông Tiến cũng nhớ ra giùm mình.
Ông Tiến không gọi vợ mở cửa mà tự mình mở khóa vào nhà. Lát sau ổng trở ra, mỗi tay chỉ xách một cái nón, đưa cho ông Hai một chiếc rồi giục:
-Đội nhanh lên mầy?
Ông Hai vừa đội vừa buông tiếng thở dài đầy nuối tiếc, than thầm:
-Đúng là cái số con rệp!